Chương 72: Người Đàn Ông Đó Chưa Kết Hôn
Mạc Y Vân
17/09/2023
Tiểu Hiên muốn nói đến chuyện của Lam Thiên Hạo nhưng khi nhìn thái độ không vui của Tiêu Dao cô ấy không dám hỏi. “Cậu về ở lại đây bao nhiêu lâu?”
“Tớ cuối tuần sẽ trở lại Pháp, vì tớ định ở lại trường giảng dạy cho những sinh viên mới vào học. Ở đó lương rất ổn đấy, một tuần bằng một tháng lương trước kia của ba tớ. Tớ định đưa mẹ sang đó sống, dù sao ở đây cũng có một mình bà, tớ không yên tâm.” Tiêu Dao vừa cười vừa nói.
Tiểu Hiên thấy được sự cương quyết trong mắt cô, cô ấy hỏi: “Cậu không định gặp người đàn ông đó sao? Người đàn ông đã khiến cậu đau khổ ấy.”
Tiêu Dao nhìn chằm chằm phía trước, cô muốn chứ, vừa xuống máy bay cô đã muốn chạy nhanh đến gặp hắn, nhưng cô không có can đảm đó. Quay lại nhìn Tiểu Hiên nói:
“Gặp lại hắn sao? Cứ để duyên số đi, nếu gặp lại là có duyên còn không gặp lại thì thôi. Tớ không muốn để người ta nói là tớ cố tình tiếp cận níu kéo hoặc vì đứa bé mà đòi tiền từ hắn.”
“Biết đâu được hắn không phải người như vậy thì sao. Cậu đã từng lên mạng tìm tên của hắn chưa?” Tiểu Hiên hỏi.
Tiêu Dao có chút khó hiểu hỏi: “Tìm tên của hắn làm gì chứ?”
“Anh ta chưa kết hôn, cũng không công khai người phụ nữ nào kể từ khi cậu rời đi. Tên của anh ta phủ rộng rãi khắp Nhạc Thành, chỉ mới ba mươi ba tuổi nhưng đã lọt top người đàn ông giàu có nhất. Anh ta từng công khai trước công chúng chỉ yêu một người phụ nữ và không thay lòng. Con trai của cậu hiện tại rất lớn nhưng thằng bé mắc bệnh gì đó về tâm lý thì phải. Tớ từng gặp nhưng chỉ đứng từ phía xa. Cậu nhóc không nói chuyện cũng không tiếp xúc với ai chỉ thích ngồi một mình. Hôm nào cậu gặp thằng bé đi, dù sao hai người cũng là mẹ con, mà cậu còn là một nhà tâm lý học, biết đâu cậu có thể giúp.” Tiểu Hiên cầm tay cô nói.
Tiêu Dao nhìn gương mặt của Tiểu Hiên, người đàn ông đó chưa kết hôn, còn công khai chỉ yêu một người phụ nữ sao? Tiểu Bảo mắc bệnh tâm lý ngại tiếp xúc? Cô muốn hỏi rõ hơn nhưng lại không dám, chỉ cười nói: “Thế sao? Dù là như vậy cũng không liên quan tới tớ. Dù cuộc sống của hai người họ có ra sao thì tớ cũng chỉ là người ngoài.”
“Cậu thật sự không muốn gặp lại sao? Dù là nhìn thằng bé từ xa cũng không muốn?” Tiểu Hiên hỏi. Cô ấy rất hiểu tính của cô, bên ngoài luôn nói những lời lạnh lùng, nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
“Đúng vậy, tớ không muốn dù là nhìn từ xa. Cậu nghĩ tớ nhìn từ xa rồi thì sẽ thế nào, có chạy tới ôm, nói với nó tớ chính là mẹ của nó không? Có được nói con chính là nỗi đau của mẹ, là một đứa trẻ mà mẹ không muốn sinh ra, con được sinh ra bởi vì mẹ bị cưỡng bức?” Tiêu Dao quay lại hỏi ngược Tiểu Hiên.
“Cậu đang tức giận bởi vì lòng cậu bối rối không biết phải làm như thế nào, đây chính là tính cách của cậu. Rõ ràng cậu rất muốn gặp nhưng lại nói trái lòng mình?” Tiểu Hiên cũng không thua kém nói.
“Cậu nghĩ bản thân rất hiểu tớ sao? Cho nên những gì cậu vừa nói đều đúng? Năm năm qua không có cậu ở bên cạnh tớ đã chịu những gì, đã thay đổi như thế nào cậu có hiểu không? Cậu nghĩ tớ vẫn giống như ngày xưa? Vẫn để người ta dễ đoán như vậy?” Tiêu Dao đứng dậy hỏi.
Tiểu Hiên muốn nói đến cùng nhưng lại cảm thấy đúng, Tiêu Dao đi Pháp học tập năm năm, cô đã xảy ra những gì, môi trường khiến cô thay đổi ra sao, một người không ở bên cạnh như Tiểu Hiên làm sao có thể hiểu chứ. “Đúng, tớ không hiểu cậu. Năm năm qua đã xảy ra chuyện gì tớ làm sao có thể hiểu được chứ.”
Tiêu Dao hít một hơi thật sâu, vừa rồi bị Tiểu Hiên nói chúng nên cô mới tức giận như vậy với cô ấy. Cô ngồi xuống cầm bàn tay của Tiểu Hiên nói: “Tớ xin lỗi, vừa rồi tớ không cố ý nói mấy lời đó với cậu.”
Tiểu Hiên muốn rỗi nhưng lại rỗi không được. Cô ấy cầm bàn tay cô nói: “Cũng là tớ không đúng khi nhắc tới chuyện cậu không muốn nhớ tới. Tớ cũng xin lỗi cậu.”
“Chúng ta cùng ăn nhé?” Tiêu Dao cười lấy một cái túi nhỏ trên bàn lên hỏi.
“Được chứ, tớ cũng mua nước ngọt loại mà cậu thích đấy.”
“Cảm ơn cậu.” Tiêu Dao cười nói.
Tiểu Hiên cùng Tiêu Dao ngồi bên nhau ăn hết túi đồ mà Tiểu Hiên đem đến. Hai người ổn lại những chuyện cũ đã qua, kể cho nhau nghe năm năm qua đã xảy ra những gì. Bên ngoài bầu trời mỗi lúc một tối hơn, bóng dáng của hai người cười nói vui vẻ bên nhau.
Sau khi ăn xong Tiểu Hiên về trước vì mai chuẩn bị làm cô dâu, Tiêu Dao một mình trong phòng nhìn ra bầu trời bên ngoài. Lâu lắm rồi cô mới ngồi ở đây nhìn xuống những con đường bên dưới, nó giống như bị thu nhỏ lại trước mặt cô vậy.
Những ký ức tươi đẹp của cô bỗng nhiên ùa về. Những ngày còn cùng Tiểu Hiên ôm nhau ngủ, cùng nhau nấu cơm và cùng nhau đi chợ, cũng có những ngày vội vàng cả hai tắm chung cùng nhau. Cô ấy là người vất vả nhất khi ở cùng với một người lười nhác như cô. Giờ đây cô ấy sắp là vợ của người ta rồi, cô thấy hạnh phúc thay cô ấy, vừa Phùng Tuấn là một người đàn ông tốt, chắc chắn anh sẽ đối tốt với Tiểu Hiên.
Đóng cửa sổ kém rèm sau đó bước về phòng ngủ của mình, vào trong cô mở ngăn tủ ra lấy quyển nhật ký lúc trước của mình. Đây là quyển nhật ký cô viết khi bắt đầu biết mình là công cụ để sinh con cho người khác, cô viết trong tuyệt vọng, viết trong hận thù và đau khổ. Ở giữa mỗi trang đều có một vài giọt nước mắt của cô rớt xuống.
Tiêu Dao bất chợt mỉm cười vì hạnh động khi đó của mình, khi đó cô hai mươi tuổi, độ tuổi vừa bước vào đời, cô chỉ biết nhìn nén một nam sinh tên Giang Thiếu Tần và mỉm cười. Một cô gái hai mươi tuổi với bao nhiêu ước mơ và hoài bão, bao nhiêu dự định tương lai. Nhưng cuối cùng lại biết chuyện mình chỉ là công cụ sinh con cho một người đàn ông có nhóm máu hiếm.
Từ hận hắn, trở nên để ý tới hắn đến khi nhận ra bản thân yêu hắn cũng là lúc phải rời đi. Nếu nói thứ cô hối tiếc nhất trong năm năm trước là gì cô nghĩ mình sẽ không ngần ngại mà nói đó là Lam Thiên Hạo.
Năm đó cô yêu hắn nhưng không dám thừa nhận, dựa dẫm vào hắn nhưng không dám tỏ ra ngoài, muốn hắn ở bên nhưng không dám nói, chỉ âm thầm chịu đựng. Đến khi cô nhận ra đã yêu thì hắn lại vứt bỏ không thương tiếc. Hắn nói cô đi đi và đừng quay trở lại, nếu nhìn thấy hắn sẽ không tha thứ.
Những ngày ở Pháp cô nhớ hắn tới mức không thể ngủ, mỗi ngày phải dùng thuốc để trấn an chính mình. Không phải cô nên khiến hắn nếm trải những gì cô đã trải qua sao? Nên để hắn biết Tiêu Dao cô không phải là người cần thì dùng, mà không dùng thì đuổi đi. Nhưng cô lại không có can đảm để làm như vậy, cô yếu đuối lắm có đúng không?
Tiêu Dao ôm chặt mặt mình khóc không thành tiếng, cô trở về rồi đây, tại sao hắn không tới tìm cô tính sổ đi, tại sao không tới gây khó dễ cho cô đi? Hay là đang đợi cô xuất hiện trước mặt hắn?
“Tớ cuối tuần sẽ trở lại Pháp, vì tớ định ở lại trường giảng dạy cho những sinh viên mới vào học. Ở đó lương rất ổn đấy, một tuần bằng một tháng lương trước kia của ba tớ. Tớ định đưa mẹ sang đó sống, dù sao ở đây cũng có một mình bà, tớ không yên tâm.” Tiêu Dao vừa cười vừa nói.
Tiểu Hiên thấy được sự cương quyết trong mắt cô, cô ấy hỏi: “Cậu không định gặp người đàn ông đó sao? Người đàn ông đã khiến cậu đau khổ ấy.”
Tiêu Dao nhìn chằm chằm phía trước, cô muốn chứ, vừa xuống máy bay cô đã muốn chạy nhanh đến gặp hắn, nhưng cô không có can đảm đó. Quay lại nhìn Tiểu Hiên nói:
“Gặp lại hắn sao? Cứ để duyên số đi, nếu gặp lại là có duyên còn không gặp lại thì thôi. Tớ không muốn để người ta nói là tớ cố tình tiếp cận níu kéo hoặc vì đứa bé mà đòi tiền từ hắn.”
“Biết đâu được hắn không phải người như vậy thì sao. Cậu đã từng lên mạng tìm tên của hắn chưa?” Tiểu Hiên hỏi.
Tiêu Dao có chút khó hiểu hỏi: “Tìm tên của hắn làm gì chứ?”
“Anh ta chưa kết hôn, cũng không công khai người phụ nữ nào kể từ khi cậu rời đi. Tên của anh ta phủ rộng rãi khắp Nhạc Thành, chỉ mới ba mươi ba tuổi nhưng đã lọt top người đàn ông giàu có nhất. Anh ta từng công khai trước công chúng chỉ yêu một người phụ nữ và không thay lòng. Con trai của cậu hiện tại rất lớn nhưng thằng bé mắc bệnh gì đó về tâm lý thì phải. Tớ từng gặp nhưng chỉ đứng từ phía xa. Cậu nhóc không nói chuyện cũng không tiếp xúc với ai chỉ thích ngồi một mình. Hôm nào cậu gặp thằng bé đi, dù sao hai người cũng là mẹ con, mà cậu còn là một nhà tâm lý học, biết đâu cậu có thể giúp.” Tiểu Hiên cầm tay cô nói.
Tiêu Dao nhìn gương mặt của Tiểu Hiên, người đàn ông đó chưa kết hôn, còn công khai chỉ yêu một người phụ nữ sao? Tiểu Bảo mắc bệnh tâm lý ngại tiếp xúc? Cô muốn hỏi rõ hơn nhưng lại không dám, chỉ cười nói: “Thế sao? Dù là như vậy cũng không liên quan tới tớ. Dù cuộc sống của hai người họ có ra sao thì tớ cũng chỉ là người ngoài.”
“Cậu thật sự không muốn gặp lại sao? Dù là nhìn thằng bé từ xa cũng không muốn?” Tiểu Hiên hỏi. Cô ấy rất hiểu tính của cô, bên ngoài luôn nói những lời lạnh lùng, nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
“Đúng vậy, tớ không muốn dù là nhìn từ xa. Cậu nghĩ tớ nhìn từ xa rồi thì sẽ thế nào, có chạy tới ôm, nói với nó tớ chính là mẹ của nó không? Có được nói con chính là nỗi đau của mẹ, là một đứa trẻ mà mẹ không muốn sinh ra, con được sinh ra bởi vì mẹ bị cưỡng bức?” Tiêu Dao quay lại hỏi ngược Tiểu Hiên.
“Cậu đang tức giận bởi vì lòng cậu bối rối không biết phải làm như thế nào, đây chính là tính cách của cậu. Rõ ràng cậu rất muốn gặp nhưng lại nói trái lòng mình?” Tiểu Hiên cũng không thua kém nói.
“Cậu nghĩ bản thân rất hiểu tớ sao? Cho nên những gì cậu vừa nói đều đúng? Năm năm qua không có cậu ở bên cạnh tớ đã chịu những gì, đã thay đổi như thế nào cậu có hiểu không? Cậu nghĩ tớ vẫn giống như ngày xưa? Vẫn để người ta dễ đoán như vậy?” Tiêu Dao đứng dậy hỏi.
Tiểu Hiên muốn nói đến cùng nhưng lại cảm thấy đúng, Tiêu Dao đi Pháp học tập năm năm, cô đã xảy ra những gì, môi trường khiến cô thay đổi ra sao, một người không ở bên cạnh như Tiểu Hiên làm sao có thể hiểu chứ. “Đúng, tớ không hiểu cậu. Năm năm qua đã xảy ra chuyện gì tớ làm sao có thể hiểu được chứ.”
Tiêu Dao hít một hơi thật sâu, vừa rồi bị Tiểu Hiên nói chúng nên cô mới tức giận như vậy với cô ấy. Cô ngồi xuống cầm bàn tay của Tiểu Hiên nói: “Tớ xin lỗi, vừa rồi tớ không cố ý nói mấy lời đó với cậu.”
Tiểu Hiên muốn rỗi nhưng lại rỗi không được. Cô ấy cầm bàn tay cô nói: “Cũng là tớ không đúng khi nhắc tới chuyện cậu không muốn nhớ tới. Tớ cũng xin lỗi cậu.”
“Chúng ta cùng ăn nhé?” Tiêu Dao cười lấy một cái túi nhỏ trên bàn lên hỏi.
“Được chứ, tớ cũng mua nước ngọt loại mà cậu thích đấy.”
“Cảm ơn cậu.” Tiêu Dao cười nói.
Tiểu Hiên cùng Tiêu Dao ngồi bên nhau ăn hết túi đồ mà Tiểu Hiên đem đến. Hai người ổn lại những chuyện cũ đã qua, kể cho nhau nghe năm năm qua đã xảy ra những gì. Bên ngoài bầu trời mỗi lúc một tối hơn, bóng dáng của hai người cười nói vui vẻ bên nhau.
Sau khi ăn xong Tiểu Hiên về trước vì mai chuẩn bị làm cô dâu, Tiêu Dao một mình trong phòng nhìn ra bầu trời bên ngoài. Lâu lắm rồi cô mới ngồi ở đây nhìn xuống những con đường bên dưới, nó giống như bị thu nhỏ lại trước mặt cô vậy.
Những ký ức tươi đẹp của cô bỗng nhiên ùa về. Những ngày còn cùng Tiểu Hiên ôm nhau ngủ, cùng nhau nấu cơm và cùng nhau đi chợ, cũng có những ngày vội vàng cả hai tắm chung cùng nhau. Cô ấy là người vất vả nhất khi ở cùng với một người lười nhác như cô. Giờ đây cô ấy sắp là vợ của người ta rồi, cô thấy hạnh phúc thay cô ấy, vừa Phùng Tuấn là một người đàn ông tốt, chắc chắn anh sẽ đối tốt với Tiểu Hiên.
Đóng cửa sổ kém rèm sau đó bước về phòng ngủ của mình, vào trong cô mở ngăn tủ ra lấy quyển nhật ký lúc trước của mình. Đây là quyển nhật ký cô viết khi bắt đầu biết mình là công cụ để sinh con cho người khác, cô viết trong tuyệt vọng, viết trong hận thù và đau khổ. Ở giữa mỗi trang đều có một vài giọt nước mắt của cô rớt xuống.
Tiêu Dao bất chợt mỉm cười vì hạnh động khi đó của mình, khi đó cô hai mươi tuổi, độ tuổi vừa bước vào đời, cô chỉ biết nhìn nén một nam sinh tên Giang Thiếu Tần và mỉm cười. Một cô gái hai mươi tuổi với bao nhiêu ước mơ và hoài bão, bao nhiêu dự định tương lai. Nhưng cuối cùng lại biết chuyện mình chỉ là công cụ sinh con cho một người đàn ông có nhóm máu hiếm.
Từ hận hắn, trở nên để ý tới hắn đến khi nhận ra bản thân yêu hắn cũng là lúc phải rời đi. Nếu nói thứ cô hối tiếc nhất trong năm năm trước là gì cô nghĩ mình sẽ không ngần ngại mà nói đó là Lam Thiên Hạo.
Năm đó cô yêu hắn nhưng không dám thừa nhận, dựa dẫm vào hắn nhưng không dám tỏ ra ngoài, muốn hắn ở bên nhưng không dám nói, chỉ âm thầm chịu đựng. Đến khi cô nhận ra đã yêu thì hắn lại vứt bỏ không thương tiếc. Hắn nói cô đi đi và đừng quay trở lại, nếu nhìn thấy hắn sẽ không tha thứ.
Những ngày ở Pháp cô nhớ hắn tới mức không thể ngủ, mỗi ngày phải dùng thuốc để trấn an chính mình. Không phải cô nên khiến hắn nếm trải những gì cô đã trải qua sao? Nên để hắn biết Tiêu Dao cô không phải là người cần thì dùng, mà không dùng thì đuổi đi. Nhưng cô lại không có can đảm để làm như vậy, cô yếu đuối lắm có đúng không?
Tiêu Dao ôm chặt mặt mình khóc không thành tiếng, cô trở về rồi đây, tại sao hắn không tới tìm cô tính sổ đi, tại sao không tới gây khó dễ cho cô đi? Hay là đang đợi cô xuất hiện trước mặt hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.