Chương 5: Chương 5
Carole Mortimer
28/10/2016
“Đây, để tôi làm cho.”
Rosie vừa kịp nhận ra rằng Hawk đã quay lại siêu thị trước khi nàng cảm thấy chàng di chuyển để giành đẩy chiếc xe hàng.
Ngoại trừ việc tay nàng vẫn chưa buông ra…
Tay của Hawk phủ lên tay nàng. Đôi bàn tay to. Ấm áp, rắn rỏi và đầy che chở. Thật là mạnh mẽ, Rosie nghĩ, nàng cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc theo chiều dài những ngón tay và lên cánh tay mình.
Nàng giật tay ra một cách nhanh chóng. Chuyện gì thế này? Chuyện gì vừa xảy ra thế này?
“Tôi làm em đau à?” Hawk lo lắng quay sang nàng, vươn tay ra như muốn nắm lấy đôi tay nàng để chàng có thể kiểm tra chúng.
Rosie giấu đôi bàn tay run rẩy của mình ra sau lưng và nhìn chằm vào chàng. Làm nàng đau à? Không, tất nhiên là chàng không làm nàng đau. Nàng không chắc chuyện vừa xảy ra…Trong nhiều năm qua, nàng luôn tưởng tượng rằng một người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường sẽ đến và chiếm lấy trái tim nàng. Một người đàn ông sẽ đưa nàng thoát khỏi cuộc sống đã trở thành một thử thách nhiều hơn là sự hưởng thụ mà nó đã từng có.
Nhưng Joshua Hawkley, mặc dù mạnh mẽ và kiên cường, chắc chắn là không muốn cứu giúp nàng! Trái lại, nàng có cảm giác rõ ràng rằng từ khi chàng biết nàng là cô con gái vắng mặt từ lâu của Donald, chàng nghĩ rằng ông mấy mới là người cần được giúp!
Nàng liếm môi mình trước khi nói. “Chỉ là tĩnh điện từ tay cầm của xe đẩy thôi,” nàng bác bỏ, tỏ vẻ không quan tâm.
Đôi mắt xanh của Hawk đen lại một cách đầy suy đoán. “Em chắc chứ —?”
“Anh quay lại sớm thế,” Rosie nhanh chóng cắt ngang. “Anh không tìm thấy được gì à?”. Nàng nhìn vào đôi bàn tay không của anh.
Cùng đôi bàn tay đó đã khơi dậy một cơn run rẩy lạ lùng từ bên trong nàng…!
Hawk cau có. “Tôi đã sai lầm khi đi vào cửa hàng đồ chơi trước, và nhận ra rằng mình hoàn toàn không biết mua cái gì cho một cậu bé 6 tuổi—chưa kể một cô bé 7 tuổi! Tôi không cho rằng em có bất cứ ý tưởng nào về việc tôi có thể mua gì cho chúng đâu nhỉ?”
“Tôi à?” Rosie lặp lại một cách hoài nghi, mà thời điểm nhận thức đầy đủ bắt đầu mờ dần. Từ trong chính cơ thể đang run lên của nàng nếu không phải từ trí nhớ của nàng.
“Tôi đoán là không”. Hawk nói, nghĩ rằng đó thật là một câu hỏi ngớ ngẩn, vì là con một Rosie chắc hẳn cũng không biết gì nhiều hơn chàng về chuyện bọn trẻ thích gì vào những ngày này. Ít nhất, chàng biết rằng nàng là con một…
“Anh đoán đúng đấy” Rosie trả lời cộc lốc.
“Tôi sẽ gọi điện cho Jen –chị tôi– sau và hỏi chị ấy,” chàng quay lại và trao cho Rosie một cái nhìn quan tâm. “Em không thấy nóng nực trong bộ đồ đó à…?” Nàng vẫn đội một chiếc mũ len dày cộm, còn thêm cả cái áo khoác nặng nề phủ hết cả người nàng từ cổ đến mắt cá chân, và khuôn mặt nàng không còn nhợt nhạt nữa mà đỏ hồng lên vì nhiệt độ của khu thực phẩm.
“Thật bất tiện khi phải cầm chúng,” nàng đáp lại căng thẳng, trước khi chuyển sự chú ý sang hàng mỳ Ý.
Kỹ tính? Đúng vậy, chàng tin thế, Hawk quyết định một cách bực bội. Cô ta làm sao thế không biết? Tại sao nó lại khó khăn ngay cả khi chỉ đang cố trò chuyện với cô?
Và điều gì sẽ xảy ra bây giờ nếu như chàng chạm vào nàng nhỉ?
Bởi vì có điều gì đó…
“Anh có cần tôi cất dùm cái đó không, hay có thể tôi sẽ đi lên xem cha tôi thế nào?” Rosie hỏi lịch sự, và nàng giúp Hawk đem những túi thực phẩm từ gara vào trong nhà. Đồ ăn đủ cho cả một đội quân hơn là một gia đình trong kỳ nghỉ Giáng Sinh—Hawk đã bỏ thêm rất nhiều đồ vào xe đẩy hàng sau khi gặp nàng ở siêu thị.
Với nàng mọi thứ đều ổn, dù sao thì đó cũng là tiền của chàng. Ngoài ra, ngay khi thật sự vào siêu thị thì nàng mới nhận ra rằng, ngoài việc mua một con gà tây và rau quả kèm theo thì nàng hoàn toàn chẳng biết phải cho họ ăn gì trong suốt kì Giáng Sinh.
Khi dừng lại và nghĩ về chuyện đó, nàng không thể nhớ lần cuối cùng mình đón Giáng Sinh cùng gia đình là bao giờ. Nàng dường như đã trải qua năm hay sáu mùa Giáng Sinh trong những khách sạn đâu đó trên khắp thế giới. Và thậm chí ngay cả khi nàng ở nhà cùng mẹ mình, họ cũng chẳng thể tổ chức Giáng Sinh xa xỉ như cách mà Hawkley và gia đình chàng sắp làm.
Sẽ phải như thế nào để là một thành viên của gia đình lớn như thế nhỉ? Rosie thậm chí còn không thể bắt đầu tưởng tượng.
Thôi nghĩ lung tung đi, Rosie, nàng tự bảo mình một cách kiên quyết. Hãy thôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra! Bởi vì nó đã xảy ra. Chắc chắn là thế!
Đây không phải chuyện kì nghỉ Giáng Sinh. Mà là chuyện gì đã xảy ra khi Hawk chạm vào tay nàng khi ở trong siêu thị. Và những thứ lung tung trong đầu cô không thể làm chuyện đó biến mất.
Chính sự thiếu đề phòng hay là sự háo hức với niềm vui của những người xung quanh dường như đã làm cho nàng mở rộng cả con người mình với nhiều cảm xúc khác nữa.
Kể từ đó—từ khi Hawk chạm vào người nàng—mặc dù đã cố gắng phủ nhận chuyện đó nàng vẫn hoàn toàn nghĩ về chàng, cảm thấy run lên với ý nghĩ đó mỗi khi nhìn thấy chàng.
Nàng muốn gọi tất cả những ý nghĩ hoang dã đang dồn dập tràn qua trong đầu mình, để xóa hết những cảm giác mới mẻ đó đi. Nhưng, càng cố gắng, thì nàng càng không thể làm được.
Có lẽ bởi vì, sau buổi sáng này, nàng biết chắc Hawk trông như thế nào bên dưới chiếc áo len dày và cái quần jean mà chàng đang mặc. Cơ bắp của chàng lan truyền ra sao trên khắp chiều rộng vòm ngực rắn chắc và cánh tay vạm vỡ khi chàng cử động. Và cả những đám lông sẫm màu mềm mượt phủ trên vòm ngực rám nắng ấy…
Nàng mong mỏi biết bao để được lướt bàn tay qua đôi vai rộng của chàng và đùa nghịch trên vòm ngực rắn chắc ấy.
Đó là tất cả những gì nàng suy nghĩ kể từ cái khoảnh khắc tay chạm tay với Hawk trong siêu thị. Siêu thị, trong tất cả những nơi có thể!
Nàng biết đó là gì, dĩ nhiên. Nàng không phải là một con ngốc.
Sức hấp dẫn về mặt thể xác.
Đó là điều mà trước đây nàng chưa từng biết. Chưa bao giờ cảm thấy. Nhưng nàng biết là mình đang cảm thấy nó ngay bây giờ. Toàn thân nàng đang run lên khi nghĩ về chàng, những giác quan của nàng hòa nhịp cùng với những cảm xúc đó, ngực nàng như chặt khít bên dưới chiếc áo chui đầu, hai nụ hoa nhạy cảm, khẽ đau.
Đó là lý do vì sao nàng phải tránh xa khỏi Hawk một lúc. Phải đi đâu đó để nàng không phải nhìn vào chàng thêm nữa. Phải cố gắng để giữ sự khôn ngoan, lấy lại kiểm soát sau những khát khao không mong đợi.
Dịch: Vivian
Edit: Ngọc Mai
“Chắc là em sẽ đi và xem bác Donald,” Hawk nói một cách lơ đãng khi chàng bắt đầu mở tủ đựng đồ trong bếp và cất đồ ăn vào, cơ bắp chàng lay động như cách mà Rosie biết chúng sẽ như thế. “Cũng lâu rồi kể từ khi hai cha con gặp nhau lần cuối nhỉ?”
Chàng hỏi như tình cờ, và Rosie thì biết rằng nó không tình cờ chút nào…
“Một thời gian.” Nàng trả lời một cách lẩn tránh.
Hawk quay sang nhìn Rosie, cái nhìn mạnh mẽ của chàng dễ dàng giữ chặt lấy nàng.
“Một thời gian là bao lâu rồi?” chàng gặng hỏi.
Môi nàng mím chặt lại. “Nhiều năm rồi.”
“Nhiều năm!” Hawk lặp lại một cách nghi ngờ, cố gắng ráp nối những điều chàng biết với những gì bác Donald kể trước đó với cái giọng khào khào của người đang phát sốt. Mặc dù, khi nghĩ về điều đó, chàng biết rằng bác Donald và Rosie đã không cùng nhau đón Giáng Sinh trong mười năm qua, vì bác Donald đã đón Giáng Sinh với Hawk và gia đình chàng suốt những năm đó. Nhưng chàng vẫn…“Em đã không gặp cha mình nhiều năm rồi à?”
Cái nhìn của nàng đầy vẻ thách thức khi nó bắt gặp ánh mắt anh. “Không.”
“Bao nhiêu năm thế?” chàng cố hỏi lần nữa.
“Một vài năm,” nàng thốt lên miễn cưỡng. “Bây giờ, nếu anh không phiền, tôi thực sự muốn đi xem ông ấy thế nào…”
Hawk thật sự để ý. Rất nhiều. Chàng thực sự mệt mỏi với sự đề phòng của người phụ nữ này và càng ngày càng bị thuyết phục rằng lý do cô ta ở đây không trong sáng.
“Tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa cho hai chúng ta khi em quay lại—”
“Tôi thực sự không đói,” Rosie cắt ngang, không thích cái cách đổi đề tài của Hawk trong cuộc đối thoại này, nàng chắc thế.
Nàng đã rất hy vọng rằng đó chỉ là sự mệt mỏi sau buổi sáng bên ngoài lấp đầy nàng với sự khao khát kỳ lạ được nhìn Hawk trần truồng lần nữa…
“Tôi—nghĩ việc trễ máy bay đã làm tôi hơi mệt, hay đại loại thế.” Nàng nhìn xuống sàn nhà để giấu đi sự uể oải của mình.
Cái nhìn của Hawk như thu hẹp lại khi chàng tiếp tục nhìn xuyên qua nhà bếp về phía nàng. Cuối cùng thì nàng đã cũng cởi cái mũ len đen và chiếc áo khoác dài, nhưng trông nàng vẫn có chút nhợt nhạt, và đôi mắt long lanh của nàng dường như trở nên luống cuống khi nàng lướt nhìn quà sàn nhà lát gạch. “Em không bị cảm luôn đó chứ?” Hawk hỏi lịch sự và băng qua nhà bếp tiến về phía nàng.
“Không!” nàng quả quyết, đột ngột nhìn lên và lui lại phía sau. “Không, tôi chắc là tôi ổn”. Nàng lặp lại với vẻ hơi gắt, cố gắng nở một nụ cười nhưng không được. “Ngủ một vài tiếng và tôi chắc sẽ ổn thôi,” nàng nói thêm, với sự gượng gạo, lãng tránh rõ ràng, ánh mắt nàng không hoàn toàn chạm vào cái nhìn của chàng.
Hawk đứng cách nàng vài inches và tiếp tục nhìn về phía nàng một cách dò hỏi. Má nàng ửng đỏ và đôi mắt chắc chắn như đang phát sốt, nhưng bằng cách nào đó chàng không nghĩ rằng đó là do sự khởi đầu của bệnh cúm…
Hơi thở nàng hổn hển, ngực nàng như nâng lên hạ xuống theo từng cử động, và chàng có thể thấy rõ được viền ngoài nhũ hoa của nàng hiện qua chiếc áo len lông cừu. Chúng thật gợi tình. Căng đầy và đẩy cao…
Chàng lại đưa mắt nhìn gương mặt đỏ hồng của nàng, khuôn mặt mà giờ đây đã ngước lên nhìn chàng với sự thách thức bướng bỉnh, quai hàm bất động của nàng, đôi môi mím chặt và cả đôi mắt xanh lục bất chấp chàng nói lên điều mà cả hai đang nghĩ.
Rosie Harrison hoàn toàn nghĩ về cơ thể chàng!
Một sự nhận thức nguy hiểm đó là chàng cũng hoàn toàn nghĩ về cơ thể của nàng!
Thực sự, chàng không thể nhớ rằng lần cuối cùng chàng quá bị hấp dẫn bởi phụ nữ, và cái cảm giác đó cứ ở mãi trong chàng từ khi đôi tay họ chạm vào nhau trong siêu thị.
Thật là điên rồ. Một phần trong chàng muốn Rosie. Không chỉ vì nàng là con gái của người làm của chàng, mà Hawk cũng chưa tin tưởng nàng, hay động cơ của nàng cho sự trở lại đột ngột trong cuộc đời bác Donald. Và chàng muốn biết nhiều thêm nữa về nàng trước khi quyết định.
Chết tiệt, tất cả những gì chàng biết, lý do nàng bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống của Donald có thể đơn giản như thực tế chỉ là thêm một người phụ nữ nữa, muốn sử dụng cha mình để tiếp cận chàng. Những phụ nữ khác đã thử rất nhiều cách thức táo bạo để gây sự chú ý ở chàng—trong đó có một người phụ nữ đã nỗ lực trèo từ ban công tầng mười của mình sang khách sạn kế bên mà chàng đang ở chỉ để nói rằng muốn gặp chàng.
Không may, đó là những thứ đi cùng khi trở thành người của công chúng.
Đó cũng là nguyên nhân tại sao chàng không nghĩ đến chuyện hôn nhân.
Chàng muốn có được hôn nhân như cha mẹ mình. Một cuộc hôn nhân hoàn toàn cho và nhận từ hai bên. Muốn biết được rằng người phụ nữ mà chàng yêu yêu chính con người chàng, chứ không phải vì chàng là Joshua Hawkley, một ngôi sao điện ảnh.
Đó là một yêu cầu cao, chàng biết, khi đó phải là chính con người chàng. Nhưng chàng không có ý định lập gia đình với bất cứ điều kiện nào thấp hơn.
Và Rosie Harrison, với sự bí ẩn cả trong quá khứ cũng như hiện tại, chắc chắn không phải là người phụ nữ cho chàng.
Chừng nào bác Donald sớm bình phục để có thể trả lời những thắc mắc của Hawk về con gái ông thì Hawk lại càng thích thú chừng ấy.
“Tôi cũng mong là em sẽ khỏe lại,” chàng khó chịu nói, trước khi lui lại. “Nếu như bác Donald cần gì, hãy cho tôi biết, hmm?” chàng vội nói thêm.
“Tôi sẽ làm thế,” nàng trả lời nhanh, quay đi và kiên quyết rời xa người đàn ông vừa giày vò vừa hấp dẫn nàng.
Chuyện gì với nàng thế? Rosie tự trách mình khi nàng bước lên cầu thang về phía căn phòng của cha mình và đóng mạnh cánh cửa phía sau nàng. Một chút không khí Giáng Sinh, và sự xa hoa mà trước kia nàng không hề biết đến, lần đầu tiên từ khi trưởng thành nàng được tự do làm bất cứ điều gì mình muốn, thêm vào đó là một chàng trai độc thân, quyến rũ đầu tiên mà nàng tiếp xúc lâu hơn nàng có thể nhớ, nếu có bao giờ như thế !—và nàng ứng xử như một nữ sinh vụng về.
Tệ hơn thế, Hawk đã thấy cách nàng phản ứng.
Nàng thấy điều đó trong mắt anh ngay bây giờ, khi anh đã nhìn thấu nàng.
Nàng lắc đầu chán ghét chính bản thân mình trước khi đi xuyên qua phòng ngủ để xem cha mình thế nào. Ông đã ngủ, thân nhiệt ông đã hạ khi nàng chạm vào trán ông, và rồi nàng lặng lẽ rời đi để ông nghỉ ngơi.
Không nghĩ về chuyện đó nữa, dường như thế, nàng lấy cây vĩ cầm từ trong hộp ra và nâng niu nó như một đứa trẻ quý giá. Mà với nàng nó là như thế. Nó đã đi cùng nàng bất cứ nơi nào mà nàng đến.
Nàng tự hỏi rằng đã bao lâu rồi kể từ lần cuối nàng chơi nhạc cụ quý giá này, và biết rằng có một sự thích thú như ngân lên hệt như vậy trong cơ thể nàng khi bàn tay của Hawk chạm vào tay nàng trong giây lát? Từ khi nàng có sự tự do để biểu lộ sự phấn khích khi chỉ cần nhìn Hawk, tưởng tượng khi chạm vào chàng, được chàng chạm vào, cho nàng…
Quá lâu, nàng nghi ngờ.
Bao lâu trước khi nàng lại được như thế? Nếu như nàng đã làm…
Chap 6
Dịch: Flora
Edit: Marsu
“Đến đây nào, đồ mê ngủ, hãy di chuyển đến nơi nào đó làm em thoải mái hơn một chút!”
Rosie cảm thấy nàng được nâng lên trong một vòng tay mạnh mẽ. Một phần trong nàng muốn phản đối, nhưng mí mắt của nàng đã quá nặng, và nàng dường như cũng không thể tìm thấy từ nào để cự tuyệt, nên thay vào đó nàng choàng tay lên bờ vai mạnh mẽ và rúc lại gần một cách thoải mái hơn, áp vào vòm ngực đàn ông cứng rắn bên dưới má nàng.
Cha nàng đã luôn bế nàng lên giường như thế này khi nàng còn là một đứa trẻ và đã ngủ quên khi đang xem TV—mang nàng lên lầu trước khi ủ ấm nàng bên dưới chiếc chăn lông vịt.
Mí mắt của nàng mở toang, giật mình hoảng sợ khi nàng nhớ ra rằng nàng không còn là một đứa trẻ nữa. Rằng nàng không ở nhà mình, mà đang ở Canada! Rằng trước đó nàng đã quá mệt mỏi để có thể làm bất kỳ điều gì hơn là thay một cái áo ngủ bông mềm và tết lại mái tóc của mình trước khi kéo chăn đắp qua người và ngủ quên trên ghế sofa. Còn cha nàng đang nằm trên giường của ông, trong phòng ngủ kế bên, khổ sở với bệnh cúm, vì thế ông không có khả năng bế nàng đi đâu được.
Chính Hawk đã làm điều đó!
Chàng nở một nụ cười như chó sói khi chàng nhìn xuống đôi mắt to và hoảng hốt của nàng. “Đừng lo lắng quá, Rosie. Tôi chỉ đưa em đến một trong những phòng ngủ trong ngôi nhà chính thôi.”
Phòng ngủ nào? Phòng của chàng ư? Việc trước đó đánh thức nàng chẳng phải quá rõ ràng với ông ta-
“Việc bất ngờ xảy ra rằng là căn hộ của ông Donald’s chỉ có một phòng ngủ,” Hawk bực tức vì chàng dễ dàng đọc được—và không lấy làm cảm kích—với những ý nghĩ hoảng sợ đang đi qua cái đầu giằng co của Rosie.
Khỉ thật, những điều mà người đàn ông nên làm đã làm nàng tưởng tượng chàng là loại người gì, thậm chí còn nghĩ rằng chàng có thể lợi dụng trên cơ thể bán khỏa thân đang hoang mang ngủ của nàng sao?
Môi chàng mím chặt. “Không có cách nào mà em có thể ngủ trên ghế sofa trong suốt cả kỳ nghỉ của em được, Rosie,” chàng nói một cách kiên quyết.
“Tôi chắc rằng b… tôi—Donald và tôi sẽ có thể sắp xếp lại một vài thứ ngay khi ông ấy cảm thấy khoẻ hơn chút ít…” Nàng kéo dài câu nói, một cái cau mày kèm với cái trán nhăn lại khi nàng nhìn lên Hawk. “Anh có thể đặt tôi xuống ngay bây giờ!” nàng kêu lên. “Chân tôi hoàn toàn không có vấn đề gì hết!”
Không có vấn đề gì với bất cứ bộ phận nào trên cơ thế nàng cả!
Hawk biết. Và chàng còn biết khá rõ. Cái áo ngủ nàng mặc chỉ dài đến đầu gối, và nó làm lộ rõ đôi chân trần dài, cân đối. Đôi chân dài, mượt mà đó có thể quấn quanh người một người đàn ông như chàng.
Chàng nghiến răng, cánh tay của chàng càng siết chặt nàng hơn vì chàng cảm thấy sự khuấy động của chính cơ thể mình. Hay thật. Chàng mới vừa có cảm giác bị xúc phạm vì nàng rõ ràng là nghĩ rằng chàng ý định không trong sáng với nàng—vậy mà lúc này cơ thể của chàng đã cứng lại với mong muốn có được nàng!
“Chúng ta tới nơi rồi,” chàng nói nhanh, đá mở cánh cửa và bế nàng vào bên trong.
Đây là đâu? Rosie lo lắng tự hỏi, và nàng nhìn quanh căn phòng.
Đó là một phòng ngủ, chắc chắn rồi, và còn thiếu sự hiện diện của nhiều đồ dùng cá nhân, có nghĩa đây là một trong những phòng khách trong ngôi nhà chính.
“Tôi không thể ở lại đây” nàng phản đối, dù thậm chí Hawk đã đặt nàng xuống chiếc giường phủ chăn bông.
“Tại sao lại không?” chàng càu nhàu, khi chàng nhìn thẳng xuống nàng. “Trang trại có bốn phòng ngủ cho khách, vì vậy có đủ chỗ cho tất cả mọi người.”
Nàng trông cực kỳ tự vệ, nằm giữa đống gối màu vàng đồng rải rác trên tấm chăn, chiếc áo ngủ màu trắng điểm một ít hoa văn hình hoa hồng, mái tóc của nàng không còn buông xõa xuống bờ vai mà được tết lại thành một bím tóc chạy dọc theo chiều dài lưng nàng.
Nàng lắc nhẹ đầu mình. “Gia đình của anh…”
“Tôi sẽ thất vọng về bản thân nếu tôi để em tiếp tục ngủ trên ghế sofa của Donald,” Hawk cam đoan với nàng một cách mạnh mẽ, và chàng ngồi xuống bên cạnh giường.
Chàng không cố ý. Chàng đã tự nói với bản thân là phải ra khỏi đây. Mà lúc này. Chính cơ thể của chàng đã làm ngơ sự chỉ dẫn đó!
Nàng thực sự là người phụ nữ đẹp tinh tế nhất mà chàng từng thấy, chàng thừa nhận, ngay khi ánh mắt chàng đang lang thang một cách đầy tán thưởng trên khuôn mặt và cơ thể của nàng. Mọi đường nét của nàng đều rất hoàn hảo, đôi mắt màu xanh lá cây đầy mê hoặc, những đường cong quý phái trên cơ thể nàng thật mềm mại quyến rũ, ngực của nàng căng tròn, vòng eo bé nhỏ và cặp đùi cân đối phía trên đôi chân thon dài.
Ánh mắt của Hawk quay trở lại trên khuôn mặt của nàng, và chàng cau mày nhẹ vì một lần nữa chàng có cảm giác rằng Chàng đã từnggặp nàng ở đâu đótrước đây.
“Hawk …?”
Ánh mắt đen của chàng bắt gặp ánh mắt nàng, nhìn thấy những câu hỏi trong mắt nàng khi nàng ngước nhìn chàng một cách vô định. Chàng đặt tay ở hai bên đầu nàng và bắt đầu hạ thấp đầu về phía nàng.
Chết tiệt, cái gì đã xảy ra với chàng mà không lợi dụng trên cơ thể bán khỏa thân đang hoang mang ngủ của nàng chứ? Hawk thầm chế giễu chính mình, và chàng dừng lại khi môi chàng chỉ còn cách bờ môi của nàng vài phân.
Cái ý nghĩ quái quỷ! Chàng muốn hôn nàng, muốn chạm vào nàng. Và Rosie cũng dường như không muốn chống cự chàng, thậm chí, hình như cánh tay của nàng không biết khi nào đã di chuyển lên bờ vai của chàng như chờ đợi bất cứ “động thái” tiếp để đi theo!
Chỉ một nụ hôn thôi, chàng tự hứa với lòng. Chỉ cần biết cảm giác môi của mình áp vào đôi môi nàng. Để biết được mùi vị của nàng…
Dịch: Flora
Edit: Marsu
Toàn bộ cơ thể của Rosie đã hoàn toàn nóng chảy khi khuôn miệng của Hawk “tuyên bố chủ quyền” trên môi nàng, đôi môi nàng tự động tách ra theo bản năng khi chúng tìm hiểu chàng cũng như cách mà chàng khám phá chúng.
Nhận thức mà nàng đã cảm thấy trước đó không là gì so với sự ấm nóng dễ chịu nàng tìm thấy lúc này trong vòng tay chàng khi nụ hôn của họ ngày càng sâu, cánh tay của Hawk di chuyển về nàng để kéo nàng dựa sát vào chàng.
Rosie như tan chảy vào chàng, dường như trở thành một phần cơ thể của chàng khi đôi chân nàng vướng vào chàng.
Nàng rên rỉ thâm thấp trong cổ họng khi một bàn tay của chàng di chuyển dọc theo cơ thể nàng, lướt qua những đường cong của hông và eo của nàng trước khi khum tay chụp mạnh ngực của nàng, ngón tay cái của chàng di chuyển xung quanh phần đỉnh của nó .
Cơ thể của nàng cong lên theo bản năng chống lại sự vuốt ve từ bàn tay chàng, đôi môi của nàng mở rộng hơn cho các cuộc tấn công của đầu lưỡi chàng như là nó được đẩy vào nhịp điệu ẩm ướt hướng đến đánh bại sự hoang dã của trái tim nàng. Vật cứng rắn của Hawk đặt ở nửa trên của cơ thể nàng, đã nói cho nàng biết những kích thích của riêng chàng.
Vậy, đây là những gì “việc ấy” phải như thế—cảm giác làm tình là như thế này, Rosie nhận ra một cách kinh ngạc, trong cái phần não nho nhỏ, vui tươi vẫn còn hoạt động của nàng.
Nó còn tuyệt vời hơn, kỳ diệu hơn hơn bất cứ điều gì nàng có thể tưởng tượng được, và nàng không biết nghĩa của sự từ chối khi tay Hawk bắt đầu đi lang thang, không ngừng xoay tròn dọc chiều dài hông của nàng, chụp mông nàng khi chàng kéo nàng dán chặt vào người chàng hơn nữa.
Rosie đẩy tay của mình bên dưới chiếc áo len của chàng, chạm vào chàng như nàng đã mong ước được như vậy, hai bàn tay nàng di chuyển vuốt ve khắp chiều rộng tấm lưng chàng. Chàng cảm thấy thật thoải mái, thật rất thoải mái.
Nhưng nàng muốn nhiều hơn nữa. Cần nhiều hơn nữa. Muốn cảm thấy—
Nàng ngã trở lại những chiếc gối khi Hawk giật mạnh môi mình ra khỏi nàng và giữ nàng xa khỏi người chàng, để nhìn xuống nàng với đôi mắt đã chuyển sang màu xanh hải quân và một khuôn mặt nhợt nhạt bên dưới làn da rám nắng của chàng.
Hawk thở nông, kiên quyết rời xa Rosie ngay cả khi chàng nhìn thấy sự bối rối đau đớn trong đôi mắt xanh lá cây đậm vì sự từ chối bất ngờ của chàng.
Chàng đứng dậy đi qua bên kia căn phòng và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Cùng khung cảnh tuyết rơi mà chàng thấy không lâu vào buổi sáng nay đã hoàn toàn trống rỗng so với những suy nghĩ hỗn loạn của chàng lúc này.
Chàng đang làm gì ?
Chàng thậm chí không biết nàng. Không phải đó là một điều kiện tiên quyết để làm tình với một phụ nữ. Thông thường. Nhưng Rosie không phải chỉ là bất kỳ người phụ nữ nào. Nàng là con gái của Donald. Con gái của người đàn ông mà người này vừa như một người bạn cũng như nhân viên của chàng trong suốt mười năm qua.
Con gái của Donald, người mà Hawk nghi ngờ cũng sâu sắc như việc chàng muốn có nàng!
Chàng nghiêng trán của mình dựa vào tấm chắn cửa sổ lạnh giá khi chàng đấu tranh dành lại sự kiểm soát mà trước đó đã dễ dàng bỏ rơi chàng ít phút trước đây.
Uhm, chàng biết Rosie có vị như thế nào: nồng nhiệt và say đắm. Có một vị ngọt đã làm cho chàng muốn hôn nàng và tiếp tục nụ hôn ấy cho đến khi cơ thể của chàng hoà nhập với cơ thể nàng và chàng đã tìm thấy sự phóng thích bên trong nàng. Đó là một nhu cầu chàng xác định để thoả mãn!
Chàng hít một hơi sâu, kiểm soát hơi thở vào phổi của mình, kéo căng vai chàng trước khi quay mặt về phía nàng.
Nàng không còn nằm giữa đống gối, mà đã ngồi ở một bên giường, khuôn mặt nàng rất nhợt nhạt tương phản với những lọn tóc sống động của mình, mái tóc đó không còn bị bó buộc trong bím tóc nữa mà đã xoã ra tung bay về phía trước và bao trùm lấy hơi thở phập phồng của nàng.
Ngực nàng chỉ vài giây trước còn vừa vặn một cách hoàn hảo trong bàn tay chàng và đáp lại với những kích ứng dù là nhẹ nhất của chàng…
Miệng chàng mím chặt khi chàng kiên quyết đóng chặt cánh cửa của những kí ức vừa rồi. “Em là ai, Rosie?” chàng gắt lên một cách khắc nghiệt.
Nàng chớp đôi mắt bối rối của mình. “Anh biết em là—”
“Con gái của Donald.” Chàng gật đầu sốt ruột. “Nhưng đó không phải là con người thực sự của em, phải không?” chàng buộc tội.
Rosie cau mày nhìn thẳng chàng một cách thận trọng, ngay khi nàng đang chiến đấu trong nội tâm để một lần nữa xây dựng sự phòng thủ trước chàng. Bức tường phòng thủ mà Hawk đã quá dễ dàng đỡ bỏ đi chỉ vài phút trước khi chàng hôn và vuốt ve của nàng…
Nhưng nàng không cần suy nghĩ về điều đó lúc này, phải tập trung vào những gì chàng đang tra hỏi nàng.
Hawk dường như không hề biết chút gì về nàng lúc sáng nay, thậm chí không biết nàng là con gái của Donald. Nhưng điều đó đã thay đổi vào những phút cuối? Mặc cho sự mù mờ về thân thế của nàng trước đây, giờ Hawk đã nhận ra nàng chính là nữ nghệ sĩ vĩ cầm điêu luyện nổi tiếng thế giới – Rosemary Harris? Hay là “La Bella Rosa”, như một số người hâm mộ Ý nhiệt tình đã gọi nàng trước đây?
Rosie vừa kịp nhận ra rằng Hawk đã quay lại siêu thị trước khi nàng cảm thấy chàng di chuyển để giành đẩy chiếc xe hàng.
Ngoại trừ việc tay nàng vẫn chưa buông ra…
Tay của Hawk phủ lên tay nàng. Đôi bàn tay to. Ấm áp, rắn rỏi và đầy che chở. Thật là mạnh mẽ, Rosie nghĩ, nàng cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc theo chiều dài những ngón tay và lên cánh tay mình.
Nàng giật tay ra một cách nhanh chóng. Chuyện gì thế này? Chuyện gì vừa xảy ra thế này?
“Tôi làm em đau à?” Hawk lo lắng quay sang nàng, vươn tay ra như muốn nắm lấy đôi tay nàng để chàng có thể kiểm tra chúng.
Rosie giấu đôi bàn tay run rẩy của mình ra sau lưng và nhìn chằm vào chàng. Làm nàng đau à? Không, tất nhiên là chàng không làm nàng đau. Nàng không chắc chuyện vừa xảy ra…Trong nhiều năm qua, nàng luôn tưởng tượng rằng một người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường sẽ đến và chiếm lấy trái tim nàng. Một người đàn ông sẽ đưa nàng thoát khỏi cuộc sống đã trở thành một thử thách nhiều hơn là sự hưởng thụ mà nó đã từng có.
Nhưng Joshua Hawkley, mặc dù mạnh mẽ và kiên cường, chắc chắn là không muốn cứu giúp nàng! Trái lại, nàng có cảm giác rõ ràng rằng từ khi chàng biết nàng là cô con gái vắng mặt từ lâu của Donald, chàng nghĩ rằng ông mấy mới là người cần được giúp!
Nàng liếm môi mình trước khi nói. “Chỉ là tĩnh điện từ tay cầm của xe đẩy thôi,” nàng bác bỏ, tỏ vẻ không quan tâm.
Đôi mắt xanh của Hawk đen lại một cách đầy suy đoán. “Em chắc chứ —?”
“Anh quay lại sớm thế,” Rosie nhanh chóng cắt ngang. “Anh không tìm thấy được gì à?”. Nàng nhìn vào đôi bàn tay không của anh.
Cùng đôi bàn tay đó đã khơi dậy một cơn run rẩy lạ lùng từ bên trong nàng…!
Hawk cau có. “Tôi đã sai lầm khi đi vào cửa hàng đồ chơi trước, và nhận ra rằng mình hoàn toàn không biết mua cái gì cho một cậu bé 6 tuổi—chưa kể một cô bé 7 tuổi! Tôi không cho rằng em có bất cứ ý tưởng nào về việc tôi có thể mua gì cho chúng đâu nhỉ?”
“Tôi à?” Rosie lặp lại một cách hoài nghi, mà thời điểm nhận thức đầy đủ bắt đầu mờ dần. Từ trong chính cơ thể đang run lên của nàng nếu không phải từ trí nhớ của nàng.
“Tôi đoán là không”. Hawk nói, nghĩ rằng đó thật là một câu hỏi ngớ ngẩn, vì là con một Rosie chắc hẳn cũng không biết gì nhiều hơn chàng về chuyện bọn trẻ thích gì vào những ngày này. Ít nhất, chàng biết rằng nàng là con một…
“Anh đoán đúng đấy” Rosie trả lời cộc lốc.
“Tôi sẽ gọi điện cho Jen –chị tôi– sau và hỏi chị ấy,” chàng quay lại và trao cho Rosie một cái nhìn quan tâm. “Em không thấy nóng nực trong bộ đồ đó à…?” Nàng vẫn đội một chiếc mũ len dày cộm, còn thêm cả cái áo khoác nặng nề phủ hết cả người nàng từ cổ đến mắt cá chân, và khuôn mặt nàng không còn nhợt nhạt nữa mà đỏ hồng lên vì nhiệt độ của khu thực phẩm.
“Thật bất tiện khi phải cầm chúng,” nàng đáp lại căng thẳng, trước khi chuyển sự chú ý sang hàng mỳ Ý.
Kỹ tính? Đúng vậy, chàng tin thế, Hawk quyết định một cách bực bội. Cô ta làm sao thế không biết? Tại sao nó lại khó khăn ngay cả khi chỉ đang cố trò chuyện với cô?
Và điều gì sẽ xảy ra bây giờ nếu như chàng chạm vào nàng nhỉ?
Bởi vì có điều gì đó…
“Anh có cần tôi cất dùm cái đó không, hay có thể tôi sẽ đi lên xem cha tôi thế nào?” Rosie hỏi lịch sự, và nàng giúp Hawk đem những túi thực phẩm từ gara vào trong nhà. Đồ ăn đủ cho cả một đội quân hơn là một gia đình trong kỳ nghỉ Giáng Sinh—Hawk đã bỏ thêm rất nhiều đồ vào xe đẩy hàng sau khi gặp nàng ở siêu thị.
Với nàng mọi thứ đều ổn, dù sao thì đó cũng là tiền của chàng. Ngoài ra, ngay khi thật sự vào siêu thị thì nàng mới nhận ra rằng, ngoài việc mua một con gà tây và rau quả kèm theo thì nàng hoàn toàn chẳng biết phải cho họ ăn gì trong suốt kì Giáng Sinh.
Khi dừng lại và nghĩ về chuyện đó, nàng không thể nhớ lần cuối cùng mình đón Giáng Sinh cùng gia đình là bao giờ. Nàng dường như đã trải qua năm hay sáu mùa Giáng Sinh trong những khách sạn đâu đó trên khắp thế giới. Và thậm chí ngay cả khi nàng ở nhà cùng mẹ mình, họ cũng chẳng thể tổ chức Giáng Sinh xa xỉ như cách mà Hawkley và gia đình chàng sắp làm.
Sẽ phải như thế nào để là một thành viên của gia đình lớn như thế nhỉ? Rosie thậm chí còn không thể bắt đầu tưởng tượng.
Thôi nghĩ lung tung đi, Rosie, nàng tự bảo mình một cách kiên quyết. Hãy thôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra! Bởi vì nó đã xảy ra. Chắc chắn là thế!
Đây không phải chuyện kì nghỉ Giáng Sinh. Mà là chuyện gì đã xảy ra khi Hawk chạm vào tay nàng khi ở trong siêu thị. Và những thứ lung tung trong đầu cô không thể làm chuyện đó biến mất.
Chính sự thiếu đề phòng hay là sự háo hức với niềm vui của những người xung quanh dường như đã làm cho nàng mở rộng cả con người mình với nhiều cảm xúc khác nữa.
Kể từ đó—từ khi Hawk chạm vào người nàng—mặc dù đã cố gắng phủ nhận chuyện đó nàng vẫn hoàn toàn nghĩ về chàng, cảm thấy run lên với ý nghĩ đó mỗi khi nhìn thấy chàng.
Nàng muốn gọi tất cả những ý nghĩ hoang dã đang dồn dập tràn qua trong đầu mình, để xóa hết những cảm giác mới mẻ đó đi. Nhưng, càng cố gắng, thì nàng càng không thể làm được.
Có lẽ bởi vì, sau buổi sáng này, nàng biết chắc Hawk trông như thế nào bên dưới chiếc áo len dày và cái quần jean mà chàng đang mặc. Cơ bắp của chàng lan truyền ra sao trên khắp chiều rộng vòm ngực rắn chắc và cánh tay vạm vỡ khi chàng cử động. Và cả những đám lông sẫm màu mềm mượt phủ trên vòm ngực rám nắng ấy…
Nàng mong mỏi biết bao để được lướt bàn tay qua đôi vai rộng của chàng và đùa nghịch trên vòm ngực rắn chắc ấy.
Đó là tất cả những gì nàng suy nghĩ kể từ cái khoảnh khắc tay chạm tay với Hawk trong siêu thị. Siêu thị, trong tất cả những nơi có thể!
Nàng biết đó là gì, dĩ nhiên. Nàng không phải là một con ngốc.
Sức hấp dẫn về mặt thể xác.
Đó là điều mà trước đây nàng chưa từng biết. Chưa bao giờ cảm thấy. Nhưng nàng biết là mình đang cảm thấy nó ngay bây giờ. Toàn thân nàng đang run lên khi nghĩ về chàng, những giác quan của nàng hòa nhịp cùng với những cảm xúc đó, ngực nàng như chặt khít bên dưới chiếc áo chui đầu, hai nụ hoa nhạy cảm, khẽ đau.
Đó là lý do vì sao nàng phải tránh xa khỏi Hawk một lúc. Phải đi đâu đó để nàng không phải nhìn vào chàng thêm nữa. Phải cố gắng để giữ sự khôn ngoan, lấy lại kiểm soát sau những khát khao không mong đợi.
Dịch: Vivian
Edit: Ngọc Mai
“Chắc là em sẽ đi và xem bác Donald,” Hawk nói một cách lơ đãng khi chàng bắt đầu mở tủ đựng đồ trong bếp và cất đồ ăn vào, cơ bắp chàng lay động như cách mà Rosie biết chúng sẽ như thế. “Cũng lâu rồi kể từ khi hai cha con gặp nhau lần cuối nhỉ?”
Chàng hỏi như tình cờ, và Rosie thì biết rằng nó không tình cờ chút nào…
“Một thời gian.” Nàng trả lời một cách lẩn tránh.
Hawk quay sang nhìn Rosie, cái nhìn mạnh mẽ của chàng dễ dàng giữ chặt lấy nàng.
“Một thời gian là bao lâu rồi?” chàng gặng hỏi.
Môi nàng mím chặt lại. “Nhiều năm rồi.”
“Nhiều năm!” Hawk lặp lại một cách nghi ngờ, cố gắng ráp nối những điều chàng biết với những gì bác Donald kể trước đó với cái giọng khào khào của người đang phát sốt. Mặc dù, khi nghĩ về điều đó, chàng biết rằng bác Donald và Rosie đã không cùng nhau đón Giáng Sinh trong mười năm qua, vì bác Donald đã đón Giáng Sinh với Hawk và gia đình chàng suốt những năm đó. Nhưng chàng vẫn…“Em đã không gặp cha mình nhiều năm rồi à?”
Cái nhìn của nàng đầy vẻ thách thức khi nó bắt gặp ánh mắt anh. “Không.”
“Bao nhiêu năm thế?” chàng cố hỏi lần nữa.
“Một vài năm,” nàng thốt lên miễn cưỡng. “Bây giờ, nếu anh không phiền, tôi thực sự muốn đi xem ông ấy thế nào…”
Hawk thật sự để ý. Rất nhiều. Chàng thực sự mệt mỏi với sự đề phòng của người phụ nữ này và càng ngày càng bị thuyết phục rằng lý do cô ta ở đây không trong sáng.
“Tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa cho hai chúng ta khi em quay lại—”
“Tôi thực sự không đói,” Rosie cắt ngang, không thích cái cách đổi đề tài của Hawk trong cuộc đối thoại này, nàng chắc thế.
Nàng đã rất hy vọng rằng đó chỉ là sự mệt mỏi sau buổi sáng bên ngoài lấp đầy nàng với sự khao khát kỳ lạ được nhìn Hawk trần truồng lần nữa…
“Tôi—nghĩ việc trễ máy bay đã làm tôi hơi mệt, hay đại loại thế.” Nàng nhìn xuống sàn nhà để giấu đi sự uể oải của mình.
Cái nhìn của Hawk như thu hẹp lại khi chàng tiếp tục nhìn xuyên qua nhà bếp về phía nàng. Cuối cùng thì nàng đã cũng cởi cái mũ len đen và chiếc áo khoác dài, nhưng trông nàng vẫn có chút nhợt nhạt, và đôi mắt long lanh của nàng dường như trở nên luống cuống khi nàng lướt nhìn quà sàn nhà lát gạch. “Em không bị cảm luôn đó chứ?” Hawk hỏi lịch sự và băng qua nhà bếp tiến về phía nàng.
“Không!” nàng quả quyết, đột ngột nhìn lên và lui lại phía sau. “Không, tôi chắc là tôi ổn”. Nàng lặp lại với vẻ hơi gắt, cố gắng nở một nụ cười nhưng không được. “Ngủ một vài tiếng và tôi chắc sẽ ổn thôi,” nàng nói thêm, với sự gượng gạo, lãng tránh rõ ràng, ánh mắt nàng không hoàn toàn chạm vào cái nhìn của chàng.
Hawk đứng cách nàng vài inches và tiếp tục nhìn về phía nàng một cách dò hỏi. Má nàng ửng đỏ và đôi mắt chắc chắn như đang phát sốt, nhưng bằng cách nào đó chàng không nghĩ rằng đó là do sự khởi đầu của bệnh cúm…
Hơi thở nàng hổn hển, ngực nàng như nâng lên hạ xuống theo từng cử động, và chàng có thể thấy rõ được viền ngoài nhũ hoa của nàng hiện qua chiếc áo len lông cừu. Chúng thật gợi tình. Căng đầy và đẩy cao…
Chàng lại đưa mắt nhìn gương mặt đỏ hồng của nàng, khuôn mặt mà giờ đây đã ngước lên nhìn chàng với sự thách thức bướng bỉnh, quai hàm bất động của nàng, đôi môi mím chặt và cả đôi mắt xanh lục bất chấp chàng nói lên điều mà cả hai đang nghĩ.
Rosie Harrison hoàn toàn nghĩ về cơ thể chàng!
Một sự nhận thức nguy hiểm đó là chàng cũng hoàn toàn nghĩ về cơ thể của nàng!
Thực sự, chàng không thể nhớ rằng lần cuối cùng chàng quá bị hấp dẫn bởi phụ nữ, và cái cảm giác đó cứ ở mãi trong chàng từ khi đôi tay họ chạm vào nhau trong siêu thị.
Thật là điên rồ. Một phần trong chàng muốn Rosie. Không chỉ vì nàng là con gái của người làm của chàng, mà Hawk cũng chưa tin tưởng nàng, hay động cơ của nàng cho sự trở lại đột ngột trong cuộc đời bác Donald. Và chàng muốn biết nhiều thêm nữa về nàng trước khi quyết định.
Chết tiệt, tất cả những gì chàng biết, lý do nàng bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống của Donald có thể đơn giản như thực tế chỉ là thêm một người phụ nữ nữa, muốn sử dụng cha mình để tiếp cận chàng. Những phụ nữ khác đã thử rất nhiều cách thức táo bạo để gây sự chú ý ở chàng—trong đó có một người phụ nữ đã nỗ lực trèo từ ban công tầng mười của mình sang khách sạn kế bên mà chàng đang ở chỉ để nói rằng muốn gặp chàng.
Không may, đó là những thứ đi cùng khi trở thành người của công chúng.
Đó cũng là nguyên nhân tại sao chàng không nghĩ đến chuyện hôn nhân.
Chàng muốn có được hôn nhân như cha mẹ mình. Một cuộc hôn nhân hoàn toàn cho và nhận từ hai bên. Muốn biết được rằng người phụ nữ mà chàng yêu yêu chính con người chàng, chứ không phải vì chàng là Joshua Hawkley, một ngôi sao điện ảnh.
Đó là một yêu cầu cao, chàng biết, khi đó phải là chính con người chàng. Nhưng chàng không có ý định lập gia đình với bất cứ điều kiện nào thấp hơn.
Và Rosie Harrison, với sự bí ẩn cả trong quá khứ cũng như hiện tại, chắc chắn không phải là người phụ nữ cho chàng.
Chừng nào bác Donald sớm bình phục để có thể trả lời những thắc mắc của Hawk về con gái ông thì Hawk lại càng thích thú chừng ấy.
“Tôi cũng mong là em sẽ khỏe lại,” chàng khó chịu nói, trước khi lui lại. “Nếu như bác Donald cần gì, hãy cho tôi biết, hmm?” chàng vội nói thêm.
“Tôi sẽ làm thế,” nàng trả lời nhanh, quay đi và kiên quyết rời xa người đàn ông vừa giày vò vừa hấp dẫn nàng.
Chuyện gì với nàng thế? Rosie tự trách mình khi nàng bước lên cầu thang về phía căn phòng của cha mình và đóng mạnh cánh cửa phía sau nàng. Một chút không khí Giáng Sinh, và sự xa hoa mà trước kia nàng không hề biết đến, lần đầu tiên từ khi trưởng thành nàng được tự do làm bất cứ điều gì mình muốn, thêm vào đó là một chàng trai độc thân, quyến rũ đầu tiên mà nàng tiếp xúc lâu hơn nàng có thể nhớ, nếu có bao giờ như thế !—và nàng ứng xử như một nữ sinh vụng về.
Tệ hơn thế, Hawk đã thấy cách nàng phản ứng.
Nàng thấy điều đó trong mắt anh ngay bây giờ, khi anh đã nhìn thấu nàng.
Nàng lắc đầu chán ghét chính bản thân mình trước khi đi xuyên qua phòng ngủ để xem cha mình thế nào. Ông đã ngủ, thân nhiệt ông đã hạ khi nàng chạm vào trán ông, và rồi nàng lặng lẽ rời đi để ông nghỉ ngơi.
Không nghĩ về chuyện đó nữa, dường như thế, nàng lấy cây vĩ cầm từ trong hộp ra và nâng niu nó như một đứa trẻ quý giá. Mà với nàng nó là như thế. Nó đã đi cùng nàng bất cứ nơi nào mà nàng đến.
Nàng tự hỏi rằng đã bao lâu rồi kể từ lần cuối nàng chơi nhạc cụ quý giá này, và biết rằng có một sự thích thú như ngân lên hệt như vậy trong cơ thể nàng khi bàn tay của Hawk chạm vào tay nàng trong giây lát? Từ khi nàng có sự tự do để biểu lộ sự phấn khích khi chỉ cần nhìn Hawk, tưởng tượng khi chạm vào chàng, được chàng chạm vào, cho nàng…
Quá lâu, nàng nghi ngờ.
Bao lâu trước khi nàng lại được như thế? Nếu như nàng đã làm…
Chap 6
Dịch: Flora
Edit: Marsu
“Đến đây nào, đồ mê ngủ, hãy di chuyển đến nơi nào đó làm em thoải mái hơn một chút!”
Rosie cảm thấy nàng được nâng lên trong một vòng tay mạnh mẽ. Một phần trong nàng muốn phản đối, nhưng mí mắt của nàng đã quá nặng, và nàng dường như cũng không thể tìm thấy từ nào để cự tuyệt, nên thay vào đó nàng choàng tay lên bờ vai mạnh mẽ và rúc lại gần một cách thoải mái hơn, áp vào vòm ngực đàn ông cứng rắn bên dưới má nàng.
Cha nàng đã luôn bế nàng lên giường như thế này khi nàng còn là một đứa trẻ và đã ngủ quên khi đang xem TV—mang nàng lên lầu trước khi ủ ấm nàng bên dưới chiếc chăn lông vịt.
Mí mắt của nàng mở toang, giật mình hoảng sợ khi nàng nhớ ra rằng nàng không còn là một đứa trẻ nữa. Rằng nàng không ở nhà mình, mà đang ở Canada! Rằng trước đó nàng đã quá mệt mỏi để có thể làm bất kỳ điều gì hơn là thay một cái áo ngủ bông mềm và tết lại mái tóc của mình trước khi kéo chăn đắp qua người và ngủ quên trên ghế sofa. Còn cha nàng đang nằm trên giường của ông, trong phòng ngủ kế bên, khổ sở với bệnh cúm, vì thế ông không có khả năng bế nàng đi đâu được.
Chính Hawk đã làm điều đó!
Chàng nở một nụ cười như chó sói khi chàng nhìn xuống đôi mắt to và hoảng hốt của nàng. “Đừng lo lắng quá, Rosie. Tôi chỉ đưa em đến một trong những phòng ngủ trong ngôi nhà chính thôi.”
Phòng ngủ nào? Phòng của chàng ư? Việc trước đó đánh thức nàng chẳng phải quá rõ ràng với ông ta-
“Việc bất ngờ xảy ra rằng là căn hộ của ông Donald’s chỉ có một phòng ngủ,” Hawk bực tức vì chàng dễ dàng đọc được—và không lấy làm cảm kích—với những ý nghĩ hoảng sợ đang đi qua cái đầu giằng co của Rosie.
Khỉ thật, những điều mà người đàn ông nên làm đã làm nàng tưởng tượng chàng là loại người gì, thậm chí còn nghĩ rằng chàng có thể lợi dụng trên cơ thể bán khỏa thân đang hoang mang ngủ của nàng sao?
Môi chàng mím chặt. “Không có cách nào mà em có thể ngủ trên ghế sofa trong suốt cả kỳ nghỉ của em được, Rosie,” chàng nói một cách kiên quyết.
“Tôi chắc rằng b… tôi—Donald và tôi sẽ có thể sắp xếp lại một vài thứ ngay khi ông ấy cảm thấy khoẻ hơn chút ít…” Nàng kéo dài câu nói, một cái cau mày kèm với cái trán nhăn lại khi nàng nhìn lên Hawk. “Anh có thể đặt tôi xuống ngay bây giờ!” nàng kêu lên. “Chân tôi hoàn toàn không có vấn đề gì hết!”
Không có vấn đề gì với bất cứ bộ phận nào trên cơ thế nàng cả!
Hawk biết. Và chàng còn biết khá rõ. Cái áo ngủ nàng mặc chỉ dài đến đầu gối, và nó làm lộ rõ đôi chân trần dài, cân đối. Đôi chân dài, mượt mà đó có thể quấn quanh người một người đàn ông như chàng.
Chàng nghiến răng, cánh tay của chàng càng siết chặt nàng hơn vì chàng cảm thấy sự khuấy động của chính cơ thể mình. Hay thật. Chàng mới vừa có cảm giác bị xúc phạm vì nàng rõ ràng là nghĩ rằng chàng ý định không trong sáng với nàng—vậy mà lúc này cơ thể của chàng đã cứng lại với mong muốn có được nàng!
“Chúng ta tới nơi rồi,” chàng nói nhanh, đá mở cánh cửa và bế nàng vào bên trong.
Đây là đâu? Rosie lo lắng tự hỏi, và nàng nhìn quanh căn phòng.
Đó là một phòng ngủ, chắc chắn rồi, và còn thiếu sự hiện diện của nhiều đồ dùng cá nhân, có nghĩa đây là một trong những phòng khách trong ngôi nhà chính.
“Tôi không thể ở lại đây” nàng phản đối, dù thậm chí Hawk đã đặt nàng xuống chiếc giường phủ chăn bông.
“Tại sao lại không?” chàng càu nhàu, khi chàng nhìn thẳng xuống nàng. “Trang trại có bốn phòng ngủ cho khách, vì vậy có đủ chỗ cho tất cả mọi người.”
Nàng trông cực kỳ tự vệ, nằm giữa đống gối màu vàng đồng rải rác trên tấm chăn, chiếc áo ngủ màu trắng điểm một ít hoa văn hình hoa hồng, mái tóc của nàng không còn buông xõa xuống bờ vai mà được tết lại thành một bím tóc chạy dọc theo chiều dài lưng nàng.
Nàng lắc nhẹ đầu mình. “Gia đình của anh…”
“Tôi sẽ thất vọng về bản thân nếu tôi để em tiếp tục ngủ trên ghế sofa của Donald,” Hawk cam đoan với nàng một cách mạnh mẽ, và chàng ngồi xuống bên cạnh giường.
Chàng không cố ý. Chàng đã tự nói với bản thân là phải ra khỏi đây. Mà lúc này. Chính cơ thể của chàng đã làm ngơ sự chỉ dẫn đó!
Nàng thực sự là người phụ nữ đẹp tinh tế nhất mà chàng từng thấy, chàng thừa nhận, ngay khi ánh mắt chàng đang lang thang một cách đầy tán thưởng trên khuôn mặt và cơ thể của nàng. Mọi đường nét của nàng đều rất hoàn hảo, đôi mắt màu xanh lá cây đầy mê hoặc, những đường cong quý phái trên cơ thể nàng thật mềm mại quyến rũ, ngực của nàng căng tròn, vòng eo bé nhỏ và cặp đùi cân đối phía trên đôi chân thon dài.
Ánh mắt của Hawk quay trở lại trên khuôn mặt của nàng, và chàng cau mày nhẹ vì một lần nữa chàng có cảm giác rằng Chàng đã từnggặp nàng ở đâu đótrước đây.
“Hawk …?”
Ánh mắt đen của chàng bắt gặp ánh mắt nàng, nhìn thấy những câu hỏi trong mắt nàng khi nàng ngước nhìn chàng một cách vô định. Chàng đặt tay ở hai bên đầu nàng và bắt đầu hạ thấp đầu về phía nàng.
Chết tiệt, cái gì đã xảy ra với chàng mà không lợi dụng trên cơ thể bán khỏa thân đang hoang mang ngủ của nàng chứ? Hawk thầm chế giễu chính mình, và chàng dừng lại khi môi chàng chỉ còn cách bờ môi của nàng vài phân.
Cái ý nghĩ quái quỷ! Chàng muốn hôn nàng, muốn chạm vào nàng. Và Rosie cũng dường như không muốn chống cự chàng, thậm chí, hình như cánh tay của nàng không biết khi nào đã di chuyển lên bờ vai của chàng như chờ đợi bất cứ “động thái” tiếp để đi theo!
Chỉ một nụ hôn thôi, chàng tự hứa với lòng. Chỉ cần biết cảm giác môi của mình áp vào đôi môi nàng. Để biết được mùi vị của nàng…
Dịch: Flora
Edit: Marsu
Toàn bộ cơ thể của Rosie đã hoàn toàn nóng chảy khi khuôn miệng của Hawk “tuyên bố chủ quyền” trên môi nàng, đôi môi nàng tự động tách ra theo bản năng khi chúng tìm hiểu chàng cũng như cách mà chàng khám phá chúng.
Nhận thức mà nàng đã cảm thấy trước đó không là gì so với sự ấm nóng dễ chịu nàng tìm thấy lúc này trong vòng tay chàng khi nụ hôn của họ ngày càng sâu, cánh tay của Hawk di chuyển về nàng để kéo nàng dựa sát vào chàng.
Rosie như tan chảy vào chàng, dường như trở thành một phần cơ thể của chàng khi đôi chân nàng vướng vào chàng.
Nàng rên rỉ thâm thấp trong cổ họng khi một bàn tay của chàng di chuyển dọc theo cơ thể nàng, lướt qua những đường cong của hông và eo của nàng trước khi khum tay chụp mạnh ngực của nàng, ngón tay cái của chàng di chuyển xung quanh phần đỉnh của nó .
Cơ thể của nàng cong lên theo bản năng chống lại sự vuốt ve từ bàn tay chàng, đôi môi của nàng mở rộng hơn cho các cuộc tấn công của đầu lưỡi chàng như là nó được đẩy vào nhịp điệu ẩm ướt hướng đến đánh bại sự hoang dã của trái tim nàng. Vật cứng rắn của Hawk đặt ở nửa trên của cơ thể nàng, đã nói cho nàng biết những kích thích của riêng chàng.
Vậy, đây là những gì “việc ấy” phải như thế—cảm giác làm tình là như thế này, Rosie nhận ra một cách kinh ngạc, trong cái phần não nho nhỏ, vui tươi vẫn còn hoạt động của nàng.
Nó còn tuyệt vời hơn, kỳ diệu hơn hơn bất cứ điều gì nàng có thể tưởng tượng được, và nàng không biết nghĩa của sự từ chối khi tay Hawk bắt đầu đi lang thang, không ngừng xoay tròn dọc chiều dài hông của nàng, chụp mông nàng khi chàng kéo nàng dán chặt vào người chàng hơn nữa.
Rosie đẩy tay của mình bên dưới chiếc áo len của chàng, chạm vào chàng như nàng đã mong ước được như vậy, hai bàn tay nàng di chuyển vuốt ve khắp chiều rộng tấm lưng chàng. Chàng cảm thấy thật thoải mái, thật rất thoải mái.
Nhưng nàng muốn nhiều hơn nữa. Cần nhiều hơn nữa. Muốn cảm thấy—
Nàng ngã trở lại những chiếc gối khi Hawk giật mạnh môi mình ra khỏi nàng và giữ nàng xa khỏi người chàng, để nhìn xuống nàng với đôi mắt đã chuyển sang màu xanh hải quân và một khuôn mặt nhợt nhạt bên dưới làn da rám nắng của chàng.
Hawk thở nông, kiên quyết rời xa Rosie ngay cả khi chàng nhìn thấy sự bối rối đau đớn trong đôi mắt xanh lá cây đậm vì sự từ chối bất ngờ của chàng.
Chàng đứng dậy đi qua bên kia căn phòng và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Cùng khung cảnh tuyết rơi mà chàng thấy không lâu vào buổi sáng nay đã hoàn toàn trống rỗng so với những suy nghĩ hỗn loạn của chàng lúc này.
Chàng đang làm gì ?
Chàng thậm chí không biết nàng. Không phải đó là một điều kiện tiên quyết để làm tình với một phụ nữ. Thông thường. Nhưng Rosie không phải chỉ là bất kỳ người phụ nữ nào. Nàng là con gái của Donald. Con gái của người đàn ông mà người này vừa như một người bạn cũng như nhân viên của chàng trong suốt mười năm qua.
Con gái của Donald, người mà Hawk nghi ngờ cũng sâu sắc như việc chàng muốn có nàng!
Chàng nghiêng trán của mình dựa vào tấm chắn cửa sổ lạnh giá khi chàng đấu tranh dành lại sự kiểm soát mà trước đó đã dễ dàng bỏ rơi chàng ít phút trước đây.
Uhm, chàng biết Rosie có vị như thế nào: nồng nhiệt và say đắm. Có một vị ngọt đã làm cho chàng muốn hôn nàng và tiếp tục nụ hôn ấy cho đến khi cơ thể của chàng hoà nhập với cơ thể nàng và chàng đã tìm thấy sự phóng thích bên trong nàng. Đó là một nhu cầu chàng xác định để thoả mãn!
Chàng hít một hơi sâu, kiểm soát hơi thở vào phổi của mình, kéo căng vai chàng trước khi quay mặt về phía nàng.
Nàng không còn nằm giữa đống gối, mà đã ngồi ở một bên giường, khuôn mặt nàng rất nhợt nhạt tương phản với những lọn tóc sống động của mình, mái tóc đó không còn bị bó buộc trong bím tóc nữa mà đã xoã ra tung bay về phía trước và bao trùm lấy hơi thở phập phồng của nàng.
Ngực nàng chỉ vài giây trước còn vừa vặn một cách hoàn hảo trong bàn tay chàng và đáp lại với những kích ứng dù là nhẹ nhất của chàng…
Miệng chàng mím chặt khi chàng kiên quyết đóng chặt cánh cửa của những kí ức vừa rồi. “Em là ai, Rosie?” chàng gắt lên một cách khắc nghiệt.
Nàng chớp đôi mắt bối rối của mình. “Anh biết em là—”
“Con gái của Donald.” Chàng gật đầu sốt ruột. “Nhưng đó không phải là con người thực sự của em, phải không?” chàng buộc tội.
Rosie cau mày nhìn thẳng chàng một cách thận trọng, ngay khi nàng đang chiến đấu trong nội tâm để một lần nữa xây dựng sự phòng thủ trước chàng. Bức tường phòng thủ mà Hawk đã quá dễ dàng đỡ bỏ đi chỉ vài phút trước khi chàng hôn và vuốt ve của nàng…
Nhưng nàng không cần suy nghĩ về điều đó lúc này, phải tập trung vào những gì chàng đang tra hỏi nàng.
Hawk dường như không hề biết chút gì về nàng lúc sáng nay, thậm chí không biết nàng là con gái của Donald. Nhưng điều đó đã thay đổi vào những phút cuối? Mặc cho sự mù mờ về thân thế của nàng trước đây, giờ Hawk đã nhận ra nàng chính là nữ nghệ sĩ vĩ cầm điêu luyện nổi tiếng thế giới – Rosemary Harris? Hay là “La Bella Rosa”, như một số người hâm mộ Ý nhiệt tình đã gọi nàng trước đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.