Chương 31: Siêu năng lực của anh Tuấn
Tiếu Ngạo Giang Hồ
18/07/2014
Thập Tuyệt Trận đã vỡ, một vùng đất trống vắng hiện ra trước mắt mọi người, hàng nghìn xác chết của các chiến sĩ được phơi bày dưới ánh sáng le lói của những họng súng đang xả đạn. Nằm kề dưới núi xác người, Khanh đệ đang thở dốc một cách khó nhọc, kiếm thứ hai của Thuận Thiên đã lấy đi gần như toàn bộ sức lực của hắn, nhìn hắn giờ thật sự không khác một con gà nhúng nước sôi là bao.
“Chú có làm sao không?”
Thạch Sanh đứng bên cạnh, khóe miệng còn vương một dòng máu tươi nhưng vẫn cúi xuống hỏi thăm Khanh đệ:
“Chưa chết được, nhưng mà sao đệ thấy nóng quá!”
Khanh đệ nói xong anh Sanh mới để ý, khuôn mặt của Khanh đã trở nên đỏ bừng như gấc, hơi thở nặng nề đôi lúc còn ra cả khói. Cảm thấy hơi rợn người, anh Sanh liền lùi lại một bước gia tăng khoảng cách thêm vài mét rồi hỏi lại:
“Chú có thật là không sao không?”
Khanh đệ nhìn lên, hình ảnh trước mặt hắn đã nhòe đi, cặp mắt hắn như một người bị cận thị nặng không còn nhìn rõ một thứ gì nữa. Hai lỗ mũi phun ra từng đợt khói trắng, cánh mũi phập phồng như một con thú hoang đang đánh hơi, chỉ khoảng ba mươi giây đồng hồ, tay chân Khanh đệ bắt đầu cào cào vào mặt đất nhìn rất đáng sợ. Cái gì đến nó cũng đã đến, anh Sanh tuy đã lùi ra sau nhưng vẫn chưa đủ xa, một cú búng người của nhân vật chính đã nhắm chính xác vào cơ thể to con đó, tiếng hét như xé tan không gian vang lên:
“Aaaaaa!”
*****************
Nơi hậu phương của quân địch……
Không giống như các bãi chiến trường khác, ở đây tuy có lửa, có khói nhưng xác người thì lại không có bao nhiêu, theo thống kê của tác giả, chỉ có khoảng hai ba chục người xấu số nằm xuống, máu không đủ thấm đất.
“Grào!”
Tiếng hú của một loài động vật hoang dã vang lên, Sói ca Dương Trung đang làm một động tác chỉ xuất hiện trong điện ảnh Mĩ những năm 2013-2014, hắn đang bay như Batman trên đỉnh đầu của ba trăm quân Nhạc Phi.
“Cẩn thận, Sói!”
Anh Gióng tuy đang bận chém giết nhưng vẫn chú ý đến đồng đội một cách rất cẩn thận, nhành tre Việt trên tay anh bỗng dài ra vắt ngang xuống điểm đỗ của Sói làm những ngọn thương đang định chọc lên trời dạt sang hai bên. Lần này, Dương Trung đã biến thành thạch sùng, à nhầm Spiderman, bốn chân như nam châm bám chặt lên cây cầu của anh Gióng. Ném cho anh Gióng một ngón cái tiêu chuẩn, Sói nhìn đám quân bên dưới mà cười to:
“Ha ha ha, ta xem lần này bọn mi làm sao cản ta giết người?”
Lông trên người Dương Trung dựng đứng lên, hàm răng cùng bộ móng vuốt sắc nhọn cũng đã xuất hiện, nhanh như chớp thân hình to lớn đến ba mét của hắn đã nhảy xuống chính giữa ba trăm quân Nhạc Phi.
Vừa nhìn thấy vậy, hai thầy trò lão Bọ cũng tiến lên, phi kiếm cùng roi da bắt đầu bay ngang dọc bầu trời đêm, nhưng vẫn không có một tiếng kêu la nào vang lên. Quân của Nhạc Phi dường như đã được huấn luyện thành những cục sắt, họ chỉ biết chấp hành và không hề biết đau đớn là gì.
“Bọn này thật là biến thái!”
Nhìn những thân thể đầy máu tươi nhưng vẫn lao đến như con thiêu thân, vị tướng ngàn năm Trần Hưng Đạo cũng phải thốt lên một lời cảm thán. Anh Tuấn cùng anh Gióng vẫn là đầu tàu gương mẫu, họ vẫn đang lao vào nơi vững chắc nhất của quân địch nhằm đột phá.
“Phụt!”
Tiếng máu từ cổ họng bắn ra lại vang lên, tác giả chính là Kim Ngân, nàng như một bóng u linh lướt qua đoàn quân ba trăm người. Nhưng thời gian đang không ủng hộ đám người anh Tuấn, chỉ ba giờ nữa thôi là cái cục tròn tròn biết phát sáng sẽ nhô lên khỏi chân trời, hậu quả thật khôn lường.
Ngẩng đầu lên trời tính nhẩm, vài giọt mồ hôi lớn đã tuôn ra từ trán anh Tuấn, Đại Tướng dường như đã biết cuộc tập kích này đang đi vào một cái ngõ cụt mà trong đó lão Diêm Vương đang uống trà chờ đợi họ.
“Người anh em, thời gian cấp bách, hãy cho ta sức mạnh của mi đi!”
Anh Tuấn vỗ vỗ vào cổ con ngựa trắng của Tuyết Ca rồi thì thầm một câu. Dường như đã cảm nhận được tình thế bây giờ, con ngựa hí vang một hơi dài như đồng ý với anh Tuấn:
“Ha ha ha, mi sẽ không thất vọng về ta đâu! HỢP THỂ!”
Từ tuyến đầu của ba trăm quân Nhạc Phi bỗng dưng xuất hiện một luồng sáng màu vàng chói mắt, trời đất như trở về thuở sơ khai của nó, mọi thứ thật hỗn loạn vô cùng. Từ trên trời, hàng nghìn tia sét đã xuất hiện như muốn đánh tan mọi thứ nhơ bẩn mà con người đã gây ra tại hòn đảo này.
“Ầm ầm ầm!”
Tiếng nổ kèm theo một hơi thở thuần khiết nhất trong trời đất xuất hiện, tại trung tâm vùng sáng, một bóng dáng thần thánh như ẩn như hiện trong lớp khói sương mờ ảo.
“Lộp cộp, lộp cộp!”
Tiếng giầy cao gót, à nhầm, tiếng móng guốc từ trong làn hơi nước vang lên làm mọi người xung quanh nín thở, một giây, hai giây, rồi cuối cùng hình ảnh đó cũng đã hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Thân ngựa to lớn, chân hươu bốc lửa, đuôi bò phe phẩy, đầu rồng uy nghiêm, lớp vảy cá chép vàng lấp lánh, và cuối cùng là một cái sừng nhọn hoắt ở chính giữa trán.
“Kỳ Lân!”
Nhạc Phi đang tập trung vung lá cờ đỏ máu cũng phải đứng hình trong tích tắc mà hô lớn lên. Đúng, anh Tuấn cùng con ngựa của Tuyết đã hợp thể thành một con Kỳ Lân, một trong tứ đại thần thú uy nghiêm.
“Ha ha ha, hiệu quả không ngờ, lên nào, kết thúc trước khi trời sáng đi!”
Tiếng nói ồm ồm từ cái miệng rộng đến mang tai của Tuấn Kỳ Lân như một lời báo tử tới ba trăm con người, Sói ca Dương Trung, Thánh Gióng, hai thầy trò lão Bọ cùng bóng ảnh u linh Kim Ngân hô đều hô vang một tiếng:
“Giết!”
“Tất cả giữ nguyên đội hình!”
Nhạc Nhi dù gì cũng là một tướng giỏi ngàn năm trong lịch sử Trung Hoa, gặp nguy không loạn, lá cờ đỏ lại vung lên ra lệnh cho ba trăm cỗ máy không cảm xúc. Tuy nhiên, mọi mưu mô đứng trước sức mạnh trời đất đều không có tác dụng, bức tường giáp cứng rắn ngày nào giờ bỗng hóa thành một tờ giấy nháp mặc cặp chân của Kỳ Lần giày vò.
“Không!”
Tiếng kêu đau lòng của Nhạc Phi cất lên như xuyên thủng chín tầng trời, đội hình hoàn mĩ của hắn, cái thứ mà hắn tự hào nhất giờ đây sắp biến mất. Cặp mắt của họ Nhạc giờ đây đã đỏ ngầu, hai hàm răng cắn chặt vào nhau vang lên những tiếng “Kèn kẹt” rợn người.
“Ta không chấp nhận như vậy, ông trời đã vô tình, lẽ nào ta không được bất nhân?”
Một cột máu đột nhiên phóng thẳng lên trời xanh, ba trăm quân Nhạc Phi chỉ trong vài giây đã hóa thành một cái xác khô kiệt, chính giữa cột máu, Nhạc Phi như hóa cuồng, hai tay liên tục vẫy nhanh lá cờ, miệng lẩm nhậm một đoạn gì đó.
“Bình tĩnh, có gì đó không đúng.”
Anh Tuấn từ sau khi hóa thành Kỳ Lân thì mọi giác quan đã trở nên sắc bén kinh người, hơi thở của sự chết chóc bắt đầu tràn ngập nơi sáu người đang đứng.
“Đùng đùng đùng!”
Sấm chớp lại xuất hiện, nhưng lần này dường như mang theo sự tức giận của tự nhiên, một mùi hôi tanh kinh tởm hòa vào không khí làm cho một cây cối xung quanh trong vòng hai ba tích tắc đã héo mòn, chết hết.
“Đứng cạnh ta ngay!”
Anh Tuấn lợi dụng hơi thở thuần khiết của mình bao bọc lấy năm người đồng đội bên trong bởi vì khí độc xung quanh đặc quánh đến nỗi như có hình dạng. Rồi cái gì đến cũng đã đến, một thân hình cao gần hai mươi mét đập vào mắt sáu người, toàn thân Nhạc Phi đỏ rực như máu, chưa hết, thân thể hắn đã biến dạng rất kinh khủng. Giờ đây, thân thể Nhạc Phi đã mọc thêm một số bộ phận trở thành một người ba đầu, sáu tay và chỉ một từ để miêu tả hắn bây giờ mà thôi:
“Atula!”
Vâng, tác giả khẳng định với các bạn đó chính là Atula, kẻ mang lại bệnh dịch, chiến tranh và sự độc ác, Nhạc Phi đã điên rồi!
“Ha ha ha, cuộc đời rồi cũng về với đất, vậy để xem hôm nay Đất Mẹ ôm ai trước!”
Giọng nói từ ba cái đầu vang lên, một trầm thấp, một lanh lảnh, một bán nam bán nữ khiến cả đám người anh Tuấn nổi hết cả da gà. Đúng lúc nguy cấp, từ bên hông Kim Ngân vang lên một đoạn nhạc:
“Chim sẻ gọi đại bàng, là la lá la!”
Móc nhanh con iphone 10,5 của Trung Hoa ra, Kim Ngân nói với giọng vội vàng:
“Alo, có biết là đang bận không?”
“Khanh đây, đang bận gì cũng mặc kệ, hai phút nữa phải có mặt tại địa điểm ban đầu, không thì cả lũ sẽ chết không có chỗ chôn!”
“Mi nói cái gì?”
Kim Ngân còn đang ù ù cạc cạc thì Khanh đệ đã tắt máy, cả đám xung quanh trên đầu dường như có một dấu hỏi chấm to đùng trên đầu, Kim Ngân nói gắn ngọn:
“Khanh nói, hai phút nữa phải có mặt tại địa điểm ban đầu, không thì chết cả đám!”
“Hả?”
**********
Tại chính giữa hòn đảo….
“Còn thiếu ai không?”
Khanh đệ từ sau cơn mộng mị do thuốc của lão Trác gây ra, giờ đang đứng đếm số, bên cạnh hắn là một đám tròn tròn, cao tầm mét mốt, đang lon ton chạy đi chạy lại nhìn rất vội vàng. Khanh quay sang anh Thế hỏi:
“Anh có chắc chắn những gì mình nhìn thấy không?”
MC Thế nói giọng chắc chắn:
“Anh thề là thấy nó đang đếm số ngược mà!”
Khanh đệ thở dài:
“Không ngờ Mĩ đã nhúng tay vào rồi!”
Không thể chờ đợi, Khanh quay sang nhìn một đám tròn tròn nói giọng gấp gáp:
“Đô rê mon, chuẩn bị xong chưa?”
Một con trong đám lên tiếng:
“Khoảng một phút nữa là nạp đủ năng lượng cho cửa thời gian, chỉ sợ bạn mi không đến kịp mà thôi!”
“Chú có làm sao không?”
Thạch Sanh đứng bên cạnh, khóe miệng còn vương một dòng máu tươi nhưng vẫn cúi xuống hỏi thăm Khanh đệ:
“Chưa chết được, nhưng mà sao đệ thấy nóng quá!”
Khanh đệ nói xong anh Sanh mới để ý, khuôn mặt của Khanh đã trở nên đỏ bừng như gấc, hơi thở nặng nề đôi lúc còn ra cả khói. Cảm thấy hơi rợn người, anh Sanh liền lùi lại một bước gia tăng khoảng cách thêm vài mét rồi hỏi lại:
“Chú có thật là không sao không?”
Khanh đệ nhìn lên, hình ảnh trước mặt hắn đã nhòe đi, cặp mắt hắn như một người bị cận thị nặng không còn nhìn rõ một thứ gì nữa. Hai lỗ mũi phun ra từng đợt khói trắng, cánh mũi phập phồng như một con thú hoang đang đánh hơi, chỉ khoảng ba mươi giây đồng hồ, tay chân Khanh đệ bắt đầu cào cào vào mặt đất nhìn rất đáng sợ. Cái gì đến nó cũng đã đến, anh Sanh tuy đã lùi ra sau nhưng vẫn chưa đủ xa, một cú búng người của nhân vật chính đã nhắm chính xác vào cơ thể to con đó, tiếng hét như xé tan không gian vang lên:
“Aaaaaa!”
*****************
Nơi hậu phương của quân địch……
Không giống như các bãi chiến trường khác, ở đây tuy có lửa, có khói nhưng xác người thì lại không có bao nhiêu, theo thống kê của tác giả, chỉ có khoảng hai ba chục người xấu số nằm xuống, máu không đủ thấm đất.
“Grào!”
Tiếng hú của một loài động vật hoang dã vang lên, Sói ca Dương Trung đang làm một động tác chỉ xuất hiện trong điện ảnh Mĩ những năm 2013-2014, hắn đang bay như Batman trên đỉnh đầu của ba trăm quân Nhạc Phi.
“Cẩn thận, Sói!”
Anh Gióng tuy đang bận chém giết nhưng vẫn chú ý đến đồng đội một cách rất cẩn thận, nhành tre Việt trên tay anh bỗng dài ra vắt ngang xuống điểm đỗ của Sói làm những ngọn thương đang định chọc lên trời dạt sang hai bên. Lần này, Dương Trung đã biến thành thạch sùng, à nhầm Spiderman, bốn chân như nam châm bám chặt lên cây cầu của anh Gióng. Ném cho anh Gióng một ngón cái tiêu chuẩn, Sói nhìn đám quân bên dưới mà cười to:
“Ha ha ha, ta xem lần này bọn mi làm sao cản ta giết người?”
Lông trên người Dương Trung dựng đứng lên, hàm răng cùng bộ móng vuốt sắc nhọn cũng đã xuất hiện, nhanh như chớp thân hình to lớn đến ba mét của hắn đã nhảy xuống chính giữa ba trăm quân Nhạc Phi.
Vừa nhìn thấy vậy, hai thầy trò lão Bọ cũng tiến lên, phi kiếm cùng roi da bắt đầu bay ngang dọc bầu trời đêm, nhưng vẫn không có một tiếng kêu la nào vang lên. Quân của Nhạc Phi dường như đã được huấn luyện thành những cục sắt, họ chỉ biết chấp hành và không hề biết đau đớn là gì.
“Bọn này thật là biến thái!”
Nhìn những thân thể đầy máu tươi nhưng vẫn lao đến như con thiêu thân, vị tướng ngàn năm Trần Hưng Đạo cũng phải thốt lên một lời cảm thán. Anh Tuấn cùng anh Gióng vẫn là đầu tàu gương mẫu, họ vẫn đang lao vào nơi vững chắc nhất của quân địch nhằm đột phá.
“Phụt!”
Tiếng máu từ cổ họng bắn ra lại vang lên, tác giả chính là Kim Ngân, nàng như một bóng u linh lướt qua đoàn quân ba trăm người. Nhưng thời gian đang không ủng hộ đám người anh Tuấn, chỉ ba giờ nữa thôi là cái cục tròn tròn biết phát sáng sẽ nhô lên khỏi chân trời, hậu quả thật khôn lường.
Ngẩng đầu lên trời tính nhẩm, vài giọt mồ hôi lớn đã tuôn ra từ trán anh Tuấn, Đại Tướng dường như đã biết cuộc tập kích này đang đi vào một cái ngõ cụt mà trong đó lão Diêm Vương đang uống trà chờ đợi họ.
“Người anh em, thời gian cấp bách, hãy cho ta sức mạnh của mi đi!”
Anh Tuấn vỗ vỗ vào cổ con ngựa trắng của Tuyết Ca rồi thì thầm một câu. Dường như đã cảm nhận được tình thế bây giờ, con ngựa hí vang một hơi dài như đồng ý với anh Tuấn:
“Ha ha ha, mi sẽ không thất vọng về ta đâu! HỢP THỂ!”
Từ tuyến đầu của ba trăm quân Nhạc Phi bỗng dưng xuất hiện một luồng sáng màu vàng chói mắt, trời đất như trở về thuở sơ khai của nó, mọi thứ thật hỗn loạn vô cùng. Từ trên trời, hàng nghìn tia sét đã xuất hiện như muốn đánh tan mọi thứ nhơ bẩn mà con người đã gây ra tại hòn đảo này.
“Ầm ầm ầm!”
Tiếng nổ kèm theo một hơi thở thuần khiết nhất trong trời đất xuất hiện, tại trung tâm vùng sáng, một bóng dáng thần thánh như ẩn như hiện trong lớp khói sương mờ ảo.
“Lộp cộp, lộp cộp!”
Tiếng giầy cao gót, à nhầm, tiếng móng guốc từ trong làn hơi nước vang lên làm mọi người xung quanh nín thở, một giây, hai giây, rồi cuối cùng hình ảnh đó cũng đã hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Thân ngựa to lớn, chân hươu bốc lửa, đuôi bò phe phẩy, đầu rồng uy nghiêm, lớp vảy cá chép vàng lấp lánh, và cuối cùng là một cái sừng nhọn hoắt ở chính giữa trán.
“Kỳ Lân!”
Nhạc Phi đang tập trung vung lá cờ đỏ máu cũng phải đứng hình trong tích tắc mà hô lớn lên. Đúng, anh Tuấn cùng con ngựa của Tuyết đã hợp thể thành một con Kỳ Lân, một trong tứ đại thần thú uy nghiêm.
“Ha ha ha, hiệu quả không ngờ, lên nào, kết thúc trước khi trời sáng đi!”
Tiếng nói ồm ồm từ cái miệng rộng đến mang tai của Tuấn Kỳ Lân như một lời báo tử tới ba trăm con người, Sói ca Dương Trung, Thánh Gióng, hai thầy trò lão Bọ cùng bóng ảnh u linh Kim Ngân hô đều hô vang một tiếng:
“Giết!”
“Tất cả giữ nguyên đội hình!”
Nhạc Nhi dù gì cũng là một tướng giỏi ngàn năm trong lịch sử Trung Hoa, gặp nguy không loạn, lá cờ đỏ lại vung lên ra lệnh cho ba trăm cỗ máy không cảm xúc. Tuy nhiên, mọi mưu mô đứng trước sức mạnh trời đất đều không có tác dụng, bức tường giáp cứng rắn ngày nào giờ bỗng hóa thành một tờ giấy nháp mặc cặp chân của Kỳ Lần giày vò.
“Không!”
Tiếng kêu đau lòng của Nhạc Phi cất lên như xuyên thủng chín tầng trời, đội hình hoàn mĩ của hắn, cái thứ mà hắn tự hào nhất giờ đây sắp biến mất. Cặp mắt của họ Nhạc giờ đây đã đỏ ngầu, hai hàm răng cắn chặt vào nhau vang lên những tiếng “Kèn kẹt” rợn người.
“Ta không chấp nhận như vậy, ông trời đã vô tình, lẽ nào ta không được bất nhân?”
Một cột máu đột nhiên phóng thẳng lên trời xanh, ba trăm quân Nhạc Phi chỉ trong vài giây đã hóa thành một cái xác khô kiệt, chính giữa cột máu, Nhạc Phi như hóa cuồng, hai tay liên tục vẫy nhanh lá cờ, miệng lẩm nhậm một đoạn gì đó.
“Bình tĩnh, có gì đó không đúng.”
Anh Tuấn từ sau khi hóa thành Kỳ Lân thì mọi giác quan đã trở nên sắc bén kinh người, hơi thở của sự chết chóc bắt đầu tràn ngập nơi sáu người đang đứng.
“Đùng đùng đùng!”
Sấm chớp lại xuất hiện, nhưng lần này dường như mang theo sự tức giận của tự nhiên, một mùi hôi tanh kinh tởm hòa vào không khí làm cho một cây cối xung quanh trong vòng hai ba tích tắc đã héo mòn, chết hết.
“Đứng cạnh ta ngay!”
Anh Tuấn lợi dụng hơi thở thuần khiết của mình bao bọc lấy năm người đồng đội bên trong bởi vì khí độc xung quanh đặc quánh đến nỗi như có hình dạng. Rồi cái gì đến cũng đã đến, một thân hình cao gần hai mươi mét đập vào mắt sáu người, toàn thân Nhạc Phi đỏ rực như máu, chưa hết, thân thể hắn đã biến dạng rất kinh khủng. Giờ đây, thân thể Nhạc Phi đã mọc thêm một số bộ phận trở thành một người ba đầu, sáu tay và chỉ một từ để miêu tả hắn bây giờ mà thôi:
“Atula!”
Vâng, tác giả khẳng định với các bạn đó chính là Atula, kẻ mang lại bệnh dịch, chiến tranh và sự độc ác, Nhạc Phi đã điên rồi!
“Ha ha ha, cuộc đời rồi cũng về với đất, vậy để xem hôm nay Đất Mẹ ôm ai trước!”
Giọng nói từ ba cái đầu vang lên, một trầm thấp, một lanh lảnh, một bán nam bán nữ khiến cả đám người anh Tuấn nổi hết cả da gà. Đúng lúc nguy cấp, từ bên hông Kim Ngân vang lên một đoạn nhạc:
“Chim sẻ gọi đại bàng, là la lá la!”
Móc nhanh con iphone 10,5 của Trung Hoa ra, Kim Ngân nói với giọng vội vàng:
“Alo, có biết là đang bận không?”
“Khanh đây, đang bận gì cũng mặc kệ, hai phút nữa phải có mặt tại địa điểm ban đầu, không thì cả lũ sẽ chết không có chỗ chôn!”
“Mi nói cái gì?”
Kim Ngân còn đang ù ù cạc cạc thì Khanh đệ đã tắt máy, cả đám xung quanh trên đầu dường như có một dấu hỏi chấm to đùng trên đầu, Kim Ngân nói gắn ngọn:
“Khanh nói, hai phút nữa phải có mặt tại địa điểm ban đầu, không thì chết cả đám!”
“Hả?”
**********
Tại chính giữa hòn đảo….
“Còn thiếu ai không?”
Khanh đệ từ sau cơn mộng mị do thuốc của lão Trác gây ra, giờ đang đứng đếm số, bên cạnh hắn là một đám tròn tròn, cao tầm mét mốt, đang lon ton chạy đi chạy lại nhìn rất vội vàng. Khanh quay sang anh Thế hỏi:
“Anh có chắc chắn những gì mình nhìn thấy không?”
MC Thế nói giọng chắc chắn:
“Anh thề là thấy nó đang đếm số ngược mà!”
Khanh đệ thở dài:
“Không ngờ Mĩ đã nhúng tay vào rồi!”
Không thể chờ đợi, Khanh quay sang nhìn một đám tròn tròn nói giọng gấp gáp:
“Đô rê mon, chuẩn bị xong chưa?”
Một con trong đám lên tiếng:
“Khoảng một phút nữa là nạp đủ năng lượng cho cửa thời gian, chỉ sợ bạn mi không đến kịp mà thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.