Chương 24: Nhốt Cô
Mạc Y Vân
17/09/2023
Về tới Nhạc Thành vừa bước xuống sân bay Hạo Tam đã đích thân ra đón cô, gương mặt anh ta lạnh lùng nhìn cô gật đầu như chào hỏi. Tiêu Dao không biểu cảm ngồi lên xe, cô nhiều lần muốn hỏi anh ta xem Tiểu Hiên thế nào nhưng không dám, bởi vì cô biết anh ta sẽ không nói gì với cô.
Đến căn nhà trọ, Tiêu Dao mở cửa chạy thật nhanh vào trong. Khi nhìn thấy Tiểu Hiên nguyên vẹn ngồi trên ghế sofa đối diện Lam Thiên Hạo cô rất vui, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc. Nhưng giọng nói của Lam Thiên Hạo không khác gì đổ một gáo nước lạnh lên đầu cô vậy.
“Cũng may cô ta về đúng lúc, nếu một phút nữa thôi không về cái mạng này của cô khó mà giữ nhỉ?”
Tiêu Dao khó khăn nuốt nước miếng, cô nhìn gương mặt của Tiểu Hiên. Bình thường cô ấy là một cô gái có cá tính mạnh, đương nhiên bất kể ai cũng không sợ, nhưng khi Lam Thiên Hạo nói những lời kia cô có thể thấy gương mặt cô ấy xanh tái, bàn tay run lên. Chắc chắn đã bị hắn dọa đến sợ.
“Tôi về rồi, từ giờ trở đi anh không được làm khó những người thân bên cạnh của tôi.”
“Đương nhiên, chỉ cần cô nghe lời tôi sẽ không động chạm đến người thân của cô. Nhưng nếu cô không nghe, người nhận hậu quả chắc là cô hiểu? Tôi trước giờ nói được làm được nên cô đừng chọc giận tôi.”
Tiêu Dao nắm chặt tay lại, cô nhịn, vì người thân, vì những người xung quanh cô sẽ nhịn hắn. Cô cố gắng kéo một nụ cười nói: “Được, tôi hiểu rồi.”
“Đi thôi.” Lam Thiên Hạo nói xong đứng dậy.
Tiêu Dao nghe thấy hắn nói xong gương mặt vui vẻ không thôi, cuối cùng hắn cũng đi rồi cô cũng không phải nhìn thấy gương mặt của hắn. Nhưng cô vừa đi được hai bước đã bị người đàn ông kia kéo mạnh trở lại, giọng nói hắn vang trên đỉnh đầu cô:
“Tôi nói cô đi.”
“Tại sao tôi phải đi cùng anh? Không phải tôi đã nói sẽ nghe lời anh không bỏ trốn rồi sao? Vừa rồi anh đã gật đầu cho qua mà?” Tiêu Dao hỏi.
“Tôi gật đầu cho qua không có nghĩa là tin tưởng cô, người từng nói dối tôi hai lần làm sao tôi có thể tin tưởng được nữa? Không, nói đúng hơn là cô không đủ để tôi tin tưởng.”
Nói xong hắn không cho cô cơ hội nói chuyện đã kéo nhanh cô ra ngoài. Nhưng cô nhất quyết không chịu, nắm chặt cánh cửa phòng không buông. Tiểu Hiên thấy vậy chạy tới nhưng bị giọng nói của Lam Thiên Hạo chặt lại hai người.
“Nếu cô không đi tôi sẽ cho người tới trường học của cô ta để nói cô ta và một đàn anh khóa trên đang yêu nhau. Tôi nhớ trường của cô ta cầm học sinh trong trường yêu nhau đúng không?”
Bàn tay của Tiêu Dao buông ra không phản kháng nữa, cô nhìn gương mặt của Tiểu Hiên nở một nụ cười. Cô nói:
“Tớ sẽ không sao, thời gian tới cậu hãy cẩn thận, chờ tớ về nhé? Đừng suy nghĩ, chuyện này không liên quan tới cậu.”
Nói xong cô tự quay người ra ngoài chứ không cần người đàn ông kia dẫn. Tiểu Hiên đứng đó nhìn bóng lưng của Tiêu Dao, cô nức nở khóc lên từng tiếng.
Tiêu Dao xuống dưới nhà ngồi vào trong xe, ánh mắt cô nhìn ra ngoài chứ không nhìn người đàn ông bên cạnh. Cả quá trình hai người yên lặng đến mức nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Hạo Tam ngồi trên ghế trên cảm thấy không khí này thật áp lực, khiến sống lưng của anh chảy mồ hôi không ngừng.
Trán Tiêu Dao dán chặt vào kính cửa xe, hai mắt cô nặng trĩu muốn ngủ nhưng không dám. Hôm nay cô máy bay về mệt, lại nói chuyện đến căng não với Lam Thiên Hạo khiến cô càng mệt. Cơn buồn ngủ cứ thế kéo tới dù cô có cố gắng mở mắt thế nào cũng không ngăn lại được.
Lam Thiên Hạo đưa mắt qua nhìn, người phụ nữ ngu ngốc này cũng chỉ có cô mới dám chống đối với hắn. Nếu cô ngoan ngoãn tất cả sẽ không mệt mỏi. Hắn đặt bàn tay lên vai cô, kéo cô hướng về phía mình, để đầu cô tựa vào ngực mình. Làm những hành động thân mật nhưng trong ý nghĩ của hắn chỉ có vì đứa bé, hắn không muốn cô cúi gập người ngồi đó ngủ, vì như thế con của hắn sẽ khó chịu.
Hình như Tiêu Dao ngủ mơ, cô bất giác vòng tay qua ôm chặt hông của người đàn ông, thỉnh thoảng còn nói mấy câu gì đó không rõ ràng. Người đàn ông không kiềm lòng được kéo mấy sợi tóc trước mặt ra phía sau tai cô, hàng loạt hành động hắn làm rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm mạnh sẽ khiến cô tỉnh giấc.
Hạo Tam trên ghế lái ánh mắt vô tình nhìn qua kính chiếu hậu, khi nhìn thấy khoảnh khắc đó anh ta có cảm giác mơ hồ không nói nên lời. Lam Tổng của anh vừa nhẹ nhàng kéo mấy sợi tóc trước mặt của một cô gái ra phía sau, chuyện này thật buồn cười đúng không? Anh muốn cười nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lam Thiên Hạo cảnh cáo, anh bất giác nuốt nước miếng xuống chăm chỉ lái xe. Ánh mắt vừa rồi quá đáng sợ.
Lam Thiên Hạo đưa cô đến căn biệt thự trên núi, đúng như những gì hắn nói nếu cô còn không nghe lời hắn sẽ nhốt cô ở đây đến khi cô sinh đứa bé mới thôi. Đặt cô xuống giường sau đó bước ra ngoài, hắn sai người làm vào thay quần áo cho cô, còn mình thì về phòng.
Cả ngày hôm nay vì chuyện của cô mà vô cùng mệt mỏi, vừa xuống máy bay đã lo đi tìm cô, ngay cả cơm cũng không ăn. Từ phòng tắm bước ra, trên người mặc chiếc áo ngủ dài đến gót chân, hắn đi về phía cửa sổ lấy một điếu thuốc trên bàn đặt lên miệng hút. Đây là lần đầu tiên hắn hút thuốc ở căn biệt thự này, từ khi mẹ mất hắn rất ít khi về đây. Hơi khói từ miệng người đàn ông thả ra, bay ra không trung, hơi khó mờ ảo khiến gương mặt hắn càng trở nên nổi bật trong đêm tối.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên đánh tan đi những suy nghĩ trong đầu hắn, gương mặt không có biểu hiện nói: “Alo?”
“Thiên Hạo, hôm nay anh có chuyện gấp lắm sao? Anh bỏ quên em ở sân bay đấy, chẳng lẽ bà nội anh có chuyện?” Triệu Hiểu Hiểu chính là đã biết lý do nhưng vẫn hỏi, cô ta muốn biết người đàn ông này rốt cuộc có nói thật với cô ta hay không.
“Người phụ nữ kia chạy trốn, lúc đó anh lo sợ cho đứa bé nên không nhớ tới em. Anh xin lỗi, hôm nào anh sẽ bù lại cho em có được không?” Giọng nói của Lam Thiên Hạo nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ý cười trên đôi môi của Triệu Hiểu Hiểu bỗng nhiên sâu hơn, anh vẫn nói thật với cô ta chứng tỏ trong lòng anh cô ta luôn là nhất. Nếu không phải vì đứa bé kia anh cũng sẽ không bỏ cô ta một mình ở đó.
“Em hiểu mà, sao rồi anh? Cô ta trở về chưa ạ?”
“Về rồi. Không còn sớm nữa, ngủ đi nhé? Hôm nay ngồi máy bay mệt rồi.”
“Vâng, vậy anh cũng ngủ sớm đi nhé? Mai gặp lại.” Giọng nói nhẹ nhàng của Triệu Hiểu Hiểu vang lên.
Lam Thiên Hạo “ừm” một tiếng sau đó tắt điện thoại, hắn vứt điếu thuốc trên tay xuống đất, đặt điện thoại lên bàn quay người bước ra khỏi phòng. Đến phòng của Tiêu Dao người đàn ông đứng từ trên cao nhìn xuống gương mặt cô, cô đang ngủ vô cùng ngon, y hệt như nàng công chúa ngủ trong rừng vậy. Làn da trắng nõn của hai cánh tay đặt bên ngoài, gương mặt trắng hồng nhắm chặt hai mắt nằm yên lặng trên giường.
Lam Thiên Hạo cũng không biết loại cảm giác đây là gì, chỉ là mỗi khi nhìn thấy cô như vậy hắn lại nhớ tới cái đêm hắn lạnh lùng cướp đi lần đầu tiên của cô. Tiếng cô cầu xin cùng tiếng rên nhẹ nhàng bên tai khiến hắn không kiềm lòng mình được.
Nắm chặt hai tay sau đó bước ra khỏi phòng, đi về phòng mình mặc quần áo, cầm điện thoại trên bàn nhắn tin cho ai đó rời khỏi biệt thự. Hắn muốn hạ hoả, mà người lúc này hắn cần chỉ có Triệu Hiểu Hiểu mà thôi.
Bên kia Triệu Hiểu Hiểu thấy được đoạn tin nhắn mà Lam Thiên Hạo gửi bất giác mỉm cười, cuối cùng hắn vẫn không quên được cô. Dù là đã ngủ với cô gái xinh đẹp như hoa kia rồi vẫn không thể quên mùi vị trên người cô ta.
Đến căn nhà trọ, Tiêu Dao mở cửa chạy thật nhanh vào trong. Khi nhìn thấy Tiểu Hiên nguyên vẹn ngồi trên ghế sofa đối diện Lam Thiên Hạo cô rất vui, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc. Nhưng giọng nói của Lam Thiên Hạo không khác gì đổ một gáo nước lạnh lên đầu cô vậy.
“Cũng may cô ta về đúng lúc, nếu một phút nữa thôi không về cái mạng này của cô khó mà giữ nhỉ?”
Tiêu Dao khó khăn nuốt nước miếng, cô nhìn gương mặt của Tiểu Hiên. Bình thường cô ấy là một cô gái có cá tính mạnh, đương nhiên bất kể ai cũng không sợ, nhưng khi Lam Thiên Hạo nói những lời kia cô có thể thấy gương mặt cô ấy xanh tái, bàn tay run lên. Chắc chắn đã bị hắn dọa đến sợ.
“Tôi về rồi, từ giờ trở đi anh không được làm khó những người thân bên cạnh của tôi.”
“Đương nhiên, chỉ cần cô nghe lời tôi sẽ không động chạm đến người thân của cô. Nhưng nếu cô không nghe, người nhận hậu quả chắc là cô hiểu? Tôi trước giờ nói được làm được nên cô đừng chọc giận tôi.”
Tiêu Dao nắm chặt tay lại, cô nhịn, vì người thân, vì những người xung quanh cô sẽ nhịn hắn. Cô cố gắng kéo một nụ cười nói: “Được, tôi hiểu rồi.”
“Đi thôi.” Lam Thiên Hạo nói xong đứng dậy.
Tiêu Dao nghe thấy hắn nói xong gương mặt vui vẻ không thôi, cuối cùng hắn cũng đi rồi cô cũng không phải nhìn thấy gương mặt của hắn. Nhưng cô vừa đi được hai bước đã bị người đàn ông kia kéo mạnh trở lại, giọng nói hắn vang trên đỉnh đầu cô:
“Tôi nói cô đi.”
“Tại sao tôi phải đi cùng anh? Không phải tôi đã nói sẽ nghe lời anh không bỏ trốn rồi sao? Vừa rồi anh đã gật đầu cho qua mà?” Tiêu Dao hỏi.
“Tôi gật đầu cho qua không có nghĩa là tin tưởng cô, người từng nói dối tôi hai lần làm sao tôi có thể tin tưởng được nữa? Không, nói đúng hơn là cô không đủ để tôi tin tưởng.”
Nói xong hắn không cho cô cơ hội nói chuyện đã kéo nhanh cô ra ngoài. Nhưng cô nhất quyết không chịu, nắm chặt cánh cửa phòng không buông. Tiểu Hiên thấy vậy chạy tới nhưng bị giọng nói của Lam Thiên Hạo chặt lại hai người.
“Nếu cô không đi tôi sẽ cho người tới trường học của cô ta để nói cô ta và một đàn anh khóa trên đang yêu nhau. Tôi nhớ trường của cô ta cầm học sinh trong trường yêu nhau đúng không?”
Bàn tay của Tiêu Dao buông ra không phản kháng nữa, cô nhìn gương mặt của Tiểu Hiên nở một nụ cười. Cô nói:
“Tớ sẽ không sao, thời gian tới cậu hãy cẩn thận, chờ tớ về nhé? Đừng suy nghĩ, chuyện này không liên quan tới cậu.”
Nói xong cô tự quay người ra ngoài chứ không cần người đàn ông kia dẫn. Tiểu Hiên đứng đó nhìn bóng lưng của Tiêu Dao, cô nức nở khóc lên từng tiếng.
Tiêu Dao xuống dưới nhà ngồi vào trong xe, ánh mắt cô nhìn ra ngoài chứ không nhìn người đàn ông bên cạnh. Cả quá trình hai người yên lặng đến mức nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Hạo Tam ngồi trên ghế trên cảm thấy không khí này thật áp lực, khiến sống lưng của anh chảy mồ hôi không ngừng.
Trán Tiêu Dao dán chặt vào kính cửa xe, hai mắt cô nặng trĩu muốn ngủ nhưng không dám. Hôm nay cô máy bay về mệt, lại nói chuyện đến căng não với Lam Thiên Hạo khiến cô càng mệt. Cơn buồn ngủ cứ thế kéo tới dù cô có cố gắng mở mắt thế nào cũng không ngăn lại được.
Lam Thiên Hạo đưa mắt qua nhìn, người phụ nữ ngu ngốc này cũng chỉ có cô mới dám chống đối với hắn. Nếu cô ngoan ngoãn tất cả sẽ không mệt mỏi. Hắn đặt bàn tay lên vai cô, kéo cô hướng về phía mình, để đầu cô tựa vào ngực mình. Làm những hành động thân mật nhưng trong ý nghĩ của hắn chỉ có vì đứa bé, hắn không muốn cô cúi gập người ngồi đó ngủ, vì như thế con của hắn sẽ khó chịu.
Hình như Tiêu Dao ngủ mơ, cô bất giác vòng tay qua ôm chặt hông của người đàn ông, thỉnh thoảng còn nói mấy câu gì đó không rõ ràng. Người đàn ông không kiềm lòng được kéo mấy sợi tóc trước mặt ra phía sau tai cô, hàng loạt hành động hắn làm rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm mạnh sẽ khiến cô tỉnh giấc.
Hạo Tam trên ghế lái ánh mắt vô tình nhìn qua kính chiếu hậu, khi nhìn thấy khoảnh khắc đó anh ta có cảm giác mơ hồ không nói nên lời. Lam Tổng của anh vừa nhẹ nhàng kéo mấy sợi tóc trước mặt của một cô gái ra phía sau, chuyện này thật buồn cười đúng không? Anh muốn cười nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lam Thiên Hạo cảnh cáo, anh bất giác nuốt nước miếng xuống chăm chỉ lái xe. Ánh mắt vừa rồi quá đáng sợ.
Lam Thiên Hạo đưa cô đến căn biệt thự trên núi, đúng như những gì hắn nói nếu cô còn không nghe lời hắn sẽ nhốt cô ở đây đến khi cô sinh đứa bé mới thôi. Đặt cô xuống giường sau đó bước ra ngoài, hắn sai người làm vào thay quần áo cho cô, còn mình thì về phòng.
Cả ngày hôm nay vì chuyện của cô mà vô cùng mệt mỏi, vừa xuống máy bay đã lo đi tìm cô, ngay cả cơm cũng không ăn. Từ phòng tắm bước ra, trên người mặc chiếc áo ngủ dài đến gót chân, hắn đi về phía cửa sổ lấy một điếu thuốc trên bàn đặt lên miệng hút. Đây là lần đầu tiên hắn hút thuốc ở căn biệt thự này, từ khi mẹ mất hắn rất ít khi về đây. Hơi khói từ miệng người đàn ông thả ra, bay ra không trung, hơi khó mờ ảo khiến gương mặt hắn càng trở nên nổi bật trong đêm tối.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên đánh tan đi những suy nghĩ trong đầu hắn, gương mặt không có biểu hiện nói: “Alo?”
“Thiên Hạo, hôm nay anh có chuyện gấp lắm sao? Anh bỏ quên em ở sân bay đấy, chẳng lẽ bà nội anh có chuyện?” Triệu Hiểu Hiểu chính là đã biết lý do nhưng vẫn hỏi, cô ta muốn biết người đàn ông này rốt cuộc có nói thật với cô ta hay không.
“Người phụ nữ kia chạy trốn, lúc đó anh lo sợ cho đứa bé nên không nhớ tới em. Anh xin lỗi, hôm nào anh sẽ bù lại cho em có được không?” Giọng nói của Lam Thiên Hạo nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ý cười trên đôi môi của Triệu Hiểu Hiểu bỗng nhiên sâu hơn, anh vẫn nói thật với cô ta chứng tỏ trong lòng anh cô ta luôn là nhất. Nếu không phải vì đứa bé kia anh cũng sẽ không bỏ cô ta một mình ở đó.
“Em hiểu mà, sao rồi anh? Cô ta trở về chưa ạ?”
“Về rồi. Không còn sớm nữa, ngủ đi nhé? Hôm nay ngồi máy bay mệt rồi.”
“Vâng, vậy anh cũng ngủ sớm đi nhé? Mai gặp lại.” Giọng nói nhẹ nhàng của Triệu Hiểu Hiểu vang lên.
Lam Thiên Hạo “ừm” một tiếng sau đó tắt điện thoại, hắn vứt điếu thuốc trên tay xuống đất, đặt điện thoại lên bàn quay người bước ra khỏi phòng. Đến phòng của Tiêu Dao người đàn ông đứng từ trên cao nhìn xuống gương mặt cô, cô đang ngủ vô cùng ngon, y hệt như nàng công chúa ngủ trong rừng vậy. Làn da trắng nõn của hai cánh tay đặt bên ngoài, gương mặt trắng hồng nhắm chặt hai mắt nằm yên lặng trên giường.
Lam Thiên Hạo cũng không biết loại cảm giác đây là gì, chỉ là mỗi khi nhìn thấy cô như vậy hắn lại nhớ tới cái đêm hắn lạnh lùng cướp đi lần đầu tiên của cô. Tiếng cô cầu xin cùng tiếng rên nhẹ nhàng bên tai khiến hắn không kiềm lòng mình được.
Nắm chặt hai tay sau đó bước ra khỏi phòng, đi về phòng mình mặc quần áo, cầm điện thoại trên bàn nhắn tin cho ai đó rời khỏi biệt thự. Hắn muốn hạ hoả, mà người lúc này hắn cần chỉ có Triệu Hiểu Hiểu mà thôi.
Bên kia Triệu Hiểu Hiểu thấy được đoạn tin nhắn mà Lam Thiên Hạo gửi bất giác mỉm cười, cuối cùng hắn vẫn không quên được cô. Dù là đã ngủ với cô gái xinh đẹp như hoa kia rồi vẫn không thể quên mùi vị trên người cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.