Chương 79: Tiểu Bảo
Mạc Y Vân
17/09/2023
Bước đi ánh mắt không để ý nên va phải ai đó đi đang ngược chiều. Tiêu Dao quay đầu nhìn lại thấy một đứa bé trai ngồi trước mặt mình. Nước da cậu nhóc màu trắng, mái tóc xoăn xoăn tự nhiên, đôi mắt to tròn, môi mỏng vô cùng đáng yêu. Cô cười ngồi xuống kéo cậu nhóc dậy, cô nói: “Con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Cậu nhóc không nói gì chỉ nhìn cô chằm chằm, được một lúc cậu nhóc ôm chặt cô không buông. Tiêu Dao trợn tròn mắt nhìn phía trước, chuyện gì thế này, cô đâu quen biết gì với cậu nhóc, con nhà ai thế không biết.
“Con sao vậy? Có phải vừa rồi cô khiến con sợ không? Nếu vậy con cho cô xin lỗi được không?” Tiêu Dao vỗ vỗ vai cậu nhóc nói.
Cậu nhóc lắc đầu ôm chặt cô không buông. Tiêu Dao không biết tại vì sao, nhưng trái tim thôi thúc cô ôm chặt cậu nhóc hơn. Được một lúc cô thử kéo cậu nhóc ra khỏi người mình nhưng không được, cô cười nhẹ nhàng nói:
“Có phải con nhầm cô là mẹ của con không? Con và mẹ lạc nhau ở siêu thị sao? Mẹ con tên gì? Cô sẽ giúp con tìm lại mẹ?”
Cùng lúc này ở siêu thị lớn, Từ Lộ Lộ và Hạo Tam cùng mấy người khác đang thay nhau tìm Tiểu Bảo. Vừa đi Hạo Tam vừa gọi “Thiên Vũ”, cái tên Tiểu Bảo trước giờ chỉ một mình Lam Thiên Hạo gọi, và hắn đã dặn người làm không được gọi cậu bằng cái tên đó.
“Lam Thiên Vũ, con ở đâu vậy?” Hạo Tam gọi lớn.
Từ Lộ Lộ vừa chạy vừa thở như người hết hơi, khi nhìn thấy Hạo Tam và những người khác cô ấy hỏi: “Có thấy thằng bé không? Chỗ của tôi không thấy.”
“Chỗ tôi cũng không thấy, không biết thằng bé chạy đi đâu.” Hạo Tam nói.
“Chỗ chúng tôi cũng không thấy.” Mấy người phía sau nói.
Từ Lộ Lộ gương mặt sợ hãi, dù sao hôm nay cũng là do cô ấy rủ cậu nhóc ra ngoài, nếu có chuyện không may xảy ra cô là người có tội. Nếu Lam Thiên Hạo tức giận thì phải làm sao đây? Từ Lộ Lộ quay qua hỏi Hạo Tam: “Chúng ta có nên gọi cho Lam Tổng không vậy?”
“Có, tôi sẽ gọi ngay. Chúng ta đến phòng bảo vệ của siêu thị đi, chắc thằng bé chưa đi xa. Nó rất thông minh và sẽ không đi theo người lạ.” Vừa nói Hạo Tam vừa lấy điện thoại gọi cho Lam Thiên Hạo. Từ Lộ Lộ gật đầu chạy nhanh tới phòng bảo vệ.
Lam Thiên Hạo đang họp sau khi nghe tin không thấy Tiểu Bảo hắn vội đứng dậy, sau đó bảo dừng cuộc họp và điều người đi tìm. Lam Thiên Hạo đến siêu thị là hai mươi phút sau, nhìn thấy gương mặt lo lắng của Từ Lộ Lộ khiến hắn khó chịu nhưng vẫn ân cần nói:
“Không sao đâu, trước kia cũng có những chuyện như vậy, không phải là lỗi của cô, là thằng bé không ngoan tự ý bỏ đi.”
Từ Lộ Lộ gật đầu, trong lòng cũng an tâm hơn rất nhiều. Lam Thiên Hạo đi tới hỏi Hạo Tam: “Không thấy gì từ camera sao?”
Hạo Tam lắc đầu nói: “Thiên Vũ tới ngã rẽ của gian hàng bán đồ nam sau đó liền biến mất, những camera xung quanh không ghi lại được gì.”
Lam Thiên Hạo nhìn vào những camera phía trước, đôi lông mày nheo lại sau đó lạnh lùng nói: “Chia người đi tìm, liên hệ với giám đốc siêu thị đóng tất cả các cửa ra vào, không được cho bất kỳ ai ra ngoài.”
Từ Lộ Lộ đứng sau không rét mà run, những lời lúc nảy hắn nói với cô ấy chỉ để chấn an mà thôi. Hắn rất lo lắng, nhưng không lộ ra ngoài. Hạo Tam bên cạnh đẩy đẩy cô mấy cái ý nói đi đằng trước, Từ Lộ Lộ hiểu ý chạy theo.
Hạo Tam và người của mình chia nhau đi tìm, mỗi người đi một hướng khác nhau. Lam Thiên Hạo và Từ Lộ mỗi người một hướng, trên gương mặt ai cũng lộ ra sự sợ hãi và lo lắng.
Bên này Tiêu Dao dỗ thế nào cậu nhóc trong lòng cô cũng không buông tay, cô cười nói: “Có phải con sợ không? Nếu là sợ cứ nói với cô?”
Cậu nhóc trong lòng cô lắc đầu ý nói không, chỉ muốn ôm chặt cô. “Con sao vậy? Sợ hả? Ở đây không có ai hết con có thể nói cho cô biết không?”
“Nếu con không muốn nói cũng được, nhưng đừng ôm cô như thế này được không?”
Qua một hồi nói chuyện cô có thể chắc chắn cậu nhóc trong lòng mình mắc bệnh về tâm lý. Nhìn qua cũng tầm tầm tuổi của Tiểu Bảo, có lẽ lúc trước từng xảy ra chuyện khiến cậu sợ hãi nên giờ không muốn giao tiếp với người khác. Nhưng tại sao lại ôm chặt cô không buông như vậy chứ? Cô có thể chắc chắn đây là lần đầu tiên gặp cậu nhóc.
Trong lúc Tiêu Dao không biết phải làm như thế nào thì giọng nói của một người phụ nữ vang lên: “Ôi, trời đất tìm thấy rồi.”
Tiêu Dao đưa mắt nhìn người vừa nói, cô ấy không ai khác chính là Từ Lộ Lộ. Mặc dù trời bên ngoài đang lạnh nhưng mặt cô ấy đang chảy mồ hôi không ngừng. Sau đó cô ấy lấy điện thoại gọi cho ai đó nói: “Tìm thấy rồi, không sao hết, mau đến đây đi.” Và nói ra vị trí mình đang đứng.
Tiêu Dao muốn đứng lên nhưng cậu nhóc trong lòng không cho, chỉ có thể ngồi đó hỏi Từ Lộ Lộ: “Cậu sao vậy? Ngoài trời rất lạnh mà? Cậu nóng lắm à?”
Từ Lộ Lộ lắc đầu ý nói không sao. Cô ấy đi tới kéo tay của cậu nhóc trong lòng cô nói: “Lam Thiên Vũ, con không ngoan chút nào. Con có biết rất nhiều người đang lo lắng cho con không hả? Đi cùng cô, ba con đang đi tìm con đấy.”
Tiêu Dao không kịp tiêu hoá hết những lời nói vừa rồi của Từ Lộ Lộ. Cô cảm nhận được cậu nhóc trong lòng càng ôm chặt mình hơn, ôm đến mức khiến cô ngạt thở kéo ra cũng không được. Từ Lộ Lộ thấy cậu nhóc không nghe lời liền nói: “Lam Thiên Vũ, con ra đây cho cô. Là một đứa con trai lớn phải biết nghe lời, con ra đây cho cô.”
Tiêu Dao trợn tròn mắt nhìn Từ Lộ Lộ, sau đó lại nhìn xuống cậu nhóc đang ôm mình. Tiểu Bảo đang ôm cô, con trai của cô đang ôm cô. Cô vô thức ô chặt cậu bé hơn, cô muốn cậu nhóc mãi ở bên cạnh cô. Nhưng bên cạnh Từ Lộ Lộ lại nói: “Lam Thiên Vũ, cô đã gọi cho ba của con, một lát nữa sẽ đến nếu con còn không chịu bước ra cô sẽ mách ba con.”
Ở trong lòng của Tiêu Dao, Tiểu Bảo không sợ gì hết nhất quyết ôm chặt cô không buông. Nhưng cô lại sợ, cô không muốn gặp lại người đàn ông đó trong lúc này, không muốn nhìn thấy hắn. Cô kéo mạnh Tiểu Bảo ra khỏi người mình, nhìn cậu nhóc sau đó nói: “Tiểu Bảo, xin lỗi. Cô phải đi rồi.”
Nói xong cô chạm tay vào mặt của cậu và quay người rời đi, nhưng vừa đi được hai bước cậu nhóc đã chạy tới ôm chặt chân không để cô đi. Tiêu Dao nhíu mày khó hiểu, kéo bàn tay của Tiểu Bảo ra nói: “Cô phải đi vì nhà có việc, con buông cô ra đi.”
Tiểu Bảo lắc đầu không chịu buông tay cô ra. Từ Lộ Lộ khó hiểu đi tới kéo cậu nhóc nói với Tiêu Dao: “Vừa rồi cậu nói gì với thằng bé vậy? Nó vốn không thích theo người lạ, càng không thích ai chạm vào nó, sao nó lại ôm cậu như vậy?”
Tiêu Dao nhìn Từ Lộ Lộ lắc đầu, thật sự ngay cả cô cũng không biết tại sao vừa gặp Tiểu Bảo đã ôm cô. Cô cúi người vỗ vỗ bàn tay của cậu nhóc nói: “Con buông tay cô ra đi, cô còn có việc phải làm. Nếu con cứ kéo cô như vậy sẽ khiến công việc của cô chậm trễ, nếu không hoàn thành cô sẽ bị mắng.”
Tiểu Bảo ngẩng mặt lên nhìn cô, nhưng nhất quyết không chịu buông dù cô có nói như thế nào. Từ Lộ Lộ bên cạnh thấy vậy vội đến kéo cậu nhóc ra, nhưng bị cậu nhóc đẩy không cho cô ấy chạm vào mình.
Tiêu Dao nhìn Từ Lộ Lộ đang ngồi dưới đất, lại nhìn gương mặt không vui của Tiểu Bảo. Cô kéo mạnh tay của Tiểu Bảo ra, nếu cô còn ở đây sẽ chạm mặt Lam Thiên Hạo mất, mà cô lại không muốn để hắn nhìn thấy mình. Vì lực kéo quá mạnh mà Tiểu Bảo ngã ngồi xuống đất, lòng cô rất đau, cô muốn đi tới kéo cậu nhóc lại nhưng sợ. Cô cười nói: “Xin lỗi con, cô không cố ý nhưng cô có việc phải đi bây giờ.”
Nói xong cô chạy nhanh về trước, nhưng mới chạy được hai bước giọng nói lanh lãnh của Tiểu Bảo vang lên phía sau lưng cô: “Mẹ”
Cậu nhóc không nói gì chỉ nhìn cô chằm chằm, được một lúc cậu nhóc ôm chặt cô không buông. Tiêu Dao trợn tròn mắt nhìn phía trước, chuyện gì thế này, cô đâu quen biết gì với cậu nhóc, con nhà ai thế không biết.
“Con sao vậy? Có phải vừa rồi cô khiến con sợ không? Nếu vậy con cho cô xin lỗi được không?” Tiêu Dao vỗ vỗ vai cậu nhóc nói.
Cậu nhóc lắc đầu ôm chặt cô không buông. Tiêu Dao không biết tại vì sao, nhưng trái tim thôi thúc cô ôm chặt cậu nhóc hơn. Được một lúc cô thử kéo cậu nhóc ra khỏi người mình nhưng không được, cô cười nhẹ nhàng nói:
“Có phải con nhầm cô là mẹ của con không? Con và mẹ lạc nhau ở siêu thị sao? Mẹ con tên gì? Cô sẽ giúp con tìm lại mẹ?”
Cùng lúc này ở siêu thị lớn, Từ Lộ Lộ và Hạo Tam cùng mấy người khác đang thay nhau tìm Tiểu Bảo. Vừa đi Hạo Tam vừa gọi “Thiên Vũ”, cái tên Tiểu Bảo trước giờ chỉ một mình Lam Thiên Hạo gọi, và hắn đã dặn người làm không được gọi cậu bằng cái tên đó.
“Lam Thiên Vũ, con ở đâu vậy?” Hạo Tam gọi lớn.
Từ Lộ Lộ vừa chạy vừa thở như người hết hơi, khi nhìn thấy Hạo Tam và những người khác cô ấy hỏi: “Có thấy thằng bé không? Chỗ của tôi không thấy.”
“Chỗ tôi cũng không thấy, không biết thằng bé chạy đi đâu.” Hạo Tam nói.
“Chỗ chúng tôi cũng không thấy.” Mấy người phía sau nói.
Từ Lộ Lộ gương mặt sợ hãi, dù sao hôm nay cũng là do cô ấy rủ cậu nhóc ra ngoài, nếu có chuyện không may xảy ra cô là người có tội. Nếu Lam Thiên Hạo tức giận thì phải làm sao đây? Từ Lộ Lộ quay qua hỏi Hạo Tam: “Chúng ta có nên gọi cho Lam Tổng không vậy?”
“Có, tôi sẽ gọi ngay. Chúng ta đến phòng bảo vệ của siêu thị đi, chắc thằng bé chưa đi xa. Nó rất thông minh và sẽ không đi theo người lạ.” Vừa nói Hạo Tam vừa lấy điện thoại gọi cho Lam Thiên Hạo. Từ Lộ Lộ gật đầu chạy nhanh tới phòng bảo vệ.
Lam Thiên Hạo đang họp sau khi nghe tin không thấy Tiểu Bảo hắn vội đứng dậy, sau đó bảo dừng cuộc họp và điều người đi tìm. Lam Thiên Hạo đến siêu thị là hai mươi phút sau, nhìn thấy gương mặt lo lắng của Từ Lộ Lộ khiến hắn khó chịu nhưng vẫn ân cần nói:
“Không sao đâu, trước kia cũng có những chuyện như vậy, không phải là lỗi của cô, là thằng bé không ngoan tự ý bỏ đi.”
Từ Lộ Lộ gật đầu, trong lòng cũng an tâm hơn rất nhiều. Lam Thiên Hạo đi tới hỏi Hạo Tam: “Không thấy gì từ camera sao?”
Hạo Tam lắc đầu nói: “Thiên Vũ tới ngã rẽ của gian hàng bán đồ nam sau đó liền biến mất, những camera xung quanh không ghi lại được gì.”
Lam Thiên Hạo nhìn vào những camera phía trước, đôi lông mày nheo lại sau đó lạnh lùng nói: “Chia người đi tìm, liên hệ với giám đốc siêu thị đóng tất cả các cửa ra vào, không được cho bất kỳ ai ra ngoài.”
Từ Lộ Lộ đứng sau không rét mà run, những lời lúc nảy hắn nói với cô ấy chỉ để chấn an mà thôi. Hắn rất lo lắng, nhưng không lộ ra ngoài. Hạo Tam bên cạnh đẩy đẩy cô mấy cái ý nói đi đằng trước, Từ Lộ Lộ hiểu ý chạy theo.
Hạo Tam và người của mình chia nhau đi tìm, mỗi người đi một hướng khác nhau. Lam Thiên Hạo và Từ Lộ mỗi người một hướng, trên gương mặt ai cũng lộ ra sự sợ hãi và lo lắng.
Bên này Tiêu Dao dỗ thế nào cậu nhóc trong lòng cô cũng không buông tay, cô cười nói: “Có phải con sợ không? Nếu là sợ cứ nói với cô?”
Cậu nhóc trong lòng cô lắc đầu ý nói không, chỉ muốn ôm chặt cô. “Con sao vậy? Sợ hả? Ở đây không có ai hết con có thể nói cho cô biết không?”
“Nếu con không muốn nói cũng được, nhưng đừng ôm cô như thế này được không?”
Qua một hồi nói chuyện cô có thể chắc chắn cậu nhóc trong lòng mình mắc bệnh về tâm lý. Nhìn qua cũng tầm tầm tuổi của Tiểu Bảo, có lẽ lúc trước từng xảy ra chuyện khiến cậu sợ hãi nên giờ không muốn giao tiếp với người khác. Nhưng tại sao lại ôm chặt cô không buông như vậy chứ? Cô có thể chắc chắn đây là lần đầu tiên gặp cậu nhóc.
Trong lúc Tiêu Dao không biết phải làm như thế nào thì giọng nói của một người phụ nữ vang lên: “Ôi, trời đất tìm thấy rồi.”
Tiêu Dao đưa mắt nhìn người vừa nói, cô ấy không ai khác chính là Từ Lộ Lộ. Mặc dù trời bên ngoài đang lạnh nhưng mặt cô ấy đang chảy mồ hôi không ngừng. Sau đó cô ấy lấy điện thoại gọi cho ai đó nói: “Tìm thấy rồi, không sao hết, mau đến đây đi.” Và nói ra vị trí mình đang đứng.
Tiêu Dao muốn đứng lên nhưng cậu nhóc trong lòng không cho, chỉ có thể ngồi đó hỏi Từ Lộ Lộ: “Cậu sao vậy? Ngoài trời rất lạnh mà? Cậu nóng lắm à?”
Từ Lộ Lộ lắc đầu ý nói không sao. Cô ấy đi tới kéo tay của cậu nhóc trong lòng cô nói: “Lam Thiên Vũ, con không ngoan chút nào. Con có biết rất nhiều người đang lo lắng cho con không hả? Đi cùng cô, ba con đang đi tìm con đấy.”
Tiêu Dao không kịp tiêu hoá hết những lời nói vừa rồi của Từ Lộ Lộ. Cô cảm nhận được cậu nhóc trong lòng càng ôm chặt mình hơn, ôm đến mức khiến cô ngạt thở kéo ra cũng không được. Từ Lộ Lộ thấy cậu nhóc không nghe lời liền nói: “Lam Thiên Vũ, con ra đây cho cô. Là một đứa con trai lớn phải biết nghe lời, con ra đây cho cô.”
Tiêu Dao trợn tròn mắt nhìn Từ Lộ Lộ, sau đó lại nhìn xuống cậu nhóc đang ôm mình. Tiểu Bảo đang ôm cô, con trai của cô đang ôm cô. Cô vô thức ô chặt cậu bé hơn, cô muốn cậu nhóc mãi ở bên cạnh cô. Nhưng bên cạnh Từ Lộ Lộ lại nói: “Lam Thiên Vũ, cô đã gọi cho ba của con, một lát nữa sẽ đến nếu con còn không chịu bước ra cô sẽ mách ba con.”
Ở trong lòng của Tiêu Dao, Tiểu Bảo không sợ gì hết nhất quyết ôm chặt cô không buông. Nhưng cô lại sợ, cô không muốn gặp lại người đàn ông đó trong lúc này, không muốn nhìn thấy hắn. Cô kéo mạnh Tiểu Bảo ra khỏi người mình, nhìn cậu nhóc sau đó nói: “Tiểu Bảo, xin lỗi. Cô phải đi rồi.”
Nói xong cô chạm tay vào mặt của cậu và quay người rời đi, nhưng vừa đi được hai bước cậu nhóc đã chạy tới ôm chặt chân không để cô đi. Tiêu Dao nhíu mày khó hiểu, kéo bàn tay của Tiểu Bảo ra nói: “Cô phải đi vì nhà có việc, con buông cô ra đi.”
Tiểu Bảo lắc đầu không chịu buông tay cô ra. Từ Lộ Lộ khó hiểu đi tới kéo cậu nhóc nói với Tiêu Dao: “Vừa rồi cậu nói gì với thằng bé vậy? Nó vốn không thích theo người lạ, càng không thích ai chạm vào nó, sao nó lại ôm cậu như vậy?”
Tiêu Dao nhìn Từ Lộ Lộ lắc đầu, thật sự ngay cả cô cũng không biết tại sao vừa gặp Tiểu Bảo đã ôm cô. Cô cúi người vỗ vỗ bàn tay của cậu nhóc nói: “Con buông tay cô ra đi, cô còn có việc phải làm. Nếu con cứ kéo cô như vậy sẽ khiến công việc của cô chậm trễ, nếu không hoàn thành cô sẽ bị mắng.”
Tiểu Bảo ngẩng mặt lên nhìn cô, nhưng nhất quyết không chịu buông dù cô có nói như thế nào. Từ Lộ Lộ bên cạnh thấy vậy vội đến kéo cậu nhóc ra, nhưng bị cậu nhóc đẩy không cho cô ấy chạm vào mình.
Tiêu Dao nhìn Từ Lộ Lộ đang ngồi dưới đất, lại nhìn gương mặt không vui của Tiểu Bảo. Cô kéo mạnh tay của Tiểu Bảo ra, nếu cô còn ở đây sẽ chạm mặt Lam Thiên Hạo mất, mà cô lại không muốn để hắn nhìn thấy mình. Vì lực kéo quá mạnh mà Tiểu Bảo ngã ngồi xuống đất, lòng cô rất đau, cô muốn đi tới kéo cậu nhóc lại nhưng sợ. Cô cười nói: “Xin lỗi con, cô không cố ý nhưng cô có việc phải đi bây giờ.”
Nói xong cô chạy nhanh về trước, nhưng mới chạy được hai bước giọng nói lanh lãnh của Tiểu Bảo vang lên phía sau lưng cô: “Mẹ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.