Chương 16: Nhân Vật Nam Chính Khốn Nạn
Mạc Y Vân
17/09/2023
Tiêu Dao một lần nữa đẩy người đàn ông ra. Cô cầm những thứ trên bàn lên xem sau đó nói:
“Anh tốn khá nhiều thời gian và tiền bạc để điều tra những thứ này nhỉ? Có cần tôi đưa cho ít tiền để trả công không?”
“Nếu cô muốn đương nhiên tôi cũng có lòng nhận.” Lam Thiên Hạo thản nhiên nói.
“Tôi sẽ không làm theo những điều mà anh nói, đừng hòng tôi sẽ sinh con cho một tên như anh. Không bao giờ.”
“Có sinh hay không vốn không phải chuyện của cô.”
“Anh đừng quên tôi chính là người mang thai, vô tình ngã hay không may sảy thai cũng là chuyện thường tình của nhiều bà mẹ.” Tiêu Dao không sợ hãi nói.
“Đương nhiên tôi biết nhưng tôi có lý do ép cô không thể làm chuyện này đó. Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn đứa bé được sinh ra khỏe mạnh, những chuyện khác tôi sẽ không quản cô. Nếu cô không nghe tôi sẽ liên hệ với bệnh viện nơi ba cô đang làm việc để nói chuyện, tôi là người nói được làm được.”
“Không ngờ anh lại bỉ ổi tới mức này, vẫn là lần đầu tiên tôi gặp một người như anh, có thể vì thứ mình muốn mà không từ thủ đoạn.” Tiêu Dao nói.
“Cô còn trẻ và non lắm, những chuyện cô gặp sau này còn nhiều. Tôi là thương nhân, điều tôi làm phải là điều có lợi cho tôi.”
“Tôi không sợ những chuyện khác, điều tôi thấy đáng sợ và kinh tởm nhất chính là anh đấy. Thương nhân cái gì? Gương mặt và lời nói không khác gì một tên ác nhân.”
Lam Thiên Hạo không khỏi cau mày khi cô nói vậy, ở trên báo đài đều nói hắn là một thương nhân giỏi, vậy mà người phụ nữ này lại nói hắn là ác nhân? Đúng là không có mắt nhìn người.
Lam Thiên Hạo muốn nói chuyện nhưng điện thoại của hắn bỗng nhiên vang lên, khi nhìn thấy số gọi đến gương mặt thay đổi. Hắn đặt điện thoại lên bên tai hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Lam Tổng, lão phu nhân bỗng nhiên ngất đi. Bà ấy nói muốn gặp người phụ nữ sẽ sinh con cho anh ngay bây giờ.” Giọng nói của người bên kia vang lên.
Lam Thiên Hạo đưa ánh mắt phức tạp lên nhìn cô, sau đó tắt điện thoại nói với cô:
“Cô cứ suy nghĩ đi. Tôi cho cô thời gian một tuần để suy nghĩ, đây là danh thiếp của tôi, nhớ gọi cho tôi. Người của tôi luôn ở xung quanh, nếu cô dám khiến con của tôi đau tôi cũng sẽ khiến cho cô và người thân của cô đau gấp bội.”
Lam Thiên Hạo đặt danh thiếp xuống bàn và quay người bỏ đi. Đây là lần làm ăn đầu tiên hắn dừng lại nửa chừng khi chưa có được kết quả, hắn không khỏi lắc đầu cười chính mình. Không ngờ lại thua trước một con nhỏ kém hơn mình nhiều tuổi như vậy.
Tiêu Dao nhìn chằm chằm phía trước, cô không khỏi cau mày nói với chính mình: Vừa rồi hắn nói không bàn xong chuyện này sẽ không về, sao giờ lại về rồi? Đúng là một tên chỉ biết nói miệng.
Tiểu Hiên vào trong phòng lúc nào cô cũng không hay biết, mãi đến khi cô ấy chạm vào người cô mới biết.
“Cậu sao vậy? Hắn ta nói gì thế? Có phải hắn gây khó dễ cho cậu không? Nếu là vậy cậu cứ nói cho tớ biết, tớ đi tìm hắn ta nói chuyện.”
Tiểu Hiên hỏi xong muốn chạm vào chiếc danh thiếp và tài liệu ở trên bàn nhưng bị Tiêu Dao chặn lại.
“Không có gì, trong mắt tớ hắn giống như một tên điên cắn không nhìn thấy mặt chủ nhà vậy. Đừng quan tâm đến loại người như hắn làm.”
“Cậu có sao không? Tớ thấy bàn tay cậu đang run, tớ xem…”
Giọng nói của Tiểu Hiên bị Tiêu Dao chặn lại: “Không sao, hoàn toàn không sao. Tớ vào phòng trước, cậu dọn hộ tớ những thứ ở ngoài này nhé?”
Tiểu Hiên muốn nói thêm, nhưng Tiêu Dao kiểu né tránh không muốn nói nên cũng không thể hỏi được gì, đành nhìn cô từng bước rời đi trước mặt mình. Tiểu Hiên rất muốn biết thứ nằm ở bên trong tài liệu là gì, cái tính tò mò lại ùa về khiến cô không dừng lại được. Nếu không biết được bên trong là gì cô sẽ không ngủ được mất.
Tiêu Dao vào trong phòng nhìn tập tài liệu trong tay, cô từ từ mở nó ra xem. Đúng như cô nghĩ hắn dành rất nhiều thời gian để điều tra, tất tần tật về cô và ba mẹ đều nằm ở bên trong.
Tiêu Dao bật cười, nụ cười đáng sợ. Cô tự nói với mình: Muốn uy hiếp tôi? Tôi chính là không sợ. Muốn tôi gọi cho anh? Vậy anh cứ chờ chết anh đi, tôi sẽ không để anh đạt được thứ mà mình muốn đâu.
Cô bỏ những thứ trong tay mình vào tài liệu, ngay cả danh thiếp của Lam Thiên Hạo cũng không xem. Ngồi vào bàn bắt đầu vẽ tranh, không ngờ gương mặt của tên đàn ông đêm đó chính là hắn, cũng không ngờ gương mặt hắn lại nổi bật tới như vậy. Hắn hỏi cô có bất ngờ không khi số phận của mình sẽ giống với nhân vật nữ chính trong truyện của cô sao?
Cô đương nhiên bất ngờ, không tin nổi bản thân lại may mắn như vậy. Nếu đã thế thì cô cũng sẽ vẽ hắn, khiến hắn không thể nào ngờ được nhân vật nam chính cô vẽ ra lại là một tên khốn nạn. Nghĩ tới đây tâm trạng của Tiêu Dao vui vẻ hơn rất nhiều, cô rất muốn biết gương mặt của hắn sẽ ra sao khi nhìn thấy những gì mà cô sắp vẽ.
Cùng lúc này ở bệnh viện lớn Thanh Thành. Thanh Thành là bệnh viện lớn và giỏi nhất ở Nhạc Thành, những người giàu luôn chọn đây là nơi để gửi gắm người thân của họ.
Đến trước cửa phòng bệnh, hai người đàn ông cúi chào hắn đầy cung kính nói: “Lam Tổng, Lão phu nhân đang ở bên trong ạ!”
Lam Thiên Hạo gật đầu, hắn mở cửa bước vào trong. Môi cố gắng kéo lên một nụ cười, gương mặt nhợt nhạt của bà nội nằm trên giường khiến trái tim hắn lo sợ. Chạy thật nhanh về trước cầm bàn tay của bà lên đặt lên môi mình.
Lão phu nhân cảm nhận được có người chạm tay mình bà mỉm cười mở mắt: “Tiểu Hạo của bà về rồi sao? Con bé đâu? Sao không đi cùng con? Bà muốn nhìn thấy con bé một lần.”
Lam Thiên Hạo cười nói: “Chỉ cần bà nội khỏe mạnh, lần sau con sẽ dẫn cô ấy tới thăm có được không?”
Lão phu nhân gật đầu, không để bà gặp chắc là hắn có lý do nên bà cũng không ép.
“Khi nào thích hợp con dẫn con bé tới gặp bà cũng được. Hôm nay con không đi làm?”
“Nhất định rồi ạ! Hôm nay con nghỉ nên sẽ ở đây với bà cả ngày được không?”
“Không cần đâu, lát nữa vú Dung sẽ tới, con về công ty, hay về nhà nghỉ ngơi đi.”
Lam Thiên Hạo lắc đầu, cầm bàn tay lão phu nhân đặt lên miệng mình nói: “Con không mệt, công ty cũng không cần con. Hôm nay con sẽ ở lại bệnh viện nên bà đừng đuổi con đi được không?”
“Được, nếu con muốn thì cứ ở lại. Vậy lại vui quá ấy chứ, bà lại có thêm một người bầu bạn.” Lão phu nhân vừa cười vừa nói.
Lam Thiên Hạo mỉm cười ngồi bên cạnh bà nói rất nhiều, hắn kể lại những chuyện cũ, lão phu nhân ở bên cạnh phụ hoạ cười theo.
“Anh tốn khá nhiều thời gian và tiền bạc để điều tra những thứ này nhỉ? Có cần tôi đưa cho ít tiền để trả công không?”
“Nếu cô muốn đương nhiên tôi cũng có lòng nhận.” Lam Thiên Hạo thản nhiên nói.
“Tôi sẽ không làm theo những điều mà anh nói, đừng hòng tôi sẽ sinh con cho một tên như anh. Không bao giờ.”
“Có sinh hay không vốn không phải chuyện của cô.”
“Anh đừng quên tôi chính là người mang thai, vô tình ngã hay không may sảy thai cũng là chuyện thường tình của nhiều bà mẹ.” Tiêu Dao không sợ hãi nói.
“Đương nhiên tôi biết nhưng tôi có lý do ép cô không thể làm chuyện này đó. Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn đứa bé được sinh ra khỏe mạnh, những chuyện khác tôi sẽ không quản cô. Nếu cô không nghe tôi sẽ liên hệ với bệnh viện nơi ba cô đang làm việc để nói chuyện, tôi là người nói được làm được.”
“Không ngờ anh lại bỉ ổi tới mức này, vẫn là lần đầu tiên tôi gặp một người như anh, có thể vì thứ mình muốn mà không từ thủ đoạn.” Tiêu Dao nói.
“Cô còn trẻ và non lắm, những chuyện cô gặp sau này còn nhiều. Tôi là thương nhân, điều tôi làm phải là điều có lợi cho tôi.”
“Tôi không sợ những chuyện khác, điều tôi thấy đáng sợ và kinh tởm nhất chính là anh đấy. Thương nhân cái gì? Gương mặt và lời nói không khác gì một tên ác nhân.”
Lam Thiên Hạo không khỏi cau mày khi cô nói vậy, ở trên báo đài đều nói hắn là một thương nhân giỏi, vậy mà người phụ nữ này lại nói hắn là ác nhân? Đúng là không có mắt nhìn người.
Lam Thiên Hạo muốn nói chuyện nhưng điện thoại của hắn bỗng nhiên vang lên, khi nhìn thấy số gọi đến gương mặt thay đổi. Hắn đặt điện thoại lên bên tai hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Lam Tổng, lão phu nhân bỗng nhiên ngất đi. Bà ấy nói muốn gặp người phụ nữ sẽ sinh con cho anh ngay bây giờ.” Giọng nói của người bên kia vang lên.
Lam Thiên Hạo đưa ánh mắt phức tạp lên nhìn cô, sau đó tắt điện thoại nói với cô:
“Cô cứ suy nghĩ đi. Tôi cho cô thời gian một tuần để suy nghĩ, đây là danh thiếp của tôi, nhớ gọi cho tôi. Người của tôi luôn ở xung quanh, nếu cô dám khiến con của tôi đau tôi cũng sẽ khiến cho cô và người thân của cô đau gấp bội.”
Lam Thiên Hạo đặt danh thiếp xuống bàn và quay người bỏ đi. Đây là lần làm ăn đầu tiên hắn dừng lại nửa chừng khi chưa có được kết quả, hắn không khỏi lắc đầu cười chính mình. Không ngờ lại thua trước một con nhỏ kém hơn mình nhiều tuổi như vậy.
Tiêu Dao nhìn chằm chằm phía trước, cô không khỏi cau mày nói với chính mình: Vừa rồi hắn nói không bàn xong chuyện này sẽ không về, sao giờ lại về rồi? Đúng là một tên chỉ biết nói miệng.
Tiểu Hiên vào trong phòng lúc nào cô cũng không hay biết, mãi đến khi cô ấy chạm vào người cô mới biết.
“Cậu sao vậy? Hắn ta nói gì thế? Có phải hắn gây khó dễ cho cậu không? Nếu là vậy cậu cứ nói cho tớ biết, tớ đi tìm hắn ta nói chuyện.”
Tiểu Hiên hỏi xong muốn chạm vào chiếc danh thiếp và tài liệu ở trên bàn nhưng bị Tiêu Dao chặn lại.
“Không có gì, trong mắt tớ hắn giống như một tên điên cắn không nhìn thấy mặt chủ nhà vậy. Đừng quan tâm đến loại người như hắn làm.”
“Cậu có sao không? Tớ thấy bàn tay cậu đang run, tớ xem…”
Giọng nói của Tiểu Hiên bị Tiêu Dao chặn lại: “Không sao, hoàn toàn không sao. Tớ vào phòng trước, cậu dọn hộ tớ những thứ ở ngoài này nhé?”
Tiểu Hiên muốn nói thêm, nhưng Tiêu Dao kiểu né tránh không muốn nói nên cũng không thể hỏi được gì, đành nhìn cô từng bước rời đi trước mặt mình. Tiểu Hiên rất muốn biết thứ nằm ở bên trong tài liệu là gì, cái tính tò mò lại ùa về khiến cô không dừng lại được. Nếu không biết được bên trong là gì cô sẽ không ngủ được mất.
Tiêu Dao vào trong phòng nhìn tập tài liệu trong tay, cô từ từ mở nó ra xem. Đúng như cô nghĩ hắn dành rất nhiều thời gian để điều tra, tất tần tật về cô và ba mẹ đều nằm ở bên trong.
Tiêu Dao bật cười, nụ cười đáng sợ. Cô tự nói với mình: Muốn uy hiếp tôi? Tôi chính là không sợ. Muốn tôi gọi cho anh? Vậy anh cứ chờ chết anh đi, tôi sẽ không để anh đạt được thứ mà mình muốn đâu.
Cô bỏ những thứ trong tay mình vào tài liệu, ngay cả danh thiếp của Lam Thiên Hạo cũng không xem. Ngồi vào bàn bắt đầu vẽ tranh, không ngờ gương mặt của tên đàn ông đêm đó chính là hắn, cũng không ngờ gương mặt hắn lại nổi bật tới như vậy. Hắn hỏi cô có bất ngờ không khi số phận của mình sẽ giống với nhân vật nữ chính trong truyện của cô sao?
Cô đương nhiên bất ngờ, không tin nổi bản thân lại may mắn như vậy. Nếu đã thế thì cô cũng sẽ vẽ hắn, khiến hắn không thể nào ngờ được nhân vật nam chính cô vẽ ra lại là một tên khốn nạn. Nghĩ tới đây tâm trạng của Tiêu Dao vui vẻ hơn rất nhiều, cô rất muốn biết gương mặt của hắn sẽ ra sao khi nhìn thấy những gì mà cô sắp vẽ.
Cùng lúc này ở bệnh viện lớn Thanh Thành. Thanh Thành là bệnh viện lớn và giỏi nhất ở Nhạc Thành, những người giàu luôn chọn đây là nơi để gửi gắm người thân của họ.
Đến trước cửa phòng bệnh, hai người đàn ông cúi chào hắn đầy cung kính nói: “Lam Tổng, Lão phu nhân đang ở bên trong ạ!”
Lam Thiên Hạo gật đầu, hắn mở cửa bước vào trong. Môi cố gắng kéo lên một nụ cười, gương mặt nhợt nhạt của bà nội nằm trên giường khiến trái tim hắn lo sợ. Chạy thật nhanh về trước cầm bàn tay của bà lên đặt lên môi mình.
Lão phu nhân cảm nhận được có người chạm tay mình bà mỉm cười mở mắt: “Tiểu Hạo của bà về rồi sao? Con bé đâu? Sao không đi cùng con? Bà muốn nhìn thấy con bé một lần.”
Lam Thiên Hạo cười nói: “Chỉ cần bà nội khỏe mạnh, lần sau con sẽ dẫn cô ấy tới thăm có được không?”
Lão phu nhân gật đầu, không để bà gặp chắc là hắn có lý do nên bà cũng không ép.
“Khi nào thích hợp con dẫn con bé tới gặp bà cũng được. Hôm nay con không đi làm?”
“Nhất định rồi ạ! Hôm nay con nghỉ nên sẽ ở đây với bà cả ngày được không?”
“Không cần đâu, lát nữa vú Dung sẽ tới, con về công ty, hay về nhà nghỉ ngơi đi.”
Lam Thiên Hạo lắc đầu, cầm bàn tay lão phu nhân đặt lên miệng mình nói: “Con không mệt, công ty cũng không cần con. Hôm nay con sẽ ở lại bệnh viện nên bà đừng đuổi con đi được không?”
“Được, nếu con muốn thì cứ ở lại. Vậy lại vui quá ấy chứ, bà lại có thêm một người bầu bạn.” Lão phu nhân vừa cười vừa nói.
Lam Thiên Hạo mỉm cười ngồi bên cạnh bà nói rất nhiều, hắn kể lại những chuyện cũ, lão phu nhân ở bên cạnh phụ hoạ cười theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.