Chương 22: Đến một loạt
Tiếu Ngạo Giang Hồ
13/06/2014
Câu nói cuối cùng của người lạ mặt như vang vọng lên trong căn nhà, anh Tuấn vốn là người của quá khứ nên ngơ ngác hỏi:
“Bắc Bình Vương là ai, có chức này sao?”
Khanh đệ tỉnh táo lại sau câu hỏi bất ngờ của anh Tuấn, nuốt một ngụm nước bọt đắng ngắt, giọng hắn run run:
“Là một vị vua của nước ta, chắc cũng bị chuyển đến đây như chúng ta!”
Đến lúc này lão Du bên cạnh cũng lên tiếng:
“Mi đang nói đến Vua Quang Trung sao?”
Hồng Khanh gật gật đầu rồi chợt nhớ ra, lão Du cũng là người cùng thời với Bắc Bình Vương đang định hỏi thì người lạ mặt lại tỉnh dậy một lần nữa. Công nhận lão Trác mát tay thật, sờ mó một lúc làm một kẻ gần chết cũng tỉnh lại. Hàng mi mắt nặng nề mở ra, ánh nhìn đã mang vài phần tỉnh táo, anh Tuấn bên cạnh hỏi:
“Mi là ai, Bắc Bình Vương bị làm sao?”
Nhìn đám người trong phòng một cái rồi lại cúi xuống nhìn những vết thương trên cơ thể của mình, một thứ bột trắng trắng phủ lên bề mặt những nơi chảy máu ngăn máu ứa ra. Đã cảm thấy thiện ý của những người này hắn mở lời:
“Ta tên là Nguyễn Văn Tuyết, tướng của Tây Sơn, chúng ta đột nhiên xuất hiện tại một hòn đảo ngoài biển, có quân đội của Trung Quốc lẫn Nhật Bản, ta phải chạy về đây báo tin, giờ không biết mọi người ra sao?”
Anh Tuấn thấy vậy hỏi dồn:
“Mi còn nhớ vị trí của đảo đó không? Mau dẫn chúng ta đi cứu người!”
Lần này đến lượt anh Tuyết ngơ ngác, hắn hỏi:
“Các ngươi là ai, chỉ bấy nhiêu người đây thôi mà đòi cứu sao?”
Lão Trác cười cười chỉ tay vào anh Tuấn nói:
“Đừng coi thường chúng ta, giới thiệu nhé đây là Trần Hưng Đạo, đại tướng nhân dân đấy!”
“Trần Hưng Đạo người ba lần đánh đuổi quân Nguyên Mông ư?”
Anh Tuyết giật mình nói lớn, anh Tuấn thì xoa gáy nói:
“Chiến công nhỏ ý mà, đừng để ý!”
Nói xong anh Tuấn chỉ vào hai Chị cùng anh Gióng nói:
“Đây mới gọi là người nổi tiếng nè, Hai Bà Trưng cùng Thánh Gióng, so với họ, chiến công của anh chỉ đáng xách dép!”
Khuân mặt của Văn Tuyết giống hệt của Khanh đệ khi mới đến đây, ngu không tả nổi, miệng há hốc, mắt lồi ra như cá vàng, ngáp ngáp vài cái làm người nhìn chỉ muốn đánh một phát.
Cùng lúc này Khanh đệ cũng đã gọi điện cho lão Bọ, hai thầy trò đến còn nhanh hơn nghe tin trúng sổ xố, chỉ khoảng một phút đã thấy hai thầy trò bước vào, vừa đến đã nói:
“Đâu, người đâu!”
Giọng nói già nua đi cùng khuôn mặt thanh niên rất dị của lão Bọ tiến tới, Khanh đệ thấy vậy liền chỉ tay vào người đang ngồi trên mặt đến. Vừa nhìn thấy anh Tuyết, lão Bọ đã đưa tay bấm đốt như thầy bói, khoảng nửa phút, lão lắc lắc đầu nói:
“Không thể nào, quá vô lý!”
“Sao lại vô lý, có chuyện gì vậy?”
Khanh đệ thắc mắc, vốn chuyện bị chuyển đến là một cái rất bình thường mà, đáp lại lão Bọ nói:
“Vốn họ không thể xuất hiện ở đây, những người này vốn đã đi đầu thai hết rồi, linh hồn siêu thoát không còn ở cõi âm nữa, làm sao mà đến đây được!”
Khanh đệ không cho là đúng nói:
“Thế còn ta thì sao, vốn ta đã chết đâu!”
Lão Bọ lắc đầu:
“Mi là một khác biệt, đầu thai nhầm chỗ, đáng lẽ là phải làm kiếp súc vật thêm ba trăm năm nữa mới được làm người, nhưng ta nghĩ Lạc Long Quân mở lại sổ sinh tử viết lại cho mi, thực chất là mi chết rồi mới đến đây!”
Nghe tin shock Hồng Khanh bỗng lạnh cả người, nhưng lại có sự không đúng hắn lại hỏi:
“Vậy bọn họ có lẽ cũng được Lạc Long Quân mở lại sổ sinh tử?”
Lão Bọ bĩu môi:
“Mi tưởng sổ sinh tử mở ra dễ vậy sao, Lạc Long Quân đâu phải là bất tử, chỉ là sống lâu thôi, mỗi lần mở sổ sinh tử phải đổi mười ngàn năm tuổi thọ, đưa một đống đến đây chắc Ngài cũng lên bàn thờ rồi!”
“Vậy tại sao họ lại đến đây được?”
Lão Trãi cũng hiểu ra phần nào, IQ lão vốn cao nên phân tích khá nhanh, lão Bọ trầm ngâm một lúc rồi nói giọng không chắc chắn:
“Chỉ có một trường hợp là bản thân kiếp này của họ bị chết, linh hồn lại bì đẩy xuống dưới, nhưng phải biết rằng, linh hồn của họ mang khí vận cực lớn, sống không đến tám mươi không chết được, mà theo ta tính họ bây giờ mới có hai ba tuổi mà thôi!”
Một người IQ cao khác là lão Du phân tích:
“Vậy là giết đi là xong, lại đầu thai!”
Mọi người cùng “Ồ” lên một tiếng, lời của lão Du đúng là có lý, nhưng lão Bọ lại nói:
“Thần giết người sẽ bị phạt, Lạc Long Quân giết một lúc hơn chục mạng người, hình phạt là không thể tưởng tượng!”
Cả đám lại im lặng, anh Tuấn vốn nóng tính quát:
“Quan tâm làm gì, cứu người mới điều cần thiết, nói qua nói lại đến bao giờ!”
*********
Thiên giới, đại lao…
Một bóng người đang quỳ trong căn giam tối om lạnh lẽo, tứ chi cùng bả vai đều bị đóng đinh, nhưng trên mặt người đó lại có một nụ cười, ánh mắt mang theo phần hy vọng:
“Cố lên các con của ta, ta đã làm hết sức rồi!”
Cùng lúc đó trong cung điện của Lạc Long Quân…
Chiếc quan tài bằng băng trong suốt vẫn nằm đó nhưng người con gái nằm trong đó đã biến mất. Một bóng người đứng trước cung điện, trên mặt chảy xuống hai dòng nước mắt, giọng nói trong suốt thì thầm:
“Ta xin lỗi!”
********
Sói ca thấy cả đám chuẩn bị đi đánh nhau, máu nóng từ dưới dồn lên não nói:
“Anh sẽ đi cùng mọi người!”
Khanh đệ nhìn Dương Trung hỏi:
“Hôm nay không phải đi làm sao?”
Sói ca nói giọng tỉnh bơ:
“Làm cái gì, công việc bàn giấy đó sao, hôm nay anh bỏ việc, cùng lắm là ăn vạ ở nhà chú!”
Lão Du bên cạnh vỗ vỗ vãi Dương Trung:
“Con cún hôm nay cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người, tốt lắm, đi theo anh đảm bảo không bao giờ ế vợ!”
“Cút!”
Sau năm phút thu dọn, chuẩn bị vũ khí, cả đám lại bay đi theo sự dẫn đường của anh Tuyết, con ngựa trắng của hắn không hiểu tại sao lại quấn quýt bên con Hắc Mã của anh Gióng không rời. anh Gióng hỏi Tuyết ngồi đằng sau:
“Ngựa của chú là ngựa cái hả?”
“Đúng vậy, một con ngựa tuyệt vời, ngày đi ngàn dặm!”
Tuyết không do dự mà trả lời, hắn không biết rằng con ngựa của hắn đã được các nhà sử học xếp vào hàng “Tứ đại chiến mã” của lịch sử. Ngoài Tiểu Bạch của Đường Tăng cùng Xích Thố của họ Lữ, hai con ngựa của anh Gióng và hắn cũng không hề thua kém.
Khanh đệ lần này thông minh hơn không ngồi cùng anh Gióng nữa mà đi cùng lão Bọ, phi kiếm đúng là tốt hơn hẳn, bay nhanh lại không bị gió lùa.
“Lão Bọ, mi có tình báo ở bên Trung Quốc không?”
Lão Bọ tay vừa bắt quyết vừa trả lời:
“Có chứ, tuy vậy ta vừa gọi cho hắn nhưng không thấy trả lời! Ta đoán hắn lại đi massage ban đêm rồi!”
Khanh đệ nghi ngờ nói:
“Lão có chắc không, hay là bị thủ tiêu rồi!”
Bọ nói với giọng chắc chắn:
“Chú cứ yên tâm đi, hắn không phải người thường đâu, có lẽ chỉ thua ta một chút mà thôi!”
Khanh đệ nhìn lão một lúc rồi hỏi:
“Hắn cũng là người tu tiên à?”
“Không nhưng võ công của hắn cũng có thể nói là sánh ngang với tu tiên, có cơ hội chú sẽ được gặp thôi!”
***********
Một hòn đảo ngoài Thái Bình Dương
Mọi nơi đều là máu, tiếng súng tiếng hét chém giết vang lên từ mọi phía, trong một cái hang nhỏ bé, một toán người đang ngồi thở dốc:
“Bắc Bình Vương người cứ chạy đi, để bọn tôi chặn đường cho!”
Một người đàn ông khuân mặt vuông vức, ánh mắt sắc bén, miệng hùm vai gấu, tuy đôi mắt toát lên vẻ mệt mỏi nhưng giọng nói vẫn ầm vang có sức nặng:
“Mọi người cho ta là kẻ hèn nhát sao? Ta chạy để mọi người lại thì vinh quang lắm hả, chưa kể ở đây còn có hai người phụ nữ nữa!”
Quang Trung lấy tay chỉ vào hai người ngồi trong góc, quần áo cùng khuôn mặt hai chị em đã bị khói bụi làm lem nhem nhưng làn da trắng cùng khí chất toát ra cũng thể hiện rằng họ không phải người thường.
“Nhưng…”
Không để người kia nói hết lời, anh Huệ đã lấy tay ngăn lại nói:
“Ta không nói lời thứ hai, quân lệnh như núi, giờ ta ra lệnh cho các người phải cùng sống với ta mà ra khỏi chỗ này!”
Một người trong hai chị em bỗng tiến lại gần đám anh Huệ nói:
“Tiểu nữ tên là Vương Thúy Kiều, chị em chúng ta có thể giúp sức cho mọi người!”
Anh Huệ nhìn một cái rồi nói với giọng không mấy bình tĩnh cho lắm:
“Hai người các ngươi chân yếu tay mềm, có thể giúp gì đây, không làm vướng tay vướng chân, chúng ta đã cảm ơn lắm rồi!”
Thúy Kiều đang định giải thích thì bỗng có một bóng người chui vào cái hang, vừa thở vừa nói:
“May quá, tý nữa là xong!”
Còn chưa kịp hoàn hồn, thì một người trong đội của anh Huệ đã hét:
“Là ai!”
Tên vừa vào giật mình một cái đánh thót, cây kiếm quái dị vừa đặt xuống đất đã phải vội vàng cầm lên, vừa quay mặt lại hắn nói to:
“Còn các ngươi là ai?”
Người vừa hét chính là Võ Văn Dũng, một trong Tây Sơn Thất Hổ Tướng của anh Huệ, hắn tiến lại gần anh Huệ thì thầm:
“Là người Nhật Bản, không phải Trung Quốc!”
Anh Huệ gật gật đầu tiến lại gần với người Nhật lạ mắt, bàn tay vẫn cầm kiếm đề phòng:
“Ta là Nguyễn Huệ, người nước Việt còn ngươi!”
Không thấy anh Huệ không có sát khí, người kia cũng bình tĩnh hơn nói:
“Ta là Uesugi Kenshin chủ tịch của Echigo, các ngươi làm gì ở đây?”
Anh Huệ bất ngờ hỏi:
“Uesugi Kenshin của Echigo, mi là Bishamonten của nước Nhật!”
Người kia lắc đầu nói:
“Không ta không phải Bishamonten gì cả, ta đang đánh nhau với Oda Nobunaga thì đột nhiên xuất hiện ở đây, không thể hiểu nổi!”
Anh Huệ giật mình hỏi:
“Người cũng bị đưa đến đây à?”
Đang định trả lời thì từ ngoài cửa hang vọng vào một tiếng hét:
“Con chó Kenshin đâu, ra ngay đây cho ta, ta ngửi thấy mùi của mi rồi!”
Uesugi lắc lắc đầu, nói với giọng than thở:
“Thằng Nobunaga đúng là mũi chó mà!”
“Bắc Bình Vương là ai, có chức này sao?”
Khanh đệ tỉnh táo lại sau câu hỏi bất ngờ của anh Tuấn, nuốt một ngụm nước bọt đắng ngắt, giọng hắn run run:
“Là một vị vua của nước ta, chắc cũng bị chuyển đến đây như chúng ta!”
Đến lúc này lão Du bên cạnh cũng lên tiếng:
“Mi đang nói đến Vua Quang Trung sao?”
Hồng Khanh gật gật đầu rồi chợt nhớ ra, lão Du cũng là người cùng thời với Bắc Bình Vương đang định hỏi thì người lạ mặt lại tỉnh dậy một lần nữa. Công nhận lão Trác mát tay thật, sờ mó một lúc làm một kẻ gần chết cũng tỉnh lại. Hàng mi mắt nặng nề mở ra, ánh nhìn đã mang vài phần tỉnh táo, anh Tuấn bên cạnh hỏi:
“Mi là ai, Bắc Bình Vương bị làm sao?”
Nhìn đám người trong phòng một cái rồi lại cúi xuống nhìn những vết thương trên cơ thể của mình, một thứ bột trắng trắng phủ lên bề mặt những nơi chảy máu ngăn máu ứa ra. Đã cảm thấy thiện ý của những người này hắn mở lời:
“Ta tên là Nguyễn Văn Tuyết, tướng của Tây Sơn, chúng ta đột nhiên xuất hiện tại một hòn đảo ngoài biển, có quân đội của Trung Quốc lẫn Nhật Bản, ta phải chạy về đây báo tin, giờ không biết mọi người ra sao?”
Anh Tuấn thấy vậy hỏi dồn:
“Mi còn nhớ vị trí của đảo đó không? Mau dẫn chúng ta đi cứu người!”
Lần này đến lượt anh Tuyết ngơ ngác, hắn hỏi:
“Các ngươi là ai, chỉ bấy nhiêu người đây thôi mà đòi cứu sao?”
Lão Trác cười cười chỉ tay vào anh Tuấn nói:
“Đừng coi thường chúng ta, giới thiệu nhé đây là Trần Hưng Đạo, đại tướng nhân dân đấy!”
“Trần Hưng Đạo người ba lần đánh đuổi quân Nguyên Mông ư?”
Anh Tuyết giật mình nói lớn, anh Tuấn thì xoa gáy nói:
“Chiến công nhỏ ý mà, đừng để ý!”
Nói xong anh Tuấn chỉ vào hai Chị cùng anh Gióng nói:
“Đây mới gọi là người nổi tiếng nè, Hai Bà Trưng cùng Thánh Gióng, so với họ, chiến công của anh chỉ đáng xách dép!”
Khuân mặt của Văn Tuyết giống hệt của Khanh đệ khi mới đến đây, ngu không tả nổi, miệng há hốc, mắt lồi ra như cá vàng, ngáp ngáp vài cái làm người nhìn chỉ muốn đánh một phát.
Cùng lúc này Khanh đệ cũng đã gọi điện cho lão Bọ, hai thầy trò đến còn nhanh hơn nghe tin trúng sổ xố, chỉ khoảng một phút đã thấy hai thầy trò bước vào, vừa đến đã nói:
“Đâu, người đâu!”
Giọng nói già nua đi cùng khuôn mặt thanh niên rất dị của lão Bọ tiến tới, Khanh đệ thấy vậy liền chỉ tay vào người đang ngồi trên mặt đến. Vừa nhìn thấy anh Tuyết, lão Bọ đã đưa tay bấm đốt như thầy bói, khoảng nửa phút, lão lắc lắc đầu nói:
“Không thể nào, quá vô lý!”
“Sao lại vô lý, có chuyện gì vậy?”
Khanh đệ thắc mắc, vốn chuyện bị chuyển đến là một cái rất bình thường mà, đáp lại lão Bọ nói:
“Vốn họ không thể xuất hiện ở đây, những người này vốn đã đi đầu thai hết rồi, linh hồn siêu thoát không còn ở cõi âm nữa, làm sao mà đến đây được!”
Khanh đệ không cho là đúng nói:
“Thế còn ta thì sao, vốn ta đã chết đâu!”
Lão Bọ lắc đầu:
“Mi là một khác biệt, đầu thai nhầm chỗ, đáng lẽ là phải làm kiếp súc vật thêm ba trăm năm nữa mới được làm người, nhưng ta nghĩ Lạc Long Quân mở lại sổ sinh tử viết lại cho mi, thực chất là mi chết rồi mới đến đây!”
Nghe tin shock Hồng Khanh bỗng lạnh cả người, nhưng lại có sự không đúng hắn lại hỏi:
“Vậy bọn họ có lẽ cũng được Lạc Long Quân mở lại sổ sinh tử?”
Lão Bọ bĩu môi:
“Mi tưởng sổ sinh tử mở ra dễ vậy sao, Lạc Long Quân đâu phải là bất tử, chỉ là sống lâu thôi, mỗi lần mở sổ sinh tử phải đổi mười ngàn năm tuổi thọ, đưa một đống đến đây chắc Ngài cũng lên bàn thờ rồi!”
“Vậy tại sao họ lại đến đây được?”
Lão Trãi cũng hiểu ra phần nào, IQ lão vốn cao nên phân tích khá nhanh, lão Bọ trầm ngâm một lúc rồi nói giọng không chắc chắn:
“Chỉ có một trường hợp là bản thân kiếp này của họ bị chết, linh hồn lại bì đẩy xuống dưới, nhưng phải biết rằng, linh hồn của họ mang khí vận cực lớn, sống không đến tám mươi không chết được, mà theo ta tính họ bây giờ mới có hai ba tuổi mà thôi!”
Một người IQ cao khác là lão Du phân tích:
“Vậy là giết đi là xong, lại đầu thai!”
Mọi người cùng “Ồ” lên một tiếng, lời của lão Du đúng là có lý, nhưng lão Bọ lại nói:
“Thần giết người sẽ bị phạt, Lạc Long Quân giết một lúc hơn chục mạng người, hình phạt là không thể tưởng tượng!”
Cả đám lại im lặng, anh Tuấn vốn nóng tính quát:
“Quan tâm làm gì, cứu người mới điều cần thiết, nói qua nói lại đến bao giờ!”
*********
Thiên giới, đại lao…
Một bóng người đang quỳ trong căn giam tối om lạnh lẽo, tứ chi cùng bả vai đều bị đóng đinh, nhưng trên mặt người đó lại có một nụ cười, ánh mắt mang theo phần hy vọng:
“Cố lên các con của ta, ta đã làm hết sức rồi!”
Cùng lúc đó trong cung điện của Lạc Long Quân…
Chiếc quan tài bằng băng trong suốt vẫn nằm đó nhưng người con gái nằm trong đó đã biến mất. Một bóng người đứng trước cung điện, trên mặt chảy xuống hai dòng nước mắt, giọng nói trong suốt thì thầm:
“Ta xin lỗi!”
********
Sói ca thấy cả đám chuẩn bị đi đánh nhau, máu nóng từ dưới dồn lên não nói:
“Anh sẽ đi cùng mọi người!”
Khanh đệ nhìn Dương Trung hỏi:
“Hôm nay không phải đi làm sao?”
Sói ca nói giọng tỉnh bơ:
“Làm cái gì, công việc bàn giấy đó sao, hôm nay anh bỏ việc, cùng lắm là ăn vạ ở nhà chú!”
Lão Du bên cạnh vỗ vỗ vãi Dương Trung:
“Con cún hôm nay cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người, tốt lắm, đi theo anh đảm bảo không bao giờ ế vợ!”
“Cút!”
Sau năm phút thu dọn, chuẩn bị vũ khí, cả đám lại bay đi theo sự dẫn đường của anh Tuyết, con ngựa trắng của hắn không hiểu tại sao lại quấn quýt bên con Hắc Mã của anh Gióng không rời. anh Gióng hỏi Tuyết ngồi đằng sau:
“Ngựa của chú là ngựa cái hả?”
“Đúng vậy, một con ngựa tuyệt vời, ngày đi ngàn dặm!”
Tuyết không do dự mà trả lời, hắn không biết rằng con ngựa của hắn đã được các nhà sử học xếp vào hàng “Tứ đại chiến mã” của lịch sử. Ngoài Tiểu Bạch của Đường Tăng cùng Xích Thố của họ Lữ, hai con ngựa của anh Gióng và hắn cũng không hề thua kém.
Khanh đệ lần này thông minh hơn không ngồi cùng anh Gióng nữa mà đi cùng lão Bọ, phi kiếm đúng là tốt hơn hẳn, bay nhanh lại không bị gió lùa.
“Lão Bọ, mi có tình báo ở bên Trung Quốc không?”
Lão Bọ tay vừa bắt quyết vừa trả lời:
“Có chứ, tuy vậy ta vừa gọi cho hắn nhưng không thấy trả lời! Ta đoán hắn lại đi massage ban đêm rồi!”
Khanh đệ nghi ngờ nói:
“Lão có chắc không, hay là bị thủ tiêu rồi!”
Bọ nói với giọng chắc chắn:
“Chú cứ yên tâm đi, hắn không phải người thường đâu, có lẽ chỉ thua ta một chút mà thôi!”
Khanh đệ nhìn lão một lúc rồi hỏi:
“Hắn cũng là người tu tiên à?”
“Không nhưng võ công của hắn cũng có thể nói là sánh ngang với tu tiên, có cơ hội chú sẽ được gặp thôi!”
***********
Một hòn đảo ngoài Thái Bình Dương
Mọi nơi đều là máu, tiếng súng tiếng hét chém giết vang lên từ mọi phía, trong một cái hang nhỏ bé, một toán người đang ngồi thở dốc:
“Bắc Bình Vương người cứ chạy đi, để bọn tôi chặn đường cho!”
Một người đàn ông khuân mặt vuông vức, ánh mắt sắc bén, miệng hùm vai gấu, tuy đôi mắt toát lên vẻ mệt mỏi nhưng giọng nói vẫn ầm vang có sức nặng:
“Mọi người cho ta là kẻ hèn nhát sao? Ta chạy để mọi người lại thì vinh quang lắm hả, chưa kể ở đây còn có hai người phụ nữ nữa!”
Quang Trung lấy tay chỉ vào hai người ngồi trong góc, quần áo cùng khuôn mặt hai chị em đã bị khói bụi làm lem nhem nhưng làn da trắng cùng khí chất toát ra cũng thể hiện rằng họ không phải người thường.
“Nhưng…”
Không để người kia nói hết lời, anh Huệ đã lấy tay ngăn lại nói:
“Ta không nói lời thứ hai, quân lệnh như núi, giờ ta ra lệnh cho các người phải cùng sống với ta mà ra khỏi chỗ này!”
Một người trong hai chị em bỗng tiến lại gần đám anh Huệ nói:
“Tiểu nữ tên là Vương Thúy Kiều, chị em chúng ta có thể giúp sức cho mọi người!”
Anh Huệ nhìn một cái rồi nói với giọng không mấy bình tĩnh cho lắm:
“Hai người các ngươi chân yếu tay mềm, có thể giúp gì đây, không làm vướng tay vướng chân, chúng ta đã cảm ơn lắm rồi!”
Thúy Kiều đang định giải thích thì bỗng có một bóng người chui vào cái hang, vừa thở vừa nói:
“May quá, tý nữa là xong!”
Còn chưa kịp hoàn hồn, thì một người trong đội của anh Huệ đã hét:
“Là ai!”
Tên vừa vào giật mình một cái đánh thót, cây kiếm quái dị vừa đặt xuống đất đã phải vội vàng cầm lên, vừa quay mặt lại hắn nói to:
“Còn các ngươi là ai?”
Người vừa hét chính là Võ Văn Dũng, một trong Tây Sơn Thất Hổ Tướng của anh Huệ, hắn tiến lại gần anh Huệ thì thầm:
“Là người Nhật Bản, không phải Trung Quốc!”
Anh Huệ gật gật đầu tiến lại gần với người Nhật lạ mắt, bàn tay vẫn cầm kiếm đề phòng:
“Ta là Nguyễn Huệ, người nước Việt còn ngươi!”
Không thấy anh Huệ không có sát khí, người kia cũng bình tĩnh hơn nói:
“Ta là Uesugi Kenshin chủ tịch của Echigo, các ngươi làm gì ở đây?”
Anh Huệ bất ngờ hỏi:
“Uesugi Kenshin của Echigo, mi là Bishamonten của nước Nhật!”
Người kia lắc đầu nói:
“Không ta không phải Bishamonten gì cả, ta đang đánh nhau với Oda Nobunaga thì đột nhiên xuất hiện ở đây, không thể hiểu nổi!”
Anh Huệ giật mình hỏi:
“Người cũng bị đưa đến đây à?”
Đang định trả lời thì từ ngoài cửa hang vọng vào một tiếng hét:
“Con chó Kenshin đâu, ra ngay đây cho ta, ta ngửi thấy mùi của mi rồi!”
Uesugi lắc lắc đầu, nói với giọng than thở:
“Thằng Nobunaga đúng là mũi chó mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.