Chương 7: Chương 7
Carole Mortimer
28/10/2016
Dưới ánh nhìn suy đoán của Hawk, chàng dễ dàng nhìn thấy gương mặt xanh xao của nàng, đôi mắt xanh thẫm một lần nữa mang ánh nhìn u ám.
Vậy là mình đã đúng, chàng nặng nề nhận ra. Rosie đang giấu chàng điều gì đó. Và Donald thì vẫn còn bệnh nặng để làm sáng tỏ cho chàng – nếu cần thiết, chàng thậm chí muốn biết bí mật mà con gái ông đang che giấu – nó có lẽ sẽ làm chàng thỏa mãn tính tò mò về bản thân Rosie.
Từ cái nhìn cảnh giác trên gương mặt nàng, điều gì đó làm chàng nghĩ nàng sẽ sẵn sàng thực hiện!
Chàng nhét tay vào trong túi quần denim. “Cô – cái gì? Hai mươi hai? Hai mươi ba?” Chàng nhắc nhở một cách gay gắt.
“Hai mươi hai”, nàng yếu ớt xác nhận.
Chàng gật đầu. “Vậy ai đã là cô trong hai mươi hai năm qua, Rosie? Bởi vì tôi chắc kinh khủng rằng cô không phải là con gái của Donald!”
“Đừng buồn cười như vậy!” nàng cười chế nhạo. “Nếu bây giờ tôi là con gái của Donald, vậy tôi cũng là con gái ông ấy hơn hai mươi năm qua!”
Nụ cười đó là một sai lầm, Rosie nhận ra khi ánh nhìn Hawk tối lại một cách nguy hiểm. Nhưng nàng còn có thể làm gì? Nàng không muốn Hawk biết nàng là ai – rằng cái thế giới nhạc cổ điển – thế giới mà chàng hiển nhiên chưa bao giờ chạm vào – nàng cũng nổi tiếng và thành công như chàng. Nàng không muốn bất cứ ai ở Canada nhận ra nàng là Rosemarry Harris. Nàng muốn, cần được, duy trì danh tính của mình thêm một thời gian.
Có lẽ nó sẽ tốt hơn nếu nàng rời khỏi ngay lúc này?
Nàng đã không gặp bố kể từ lúc ông bỏ nàng và mẹ khi Rosie chỉ mới mười hai tuổi, bởi vì nàng biết đó là nơi cuối cùng mà mẹ nàng và Edmund – người đàn ông nàng không muốn kết hôn vào đêm Giáng Sinh hoặc bất cứ lúc nào! – sẽ nghĩ đến để tìm nàng.
Nhưng Hawk đang chứng minh nó sẽ là một sự phức tạp nàng chưa thương lượng được. Và không chỉ bởi vì tính kiên trì của chàng đang cố để biết nhiều hơn nữa về nàng…
Chàng đang làm phiền nàng. Thích thú với nàng. Khuấy động nàng. Nhìn nàng với ánh nhìn sâu sắc về thứ tình cảm mà nàng chưa đoán ra.
Điều đó có thể là điều tích cực với sự quan tâm buổi trình diễn âm nhạc của nàng, nhưng nó hoàn toàn không giúp cho sự bình yên trong tâm trí mà nàng đang tuyệt vọng tìm kiếm.
Sự bình yên trong tâm trí nàng cần nếu nàng muốn sang tác, nếu nàng muốn tiếp tục chơi nhạc một lần nữa…
Điều đó có nghĩa là nàng phải tập trung để tìm sự yên bình cho bản thân. Và nàng không tìm thấy nó quanh Hawk!
Nàng lắc đầu: “Hiển nhiên là anh không thích tôi ở lại đây, Hawk, vì vậy…”
“Đó là hiển nhiên, đúng không?” Chàng cay độc lập lại, “Sau cái cách mà chúng ta ở cùng nhau?”
Vâng… không. Nhưng chàng chắc không hài lòng về câu trả lời của nàng cho chàng trong vài phút trước, phải không?
Nàng nhún đôi vai hẹp: “Tôi nghĩ tốt nhất là không nên lặp lại điều đó, phải không anh?” nàng thận trọng nói.
Chàng trao một nụ cười không hài hước. Người phụ nữ này có một cái gì đó khác biệt. Nhưng cái gì? Đó là một câu hỏi thực sự…
“Tôi có thể nhận thấy trong lời nói đó nghĩa là cô không chắc nếu cô ở lại đây, cô có thể lấy tay ra khỏi người tôi?” chàng chế nhạo.
Hai gò má nàng đỏ lên vì bị chế nhạo, mắt nàng lấp lánh giận dữ khi nàng nâng cằm lên một cách thách thức. “Anh thật sự không thể cưỡng lại được, ông Hawkley”, nàng lạnh lùng nói.
Ngay lúc đó nụ cười của chàng trở nên chân thật. “Chính xác, Rosie.”chàng thì thầm một cách tán thưởng. “Nhưng vì cô rời đi…” chàng trấn tĩnh lại và lắc đầu. “Tôi không nghĩ bằng cách đó, Donald sẽ biết ơn tôi đã cho con gái ông đi trước khi hai người có cơ hội gặp gỡ riêng với nhau.”
“Đây là nhà của anh, không phải của bố tôi,” nàng trả lời một cách bướng bỉnh.
Đúng vậy và việc ở lại đây hóa ra không phải là thời gian thư giãn chàng mong muốn. Nhưng tất cả điều chàng biết bây giờ là việc Rosie rời đi không ngăn tính tò mò của chàng để biết thêm nhiều về nàng. Hoặc là cái cách mà chàng vẫn muốn có nàng!
“Vậy tôi sẽ yêu cầu cô ở lại, Rosie,” chàng nói ngắn gọn. “đến khi có dấu hiệu cho thấy Donald đã khoẻ hơn.”
Nàng nhướng cặp lông mày nâu: “Tôi không nghĩ rằng chúng ta đang cãi nhau…”
Không phải là cãi nhau, Hawk thừa nhận, nhưng họ chắc chắn là đang thách thức nhau.
“Được rồi. Tôi sẽ ở lại ít nhất là cho tới khi có cơ hội nói chuyện với bố tôi,” Rosie quyết định. “Nói đến chuyện đó…”. Nàng đứng dậy, với chiếc áo ngủ mỏng manh trên người, nàng không thể ở đây với Hawk thêm được nữa. “Tôi nên đi kiểm tra ông ấy.”
“Cứ làm thế đi”, Hawk đồng ý. “Rồi sau đó có lẽ cô nên ngồi xuống đây và tận hưởng bữa trưa?”
Rosie cau mày không chắc chắn. “Tôi có thể dễ dàng tự làm một thứ gì đó trong căn bếp của cha tôi…”
“Tại sao cứ phải phiền như thế khi tôi đang nấu? Bên cạnh đó, tôi nợ cô vì đã đánh thức cô dậy một cách đột ngột.”
Rosie quan sát gương mặt đẹp trai thô kệch của chàng để tìm những dấu hiệu của sự nhạo báng về việc chàng đánh thức nàng. Nhưng nàng chẳng đọc được thứ gì từ cái vẻ mặt nhạt nhẽo của chàng. Nghĩ đến việc chàng đã là một diễn viên tài năng như thế nào, có lẽ điều này không thật sự gây ngạc nhiên!
Ăn trưa với người đàn ông này là một ý kiến hay? Hay không ăn trưa mới là một ý kiến hay?
Về sự xuất hiện bất ngờ của nàng trong cuộc đời cha nàng, sự tò mò của Hawk dường như không hề giảm đi mà còn tăng thêm, và chàng dĩ nhiên cảm thấy cần bảo vệ người đàn ông này. Chàng nghi ngờ rằng vì lí do nào đó, nàng đến để tổn thương Donald.
Nhiều năm trước, nàng cũng đã từng nghĩ sẽ làm tổn thương bố nàng, vì bằng cách nào đó ông cũng làm tổn thương nàng khi ông bỏ rơi nàng và mẹ vào mười năm trước. Nhưng khi trưởng thành, nàng đã nhận thức được rằng không thể tin mẹ, bởi khi lên kế hoạch cho một loạt những hành động đó, bà đã nhẫn tâm như thế nào. Bà cũng là người đã đổ tội cho cha nàng muốn bỏ trốn từ nơi đó?
Phải chăng nàng đang thực hiện một điều tương tự…?
Không, nàng không tới đây để làm tổn thương Donald. Nếu có, thì nàng chỉ muốn nói chuyện với ông, để hỏi tại sao, khi ông bỏ mẹ nàng, ông cũng đã bỏ rơi nàng. Nhưng đó là tất cả những gì nàng muốn. Đã quá trễ, thật sự quá trễ cho bất cứ điều gì giữa họ.
Dịch: sunset0203
Chỉnh dịch: Hươu Chan
“Thôi nào, Rosie”, Hawk cắt ngang suy nghĩ của nàng một cách phớt lờ. “Chắc chắn rằng không mất thời gian lâu như thế để quyết định xem có dùng bữa trưa với tôi không?”
Hoặc là có lẽ thế sau việc vừa xảy ra giữa họ…
Đây không phải là điều hợp lí nhất mà chàng từng làm, chàng tự nhận thức với bản thân. Nhưng điều hợp lí duy nhất trong đầu chàng bây giờ là ôm Rosie trong tay và chạm vào nàng.
“Được thôi”. Nàng chấp nhận lời mời một cách chậm rãi, đột nhiên nàng cảm thấy đói bụng.
Trong khoản thời gian gần đây, nàng bị mất cảm giác, mấy tuần, có thể mấy tháng, khi lễ cưới ngày càng gần. Nàng đã luôn là người mảnh mai, lại còn sụt thêm vài pound trong tháng trước và còn hơn nữa. Thậm chí việc ăn uống làm nàng buồn nôn.
Nhưng bây giờ, nàng thật sự rất đói, miệng nàng đang ứa nước dãi, bụng thì co thắt lại khi nàng nhớ mình vẫn chưa ăn gì cả kể từ sau miếng sandwish tối qua.
Có lẽ khi người ta đói, thì cảm giác thèm ăn cũng bị đánh thức.
Thật là một ý nghĩ phiền phức!
“Nếu anh có thể đợi thêm mười lăm phút nữa hay lâu hơn?” nàng nhanh nhảu nói. “Sau khi tôi kiểm tra cho bố xong, tôi muốn đi tắm,” nàng giải thích, khi thấy ánh nhìn đầy thắc mắc của Hawk.
“Được thôi”. Chàng gật đầu. “Có lẽ cô muốn đồ đạc được chuyển vào đây khi cô đang ở trong đó?”
Rosie nhìn quanh căn phòng, thầm đánh giá rằng sẽ dễ chịu hơn là ngủ ở sofa rất nhiều – cái sofa trong căn hộ của bố nàng. Nhưng nàng cũng nhận thức được rằng, nếu nàng chuyển đến đây, điều đó sẽ mang nàng ra khỏi nơi ở của bố và đi vào lãnh địa của Hawk – nếu như nàng thực sự là một vị khách mời. Đó không phải là một ý kiến hay, trong tất cả các tình huống.
Một khi bố nàng khỏe hơn, và sau khi cả hai có thể nói chuyện với nhau, nàng đã dự định sẽ rời đi.
Nàng vẫn chưa biết nơi nào nàng muốn đến. Nhưng Hawk quá tò mò về nàng, về việc nàng ở lại.
“Tôi nghĩ tôi sẽ tiếp tục ở trong căn hộ của bố tôi, cám ơn anh,” nàng nói với chàng một cách chắc chắn. “Tôi muốn ở gần ông trong lúc ông bệnh”, nàng thêm vào một cách thách thức, từ biểu cảm của Hawk, nàng chắc chắn rằng chàng không bị thuyết phục bởi sự quan tâm của nàng về Donald.
Và chàng đã sai khi cảm nhận theo cách ấy. Nàng đã không gặp mặt bố mười năm, nhưng ngay khi nàng gặp Hawk lần nữa tại sân bay vào ngày hôm qua, nàng đã để cho tính cách trẻ con của mình bộc phát. Đó là cảm xúc mà nàng đã nhanh chóng điều khiển được, tuy nhiên nàng vẫn cảm nhận được chúng. Nàng chắc chắn mình sẽ không làm tổn thương bố theo bất cứ cách nào. Từ những gì mà nàng biết từ mẹ, nàng đã có cảm giác rằng trong quá khứ, ông đã có quá nhiều tổn thương rồi.
Hawk mím môi một cách chế giễu. “Điều cô quan tâm thật cảm động,” chàng kéo dài “nếu điều đó thật sự có một chút.”
Má nàng nóng lên giận giữ, nàng dĩ nhiên cảm nhận được sự quở trách trong lời nói của chàng. “Xét đến việc anh chắc chắn rằng không biết tí gì về mối quan hệ giữa tôi và bố tôi, có lẽ anh không có quyền để phán xét!” nàng lạnh lùng phản kháng lại.
Từ cái cách mà chàng biết được, Hawk rất nghi ngờ rằng liệu có bất cứ mối quan hệ nào giữa Donald và con gái của ông trong nhiều năm qua.
Nhưng nàng đã đúng. Chàng không có quyền phán xét, chưa có. Chàng bất ngờ nghiêng đầu: “Tôi xin lỗi.”
Câu xin lỗi của chàng làm nàng ngạc nhiên. Đôi mắt nàng mở to khi nàng nhìn chàng một cách nghi ngờ.
Nhưng Hawk nhận thức được rằng có lẽ chàng đã sai khi nghi ngờ người phụ nữ này. Có lẽ. Có lẽ…
“Chúng ta có thể trang trí hai cái cây Donald đã đặt trong phòng khách sau buổi trưa, nếu cô thích?” chàng nhẹ nhàng đề nghị.
Nàng vẫn nhìn chàng một cách thận trọng. “Được thôi,” nàng đồng ý, ánh nhìn của nàng vẫn thận trọng khi quay bước ra cửa.
Điều gì đó về người phụ nữ này đã làm cảm xúc chàng rộn ràng và cơ thể chàng căng ra với nỗi khát khao? Hawk tự hỏi, thậm chí khi đó, chàng đã cảm thấy một sự thay đổi khuấy động cơ thể mình. Ngay lúc này, chàng cần phải tắm trước khi dọn bữa trưa cho chính mình. Tắm nước lạnh!
Rosie là một người phụ nữ đẹp, đúng vậy. Nhưng không hơn những người phụ nữ chàng thân thiết trong vài năm qua. Dáng người nàng thướt tha. Nhưng một lần nữa, không làm sửng sốt. Nếu như nàng có thể tăng thêm vài pound.
Vậy thì tại sao? Mặc dù chàng không chắc về động cơ mà nàng ở đây, có phải chàng cảm thấy mình bị nàng thu hút?
“À, và điều này nữa, Hawk…” nàng dừng lại tại cánh cửa và quay lại nhìn chàng từ hàng mi đang rũ xuống.
Ánh nhìn chàng thận trọng, “Vâng?”
Một nụ cười cong lên trên đôi môi gợi cảm. “Tôi e rằng đã nói dối anh từ đầu,” nàng thì thầm một cách khàn khàn.
Sự cảnh giác của chàng dâng lên. “Ồ, vâng” chàng lặp lại một cách khó khăn.
“Vâng”. Nàng gật đầu, nụ cười càng rộng hơn khi đôi mắt nàng nhìn chàng một cách trêu chọc. “Tôi có thể nấu ăn!” nàng chế giễu, trước khi nàng nhẹ nhàng quay gót và để chàng lại một mình trong phòng ngủ.
Một chút xíu!
Điều đó giải thích tại sao chàng bị nàng thu hút, Hawk vô vọng nhận ra. Không giống hầu hết những người phụ nữ chàng biết, Rosie, trong khi rõ ràng biết được những nghi ngờ của chàng, nàng hiển nhiên lại không hứng thú với những chuyện của chàng hoặc ý nghĩ của chàng về nàng. Trên thực tế, nàng cư xử như ý kiến của chàng về nàng không quan trọng với nàng, cho dù như thế nào đi nữa.
Điều đó, mặc dù nàng không nhận thức được, lại thành công trong việc làm sự quan tâm của chàng với nàng sâu sắc hơn.
Có lẽ, với bệnh tình của Donald, việc tìm hiểu nhiều hơn về cô con gái sẽ nhường lại cho Hawk.
Lời thì thầm của Donald về mẹ của Rosie sáng nay chắc chắn rằng không làm ảnh hưởng việc tin tưởng sự vô tội của Rosie.
Phải, có lẽ chàng nên thuê thám tử nếu chàng không thể tự mình tìm hiểu thông tin về nàng nhiều hơn nữa…
Vậy là mình đã đúng, chàng nặng nề nhận ra. Rosie đang giấu chàng điều gì đó. Và Donald thì vẫn còn bệnh nặng để làm sáng tỏ cho chàng – nếu cần thiết, chàng thậm chí muốn biết bí mật mà con gái ông đang che giấu – nó có lẽ sẽ làm chàng thỏa mãn tính tò mò về bản thân Rosie.
Từ cái nhìn cảnh giác trên gương mặt nàng, điều gì đó làm chàng nghĩ nàng sẽ sẵn sàng thực hiện!
Chàng nhét tay vào trong túi quần denim. “Cô – cái gì? Hai mươi hai? Hai mươi ba?” Chàng nhắc nhở một cách gay gắt.
“Hai mươi hai”, nàng yếu ớt xác nhận.
Chàng gật đầu. “Vậy ai đã là cô trong hai mươi hai năm qua, Rosie? Bởi vì tôi chắc kinh khủng rằng cô không phải là con gái của Donald!”
“Đừng buồn cười như vậy!” nàng cười chế nhạo. “Nếu bây giờ tôi là con gái của Donald, vậy tôi cũng là con gái ông ấy hơn hai mươi năm qua!”
Nụ cười đó là một sai lầm, Rosie nhận ra khi ánh nhìn Hawk tối lại một cách nguy hiểm. Nhưng nàng còn có thể làm gì? Nàng không muốn Hawk biết nàng là ai – rằng cái thế giới nhạc cổ điển – thế giới mà chàng hiển nhiên chưa bao giờ chạm vào – nàng cũng nổi tiếng và thành công như chàng. Nàng không muốn bất cứ ai ở Canada nhận ra nàng là Rosemarry Harris. Nàng muốn, cần được, duy trì danh tính của mình thêm một thời gian.
Có lẽ nó sẽ tốt hơn nếu nàng rời khỏi ngay lúc này?
Nàng đã không gặp bố kể từ lúc ông bỏ nàng và mẹ khi Rosie chỉ mới mười hai tuổi, bởi vì nàng biết đó là nơi cuối cùng mà mẹ nàng và Edmund – người đàn ông nàng không muốn kết hôn vào đêm Giáng Sinh hoặc bất cứ lúc nào! – sẽ nghĩ đến để tìm nàng.
Nhưng Hawk đang chứng minh nó sẽ là một sự phức tạp nàng chưa thương lượng được. Và không chỉ bởi vì tính kiên trì của chàng đang cố để biết nhiều hơn nữa về nàng…
Chàng đang làm phiền nàng. Thích thú với nàng. Khuấy động nàng. Nhìn nàng với ánh nhìn sâu sắc về thứ tình cảm mà nàng chưa đoán ra.
Điều đó có thể là điều tích cực với sự quan tâm buổi trình diễn âm nhạc của nàng, nhưng nó hoàn toàn không giúp cho sự bình yên trong tâm trí mà nàng đang tuyệt vọng tìm kiếm.
Sự bình yên trong tâm trí nàng cần nếu nàng muốn sang tác, nếu nàng muốn tiếp tục chơi nhạc một lần nữa…
Điều đó có nghĩa là nàng phải tập trung để tìm sự yên bình cho bản thân. Và nàng không tìm thấy nó quanh Hawk!
Nàng lắc đầu: “Hiển nhiên là anh không thích tôi ở lại đây, Hawk, vì vậy…”
“Đó là hiển nhiên, đúng không?” Chàng cay độc lập lại, “Sau cái cách mà chúng ta ở cùng nhau?”
Vâng… không. Nhưng chàng chắc không hài lòng về câu trả lời của nàng cho chàng trong vài phút trước, phải không?
Nàng nhún đôi vai hẹp: “Tôi nghĩ tốt nhất là không nên lặp lại điều đó, phải không anh?” nàng thận trọng nói.
Chàng trao một nụ cười không hài hước. Người phụ nữ này có một cái gì đó khác biệt. Nhưng cái gì? Đó là một câu hỏi thực sự…
“Tôi có thể nhận thấy trong lời nói đó nghĩa là cô không chắc nếu cô ở lại đây, cô có thể lấy tay ra khỏi người tôi?” chàng chế nhạo.
Hai gò má nàng đỏ lên vì bị chế nhạo, mắt nàng lấp lánh giận dữ khi nàng nâng cằm lên một cách thách thức. “Anh thật sự không thể cưỡng lại được, ông Hawkley”, nàng lạnh lùng nói.
Ngay lúc đó nụ cười của chàng trở nên chân thật. “Chính xác, Rosie.”chàng thì thầm một cách tán thưởng. “Nhưng vì cô rời đi…” chàng trấn tĩnh lại và lắc đầu. “Tôi không nghĩ bằng cách đó, Donald sẽ biết ơn tôi đã cho con gái ông đi trước khi hai người có cơ hội gặp gỡ riêng với nhau.”
“Đây là nhà của anh, không phải của bố tôi,” nàng trả lời một cách bướng bỉnh.
Đúng vậy và việc ở lại đây hóa ra không phải là thời gian thư giãn chàng mong muốn. Nhưng tất cả điều chàng biết bây giờ là việc Rosie rời đi không ngăn tính tò mò của chàng để biết thêm nhiều về nàng. Hoặc là cái cách mà chàng vẫn muốn có nàng!
“Vậy tôi sẽ yêu cầu cô ở lại, Rosie,” chàng nói ngắn gọn. “đến khi có dấu hiệu cho thấy Donald đã khoẻ hơn.”
Nàng nhướng cặp lông mày nâu: “Tôi không nghĩ rằng chúng ta đang cãi nhau…”
Không phải là cãi nhau, Hawk thừa nhận, nhưng họ chắc chắn là đang thách thức nhau.
“Được rồi. Tôi sẽ ở lại ít nhất là cho tới khi có cơ hội nói chuyện với bố tôi,” Rosie quyết định. “Nói đến chuyện đó…”. Nàng đứng dậy, với chiếc áo ngủ mỏng manh trên người, nàng không thể ở đây với Hawk thêm được nữa. “Tôi nên đi kiểm tra ông ấy.”
“Cứ làm thế đi”, Hawk đồng ý. “Rồi sau đó có lẽ cô nên ngồi xuống đây và tận hưởng bữa trưa?”
Rosie cau mày không chắc chắn. “Tôi có thể dễ dàng tự làm một thứ gì đó trong căn bếp của cha tôi…”
“Tại sao cứ phải phiền như thế khi tôi đang nấu? Bên cạnh đó, tôi nợ cô vì đã đánh thức cô dậy một cách đột ngột.”
Rosie quan sát gương mặt đẹp trai thô kệch của chàng để tìm những dấu hiệu của sự nhạo báng về việc chàng đánh thức nàng. Nhưng nàng chẳng đọc được thứ gì từ cái vẻ mặt nhạt nhẽo của chàng. Nghĩ đến việc chàng đã là một diễn viên tài năng như thế nào, có lẽ điều này không thật sự gây ngạc nhiên!
Ăn trưa với người đàn ông này là một ý kiến hay? Hay không ăn trưa mới là một ý kiến hay?
Về sự xuất hiện bất ngờ của nàng trong cuộc đời cha nàng, sự tò mò của Hawk dường như không hề giảm đi mà còn tăng thêm, và chàng dĩ nhiên cảm thấy cần bảo vệ người đàn ông này. Chàng nghi ngờ rằng vì lí do nào đó, nàng đến để tổn thương Donald.
Nhiều năm trước, nàng cũng đã từng nghĩ sẽ làm tổn thương bố nàng, vì bằng cách nào đó ông cũng làm tổn thương nàng khi ông bỏ rơi nàng và mẹ vào mười năm trước. Nhưng khi trưởng thành, nàng đã nhận thức được rằng không thể tin mẹ, bởi khi lên kế hoạch cho một loạt những hành động đó, bà đã nhẫn tâm như thế nào. Bà cũng là người đã đổ tội cho cha nàng muốn bỏ trốn từ nơi đó?
Phải chăng nàng đang thực hiện một điều tương tự…?
Không, nàng không tới đây để làm tổn thương Donald. Nếu có, thì nàng chỉ muốn nói chuyện với ông, để hỏi tại sao, khi ông bỏ mẹ nàng, ông cũng đã bỏ rơi nàng. Nhưng đó là tất cả những gì nàng muốn. Đã quá trễ, thật sự quá trễ cho bất cứ điều gì giữa họ.
Dịch: sunset0203
Chỉnh dịch: Hươu Chan
“Thôi nào, Rosie”, Hawk cắt ngang suy nghĩ của nàng một cách phớt lờ. “Chắc chắn rằng không mất thời gian lâu như thế để quyết định xem có dùng bữa trưa với tôi không?”
Hoặc là có lẽ thế sau việc vừa xảy ra giữa họ…
Đây không phải là điều hợp lí nhất mà chàng từng làm, chàng tự nhận thức với bản thân. Nhưng điều hợp lí duy nhất trong đầu chàng bây giờ là ôm Rosie trong tay và chạm vào nàng.
“Được thôi”. Nàng chấp nhận lời mời một cách chậm rãi, đột nhiên nàng cảm thấy đói bụng.
Trong khoản thời gian gần đây, nàng bị mất cảm giác, mấy tuần, có thể mấy tháng, khi lễ cưới ngày càng gần. Nàng đã luôn là người mảnh mai, lại còn sụt thêm vài pound trong tháng trước và còn hơn nữa. Thậm chí việc ăn uống làm nàng buồn nôn.
Nhưng bây giờ, nàng thật sự rất đói, miệng nàng đang ứa nước dãi, bụng thì co thắt lại khi nàng nhớ mình vẫn chưa ăn gì cả kể từ sau miếng sandwish tối qua.
Có lẽ khi người ta đói, thì cảm giác thèm ăn cũng bị đánh thức.
Thật là một ý nghĩ phiền phức!
“Nếu anh có thể đợi thêm mười lăm phút nữa hay lâu hơn?” nàng nhanh nhảu nói. “Sau khi tôi kiểm tra cho bố xong, tôi muốn đi tắm,” nàng giải thích, khi thấy ánh nhìn đầy thắc mắc của Hawk.
“Được thôi”. Chàng gật đầu. “Có lẽ cô muốn đồ đạc được chuyển vào đây khi cô đang ở trong đó?”
Rosie nhìn quanh căn phòng, thầm đánh giá rằng sẽ dễ chịu hơn là ngủ ở sofa rất nhiều – cái sofa trong căn hộ của bố nàng. Nhưng nàng cũng nhận thức được rằng, nếu nàng chuyển đến đây, điều đó sẽ mang nàng ra khỏi nơi ở của bố và đi vào lãnh địa của Hawk – nếu như nàng thực sự là một vị khách mời. Đó không phải là một ý kiến hay, trong tất cả các tình huống.
Một khi bố nàng khỏe hơn, và sau khi cả hai có thể nói chuyện với nhau, nàng đã dự định sẽ rời đi.
Nàng vẫn chưa biết nơi nào nàng muốn đến. Nhưng Hawk quá tò mò về nàng, về việc nàng ở lại.
“Tôi nghĩ tôi sẽ tiếp tục ở trong căn hộ của bố tôi, cám ơn anh,” nàng nói với chàng một cách chắc chắn. “Tôi muốn ở gần ông trong lúc ông bệnh”, nàng thêm vào một cách thách thức, từ biểu cảm của Hawk, nàng chắc chắn rằng chàng không bị thuyết phục bởi sự quan tâm của nàng về Donald.
Và chàng đã sai khi cảm nhận theo cách ấy. Nàng đã không gặp mặt bố mười năm, nhưng ngay khi nàng gặp Hawk lần nữa tại sân bay vào ngày hôm qua, nàng đã để cho tính cách trẻ con của mình bộc phát. Đó là cảm xúc mà nàng đã nhanh chóng điều khiển được, tuy nhiên nàng vẫn cảm nhận được chúng. Nàng chắc chắn mình sẽ không làm tổn thương bố theo bất cứ cách nào. Từ những gì mà nàng biết từ mẹ, nàng đã có cảm giác rằng trong quá khứ, ông đã có quá nhiều tổn thương rồi.
Hawk mím môi một cách chế giễu. “Điều cô quan tâm thật cảm động,” chàng kéo dài “nếu điều đó thật sự có một chút.”
Má nàng nóng lên giận giữ, nàng dĩ nhiên cảm nhận được sự quở trách trong lời nói của chàng. “Xét đến việc anh chắc chắn rằng không biết tí gì về mối quan hệ giữa tôi và bố tôi, có lẽ anh không có quyền để phán xét!” nàng lạnh lùng phản kháng lại.
Từ cái cách mà chàng biết được, Hawk rất nghi ngờ rằng liệu có bất cứ mối quan hệ nào giữa Donald và con gái của ông trong nhiều năm qua.
Nhưng nàng đã đúng. Chàng không có quyền phán xét, chưa có. Chàng bất ngờ nghiêng đầu: “Tôi xin lỗi.”
Câu xin lỗi của chàng làm nàng ngạc nhiên. Đôi mắt nàng mở to khi nàng nhìn chàng một cách nghi ngờ.
Nhưng Hawk nhận thức được rằng có lẽ chàng đã sai khi nghi ngờ người phụ nữ này. Có lẽ. Có lẽ…
“Chúng ta có thể trang trí hai cái cây Donald đã đặt trong phòng khách sau buổi trưa, nếu cô thích?” chàng nhẹ nhàng đề nghị.
Nàng vẫn nhìn chàng một cách thận trọng. “Được thôi,” nàng đồng ý, ánh nhìn của nàng vẫn thận trọng khi quay bước ra cửa.
Điều gì đó về người phụ nữ này đã làm cảm xúc chàng rộn ràng và cơ thể chàng căng ra với nỗi khát khao? Hawk tự hỏi, thậm chí khi đó, chàng đã cảm thấy một sự thay đổi khuấy động cơ thể mình. Ngay lúc này, chàng cần phải tắm trước khi dọn bữa trưa cho chính mình. Tắm nước lạnh!
Rosie là một người phụ nữ đẹp, đúng vậy. Nhưng không hơn những người phụ nữ chàng thân thiết trong vài năm qua. Dáng người nàng thướt tha. Nhưng một lần nữa, không làm sửng sốt. Nếu như nàng có thể tăng thêm vài pound.
Vậy thì tại sao? Mặc dù chàng không chắc về động cơ mà nàng ở đây, có phải chàng cảm thấy mình bị nàng thu hút?
“À, và điều này nữa, Hawk…” nàng dừng lại tại cánh cửa và quay lại nhìn chàng từ hàng mi đang rũ xuống.
Ánh nhìn chàng thận trọng, “Vâng?”
Một nụ cười cong lên trên đôi môi gợi cảm. “Tôi e rằng đã nói dối anh từ đầu,” nàng thì thầm một cách khàn khàn.
Sự cảnh giác của chàng dâng lên. “Ồ, vâng” chàng lặp lại một cách khó khăn.
“Vâng”. Nàng gật đầu, nụ cười càng rộng hơn khi đôi mắt nàng nhìn chàng một cách trêu chọc. “Tôi có thể nấu ăn!” nàng chế giễu, trước khi nàng nhẹ nhàng quay gót và để chàng lại một mình trong phòng ngủ.
Một chút xíu!
Điều đó giải thích tại sao chàng bị nàng thu hút, Hawk vô vọng nhận ra. Không giống hầu hết những người phụ nữ chàng biết, Rosie, trong khi rõ ràng biết được những nghi ngờ của chàng, nàng hiển nhiên lại không hứng thú với những chuyện của chàng hoặc ý nghĩ của chàng về nàng. Trên thực tế, nàng cư xử như ý kiến của chàng về nàng không quan trọng với nàng, cho dù như thế nào đi nữa.
Điều đó, mặc dù nàng không nhận thức được, lại thành công trong việc làm sự quan tâm của chàng với nàng sâu sắc hơn.
Có lẽ, với bệnh tình của Donald, việc tìm hiểu nhiều hơn về cô con gái sẽ nhường lại cho Hawk.
Lời thì thầm của Donald về mẹ của Rosie sáng nay chắc chắn rằng không làm ảnh hưởng việc tin tưởng sự vô tội của Rosie.
Phải, có lẽ chàng nên thuê thám tử nếu chàng không thể tự mình tìm hiểu thông tin về nàng nhiều hơn nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.