Chương 108
Ngưng Lũng
18/03/2021
Bình Dục cả kinh, vội lấy áo choàng gói kỹ Phó Lan Nha lại sau đó ôm vào lòng rồi mới cẩn
thận dò hơi thở của nàng. Hắn không biết nhiều về y thuật nhưng mấy năm ở quân doanh và Cẩm Y Vệ cho hắn chút kinh nghiệm. Lúc này nàng tạm thời
mất ý thức nhưng hô hấp vẫn vững vàng, mạch đập cũng hoàn toàn không hỗn loạn. Chẳng qua vừa rồi hai người lăn lộn kịch liệt quá nên nàng mới
mệt mỏi mà rơi vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh. Nàng chỉ cần nghỉ ngơi
một chút là có thể tỉnh lại. Tuy vậy hắn vẫn cảm thấy áy náy.
Hắn cúi đầu nhìn nàng một hồi sau đó nâng tay lên cẩn thận vén sợi tóc trên trán cho nàng rồi thương tiếc mà hôn hôn lên mặt nàng. Trên người nàng vẫn chưa mặc quần áo, hắn sợ nàng cảm lạnh vì thế vội nhẹ nhàng nhặt trường bào đang vứt dưới đất của mình lên quấn cho nàng. Sau đó hắn quỳ gối bên cạnh nàng, thẹn thùng tự mặc đồ của mình vào.
Vì vừa rồi quá cấp bách nên đến quần hắn còn chưa cởi hết đã, đã…… Muốn nàng. Áy náy dâng lên trong mắt hắn, lúc này nhìn nàng yên lặng ngủ say, thấy nàng chưa tỉnh nên hắn lại mặt dày giúp nàng mặc quần áo. Lần này không có sự thôi thúc của mị dược nên động tác của hắn mang theo vài phần xấu hổ và chậm hơn nhiều.
Mảnh yếm còn treo ở một bên cánh tay nàng, màu khói tôn da thịt của nàng thêm trắng nõn nà, mồ hôi mịn khiến mặt mày nàng càng thêm sáng bóng, đẹp đến nỗi tim hắn đập loạn lên. Không biết vì sao tình cảnh này lại khiến hắn nhớ tới câu “Lá liễu tơ vàng nõn, hoa lê tuyết trắng hương” (Cung trung hành lạc kỳ 2 – Lý Bạch – thivien.net). Câu đó dùng để miêu tả Phó Lan Nha lúc này là chuẩn xác nhất.
Lúc trước hắn chỉ có thể tưởng tượng về nàng. Hắn luôn biết nàng rất đẹp nhưng không nghĩ lại đẹp tới mức này. Chỉ liếc mắt một cái hắn đã thấy tâm thần mơ màng, không có chỗ nào không tốt. Ánh mắt hắn lưu luyến trên khuôn ngực của nàng, dục vọng vất vả lắm mới kìm nén được lại ngo ngoe rục rịch ngóc đầu lên. Hắn không dám làm bậy cũng không dám nhìn nhiều mà ôm nàng vào lòng, duỗi tay vụng về giúp nàng buộc dây.
Tuy dáng người nàng yểu điệu nhưng trước ngực lại no đủ lả lướt, dây yếm buộc sau tấm lưng trần của nàng vừa khít, không thừa chút nào. Vì thế ý niệm giúp nàng làm thêm mấy cái yếm mới lại càng mạnh mẽ hơn, chỉ chờ quay lại thành hắn sẽ đến ngay cửa hàng xiêm y kia giúp nàng làm quần áo mới. Dù sao tiểu nhị của tiệm kia cũng nghĩ hắn là phu quân của nàng rồi, lúc này hai người cũng đã động phòng, hắn cần thừa cơ giúp nàng sắm sửa một phen. Cái gì mà xanh ngọc, xanh biếc, hồng đào…… Mỗi màu một cái. Da nàng trắng nên một khi mặc mấy màu đó lên người hẳn đều sẽ đẹp xuất sắc.
Hắn nghĩ đến xuất thần, chờ hoàn hồn hắn mới nhận ra mình đã ngẩn người thật lâu. Hắn rùng mình vội giúp nàng buộc yếm đàng hoàng. Dù vậy trong đầu hắn vẫn lung tung nghĩ nhiều thứ. Trước khi hồi kinh và chính thức cưới nàng liệu hai người có thể làm thêm lần nữa không? Hầy, dù hắn có muốn thì lấy tính tình nàng hẳn sẽ không chịu. Mà nàng đã không chịu thì hắn còn làm được gì?
Hắn nhíu mày lắc đầu quẳng hết mấy ý nghĩ không thực tế đó ra khỏi đầu. Hắn thu lại tâm tình, bắt chính mình nén dục niệm để giúp nàng mặc xong yếm, rồi tới áo trong sau đó mới cẩn thận đặt nàng nằm xuống. Hắn còn phải giúp nàng xử lý bên dưới nữa. Tuy chỗ đó cực kỳ dụ hoặc, hắn cảm giác như mình lại bị Kim Tiêu Hoàn dày vò, tim đập điên cuồng nhưng vẫn cắn răng không dám nhìn mà giúp nàng sửa soạn. Lúc này hắn đứng dậy nhìn quanh thấy huyệt động này tuy đơn sơ nhưng cũng coi như sạch sẽ. Chắc hẳn có người thường xuyên đến đây dọn dẹp. Sâu trong động có một bàn và cả giường, bày biện chỉnh tề giống như để nghỉ ngơi. Hắn đoán đây là nơi bế môn của trang chủ Vạn Mai Sơn Trang. Khó trách nơi này lại ẩn mật như thế, bên ngoài thậm chí còn có kỳ môn độn giáp và rừng mai che lấp.
Hắn được ông nội dạy bảo nên từ nhỏ đã có nghiên cứu về kỳ môn. Vừa rồi hắn theo bản năng dò được tới đây, cũng coi như có chút duyên. Mấy năm nay có lẽ Văn Nhất Minh bận rộn mua danh chuộc tiếng nên chưa chắc đã có tâm tư bế quan tu luyện, vì thế nơi này không biết đã để hoang phế bao lâu. Chẳng trách ngoài động cũng không có ai canh gác.
Hắn nghĩ đến anh hắn không biết có đi vào rừng tìm hắn không. Lúc này lông tơ trên người hắn dựng hết lên, cũng không dám chậm trễ nữa mà nhìn quanh xem có thứ gì dùng được không. Nhưng trong này chẳng có thứ gì vừa ý, nên cuối cùng hắn đành dùng áo lót của mình lau cho nàng.
Trong quá trình đó hắn không tránh được nhìn một lát, nội tâm cũng xao động, vài lần muốn xông lên cùng nàng thân mật thêm một hồi. Nhưng nàng còn chưa tỉnh dậy, nếu hắn thật làm như vậy thì quả thực không khác gì cầm thú. Nếu nàng biết được thì sẽ oán hắn nhân lúc cháy nhà hôi của, thậm chí có lẽ nàng sẽ khóc lóc. Dù sao thì vừa rồi vì cấp bách giải độc nên nàng cũng bất đắc dĩ, nếu muốn lần nữa thì phải lấy cái cớ gì?
Hắn nghiêm túc suy nghĩ. Chờ hắn phát hiện bản thân còn thật sự nghĩ cách thì xấu hổ đỏ cả mặt. Cái gì gọi là lòng tham không đáy, suy nghĩ bậy bạ chắc cũng chỉ thế này. Hắn không thể mơ màng nữa, cần phải nhanh chóng giúp nàng mặc xong quần áo rồi mang nàng rời khỏi đây.
Đang cúi đầu chà lau hắn nghe thấy một tiếng hừ nhẹ, cả người Phó Lan Nha hơi động đậy rồi tỉnh lại. Động tác của Bình Dục tuy nhẹ nhưng vì nàng mới vừa bị lăn lộn một hồi nên lúc này cực kỳ mẫn cảm. Nàng mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó quấy nhiễu đến không thể ngủ tiếp, hơn nữa sau khi nghỉ ngơi một lát thì sức lực trên người nàng cuối cùng cũng khôi phục một chút.
Nàng có vẻ hơi mờ mịt, ánh mắt trì độn mà xoay chuyển, lơ đãng lộ ra quyến rũ. Lúc này nàng thấy Bình Dục đang quỳ gối giữa hai chân mình. Máu dồn lên đầu nàng, nhất thời Phó Lan Nha không nhận ra hắn đang làm gì vì thế nàng xấu hổ đến độ muốn khép hai chân lại.
Bình Dục bắt lấy mắt cá chân nàng rồi ngượng ngùng nói: “Lan Nhi ngoan, nàng đừng nhúc nhích để ta lau cho nàng, nếu không sợ là……” Hắn xấu hổ mà khụ một tiếng mới nói: “Sợ chảy ra bẩn váy nàng.”
Lúc này Phó Lan Nha mới phát hiện ra giữa hai chân mình lạnh dính, vì động tác vừa rồi nên có thứ gì đó trào ra chảy theo hai chân nàng. Hơn nữa thứ này rất nhiều…… Rất nhiều…… kiểu này phải lau một hồi mới sạch được.
Tuy nàng không có kinh nghiệm gì về chuyện này nhưng lại rất thông minh. Kết hợp chuyện vừa rồi và vài lời ngẫu nhiên đọc được trong sách nàng cuối cùng cũng hiểu rõ về việc nam nữ. Nàng vừa thẹn vừa quẫn nghĩ chẳng lẽ thứ này là tinh nguyên ư? Rốt cuộc hai chữ này nàng mới chỉ gặp ở trên sách trước đây nhưng không biết cụ thể là cái gì. Trải qua một hồi vừa rồi nàng coi như đã hoàn toàn lĩnh giáo vì thế không nhịn được nghĩ…… sao lại nhiều như thế.
Thấy Bình Dục không định dừng tay nên nàng biết không thể lay chuyển được hắn vì thế rất xấu hổ buồn bực cắn cắn môi che mặt lại mặc cho hắn cẩn thận hầu hạ. Dù vậy tâm tình nàng vẫn xuống dốc, cả người nhẹ run lên không ngừng.
Bình Dục đương nhiên phát hiện ra cảm xúc của nàng không tốt. Tâm tư nàng mẫn cảm trong sáng, lúc trước chỉ vì cứu hắn nàng mới không màng mà trả giá hết thảy. Nhưng rốt cuộc nàng vẫn là tiểu thư khuê các, trải qua chuyện vừa rồi sao nàng có thể thản nhiên đối mặt được? Trước mắt còn không biết nàng đang bị dày vò thế nào, đây là lúc hắn phải dỗ dành nàng vì hắn không muốn chọc nàng thương tâm. Vì thế hắn dùng tốc độ nhanh nhất chà lau cho nàng, giúp nàng mặc đồ, cài váy rồi ôm nàng vào lòng muốn an ủi một phen. Ít nhất cũng phải cho nàng chút an thần mới được.
Phó Lan Nha là người ngoài mềm trong cứng, nàng sẽ không vô cớ thương xuân thu buồn. Nhưng khi ở cùng Bình Dục không hiểu sao cảm xúc của nàng thường xuyên bị hắn tác động, lúc này cũng không ngoại lệ. Không biết vì sao nàng cảm thấy cực kỳ tủi thân, thấy hắn ôm mình nàng lại nảy sinh tâm phản kháng mà vặn vẹo vài cái. Cuối cùng vẫn bị hắn ôm vào lòng nên nàng càng tủi thân hơn, cứ thế rưng rưng nhìn hắn sau đó quay đầu đi, nước mắt loạch xoạch rơi xuống.
Bình Dục thấy thế thì tim xoắn lại, hắn cuống quít giúp nàng lau nước mắt, lại nắm lấy tay nàng đặt lên môi hôn, thấp giọng trịnh trọng nói: “Lan Nhi ngoan, nàng đừng sợ, cũng đừng khổ sở. Ta sẽ lo liệu mọi việc, tuyệt đối không để nàng chịu chút tủi thân nào.”
Hơi thở của hắn phun lên tai nàng nóng nóng khiến tim nàng cũng khẽ run lên. Hứa hẹn của hắn rõ ràng mà kiên định, từng câu chữ truyền vào tai khiến lòng người ta ổn định hơn. Cảm xúc phức tạp trong lòng nàng cũng ổn định không ít và miễn cưỡng tốt hơn một chút. Có điều, chung quy nàng vẫn quá ngây thơ với chuyện giường chiếu, lúc này nhớ tới vừa rồi hắn khiến nàng đau như thế nên dù biết hắn không cố ý nàng vẫn buồn bực, không muốn nói chuyện với hắn.
Bình Dục thấy nàng thật lâu không nói gì thì vội hôn mặt nàng dỗ dành: “Nàng yên tâm, vạn sự đều có ta, vừa về kinh một cái ta sẽ sắp xếp để cưới nàng ngay, sẽ không chậm trễ một ngày.”
Thấy nàng vẫn không nói gì, hắn buồn bực nhìn kỹ một hồi sau đó đột nhiên hiểu ra mà thấp giọng hỏi: “Còn rất đau sao?”
Phó Lan Nha lập tức đỏ mắt, nước mắt rơi càng ác. Bình Dục thấy thế mới biết ngoài lo lắng ngày sau nàng còn vì việc vừa nãy mà giận chó đánh mèo với hắn. Trong lòng hắn dở khóc dở cười nghĩ dù nàng nũng nịu nên ngày thường cũng không ít lần khóc nỉ non trước mặt hắn nhưng cái tội vừa rồi hắn đúng là không trốn được. Hắn sờ sờ mũi, dùng kiến thức giường chiếu sứt sẹo của mình mà mặt dày giảng giải cho nàng: “Ta nghe nói lần đầu nữ tử đều đau đớn ——”
“Ngài còn dám nói.” Phó Lan Nha hung hăng trừng hắn một cái, nàng xấu hổ đến đến quên cả khóc, vội vàng che mặt lại.
“Được, được ta không nói.” Hắn bất đắc dĩ mà cười cười rồi ôm nàng chặt hơn, tay nhẹ vỗ lưng nàng một lúc. Thấy nàng khóc nức nở hắn lại cúi đầu vặn bung tay nàng ra, lòng tràn đầy áy náy mà lau nước mắt cho nàng, “Đừng khổ sở nhé.”
Nàng nhắm mắt lại mặc hắn lau nước mắt cho mình và chỉ cảm thấy chỗ kia đau như đốt, khớp xương trên người càng giống như tan thành từng mảnh, khó chịu nói không nên lời. Đột nhiên nàng nhớ tới tình cảnh của hai người nên vội vặn vẹo cả người nhưng không chịu mở mắt, cũng không tình nguyện mở miệng nói: “Ngài, ngài mau mặc quần áo vào đi.”
Bình Dục thấy nàng đã bình tĩnh hơn thì lòng khẽ buông lỏng cười nói: “Được.”
Hắn nhặt quần áo rơi đầy đất rồi mặc vào, chỉ trừ mỗi cái áo lót. Phó Lan Nha lặng lẽ nhìn hắn, vừa lúc thấy hắn đang mặc áo trong. Nàng thấy bả vai rộng lớn cùng vòng eo rắn chắc của hắn. Tuy nàng không biết cách đánh giá bề ngoài của nam tử nhưng mắt thấy cơ bắp hắn theo đường cong lúc ẩn lúc hiện thì nàng vẫn cảm thấy hắn xinh đẹp đến kinh người. Nàng nhìn thoáng qua là lòng lại nóng lên, cuống quýt thu lại tầm mắt không dám nhìn nữa.
Sau khi mặc áo ngoài vào rồi Bình Dục buộc lại đai lưng, nhặt Tú Xuân Đao rồi nhét cái áo lót kia vào ngực. Sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh Phó Lan Nha giúp nàng mặc áo khoác. Sau đó hắn hôn lên trán nàng, để nàng cầm Tú Xuân Đao cho mình sau đó hắn bế nàng đi ra ngoài.
Nàng đã mệt mỏi lại không thoải mái, cánh tay vòng qua cổ hắn, mặt vùi vào cổ hắn an tĩnh không nói gì. Nàng giống như một con mèo nhỏ mơ màng sắp ngủ. Bình Dục trải qua chuyện vừa rồi thì cả người không còn chút khó chịu nào, khắp người đều rạo rực, giống như tinh lực đang thừa thãi không có chỗ dùng, thật sự thoải mái cực kỳ.
Hắn cúi đầu nhìn nàng một hồi sau đó nâng tay lên cẩn thận vén sợi tóc trên trán cho nàng rồi thương tiếc mà hôn hôn lên mặt nàng. Trên người nàng vẫn chưa mặc quần áo, hắn sợ nàng cảm lạnh vì thế vội nhẹ nhàng nhặt trường bào đang vứt dưới đất của mình lên quấn cho nàng. Sau đó hắn quỳ gối bên cạnh nàng, thẹn thùng tự mặc đồ của mình vào.
Vì vừa rồi quá cấp bách nên đến quần hắn còn chưa cởi hết đã, đã…… Muốn nàng. Áy náy dâng lên trong mắt hắn, lúc này nhìn nàng yên lặng ngủ say, thấy nàng chưa tỉnh nên hắn lại mặt dày giúp nàng mặc quần áo. Lần này không có sự thôi thúc của mị dược nên động tác của hắn mang theo vài phần xấu hổ và chậm hơn nhiều.
Mảnh yếm còn treo ở một bên cánh tay nàng, màu khói tôn da thịt của nàng thêm trắng nõn nà, mồ hôi mịn khiến mặt mày nàng càng thêm sáng bóng, đẹp đến nỗi tim hắn đập loạn lên. Không biết vì sao tình cảnh này lại khiến hắn nhớ tới câu “Lá liễu tơ vàng nõn, hoa lê tuyết trắng hương” (Cung trung hành lạc kỳ 2 – Lý Bạch – thivien.net). Câu đó dùng để miêu tả Phó Lan Nha lúc này là chuẩn xác nhất.
Lúc trước hắn chỉ có thể tưởng tượng về nàng. Hắn luôn biết nàng rất đẹp nhưng không nghĩ lại đẹp tới mức này. Chỉ liếc mắt một cái hắn đã thấy tâm thần mơ màng, không có chỗ nào không tốt. Ánh mắt hắn lưu luyến trên khuôn ngực của nàng, dục vọng vất vả lắm mới kìm nén được lại ngo ngoe rục rịch ngóc đầu lên. Hắn không dám làm bậy cũng không dám nhìn nhiều mà ôm nàng vào lòng, duỗi tay vụng về giúp nàng buộc dây.
Tuy dáng người nàng yểu điệu nhưng trước ngực lại no đủ lả lướt, dây yếm buộc sau tấm lưng trần của nàng vừa khít, không thừa chút nào. Vì thế ý niệm giúp nàng làm thêm mấy cái yếm mới lại càng mạnh mẽ hơn, chỉ chờ quay lại thành hắn sẽ đến ngay cửa hàng xiêm y kia giúp nàng làm quần áo mới. Dù sao tiểu nhị của tiệm kia cũng nghĩ hắn là phu quân của nàng rồi, lúc này hai người cũng đã động phòng, hắn cần thừa cơ giúp nàng sắm sửa một phen. Cái gì mà xanh ngọc, xanh biếc, hồng đào…… Mỗi màu một cái. Da nàng trắng nên một khi mặc mấy màu đó lên người hẳn đều sẽ đẹp xuất sắc.
Hắn nghĩ đến xuất thần, chờ hoàn hồn hắn mới nhận ra mình đã ngẩn người thật lâu. Hắn rùng mình vội giúp nàng buộc yếm đàng hoàng. Dù vậy trong đầu hắn vẫn lung tung nghĩ nhiều thứ. Trước khi hồi kinh và chính thức cưới nàng liệu hai người có thể làm thêm lần nữa không? Hầy, dù hắn có muốn thì lấy tính tình nàng hẳn sẽ không chịu. Mà nàng đã không chịu thì hắn còn làm được gì?
Hắn nhíu mày lắc đầu quẳng hết mấy ý nghĩ không thực tế đó ra khỏi đầu. Hắn thu lại tâm tình, bắt chính mình nén dục niệm để giúp nàng mặc xong yếm, rồi tới áo trong sau đó mới cẩn thận đặt nàng nằm xuống. Hắn còn phải giúp nàng xử lý bên dưới nữa. Tuy chỗ đó cực kỳ dụ hoặc, hắn cảm giác như mình lại bị Kim Tiêu Hoàn dày vò, tim đập điên cuồng nhưng vẫn cắn răng không dám nhìn mà giúp nàng sửa soạn. Lúc này hắn đứng dậy nhìn quanh thấy huyệt động này tuy đơn sơ nhưng cũng coi như sạch sẽ. Chắc hẳn có người thường xuyên đến đây dọn dẹp. Sâu trong động có một bàn và cả giường, bày biện chỉnh tề giống như để nghỉ ngơi. Hắn đoán đây là nơi bế môn của trang chủ Vạn Mai Sơn Trang. Khó trách nơi này lại ẩn mật như thế, bên ngoài thậm chí còn có kỳ môn độn giáp và rừng mai che lấp.
Hắn được ông nội dạy bảo nên từ nhỏ đã có nghiên cứu về kỳ môn. Vừa rồi hắn theo bản năng dò được tới đây, cũng coi như có chút duyên. Mấy năm nay có lẽ Văn Nhất Minh bận rộn mua danh chuộc tiếng nên chưa chắc đã có tâm tư bế quan tu luyện, vì thế nơi này không biết đã để hoang phế bao lâu. Chẳng trách ngoài động cũng không có ai canh gác.
Hắn nghĩ đến anh hắn không biết có đi vào rừng tìm hắn không. Lúc này lông tơ trên người hắn dựng hết lên, cũng không dám chậm trễ nữa mà nhìn quanh xem có thứ gì dùng được không. Nhưng trong này chẳng có thứ gì vừa ý, nên cuối cùng hắn đành dùng áo lót của mình lau cho nàng.
Trong quá trình đó hắn không tránh được nhìn một lát, nội tâm cũng xao động, vài lần muốn xông lên cùng nàng thân mật thêm một hồi. Nhưng nàng còn chưa tỉnh dậy, nếu hắn thật làm như vậy thì quả thực không khác gì cầm thú. Nếu nàng biết được thì sẽ oán hắn nhân lúc cháy nhà hôi của, thậm chí có lẽ nàng sẽ khóc lóc. Dù sao thì vừa rồi vì cấp bách giải độc nên nàng cũng bất đắc dĩ, nếu muốn lần nữa thì phải lấy cái cớ gì?
Hắn nghiêm túc suy nghĩ. Chờ hắn phát hiện bản thân còn thật sự nghĩ cách thì xấu hổ đỏ cả mặt. Cái gì gọi là lòng tham không đáy, suy nghĩ bậy bạ chắc cũng chỉ thế này. Hắn không thể mơ màng nữa, cần phải nhanh chóng giúp nàng mặc xong quần áo rồi mang nàng rời khỏi đây.
Đang cúi đầu chà lau hắn nghe thấy một tiếng hừ nhẹ, cả người Phó Lan Nha hơi động đậy rồi tỉnh lại. Động tác của Bình Dục tuy nhẹ nhưng vì nàng mới vừa bị lăn lộn một hồi nên lúc này cực kỳ mẫn cảm. Nàng mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó quấy nhiễu đến không thể ngủ tiếp, hơn nữa sau khi nghỉ ngơi một lát thì sức lực trên người nàng cuối cùng cũng khôi phục một chút.
Nàng có vẻ hơi mờ mịt, ánh mắt trì độn mà xoay chuyển, lơ đãng lộ ra quyến rũ. Lúc này nàng thấy Bình Dục đang quỳ gối giữa hai chân mình. Máu dồn lên đầu nàng, nhất thời Phó Lan Nha không nhận ra hắn đang làm gì vì thế nàng xấu hổ đến độ muốn khép hai chân lại.
Bình Dục bắt lấy mắt cá chân nàng rồi ngượng ngùng nói: “Lan Nhi ngoan, nàng đừng nhúc nhích để ta lau cho nàng, nếu không sợ là……” Hắn xấu hổ mà khụ một tiếng mới nói: “Sợ chảy ra bẩn váy nàng.”
Lúc này Phó Lan Nha mới phát hiện ra giữa hai chân mình lạnh dính, vì động tác vừa rồi nên có thứ gì đó trào ra chảy theo hai chân nàng. Hơn nữa thứ này rất nhiều…… Rất nhiều…… kiểu này phải lau một hồi mới sạch được.
Tuy nàng không có kinh nghiệm gì về chuyện này nhưng lại rất thông minh. Kết hợp chuyện vừa rồi và vài lời ngẫu nhiên đọc được trong sách nàng cuối cùng cũng hiểu rõ về việc nam nữ. Nàng vừa thẹn vừa quẫn nghĩ chẳng lẽ thứ này là tinh nguyên ư? Rốt cuộc hai chữ này nàng mới chỉ gặp ở trên sách trước đây nhưng không biết cụ thể là cái gì. Trải qua một hồi vừa rồi nàng coi như đã hoàn toàn lĩnh giáo vì thế không nhịn được nghĩ…… sao lại nhiều như thế.
Thấy Bình Dục không định dừng tay nên nàng biết không thể lay chuyển được hắn vì thế rất xấu hổ buồn bực cắn cắn môi che mặt lại mặc cho hắn cẩn thận hầu hạ. Dù vậy tâm tình nàng vẫn xuống dốc, cả người nhẹ run lên không ngừng.
Bình Dục đương nhiên phát hiện ra cảm xúc của nàng không tốt. Tâm tư nàng mẫn cảm trong sáng, lúc trước chỉ vì cứu hắn nàng mới không màng mà trả giá hết thảy. Nhưng rốt cuộc nàng vẫn là tiểu thư khuê các, trải qua chuyện vừa rồi sao nàng có thể thản nhiên đối mặt được? Trước mắt còn không biết nàng đang bị dày vò thế nào, đây là lúc hắn phải dỗ dành nàng vì hắn không muốn chọc nàng thương tâm. Vì thế hắn dùng tốc độ nhanh nhất chà lau cho nàng, giúp nàng mặc đồ, cài váy rồi ôm nàng vào lòng muốn an ủi một phen. Ít nhất cũng phải cho nàng chút an thần mới được.
Phó Lan Nha là người ngoài mềm trong cứng, nàng sẽ không vô cớ thương xuân thu buồn. Nhưng khi ở cùng Bình Dục không hiểu sao cảm xúc của nàng thường xuyên bị hắn tác động, lúc này cũng không ngoại lệ. Không biết vì sao nàng cảm thấy cực kỳ tủi thân, thấy hắn ôm mình nàng lại nảy sinh tâm phản kháng mà vặn vẹo vài cái. Cuối cùng vẫn bị hắn ôm vào lòng nên nàng càng tủi thân hơn, cứ thế rưng rưng nhìn hắn sau đó quay đầu đi, nước mắt loạch xoạch rơi xuống.
Bình Dục thấy thế thì tim xoắn lại, hắn cuống quít giúp nàng lau nước mắt, lại nắm lấy tay nàng đặt lên môi hôn, thấp giọng trịnh trọng nói: “Lan Nhi ngoan, nàng đừng sợ, cũng đừng khổ sở. Ta sẽ lo liệu mọi việc, tuyệt đối không để nàng chịu chút tủi thân nào.”
Hơi thở của hắn phun lên tai nàng nóng nóng khiến tim nàng cũng khẽ run lên. Hứa hẹn của hắn rõ ràng mà kiên định, từng câu chữ truyền vào tai khiến lòng người ta ổn định hơn. Cảm xúc phức tạp trong lòng nàng cũng ổn định không ít và miễn cưỡng tốt hơn một chút. Có điều, chung quy nàng vẫn quá ngây thơ với chuyện giường chiếu, lúc này nhớ tới vừa rồi hắn khiến nàng đau như thế nên dù biết hắn không cố ý nàng vẫn buồn bực, không muốn nói chuyện với hắn.
Bình Dục thấy nàng thật lâu không nói gì thì vội hôn mặt nàng dỗ dành: “Nàng yên tâm, vạn sự đều có ta, vừa về kinh một cái ta sẽ sắp xếp để cưới nàng ngay, sẽ không chậm trễ một ngày.”
Thấy nàng vẫn không nói gì, hắn buồn bực nhìn kỹ một hồi sau đó đột nhiên hiểu ra mà thấp giọng hỏi: “Còn rất đau sao?”
Phó Lan Nha lập tức đỏ mắt, nước mắt rơi càng ác. Bình Dục thấy thế mới biết ngoài lo lắng ngày sau nàng còn vì việc vừa nãy mà giận chó đánh mèo với hắn. Trong lòng hắn dở khóc dở cười nghĩ dù nàng nũng nịu nên ngày thường cũng không ít lần khóc nỉ non trước mặt hắn nhưng cái tội vừa rồi hắn đúng là không trốn được. Hắn sờ sờ mũi, dùng kiến thức giường chiếu sứt sẹo của mình mà mặt dày giảng giải cho nàng: “Ta nghe nói lần đầu nữ tử đều đau đớn ——”
“Ngài còn dám nói.” Phó Lan Nha hung hăng trừng hắn một cái, nàng xấu hổ đến đến quên cả khóc, vội vàng che mặt lại.
“Được, được ta không nói.” Hắn bất đắc dĩ mà cười cười rồi ôm nàng chặt hơn, tay nhẹ vỗ lưng nàng một lúc. Thấy nàng khóc nức nở hắn lại cúi đầu vặn bung tay nàng ra, lòng tràn đầy áy náy mà lau nước mắt cho nàng, “Đừng khổ sở nhé.”
Nàng nhắm mắt lại mặc hắn lau nước mắt cho mình và chỉ cảm thấy chỗ kia đau như đốt, khớp xương trên người càng giống như tan thành từng mảnh, khó chịu nói không nên lời. Đột nhiên nàng nhớ tới tình cảnh của hai người nên vội vặn vẹo cả người nhưng không chịu mở mắt, cũng không tình nguyện mở miệng nói: “Ngài, ngài mau mặc quần áo vào đi.”
Bình Dục thấy nàng đã bình tĩnh hơn thì lòng khẽ buông lỏng cười nói: “Được.”
Hắn nhặt quần áo rơi đầy đất rồi mặc vào, chỉ trừ mỗi cái áo lót. Phó Lan Nha lặng lẽ nhìn hắn, vừa lúc thấy hắn đang mặc áo trong. Nàng thấy bả vai rộng lớn cùng vòng eo rắn chắc của hắn. Tuy nàng không biết cách đánh giá bề ngoài của nam tử nhưng mắt thấy cơ bắp hắn theo đường cong lúc ẩn lúc hiện thì nàng vẫn cảm thấy hắn xinh đẹp đến kinh người. Nàng nhìn thoáng qua là lòng lại nóng lên, cuống quýt thu lại tầm mắt không dám nhìn nữa.
Sau khi mặc áo ngoài vào rồi Bình Dục buộc lại đai lưng, nhặt Tú Xuân Đao rồi nhét cái áo lót kia vào ngực. Sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh Phó Lan Nha giúp nàng mặc áo khoác. Sau đó hắn hôn lên trán nàng, để nàng cầm Tú Xuân Đao cho mình sau đó hắn bế nàng đi ra ngoài.
Nàng đã mệt mỏi lại không thoải mái, cánh tay vòng qua cổ hắn, mặt vùi vào cổ hắn an tĩnh không nói gì. Nàng giống như một con mèo nhỏ mơ màng sắp ngủ. Bình Dục trải qua chuyện vừa rồi thì cả người không còn chút khó chịu nào, khắp người đều rạo rực, giống như tinh lực đang thừa thãi không có chỗ dùng, thật sự thoải mái cực kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.