Chương 2
Âm Bạo Đạn/Nguyệt Bán Đinh
21/06/2022
Sáng hôm sau, khi Nghiêm Duệ nhìn thấy Dương Trúc, những vết thương trên gương mặt cậu vẫn chưa được xử lý, còn sưng tấy hơn cả hôm qua.
Dĩ nhiên không phải Nghiêm Duệ cố ý quan sát, anh ngồi hàng sau, do vóc dáng không cao nên Dương Trúc ngồi hàng giữa, cùng lắm chỉ có thể thấy được sau gáy. Nghiêm Duệ ngẩng đầu cũng chỉ nhìn bảng đen, tầm mắt không hề ngó nghiêng sang các hướng xung quanh.
Chủ yếu là do khi vào tiết, Dương Trúc cứ quay đầu lại nhìn anh, một giờ giảng thôi mà cậu có thể quay đầu xuống đến mười lần, chọc giáo viên không thể chịu được nữa mà quăng phấn vào cậu.
Giáo viên lớn tiếng quát: "Không muốn nghe giảng thì ra ngoài cho tôi!"
Dương Trúc bất đắc dĩ quay lên, lại gục đầu thấp xuống.
Giáo viên còn nói: "Lên lớp đeo khẩu trang làm gì? Đang nóng nực như này em định nói mình bị cảm chắc? Gỡ xuống cho tôi!"
Bị thúc giục nhiều lần, Dương Trúc vẫn không hề sốt ruột, động tác thong thả kéo khẩu trang xuống.
Giáo viên biến sắc, hít sâu một hơi.
Vết thương của cậu chủ yếu nằm ở nửa bên mặt, không có khẩu trang che nữa nên hiệu quả thị giác khiến người ta hơi giật mình. Giáo viên vội hỏi thăm cậu vài câu đã xảy ra chuyện gì, Dương Trúc cắn răng không đáp. Giáo viên không làm gì được cậu, lại đang giữa giờ lên lớp nên chỉ có thể nói: "Vậy em xuống phòng y tế xử lý qua đi."
Người vẫn luôn giả vờ câm nãy giờ cuối cùng đã mở miệng, trực tiếp đưa ra yêu cầu: "Em muốn Nghiêm Duệ đi với em."
Dương Trúc và Nghiêm Duệ không có điểm nào giao nhau, giờ cậu lại chỉ đích danh Nghiêm Duệ đi cùng, giáo viên hơi cau mày khó xử.
Dương Trúc vẫn không biết e dè mà bổ sung thêm: "Chân em đau, không di chuyển được."
Giáo viên nhìn sang Nghiêm Duệ với ánh mắt dò hỏi, nếu như Nghiêm Duệ không muốn, thầy sẽ nhờ bạn khác đi cùng với Dương Trúc. Nhưng Nghiêm Duệ và Dương Trúc nhìn nhau một lát, cuối cùng anh đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
Đúng là Dương Trúc đi hơi khập khễnh, nhưng đoạn đường từ phòng học ra đến cầu thang lại có Nghiêm Duệ dìu cậu, trái lại khiến vẻ mặt cậu không được tự nhiên.
Xuống cầu thang mình phải tự vịn lan can mà đi, đến nơi bằng phẳng rồi thì bản thân thà vịn tường đi còn hơn.
Thời tiết tháng mười vẫn khá nóng, Dương Trúc đi rất chậm, thời gian đi tới phòng y tế như dài gấp đôi. Nghiêm Duệ mặt vô cảm không nói gì, Dương Trúc thì lại nhỏ giọng phàn nàn trời nóng quá, liếc mắt nhìn Nghiêm Duệ, miệng mấp ma mấp máy.
Như thể muốn nhờ Nghiêm Duệ giúp mình, nhưng dáng vẻ lại không muốn mở lời.
Cuối cùng Dương Trúc vẫn nói ra, kèm theo sự tức giận, "Cậu không thể chăm sóc cho người bệnh sao?"
Nghiêm Duệ nhìn cậu, chìa một tay ra cho cậu, "Là cậu tự từ chối đấy chứ?"
Mặt mũi Dương Trúc đã bị nắng phơi đỏ hồng lên, cậu không nói gì nữa, chỉ không ngừng hậm hực.
Khi nhân viên trực phòng y tế lấy thuốc xử lý vết thương cho Dương Trúc, cậu lại cắn răng, đau cũng không muốn hé răng câu nào, lúc không chịu nổi nữa thì liên tục hít sâu, dường như cảm thấy mất mặt quá nên lại vội vàng kìm xuống.
Nghiêm Duệ đứng bên cạnh quan sát.
Cô y tế chất vấn cậu: "Sao vết thương này em không xử lý sớm đi? Chậm một chút nữa thôi là sẽ bị nhiễm trùng đấy em có biết không?"
Dương Trúc chết cũng không giải thích.
Cô y tế có việc nên tạm thời rời đi, Dương Trúc nhìn sang Nghiêm Duệ. Nghiêm Duệ không có ý định mở miệng, cậu buộc lòng phải lên tiếng trong sự lúng túng: "Cậu không hỏi gì à?"
Nghiêm Duệ: "Giáo viên hỏi cậu cũng có trả lời đâu, tại sao tôi phải hỏi?"
Anh không có thói quen tự chuốc nhục.
Nhưng Dương Trúc nói: "Cậu hỏi tôi sẽ nói."
Nghiêm Duệ nói: "Không có hứng thú muốn biết."
Gương mặt Dương Trúc đỏ lên, cậu giận, nghiến răng to đến mức Nghiêm Duệ có đứng cách vài bước bên ngoài cũng có thể nghe thấy.
Trên mặt cậu toàn là vết thương, thịt cơ chỉ hơi cử động nhẹ thôi chắc cũng rất đau, nhìn biểu cảm kia là biết ngay.
Quả thật vẻ ngoài của Dương Trúc cũng đẹp lắm, mặt mũi bị thương thành ra như này, lại còn vừa bôi thuốc, thoạt nhìn không hề dữ tợn buồn cười, trái lại tạo cho người ta cảm giác không nói thành lời.
Nghiêm Duệ cứ nhìn cậu chăm chú, một lúc lâu sau, đáy lòng chợt nảy sinh sự ngứa ngáy kỳ lạ, nhưng bị anh dằn lại.
Cứ như đứng lâu đã mỏi, Nghiêm Duệ đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện Dương Trúc, giờ mới hỏi: "Vì sao?"
Một câu hỏi rất không có thành ý, thậm chí ngay cả giọng điệu nghi vấn cũng không có luôn. Dương Trúc di chân trên đất, đạp mạnh vài giây rồi trách móc: "Bây giờ tôi không muốn nói cho cậu biết nữa!"
Nghiêm Duệ: "Thế tôi về đây."
Dương Trúc đứng bật dậy, tiếng loảng xoảng vang lên, đầu gối húc đổ cái ghế, lúc này cậu mới nhận ra Nghiêm Duệ hoàn toàn không có ý định đứng dậy, cũng không có ý định rời đi.
Nghiêm Duệ bình tĩnh nhìn cậu, lại thấy cậu co đầu gối lên theo bản năng, bèn giúp cậu nâng ghế dậy.
"Ngồi xuống." Giọng điệu của Nghiêm Duệ như thể ra lệnh.
Dương Trúc mặt khó ở nghe theo.
"Muốn nói thì nói đi, không muốn nói thì thôi." Nghiêm Duệ nói: "Tôi không nợ gì cậu, không có hứng thú muốn nhìn cậu nổi nóng vô cớ."
Dương Trúc ngồi im thin thít hồi lâu mới lí nhí nói bằng âm lượng muỗi kêu, "Xin lỗi."
Hai tay đang buông lỏng của Nghiêm Duệ chợt đan vào nhau, đặt trên đùi, tư thế ngồi thoải mái nhưng sống lưng thẳng tắp. Dương Trúc chỉ nhìn thôi đã cảm thấy cơn giận của mình bị áp chế.
Rất lâu sau Nghiêm Duệ mới mở miệng lần nữa, "Vết thương của cậu không có ai xử lý, tối hôm qua cậu chưa về nhà sao?"
Anh đoán mình đã nói trúng tim đen.
Dương Trúc mở to hai mắt, vẻ mặt như thể "Sao cậu lại biết được?", chậm rãi nói: "Không về, tôi tìm khách sạn ở."
"Vì sao?"
Dương Trúc: "Có gặp họ cũng chỉ mắng tôi lại gây phiền phức, phiền chết luôn."
Nghiêm Duệ nói: "Bình thường phụ huynh sẽ hỏi nguyên nhân xung đột trước, sau khi tìm hiểu rõ ngọn nguồn thì mới xử lý."
Dương Trúc: "Quan hệ giữa tôi và họ không tốt được chưa? Hơn nữa chắc chắn bọn họ lại muốn đến trường nói này nói kia, đến lúc đó lại có lũ thần kinh buông lời chế giễu tôi chỉ biết dựa dẫm gia đình, lũ ngu xuẩn."
Nghiêm Duệ nhìn cậu, có thể đoán được ra sáng nay cậu đeo khẩu trang đi học là bởi không muốn bạn học nhìn thấy rồi nói lời gièm pha.
Tại sao lại có thể tồn tại một người như thế? Rõ ràng môi trường cũng không quá tệ nhưng lại cứ khiến bản thân trở nên lạc lõng cô lập.
Nghiêm Duệ cân nhắc, đưa ra lời nhận xét: "Cậu đúng là giỏi khiến bản thân rơi vào tình cảnh tệ hại nhất."
Dương Trúc trợn ngược mắt lên, "Mẹ nó mày nói cái gì?!"
Khẩu khí của cậu quá gay gắt, Nghiêm Duệ hơi cau mày, vốn định giảng giải nguyên nhân cho cậu nghe, cuối cùng lời đến bên mép lại biến thành hai chữ khác: "Đáng đời."
Dĩ nhiên không phải Nghiêm Duệ cố ý quan sát, anh ngồi hàng sau, do vóc dáng không cao nên Dương Trúc ngồi hàng giữa, cùng lắm chỉ có thể thấy được sau gáy. Nghiêm Duệ ngẩng đầu cũng chỉ nhìn bảng đen, tầm mắt không hề ngó nghiêng sang các hướng xung quanh.
Chủ yếu là do khi vào tiết, Dương Trúc cứ quay đầu lại nhìn anh, một giờ giảng thôi mà cậu có thể quay đầu xuống đến mười lần, chọc giáo viên không thể chịu được nữa mà quăng phấn vào cậu.
Giáo viên lớn tiếng quát: "Không muốn nghe giảng thì ra ngoài cho tôi!"
Dương Trúc bất đắc dĩ quay lên, lại gục đầu thấp xuống.
Giáo viên còn nói: "Lên lớp đeo khẩu trang làm gì? Đang nóng nực như này em định nói mình bị cảm chắc? Gỡ xuống cho tôi!"
Bị thúc giục nhiều lần, Dương Trúc vẫn không hề sốt ruột, động tác thong thả kéo khẩu trang xuống.
Giáo viên biến sắc, hít sâu một hơi.
Vết thương của cậu chủ yếu nằm ở nửa bên mặt, không có khẩu trang che nữa nên hiệu quả thị giác khiến người ta hơi giật mình. Giáo viên vội hỏi thăm cậu vài câu đã xảy ra chuyện gì, Dương Trúc cắn răng không đáp. Giáo viên không làm gì được cậu, lại đang giữa giờ lên lớp nên chỉ có thể nói: "Vậy em xuống phòng y tế xử lý qua đi."
Người vẫn luôn giả vờ câm nãy giờ cuối cùng đã mở miệng, trực tiếp đưa ra yêu cầu: "Em muốn Nghiêm Duệ đi với em."
Dương Trúc và Nghiêm Duệ không có điểm nào giao nhau, giờ cậu lại chỉ đích danh Nghiêm Duệ đi cùng, giáo viên hơi cau mày khó xử.
Dương Trúc vẫn không biết e dè mà bổ sung thêm: "Chân em đau, không di chuyển được."
Giáo viên nhìn sang Nghiêm Duệ với ánh mắt dò hỏi, nếu như Nghiêm Duệ không muốn, thầy sẽ nhờ bạn khác đi cùng với Dương Trúc. Nhưng Nghiêm Duệ và Dương Trúc nhìn nhau một lát, cuối cùng anh đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
Đúng là Dương Trúc đi hơi khập khễnh, nhưng đoạn đường từ phòng học ra đến cầu thang lại có Nghiêm Duệ dìu cậu, trái lại khiến vẻ mặt cậu không được tự nhiên.
Xuống cầu thang mình phải tự vịn lan can mà đi, đến nơi bằng phẳng rồi thì bản thân thà vịn tường đi còn hơn.
Thời tiết tháng mười vẫn khá nóng, Dương Trúc đi rất chậm, thời gian đi tới phòng y tế như dài gấp đôi. Nghiêm Duệ mặt vô cảm không nói gì, Dương Trúc thì lại nhỏ giọng phàn nàn trời nóng quá, liếc mắt nhìn Nghiêm Duệ, miệng mấp ma mấp máy.
Như thể muốn nhờ Nghiêm Duệ giúp mình, nhưng dáng vẻ lại không muốn mở lời.
Cuối cùng Dương Trúc vẫn nói ra, kèm theo sự tức giận, "Cậu không thể chăm sóc cho người bệnh sao?"
Nghiêm Duệ nhìn cậu, chìa một tay ra cho cậu, "Là cậu tự từ chối đấy chứ?"
Mặt mũi Dương Trúc đã bị nắng phơi đỏ hồng lên, cậu không nói gì nữa, chỉ không ngừng hậm hực.
Khi nhân viên trực phòng y tế lấy thuốc xử lý vết thương cho Dương Trúc, cậu lại cắn răng, đau cũng không muốn hé răng câu nào, lúc không chịu nổi nữa thì liên tục hít sâu, dường như cảm thấy mất mặt quá nên lại vội vàng kìm xuống.
Nghiêm Duệ đứng bên cạnh quan sát.
Cô y tế chất vấn cậu: "Sao vết thương này em không xử lý sớm đi? Chậm một chút nữa thôi là sẽ bị nhiễm trùng đấy em có biết không?"
Dương Trúc chết cũng không giải thích.
Cô y tế có việc nên tạm thời rời đi, Dương Trúc nhìn sang Nghiêm Duệ. Nghiêm Duệ không có ý định mở miệng, cậu buộc lòng phải lên tiếng trong sự lúng túng: "Cậu không hỏi gì à?"
Nghiêm Duệ: "Giáo viên hỏi cậu cũng có trả lời đâu, tại sao tôi phải hỏi?"
Anh không có thói quen tự chuốc nhục.
Nhưng Dương Trúc nói: "Cậu hỏi tôi sẽ nói."
Nghiêm Duệ nói: "Không có hứng thú muốn biết."
Gương mặt Dương Trúc đỏ lên, cậu giận, nghiến răng to đến mức Nghiêm Duệ có đứng cách vài bước bên ngoài cũng có thể nghe thấy.
Trên mặt cậu toàn là vết thương, thịt cơ chỉ hơi cử động nhẹ thôi chắc cũng rất đau, nhìn biểu cảm kia là biết ngay.
Quả thật vẻ ngoài của Dương Trúc cũng đẹp lắm, mặt mũi bị thương thành ra như này, lại còn vừa bôi thuốc, thoạt nhìn không hề dữ tợn buồn cười, trái lại tạo cho người ta cảm giác không nói thành lời.
Nghiêm Duệ cứ nhìn cậu chăm chú, một lúc lâu sau, đáy lòng chợt nảy sinh sự ngứa ngáy kỳ lạ, nhưng bị anh dằn lại.
Cứ như đứng lâu đã mỏi, Nghiêm Duệ đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện Dương Trúc, giờ mới hỏi: "Vì sao?"
Một câu hỏi rất không có thành ý, thậm chí ngay cả giọng điệu nghi vấn cũng không có luôn. Dương Trúc di chân trên đất, đạp mạnh vài giây rồi trách móc: "Bây giờ tôi không muốn nói cho cậu biết nữa!"
Nghiêm Duệ: "Thế tôi về đây."
Dương Trúc đứng bật dậy, tiếng loảng xoảng vang lên, đầu gối húc đổ cái ghế, lúc này cậu mới nhận ra Nghiêm Duệ hoàn toàn không có ý định đứng dậy, cũng không có ý định rời đi.
Nghiêm Duệ bình tĩnh nhìn cậu, lại thấy cậu co đầu gối lên theo bản năng, bèn giúp cậu nâng ghế dậy.
"Ngồi xuống." Giọng điệu của Nghiêm Duệ như thể ra lệnh.
Dương Trúc mặt khó ở nghe theo.
"Muốn nói thì nói đi, không muốn nói thì thôi." Nghiêm Duệ nói: "Tôi không nợ gì cậu, không có hứng thú muốn nhìn cậu nổi nóng vô cớ."
Dương Trúc ngồi im thin thít hồi lâu mới lí nhí nói bằng âm lượng muỗi kêu, "Xin lỗi."
Hai tay đang buông lỏng của Nghiêm Duệ chợt đan vào nhau, đặt trên đùi, tư thế ngồi thoải mái nhưng sống lưng thẳng tắp. Dương Trúc chỉ nhìn thôi đã cảm thấy cơn giận của mình bị áp chế.
Rất lâu sau Nghiêm Duệ mới mở miệng lần nữa, "Vết thương của cậu không có ai xử lý, tối hôm qua cậu chưa về nhà sao?"
Anh đoán mình đã nói trúng tim đen.
Dương Trúc mở to hai mắt, vẻ mặt như thể "Sao cậu lại biết được?", chậm rãi nói: "Không về, tôi tìm khách sạn ở."
"Vì sao?"
Dương Trúc: "Có gặp họ cũng chỉ mắng tôi lại gây phiền phức, phiền chết luôn."
Nghiêm Duệ nói: "Bình thường phụ huynh sẽ hỏi nguyên nhân xung đột trước, sau khi tìm hiểu rõ ngọn nguồn thì mới xử lý."
Dương Trúc: "Quan hệ giữa tôi và họ không tốt được chưa? Hơn nữa chắc chắn bọn họ lại muốn đến trường nói này nói kia, đến lúc đó lại có lũ thần kinh buông lời chế giễu tôi chỉ biết dựa dẫm gia đình, lũ ngu xuẩn."
Nghiêm Duệ nhìn cậu, có thể đoán được ra sáng nay cậu đeo khẩu trang đi học là bởi không muốn bạn học nhìn thấy rồi nói lời gièm pha.
Tại sao lại có thể tồn tại một người như thế? Rõ ràng môi trường cũng không quá tệ nhưng lại cứ khiến bản thân trở nên lạc lõng cô lập.
Nghiêm Duệ cân nhắc, đưa ra lời nhận xét: "Cậu đúng là giỏi khiến bản thân rơi vào tình cảnh tệ hại nhất."
Dương Trúc trợn ngược mắt lên, "Mẹ nó mày nói cái gì?!"
Khẩu khí của cậu quá gay gắt, Nghiêm Duệ hơi cau mày, vốn định giảng giải nguyên nhân cho cậu nghe, cuối cùng lời đến bên mép lại biến thành hai chữ khác: "Đáng đời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.