Chương 5: Một cái mười năm
Tiếu Ngạo Giang Hồ
13/06/2014
“Ông là ai?”
Hồng Khanh cất cao giọng hỏi nhưng thứ hắn nhận được chỉ là âm thanh đập vào bức tường vàng vang lại tai hắn.
“Thôi kệ, lên thôi!”
Khanh đệ thì thầm, dường như hắn đã quên lời dặn của anh Quy, hùng hổ mà bước qua cổng của cung điện. Đập vào mặt hắn là một khoảng sân rộng lớn, một con đường dài xuất hiện, cuối đường chính là nơi hắn phải đến.
Hai bên con đường cũng là một khoảng sân, nhưng thật kỳ lạ, chẳng có một cái gì cả, hoàn toàn là trống không. Tuy nhiên nó lại đem cho Khanh đệ một cảm giác ớn lạnh:
“Ồ người mới kìa!”
Không khí đang im lặng cực điểm bỗng nhiên vang lên một âm thanh như sấm nổ, Hồng Khanh giật mình mà ngồi bệt xuống đất, lại một âm thanh nữa vang lên:
“Một ngàn năm rồi a, nhân sinh thật tích mịch, khặc khặc khặc!!”
Lần này là một tràng các âm thanh, tuy to nhưng lời lẽ không mấy thân thiện cho lắm:
“Không biết thằng này có qua được cửa không?”
“Đương nhiên là không rồi, mà mi còn định cổ vũ cho nó qua cửa nữa hả thằng ngu này!”
“Một ngàn năm chưa có ăn gì a, thịt người hẳn là rất ngon, ha ha ha!”
Hai chân đã đứng lên được mặt đất, Khanh đệ lại hét to:
“Ai vậy, Các ông là ai?”
Mặt sân bắt đầu xuất hiện vặn vẹo, các hình thù được in trên mặt sân trồi lên, mười con rồng nhe nanh múa vuôt xuất hiện.
“Gầm!!!”
Chục con rồng đồng loạt kêu to một tiếng như muốn xóa tan sự tịch mịch mà bọn chúng phải chịu đựng ngàn năm qua:
“Sảng khoái, sảng khoái quá, nằm một chỗ một ngàn năm cuối cùng đã được hoạt động rồi!”
Nhìn đàn rồng uốn éo trên không trung, Khanh đệ của chúng ta chỉ biết ngẩn người nhìn, hắn nghĩ:
“động vật quý hiếm có khác, lần đầu được nhìn thấy phải nhìn cho đã mới được.”
Chạy loạn quanh sân, như đi thăm quan sở thú, Khanh đệ nhìn đông nhìn tây, ngắm nghía các kiểu, nào là rồng xanh, rồng đỏ, rồng vàng, tiếc là không có máy ảnh để tác nghiệp, nếu không đảm bảo lên báo rồi.
“Loài người, mi đang làm gì thế?”
Một con rồng vàng cúi cái đầu to đùng của nó về phía Khanh đệ, hai mắt như hai cái chuông đồng chừng chừng nhìn. Vẫn còn thích thú khi phát hiện ra loài động vật mới, Khanh đệ cười nói:
“Các ông là loài rồng đúng không, nhìn hoành tráng thật đấy, mà sao các ông lại ở đây???”
Ngạc nhiên trước câu hỏi của Khanh đệ, một con rồng lại mở miệng:
“Mi không sợ bọn ta sao?”
“Làm sao mà phải sợ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loài rồng, xem ra các ông còn hiền lành hơn ở trên phim nhiều!”
“Ha ha ha ha!”
Đàn rồng cười to, có vài con còn bị sặc cả nước bọt, bắn tung tóe lên mặt của Khanh đệ. Một con đỏ cố kìm cơn tức cười xuống nói:
“Mi bảo bọn ta hiền lành à, ha ha ha, loài người đúng là động vật cấp thấp mà!”
“Đừng có mà chém, loài người là động vật cao cấp nhất! Các ông chẳng phải bị loài người nhốt ở đây sao?”
Khanh đệ không phục phản bác lại và thứ hắn nhận đước là tiếng quát vang trời:
“Láo toét, không loài người nào có thể nhốt bọn ta ở đây, chỉ có Lạc Long Quân mới có thể nhốt bọn ta ở đây mà thôi! Ranh con, mi mà không ngoan ngoãn bọn ta sẽ cho mi biết thế nào là cúc hoa rộng mở biết chưa!”
Bĩu môi, không thèm tranh luận hơn thua cùng đàn rồng này, thực ra là hắn vừa chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình mà thôi. Vắt chân lên cổ chạy thẳng vào cung điện, bỏ mặc đàn rồng đang ngẩn ngơ có vài con còn làm vài động tác thể dục.
Tấm biển đề hai chữ “Lạc Cung” uy nghiêm trên trần nhà, Hồng Khanh bước vào, xung quanh phòng toàn là kiếm, kiếm nằm la liệt trên sàn, kiếm được treo trên giá, nơi đây như một kho binh khí thời cổ đại vậy.
Ngẩng mặt nhìn lên phía trên bậc thang, trong phim thì là chỗ vua ngồi nhưng tại đó không có cái ghế nào cả, chỉ có một cái bệ bằng vàng, bên trên chính là Thuận Thiên Kiếm đang nằm im.
Vài giọt mồ hôi rơi xuống vì hồi hộp cũng một phần là do kích động, chăn hắn run run tiến lại gần bệ vàng:
“Lấy hay không lấy??”
Câu hỏi xuất hiện trong óc Khanh đệ, tát cho mình một phát:
“Đúng là ngu mà, không lấy thì 100% là chết, lấy thì may ra còn sống!”
Đặt tay lên thân kiếm, dùng sức nhấc lên Khanh đệ giật mình, cây kiếm hoàn toàn không hề nhúc nhích. Làm động tác xắn tay áo lên, gồng hết các bắp thịt nhấc cây kiếm lần nữa:
“Vẫn không lên! Cái gì thế này? Chẳng lẽ phải trích máu nhận chủ như trong tiểu thuyết?”
Nghĩ cái làm liền, cắn một cái vào đầu ngón tay, một giọt máu xuất hiện, cẩn thận bôi bôi khắp thân kiếm, điều kỳ diệu đã xãy ra, thân kiếm bỗng nhiên phát sáng, giọng nói từ thân kiếm vang lên:
“Chào con của ta!”
*******
Bên ngoài mười con rồng bỗng hóa thành mười người thanh niên, thanh niên mặc áo đỏ nói:
“Trích máu nhận kiếm rồi, chúng ta phải làm gì đây?”
“Phải phá hoại, không cho hắn được công nhận chứ làm gì!” Áo vàng nói.
“Nhưng lần trước không phải là thất bại rồi sao? Ta cũng đến giới hạn tuổi thọ rồi, có lẽ không cố nổi một ngàn năm nữa.”
“Dù sao thì cũng phải cố gắng thôi, muốn tự do đâu phải dễ, cùng lắm thì phải theo hắn luôn thôi nhưng tốt nhất vẫn là lấy lại tự do a.”
Mười người cùng thở dài một hơi, nếu anh Quy ở đây sẽ nhận ra mười tên này chính là kẻ đuổi giết mình hồi xưa, hóa ra chúng bị nhốt ở đây.
******
“Chào con của ta!”
Khanh đệ cũng chào:
“Chào anh Kiếm!”
Thanh âm lại vang lên:
“Ta không phải kiếm, ta là Lạc Long Quân, con đã vào được đây, thì chắc Kim Quy đã nói cho con biết mọi chuyện rồi chứ!”
Khanh đệ gật gật đầu, rồi lại lắc lắc dường như là vẫn chưa hiểu lắm:
“Có gì không hiểu?”
Ngập ngừng một chút rồi Hồng Khanh mở miệng:
“Tại sao Người không giúp bọn con đánh kẻ thù mà phải làm ra cái kiếm này?”
Giọng nói của Lạc Long Quân bỗng trở nên tang thương:
“Con biết không, nước Việt của chúng ta tuy nhỏ bé nhưng lại là một mảnh linh địa. Tài nguyên phong phú, long mạch chảy quanh đất nước, nhân tài được sinh ra rất nhiều, nước ta lưng dựa vào núi, mặt hướng ra biển Đông là một thế cực đẹp, ngàn đời không suy.”
Dừng một chút Lạc Long Quân lại nói tiếp:
“Vì chúng ta nắm giữ quá nhiều thứ tốt, khiến xung quanh ghen ghét, họ đã nhăm nhe chiếm nước của chúng ta đã được bốn ngàn năm. Bọn thần xung quanh khi bị ta đánh đuổi đã tập hợp lại với nhau ép ta và đặt ra một luật lệ: Thần không thể can thiệp vào chiến tranh!”
“Thế lúc đó Người đã làm gì?”
Hồng Khanh thắc mắc.
“Sau khi bọn Thần kia đã có hiệp định, chúng dồn ép chúng ta bằng chiến tranh liên miên, làm người của chúng ta chết rất nhiều, sắp đến bờ diệt vong.May là lúc đó trên trời đã cử xuống Âu Cơ, nàng chỉ là một tỳ nữ của Ngọc Hoàng, với một mục đích duy nhất: không để nòi giống của nước ta mất!”
Mắt của Hồng Khanh mở trừng trừng, miệng cũng mở thành một cái lỗ to đùng, hắn không thể tưởng tượng được truyền thuyết ngày xưa lại là như vậy, cố gắng lấy lại bình tĩnh, Khanh đệ nói:
“Vậy là Người đã lấy Âu Cơ?”
Giọng nói tiếc nuối vang lên:
“Không, chúng ta không hề là vợ chồng, nàng cũng không hề yêu ta, nàng nói:
“Sống với ngươi chỉ là nghĩa vụ của ta mà thôi!”
Ta đã muốn phát điên khi nghe câu nói đó.
Cuối cùng thì khi nàng sinh ra cái bọc mang một trăm trứng, chúng ta đã chia ra, mỗi người mang theo năm mươi quả. Nàng mang năm mươi quả về Thiên giới ấp để chúng có thể mang linh khí của Vua và có thể thống trị mặt đất, còn ta mang về biển, ban cho chúng sức khỏe và sự khéo léo, dạy chúng cách đối mặt với những nguy hiểm đến từ biển!”
“Nhưng bọn Thần kia thật sự là quá ngang ngược và mưu mẹo. Chúng âm thầm, chiếm đất của chúng ta, ép người của chúng ta phải lấy người của bọn chúng, làm hỏng huyết mạch của chúng ta, đến bây giờ huyết mạch của ta đã bị chôn vùi, may mắn lắm mới có người có thể đánh thức được dòng máu đó.”
Cả hai người cùng thở dài một hơi ngao ngán, tâm trạng đều nặng nề, cuối cùng sự thật lại tàn khốc như thế. Khôi phục lại trước, Lạc Long Quân nói:
“Con đã hiểu nỗi khổ của ta chưa? Ta đã cố hết sức lực, khả năng của ta để duy trì nước Việt này, bây giờ nhiệm vụ quan trọng đó đang nằm trên vai con đó, hay cho ta thấy sự huy hoàng của người Việt ta một lần nữa xuất hiện!”
Nhắc đến mới nhớ, Hồng Khanh liền hỏi:
“Vậy tại sao con không cầm được kiếm lên vậy?”
“Thuận Thiên Kiếm nặng mười ngàn cân, bây giờ con chưa thể cầm được nó đâu, muốn được nó chấp nhận, con phải cầm lên được và chém ra được một kiếm!”
Há hốc cả mồm, Khanh đệ hét lên:
“Mười ngàn cân, một trăm cân con còn không cầm nổi, Người không đùa con đó chứ?”
“Huyết mạch của con đã thức tỉnh, sức mạnh của con sẽ được tăng lên nhanh thôi, hãy luyện tập đi!”
“Luyện tập, luyện tập kiểu gì bây giờ?” Hồng Khanh thì thầm.
“Trong căn phòng này có mười ngàn cây kiếm, mỗi một cây có một chiêu võ khác nhau, hãy dùng nó luyện tập với mười con rồng ngoài kia!”
Hồng Khanh khóc không ra nước mắt:
“Đó là rồng nha, con yếu thế này sao mà đánh lại bọn chúng!”
Lạc Long Quân lại ôn tồn giải thích:
“Đừng sợ, sức mạnh của bọn chúng đã bị ta phong ấn lại rồi, chúng không thể làm hại con được, nhưng hãy cẩn thận, mười con rồng này rất mưu mẹo, chúng sẽ không để yên cho con đâu!”
Đang định mở miệng thì lời nói của Lạc Long Quân lại vang lên tiếp:
“Con có mười năm, hãy dùng nó để luyện tập trong này, sau mười năm mà con không thể cầm được kiếm lên, con sẽ bị đàn rồng ngoài kia giết chết và bọn nó sẽ được thả ra ngoài, vậy nên cố lên, con của ta!”
Dứt lời ánh sáng từ Thuận Thiên Kiếm biến mất để lại Khanh đệ ngẩn ngơ!!
Hồng Khanh cất cao giọng hỏi nhưng thứ hắn nhận được chỉ là âm thanh đập vào bức tường vàng vang lại tai hắn.
“Thôi kệ, lên thôi!”
Khanh đệ thì thầm, dường như hắn đã quên lời dặn của anh Quy, hùng hổ mà bước qua cổng của cung điện. Đập vào mặt hắn là một khoảng sân rộng lớn, một con đường dài xuất hiện, cuối đường chính là nơi hắn phải đến.
Hai bên con đường cũng là một khoảng sân, nhưng thật kỳ lạ, chẳng có một cái gì cả, hoàn toàn là trống không. Tuy nhiên nó lại đem cho Khanh đệ một cảm giác ớn lạnh:
“Ồ người mới kìa!”
Không khí đang im lặng cực điểm bỗng nhiên vang lên một âm thanh như sấm nổ, Hồng Khanh giật mình mà ngồi bệt xuống đất, lại một âm thanh nữa vang lên:
“Một ngàn năm rồi a, nhân sinh thật tích mịch, khặc khặc khặc!!”
Lần này là một tràng các âm thanh, tuy to nhưng lời lẽ không mấy thân thiện cho lắm:
“Không biết thằng này có qua được cửa không?”
“Đương nhiên là không rồi, mà mi còn định cổ vũ cho nó qua cửa nữa hả thằng ngu này!”
“Một ngàn năm chưa có ăn gì a, thịt người hẳn là rất ngon, ha ha ha!”
Hai chân đã đứng lên được mặt đất, Khanh đệ lại hét to:
“Ai vậy, Các ông là ai?”
Mặt sân bắt đầu xuất hiện vặn vẹo, các hình thù được in trên mặt sân trồi lên, mười con rồng nhe nanh múa vuôt xuất hiện.
“Gầm!!!”
Chục con rồng đồng loạt kêu to một tiếng như muốn xóa tan sự tịch mịch mà bọn chúng phải chịu đựng ngàn năm qua:
“Sảng khoái, sảng khoái quá, nằm một chỗ một ngàn năm cuối cùng đã được hoạt động rồi!”
Nhìn đàn rồng uốn éo trên không trung, Khanh đệ của chúng ta chỉ biết ngẩn người nhìn, hắn nghĩ:
“động vật quý hiếm có khác, lần đầu được nhìn thấy phải nhìn cho đã mới được.”
Chạy loạn quanh sân, như đi thăm quan sở thú, Khanh đệ nhìn đông nhìn tây, ngắm nghía các kiểu, nào là rồng xanh, rồng đỏ, rồng vàng, tiếc là không có máy ảnh để tác nghiệp, nếu không đảm bảo lên báo rồi.
“Loài người, mi đang làm gì thế?”
Một con rồng vàng cúi cái đầu to đùng của nó về phía Khanh đệ, hai mắt như hai cái chuông đồng chừng chừng nhìn. Vẫn còn thích thú khi phát hiện ra loài động vật mới, Khanh đệ cười nói:
“Các ông là loài rồng đúng không, nhìn hoành tráng thật đấy, mà sao các ông lại ở đây???”
Ngạc nhiên trước câu hỏi của Khanh đệ, một con rồng lại mở miệng:
“Mi không sợ bọn ta sao?”
“Làm sao mà phải sợ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loài rồng, xem ra các ông còn hiền lành hơn ở trên phim nhiều!”
“Ha ha ha ha!”
Đàn rồng cười to, có vài con còn bị sặc cả nước bọt, bắn tung tóe lên mặt của Khanh đệ. Một con đỏ cố kìm cơn tức cười xuống nói:
“Mi bảo bọn ta hiền lành à, ha ha ha, loài người đúng là động vật cấp thấp mà!”
“Đừng có mà chém, loài người là động vật cao cấp nhất! Các ông chẳng phải bị loài người nhốt ở đây sao?”
Khanh đệ không phục phản bác lại và thứ hắn nhận đước là tiếng quát vang trời:
“Láo toét, không loài người nào có thể nhốt bọn ta ở đây, chỉ có Lạc Long Quân mới có thể nhốt bọn ta ở đây mà thôi! Ranh con, mi mà không ngoan ngoãn bọn ta sẽ cho mi biết thế nào là cúc hoa rộng mở biết chưa!”
Bĩu môi, không thèm tranh luận hơn thua cùng đàn rồng này, thực ra là hắn vừa chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình mà thôi. Vắt chân lên cổ chạy thẳng vào cung điện, bỏ mặc đàn rồng đang ngẩn ngơ có vài con còn làm vài động tác thể dục.
Tấm biển đề hai chữ “Lạc Cung” uy nghiêm trên trần nhà, Hồng Khanh bước vào, xung quanh phòng toàn là kiếm, kiếm nằm la liệt trên sàn, kiếm được treo trên giá, nơi đây như một kho binh khí thời cổ đại vậy.
Ngẩng mặt nhìn lên phía trên bậc thang, trong phim thì là chỗ vua ngồi nhưng tại đó không có cái ghế nào cả, chỉ có một cái bệ bằng vàng, bên trên chính là Thuận Thiên Kiếm đang nằm im.
Vài giọt mồ hôi rơi xuống vì hồi hộp cũng một phần là do kích động, chăn hắn run run tiến lại gần bệ vàng:
“Lấy hay không lấy??”
Câu hỏi xuất hiện trong óc Khanh đệ, tát cho mình một phát:
“Đúng là ngu mà, không lấy thì 100% là chết, lấy thì may ra còn sống!”
Đặt tay lên thân kiếm, dùng sức nhấc lên Khanh đệ giật mình, cây kiếm hoàn toàn không hề nhúc nhích. Làm động tác xắn tay áo lên, gồng hết các bắp thịt nhấc cây kiếm lần nữa:
“Vẫn không lên! Cái gì thế này? Chẳng lẽ phải trích máu nhận chủ như trong tiểu thuyết?”
Nghĩ cái làm liền, cắn một cái vào đầu ngón tay, một giọt máu xuất hiện, cẩn thận bôi bôi khắp thân kiếm, điều kỳ diệu đã xãy ra, thân kiếm bỗng nhiên phát sáng, giọng nói từ thân kiếm vang lên:
“Chào con của ta!”
*******
Bên ngoài mười con rồng bỗng hóa thành mười người thanh niên, thanh niên mặc áo đỏ nói:
“Trích máu nhận kiếm rồi, chúng ta phải làm gì đây?”
“Phải phá hoại, không cho hắn được công nhận chứ làm gì!” Áo vàng nói.
“Nhưng lần trước không phải là thất bại rồi sao? Ta cũng đến giới hạn tuổi thọ rồi, có lẽ không cố nổi một ngàn năm nữa.”
“Dù sao thì cũng phải cố gắng thôi, muốn tự do đâu phải dễ, cùng lắm thì phải theo hắn luôn thôi nhưng tốt nhất vẫn là lấy lại tự do a.”
Mười người cùng thở dài một hơi, nếu anh Quy ở đây sẽ nhận ra mười tên này chính là kẻ đuổi giết mình hồi xưa, hóa ra chúng bị nhốt ở đây.
******
“Chào con của ta!”
Khanh đệ cũng chào:
“Chào anh Kiếm!”
Thanh âm lại vang lên:
“Ta không phải kiếm, ta là Lạc Long Quân, con đã vào được đây, thì chắc Kim Quy đã nói cho con biết mọi chuyện rồi chứ!”
Khanh đệ gật gật đầu, rồi lại lắc lắc dường như là vẫn chưa hiểu lắm:
“Có gì không hiểu?”
Ngập ngừng một chút rồi Hồng Khanh mở miệng:
“Tại sao Người không giúp bọn con đánh kẻ thù mà phải làm ra cái kiếm này?”
Giọng nói của Lạc Long Quân bỗng trở nên tang thương:
“Con biết không, nước Việt của chúng ta tuy nhỏ bé nhưng lại là một mảnh linh địa. Tài nguyên phong phú, long mạch chảy quanh đất nước, nhân tài được sinh ra rất nhiều, nước ta lưng dựa vào núi, mặt hướng ra biển Đông là một thế cực đẹp, ngàn đời không suy.”
Dừng một chút Lạc Long Quân lại nói tiếp:
“Vì chúng ta nắm giữ quá nhiều thứ tốt, khiến xung quanh ghen ghét, họ đã nhăm nhe chiếm nước của chúng ta đã được bốn ngàn năm. Bọn thần xung quanh khi bị ta đánh đuổi đã tập hợp lại với nhau ép ta và đặt ra một luật lệ: Thần không thể can thiệp vào chiến tranh!”
“Thế lúc đó Người đã làm gì?”
Hồng Khanh thắc mắc.
“Sau khi bọn Thần kia đã có hiệp định, chúng dồn ép chúng ta bằng chiến tranh liên miên, làm người của chúng ta chết rất nhiều, sắp đến bờ diệt vong.May là lúc đó trên trời đã cử xuống Âu Cơ, nàng chỉ là một tỳ nữ của Ngọc Hoàng, với một mục đích duy nhất: không để nòi giống của nước ta mất!”
Mắt của Hồng Khanh mở trừng trừng, miệng cũng mở thành một cái lỗ to đùng, hắn không thể tưởng tượng được truyền thuyết ngày xưa lại là như vậy, cố gắng lấy lại bình tĩnh, Khanh đệ nói:
“Vậy là Người đã lấy Âu Cơ?”
Giọng nói tiếc nuối vang lên:
“Không, chúng ta không hề là vợ chồng, nàng cũng không hề yêu ta, nàng nói:
“Sống với ngươi chỉ là nghĩa vụ của ta mà thôi!”
Ta đã muốn phát điên khi nghe câu nói đó.
Cuối cùng thì khi nàng sinh ra cái bọc mang một trăm trứng, chúng ta đã chia ra, mỗi người mang theo năm mươi quả. Nàng mang năm mươi quả về Thiên giới ấp để chúng có thể mang linh khí của Vua và có thể thống trị mặt đất, còn ta mang về biển, ban cho chúng sức khỏe và sự khéo léo, dạy chúng cách đối mặt với những nguy hiểm đến từ biển!”
“Nhưng bọn Thần kia thật sự là quá ngang ngược và mưu mẹo. Chúng âm thầm, chiếm đất của chúng ta, ép người của chúng ta phải lấy người của bọn chúng, làm hỏng huyết mạch của chúng ta, đến bây giờ huyết mạch của ta đã bị chôn vùi, may mắn lắm mới có người có thể đánh thức được dòng máu đó.”
Cả hai người cùng thở dài một hơi ngao ngán, tâm trạng đều nặng nề, cuối cùng sự thật lại tàn khốc như thế. Khôi phục lại trước, Lạc Long Quân nói:
“Con đã hiểu nỗi khổ của ta chưa? Ta đã cố hết sức lực, khả năng của ta để duy trì nước Việt này, bây giờ nhiệm vụ quan trọng đó đang nằm trên vai con đó, hay cho ta thấy sự huy hoàng của người Việt ta một lần nữa xuất hiện!”
Nhắc đến mới nhớ, Hồng Khanh liền hỏi:
“Vậy tại sao con không cầm được kiếm lên vậy?”
“Thuận Thiên Kiếm nặng mười ngàn cân, bây giờ con chưa thể cầm được nó đâu, muốn được nó chấp nhận, con phải cầm lên được và chém ra được một kiếm!”
Há hốc cả mồm, Khanh đệ hét lên:
“Mười ngàn cân, một trăm cân con còn không cầm nổi, Người không đùa con đó chứ?”
“Huyết mạch của con đã thức tỉnh, sức mạnh của con sẽ được tăng lên nhanh thôi, hãy luyện tập đi!”
“Luyện tập, luyện tập kiểu gì bây giờ?” Hồng Khanh thì thầm.
“Trong căn phòng này có mười ngàn cây kiếm, mỗi một cây có một chiêu võ khác nhau, hãy dùng nó luyện tập với mười con rồng ngoài kia!”
Hồng Khanh khóc không ra nước mắt:
“Đó là rồng nha, con yếu thế này sao mà đánh lại bọn chúng!”
Lạc Long Quân lại ôn tồn giải thích:
“Đừng sợ, sức mạnh của bọn chúng đã bị ta phong ấn lại rồi, chúng không thể làm hại con được, nhưng hãy cẩn thận, mười con rồng này rất mưu mẹo, chúng sẽ không để yên cho con đâu!”
Đang định mở miệng thì lời nói của Lạc Long Quân lại vang lên tiếp:
“Con có mười năm, hãy dùng nó để luyện tập trong này, sau mười năm mà con không thể cầm được kiếm lên, con sẽ bị đàn rồng ngoài kia giết chết và bọn nó sẽ được thả ra ngoài, vậy nên cố lên, con của ta!”
Dứt lời ánh sáng từ Thuận Thiên Kiếm biến mất để lại Khanh đệ ngẩn ngơ!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.