Lời Chúc Phúc Của Thánh Thần

Chương 9: Cây Ô Rô Và Màu Đỏ Của Những Quả Mọng

Akame Hell

03/03/2021

"Vậy thì đánh chết chúng đi, Melissa."

~o0o~

Lạnh quá.

Đắm mình vào biển sâu u sầu, thậm chí còn chẳng thể mở to đôi mắt mình.

Cô bé con chìm xuống làn nước biển lạnh lẽo, đôi giày búp bê màu trắng tuột khỏi chân, trồi lên trên mặt nước. Con ngươi cô mờ ảo, đầu óc trống rỗng dần bị nuốt cạn bởi không gian mờ mịt.

Sẽ chìm xuống đến tận đâu đây?

Những tia sáng lốm đốm lọt tới từ phía trên cao, xoay vòng tựa đang nhảy một điệu ba lê huyền thoại. Chúng ôm lấy thân hình bé nhỏ không chút sức nặng của cô gái đã nhắm nghiền mắt, đánh thức tàn dư ý thức còn sót lại.

Ở thế giới phía bên kia của mặt nước, bóng người cao lớn với đôi cánh dơi cùng cặp sừng ác quỷ hiện lên lúc gãy lúc liền. Đôi mắt màu bạc lạnh lẽo u ám, tựa như một viên đạn xuyên thẳng qua trái tim đối phương.

Cô bé mấp máy môi nhại lại theo những gì người đó nói.

Đó là.....

"Tỉnh lại đi."

Đôi mắt người con gái đang nằm trên sàn bất ngờ mở lớn. Cả thân thể cô nóng ran như chảo lửa, hầm hập ướt sũng nước.

Ria muốn cử động nhưng lại không thể, chỉ đành giương mắt nhận biết quang cảnh xung quanh. Trần nhà đổ nát không ngăn được cái lạnh thấu xương đến từ những bông tuyết xinh đẹp, phủ trắng từng mảng đất rộng lớn. Bốn bức tường đều bong tróc, những vết nứt khổng lồ hiện hữu ở khắp mọi nơi, tưởng chừng như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Ria đè xuống hơi thở loạn nhịp. Một bàn chân tiến tới trước mặt cô, rồi hai, ba, bốn bàn chân.

Khi cô cảm nhận được cả hai tay đều bị trói chặt ở phía sau, bản thân cũng chẳng còn chút sức lực nào mà động não suy nghĩ, một giọng nói ồm ồm bỗng vang lên bên tai: "Này! Báo với ông chủ nó tỉnh rồi!"

Gương mặt vẫn còn tê lạnh vì tuyết của Ria bỗng bị một tên đàn ông lớn tuổi kéo lên. Cơ thể cô đã bị lột sạch áo khoác ngoài, chỉ còn đúng một bộ quần áo gọn nhẹ trong cùng. Gò má cô sưng đỏ, đôi môi trắng bệch, so với tuyết không quá chênh lệch, hàm răng va lập cập vào nhau như người bệnh lên cơn sốt rét.

Cái người không nhìn rõ mặt mũi kia cười hề hề, bàn tay thô ráp sần sùi bóp thẳng mặt cô rồi xách lên một cách hung bạo: "Cũng dễ thương đấy chứ. Tao có được nếm thử trước khi trao trả hàng không?"

"Dừng lại đi, Jack. Ông chủ định thu phục thằng đó vào băng, tốt nhất nên để hàng trao đổi nguyên vẹn."

Thằng đó?

Trong hai câu đơn giản, Ria cũng đã đoán được người bọn chúng đang nói đến là ai.

"Nghe nói là mạnh lắm! Một mình tên diệt sạch nhóm Kalia cả chục người hôm bữa đấy! Ông chủ đã liên lạc vào số điện thoại có sẵn trong máy con bé kia, điều động cả nhóm phòng vệ xung quanh khu vực này rồi. Con quái vật gì không biết?"

Ngoài Melissa thì còn ai khác sao?

Ria vặn thử dây trói sau tay, phát hiện đây là cách trói dây thừng thường thấy của bọn bắt cóc không chuyên nghiệp. Dù vậy, vật tư của cô cũng đã bị thu hết, cả người chẳng còn thứ gì ngoài những vết xước, cánh tay bị trói chặt đến hằn tơ máu.

Ria ngẩng đầu nhìn bọn bắt cóc, giọng điệu vô cùng thành thật: "Thả tôi thì mấy người còn có thể đổi tiền chuộc. Quan hệ của tôi với hắn không tốt lắm, chẳng có lý do gì hắn phải cứu tôi cả."

Dùng cô làm mồi nhử chính là kế sách thất bại nhất.

Một trong hai tên canh chừng căn nhà kho thấy Ria mở miệng muốn thương lượng liền bất ngờ không thôi, cao giọng quát, sau đó dùng chấn đá mạnh một cú vào bụng cô: "Ngậm miệng vào! Đừng có dạy tao phải làm gì!"

Ria đang nằm sõng soài trên sàn, nôn ra một chút dịch trắng tiêu hoá từ cơm và cá của bữa trưa, ho lên mấy tiếng đau đớn rồi lật mình nằm tránh ra chỗ khác. Mái tóc nâu bù xù của cô dính bê bết bùn đất và tuyết trắng, có sợi còn chui cả vào miệng.

Ria đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bản thân đang nằm trên tầng ba của một khu vực thi công cách Scoundrel không xa là mấy, từ nơi này còn có thể nhìn thấy chiếc đồng hồ khổng lồ treo trên đỉnh của toà nhà trung tâm thương mại mà mấy tuần trước cô đến cùng Ather.

Bảy giờ kém mười phút.

Ria ngẩng đầu lên, một lần nữa mở lời với bọn bắt cóc: "Chắc chắn không muốn tiền chuộc? Đã từng nghe đến họ Redness chưa? Sống sung túc cả đời so với dùng mồi nhử để chiêu mộ một tên nhóc vào băng thì lựa chọn nào tốt hơn? Các người không muốn nhân cơ hội này thoát khỏi cuộc sống bần hàn hạ lưu sao?"

"Red... Redness?" Một tên nghe thấy mấy chữ này liền giật bắn mình, ấp úng hỏi bằng giọng kinh ngạc.

Tên còn lại thấy vậy liền hỏi khẽ: "Redness là cái gì thế?"

"Mày không biết sao? Đó là họ của một trong mười gia tộc lớn nhất thế giới đấy! Bọn chúng giàu có lắm!"

"Vậy sao?" Tên kia có vẻ lưỡng lự, sau đó đột nhiên gẩy chân đá đá vào mặt Ria. "Trông cũng giống tiểu thư nhà giàu lắm! Mày là con gái của bọn thương nhân đó? Bốn triệu đồng bạc tiền chuộc thì thế nào?"

(1 đồng bạc=250 VND)

Ria nhẹ giọng: "Bốn mươi triệu cũng không thành vấn đề."

Thấy Ria khẳng định chắc nịch, bọn côn đồ có vẻ đã bị thuyết phục phần nào. Hai tên đó quay ra nhìn nhau, sau đó thầm thầm thì thì bàn tính một hồi rồi mới đưa ra quyết định mà không thèm hỏi ý kiến boss.

Một tên đưa cho Ria chiếc điện thoại của mình, hất cằm ra lệnh: lBấm số gọi cho ông già nhà mày, bật loa ngoài lên, tám mươi triệu tiền chuộc, tốt nhất mày không nên giở trò. Ngoài hai đứa bọn tao ra thì bên ngoài còn rất nhiều tên đang đợi mày kháng cự mà xông vào trừng phạt đấy!"

Hắn hất cằm về cánh cửa dẫn ra ngoài hành lang, vừa nói dứt câu thì bị một tên khác cản tay lại, chìa ra điện thoại của Ria để thay thế.

"Mày điên à? Gọi điện thoại của mình chúng nó tra ra địa chỉ IP thì sao? Mày có hiểu Redness là lũ khủng bố cỡ nào không thế?" Hắn trợn mắt, sau đó cẩn thận nói. "Mày đọc số để tao gọi điện!"

Biết tên gầy gò trước mặt vô cùng cẩn thận chứ không giống tên béo bên cạnh, Ria vẫn bình tĩnh đọc một dãy số điện thoại cá nhân, màn hình không lâu sau đó hiện lên một chữ "Shizuma" và những tiếng tút dài.

Đầu dây bên kia vừa có người nhấc máy, Ria đã hét vọng vào điện thoại: "Ba!"

Không có tiếng trả lời ngay lập tức. Ba giây sau, giọng nói của một người đàn ông đứng tuổi mới vang đến từ phía bên kia: "Con gọi ta có chuyện gì vậy?"

"Mày là Redness đúng chứ? Con gái mày đang ở trong tay tao."

Tên côn đồ thấy đã liên lạc đúng người bèn cười thoả mãn một tiếng, xoay lưng nói chuyện với Shizuma qua chiếc điện thoại để giải thích tình hình và bàn về giá cả. Hắn còn đang nói dở, ở bên ngoài cửa sổ đã vang đến những tiếng nổ lớn.

Pháo hoa được bắn vào bảy giờ mỗi tối thứ sáu tại trung tâm thương mại thành phố Sanney lớn đến mức át sạch cả tiếng nói.

Ria chỉ mỉm cười không nói gì. Tên béo ngơ ngác nhìn đồng đội của mình đột nhiên trợn mắt, định ú ớ hỏi gì đó thì thấy hắn vội vã ngắt máy, tức giận đá mạnh một phát vào bụng con tin dúi chân: "Con khốn này!"

Chỉ cần nghe được tiếng pháo hoa có thể ước chừng được bán kính vị trí bọn họ đang trú ẩn. Tiếng nổ lớn đến mức này thì chắc chắn đã khoanh vùng được ba trăm mét, sau đó chỉ cần kiểm tra hệ thống dân cư và lục soát ở những căn nhà hoang đáng nghi là xong chuyện.

Bọn chúng không thể chuyển Ria đi nơi khác vì không thể thương lượng với boss, đã giấu boss chuyện tự ý gọi điện và có ý muốn chiếm lợi riêng. Nếu đây là một bang phái lớn thì có khi chỉ nội việc hành động mà không nghe lời đã bị bắn chết.

Tên gầy gò biết vậy nên ngăn cản bạn mình không ra ngoài báo cáo lại, chỉ đành xả hết cơn tức giận lên người Ria. Tuy vậy, hắn cũng chỉ dám đá cảnh cáo cô mấy cái chứ không thể khiến cô bầm dập tơi tả, bởi kế hoạch của boss là giữ con tin nguyên vẹn còn tiện trao đổi.

Ria nằm im trên đất, khoé môi rướm huyết đỏ, đau đến tái mét mặt mày. Mặc dù đã liên hệ được ra ngoài, nhưng nếu Melissa đến thật trước Shizuma thì kế hoạch sẽ gặp vấn đề.

Hơn nữa, Melissa cũng đâu cần thiết phải đến? Anh ta đối với cô cũng giống một đứa trẻ lạ mặt đột nhiên vấp ngã trước mặt mình mà thôi.

Bạn xã giao, mối quan hệ trên mức lạ mặt, dưới mức quen biết.

Melissa tuy ngốc nhưng không đần. Anh ta sẽ hiểu đây là một cái bẫy.

Một tiểu thư nửa vời "tiệm cận tầng lớp thượng lưu" như Ria từ nhỏ đã học được rất nhiều thứ, bao gồm cả việc đừng hy vọng vào sự giúp đỡ của người khác, cũng đừng khẩn cầu những phép màu hay vận may.

Tôi luyện bản thân trở nên giỏi hơn chính là đường tắt duy nhất dẫn đến thành công.

Ria cong người thở dốc, đôi đồng tử màu xanh ngọc lạnh băng thuộc về loài thú săn mồi nguy hiểm khẽ chuyện động. Đó là ánh mắt của một kẻ đi săn bằng bẫy, âm thầm ngoạm lấy con mồi nhờ chiến lược chứ không phải bằng tốc độ hay sức mạnh.

Tuy vậy, giống với lần cùng tiểu thư Aki trốn sau cánh cửa ban công của phòng mỹ thuật, Ria thấy mình vẫn đang tính thiếu một cái gì đó.

"Nhìn này! Hoàng tử của mày tới rồi. Kể cả mày có làm gì đi chăng nữa thì kế hoạch của boss vẫn được tiến hành mà thôi."

Ria ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình chiếc điện thoại được kết nối với camera an ninh của tầng trệt.

Là Melissa.

Giữa vòng vây của kẻ địch, mái tóc đỏ đột nhiên trở nên nổi bật hơn bao giờ hết. Từng quyền cước được tung ra vừa giận dữ, vừa phẫn nộ như muốn nhấn chìm cả vùng đất hoang tàn xung quanh.

"Vô vọng thôi. Một chọi một trăm. Cho dù nó có mạnh cỡ nào thì cũng chỉ là một con người."

Melissa bây giờ cũng chỉ là một con người.

Ria cũng là một con người.

Vì vậy, tính toán kiểu gì thì cũng có lúc sai sót.

Suốt bao năm qua, đầu óc cô đã vận hành đủ các loại trình tự, tính toán biết bao nhiêu chuyện lớn nhỏ, nhưng tất cả đều diễn ra trước một cột mốc.

Cũng bởi vì cột mốc này, Ria đã vô tình tính thiếu sự cố chấp đến điên cuồng ăn sâu vào máu của hoả thần đã từng sống sót qua ba mươi năm nằm dưới tận cùng của địa ngục.

Không thông minh, hành xử chẳng khác gì tên ngốc, bốc đồng, nóng tính, những tính cách tưởng chừng rất đỗi phiền phức ấy lại tạo nên một Melissa chẳng giống ai.

"Hắn chả yếu tẹo nào!" Sau khi xem Melissa lần lượt tung ra những đòn đánh cứng cáp nhưng vô cùng đẹp mắt dưới camera an ninh, tên béo tái mặt, ánh mắt hoảng sợ thấy rõ khi nhìn vào màn hình điện thoại.

Lũ xã hội đen đông đến mức Melissa chỉ là một cái đốm nhỏ tí giữa đống bầy nhầy. Ấy vậy mà ở trung tâm chính giữa, từng đứa bọn chúng đều như biến thành sao xẹt, lần lượt bị hất bay.

Melissa, hoả thần, vị thần mạnh mẽ nhất.

Reng...reng...

Chuông điện thoại bất ngờ vang lên, màn hình hiện lên một chữ "boss". Tên gầy gò nhanh chóng gạt thanh thông báo, bật loa ngoài để cả tên béo cùng nghe thấy chỉ thị.

"Này, mang con nhỏ ấy xuống tầng trệt. Thằng quỷ đó tiêu diệt gần một phần ba đội hình của chúng ta rồi. Khi nào tao ra hiệu thì đem ra."

Ria không nói gì, dường như mọi việc có xấu đến mấy thì cũng chẳng thể khiến cô mất đi sự bình tĩnh.

Nghe chỉ thị của sếp, tên béo đi tới túm lấy cổ cô xách đi. Ria cũng lười biếng chẳng thèm quẫy đạp, thế mà vẫn bị một con dao kề ngay cổ để phòng ngừa.

Trong tiết trời mùa đông, nhiệt độ của kim loại càng hạ thấp, lành lạnh, đáng sợ.

Ria được dẫn qua một cái cầu thang chưa phủ sơn đã xuống cấp trầm trọng. Tuyết trắng hất vào từ những khung cửa sổ dọc đường đi, từ lúc nào đã phủ lên một lớp dày đặc, đến mức cả thân thể đang run lẩy bẩy kia có thể kéo lê đôi chân thành hai vệt dài như đường ray tàu hoả. Gió thổi xuyên qua lớp quần áo mỏng tang còn sót lại trên người Ria, găm vào da thịt đang dần trở nên tím ngắt. Dạ dày cô lại quặn lên từng đợt chớp nhoáng, giống như muốn tranh nhau giằng xé nốt mớ suy nghĩ còn sót lại trong đầu.

Thay vì xuống tầng trệt, bọn chúng lại dẫn cô xuống lầu hai rồi nấp sau bức tường chắn giữa cầu thang và cái sảnh lớn chưa xây xong ở bên cạnh. Mặc dù cách một bức tường, Ria vẫn có thể nghe được âm thanh va chạm của đồ đạc, tiếng hét, tiếng kêu gào, tiếng va chạm cơ thể, lẫn đâu đó trong không khí còn có cả hơi thở đứt quãng quen thuộc giống như khi chơi đánh nhau với zombie của Melissa.

Con dao kề lên cổ khiến Ria không thể nói, cũng không thể cử động.

Đột nhiên, một tiếng "hự" bỗng truyền đến màng nhĩ. Melissa có vẻ đang gặp khó khăn, hơi thở càng lúc càng nặng nề.

Giữa trời đông lạnh giá, một mình lao vào hang ổ kẻ địch rồi chấp nhận một chọi một trăm, đúng là chẳng ai có thể điên hơn hoả thần.

Nhớ lại những gì đã xảy ra, Melissa vốn rất thích đánh nhau.

Phía bên kia liên tục vang lên tiếng loảng xoảng của đồ đạc, sau đó là tiếng kêu rên rỉ của mấy tên côn đồ cùng tiếng vỡ nát của xương khớp. Cứ như vậy một lúc lâu, cuối cùng giữa cái không khí ồn ào tanh mùi máu ấy chợt vang lên giọng nói của một người đàn ông đứng tuổi:

"Dừng lại."

Hắn ra lệnh, tức thì tất cả những gì Ria nghe được nãy giờ đều im bặt. Cô cẩn thận tính toán đủ các loại tình huống, đến mức ngay cả tiếng thở khó nhọc của bản thân cũng trở nên phiền nhiễu.

"Melissa phải không? Tao có một lời đề nghị nếu mày thấy hứng thú."

Đúng như tên gầy gò từng nói.

"Chắc mày đã từng nghe thấy cái danh Kamazashi, băng đảng xã hội đen lớn nhất quận này."

Kamazashi? Đó là một băng đảng xã hội đen khét tiếng ở xã hội ngầm. Lớn lên ở một gia đình thương nhân thường xuyên tiếp xúc với giới thượng lưu, Ria hiểu rõ những góc khuất đằng sau từng lớp màn xa hoa lộng lẫy.

Tác phẩm Missoula của Jon Krakauer cũng đã từng khắc hoạ rất rõ mặt tối tàn bạo của một thành phố lung linh tuyệt diệu, song bên trong lại thối nát đến cùng cực. Kamazashi chính là cái mặt tối ấy ở Sanney. Mặc dù không lớn bằng những tổ chức lính đánh thuê hay sát thủ chuyên nghiệp, song công việc của chúng cũng là xử lý những vấn đề mà pháp luật không tiện nhúng tay vào: mại dâm, buôn bán hàng cấm, đòi nợ thuê, cái gì cũng có đủ cả.

Ria im lặng nghe tiếp, dường như không quá bất ngờ với thông tin vừa nhận được.

"Mày gây náo loạn ở phố Scoundrel, đánh trọng thương rất nhiều đàn em của tao. Tao đã không ngờ đó lại là một tên nhóc mặt mũi non choẹt dễ thương thế này đấy! Mày có triển vọng lắm!" Hắn cười hề hề khoái chí, tiếp tục nói. "May mắn cho mày là hôm nay tao đang vui. Một trong hai tên thuộc vị trí chủ chốt của Kamazashi vừa bị tao thông một nhát, giờ đã nằm dưới biển sâu, vì vậy tao sẽ cho mày hai lựa chọn: một là gia nhập bang và thế chỗ cho tên đó, hai là xuống địa ngục làm bạn với diêm vương, thấy thế nào?"

Tuy không thể nhìn thấy khuôn mặt của Melissa, Ria nghe được ở phía bên kia, anh đang cười lớn.

"Tử thần không dám nhận ta đâu."

"Vậy sao? Mang nó vào đây."

Bị tên béo đằng sau đẩy ra ngoài, Ria mất đà, ngã sõng soài trên mặt đất. Mảnh vỡ kính và thuỷ tinh trên sàn vương vãi khắp nơi, cứa từng vệt dài vào da thịt mỏng tang trắng nõn. Khi còn chưa kịp rên rỉ lấy một tiếng, cô lại bị một lực mạnh mẽ túm chặt lấy mái tóc, nhấc ngửa mặt lên cao. Một lần nữa, cái cảm giác lạnh lẽo như băng sơn ngàn năm của kim loại lại chạm vào cổ.

"Mày có thể chống cự, nhưng tao không chắc con nhỏ này chịu được bao lâu nữa."

Những lời vừa nghe được chẳng khác gì một nhát chuỳ đập mạnh vào đầu Melissa. Tuy đầu óc anh đơn giản, ít khi quan tâm đến vấn đề của người khác, nhưng sức khoẻ của Ria là thứ anh ấn tượng rất mạnh.

Tại sao lại ấn tượng rất mạnh?

Bởi vì đó là người đầu tiên anh gặp mà yếu đến khủng khiếp như vậy! Chỉ cần một cái đập tay dùng sức của Melissa, thân thể Ria cũng có thể bị gãy đôi giống như một que tăm không hơn không kém!

Quần áo trên người Melissa đã tả tươm, vết thương ở bả vai trái vừa nhiễm trùng vừa rách miệng, chảy xuống thành từng dòng màu đỏ tươi sặc sỡ. Anh nghiến răng ken két, gân xanh chạy dọc từ nắm đấm đến các khối cơ, con ngươi phẫn nộ nhìn thẳng vào mắt của tên được gọi là "boss".

"Melissa." Ria khó khăn phát ra âm thanh từ cổ họng khô cứng, từng chữ cái như cứa một đường vào da thịt, đến mức chỉ việc thở đều cũng dần trở nên khổ sở đối với cô.

"Hahaha, khuôn mặt đẹp đấy! Nó khiến cho ta lại muốn hành hạ ngươi thêm nữa, hoàng tử à!" Thấy Melissa đứng im không dám cử động, tên đầu sỏ đứng dậy, ung dung bước từng bước chậm rãi tiến về phía anh. Hắn rút ra một con dao gọt hoa quả, thích thú xoay cán dao bằng mấy ngón tay rồi cố tình cứa một đường dài trên khuôn mặt tuấn mỹ không bao giờ chịu khuất phục của Melissa.

"Melissa." Ria gọi một lần nữa. Tên béo phía sau thấy vậy liền ép chặt bả vai cô như muốn bẻ lệch, cảnh cáo rằng đó không phải là chuyện cô có thể xen vào.

Nhưng Shizuma chưa đến, còn vẻ mặt của Melissa thì quá ám ảnh rồi.

Melissa giống một con hổ dữ đang bị ép buộc cúi đầu trước kẻ huấn luyện thú tại rạp xiếc, song hàm răng nanh vẫn liên tục nhe ra gầm gừ từng tiếng hoang dại như không cam chịu số phận của mình. Cái siết tay của anh cắm vào da thịt tím tái, dưới trời đông lại càng yếu ớt đến mức run lên lẩy bẩy.

Sau tất cả, họ vẫn là một gia đình nhỉ?

Tên đầu sỏ có vẻ lại nghĩ ra ý tưởng gì hay ho. Vì kế hoạch dùng Ria để nhử Melissa tới thành công ngoài mong đợi, song Melissa vẫn chưa chịu đồng ý lời mời của hắn, hắn lại muốn hành hạ anh thêm, phất tay ra hiệu lũ đàn em của mình lao tới đánh đập một Melissa không thể phản kháng bằng tay không.

Đôi mắt của Melissa hằn lên tơ máu, hai chân trụ vững trên sàn đất, tư thế cứng rắn oai phong tựa như một vị tướng bất khả chiến bại giữa phong ba bão táp, cho dù chịu hành hạ cũng không bao giờ phát ra một tiếng rên rỉ nào.

Cứ liên tục như thế cho đến khi Melissa đã dần kiệt sức, một tên to lớn như người khổng lồ với cái thân hình cuồn cuộn cơ bắp bất ngờ bước tới, nắm đấm chẳng khác gì sắt đá của hắn không nhân nhượng thụi thẳng một quyền vào bụng khiến anh lảo đảo ngã sấp xuống nền đất.

"Này, mày không thấy nó ngu lắm sao? Chỉ vì một đứa con gái mà bị đánh tơi tả như vậy." Tên côn đồ xách mái tóc của Ria ép cô ngẩng mặt nhìn lên, giễu cợt nói.

Anh đã nhìn thấy Melissa nằm sõng soài dưới đất, những miếng sắt sắc nhọn đâm xuyên khắp người.

Phía dưới bầu trời đêm đông giá rét, máu đỏ nhuộm lên những bông tuyết trắng muốt, tựa như màu của những quả ô rô thời kì chín mọng.

Truyền thuyết kể rằng vòng hoa mà chúa đã đội khi bị đóng đinh trên cây thập ác có quả ô rô màu trắng.

Máu nhỏ xuống khiến chúng chuyển đỏ.



Cho dù có cứu vãn thế nào, chúng cũng sẽ mãi mãi không thể trở lại màu sắc thuở khai sinh.

"Dừng lại, Melissa!" Ria dùng hết sức bình sinh gào lên, đến mức những tên côn đồ đang đứng phía xa cũng phải giật bắn mình.

Melissa ngẩng cái đầu đầy máu nhìn lên sắc mặt kì lạ lần đầu xuất hiện ở Ria Carney. Con dao nhọn hoắt kề sát cổ cô, không khoan nhượng cứa một đường sắc lẹm để cảnh cáo.

Từng giọt, từng giọt máu đỏ ứa ra.

"Im ngay!"

"Tôi đã có sắp xếp rồi. Anh về trước đi. Với khả năng của anh thì chắc chắn có thể thoát được." Chỉ vài giây sau khi hét lớn, giọng nói Ria đã trở lại vẻ sắc lạnh thường thấy. Cô cúi đầu, mái tóc rối tung rủ xuống che lấp đi biểu cảm kì dị trên khuôn mặt. "Nếu không muốn chạy thì..."

Những cơn gió xung quanh tựa như ngừng thổi, không gian im ắng đến mức ngay cả bọn côn đồ cũng chẳng dám hít thở mạnh.

"Anh là hoả thần? Là người sẽ vươn đến ngôi vị mạnh nhất đúng không? Vậy thì đừng có nằm gục như vậy." Cô hít một hơi thật sâu, giống như tất cả dũng khí có được từ mười chín năm sống trên cuộc đời đều dồn cả vào giây phút này. "Đánh chết chúng đi, Melissa. Hự..."

Ria bị một tên to con gần đó thụi một nhát vào bụng, ruột gan một lần nữa như muốn phun sạch ra ngoài, nôn thốc nôn tháo, đau đến hai mắt quay vòng vòng.

Tuy vậy.....

Hoả thần với đôi con ngươi màu đỏ rực lửa, mạnh mẽ, kiên cường.....

Mỗi đòn đánh anh tung ra, cả căn phòng như muốn đổ sập!

Ria nhắm mắt bất động tựa như đã ngất đi. Hai tên côn đồ canh phòng cô thấy cô giống như người chết nằm một góc, cùng lúc lại nhìn sang đồng bọn của mình lần lượt bị hất hay liền không còn cách nào đành xông tới giúp đỡ.

Khi bọn chúng đã dồn hết sự chú ý vào Melissa, Ria lại mở mắt. Cô cố gắng với lấy một miếng thuỷ tinh ở gần đó, nhân lúc không ai để ý mà dùng sức cứa dây thừng phía sau. Đầu còn lại của mảnh thuỷ tinh sắc nhọn găm vào da thịt cô. Đau, nhưng chính cơn đau ấy cũng giúp cô tỉnh táo.

"Chết đi!"

Melissa bất ngờ nhận một quyền của tên đô con, bị hất văng ra xa một đoạn, ngã về phía Ria.

"Melis..." Ria cảm nhận được cái gì đó đang dúi vào áo mình, cộm lên một cục.

"Cái người phải chết con mẹ nó là chúng mày!" Gần như ngay lập tức, Melissa lại đứng dậy, tiếp tục xông vào lũ côn đồ to gấp mấy lần thân hình mình, vừa đánh vừa chửi để hút hết mọi sự chú ý.

Nhờ công của Melissa, chẳng tên nào còn thừa thời gian nhớ đến một cô gái nhỏ bé tưởng như đã ngất đi, nếu không thì cũng bất lực bị trói tại một góc phòng.

Sau khi cắt dây thừng, Ria khẽ trườn người về phía sau hộc bàn cũ đặt chỏng chơ một góc không xa. Sau khi xác nhận đã không có ai để ý, cô rút khỏi áo chiếc điện thoại vừa được Melissa đưa cho.

Tên này cũng không phải quá ngốc.

Tám giờ tối, hằng hà sa số các tin nhắn của Zedra và Ather được gửi đến. Ria không đọc chúng, chỉ vào phần quay số, gõ được một nửa dãy số điện thoại đã thuộc lòng, rồi nghĩ gì đó lại đột nhiên xoá đi, bấm bừa một cái tin nhắn gửi đến máy Melissa rồi gửi đi định vị vị trí của bản thân. Đầu dây bên kia không có phản hồi, Zedra chỉ để lại một icon ngón tay cái xác nhận đã đọc.

Ria ngó đầu nhìn ra ngoài. Khung cảnh phía sau ngày càng trở nên hỗn loạn. Melissa đang tung một cước thẳng mặt một tên to con, hất văng hắn ra xa, thuận thế xoay người, khuỷu tay giáng mạnh một đòn vào điểm yếu của một tên khác. Tên đó loạng choạng vài bước, ôm lấy cái mặt be bét mắt không ra hình thù của mình rồi ngã lộn ra ngoài cửa sổ không có rào chắn. Cứ như vậy, hoả thần Melissa chẳng khác gì kẻ dẫn đầu mọi cuộc chiến, không nhân nhượng đồ sát tất cả.

Melissa rất mạnh, nhưng vì kẻ địch quá đông, anh cũng bị mất sức, phản ứng dần trở nên chậm chạp hơn thấy rõ.

Ria đảo mắt kiểm tra vị trí của các cửa sổ và lối dẫn cầu thang, chỉ trong vài giây đã vẽ được sơ đồ mặt bằng của toà biệt thự đang xây dở trong đầu. Đúng lúc đó, có thứ gì đó loé sáng chiếu vào mắt cô.

Trong đêm tối lạnh lẽo, ánh sáng trắng loá từ chiếc đèn tuýp phản chiếu lên con dao nhỏ, lờ mờ đánh vào mắt Ria. Một tên côn đồ không biết từ lúc nào đã chuyển sự chú ý sang cô, trên tay hắn lăm le con dao sắc nhọn.

Ria trừng mắt, còn không đủ thời gian để kịp xoay đầu nhìn lại.

Đột nhiên, một bàn tay vươn ra bên cạnh cô, vặn nát cổ tay tên côn đồ xấu số.

Tiếng xương gãy nát vang lên, khô khốc, vang vọng khắp không gian đổ nát đã nhuộm mùi máu tanh.

"Lại đây." Biết rằng Ria đã bị chú ý, Melissa nhanh chóng ôm lấy cô kéo về phía sau, tung cước vào mấy tên gần đó.

Ria chưa kịp hoàn hồn, Melissa lại tiếp tục kéo cô theo động tác của anh, không cho cô thời gian thích ứng. Một tay anh ôm lấy eo Ria, tay còn lại liên tục tung ra từng quyền chớp nhoáng ngăn lũ côn đồ lại gần.

Động tác của anh quá nhanh khiến đầu óc Ria quay cuồng chao đảo. Không giống với trận chiến zombie được mô phỏng bởi máy tính, những tên côn đồ này là máu thật thịt thật, có trí tuệ và ý thức riêng. Hơn nữa, mọi chuyện lúc này đã không còn dừng ở thắng hoặc thua nữa mà là sống hoặc chết!

Một trò chơi không thể "save".

Những nước cờ đã đi thì không thể rút lại.

Melissa mải đối phó với bọn côn đồ phía trước, lại không để ý tới vài tên đã vòng ra phía sau toà nhà, chỉ chờ anh sơ sẩy mà đánh lén.

"Cẩn thận!"

Tất cả chỉ xảy ra trong giây lát.

Từ phía sau Melissa, một tên côn đồ lăm le con dao nhọt hoắt, rất nhanh chớp lấy cơ hội để tấn công vào điểm mù. Vừa vặn lúc đó, Ria đang đứng bên cạnh anh quay đầu, phát giác ra hắn, nhanh chóng lên tiếng cảnh cáo, nào ngờ đột nhiên dẫm phải một vũng tuyết đang dần tan ra trên sàn nhà. Chỉ trong một giây, cả người cô đã mất đà, ngã chúi về phía lưng anh.

Đau quá.

Ria rủa thầm một tiếng.

Vào lúc ý thức còn chưa kịp tắt ngúm như sợi dây cáp nhà Alice, Ria đã nhìn thấy gương mặt ngạc nhiên đến không thể tin nổi của Melissa. Anh đang đối mặt cô ở khoảng cách rất gần, gần đến mức để lộ rất nhiều sơ hở sau lưng. Một vài tên côn đồ khác xông tới, trên tay chúng cầm theo những viên gạch lớn.

"Cẩn..."

BỐP!

.

"Không sao đâu."

Người ấy nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cô, rồi cả đôi môi mềm mại. Gương mặt mà cô chẳng thể nào nhìn thấy rõ ràng lại trở nên vô cùng quen thuộc.

Mặc cho cả cơ thể đang run lên bần bật, mặc cho cơn đau đớn đến cắt da cắt thịt, hơi ấm từ lồng ngực anh vẫn thật ấm áp.

Anh xoay người, đôi cánh đen đột ngột dang rộng.

Cô nghe được tiếng la hét truyền đến khắp nơi. Sau đó vỗ cánh một cái, anh biến mất vào màn đêm tăm tối.

Mái tóc màu đen thật đẹp.

.

Ria mở mắt, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là bàn tay năm ngón đều được băng bó chằng chịt của chính bản thân mình.

Cô đang vươn tay ra sao?

Người đó là ai?

Đôi khi, những hình ảnh chẳng rõ đâu là thật, đâu là giả cứ liên tục hiện hữu.

Bóng người to lớn với mái tóc đen tối màu, đôi cánh dơi cùng cặp sừng ác quỷ chẳng khác nào tu la địa ngục.

Cô bé con cùng chiếc hộp trong suốt kẻ sọc đen trắng, lang thang trên những dãy hành lang dài vô tận.

"Thật đau đầu." Ria ôm đầu ngồi dậy, đột nhiên nghe được tiếng "cạch" phát ra ngay bên cạnh.

Nếu biết trước rằng khi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người mà mình không muốn gặp mặt nhất, cô chắc chắn sẽ nằm xuống giả vờ ngủ tiếp.

Quá muộn rồi.

Melissa đang chăm chăm nhìn về phía cô, trên đầu cuốn một đống băng trắng, bên phải vẫn còn lờ mờ vết máu mới. Anh có chút khó xử, hai tay vẫn bưng khay đồ ăn tối, nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn cạnh giường.

Hai người trừng mắt nhìn nhau một hồi, cuối cùng, Melissa cũng mở lời trước: "Jathae bảo ta mang đồ ăn đến. Dù vậy nếu ngươi muốn chết thì không cần ăn cũng được!"

"Cảm ơn."

Ria định ngồi dậy, nhưng vừa nhấc người lên, cả bụng cô bỗng truyền tới một trận đau đớn. Cô gắt gao nhíu mày, lại chợt nhận ra eo mình cũng đang được băng bó chằng chịt.

Cơn đau này có gì không đúng.

Không khí cũng bỗng chốc trở nên kì lạ.

Mãi một lúc lâu sau, khi đã điều chỉnh trạng thái cơ thể xong xuôi, Ria mới cẩn thận đặt chân xuống giường, định bụng đi tới lấy khay đồ ăn đã được Jathae chuẩn bị. Tuy nhiên, vừa đứng dậy, cả cơ thể bỗng nặng trịch như tụt huyết áp, đôi chân trần không còn chút sức lực mà lảo đảo ngã chúi về phía trước.

Bẹp!

Phải, đó là tiếng va chạm của Ria Carney với sàn nhà sạch đẹp sáng bóng như minh tinh điện ảnh khi đáp đất bằng bốn chi. Cũng may tay cô chống xuống kịp thời, tuy để lại vết trầy trên đầu gối nhưng phần băng dưới bụng lại không hề hấn gì.

Melissa có chút bất ngờ, lưỡng lự một hồi rồi mới chìa tay đỡ cô ngồi dậy. Trong suốt quá trình đó, anh quay mặt đi nơi khác, tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt Ria.

Sau khi Ria đã ngồi lại ngay ngắn trên giường, Melissa đem khay đồ ăn đặt lên chiếc bàn bệnh nhân. Cử chỉ của một người bình thường này khiến cô thiếu chút nữa thì tưởng ai đó đang giả dạng hoả thần.

Ria xúc một thìa cháo nóng hổi, tận hưởng cảm giác khi nó tan vào đầu lưỡi. Cái vị thanh thanh ngọt ngọt này chắc chắn là đồ ăn do thần tri thức Jathae nấu, song nó lại chẳng hợp với tính cách anh chàng. Đột nhiên, Melissa bất ngờ lên tiếng phá tan bầu không khí lạch cạch yên ắng: "Tại sao lúc đó lại làm vậy?"

Lúc đó?

"Khụ...khụ..." Khi vừa hiểu được chuyện Melissa muốn hỏi là gì, Ria bỗng sặc cháo, ho lên khù khụ. Động đến vết thương trên bụng, gương mặt cô tái mét, khom lưng, đến thở cũng trở nên khó khăn.

"Hiểu lầm rồi. Thực ra..." Ria định nói gì đó, song cổ họng đột nhiên nghẹn lại khi bắt gặp đôi mắt u ám của Melissa.

"Kể cả ngươi không làm thế, nhát dao đó vốn chẳng là gì với ta!" Anh siết chặt tay, cái đầu ương ngạnh cúi xuống không để cô nhìn thấy gương mặt thảm hại lúc này. Tất nhiên, giọng nói của anh đã tố cáo tất cả những cảm xúc hỗn độn cùng tức giận đang đồng thời trào ngược.

Bởi vì Melissa chưa từng được yêu thương, anh không hề hiểu được cảm giác có người vì mình mà chắn một dao là như thế nào.

Ai bảo cảm giác đó là hạnh phúc?

Đó chính là tận cùng của tệ hại và bất lực!

"Đau lắm. Cứ tự đâm thử rồi sẽ biết." Đối diện với một Melissa tâm trạng đang ở dưới vực sâu, Ria thản nhiên nói. Tuy vậy, cái kiểu đùa cợt với giọng điệu đều đều này đúng là rất khó khăn đối với cô.

"Ai đang yên đang lành lại tự đâm mình hả?!?"

"Anh?"

"Ta không bị điên!!"

Căn phòng y tế bỗng chốc trở nên huyên náo. Ria liên tục nói chuyện bằng giọng điệu thản nhiên, đủ để châm mồi ngòi lửa đang muốn phun trào bên trong Melissa, đồng thời cũng đem hoả thần trở lại dáng vẻ bốc đồng nhưng cũng rất nhiệt huyết thường thấy.

Thế này mới đúng là Melissa ồn ào.

Mãi một lúc sau, khi cả hai đã hết hơi vì cãi cọ, không gian cuối cùng mới lấy lại được một chút an ổn. Melissa lúc nào cũng cau có, nhưng chắc chắn là người đơn thuần và lương thiện hơn bất cứ ai. Anh sẵn sàng ngồi vào một mâm cơm bình dân, xả thân cứu người bất chấp nguy hiểm, đánh cược mạng sống vì mục tiêu vươn lên ngôi vị mạnh nhất. So với những điểm tốt này ở anh, Ria là kẻ thua cuộc.

"Thực ra tôi nên cảm ơn anh mới phải."

"Nghe ghê thế?" Nghe mấy câu từ đáng lẽ phải thuộc về một Ria Carney giả mạo này, Melissa không nhịn nổi mà trưng ra bộ mặt ngạc nhiên không tiêu hoá nổi câu nói vừa rồi của Ria.

Ria nhìn anh, dường như nhận ra có cái gì đó không đúng: "Trước giờ anh vẫn nghĩ tôi là người thế nào vậy?"

"Khó ưa, ngu ngốc."

"....."

Ria im lặng, nghĩ ngợi một chút về những chuyện đã xảy ra. Trong một khoảnh khắc, khoé miệng cô hơi cong lên tạo thành một đường tuyệt mĩ: "Tôi thì thấy anh mạnh lắm, Melissa."

Đôi lông mi dài cong vút khẽ lay động, được tô điểm bởi ánh nắng chiếu đến từ khung cửa sổ lại càng trở nên lung linh huyền ảo, chơi vơi giữa ranh giới nửa mơ nửa thực.

Gương mặt Melissa trong phút chốc đỏ ửng lên, theo phản xạ quay người đi nơi khác, dùng tay bịt miệng mình như vừa chứng kiến cái gì khủng khiếp lắm. Ria chỉ nhìn anh, có vẻ không ý thức được hành động vừa rồi của mình hàm chứa nhiều sát thương đến thế nào.

Tuy vậy, lời khen ngợi của cô là có chủ đích.

Tuy vậy, tất cả cũng không hẳn là dối trá.

Ria không biết cựu hoả thần Salia mạnh đến cỡ nào, nhưng đối với cô mà nói, Melissa mới là người mạnh nhất.

Anh là người có thể giúp cô hoàn thành mong muốn của mình.

Chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa thôi.

"Ngươi..." Melissa quay đầu lại định nói gì đó, bất ngờ, từ phía bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào. Cửa gỗ bất ngờ bị mở tung, cắt ngang bầu không khí im lặng bên trong phòng.

"Người đẹp, cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Anh đã lo lắng đến phát khóc luôn đấy!" Zedra không biết từ đâu nhào vào, trưng ra bộ mặt thương nhớ như thể đã lâu lắm không được gặp nhau.

Ria né sang một bên tránh cái ôm của anh. Như chợt nhận ra điều gì đó, Zedra bất ngờ ngẩng đầu nhìn Melissa, ngây thơ hỏi: "Anh đã phá bĩnh cái gì à?"

"Phải." Ria thản nhiên, sau đó nhìn về phía Melissa. "Vừa nãy anh định nói gì?"

"....." Melissa đột nhiên im bặt. Anh gãi đầu, sau đó quay lưng rời khỏi phòng bệnh. "Không có gì."

Khi chuẩn bị khuất bóng phía sau cánh cửa gỗ, bàn chân anh chợt khựng lại, quay đầu nhìn về phía cô, cánh môi mỏng khẽ mấp máy như muốn nói điều gì đó.

"Cảm ơn ngươi, Ria Carney."

Ria không nghe nhầm, đó là tên cô.

Lần đầu tiên kể từ khi gặp gỡ tại sảnh đường của thần Eros, hoả thần Melissa đã gọi tên cô.

Mùa đông năm nay đột nhiên trở nên ấm áp có lẽ còn nhờ hơi ấm từ ánh lửa đỏ rực.

Hoả thần Melissa, đứa con của lửa.

.

"Em cảm thấy ra sao rồi?"

Sau khi kiểm tra tổng thể một lượt, Zedra đút tay vào túi áo, lên tiếng hỏi thăm. Ather và Podros cũng nhanh chóng có mặt khi nghe tin Ria đã tỉnh, biến cái phòng bệnh thành địa điểm tụ họp hàng tháng của các vị thần.

Vốn dĩ Ria đã quên đi vết thương dưới bụng, nhưng khi vừa được nhắc đến, nơi đó lại quặn lên, đau nhói.

"Tôi nghĩ cậu không nên nhắc đến điều đó nữa thì hơn, Zedra." Ather tái mặt, tiến đến vuốt ve tấm lưng đang run lên bần bật của Ria. Bàn tay anh dịu dàng, lại tựa như những tia nắng ấm áp hiếm hoi giữa mùa đông lạnh lẽo.

"Tôi không sao." Ria ngả người vào thành giường, miễn cưỡng xoa xoa cái bụng đang được băng bó của mình, sau đó bình tĩnh nói: "Tôi không bị đâm."

"Chà, sao em nghĩ vậy?" Ria mỉm cười, nhún vai hỏi lại trước ánh mắt ngỡ ngàng của Ather và Podros.



Ria ấn nhẹ vào bụng mình, nói ngắn gọn: "Giống vết sưng. Là do bị đá."

Hơn nữa, cơn đau lần này so với bị tông xe khác một trời một vực, giống đau dạ dày hơn là bị dao đâm. Băng gạc trên đầu Melissa còn dính máu, là một vết thương mới. Nếu Ria thật sự bị dao đâm vào vị trí nguy hiểm thế này thì một là cô đã ngỏm, hai là không thể nào tỉnh lại sớm trong ngày một ngày hai được.

"Đừng có ấn! Sẽ lại đau đấy!" Thấy Ria bình tĩnh đùa cợt sức khoẻ của mình như vậy, Zedra hoảng hốt nhắc nhở. "Đúng là em bị một tên chết tiệt nào đó cầm dao đâm, nhưng vết đâm chỉ sượt qua da thôi! Em ngất đi là do cảm lạnh và quá sức! Mấy vết sưng trên bụng em cũng không có gì nghiêm trọng, bôi thuốc và chú ý ăn uống đồ mềm thì một tuần là khỏi. Nói chung là..." Zedra cố tình kéo dài âm giọng, sau đó nháy mắt nói: "Em đã thoát chết hai lần nhờ may mắn đấy."

"Tôi không chết được."

Ria vừa dứt lời, tức thì từ phía ngoài hành lang bỗng vang đến một giọng nói kinh thiên động địa, thiếu chút nữa thì đủ để đâm thủng màng nhĩ: "Còn dám nói?!?"

Cánh cửa phòng bệnh một lần nữa bật mở. Jathae hầm hầm tiến vào tựa như một tên sát nhân đang muốn đồ sát tất cả. Cùng lúc với anh, chú chim hoàng khuyên được nuôi bởi Melissa cũng bay tới, lao vào lòng Ria rồi dụi dụi cái đầu của nó làm nũng.

"Ta tưởng cô thông minh lắm cơ mà? Sao cứ dính vào mấy chuyện nguy hiểm như vậy? Nếu cô mất mạng thì sao? Cô có biết hậu quả cô gây ra lớn đến thế nào không? Thấy nghi ngờ phải báo lại ngay chứ? Cô là con ngốc hả?" Còn chưa kịp cảm thán bộ dạng đáng yêu của chú chim nhỏ, bảo mẫu Jathae tuôn một tràng dài trách móc. Ria im lặng, không biết phản bác thế nào.

"Jathae! Người đẹp vẫn còn chưa khoẻ đâu! Ác vừa thôi chứ?" Zedra là người đầu tiên thoát khỏi mớ chữ cái vừa bị nhồi vào đầu, lên tiếng khuyên răn trước khi có bất cứ ai bị tổn thương.

"Cô ta cần biết rõ điều đó!" Jathae có vẻ vẫn không buông tha, nghiêm khắc nói.

"Xin lỗi."

"Xin lỗi của cô có để làm gì đâu?!?"

Ria im lặng, tự động khâu cái miệng của mình lại.

Thấy vậy, Jathae định mở miệng tiếp tục trách mắng, ai ngờ khi anh ngẩng đầu lên lại vừa vặn bắt gặp Ria đang nhăn mày vì đau, cuối cùng chỉ thở dài một hơi chứ không nói gì nữa.

Dù sao lần này cô ta cũng là bị bắt cóc vì mấy trò nghịch ngợm quá quắt của Melissa.

Thấy bộ dáng giận đến mức không thèm nói nữa của Jathae, Ria chỉ mỉm cười.

Đột nhiên, một bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, xoa nhẹ mái tóc nâu đến khi nó rối bù: "Sống sót là may mắn rồi. Những lời nói của em làm anh cảm động lắm đấy, người đẹp."

"Lời nói?"

"Là mấy câu em nói với Melissa đó. Gì ấy nhỉ?" Zedra xoa cằm, sau đó búng tay một cái, bắt đầu liệt kê một tràng. "Em nói hoả thần thì phải mạnh mẽ, phải vươn lên ngôi vị số một, còn nói hãy giết...."

Zedra còn chưa nói hết đã bị một ánh mắt sắc lẹm chĩa tới, hại anh đổ mồ hôi lưng ròng ròng, lập tức ngậm miệng không dám nói thêm nửa lời.

"Ủa? Tiểu tiên nữ đã nói những lời đó sao?" Ather thấy Ria lần đầu nói nhiều như vậy trong tình huống nguy hiểm liền có chút ngạc nhiên, quay sang hỏi Zedra. Ria nhíu mày không nói gì cả, song ánh mắt vẫn không rời khỏi anh chàng.

Vị thần may mắn cảm thấy sống lưng lành lạnh liền chối biến: "Nghe nhầm! Là nghe nhầm!"

Đối diện với khung cảnh ồn ào náo nhiệt này, Ria cảm thấy có gì đó đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát.

Sực nhận ra điểm bất thường trong câu nói của Zedra, Ria ngẩng đầu hỏi: "Sao anh biết tôi đã nói gì?"

"Hửm? Em không biết gì sao?" Vị thần may mắn có vẻ ngạc nhiên, rút từ túi quần ra chiếc điện thoại rồi đưa cho cô xem màn hình hiển thị nhật kí cuộc gọi.

Cuộc gọi đến từ "người đẹp" kéo dài một tiếng.

"Điện thoại di động của em vẫn mở suốt mà."

Ria nâng mí mắt.

"Thực ra anh nghĩ là sau khi gọi điện cho Melissa, lũ côn đồ đã vứt nó ở đâu đó rồi lỡ may gọi phải số của anh. Hình như buổi sáng hôm đó anh có gọi cho em. Vậy thì chỉ cần bấm vài cái đơn giản là kết nối rồi." Zedra ngẫm nghĩ một lúc rồi giải thích. "Lúc em gọi chỉ trước khi điện thoại Melissa gửi tin nhắn khoảng ba mươi phút. Vì anh muốn giữ cuộc gọi với em nên không trả lời tin nhắn đó rõ ràng được. Thú thật, anh đã ngạc nhiên lắm đấy!"

Sau khi Ria gọi điện cho Shizuma thì bọn côn đồ vô tình chạm phải nút bấm gọi Zedra?

Ria không kể về vụ đòi tiền chuộc, chỉ hỏi theo những lời kể của Zedra: "Vì tôi bị bắt cóc à?"

"Không. Là vì những lời nói của em." Zedra cười nhẹ, gương mặt không hề sắc cạnh mà vô cùng thanh thoát dễ nhìn. Cùng lúc đó, một cơn gió ập tới, hất tung tấm mành che nơi khung cửa sổ, khiến một vài bông tuyết trắng muốt bay lượn lờ vào phía bên trong.

Mặc dù đã nhiều lần nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Zedra, nhưng Ria lại có cảm giác rất khác vào lúc này.

Nó thật đẹp.

"Nhưng anh cũng không mong em sẽ đỡ cho Melissa nhát đâm đó đâu! Thật liều mạng! Nó bị đâm có thể không sao, nhưng khả năng cao là em sẽ toi luôn cái mạng này đấy!" Giọng điệu của anh đột ngột thay đổi. Zedra dựa người vào bức tường sơn trắng, ánh mắt có chút trách móc.

"Thực ra đó là hiểu lầm."

Vậy là không chỉ có mình Melissa, tất cả các vị thần đều đã hiểu lầm. Tất nhiên không thể nào có chuyện Ria dùng thân mình để che chắn cho Melissa được. Mặc dù có thân thiết đến đâu, cô vẫn rất sợ đau, cũng hiểu được nếu đỡ nhát dao đó mình sẽ chết, còn Melissa thì chưa chắc.

Ria bắt đầu kể lại chi tiết mọi chuyện kể. Càng kể, cô càng nhận ra một vài chuyện quan trọng đã thiếu chút nữa bị bỏ quên.

Sau khi nghe xong, Zedra ôm bụng, phá lên cười đến chảy nước mắt: "Hahahaha, có chuyện này sao?"

"Tự dưng thấy thương cho Melissa ghê." Ather gãi đầu, gượng gạo liếc mắt nhìn ra đống tuyết đã dần tan đi phía bên ngoài cửa sổ.

"Tôi cũng chưa kịp giải thích cho anh ta." Ria bình thản nói, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, nhắm mắt nghĩ đến điều gì đó.

"Dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua rồi, em không cần giải thích với Melissa đâu." Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Ather nói, đảo mắt nhìn qua Zedra đang đứng bên cạnh. "Cũng may là Zedra đến kịp nhỉ?"

Zedra im lặng như đang chìm vào những dòng suy nghĩ riêng, khi nghe thấy tên mình được nhắc tới thì búng tay nói: "À, phải rồi! Anh cũng choáng ngợp về quân số của bọn chúng luôn đấy."

"Mà cho dù bị phong ấn thì Zedra cũng mạnh thật." Podros nãy giờ im lặng liền chen vào, đôi mắt mở to tràn đầy sự hâm mộ hướng về phía Zedra. Anh chàng may mắn nhoẻn miệng cười, khuôn mặt lấp lánh hào quanh, vỗ ngực như thể tôi đây là người giỏi nhất.

"Melissa đã dọn xong tám phần trước đó rồi." Ria bình thản đập tan cái ảo mộng thần tượng của Zedra, sau đó hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra sau đó sao?"

"À, tiểu tiên nữ lúc đó ngất đi nên không biết. Zedra nghe được cuộc đối thoại từ máy em nên đã đến đó trước rồi. Lúc bọn anh chạy đến thì đã thấy bên dưới la liệt toàn xác người." Ather kể lại, cả người rùng mình lấy một cái khi nhớ về khung cảnh tử thi và người tàn tật chất thành một núi kia.

La liệt toàn xác người?

Một vài hình ảnh đứt đoạn bất ngờ xẹt qua tâm trí Ria, mờ ảo không rõ là thật hay giả.

Cô biết mình đã được cứu.

Những gì cô nhìn thấy không đơn thuần chỉ là giấc mơ.

Chàng trai với mái tóc đen sâu thẳm tựa bóng tối, đôi mắt bạc sáng rõ trong màn đêm, cặp sừng ác quỷ và đôi cánh dơi chắc chắn không phải là giả. Anh xuất hiện, tức thì xung quanh đồng loạt vang lên tiếng kêu la thảm thiết.

Tất cả đều là thật.

Dựa theo lời kể, người đó có thể là Zedra. Tuy vậy, mái tóc Zedra có màu xanh rêu đậm, hoàn toàn không phải màu đen. Anh cũng không có mắt bạc, không có cánh dơi cùng cặp sừng ác quỷ.

Mà đôi đồng tử vàng loãng của anh cũng khá giống bạc.

Ria rời mắt khỏi lòng bàn tay mình, ngước đầu lên nhìn về phía Zedra, đúng lúc bắt gặp anh cũng đang nhìn cô.

"Mà dọn cái đống đó cũng mất thời gian thật." Jathae bất ngờ phàn nàn, dựa lưng vào thành cửa mà than thở.

Ria quay sang hỏi: "Làm thế nào để các anh qua mắt cảnh sát?"

"Hửm? Vụ này ấy à?" Jathae hỏi ngược lại.

"Vụ trước nữa."

"Có gì đâu. Vụ này thì thu dọn hết những bằng chứng liên quan đến em và Melissa rồi bí mật rời khỏi. Melissa không có lý lịch thật nên cũng khó điều tra lắm. Nếu chẳng may mấy hôm nữa cảnh sát gõ cửa nhà hỏi chuyện thì giặc đánh đến đâu ta ứng phó đến đó." Zedra chen vào, nhún vai như thể đó là chuyện gì bình thường lắm. "Còn vụ mấy hôm trước thì anh..."

Cách nói chuyện ngập ngừng khiến Ria không khỏi nhíu mày.

"Đã làm quen với một vài cô tiểu thư xinh đẹp có gia đình làm bên cảnh sát."

"Khụ...khụ..." Nghe được những lời nói thốt ra từ gương mặt tươi cười điển trai, Ather sặc nước bọt, ho lên vài tiếng khô khan. Podros trầm trồ, ánh mắt hâm mộ lộ rõ dù biết đó là ở việc chẳng mấy tốt lành gì:

"Zedra có khác!"

Trái ngược với thái độ kinh ngạc của những người xung quanh, Zedra hoàn toàn xem nhẹ những gì mình đang nói, tiếp tục kể chuyện: "Anh được mời đến nhà họ, rồi trộm luôn vài văn bằng và làm mấy tấm thẻ giả. Sau đó dùng thủ thuật để ép bọn họ che dấu mọi chuyện thôi."

"Cậu đã làm cái gì cơ?!?" Ather trợn mắt, đôi lông mày thiếu chút nữa thì dựng đứng lên.

"Trộm và làm những thứ cần thiết." Zedra thản nhiên nhắc lại.

"Zedra!!! Thế là phạm pháp đấy!"

"Cũng vui đấy chứ."

"Chẳng vui gì cả!"

Jathae, Zedra và Ather càng ngày càng lớn tiếng. Phía bên ngoài, Podros cũng bối rối không biết làm cách nào để ngăn bọn họ lại.

Ria ngồi trên giường bệnh, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền lại.

Ồn ào thật.

Trong trí nhớ của cô chưa từng xuất hiện không khí tương tự trước đây.

Từ khi nào nhỉ?

Ba tháng trước, Ria đã từng ghét điều này.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

"Zedra, Ather, Jathae, Podros." Ria bất ngờ gọi tên, khiến động tác của bọn họ cũng theo đó mà ngừng lại. "Cảm ơn."

Gió đông nhẹ thổi. Chỉ khác, nó đã không còn mang hơi thở lạnh lẽo của một mùa cô độc.

Đó là...

Phép lạ của thượng đế.

.

"Nếu ngủ dậy cảm thấy đói thì gọi anh nhé. Anh sẽ bảo Jathae chuẩn bị sẵn đồ ăn."

Sau một hồi ồn ào, cuối cùng mọi người cũng đã rời khỏi phòng bệnh để Ria nghỉ ngơi, trả lại không khí tĩnh lặng đáng lẽ ra phải có.

Zedra là người duy nhất còn ở lại. Trước khi rời đi, anh tiến về phía khung cửa sổ đang tràn ngập ánh nắng, bàn tay mảnh khảnh cẩn thận kéo xuống chiếc rèm cửa tối màu.

Vào khoảnh khắc căn phòng bị phủ bởi bóng đêm mờ ảo, Ria nhìn thấy một khung cảnh khiến cô bàn tay cô chợt khựng lại.

Zedra nghiêng đầu, mái tóc xanh rêu trong bóng tối ngả dần sang đen. Đôi mắt anh rủ xuống, con ngươi xinh đẹp chỉ độc một vẻ dịu dàng.

Không phải là ảo giác.

"Zedra, anh..."

"Có chuyện gì sao?"

Ria định nói gì đó, song lý trí đột nhiên lại ngăn cản không cho cô mở miệng. Zedra nhìn cô, có chút khó hiểu trước biểu cảm kì lạ.

Tại sao Zedra lại xuất hiện trong mơ? Tại sao anh lại mang bộ dạng đó?

"Không có gì." Ria trả lời, thả người xuống tấm nệm êm ái. Cô trùm tấm chăn qua đầu, thu người vào trong không gian ấm áp.

Zedra có chút khó hiểu, song cũng không hỏi gì thêm, trước khi rời đi còn cẩn thận đóng chặt cửa, trả lại cho cô sự tĩnh lặng.

Có gì đó đang dần thay đổi.

.

"Xin chào. Ria Carney đây."

Khi Zedra vừa rời khỏi được một lúc, trong bóng tối của phòng bệnh bỗng vang lên tiếng nói nhàn nhạt. Ria đang ngồi ngả đầu trên thành giường, để những lọn tóc xoăn sóng rủ xuống gương mặt trắng bệch tựa búp bê. Ánh sáng từ màn hình chiếc điện thoại sắc bén chiếu vào gò má cô, khiến nét nữ tính dịu dàng trên gương mặt hoàn toàn bị thổi bay.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nam lớn tuổi, ngữ điệu nửa phần là lạnh nhạt, nửa phần là thấp thỏm lo lắng. Người đó thở ra một hơi nhẹ nhõm, giống như thở ra tất cả bức bối âm ỉ trong lòng suốt một ngày một đêm, sau đó mở miệng nói: "Cuối cùng cũng liên lạc được. Tiểu thư, cô ổn chứ?"

"Tôi chưa chết." Ria bình thản đáp, đôi mắt nhắm nghiền ngẫm nghĩ. "Shizuma, hôm qua sau khi đến nơi chú đã thấy những gì?"

"Kamazashi, ngoài ra không còn gì cả, cũng không tìm được tiểu thư. Đó là toàn bộ lực lượng của bọn chúng. Tất cả đều đã bị diệt sạch." Người đàn ông kia có vẻ như đã quá quen với kiểu nói chuyện không chút tình cảm của Ria, nhanh chóng vào thẳng vấn đề. "Tiểu thư, là cô làm đấy sao?"

"Tôi cũng đang thắc mắc chuyện đó." Ria nói, trong đầu hiện ra sơ đồ mặt bằng khu biệt thự đang xây dở một lần nữa. "Ở góc hướng tây tầng hai có một chiếc camera. Chú tìm cuộn băng ghi hình đó giúp tôi."

Shizuma có vẻ rất hiểu cách suy nghĩ của Ria. Khi Ria nói ra những lời này, ở phía bên kia, Shizuma đã đứng trước một cái bàn đặt bốn máy vi tính lớn. Có người ngồi ở ghế xoay phía trước liên tục gõ tay trên bàn phím, sau đó quay đầu nói cái gì đó cho ông.

Shizuma nói: "Tôi đã thu dọn sạch sẽ rồi. Đoạn băng ghi hình đó cũng ở đây, nhưng toàn bộ nội dung đều đã bị hỏng nặng."

"Phục chế thì sao?"

"Không được. Hiếm khi tôi nhìn thấy một đoạn ghi hình bị hỏng nặng đến thế này." Shizuma nhìn vào màn hình máy tính lúc trắng lúc đen, giải thích cặn kẽ mà chẳng cần đợi Ria hỏi. "Chiếc camera này lưu hình bằng cách sử dụng thẻ nhớ có sẵn trong máy, sau đó truyền hình ảnh vào điện thoại của một vài tên cầm đầu Kamazashi. Tuy nhiên, khi tôi lục soát hiện trường thì toàn bộ điện thoại đều đã bị hỏng trong cuộc ẩu đả. Chiếc thẻ nhớ thì bị phá huỷ cùng camera chứ không bị lấy đi."

Mi mắt Ria đột ngột mở ra, mặc dù cả không gian đã chìm trong bóng tối nhưng đôi đồng tử màu đá quý ấy dường như vẫn có thể đâm thủng tất cả các lớp vỏ bọc.

Người huỷ cuốn băng là một kẻ không rành về công nghệ.

Thấy Ria không nói gì, một lúc sau, Shizuma lại lên tiếng: "Tiểu thư, phục chế được một đoạn cuối cùng trước khi camera hỏng, nhưng chỉ có một giây thôi. Có một bàn tay nam khá lớn, ước chừng hai mươi đến hai lăm tuổi, ngón tay dài và mảnh, đẹp hiếm có. Trên cổ tay hắn còn đeo một chiếc vòng."

"Vòng?"

"Là vòng tay có cung tên và mũi tên bằng bạc."

"Tôi hiểu rồi." Ria khẽ đáp. "Hãy gửi qua máy tôi..."

"Cái lũ lười thối thây kia! Ăn xong có cái đĩa cũng không biết đặt vào máy rửa hả? Để đó cho ai làm? Ý thức sạch sẽ đâu hết cả rồi? Có tin ta vặt lông từng thằng một không?"

Ria còn đang nói chuyện dở, ở ngoài vườn bỗng vang đến tiếng quát tháo ầm ĩ của Jathae, sau đó là tiếng cười nói ầm ĩ của Podros cùng Ather. Zedra lại bắt đầu chen vào chọc ngoáy thần tri thức, cố tình đem tất cả chạy biến rồi vứt lại một núi đĩa bẩn cho anh nhét vào máy rửa bát.

Thậm chí, vài phút sau, Ria còn nghe được tiếng bước chân rầm rầm của Jathae ngang qua cửa phòng bệnh, vừa đi vừa vừa làu bàu: "Rặt một lũ phế vật!"

Bởi vì tiếng nói của Jathae quá lớn, Ria lại không kịp che điện thoại lại, Shizuma đã nghe được không sót một chữ nào, lên tiếng hỏi: "Tiểu thư, trong nhà cô có người à?"

"Không. Là hàng xóm mới chuyển đến." Ria nói, sau đó chuyển chủ đề. "Gửi đoạn băng vào máy tôi. Vụ đó tôi lo được nhưng sẽ cần trợ giúp. Sẽ có một vài rắc rối đấy."

"Tôi hiểu rồi, tiểu thư."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lời Chúc Phúc Của Thánh Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook