Lời Chúc Phúc Của Odin

Quyển 1 - Chương 25: Frigg số hai biến mất

Thiên Lại Chỉ Diên

18/02/2016

Nửa đêm, Shia đã say ngủ. Sau khi nhốt Loki ngoài cửa, tôi một mình ngồi trước cửa sổ giở sách ra tra cứu. Trên bản thần kim tượng, tên tôi leo lên vị trí thứ tư, việc làm ăn cũng tự nhiên trôi chảy, nhưng yêu cầu càng ngày càng cao, đương nhiên thời gian chế tác cũng càng ngày càng dài. Nói thật lòng, áp lực cũng lớn như tòa núi vậy.

Bận rộn một hồi tới hơn một giờ đêm, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, tôi nhoài người ra bệ cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Đúng lúc tôi sắp mơ màng chìm vào giấc ngủ, đột nhiên tiếng hét chói tai của Shia vang lên ngoài ban công. Tôi lập tức ném hết mấy thứ đồ trong tay xuống, chạy tới trước cửa phòng cô nàng.

“Shia, Shia! Cậu làm sao thế?”

Tiếng chân dồn dập của Shia vang lên, cửa đột ngột bị kéo ra. Shia vừa nhìn thấy tôi, đã hoảng hốt lui về phía sau hai bước, va phải ghế dựa, suýt nữa thì ngã lăn ra đất: “Đủ rồi, ta không chịu được nữa, thật sự chịu không nổi nữa…”.

Tôi vội chạy tới đỡ Shia, nhưng cô ấy liên tục lùi lại phía sau, khóc lóc không ngừng: “Cô là ai, đừng có qua đây!”.

“Có phải cậu mơ thấy ác mộng không? Tớ là Ena đây mà.”

Cả người Shia run lẩy bẩy, nói: “… Ena?”.

“Đúng thế, là tớ đây”, tôi lại gần ôm lấy vai cô ấy: “Không sao, không sao rồi, chỉ là một cơn ác mộng thôi, mọi chuyện vẫn ổn mà”.

“Không, cậu không biết đâu…”, Shia ôm mặt, thở dốc, “Tớ mơ thấy, tớ mơ thấy khắp thế giới này đều… đều…”. Nói đến đây, cô nàng im bặt.

Tôi phải vỗ về an ủi mãi, Shia mới dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, tôi cưỡi cự kình tới xưởng rèn Ena, giao bản thiết kế ma trượng kiểu mới vừa vẽ xong hôm qua cho Fulla, bảo cô ấy chỉnh sửa thêm chút nữa, sau đó có thể treo bán ở ngoài cửa luôn. Nếu may mắn, có thể tháo luôn cây ma trượng Kim Linh cũ xuống.

Tôi lật tung đống thư ủy thác mới nhận hai ngày gần đây, còn đang do dự xem nên chọn cái nào thì đột nhiên có tiếng giày cao gót vang lên trước cửa: “Ai da, xưởng rèn này cũng khá thật, tuy rằng hơi nhỏ một chút”.

Tất cả mọi người trong xưởng đều dồn ánh mắt ra phía cửa. Là Gullveig, hôm nay cô ta mặc áo choàng dài màu đỏ tía của ma đạo sư, vai đeo túi xách. Cô ta nở nụ cười, đôi môi đỏ mọng cực kỳ quyến rũ, hơi lóe lên thứ ánh sáng trong veo: “Ena, ta có chuyện muốn nói riêng với cô, theo ta đi một chuyến được không?”

Tôi buông đồ trên tay xuống, theo cô ta ra ngoài.

“Có chuyện gì vậy?”

“Xem ra tâm trạng của cô cũng tốt lắm, vẫn còn tâm trí đi làm đồ cho người ta”, khóe miệng của Gullveig khẽ nhếch lên: “Đợi buổi chiều làm xong việc, ta dẫn cô tới một nơi”.

“Gần đây tôi hơi bận, nếu không phải là việc gì cấp bách thì thôi đi.”

“Yên tâm, ta sẽ không làm hại cô đâu. Từ lúc ở chung với Loki tới giờ, cô không phát hiện ra hắn thường đột nhiên biến mất không tung tích sao?”

Tôi nhìn cô ta, không phản ứng gì cả.

“Ta chỉ muốn cho cô biết hắn ta đi đâu, làm gì mà thôi.”

“Anh ấy cũng cần có không gian của riêng mình. Tôi không quan tâm chuyện ấy.”

“Sáu giờ, cửa tây của hoàng cung Hoenir”, cô ta dùng bộ móng dài nhọn khẽ lướt qua cằm tôi: “Ta chờ cô, nhớ tới đấy”.

Sau khi trở lại xưởng rèn, tôi cũng không quá để tâm tới lời Gullveig. Hiện giờ, chỉ cần nhắc tới tên Loki thôi, tôi đã thấy thế giới phủ một màu tro xám, hoàn toàn không còn sức lực đâu để tò mò xem hắn đang toan tính cái gì.

Bận rộn cả buổi sáng, tới hơn ba giờ chiều, đột nhiên trong đầu tôi hiện lên một chuỗi hình ảnh: Loki mặc áo choàng đen, đội mũ trùm liền áo, vành mũ hơi rủ xuống, chỉ để lộ sống mũi cao thẳng cùng mái tóc bồng bềnh xõa tung của hắn. Hắn đang ôm một cô gái không mảnh vải che thân có mái tóc đỏ rực như màu lửa từ phía sau, thô bạo tiến vào thân thể cô ta.

Chuỗi hình ảnh đó kéo dài không quá mười giây, nhưng đem lại cảm giác hết sức mạnh mẽ, cũng rất rõ ràng. Cô gái kia quay lưng về phía hắn, nên tôi không biết mặt mũi cô ta thế nào. Chỉ biết, đó chẳng phải là ảo giác.

Lời thề trói buộc đang phát huy tác dụng.

Bản vẽ thiết kế trong tay rơi xuống đất.

Sáu giờ, tôi tới cửa tây hoàng cung Hoenir.

Gullveig hình như cũng đoán được tôi sẽ đến, cô ta chẳng nói gì, chỉ vẫy tay với tôi, sau đó đi vào phía trong hoàng cung. Cuối cùng, cô ta dừng lại trước cửa cung điện Hỏa thần: “Đợi lát nữa chúng ta vào trong mật thất rồi, cô đừng nói gì cả, cũng đừng tạo ra tiếng động, cứ đi theo đám đông sẽ không bị phát hiện”.

“Cô có ý gì?”

“Ừm… Cô cứ vào sẽ biết. Nói cho cùng, Loki ở tận cùng bên trong, cô tin ta đi, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu.” Gullveig nhìn tôi, nở một nụ cười xinh đẹp: “Nếu như đã làm đúng lời ta rồi mà vẫn bị phát hiện, cô chỉ cần nói ta dẫn cô vào là được, đổ hết trách nhiệm lên người ta là ổn thôi”.

Tôi vẫn nhìn cô ta bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Ena, nếu ta thật sự muốn giết cô, ta có hàng trăm hàng nghìn cách khiến cô biến mất trong nháy mắt, đồng thời không để lại bất cứ dấu vết gì. Chỉ là có một số chuyện, ta nghĩ cô có quyền được biết, nên mới đưa cô tới đây.”

Cuối cùng, tôi không kìm nổi tò mò, cùng cô ta vào trong cung điện Hỏa thần. Gót giày nhọn hoắt của Gullveig nện đều đều trên mặt đất như được kết từ băng tuyết, từng chuỗi âm thành “cộp cộp” đều đặn vang lên, đám lính đứng canh trong điện đứng yên như tượng, gương mặt lạnh lùng, nhìn thẳng về phía trước.

Chúng tôi dừng lại ở cuối dãy hành lang. Chỗ đó có một tấm bia đá khắc chi chít Thần tộc cổ ngữ. Gullveig niệm một câu thần chú, sau đó dùng ngón tay được bao bọc giữa một tầng ánh sáng tím, chạm nhẹ vào tấm bia. Tấm bia tự động di chuyển sang bên, lộ ra một con đường bí mật.

“Bên dưới có đèn, sau khi vào trong cô sẽ gặp sáu cánh cửa, mở cánh cửa ngoài cùng bên trái ra, đi vào trong là được. Nếu như trong đó không có ánh đèn, cô cứ men theo vách tường bên phải sờ một lúc, sẽ thấy chốt mở. Nhưng phải nhớ kỹ, vào rồi thì phải đóng cửa lại.”

“Nếu vậy, tôi ra bằng cách nào?”

“Tranh thủ lúc không có ai, men theo đường cũ mà về, hoặc là chờ ta tới đón cô.”

“Cô không đi cùng tôi?”

“Không”, Gullveig chỉ vào con đường bí mật, “Đi nhanh đi, phải nhớ, đừng gây ra tiếng động”.

Tuy không thể chắc rằng gặp Loki rồi tôi sẽ bình tĩnh được, thế nhưng sau một hồi do dự, tôi vẫn đi vào.



Tôi men theo bậc thang, đi xuống dưới, chỉ lúc sau đã thấy một căn phòng tối, ánh lửa vô cùng yếu ớt, phía trước có sáu cánh cửa lớn, trước mỗi cánh cửa đều có một tấm bia, trên đó khắc chi chít chữ và các ký hiệu liên quan đến thuật luyện kim, còn cả Thần tộc cổ ngữ nữa. Tôi bước vào trong cánh cửa ngoài cùng bên trái.

Lần mò tiến về phía trước, quả nhiên ánh sáng dần dần biến mất.

Không biết qua bao lâu, tiếng vọng của bước chân càng lúc càng nhỏ, hình như tôi đã vào trong một căn phòng. Giữa một mảnh tối om, tôi men theo vách tường sờ soạng, quả nhiên có một mặt tường đá. Sờ lên trên một chút, vẫn không thấy chốt mở đâu, tôi tiếp tục lần mò lên trên.

Lúc này, khuỷu tay tôi đột nhiên chạm phải thứ gì đó…

Hình như là… một người?

Tôi suýt nữa buột miệng kêu lên, cuối cùng cũng kìm lại được.

Chẳng lẽ tôi bị phát hiện rồi?

Thế nhưng người kia không có chút phản ứng nào.

Toàn thân bắt đầu nổi da gà, tôi nhắm mắt nhắm mũi tiếp tục sờ soạng. Cuối cùng cũng thấy một cái chốt, tôi liền nhấn xuống. Trong nháy mắt, cả nóc căn phòng đều tỏa ra thứ ánh sắc màu xanh lá.

Gần như cùng lúc, người kia ngã vào lòng tôi, mái tóc đen dài cũng phủ kín thân người tôi.

Tôi lập tức bịt miệng, mất một lúc lâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó run run nâng nàng dậy. Thế nhưng sau khi thấy gương mặt nàng, tôi không nhịn được mà thét lên.

Đó là gương mặt của tôi.

Ngẩng đầu, tôi nhìn bốn phía.

Trong phòng có rất nhiều người.

Chật kín người, mỗi người nhìn về một hướng khác nhau, thế nhưng ánh mắt đều không hề có tiêu cự, và cùng mang gương mặt của tôi.

Tôi cố sức đẩy người vừa ngã xuống kia ra. Nàng cứ như đã bị rút xương, cả thân người mềm nhũn, sóng soài trên mặt đất.

Những cô gái có gương mặt giống hệt tôi kia, mỗi người có một màu tóc, mặc quần áo khác nhau, đứng trên một chiếc bệ, trước mỗi bệ đều có đánh số. Tất cả đều là phiên bản phục chế của một người, nhưng ngũ quan và màu da vẫn có sự khác biệt, dù chỉ là rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì không sao nhận ra được.

Nhưng đó vẫn không phải là chuyện khiến người ta thấy buồn nôn nhất.

Trong góc phòng, có một thùng gỗ rất lớn, phủ đầy bụi bặm, trong thùng chất đầy những sản phẩm thất bại sứt sẹo què cụt: Có cái không chân, không tay, có cái mất đầu, có cái mặt bị méo, cũng có cái làm hoàn toàn không giống… Tất cả đều bị nhét vào trong, bởi vì quá đầy, thế nên có vài cánh tay và cẳng chân lòi ra ngoài.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng người: “Haizzz, mấy ngày hôm nay tình hình đúng là xấu, ngoại hình càng làm biến dạng, độ dung hợp với đá Linh Hồn cũng quá thấp. Không biết Loki điện hạ định làm đến khi nào mới vừa lòng đây. Trước tiên cứ đem đống phế phẩm bên trong vứt hết đi đã”.

Tôi hoảng loạn đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng vội vàng cởi quần áo của cô gái tóc đen kia ra, mặc vào, sau đó toát hết mồ hôi mới vứt được cô ta vào thùng rác. Tôi lập tức nhảy lên trên bệ, với tay tắt đèn.

Một lúc sau, có tiếng bước chân của ba người vọng lại, dừng ở cửa. Đèn đã được bật sáng.

Có hai người mặc áo choàng đen, đeo kính, một người là Nerthus, một người là Freyr, người còn lại là… Shia.

Nerthus thở dài cảm khái: “Nếu như có thể tìm lại bản số 2 bị mất năm xưa thì tốt rồi. Bản đó được chế tác hoàn mỹ nhất, độ dung hợp cũng cao nhất, đáng tiếc, năm đó Mim nhất thời hồ đồ, còn chưa phong ấn đã khảm đá Linh Hồn lên. Nếu như nàng ta không bị phá hư, hiện giờ chắc đã lớn bằng một cô gái trưởng thành rồi”.

Shia im lặng một lúc lâu, sau đó khẽ nói: “Tôi hoàn toàn không tán thành cách làm này của Loki điện hạ. Lúc trước không phải ngài đã nói dừng kế hoạch phục chế chủ thần lại rồi sao? Sao giờ lại bỗng nhiên còn làm dữ dội hơn xưa nữa?”.

“Nói thật lòng, ta nghĩ nếu không tìm lại được bản số 2, e là không tài nào phục chế được Frigg. Nói cho cùng thì phiên bản đó cũng đã được khảm đá Linh Hồn, cứ coi như phục chế thành công, thì cũng chỉ có bản đó thôi. Thế nhưng Loki điện hạ không chịu tin… Thôi được, cứ mang mấy bản từ số 127 đến số 137 ra đã.”

Đúng lúc này, Freyr đột nhiên lên tiếng: “Hai người nói thử xem… Có khi nào tiểu thư Ena chính là số 2 không?”.

“Đại nhân Freyr, tôi không muốn nói tiếp về vấn đề này nữa”, Shia gằn từng chữ một, “Ena là một Thần tộc có da có thịt đàng hoàng, cô ấy hoàn toàn không giống đám phục chế này đâu. Chỉ là, bộ dạng của cô ấy giống Frigg thôi, tôi có thể lấy mạng mình ra đảm bảo”.

Freyr im lặng một lúc lâu, sau đó giơ cao pháp trượng lên, niệm một câu thần chú, ánh sáng màu bạc chiếu rọi lên người tôi cùng với chín bản phục chế bên cạnh. Sau đó, chúng đều bước xuống khỏi bệ, tôi cũng xuống theo, cùng chúng xếp thành hàng.

Sau đó, chúng tự động đi theo Freyr.

Shia lơ đãng liếc qua, nhưng ánh mắt ngay lập tức ghim chặt trên người tôi: “Chờ chút”.

Freyr và Nerthus cùng ngừng lại. Shia vội chạy tới trước mặt tôi: “Bản này.. tại sao trông giống Ena vậy?”.

Nerthus cười chế nhạo: “Cô vừa nói Ena hoàn toàn không giống bản phục chế, sao giờ lại lẫn lộn rồi?”.

“Tiểu thư Shia, ta biết cô rất muốn rút khỏi kế hoạch này, thế nhưng nếu đã bắt đầu rồi thì không thể ngừng lại được, cô phải biết rõ điều này.” Nói xong câu đó, Freyr tạo ra một quả cầu ánh sáng, tiếp tục dẫn theo hàng người bước lên phía trước.

Chúng tôi trở về chỗ sáu cánh cửa lớn.

Đột nhiên có một luyện kim thuật sư bước ra từ cánh cửa thứ hai, tay cầm một chiếc cốc chịu nhiệt, bên trong chứa đầy thứ chất lỏng đặc sệt, có màu đỏ của thịt người. Hắn chào hỏi Freyr một tiếng, liền bước vào trong căn phòng thứ ba. Trong khoảnh khắc khi cửa được mở ra rồi đóng lại, tôi nhìn thấy trong căn phòng đó có một bể chứa hình trứng cực lớn, trong suốt.

Bể chứa đó chia làm năm tầng, tầng trên cùng chứa đầy đá quý đủ loại màu sắc, từ tầng thứ hai đến tầng thứ tư chảy thứ chất lỏng màu lam, màu của chất lỏng nhạt dần từ trên xuống dưới, đá quý cũng từng viên từng viên rơi xuống, dần dần tan vào chất lỏng. Tầng cuối là một lớp chất lỏng trong suốt sủi bọt, bên trong có vô số những con mắt đang chuyển động không ngừng.

Tuy biết đó chính là thuật luyện kim cao cấp, nhưng tôi vẫn thấy từng đợt buồn nôn cuồn cuộn trào lên vòm họng.

Tôi… cũng được chế tạo ra như thế này sao?

Cuối cùng Freyr dẫn chúng tôi bước vào cánh cửa thứ sáu.

Bên trong cánh cửa đó là một căn phòng hình lục giác, nền nhà lát bằng đá tảng, chính giữa căn phòng kê vài chiếc bàn, trên bàn là hàng đống chai lọ chất đầy như núi.



Loki ngồi bên bàn, một bản phục chế Frigg có mái tóc đỏ rực đứng bên cạnh hắn. Thấy chúng tôi tới, hắn chỉ vào bản phục chế tóc đỏ kia, nói: “Khảm đá Linh Hồn cho số 106 đi”.

Nerthus nói: “Loki điện hạ, độ dung hợp của số 106 chỉ có 2.12% thôi”.

“Đấy đã là độ dung hợp cao nhất rồi.”

“Nhưng đá Linh Hồn của Frigg một năm chỉ có một viên… Nếu như thất bại… Hay là trước tiên chúng ta cứ khảm thử đá Linh Hồn khác xem sao? Xác suất thành công khi khảm đá Linh Hồn của Thần tộc Aesir bình thường là hơn 20%, chỗ tôi vẫn còn hơn hai nghìn viên…”

“Ta không đợi được nữa.”

Freyr thấp giọng nói: “Loki… ngươi điên rồi”.

“Ta chỉ muốn thần Tình yêu trở lại thế gian thôi, có gì sai sao?”

Freyr im lặng.

Nerthus nói: “Bằng không chúng ta thử xem qua mấy bản mới làm một chút?”.

Loki do dự một lúc, đứng lên, bắt đầu xem từ số 137, sau đó đi dần sang bên phải, cau mày nhăn mặt. Cuối cùng hắn đứng trước mặt tôi, nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, nói khẽ: “Thử bản này trước cho ta”.

Nerthus nắm ngón tay tôi, nhúng vào một chiếc bình thủy tinh, sau đó đẩy sang một bên thí nghiệm: “Shia, cái này là phế phẩm. Sao không xử lý nó đi?”.

Shia kiếc mắt nhìn tôi: “Tôi… tôi không biết”.

“Vứt nó đi”, Nerthus nói.

“Từ từ”, Loki túm tôi lại, “Để nàng ở lại, các ngươi ra ngoài đi”.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, sau đó im lặng đi ra. Cửa vừa đóng, Loki đã vòng ra trước mặt tôi, nâng cằm tôi lên, cúi đầu dịu dàng ngắm nghía: “Một người đẹp thế này, lại là phế phẩm sao, đáng tiếc thật”.

Tôi nhìn hắn, không hề nhúc nhích.

“Trước khi vứt đi, thử tính năng một chút xem sao nhỉ”, Loki cười xấu xa, ôm lấy eo tôi, sau đó cởi nút thắt trước ngực tôi ra.

Tôi rất muốn vùng ra khỏi tay hắn, thậm chí muốn cho hắn một bạt tai nảy lửa, nhưng lại nghĩ đến những lời Gullveig nói lúc trước, tôi chỉ có thể giữ vẻ mặt thờ ơ nhìn phía trước, giống như một con búp bê không có linh hồn.

Sau khi thấy tôi nằm dài ra bàn, hắn cởi áo choàng đen. Tôi nhìn thấy số 106, màu tóc của nàng gần giống Loki, đôi mắt màu xanh da trời nhàn nhạt. Đôi mắt ấy rất đẹp, cũng rất đỗi dịu dàng, nhưng lại không có chút linh khí nào.

Chẳng lẽ đôi mắt của tôi cũng giống vậy sao?

Tôi không biết.

Có thể đúng như lời họ nói, tôi đúng là Frigg số 2 đã biến mất năm xưa. Còn Loki cũng đã sớm biết tôi chính là Thần tộc được phục chế, vậy tại sao lại muốn tôi hiểu lầm rằng hắn yêu tôi?

Tôi cũng không biết, giờ phút này, sao hắn phải tốn hết sức lực để chiều lòng một bản phục chế làm gì?

Cũng chẳng ngờ hắn lại có thể làm đến cùng như thế.

Trong suốt khoảng thời gian đó, hắn chỉ nắm tay tôi, khẽ rên rỉ, tiếng rên khàn khàn mà gợi cảm, như cố gắng kiềm chế, không giống trước đây, nhiệt tình như lửa, phóng túng như mưa. Thế nhưng, hai chúng tôi đã quá quen với thân thể của nhau, muốn không có phản ứng thật quá khó khăn. Tôi chỉ đành hơi hé miệng. Mỗi lần bị hắn đâm xuyên đến tận cùng, tôi đều khẽ khàng thở dốc để phóng ra thứ cảm giác kích thích và xâm chiếm mà bản thân không tài nào nhận hết.

Trên bàn, mấy cái ống nghiệm rơi khỏi cái giá mỏng manh, rơi đầy trên đất, vụn nát thành từng mảnh.

Loki làm như không thấy, ôm lấy tôi, ngồi lên bàn. Tay chân tôi không thể phản ứng gì được, chỉ có thể mềm nhũn buông thõng bên người. Hắn ôm chặt tôi, tóc tai rối bời, gương mặt cũng nhuốm sắc hồng: “Cô biết không, ta nhất định sẽ khiến Frigg sống lại. Ta sẽ làm ra được một thần Tình yêu còn hoàn mỹ hơn Frigg năm xưa. Lần này, trừ ta ra, bất kể ai cũng đừng hòng có được nàng, cô đã biết chưa?”.

Tôi không biết phải phản ứng thế nào, chỉ sợ hắn đang thử tôi.

“Cô đừng mơ tưởng Odin sẽ đến cứu cô. Hắn ta không thèm liếc mắt nhìn một con búp bê chẳng có linh hồn như cô đâu.” Thanh âm của hắn, bởi vì hưng phấn mà khẽ run lên, nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt tới độ khiến người ta rét lạnh: “Bởi vì, cô cũng chỉ là một bản phục chế mà thôi”.

Thân thể tôi khẽ run lên, còn hắn dường như không phát hiện ra.

“Loki… Kể cả tôi có là bản phục chế đi chăng nữa, dù không có linh hồn, tôi cũng sẽ biết đau”, tôi nhíu mày nhìn hắn: “Nếu như trong những câu anh nói ngày xưa có một câu là thật, xin anh đừng làm tổn thương tôi nữa”.

Loki đột nhiên dừng động tác lại, lặng lẽ nhìn tôi: “… Cô tưởng ta yêu cô thật?”.

Trong giây phút đó, tim tôi như ngừng đập

Ánh lửa yếu ớt phản chiếu trong đôi mắt màu đỏ tía của hắn.

Tôi nhìn hắn, thật lâu, hai dòng chất lỏng bé xíu, nóng đến bỏng rát tâm can, nhẹ nhàng lăn trên gò má.

“Tôi hiểu ý anh… Tôi sẽ đi khỏi đây.”

“Cô còn định đi? Ena, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ giam cầm cô cả cuộc đời, cho tới khi ta biến mất khỏi cõi đời này.” Hắn nâng cằm tôi lên, lạnh lùng nhìn vào mắt tôi: “Nếu hai ta không có chút tình cảm nào với đối phương, vậy cứ dằn vặt lẫn nhau đi”.

Từ sau hôm đó, mỗi ngày tôi chỉ có thể tới xưởng rèn, làm việc xong là đều bị Loki đón đi, nhốt trong nhà hắn, thêm cả mấy tầng ma pháp cách ly cực mạnh, không đi đâu được. Tôi cũng từng chống cự, nhưng ngay sau đó sẽ bị ma pháp cướp đi tiếng nói, nếu có liều mạng chống cự thì người ngoài cũng chỉ cho là đôi tình nhân đang cãi cọ, một chốc là lành.

Trong đầu tôi không còn hiện ra hình ảnh hắn quan hệ cùng ai khác nữa, nhưng tôi vẫn bị hành hạ mỗi ngày, bất kể thời gian, không phân địa điểm, thống khổ vô cùng.

Nhiều khi, Loki sẽ đi đâu đó suốt ba, bốn ngày, tôi không biết hắn làm gì, chỉ biết khi quay về, trên người hắn sẽ có vài vết thương, sau đó hắn sẽ lăn ra ngủ, lúc dậy cũng chỉ ăn vài miếng.

Thời gian cứ thế trôi qua, hai tháng sau, hắn gầy đi rất nhiều, cuối cùng ngã bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lời Chúc Phúc Của Odin

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook