Chương 64
Âm Bạo Đạn/Nguyệt Bán Đinh
18/02/2023
Anh đút em em đút anh ăn một miếng, ăn sủi cảo xong thì rửa bát, Dương Trúc tự giác dọn dẹp lại nhà bếp.
Sau khi gặp Nghiêm Duệ, mặt mũi tinh thần cậu rạng rỡ hẳn lên, thay đổi khác biệt sau khi được Nghiêm Duệ vỗ về, đôi mắt như phóng ra được ánh sáng. Có lẽ đây là giao thừa mà cậu có động lực trải qua nhất, cậu kéo Nghiêm Duệ ra cửa, gió lạnh đêm đông cũng không thể thổi tắt được nhiệt huyết của cậu.
Bọn họ quét mã hai chiếc xe đạp công cộng từ ven đường, Dương Trúc nghĩ thầm đạp bằng chân thì mỏi lắm nên đã chọn đi bằng xe điện. Lúc lên xe, tự dưng cậu nhớ ra, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy Nghiêm Duệ đạp xe.
Vì thế khi bắt đầu di chuyển về phía trước, Nghiêm Duệ nhìn đường, còn Dương Trúc nhìn Nghiêm Duệ.
Tóc Nghiêm Duệ bị gió thổi tung lên, làm lộ ra vầng trán trơn bóng và đường nét sườn mặt góc cạnh sắc nét, vẻ mặt anh thản nhiên, ánh mắt chăm chú, tư thế tiêu chuẩn tuyệt đẹp.
Đạp xe điện thôi mà ngầu như đi mô-tô vậy!
Do phân tâm, lúc xuống bậc thềm, Dương Trúc bất ngờ vấp mạnh.
Dương Trúc: "Ối!!"
Chiếc xe nặng nề loạng choạng rơi xuống mặt đất, Dương Trúc bị dọa sợ, không biết nên dùng lực về phía nào, còn chưa kịp quay đầu lại thì đầu xe đã quẹo trái quẹo phải, thân xe lắc lư điên cuồng. Lỡ như bị hất ngã thật thì thật mất thể cmn diện. Dương Trúc bị gió tạt làm đầu óc cũng hỗn độn theo, chỉ có suy nghĩ này là rõ ràng, vậy mà cậu quát to một tiếng, đột ngột phát lực, lại đạp ra ngoài được mấy mét, cuối cùng cũng ổn định được xe.
Vì muốn giảm bớt sự xấu hổ, không để Nghiêm Duệ hỏi mình, Dương Trúc đã bắt đầu chủ đề tán gẫu, "Giờ chúng ta đi đâu nhỉ?"
Nghiêm Duệ làm theo đúng mong muốn của cậu, không để tâm khúc nhạc dạo ngắn ngủi ban nãy, nói: "Anh cũng không biết."
Đèn đường xếp thành hàng dọc hai bên con đường lớn, lẳng lặng tỏa ánh sáng xuống mặt đất, tia sáng rơi xuống đúng khu vực được xanh hóa nên bị bóng cây cản lại, khiến trên đất xuất hiện những bóng đen loang lổ, tạo thành những hình khối kéo dài không quy luật, kết hợp với ánh đèn cam ấm áp cứ thế lan rộng đến cuối con đường.
Con đường bình thường người đến xe đi đông đúc giờ lại không một bóng người, ô tô cũng chỉ thi thoảng có một hai chiếc chạy qua, thành phố trở nên vô cùng yên tĩnh, dường như đã chìm vào giấc ngủ. Cậu và Nghiêm Duệ thong dong đạp xe, đón những cơn gió nhẹ. Tiếng gió thổi, tiếng xe đạp vù vù vang lên đầy thúc giục, vào giờ phút này đều trở nên cực kỳ rõ ràng.
Dương Trúc hỏi: "Hay chúng ta tìm cửa hàng nào vào ngồi xem chương trình cuối năm được không?"
Khi nói câu này, cậu còn tăng âm lượng lên, do không gian quá yên tĩnh nên cậu chỉ hơi lớn tiếng chút thôi, dường như nó đã trở thành sự tồn tại vang dội nhất ở nơi đây. Cuối cùng, đúng là như thế.
Dương Trúc sảng khoái bật cười, không đợi Nghiêm Duệ trả lời, cậu đã gan to bằng trời hô to một câu: "Nghiêm Duệ, em yêu anh!"
Do trên đường chỉ có hai người bọn họ, cả hai đang độc chiếm con đường đêm giao thừa, một cơ hội tuyệt vời và hoàn hảo thế này ở một chốn công cộng, không lớn tiếng gào những câu bình thường không thể để người khác nghe thấy thì chẳng phải lãng phí lắm ư?
Nghiêm Duệ trả lời cậu, "Anh cũng yêu em."
Dù không hét cùng lúc với cậu, nhưng âm thanh này vẫn quá đỗi rõ ràng với Dương Trúc. Cậu không nhịn được đạp pê-đan nhanh hơn, giống như muốn dùng động tác tốc độ tốn tinh lực này để trút hết nỗi lòng ra.
"Tối nay còn cửa hàng nào mở nhỉ? KFC chưa đóng cửa thì phải." Dương Trúc cực kỳ phấn khởi đề xuất, "Chúng ta đến KFC đi! Vừa hay còn có wifi cùng nhau xem chương trình cuối năm!"
Nghiêm Duệ nói: "Em còn chuyện nào khác để làm không?"
Dương Trúc nói: "Em cũng không biết nữa."
Cậu lại đạp vài vòng, vẫn không nghĩ ra được còn có thể làm gì nữa, lúc này Nghiêm Duệ mới nói: "Chúng ta đến miếu Quan Công đi."
Dương Trúc thắc mắc, "Đến miếu Quan Công làm gì?" Lập tức cậu nghĩ ra ngay, "Chúng ta đi dâng hương! Ngày đầu tiên năm mới đi lễ bái sẽ rất thiêng!"
Nghiêm Duệ nói: "Giành được nén hương đầu tiên còn là điềm tốt nữa."
Vì thế quyết định xong, bọn họ thong thả chạy con xe điện đi qua nửa thành phố, trên đường hết điện còn đổi hai chiếc xe.
Lối đi bộ vắng ngắt, cổng miếu Quan Công lại đông nghịt người, từ xa nhìn sang có thể thấy ánh sáng đỏ bao phủ khắp bầu trời, pháo hoa lập lòe. Dương Trúc chỉ nhìn thôi cũng bị cảm hóa, may mắn thay xe vẫn bám theo được Nghiêm Duệ chạy về phía cổng miếu.
Phần lớn mọi người là các gia đình đến đây làm lễ xin một năm mới may mắn, người lớn tuổi mang theo nguyên một rổ hương và đồ lễ, dắt đứa bé lớn tiếng nói cẩn thận không lạc nhau. Người trẻ tuổi thì phần lớn một tay cầm hương một tay cầm điện thoại di động, ra sức chụp ảnh cho người nhà hoặc bạn bè, không khí vui tươi ngập tràn giữa người với người. Đến cả những âm thanh bình thường nghe ồn ào đau tai, bây giờ lọt vào tai cũng toát lên hơi thở năm mới.
Dương Trúc đột nhiên nhớ ra, "Chúng ta chưa có hương!"
Cũng may bên cạnh miếu có người bán hương, Dương Trúc cũng không biết nên mua bao nhiêu nên mua bừa một thẻ hương. Nghiêm Duệ thì mua hai cái rễ khô, qua 0 giờ, sau khi bốc bát hương sẽ dùng đến nó.
Lúc trả tiền, Dương Trúc hớn hở nói: "Quét mã Alipay thanh toán mua hương vái thần, một phát thôi là đầy đủ hết."
Người cùng vào miếu liên tục như thủy triều, Dương Trúc vừa mang hương vừa nói chuyện với Nghiêm Duệ đi vào, chưa được vài bước đã không rảnh nói nữa, bị một ông chú và bác gái chen lấn nghiêng nghiêng ngả ngả. Vẻ mặt Dương Trúc cứng lại, cậu cẩn thận che chở thẻ hương không bị đè ép, khó khăn lắm mới vào bên trong được. Một đứa trẻ chen qua bên dưới, khiến cái túi trong tay Dương Trúc bị va vào xoay mấy vòng.
Suýt nữa cậu đã chửi bậy, "Làm gì vậy? Không có giáo dục!"
Phía sau đột nhiên có bàn tay thò tới, tóm chuẩn xác vào cổ áo cậu. Nghiêm Duệ đi cùng cậu vừa mới đi đâu mất, giờ đã tìm thấy cậu, kéo cậu một cái ngả vào ngực anh.
Ở đây đông người chen chúc, hai chàng trai bị ép dính vào nhau cũng là tình huống bình thường, không ai để ý cả. Nghiêm Duệ cứ thỏa thích ôm cậu một lúc, sau đó mới chuyển thành nắm tay, qua cổng miếu, dòng người vãn bớt rồi mà anh vẫn không gỡ tay Dương Trúc ra.
Dương Trúc cũng không giận, nói: "Chúng ta đi bên phải! Vái từ bên phải miếu!"
Tượng Phật uy vũ nghiêm trang, Dương Trúc lại không hề thấy kính sợ chút nào, cắm hương vào lư hương bên trên, đi vào ngồi quỳ lên đệm lót, khi vái còn liếc trộm Nghiêm Duệ. Nghiêm Duệ vái ba lần, cậu cũng vái theo ba lần, dập đầu vô cùng qua loa, dù sao thì lạy cũng đã lạy, chú trọng hình thức như thế làm gì.
Vái xong một điện thì đến điện tiếp theo, quả thật giống như đi chợ.
Dương Trúc thừa ý chí chiến đấu, "Chúng ta vái hết tất cả một lần đi!"
Khi đến điện Bảo Hùng, đúng lúc bên cạnh có một cặp mẹ con, người mẹ đang đốc thúc con trai, "Khi vái phải dập đầu ba lần, trong đầu phải nghĩ a di đà phật, mong các ngài phù hộ cho con thi đại học đạt được thành tích tốt!"
Bỗng nhiên Dương Trúc cảm thấy phấn chấn, bèn huých cùi chỏ sang Nghiêm Duệ, "Nghe thấy không?"
Khi vái còn phải khấn thầm để cầu xin phù hộ, vừa nãy cậu chỉ lạy không!
Nghiêm Duệ nhìn cậu, nói: "Anh đã thử rồi."
Dương Trúc tò mò hỏi: "Cái gì? Cũng làm thế này ý hả?"
"Thành tích của anh đã rất tốt, không cần phải cầu xin cái này." Nghiêm Duệ đè tay lên đầu cậu, ép cậu nghiêng về phía mình, ghé vào tai cậu nói: "Dương Trúc, mỗi người một nguyện vọng, dễ phân công hợp tác."
Dương Trúc cảm giác làn khói lững lờ xung quanh như đang lởn vởn quanh Nghiêm Duệ, làm nổi bật vẻ thần tiên và quyến rũ của anh.
Cậu hỏi: "Cho nên..."
"Em cầu nguyện thành tích tốt hơn đi." Nghiêm Duệ nói: "Anh cầu xin Phật tổ phù hộ, anh và em mãi bên nhau."
Nghiêm Duệ giống như cầm con dao làm từ mật đâm thẳng vào trái tim cậu, đâm vài nhát khiến lòng cậu ngọt ngào chết đi được. Quả thật Dương Trúc muốn hôn anh lắm, nhưng trước mặt mọi người cậu không thể nào hôn được, chỉ có thể nói với anh, "Gian xảo quá, em cũng muốn cầu nguyện vọng này!"
"Không được." Nghiêm Duệ xoa đầu cậu, "Nghe lời nào."
"Vì sao?" Dương Trúc không chịu từ bỏ, "Anh được cầu mà em lại không được."
"Phân công hợp tác, hỗ trợ lẫn nhau." Ánh mắt Nghiêm Duệ rất dịu dàng, "Em thi cử ổn rồi thì mới tiện học chung trường với anh được, đây nhất định là điều kiện không thể thiếu."
Dương Trúc bị hạ gục trong nháy mắt, nghe lời, phục tùng. Cậu rất ngoan, Nghiêm Duệ nói cũng có lý lắm, anh nói gì thì là thế đó.
Sau đó mỗi lần vái xong, cậu đều đọc thầm ba lần nguyện vọng của bản thân trong đầu, dập đầu cũng nhiều hơn một cái, cứ như làm vậy thì sẽ càng thể hiện được sự thành tâm, sẽ càng tăng được mức độ khả thi thực hiện được.
Còn chưa đầy một tiếng nữa là tới 0 giờ, Dương Trúc và Nghiêm Duệ lại chạy thêm vòng nữa, chụp vài bức ảnh kỷ niệm. Không còn việc gì làm nữa, Dương Trúc lại tìm một góc tối ít người, đeo tai nghe vào, cùng Nghiêm Duệ dựa lên tường, dùng dung lượng xem chương trình cuối năm, đúng lúc nghe đến khúc hài thấy buồn cười khôn tả.
Mùi hương khói thơm nức mũi lẫn tiếng người ồn ào, đều làm nền cho niềm vui của bọn họ.
Lúc đếm ngược đến 0 giờ, Dương Trúc vô cùng hào hứng thắp một nén hương, cùng Nghiêm Duệ mỗi người cầm một nén, chạy về phía lư hương bên ngoài cổng miếu.
Nhưng cậu ngây thơ quá, đừng nói tới gần lư hương, cậu vừa mới ra khỏi cổng miếu đã bị đám đông kín mít không một lỗ hổng dọa sợ hết hồn. Ai cũng muốn cướp được nén hương đầu tiên, tầng trong tầng ngoài bao vây quanh lư hương lớn, nào có phần để cậu chen ngang.
Dương Trúc đần mặt giương mắt nhìn, Nghiêm Duệ thì lại nói: "Chúng ta vào bên trong đi."
Miếu Quan Công chia làm mấy điện, bọn họ đi tới nơi ít người nhất, Nghiêm Duệ hiếm khi từ bỏ hình tượng, nắm tay Dương Trúc chen tới lư hương một cách tài tình. Quá 0 giờ, bọn họ giành được vị trí mười người đầu tiên thắp hương được.
Dương Trúc rất thỏa mãn, vui vẻ cười toe toét, ra khỏi đám đông là không còn cách nào kìm nén được tâm tình của mình nữa, ôm cổ Nghiêm Duệ muốn xoay quanh.
Đêm nay cậu hạnh phúc đến tột đỉnh, tựa bên tai Nghiêm Duệ nói: "Em tìm hiểu rồi! Thật ra chỉ cần dâng hương sau 0 giờ thì đều có thể gọi là giành được nén hương đầu tiên. Chúng ta làm việc này rất sớm, cũng có thể gọi là đầu lĩnh dâng hương rồi! Gấp đôi luôn! Thiêng lắm, sau này nhất định chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau!"
Giữa đám đông xa lạ, trong ngôi miếu linh thiêng, trước tượng Phật trang nghiêm, bỗng nhiên Nghiêm Duệ nghiêng đầu hôn cậu một cái.
"Em nói đúng." Nghiêm Duệ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt từ bi của tượng Phật, không hề sợ hãi mà còn mỉm cười, sau đó anh mới cúi đầu nói với cậu, "Chúc mừng năm mới, Dương Trúc."
Sau khi gặp Nghiêm Duệ, mặt mũi tinh thần cậu rạng rỡ hẳn lên, thay đổi khác biệt sau khi được Nghiêm Duệ vỗ về, đôi mắt như phóng ra được ánh sáng. Có lẽ đây là giao thừa mà cậu có động lực trải qua nhất, cậu kéo Nghiêm Duệ ra cửa, gió lạnh đêm đông cũng không thể thổi tắt được nhiệt huyết của cậu.
Bọn họ quét mã hai chiếc xe đạp công cộng từ ven đường, Dương Trúc nghĩ thầm đạp bằng chân thì mỏi lắm nên đã chọn đi bằng xe điện. Lúc lên xe, tự dưng cậu nhớ ra, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy Nghiêm Duệ đạp xe.
Vì thế khi bắt đầu di chuyển về phía trước, Nghiêm Duệ nhìn đường, còn Dương Trúc nhìn Nghiêm Duệ.
Tóc Nghiêm Duệ bị gió thổi tung lên, làm lộ ra vầng trán trơn bóng và đường nét sườn mặt góc cạnh sắc nét, vẻ mặt anh thản nhiên, ánh mắt chăm chú, tư thế tiêu chuẩn tuyệt đẹp.
Đạp xe điện thôi mà ngầu như đi mô-tô vậy!
Do phân tâm, lúc xuống bậc thềm, Dương Trúc bất ngờ vấp mạnh.
Dương Trúc: "Ối!!"
Chiếc xe nặng nề loạng choạng rơi xuống mặt đất, Dương Trúc bị dọa sợ, không biết nên dùng lực về phía nào, còn chưa kịp quay đầu lại thì đầu xe đã quẹo trái quẹo phải, thân xe lắc lư điên cuồng. Lỡ như bị hất ngã thật thì thật mất thể cmn diện. Dương Trúc bị gió tạt làm đầu óc cũng hỗn độn theo, chỉ có suy nghĩ này là rõ ràng, vậy mà cậu quát to một tiếng, đột ngột phát lực, lại đạp ra ngoài được mấy mét, cuối cùng cũng ổn định được xe.
Vì muốn giảm bớt sự xấu hổ, không để Nghiêm Duệ hỏi mình, Dương Trúc đã bắt đầu chủ đề tán gẫu, "Giờ chúng ta đi đâu nhỉ?"
Nghiêm Duệ làm theo đúng mong muốn của cậu, không để tâm khúc nhạc dạo ngắn ngủi ban nãy, nói: "Anh cũng không biết."
Đèn đường xếp thành hàng dọc hai bên con đường lớn, lẳng lặng tỏa ánh sáng xuống mặt đất, tia sáng rơi xuống đúng khu vực được xanh hóa nên bị bóng cây cản lại, khiến trên đất xuất hiện những bóng đen loang lổ, tạo thành những hình khối kéo dài không quy luật, kết hợp với ánh đèn cam ấm áp cứ thế lan rộng đến cuối con đường.
Con đường bình thường người đến xe đi đông đúc giờ lại không một bóng người, ô tô cũng chỉ thi thoảng có một hai chiếc chạy qua, thành phố trở nên vô cùng yên tĩnh, dường như đã chìm vào giấc ngủ. Cậu và Nghiêm Duệ thong dong đạp xe, đón những cơn gió nhẹ. Tiếng gió thổi, tiếng xe đạp vù vù vang lên đầy thúc giục, vào giờ phút này đều trở nên cực kỳ rõ ràng.
Dương Trúc hỏi: "Hay chúng ta tìm cửa hàng nào vào ngồi xem chương trình cuối năm được không?"
Khi nói câu này, cậu còn tăng âm lượng lên, do không gian quá yên tĩnh nên cậu chỉ hơi lớn tiếng chút thôi, dường như nó đã trở thành sự tồn tại vang dội nhất ở nơi đây. Cuối cùng, đúng là như thế.
Dương Trúc sảng khoái bật cười, không đợi Nghiêm Duệ trả lời, cậu đã gan to bằng trời hô to một câu: "Nghiêm Duệ, em yêu anh!"
Do trên đường chỉ có hai người bọn họ, cả hai đang độc chiếm con đường đêm giao thừa, một cơ hội tuyệt vời và hoàn hảo thế này ở một chốn công cộng, không lớn tiếng gào những câu bình thường không thể để người khác nghe thấy thì chẳng phải lãng phí lắm ư?
Nghiêm Duệ trả lời cậu, "Anh cũng yêu em."
Dù không hét cùng lúc với cậu, nhưng âm thanh này vẫn quá đỗi rõ ràng với Dương Trúc. Cậu không nhịn được đạp pê-đan nhanh hơn, giống như muốn dùng động tác tốc độ tốn tinh lực này để trút hết nỗi lòng ra.
"Tối nay còn cửa hàng nào mở nhỉ? KFC chưa đóng cửa thì phải." Dương Trúc cực kỳ phấn khởi đề xuất, "Chúng ta đến KFC đi! Vừa hay còn có wifi cùng nhau xem chương trình cuối năm!"
Nghiêm Duệ nói: "Em còn chuyện nào khác để làm không?"
Dương Trúc nói: "Em cũng không biết nữa."
Cậu lại đạp vài vòng, vẫn không nghĩ ra được còn có thể làm gì nữa, lúc này Nghiêm Duệ mới nói: "Chúng ta đến miếu Quan Công đi."
Dương Trúc thắc mắc, "Đến miếu Quan Công làm gì?" Lập tức cậu nghĩ ra ngay, "Chúng ta đi dâng hương! Ngày đầu tiên năm mới đi lễ bái sẽ rất thiêng!"
Nghiêm Duệ nói: "Giành được nén hương đầu tiên còn là điềm tốt nữa."
Vì thế quyết định xong, bọn họ thong thả chạy con xe điện đi qua nửa thành phố, trên đường hết điện còn đổi hai chiếc xe.
Lối đi bộ vắng ngắt, cổng miếu Quan Công lại đông nghịt người, từ xa nhìn sang có thể thấy ánh sáng đỏ bao phủ khắp bầu trời, pháo hoa lập lòe. Dương Trúc chỉ nhìn thôi cũng bị cảm hóa, may mắn thay xe vẫn bám theo được Nghiêm Duệ chạy về phía cổng miếu.
Phần lớn mọi người là các gia đình đến đây làm lễ xin một năm mới may mắn, người lớn tuổi mang theo nguyên một rổ hương và đồ lễ, dắt đứa bé lớn tiếng nói cẩn thận không lạc nhau. Người trẻ tuổi thì phần lớn một tay cầm hương một tay cầm điện thoại di động, ra sức chụp ảnh cho người nhà hoặc bạn bè, không khí vui tươi ngập tràn giữa người với người. Đến cả những âm thanh bình thường nghe ồn ào đau tai, bây giờ lọt vào tai cũng toát lên hơi thở năm mới.
Dương Trúc đột nhiên nhớ ra, "Chúng ta chưa có hương!"
Cũng may bên cạnh miếu có người bán hương, Dương Trúc cũng không biết nên mua bao nhiêu nên mua bừa một thẻ hương. Nghiêm Duệ thì mua hai cái rễ khô, qua 0 giờ, sau khi bốc bát hương sẽ dùng đến nó.
Lúc trả tiền, Dương Trúc hớn hở nói: "Quét mã Alipay thanh toán mua hương vái thần, một phát thôi là đầy đủ hết."
Người cùng vào miếu liên tục như thủy triều, Dương Trúc vừa mang hương vừa nói chuyện với Nghiêm Duệ đi vào, chưa được vài bước đã không rảnh nói nữa, bị một ông chú và bác gái chen lấn nghiêng nghiêng ngả ngả. Vẻ mặt Dương Trúc cứng lại, cậu cẩn thận che chở thẻ hương không bị đè ép, khó khăn lắm mới vào bên trong được. Một đứa trẻ chen qua bên dưới, khiến cái túi trong tay Dương Trúc bị va vào xoay mấy vòng.
Suýt nữa cậu đã chửi bậy, "Làm gì vậy? Không có giáo dục!"
Phía sau đột nhiên có bàn tay thò tới, tóm chuẩn xác vào cổ áo cậu. Nghiêm Duệ đi cùng cậu vừa mới đi đâu mất, giờ đã tìm thấy cậu, kéo cậu một cái ngả vào ngực anh.
Ở đây đông người chen chúc, hai chàng trai bị ép dính vào nhau cũng là tình huống bình thường, không ai để ý cả. Nghiêm Duệ cứ thỏa thích ôm cậu một lúc, sau đó mới chuyển thành nắm tay, qua cổng miếu, dòng người vãn bớt rồi mà anh vẫn không gỡ tay Dương Trúc ra.
Dương Trúc cũng không giận, nói: "Chúng ta đi bên phải! Vái từ bên phải miếu!"
Tượng Phật uy vũ nghiêm trang, Dương Trúc lại không hề thấy kính sợ chút nào, cắm hương vào lư hương bên trên, đi vào ngồi quỳ lên đệm lót, khi vái còn liếc trộm Nghiêm Duệ. Nghiêm Duệ vái ba lần, cậu cũng vái theo ba lần, dập đầu vô cùng qua loa, dù sao thì lạy cũng đã lạy, chú trọng hình thức như thế làm gì.
Vái xong một điện thì đến điện tiếp theo, quả thật giống như đi chợ.
Dương Trúc thừa ý chí chiến đấu, "Chúng ta vái hết tất cả một lần đi!"
Khi đến điện Bảo Hùng, đúng lúc bên cạnh có một cặp mẹ con, người mẹ đang đốc thúc con trai, "Khi vái phải dập đầu ba lần, trong đầu phải nghĩ a di đà phật, mong các ngài phù hộ cho con thi đại học đạt được thành tích tốt!"
Bỗng nhiên Dương Trúc cảm thấy phấn chấn, bèn huých cùi chỏ sang Nghiêm Duệ, "Nghe thấy không?"
Khi vái còn phải khấn thầm để cầu xin phù hộ, vừa nãy cậu chỉ lạy không!
Nghiêm Duệ nhìn cậu, nói: "Anh đã thử rồi."
Dương Trúc tò mò hỏi: "Cái gì? Cũng làm thế này ý hả?"
"Thành tích của anh đã rất tốt, không cần phải cầu xin cái này." Nghiêm Duệ đè tay lên đầu cậu, ép cậu nghiêng về phía mình, ghé vào tai cậu nói: "Dương Trúc, mỗi người một nguyện vọng, dễ phân công hợp tác."
Dương Trúc cảm giác làn khói lững lờ xung quanh như đang lởn vởn quanh Nghiêm Duệ, làm nổi bật vẻ thần tiên và quyến rũ của anh.
Cậu hỏi: "Cho nên..."
"Em cầu nguyện thành tích tốt hơn đi." Nghiêm Duệ nói: "Anh cầu xin Phật tổ phù hộ, anh và em mãi bên nhau."
Nghiêm Duệ giống như cầm con dao làm từ mật đâm thẳng vào trái tim cậu, đâm vài nhát khiến lòng cậu ngọt ngào chết đi được. Quả thật Dương Trúc muốn hôn anh lắm, nhưng trước mặt mọi người cậu không thể nào hôn được, chỉ có thể nói với anh, "Gian xảo quá, em cũng muốn cầu nguyện vọng này!"
"Không được." Nghiêm Duệ xoa đầu cậu, "Nghe lời nào."
"Vì sao?" Dương Trúc không chịu từ bỏ, "Anh được cầu mà em lại không được."
"Phân công hợp tác, hỗ trợ lẫn nhau." Ánh mắt Nghiêm Duệ rất dịu dàng, "Em thi cử ổn rồi thì mới tiện học chung trường với anh được, đây nhất định là điều kiện không thể thiếu."
Dương Trúc bị hạ gục trong nháy mắt, nghe lời, phục tùng. Cậu rất ngoan, Nghiêm Duệ nói cũng có lý lắm, anh nói gì thì là thế đó.
Sau đó mỗi lần vái xong, cậu đều đọc thầm ba lần nguyện vọng của bản thân trong đầu, dập đầu cũng nhiều hơn một cái, cứ như làm vậy thì sẽ càng thể hiện được sự thành tâm, sẽ càng tăng được mức độ khả thi thực hiện được.
Còn chưa đầy một tiếng nữa là tới 0 giờ, Dương Trúc và Nghiêm Duệ lại chạy thêm vòng nữa, chụp vài bức ảnh kỷ niệm. Không còn việc gì làm nữa, Dương Trúc lại tìm một góc tối ít người, đeo tai nghe vào, cùng Nghiêm Duệ dựa lên tường, dùng dung lượng xem chương trình cuối năm, đúng lúc nghe đến khúc hài thấy buồn cười khôn tả.
Mùi hương khói thơm nức mũi lẫn tiếng người ồn ào, đều làm nền cho niềm vui của bọn họ.
Lúc đếm ngược đến 0 giờ, Dương Trúc vô cùng hào hứng thắp một nén hương, cùng Nghiêm Duệ mỗi người cầm một nén, chạy về phía lư hương bên ngoài cổng miếu.
Nhưng cậu ngây thơ quá, đừng nói tới gần lư hương, cậu vừa mới ra khỏi cổng miếu đã bị đám đông kín mít không một lỗ hổng dọa sợ hết hồn. Ai cũng muốn cướp được nén hương đầu tiên, tầng trong tầng ngoài bao vây quanh lư hương lớn, nào có phần để cậu chen ngang.
Dương Trúc đần mặt giương mắt nhìn, Nghiêm Duệ thì lại nói: "Chúng ta vào bên trong đi."
Miếu Quan Công chia làm mấy điện, bọn họ đi tới nơi ít người nhất, Nghiêm Duệ hiếm khi từ bỏ hình tượng, nắm tay Dương Trúc chen tới lư hương một cách tài tình. Quá 0 giờ, bọn họ giành được vị trí mười người đầu tiên thắp hương được.
Dương Trúc rất thỏa mãn, vui vẻ cười toe toét, ra khỏi đám đông là không còn cách nào kìm nén được tâm tình của mình nữa, ôm cổ Nghiêm Duệ muốn xoay quanh.
Đêm nay cậu hạnh phúc đến tột đỉnh, tựa bên tai Nghiêm Duệ nói: "Em tìm hiểu rồi! Thật ra chỉ cần dâng hương sau 0 giờ thì đều có thể gọi là giành được nén hương đầu tiên. Chúng ta làm việc này rất sớm, cũng có thể gọi là đầu lĩnh dâng hương rồi! Gấp đôi luôn! Thiêng lắm, sau này nhất định chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau!"
Giữa đám đông xa lạ, trong ngôi miếu linh thiêng, trước tượng Phật trang nghiêm, bỗng nhiên Nghiêm Duệ nghiêng đầu hôn cậu một cái.
"Em nói đúng." Nghiêm Duệ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt từ bi của tượng Phật, không hề sợ hãi mà còn mỉm cười, sau đó anh mới cúi đầu nói với cậu, "Chúc mừng năm mới, Dương Trúc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.