Chương 63: Tôi Muốn Rời Đi
Mạc Y Vân
17/09/2023
Sau khi Lam Thiên Hạo đi Tiêu Dao từ từ mở mắt ra, cô nhìn thấy vú Dung đang nhìn mình, cô cố kéo nụ cười nói: “Con không nghĩ sinh con lại đau tới như vậy, lúc này con mới thật sự hiểu cảm giác của mẹ con.”
“Vết mổ của con chưa lành nên con chỉ được nằm trên giường thôi, con muốn đi đâu làm gì cứ nói với vú nhé?” Vú Dung vỗ vỗ bàn tay của cô nói.
“Vâng, con cảm ơn.”
“Con muốn ăn gì không?” Vú Dung hỏi.
“Không, con muốn ở một mình, vú ra ngoài được không ạ?” Tiêu Dao nói.
Vú Dung nhìn sau đó gật đầu quay người rời đi. Tiêu Dao muốn ngồi nhưng lại không thể ngồi, vì vừa mổ nên vết thương ở bụng rất đau, chỉ cần động nhẹ một chút cũng khiến cô chảy mồ hôi vì đau.
Nằm lại giường cô nghĩ tới khoảng thời gian tám tháng mang thai, từ tháng đầu tiên biết mình mang thai tới bây giờ cô chỉ có nước mắt. Nó rơi vì người đàn ông độc ác đó, hiện tại cô muốn giải thoát chính mình, cô muốn rời khỏi đây, muốn rời khỏi hắn. Nhưng còn đứa bé, đứa bé là con của cô nếu cứ như vậy bỏ đi sẽ có lỗi với nó, cô còn chưa nhìn thấy mặt con dù chỉ một lần.
Tiêu Dao lau nước mắt, cô muốn khóc to để quên đi những nỗi đau kia nhưng vì vết thương ở bụng không cho phép cô làm điều đó.
Cũng không biết qua bao lâu, Tiêu Dao ngủ từ lúc nào cũng không biết. Cô chỉ cảm giác có ai đến bên cạnh kéo chăn lên giúp cô, cúi người đặt một nụ hôn xuống trán, sau đó nhẹ nhàng nói: “Em vất vả rồi, từ giờ tôi sẽ làm mọi thứ.”
Cô biết người đó là Lam Thiên Hạo, chỉ là hôm nay giọng nói của hắn nhẹ nhàng hơn, êm ả hơn bình thường nên cô có chút không thích ứng kịp. Tiêu Dao kéo chặt chăn lên sau đó từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
Lam Thiên Hạo bên cạnh nhìn khuôn mặt cô không rời, hắn nhẹ nhàng vuốt mấy cọng tóc trước mặt ra sau gáy, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn cô. Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp đã lên cao, hôm nay thời tiết có vẻ ấm hơn thường ngày rất nhiều. Bóng dáng cao lớn của người đàn ông chảy dài xuống chiếc giường nơi Tiêu Dao đang nằm.
…
Hai tuần sau, Tiêu Dao được Lam Thiên Hạo đưa về căn biệt thự trên núi. Vết mổ của cô đã liền không còn đau việc đi lại cũng thuận tiện hơn trước nhiều.
Hai tuần ở bệnh viện cô thử chạy trốn khỏi Lam Thiên Hạo sáu lần nhưng đều thất bại, cả ngày hắn đều bên cạnh cô không rời, chỉ cần cô ra tới cửa hắn đã kéo cô vào phòng cho bằng được. Sau sáu lần thất bại ở bệnh viện Tiêu Dao quyết đi sẽ tìm cơ hội khác, nhưng còn chưa nghĩ ra hắn đã đưa cô và đứa bé về đây.
Vừa về nhà cô đã đi lên phòng mặc kệ đứa bé trong tay của Lam Thiên Hạo. Hắn đặt tên ở nhà cho cậu nhóc là Tiểu Bảo, còn tên thật là Lam Thiên Vũ, khi đó Tiêu Dao chỉ gật đầu chứ không nói gì. Dù sao cô cũng sẽ rời đi và không gặp lại đứa trẻ nên cô quyết định không quan tâm.
Nhưng Lam Thiên Hạo lại không cho cô cơ hội đó, hắn bế đứa trẻ vào phòng ngủ của cô. Trong phòng bày rất nhiều đồ dành cho trẻ con, có cả giường ngủ, chứng tỏ hắn đã sai người chuẩn bị từ trước.
“Làm gì?” Tiêu Dao thấy hắn muốn bước vào trong liền hỏi.
“Em định sẽ không nhìn mặt con mình sao? Hai tuần rồi em chưa nhìn Tiểu Bảo dù chỉ một lần, em định nhẫn tâm đến cùng?” Lam Thiên Hạo hỏi.
“Tại sao tôi lại phải nhìn? Sau này tôi đi nó sẽ là con của anh và người phụ nữ khác, tôi cần gì phải nhìn?” Tiêu Dao hỏi ngược lại người đàn ông.
“Em là mẹ mà có thể nói như vậy với con mình sao? Em không cảm thấy như vậy là quá đáng?”
“Tôi còn có thể quá đáng hơn đấy, anh có tin không? Tôi sẽ rời đi vào mấy ngày tới, từ giờ chúng ta không ai liên quan tới ai. Sau này nếu có gặp lại mong anh cũng đừng gọi tôi hoặc nói chuyện, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Lam Thiên Hạo tức giận kéo mạnh cô lại, hắn lớn tiếng hỏi: “Con của em đang ở đây đấy, thằng bé có thể nghe thấy tất cả những lời em vừa nói.”
“Vậy thì sao? Để nó hận tôi càng tốt.” Tiêu Dao đẩy tay hắn ra nói.
Lam Thiên Hạo kéo tay cô lại nói: “Em đừng hòng rời đi, tôi sẽ không để em đạt được ý muốn của mình. Tôi sẽ giữ chặt em ở bên cạnh không để em rời đi vì vậy hãy quên cái ý nghĩ muốn bỏ tôi đi.”
“Anh dám?”
“Tôi có thể khiến em mang thai tại sao lại không dám làm những chuyện khác?” Lam Thiên Hạo hỏi.
Tiêu Dao nắm chặt tay lại, lúc này cô không có thứ gì trong tay để làm hắn sợ. Lúc trước có đứa trẻ chỉ cần cô doạ hắn sẽ sợ, nếu hắn dám làm khó cô sẽ nhịn cơm hắn sẽ sợ mà nghe theo cô, còn giờ đây cô không có gì. Cô hít một hơi thật sâu sau đó nói:
“Trước đó anh đã nói chỉ cần tôi sinh đứa bé anh sẽ để tôi rời đi, tại sao bây giờ anh lại thay đổi như vậy? Anh dám không giữ lời?”
“Tôi có thể vì lợi ích của mình mà khiến em mang thai thì tôi cũng có thể khiến em ở mãi bên cạnh tôi suốt đời. Lúc trước đúng là tôi có nói chỉ cần em sinh đứa bé xong tôi sẽ để em đi, nhưng giờ đây tôi suy nghĩ lại rồi, tôi không muốn để em rời đi, tôi muốn giữ em ở mãi bên cạnh, muốn hai chúng ta cùng nhau nuôi nấng con trai, muốn cho nó muốn gia đình thật sự. Em ở lại cùng tôi làm có được không?”
“Không bao giờ. Dù có giết tôi cũng sẽ rời đi, anh đừng hòng bắt tôi ở lại đây. Anh từng nói chỉ cần tôi sinh đứa bé xong sẽ làm theo những điều tôi mong muốn, dù là bất cứ điều gì anh cũng sẽ làm cho tôi, lúc này tôi muốn rời khỏi đây, anh hãy thực hiện ước muốn của tôi đi.” Tiêu Dao nhìn hắn nói.
“Em dừng lại cái mong muốn không bao giờ có thể thực hiện đó lại đi, tôi sẽ không để em rời đi, không bao giờ.” Lam Thiên Hạo tức giận nói.
Tiêu Dao đi tới cửa mở rộng cửa lớn tiếng nói với hắn: “Anh cút ra ngoài, đem cả đứa nhỏ ra ngoài cho tôi.”
Đứa trẻ trong tay của Lam Thiên Hạo bỗng nhiên bật khóc, đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh con xong cô nghe thấy tiếng khóc của con trai. Cô rất muốn đưa tay ra ôm chặt đứa bé vào lòng nhưng trong thâm tâm nhắc cô không được làm như vậy, nếu cô làm vậy thì mọi thứ cô đang làm sẽ trở nên vô nghĩa.
“Em không định bế con trai sao? Con rất muốn em bế, dù chỉ một chút cũng không muốn sao? Em hận tôi sao cũng được, nhưng đây là con của em đó, em định sẽ lạnh lùng đến cùng sao?” Lam Thiên Hạo đứng trước mặt cô hỏi, trong tay là Tiểu Bảo đang khóc không ngừng.
Bàn tay của Tiêu Dao nắm chặt lại, cô muốn đưa tay ra bế thì vú Dung từ dưới nhà chạy lên, có lẽ thấy Tiểu Bảo khóc nhiều nên bà lo lắng. Bà hỏi: “Sao mà Tiểu Bảo khóc nhiều thế con? Đưa vú bế cho.”
“Không cần đâu, vú xuống dưới nhà nấu cơm đi.” Lam Thiên Hạo nói.
Vú Dung hết nhìn Lam Thiên Hạo lại nhìn sang Tiêu Dao, dù không muốn đi bà vẫn quay người rời đi. Lam Thiên Hạo quay qua nhìn Tiêu Dao nói: “Em định nhẫn tâm để con khóc sao? Hai tuần rồi con chưa được em ôm và cho ti, em ôm con một chút được không?”
Tiêu Dao nhìn Tiểu Bảo trong tay của Lam Thiên Hạo cuối cùng không kiềm lòng được đưa tay bế cậu nhóc. Lam Thiên Hạo thấy vậy vội buông Tiểu Bảo để cô bế, Tiêu Dao quay người nói: “Anh ra ngoài đi.”
Lam Thiên Hạo dù không muốn nhưng vẫn quay người bước ra ngoài, trước khi đi hắn nói: “Tôi ở phòng bên cạnh, nếu có chuyện cứ bấm nút ở đầu giường.”
“Vết mổ của con chưa lành nên con chỉ được nằm trên giường thôi, con muốn đi đâu làm gì cứ nói với vú nhé?” Vú Dung vỗ vỗ bàn tay của cô nói.
“Vâng, con cảm ơn.”
“Con muốn ăn gì không?” Vú Dung hỏi.
“Không, con muốn ở một mình, vú ra ngoài được không ạ?” Tiêu Dao nói.
Vú Dung nhìn sau đó gật đầu quay người rời đi. Tiêu Dao muốn ngồi nhưng lại không thể ngồi, vì vừa mổ nên vết thương ở bụng rất đau, chỉ cần động nhẹ một chút cũng khiến cô chảy mồ hôi vì đau.
Nằm lại giường cô nghĩ tới khoảng thời gian tám tháng mang thai, từ tháng đầu tiên biết mình mang thai tới bây giờ cô chỉ có nước mắt. Nó rơi vì người đàn ông độc ác đó, hiện tại cô muốn giải thoát chính mình, cô muốn rời khỏi đây, muốn rời khỏi hắn. Nhưng còn đứa bé, đứa bé là con của cô nếu cứ như vậy bỏ đi sẽ có lỗi với nó, cô còn chưa nhìn thấy mặt con dù chỉ một lần.
Tiêu Dao lau nước mắt, cô muốn khóc to để quên đi những nỗi đau kia nhưng vì vết thương ở bụng không cho phép cô làm điều đó.
Cũng không biết qua bao lâu, Tiêu Dao ngủ từ lúc nào cũng không biết. Cô chỉ cảm giác có ai đến bên cạnh kéo chăn lên giúp cô, cúi người đặt một nụ hôn xuống trán, sau đó nhẹ nhàng nói: “Em vất vả rồi, từ giờ tôi sẽ làm mọi thứ.”
Cô biết người đó là Lam Thiên Hạo, chỉ là hôm nay giọng nói của hắn nhẹ nhàng hơn, êm ả hơn bình thường nên cô có chút không thích ứng kịp. Tiêu Dao kéo chặt chăn lên sau đó từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
Lam Thiên Hạo bên cạnh nhìn khuôn mặt cô không rời, hắn nhẹ nhàng vuốt mấy cọng tóc trước mặt ra sau gáy, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn cô. Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp đã lên cao, hôm nay thời tiết có vẻ ấm hơn thường ngày rất nhiều. Bóng dáng cao lớn của người đàn ông chảy dài xuống chiếc giường nơi Tiêu Dao đang nằm.
…
Hai tuần sau, Tiêu Dao được Lam Thiên Hạo đưa về căn biệt thự trên núi. Vết mổ của cô đã liền không còn đau việc đi lại cũng thuận tiện hơn trước nhiều.
Hai tuần ở bệnh viện cô thử chạy trốn khỏi Lam Thiên Hạo sáu lần nhưng đều thất bại, cả ngày hắn đều bên cạnh cô không rời, chỉ cần cô ra tới cửa hắn đã kéo cô vào phòng cho bằng được. Sau sáu lần thất bại ở bệnh viện Tiêu Dao quyết đi sẽ tìm cơ hội khác, nhưng còn chưa nghĩ ra hắn đã đưa cô và đứa bé về đây.
Vừa về nhà cô đã đi lên phòng mặc kệ đứa bé trong tay của Lam Thiên Hạo. Hắn đặt tên ở nhà cho cậu nhóc là Tiểu Bảo, còn tên thật là Lam Thiên Vũ, khi đó Tiêu Dao chỉ gật đầu chứ không nói gì. Dù sao cô cũng sẽ rời đi và không gặp lại đứa trẻ nên cô quyết định không quan tâm.
Nhưng Lam Thiên Hạo lại không cho cô cơ hội đó, hắn bế đứa trẻ vào phòng ngủ của cô. Trong phòng bày rất nhiều đồ dành cho trẻ con, có cả giường ngủ, chứng tỏ hắn đã sai người chuẩn bị từ trước.
“Làm gì?” Tiêu Dao thấy hắn muốn bước vào trong liền hỏi.
“Em định sẽ không nhìn mặt con mình sao? Hai tuần rồi em chưa nhìn Tiểu Bảo dù chỉ một lần, em định nhẫn tâm đến cùng?” Lam Thiên Hạo hỏi.
“Tại sao tôi lại phải nhìn? Sau này tôi đi nó sẽ là con của anh và người phụ nữ khác, tôi cần gì phải nhìn?” Tiêu Dao hỏi ngược lại người đàn ông.
“Em là mẹ mà có thể nói như vậy với con mình sao? Em không cảm thấy như vậy là quá đáng?”
“Tôi còn có thể quá đáng hơn đấy, anh có tin không? Tôi sẽ rời đi vào mấy ngày tới, từ giờ chúng ta không ai liên quan tới ai. Sau này nếu có gặp lại mong anh cũng đừng gọi tôi hoặc nói chuyện, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Lam Thiên Hạo tức giận kéo mạnh cô lại, hắn lớn tiếng hỏi: “Con của em đang ở đây đấy, thằng bé có thể nghe thấy tất cả những lời em vừa nói.”
“Vậy thì sao? Để nó hận tôi càng tốt.” Tiêu Dao đẩy tay hắn ra nói.
Lam Thiên Hạo kéo tay cô lại nói: “Em đừng hòng rời đi, tôi sẽ không để em đạt được ý muốn của mình. Tôi sẽ giữ chặt em ở bên cạnh không để em rời đi vì vậy hãy quên cái ý nghĩ muốn bỏ tôi đi.”
“Anh dám?”
“Tôi có thể khiến em mang thai tại sao lại không dám làm những chuyện khác?” Lam Thiên Hạo hỏi.
Tiêu Dao nắm chặt tay lại, lúc này cô không có thứ gì trong tay để làm hắn sợ. Lúc trước có đứa trẻ chỉ cần cô doạ hắn sẽ sợ, nếu hắn dám làm khó cô sẽ nhịn cơm hắn sẽ sợ mà nghe theo cô, còn giờ đây cô không có gì. Cô hít một hơi thật sâu sau đó nói:
“Trước đó anh đã nói chỉ cần tôi sinh đứa bé anh sẽ để tôi rời đi, tại sao bây giờ anh lại thay đổi như vậy? Anh dám không giữ lời?”
“Tôi có thể vì lợi ích của mình mà khiến em mang thai thì tôi cũng có thể khiến em ở mãi bên cạnh tôi suốt đời. Lúc trước đúng là tôi có nói chỉ cần em sinh đứa bé xong tôi sẽ để em đi, nhưng giờ đây tôi suy nghĩ lại rồi, tôi không muốn để em rời đi, tôi muốn giữ em ở mãi bên cạnh, muốn hai chúng ta cùng nhau nuôi nấng con trai, muốn cho nó muốn gia đình thật sự. Em ở lại cùng tôi làm có được không?”
“Không bao giờ. Dù có giết tôi cũng sẽ rời đi, anh đừng hòng bắt tôi ở lại đây. Anh từng nói chỉ cần tôi sinh đứa bé xong sẽ làm theo những điều tôi mong muốn, dù là bất cứ điều gì anh cũng sẽ làm cho tôi, lúc này tôi muốn rời khỏi đây, anh hãy thực hiện ước muốn của tôi đi.” Tiêu Dao nhìn hắn nói.
“Em dừng lại cái mong muốn không bao giờ có thể thực hiện đó lại đi, tôi sẽ không để em rời đi, không bao giờ.” Lam Thiên Hạo tức giận nói.
Tiêu Dao đi tới cửa mở rộng cửa lớn tiếng nói với hắn: “Anh cút ra ngoài, đem cả đứa nhỏ ra ngoài cho tôi.”
Đứa trẻ trong tay của Lam Thiên Hạo bỗng nhiên bật khóc, đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh con xong cô nghe thấy tiếng khóc của con trai. Cô rất muốn đưa tay ra ôm chặt đứa bé vào lòng nhưng trong thâm tâm nhắc cô không được làm như vậy, nếu cô làm vậy thì mọi thứ cô đang làm sẽ trở nên vô nghĩa.
“Em không định bế con trai sao? Con rất muốn em bế, dù chỉ một chút cũng không muốn sao? Em hận tôi sao cũng được, nhưng đây là con của em đó, em định sẽ lạnh lùng đến cùng sao?” Lam Thiên Hạo đứng trước mặt cô hỏi, trong tay là Tiểu Bảo đang khóc không ngừng.
Bàn tay của Tiêu Dao nắm chặt lại, cô muốn đưa tay ra bế thì vú Dung từ dưới nhà chạy lên, có lẽ thấy Tiểu Bảo khóc nhiều nên bà lo lắng. Bà hỏi: “Sao mà Tiểu Bảo khóc nhiều thế con? Đưa vú bế cho.”
“Không cần đâu, vú xuống dưới nhà nấu cơm đi.” Lam Thiên Hạo nói.
Vú Dung hết nhìn Lam Thiên Hạo lại nhìn sang Tiêu Dao, dù không muốn đi bà vẫn quay người rời đi. Lam Thiên Hạo quay qua nhìn Tiêu Dao nói: “Em định nhẫn tâm để con khóc sao? Hai tuần rồi con chưa được em ôm và cho ti, em ôm con một chút được không?”
Tiêu Dao nhìn Tiểu Bảo trong tay của Lam Thiên Hạo cuối cùng không kiềm lòng được đưa tay bế cậu nhóc. Lam Thiên Hạo thấy vậy vội buông Tiểu Bảo để cô bế, Tiêu Dao quay người nói: “Anh ra ngoài đi.”
Lam Thiên Hạo dù không muốn nhưng vẫn quay người bước ra ngoài, trước khi đi hắn nói: “Tôi ở phòng bên cạnh, nếu có chuyện cứ bấm nút ở đầu giường.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.