Chương 3: Nữ Vương
Tiếu Ngạo Giang Hồ
13/06/2014
Mặt trời đã lên
cao, nhưng tiếng ngày vang trời vẫn còn trong ngôi nhà mới của Khanh đệ, do hôm qua uống chưa say lắm, Khanh đệ của chúng ta là người dậy sớm
nhất.
Hắn lò dò đi đến nhà tắm giải quyết vài lít rượu tồn đọng trong người, vừa ngồi xuống bồn cầu xả một mớ hắn mới nhận ra rằng mình không biết cách xả nước. Đang loay hoay tìm cách, một âm thanh vang lên:
“Chất thải mang nhiều độc tố, hãy đi kiểm tra sức khỏe!”
“Mẹ kiếp, bồn cầu biết nói, thế kỷ 25 cũng lắm trò ghê.”
Hóa ra còn tự động xả nước, lau cả XXX cho hắn, hắn thầm nghĩ:
“Con không muốn về nữa đâu, ở đây sướng quá a!”
Khuôn mặt đang phê pha bỗng nhiên hắn nghe “Rầm!!” một tiếng làm tụt cả cảm xúc, mặc quần đi ra phòng khách thấy anh Gióng đang thở hổn hển như gà rù.
“Anh làm sao thế anh Gióng, gặp ác mộng à?”
Anh Gióng hổn hển nói:
“Còn hơn cả ác mộng nữa, anh đang đánh răng bỗng cửa nhà mở tung, có hai ả ăn mặc thiếu vải tiến vào, anh sợ quá sang đây trốn!”
“Có thế mà anh cũng sợ, gái thôi mà!”
Thánh Gióng nhìn Khanh đệ như nhìn thằng đần, nói nhỏ:
“Thế anh mới sợ, anh sợ gái a!”
Đấy mọi người xem, đến anh Gióng còn sợ gái thì thanh niên FA như mình làm sao mà có bạn gái đây, nhân sinh tịch mịch a. Khanh đệ tiến lại gần anh Gióng vỗ vỗ vai an ủi:
“Thôi, về đi anh, không vào hang cọp sao bắt được cọp mẹ!”
“Chú đi cùng anh đi, anh sợ!”
Thở dài một hơi, không ngờ anh Gióng lại kém cỏi đến mức này, ai biết hồi xưa oai phong cỡ nào a. Đi đến nhà anh Gióng, cửa nhà vẫn mở toang, bên trong vọng ra tiếng cười đùa phơ lớ của nhóc Mã Lương còn có tiếng cười khanh khách của con gái, “nghe hay quá, giống chuông gió quá.” Khanh đệ thầm nhủ.
Ngó mặt vào căn nhà của Thánh Gióng, có hai người con gái tầm hai mươi tuổi đang ngồi trên salong chém gió cùng Mã Lương, trên tay còn cầm vài món đồ trang sức lấp lánh.
“Mẹ nó đúng là có siêu năng lực có khác, tán gái cũng ngon lành ghê, vẽ bừa vài món mà đã dụ dỗ được tận hai người.”
“E hèm!” một tiếng, Khanh đệ tiến vào nhà, sau lưng hắn anh Gióng đang giương đôi mắt to như hai quả bóng bàn đánh giá hai ả. Thấy anh Gióng nhát quá, hắn đành phải mở lời trước:
“Xin chào hai vị, các vị mới đến à?”
Đang chém gió xung thì bị ngắt, hai người con gái mang ánh mắt bực tức mà nhìn về phía Khanh đệ, không ngờ ánh mắt hai người này sắc lạnh chả kém gì anh Tuấn, chắc hồi xưa cũng có tý số má đây.
“Mà sao như chị em sinh đôi thế nhỉ, giống nhau quá đi, từ trên trời rơi xuống hai người đẹp, từ nay sẽ không còn cảnh buồn chán nữa.” Hắn yy nghĩ.
Người con gái nhìn có vẻ lớn hơn mở miệng, tiếng nói như chim hót vang lên:
“Điêu dân to gan, thấy ta sao còn không quỳ xuống, mi là ai?”
“Ái chà, cứng nhỉ, chẳng lẽ là thê thiếp của vua chúa ngày xưa chăng?”
Khanh đệ không phục nói:
“Xin lỗi, hai vị là ai mà bắt ta quỳ?”
“Ta là Trưng Trắc, đây là muội muội ta Trưng Nhị. Mi còn không mau quỳ xuống!”
Dường như đã quen với các nhân vật nổi tiếng, Khanh đệ đã không còn shock như ngày đầu nữa, giờ là ma cũ rồi, ma mới tuổi gì, nhàn nhạt nói:
“Không quỳ, bây giờ không phải là thời của hai vị nữa rồi, hai vị có thể làm gì được ta.”
Khuân mặt của chị Đại tối sầm, chị Hai cũng không khá hơn, từ sau lưng lấy ra một thứ màu xám nhạt, hóa ra là một con voi con. Chị Hai tung con voi lên cao, con voi liền hóa lớn:
“Mẹ nó chơi gọi pet à!!”
Đang định chạy thì vòi voi đã quấn quanh người hắn giơ hắn lên lưng trừng trời, nhấc lên hạ xuống như thang máy:
“Thả ta xuống, bọn mi chơi xấu, không chơi gọi pet a!”
“Còn già mồm à, Tiểu Tượng mau đập nó xuống sàn nhà cho ta!”
Tưởng chừng đầu Khanh đệ sẽ vỡ bẹp như một quả dưa hấu, bỗng có một tiếng hét vang lên:
“Aaaaaaaaa!”
Mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh, một cô gái tầm mười bảy, mười tám đang đứng trước cửa nhà, trên tay còn cầm mấy bông hoa dại. Bàn tay trắng trẻo đang che cái miệng đang há to của mình lại, anh Gióng không biết lúc nào đã chạy tọt vào trong phòng, cửa hé lòi ra đôi mắt đánh giá chung quanh.
Chị Đại bước lên nói:
“Kim Ngân đi chơi vui không, chờ ta xử xong tên này sẽ đi chơi cùng ngươi nhé!”
“Vui ạ, mà đây là ai thế, bị nhấc bổng lên trời thật khó coi quá!”
Đang ở sát trần nhà Khanh đệ hét to:
“Ta là Vũ Hồng Khanh, xin chào cô, cô mau bảo hai người thả ta xuống đi, ta bị bệnh sợ độ cao a!”
“Hí hí, đáng đời mi tự nhiên lại đi trêu chủ nhân của ta làm gì?”
“Chủ nhân?”
Hai mắt hắn mở to hỏi.
“Đúng thế ta là thị nữ của hai người này!”
Chị Hai thấy Hồng Khanh lằng nhằng quá bực mình nói:
“Mặc kệ hắn là đập cho một trận đã, gặp ta mà dám không quỳ! Tội này ngày xưa là chém đầu rồi!”
“Thôi mà, chị mau thả hắn xuống đi, nhìn hắn cũng không phải người xấu!”
Nghe thấy Kim Ngân cầu khẩn, chị Hai cũng nguôi nguôi ra lệnh cho Tiểu Tượng thả hắn xuống, con voi liền biến nhỏ lại, vẫy vẫy hai tai bay đến bên người chị Hai.Nó còn dùng vòi dụi dụi vào người chị Hai, trông thật đáng yêu, ai biết chỉ mười giây trước mạng Khanh đệ còn nằm trong tay nó a.
Rơi cái bịch xuống sàn nhà, xoa xoa vài cái, Khanh đệ bê mông đứng dậy, gãi gãi đầu cười ngớ ngẩn. Anh Gióng giờ mới chui ra khỏi phòng hỏi thăm:
“Chú có làm sao không?”
“Anh em thế đấy, thằng em gặp nạn mà thằng anh chạy còn nhanh hơn thỏ, từ giờ có hai nữ vương ở cùng, anh cũng không sống hẳn hoi đâu!!”
Hồng Khanh ác ý nghĩ ngợi rồi nói:
“Hơi đau thôi, không sao!”
“Chuồn thôi, anh sợ ở đây lắm, từ giờ anh sẽ ở với chú nhé!”
Anh Gióng thì thầm vài tai Hồng Khanh một câu rồi lại vắt chân lên cổ chạy về nhà 9010, Hồng Khanh đứng ngẩn người. Sau khoảng ba mươi giây, Khanh đệ tỉnh táo lại cũng xin phép hai chị chạy về nhà, mới sáng sớm đã đen đủi rồi!
******
Sau khi bôi thuốc vào mông, Hồng Khanh bắt đầu chuyến đi dạo đầu tiên từ khi đến nơi này. Cảnh vật xung quanh cũng khá giống nới hắn ở, đô thị hóa mà, ở đầu cũng là nhà chọc trời, tường khung sắt thép, cây cối ít đến đáng thương.
Đi dạo khoảng ba mươi phút, mỏi chân rồi, kiếm chỗ uống nước thôi, nhét tay vào túi sờ sờ vài trăm nghìn vừa được anh Tuấn đưa cho yên tâm hẳn. Hắn cũng ngạc nhiên khi anh Tuấn lại có nhiều tiền thế, vung tay là cho hắn mấy trăm rồi:
“Anh từ đầu mà có nhiều tiền thế?”
Anh Tuấn chơi ngay một câu xanh rờn hơn cả rau:
“Mã Lương vẽ đấy!!”
…….
Bước vào một quán café tên là STINKBUG, gọi một ly café ngồi nhâm nhi, nhìn xung quanh quán, chả có ai cả, hắn nhỏ giọng thì thầm:
“Mẹ nó chẳng lẽ đây là café đèn mờ!!”
“Không phải đâu, quán chúng tôi buôn bán nghiêm túc, chẳng qua sáng chả ai vào, đêm mới nhiều vì có tiết mục múa cột!”
“Mẹ, thế mà bảo không phải café đèn mờ, mà chú là ai?”
Người thanh niên chỉ chỉ vào thẻ tên trên ngực:
“nhân viên Tử Tiêu.”
Hóa ra là tiểu nhị à, thôi đang buồn chém gió chơi vậy:
“Chú làm ở đây lâu chưa? Mà đây là thành phố nào nhỉ, anh nhìn đâu cũng thấy là lạ!”
“Anh từ trên trời rơi xuống à, đây à thành phố Thủ Đô, quận Hà Nội!”
“Quận Hà Nội, anh nhớ Hà Nội mới là thủ đô cơ mà?”
Tử Tiêu nhìn nhìn Hồng Khanh như muốn tìm trên mặt hắn tý lá cây, như là trên núi xuống vậy:
“Không học lịch sử à, Việt Nam ta chiếm toàn bộ Đông Nam Á từ chiến tranh thế giới lần thứ ba thế kỷ 24 rồi, nước Việt Nam cũ giờ chuyển thành Thủ Đô rồi, các nước Lào, Campuchia, Thái Lan giờ chuyển thành thành phố của mình hết!”
“Oa Việt Nam khỏe như vậy sao?”
“Chứ sao, Việt Nam giờ là cường quốc rồi, bây giờ tiền Việt ngang với tiền Đô la Mĩ rồi, 1000 đồng Việt giờ bằng 1 Đô la Mĩ đấy, hôm trước Đô còn hạ giá xuống 900 đồng cơ.”
“Khủng vậy sao, thế giờ tình hình thế giới ra sao?”
“Cũng thay đổi khá nhiều đấy, Mĩ đã làm chủ toàn châu Mĩ, Trung Quốc cũng chiếm được vài nước như Mông Cổ, Ấn Độ, Nga giờ thuộc về châu Âu hoàn toàn, nói chung là thay đổi nhiều, về mua sách lịch sử lớp một đọc đi, lâu rồi ta cũng không nhớ hết.”
“Ờ để anh mua đọc vậy, thôi tính tiền đi, anh đi dạo tiếp!”
“200k!”
“Sặc ăn cướp à, chú vừa bảo tiền Việt giờ bằng tiền Đô cơ mà, vậy là 200 Đô ly café bèo này á!”
“Đây là thủ đô nhé, giá cả khác, trả không, không trả ta gọi bảo vệ!”
“Ờ thì trả làm gì mà nóng!”
Đưa tiền xong Hồng Khanh nghĩ thầm:
“Tý về phải mua kẹo cho nhóc Mã Lương mới được, bảo nó vẽ cho mình vài xấp tiền!”
Lại loanh quanh một vòng, nhắm mắt đưa chân kiểu gì mà hắn đã bước ra đến tận Hồ Gươm. Cầu Thê Húc vẫn đỏ chói vắt ngang qua Hồ Gươm nói đến đền Ngọc Sơn. Tháp bút đây a, cổ kính như xưa, vẫn hiên ngang, thẳng đứng như tâm hồn người quân tử đọc sách.
Hóa ra đến bây giờ cảnh vật nơi đây vẫn như xưa, mọt dòng nước mắt bỗng lăn trên má của Vũ Hồng Khanh, hắn nhớ nhà quá.
Đi dạo một vòng Hồ rồi ngồi xuống ghế đá, lắng nghe cành liễu đung đưa trong gió, Tháp Rùa nằm giữa hồ vẫn như vậy, cô độc, lẻ loi nhưng nó vẫn toát lên vẻ kiên cường như biểu tượng cho tâm hồn bất khuất của người dân Việt.
Bỗng một luồng gió mạnh thổi đến phía hắn, đang đứng trước mặt Hồ, Hồng Khanh lảo đảo, như sắp ngã, cố hết sức lấy lại trọng tâm nhưng cơn gió càng ngày càng mạnh rồi một tiếng:
“Tõm!!”
Hắn rơi xuống Hồ Gươm rồi!
Hắn lò dò đi đến nhà tắm giải quyết vài lít rượu tồn đọng trong người, vừa ngồi xuống bồn cầu xả một mớ hắn mới nhận ra rằng mình không biết cách xả nước. Đang loay hoay tìm cách, một âm thanh vang lên:
“Chất thải mang nhiều độc tố, hãy đi kiểm tra sức khỏe!”
“Mẹ kiếp, bồn cầu biết nói, thế kỷ 25 cũng lắm trò ghê.”
Hóa ra còn tự động xả nước, lau cả XXX cho hắn, hắn thầm nghĩ:
“Con không muốn về nữa đâu, ở đây sướng quá a!”
Khuôn mặt đang phê pha bỗng nhiên hắn nghe “Rầm!!” một tiếng làm tụt cả cảm xúc, mặc quần đi ra phòng khách thấy anh Gióng đang thở hổn hển như gà rù.
“Anh làm sao thế anh Gióng, gặp ác mộng à?”
Anh Gióng hổn hển nói:
“Còn hơn cả ác mộng nữa, anh đang đánh răng bỗng cửa nhà mở tung, có hai ả ăn mặc thiếu vải tiến vào, anh sợ quá sang đây trốn!”
“Có thế mà anh cũng sợ, gái thôi mà!”
Thánh Gióng nhìn Khanh đệ như nhìn thằng đần, nói nhỏ:
“Thế anh mới sợ, anh sợ gái a!”
Đấy mọi người xem, đến anh Gióng còn sợ gái thì thanh niên FA như mình làm sao mà có bạn gái đây, nhân sinh tịch mịch a. Khanh đệ tiến lại gần anh Gióng vỗ vỗ vai an ủi:
“Thôi, về đi anh, không vào hang cọp sao bắt được cọp mẹ!”
“Chú đi cùng anh đi, anh sợ!”
Thở dài một hơi, không ngờ anh Gióng lại kém cỏi đến mức này, ai biết hồi xưa oai phong cỡ nào a. Đi đến nhà anh Gióng, cửa nhà vẫn mở toang, bên trong vọng ra tiếng cười đùa phơ lớ của nhóc Mã Lương còn có tiếng cười khanh khách của con gái, “nghe hay quá, giống chuông gió quá.” Khanh đệ thầm nhủ.
Ngó mặt vào căn nhà của Thánh Gióng, có hai người con gái tầm hai mươi tuổi đang ngồi trên salong chém gió cùng Mã Lương, trên tay còn cầm vài món đồ trang sức lấp lánh.
“Mẹ nó đúng là có siêu năng lực có khác, tán gái cũng ngon lành ghê, vẽ bừa vài món mà đã dụ dỗ được tận hai người.”
“E hèm!” một tiếng, Khanh đệ tiến vào nhà, sau lưng hắn anh Gióng đang giương đôi mắt to như hai quả bóng bàn đánh giá hai ả. Thấy anh Gióng nhát quá, hắn đành phải mở lời trước:
“Xin chào hai vị, các vị mới đến à?”
Đang chém gió xung thì bị ngắt, hai người con gái mang ánh mắt bực tức mà nhìn về phía Khanh đệ, không ngờ ánh mắt hai người này sắc lạnh chả kém gì anh Tuấn, chắc hồi xưa cũng có tý số má đây.
“Mà sao như chị em sinh đôi thế nhỉ, giống nhau quá đi, từ trên trời rơi xuống hai người đẹp, từ nay sẽ không còn cảnh buồn chán nữa.” Hắn yy nghĩ.
Người con gái nhìn có vẻ lớn hơn mở miệng, tiếng nói như chim hót vang lên:
“Điêu dân to gan, thấy ta sao còn không quỳ xuống, mi là ai?”
“Ái chà, cứng nhỉ, chẳng lẽ là thê thiếp của vua chúa ngày xưa chăng?”
Khanh đệ không phục nói:
“Xin lỗi, hai vị là ai mà bắt ta quỳ?”
“Ta là Trưng Trắc, đây là muội muội ta Trưng Nhị. Mi còn không mau quỳ xuống!”
Dường như đã quen với các nhân vật nổi tiếng, Khanh đệ đã không còn shock như ngày đầu nữa, giờ là ma cũ rồi, ma mới tuổi gì, nhàn nhạt nói:
“Không quỳ, bây giờ không phải là thời của hai vị nữa rồi, hai vị có thể làm gì được ta.”
Khuân mặt của chị Đại tối sầm, chị Hai cũng không khá hơn, từ sau lưng lấy ra một thứ màu xám nhạt, hóa ra là một con voi con. Chị Hai tung con voi lên cao, con voi liền hóa lớn:
“Mẹ nó chơi gọi pet à!!”
Đang định chạy thì vòi voi đã quấn quanh người hắn giơ hắn lên lưng trừng trời, nhấc lên hạ xuống như thang máy:
“Thả ta xuống, bọn mi chơi xấu, không chơi gọi pet a!”
“Còn già mồm à, Tiểu Tượng mau đập nó xuống sàn nhà cho ta!”
Tưởng chừng đầu Khanh đệ sẽ vỡ bẹp như một quả dưa hấu, bỗng có một tiếng hét vang lên:
“Aaaaaaaaa!”
Mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh, một cô gái tầm mười bảy, mười tám đang đứng trước cửa nhà, trên tay còn cầm mấy bông hoa dại. Bàn tay trắng trẻo đang che cái miệng đang há to của mình lại, anh Gióng không biết lúc nào đã chạy tọt vào trong phòng, cửa hé lòi ra đôi mắt đánh giá chung quanh.
Chị Đại bước lên nói:
“Kim Ngân đi chơi vui không, chờ ta xử xong tên này sẽ đi chơi cùng ngươi nhé!”
“Vui ạ, mà đây là ai thế, bị nhấc bổng lên trời thật khó coi quá!”
Đang ở sát trần nhà Khanh đệ hét to:
“Ta là Vũ Hồng Khanh, xin chào cô, cô mau bảo hai người thả ta xuống đi, ta bị bệnh sợ độ cao a!”
“Hí hí, đáng đời mi tự nhiên lại đi trêu chủ nhân của ta làm gì?”
“Chủ nhân?”
Hai mắt hắn mở to hỏi.
“Đúng thế ta là thị nữ của hai người này!”
Chị Hai thấy Hồng Khanh lằng nhằng quá bực mình nói:
“Mặc kệ hắn là đập cho một trận đã, gặp ta mà dám không quỳ! Tội này ngày xưa là chém đầu rồi!”
“Thôi mà, chị mau thả hắn xuống đi, nhìn hắn cũng không phải người xấu!”
Nghe thấy Kim Ngân cầu khẩn, chị Hai cũng nguôi nguôi ra lệnh cho Tiểu Tượng thả hắn xuống, con voi liền biến nhỏ lại, vẫy vẫy hai tai bay đến bên người chị Hai.Nó còn dùng vòi dụi dụi vào người chị Hai, trông thật đáng yêu, ai biết chỉ mười giây trước mạng Khanh đệ còn nằm trong tay nó a.
Rơi cái bịch xuống sàn nhà, xoa xoa vài cái, Khanh đệ bê mông đứng dậy, gãi gãi đầu cười ngớ ngẩn. Anh Gióng giờ mới chui ra khỏi phòng hỏi thăm:
“Chú có làm sao không?”
“Anh em thế đấy, thằng em gặp nạn mà thằng anh chạy còn nhanh hơn thỏ, từ giờ có hai nữ vương ở cùng, anh cũng không sống hẳn hoi đâu!!”
Hồng Khanh ác ý nghĩ ngợi rồi nói:
“Hơi đau thôi, không sao!”
“Chuồn thôi, anh sợ ở đây lắm, từ giờ anh sẽ ở với chú nhé!”
Anh Gióng thì thầm vài tai Hồng Khanh một câu rồi lại vắt chân lên cổ chạy về nhà 9010, Hồng Khanh đứng ngẩn người. Sau khoảng ba mươi giây, Khanh đệ tỉnh táo lại cũng xin phép hai chị chạy về nhà, mới sáng sớm đã đen đủi rồi!
******
Sau khi bôi thuốc vào mông, Hồng Khanh bắt đầu chuyến đi dạo đầu tiên từ khi đến nơi này. Cảnh vật xung quanh cũng khá giống nới hắn ở, đô thị hóa mà, ở đầu cũng là nhà chọc trời, tường khung sắt thép, cây cối ít đến đáng thương.
Đi dạo khoảng ba mươi phút, mỏi chân rồi, kiếm chỗ uống nước thôi, nhét tay vào túi sờ sờ vài trăm nghìn vừa được anh Tuấn đưa cho yên tâm hẳn. Hắn cũng ngạc nhiên khi anh Tuấn lại có nhiều tiền thế, vung tay là cho hắn mấy trăm rồi:
“Anh từ đầu mà có nhiều tiền thế?”
Anh Tuấn chơi ngay một câu xanh rờn hơn cả rau:
“Mã Lương vẽ đấy!!”
…….
Bước vào một quán café tên là STINKBUG, gọi một ly café ngồi nhâm nhi, nhìn xung quanh quán, chả có ai cả, hắn nhỏ giọng thì thầm:
“Mẹ nó chẳng lẽ đây là café đèn mờ!!”
“Không phải đâu, quán chúng tôi buôn bán nghiêm túc, chẳng qua sáng chả ai vào, đêm mới nhiều vì có tiết mục múa cột!”
“Mẹ, thế mà bảo không phải café đèn mờ, mà chú là ai?”
Người thanh niên chỉ chỉ vào thẻ tên trên ngực:
“nhân viên Tử Tiêu.”
Hóa ra là tiểu nhị à, thôi đang buồn chém gió chơi vậy:
“Chú làm ở đây lâu chưa? Mà đây là thành phố nào nhỉ, anh nhìn đâu cũng thấy là lạ!”
“Anh từ trên trời rơi xuống à, đây à thành phố Thủ Đô, quận Hà Nội!”
“Quận Hà Nội, anh nhớ Hà Nội mới là thủ đô cơ mà?”
Tử Tiêu nhìn nhìn Hồng Khanh như muốn tìm trên mặt hắn tý lá cây, như là trên núi xuống vậy:
“Không học lịch sử à, Việt Nam ta chiếm toàn bộ Đông Nam Á từ chiến tranh thế giới lần thứ ba thế kỷ 24 rồi, nước Việt Nam cũ giờ chuyển thành Thủ Đô rồi, các nước Lào, Campuchia, Thái Lan giờ chuyển thành thành phố của mình hết!”
“Oa Việt Nam khỏe như vậy sao?”
“Chứ sao, Việt Nam giờ là cường quốc rồi, bây giờ tiền Việt ngang với tiền Đô la Mĩ rồi, 1000 đồng Việt giờ bằng 1 Đô la Mĩ đấy, hôm trước Đô còn hạ giá xuống 900 đồng cơ.”
“Khủng vậy sao, thế giờ tình hình thế giới ra sao?”
“Cũng thay đổi khá nhiều đấy, Mĩ đã làm chủ toàn châu Mĩ, Trung Quốc cũng chiếm được vài nước như Mông Cổ, Ấn Độ, Nga giờ thuộc về châu Âu hoàn toàn, nói chung là thay đổi nhiều, về mua sách lịch sử lớp một đọc đi, lâu rồi ta cũng không nhớ hết.”
“Ờ để anh mua đọc vậy, thôi tính tiền đi, anh đi dạo tiếp!”
“200k!”
“Sặc ăn cướp à, chú vừa bảo tiền Việt giờ bằng tiền Đô cơ mà, vậy là 200 Đô ly café bèo này á!”
“Đây là thủ đô nhé, giá cả khác, trả không, không trả ta gọi bảo vệ!”
“Ờ thì trả làm gì mà nóng!”
Đưa tiền xong Hồng Khanh nghĩ thầm:
“Tý về phải mua kẹo cho nhóc Mã Lương mới được, bảo nó vẽ cho mình vài xấp tiền!”
Lại loanh quanh một vòng, nhắm mắt đưa chân kiểu gì mà hắn đã bước ra đến tận Hồ Gươm. Cầu Thê Húc vẫn đỏ chói vắt ngang qua Hồ Gươm nói đến đền Ngọc Sơn. Tháp bút đây a, cổ kính như xưa, vẫn hiên ngang, thẳng đứng như tâm hồn người quân tử đọc sách.
Hóa ra đến bây giờ cảnh vật nơi đây vẫn như xưa, mọt dòng nước mắt bỗng lăn trên má của Vũ Hồng Khanh, hắn nhớ nhà quá.
Đi dạo một vòng Hồ rồi ngồi xuống ghế đá, lắng nghe cành liễu đung đưa trong gió, Tháp Rùa nằm giữa hồ vẫn như vậy, cô độc, lẻ loi nhưng nó vẫn toát lên vẻ kiên cường như biểu tượng cho tâm hồn bất khuất của người dân Việt.
Bỗng một luồng gió mạnh thổi đến phía hắn, đang đứng trước mặt Hồ, Hồng Khanh lảo đảo, như sắp ngã, cố hết sức lấy lại trọng tâm nhưng cơn gió càng ngày càng mạnh rồi một tiếng:
“Tõm!!”
Hắn rơi xuống Hồ Gươm rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.