Chương 74: Người Phụ Nữ Không Ra Gì
Mạc Y Vân
17/09/2023
Tiểu Hiên và Phùng Tuấn đưa mắt nhìn Tiêu Dao, muốn nói lại bị giọng nói của Từ Lộ Lộ chặn lại: “Anh ấy là người đàn ông tớ thầm mơ ước, là nam thần trong mắt rất nhiều cô gái. Một người đàn ông có nhan sắc, lại có nhiều tiền, tôi nghĩ tới thôi cũng thấy hạnh phúc.”
Đôi môi của Tiểu Hiên giật giật mãi không dừng, ánh mắt vẫn nhìn về gương mặt của Tiêu Dao. Cô ấy rất muốn bịt miệng của Từ Lộ Lộ lại nhưng không biết làm cách nào.
“Chúng ta qua đó ăn được không? Anh thấy hai em đến lâu rồi nhưng chưa ăn gì?” Phùng Tuấn nói chuyện phá tan đi bầu không khí vừa rồi.
Từ Lộ Lộ gật đầu cười, nhưng miệng vẫn luyên thuyên: “Tiểu Hiên, hôm nào tớ chụp ảnh về người đó cho cậu xem nhé? Anh ấy rất tuyệt vời đấy, chăm sóc con cái vô cùng chu đáo. Thật ra có một câu hỏi mà rất nhiều người muốn hỏi, đó là người phụ nữ sinh ra con trai anh ấy là ai, sao lại bỏ thằng bé và anh ấy mà đi. Chắc là một người phụ nữ không ra gì, không biết quý trọng anh ấy, cũng có thể vì chê anh ấy nghèo nên bỏ đi. Người phụ nữ đó tớ cầu cô ta không được sống tử tế.”
Tiểu Hiên và Phùng Tuấn đưa mắt nhìn nhau, hai người cảm nhận được không khí bên trong bỗng nhiên lạnh hơn rất nhiều, cũng cầu cho Từ Lộ Lộ không sao.
Tiêu Dao hít một hơi thật sâu cố nở nụ cười, cô tự nói với mình dù cô ấy có nói gì cũng không liên quan tới cô. Nhưng trái tim cô không thể dừng lại suy nghĩ về những câu nói đó. Cô ấy nói cô là một người phụ nữ không ra gì sao? Vì ai mà cô phải bỏ đi khi Tiểu Bảo mới một tháng tuổi, vì ai mà cô phải chịu đựng suốt bao năm qua?
Trong lòng vô cùng khó chịu. Lúc này nhân viên phục vụ bưng mấy cốc rượu đi ngang, cô đưa tay lấy hai cốc rượu và đưa cho Từ Lộ Lộ một cốc.
“Chúng ta cùng mời rượu Tiểu Hiên được không? Chúc hai vợ chồng cậu ấy trăm năm hạnh phúc, chúc đứa trẻ trong bụng cậu mạnh khoẻ, sau này tớ sẽ là mẹ nuôi của nó nhé?” Nói xong cô ngửa cổ uống hết ly rượu. Cổ họng cay xè, nước mắt muốn chảy nhưng cô lại không dám để nó rơi.
Sau khi uống xong ba người bên cạnh vẫn đang nhìn cô với ánh mắt khó tin, cô lấy thêm một ly rượu từ người phục vụ dơ lên nói với Từ Lộ Lộ:
“Chúc cho cậu có được nam thần cậu thầm thương. Chúc cậu lấy được anh ta, chúc hai người hạnh phúc.”
“Tiêu Dao…” Tiểu Hiên và Phùng Tuấn cùng nhau gọi tên cô.
Tiêu Dao cười xua tay nói: “Xin lỗi, hôm nay là ngày vui của hai người mà tớ hành xử không đúng, tớ xin lỗi cậu nhé Tiểu Hiên!”
Cô nhìn xuống bó hoa cưới trên tay mình nói: “Bó hoa này không thích hợp với tớ, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, tớ có thể hiểu. Tên của người đàn ông đó tớ cũng không muốn nghe thấy dù là ở nơi nào. Tớ xin lỗi, tớ đi trước, hẹn cậu hôm khác chúng ta nói chuyện nhé? Khi đó tớ sẽ để cậu phạt thế nào cũng được.” Nói xong Tiêu Dao đưa bó hoa cho Tiểu Hiên và chạy một mạch về trước.
Tiểu Hiên gọi lại nhưng không được, vì không muốn những quan khách ở đây để ý Phùng Tuấn bảo cô đừng gọi. Tiểu Hiên quay lại chỗ Từ Lộ Lộ nói: “Cậu có biết mình gây ra chuyện gì không vậy?”
“Làm sao? Tớ gây ra cái gì? Tớ chỉ nhắc về mẫu hình lý tưởng của mình thôi, nếu cậu ta không thích có thể không nghe, cậu ta làm như mình là mẹ của con anh ấy vậy.” Từ Lộ Lộ nói.
“Cậu… cậu, đúng là không thể nói nổi.” Tiểu Hiên nói xong quay người rời đi. Phùng Tuấn muốn nói cho Từ Lộ Lộ hiểu nhưng vợ anh vẫn là nhất, anh vội chạy theo sau Tiểu Hiên.
Từ Lộ Lộ hết nhìn bóng dáng của Phùng Tuấn và Tiểu Hiên lại nhìn về phía của Tiêu Dao lắc đầu đầy khó hiểu. Sau đó quay đầu rời đi theo hướng khác.
Tiêu Dao một mình chạy ra ngoài vì có uống hai cốc rượu nên bước đi có chút khó khăn. Trước giờ cô không giỏi uống rượu, chỉ cần uống một chút đã say. Cô bắt một chiếc xe tới nơi sang trọng nhất của Nhạc Thành để uống rượu, nếu khó chịu cứ uống rượu là hết đúng không? Vậy cô sẽ uống, uống để quên đi người đàn ông đó, uống để quên đi những câu nói vừa rồi của Từ Lộ Lộ.
Cô chạy đến Bóng Đêm để uống rượu, nơi tăm tối nhất, xấu xa và bẩn thỉu nhất Nhạc Thành. Bên trong có rất nhiều cô gái váy ngắn đứng trên cao để nhảy nhót cho những người đàn ông ở dưới xem, thân hình nóng bỏng như muốn đốt cháy những cặp mắt kia. Tiêu Dao tự khinh bỉ chính mình, cô rất ghét nơi này vậy mà hôm nay lại tới. Cô gọi rất nhiều rượu, cả bàn đều là rượu.
Ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm ly rượu trên tay mình bất giác cười, sau đó tự nói với chính mình: “Đúng vậy, tôi là một người phụ nữ không ra gì. Bỏ rơi con trai khi nó chỉ một tháng tuổi. Bỏ rơi chính khúc ruột mình sinh ra. Tôi rất xấu xa, tôi đáng chết.” Nói xong cô uống hết ly rượu đang cầm trên tay.
Rót thêm một cốc, cô cầm lên và nói: “Dù hận người đàn ông đó đến mức muốn giết chết, nhưng tôi vẫn muốn gặp hắn, vẫn muốn nhìn thấy hắn dù là đứng từ xa. Tôi đúng là không có tiền đồ.” Nói xong cô lại uống ly rượu. Cứ như vậy, cô rót một ly sau đó nói với nó mấy câu và ngửa cổ uống hết.
Mấy người đàn ông bàn đối diện đưa ánh mắt nhìn cô không rời, hôm nay đi đám cưới Tiểu Hiên cô mặc một chiếc váy đen ngắn đến đầu gối. Đến khi ngồi xuống chiếc quần nhỏ ren đen như ẩn như hiện ra trước mặt người khác. Tiêu Dao thấy được ánh mắt của những người đó nhưng cô không quan tâm, bên Pháp cô đã quen những trường hợp như vậy. Cô tiếp tục uống rượu, uống hết chai này đến chai khác.
Đến khi say cô mới lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số quen thuộc, qua hai hồi chuông đối phương đã bắt máy. Trái tim của Tiêu Dao như ngừng đập vậy, cô không biết phải nói gì và hỏi như thế nào, khi cô còn chưa biết bắt đầu ra sao thì đối phương đã hỏi: “Alo?”
Là giọng của một người phụ nữ. Trái tim của Tiêu Dao như bị ai đó dùng dao khoét thêm một cái lỗ. Cô tắt điện thoại sau đó cất đi, cuối cùng cô vẫn là người thất bại, cuối cùng cô vẫn là người không chịu được mà gọi cho hắn trước. Nhưng nhận lại được gì đây, không phải là nỗi đau sao? Hắn lúc này đang ở bên cạnh một người phụ nữ khác, còn cô thì vẫn nhớ nhung đến hắn.
Tiêu Dao lau nước mắt, bỗng nhiên hai người đàn ông ở bàn đối diện bước đến ngồi xuống trước mặt cô hỏi: “Em gái, thất tình sao? Uống một mình nhiều rượu như vậy không sợ à?”
Tiêu Dao mỉm cười nói: “Có gì phải sợ chứ?”
“Ở đây rất nhiều đàn ông, mà em lại xinh đẹp như vậy.” Giọng nói của tên đối diện cô đầy mờ ám, khi nói hắn đặt tay lên chiếc ghế phía sau cô.
Tiêu Dao cười đáp lại: “Đúng là đàn ông xung quanh rất nhiều, nhưng hai tên trước mặt tôi khốn nạn hơn họ.”
Hai người đàn ông nhìn nhau, sau đó đứng dậy nhìn cô nói: “Mày vừa nói cái gì hả?”
“Sao thế? Tôi chỉ vừa nói như vậy hai người đã làm quá lên rồi, chẳng lẽ hai người khốn nạn như tôi vừa nói cho nên mới tỏ thái độ?” Tiêu Dao vừa cầm ly rượu vừa nói.
Một người đàn ông kéo tay người đàn ông đứng bên cạnh cô nói: “Thôi bỏ đi, nó say rượu để ý đến nó làm cái gì. Chúng ta đi thôi.”
Người đứng bên cạnh cô đá ghế sau đó quay người rời, khi cả hai người họ rời đi cô thở ra một hơi nhẹ nhõm. Vừa rồi cô rất sợ nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để họ rời đi.
Đôi môi của Tiểu Hiên giật giật mãi không dừng, ánh mắt vẫn nhìn về gương mặt của Tiêu Dao. Cô ấy rất muốn bịt miệng của Từ Lộ Lộ lại nhưng không biết làm cách nào.
“Chúng ta qua đó ăn được không? Anh thấy hai em đến lâu rồi nhưng chưa ăn gì?” Phùng Tuấn nói chuyện phá tan đi bầu không khí vừa rồi.
Từ Lộ Lộ gật đầu cười, nhưng miệng vẫn luyên thuyên: “Tiểu Hiên, hôm nào tớ chụp ảnh về người đó cho cậu xem nhé? Anh ấy rất tuyệt vời đấy, chăm sóc con cái vô cùng chu đáo. Thật ra có một câu hỏi mà rất nhiều người muốn hỏi, đó là người phụ nữ sinh ra con trai anh ấy là ai, sao lại bỏ thằng bé và anh ấy mà đi. Chắc là một người phụ nữ không ra gì, không biết quý trọng anh ấy, cũng có thể vì chê anh ấy nghèo nên bỏ đi. Người phụ nữ đó tớ cầu cô ta không được sống tử tế.”
Tiểu Hiên và Phùng Tuấn đưa mắt nhìn nhau, hai người cảm nhận được không khí bên trong bỗng nhiên lạnh hơn rất nhiều, cũng cầu cho Từ Lộ Lộ không sao.
Tiêu Dao hít một hơi thật sâu cố nở nụ cười, cô tự nói với mình dù cô ấy có nói gì cũng không liên quan tới cô. Nhưng trái tim cô không thể dừng lại suy nghĩ về những câu nói đó. Cô ấy nói cô là một người phụ nữ không ra gì sao? Vì ai mà cô phải bỏ đi khi Tiểu Bảo mới một tháng tuổi, vì ai mà cô phải chịu đựng suốt bao năm qua?
Trong lòng vô cùng khó chịu. Lúc này nhân viên phục vụ bưng mấy cốc rượu đi ngang, cô đưa tay lấy hai cốc rượu và đưa cho Từ Lộ Lộ một cốc.
“Chúng ta cùng mời rượu Tiểu Hiên được không? Chúc hai vợ chồng cậu ấy trăm năm hạnh phúc, chúc đứa trẻ trong bụng cậu mạnh khoẻ, sau này tớ sẽ là mẹ nuôi của nó nhé?” Nói xong cô ngửa cổ uống hết ly rượu. Cổ họng cay xè, nước mắt muốn chảy nhưng cô lại không dám để nó rơi.
Sau khi uống xong ba người bên cạnh vẫn đang nhìn cô với ánh mắt khó tin, cô lấy thêm một ly rượu từ người phục vụ dơ lên nói với Từ Lộ Lộ:
“Chúc cho cậu có được nam thần cậu thầm thương. Chúc cậu lấy được anh ta, chúc hai người hạnh phúc.”
“Tiêu Dao…” Tiểu Hiên và Phùng Tuấn cùng nhau gọi tên cô.
Tiêu Dao cười xua tay nói: “Xin lỗi, hôm nay là ngày vui của hai người mà tớ hành xử không đúng, tớ xin lỗi cậu nhé Tiểu Hiên!”
Cô nhìn xuống bó hoa cưới trên tay mình nói: “Bó hoa này không thích hợp với tớ, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, tớ có thể hiểu. Tên của người đàn ông đó tớ cũng không muốn nghe thấy dù là ở nơi nào. Tớ xin lỗi, tớ đi trước, hẹn cậu hôm khác chúng ta nói chuyện nhé? Khi đó tớ sẽ để cậu phạt thế nào cũng được.” Nói xong Tiêu Dao đưa bó hoa cho Tiểu Hiên và chạy một mạch về trước.
Tiểu Hiên gọi lại nhưng không được, vì không muốn những quan khách ở đây để ý Phùng Tuấn bảo cô đừng gọi. Tiểu Hiên quay lại chỗ Từ Lộ Lộ nói: “Cậu có biết mình gây ra chuyện gì không vậy?”
“Làm sao? Tớ gây ra cái gì? Tớ chỉ nhắc về mẫu hình lý tưởng của mình thôi, nếu cậu ta không thích có thể không nghe, cậu ta làm như mình là mẹ của con anh ấy vậy.” Từ Lộ Lộ nói.
“Cậu… cậu, đúng là không thể nói nổi.” Tiểu Hiên nói xong quay người rời đi. Phùng Tuấn muốn nói cho Từ Lộ Lộ hiểu nhưng vợ anh vẫn là nhất, anh vội chạy theo sau Tiểu Hiên.
Từ Lộ Lộ hết nhìn bóng dáng của Phùng Tuấn và Tiểu Hiên lại nhìn về phía của Tiêu Dao lắc đầu đầy khó hiểu. Sau đó quay đầu rời đi theo hướng khác.
Tiêu Dao một mình chạy ra ngoài vì có uống hai cốc rượu nên bước đi có chút khó khăn. Trước giờ cô không giỏi uống rượu, chỉ cần uống một chút đã say. Cô bắt một chiếc xe tới nơi sang trọng nhất của Nhạc Thành để uống rượu, nếu khó chịu cứ uống rượu là hết đúng không? Vậy cô sẽ uống, uống để quên đi người đàn ông đó, uống để quên đi những câu nói vừa rồi của Từ Lộ Lộ.
Cô chạy đến Bóng Đêm để uống rượu, nơi tăm tối nhất, xấu xa và bẩn thỉu nhất Nhạc Thành. Bên trong có rất nhiều cô gái váy ngắn đứng trên cao để nhảy nhót cho những người đàn ông ở dưới xem, thân hình nóng bỏng như muốn đốt cháy những cặp mắt kia. Tiêu Dao tự khinh bỉ chính mình, cô rất ghét nơi này vậy mà hôm nay lại tới. Cô gọi rất nhiều rượu, cả bàn đều là rượu.
Ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm ly rượu trên tay mình bất giác cười, sau đó tự nói với chính mình: “Đúng vậy, tôi là một người phụ nữ không ra gì. Bỏ rơi con trai khi nó chỉ một tháng tuổi. Bỏ rơi chính khúc ruột mình sinh ra. Tôi rất xấu xa, tôi đáng chết.” Nói xong cô uống hết ly rượu đang cầm trên tay.
Rót thêm một cốc, cô cầm lên và nói: “Dù hận người đàn ông đó đến mức muốn giết chết, nhưng tôi vẫn muốn gặp hắn, vẫn muốn nhìn thấy hắn dù là đứng từ xa. Tôi đúng là không có tiền đồ.” Nói xong cô lại uống ly rượu. Cứ như vậy, cô rót một ly sau đó nói với nó mấy câu và ngửa cổ uống hết.
Mấy người đàn ông bàn đối diện đưa ánh mắt nhìn cô không rời, hôm nay đi đám cưới Tiểu Hiên cô mặc một chiếc váy đen ngắn đến đầu gối. Đến khi ngồi xuống chiếc quần nhỏ ren đen như ẩn như hiện ra trước mặt người khác. Tiêu Dao thấy được ánh mắt của những người đó nhưng cô không quan tâm, bên Pháp cô đã quen những trường hợp như vậy. Cô tiếp tục uống rượu, uống hết chai này đến chai khác.
Đến khi say cô mới lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số quen thuộc, qua hai hồi chuông đối phương đã bắt máy. Trái tim của Tiêu Dao như ngừng đập vậy, cô không biết phải nói gì và hỏi như thế nào, khi cô còn chưa biết bắt đầu ra sao thì đối phương đã hỏi: “Alo?”
Là giọng của một người phụ nữ. Trái tim của Tiêu Dao như bị ai đó dùng dao khoét thêm một cái lỗ. Cô tắt điện thoại sau đó cất đi, cuối cùng cô vẫn là người thất bại, cuối cùng cô vẫn là người không chịu được mà gọi cho hắn trước. Nhưng nhận lại được gì đây, không phải là nỗi đau sao? Hắn lúc này đang ở bên cạnh một người phụ nữ khác, còn cô thì vẫn nhớ nhung đến hắn.
Tiêu Dao lau nước mắt, bỗng nhiên hai người đàn ông ở bàn đối diện bước đến ngồi xuống trước mặt cô hỏi: “Em gái, thất tình sao? Uống một mình nhiều rượu như vậy không sợ à?”
Tiêu Dao mỉm cười nói: “Có gì phải sợ chứ?”
“Ở đây rất nhiều đàn ông, mà em lại xinh đẹp như vậy.” Giọng nói của tên đối diện cô đầy mờ ám, khi nói hắn đặt tay lên chiếc ghế phía sau cô.
Tiêu Dao cười đáp lại: “Đúng là đàn ông xung quanh rất nhiều, nhưng hai tên trước mặt tôi khốn nạn hơn họ.”
Hai người đàn ông nhìn nhau, sau đó đứng dậy nhìn cô nói: “Mày vừa nói cái gì hả?”
“Sao thế? Tôi chỉ vừa nói như vậy hai người đã làm quá lên rồi, chẳng lẽ hai người khốn nạn như tôi vừa nói cho nên mới tỏ thái độ?” Tiêu Dao vừa cầm ly rượu vừa nói.
Một người đàn ông kéo tay người đàn ông đứng bên cạnh cô nói: “Thôi bỏ đi, nó say rượu để ý đến nó làm cái gì. Chúng ta đi thôi.”
Người đứng bên cạnh cô đá ghế sau đó quay người rời, khi cả hai người họ rời đi cô thở ra một hơi nhẹ nhõm. Vừa rồi cô rất sợ nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để họ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.