Chương 12: Cô Gái Tiramisu
Akame Hell
04/03/2021
Không hiểu được cảm xúc của chính mình, không rõ lý do vì sao bản thân lại tồn tại. Hành động, ý thức, tình cảm của những người xung quanh đều chẳng thể hiểu rõ. Tất cả cứ giống như những nước cờ vô luật lệ đang tự động di chuyển.
~o0o~
"Vết thương của em đã khá hơn nhiều rồi đấy, đừng cử động mạnh quá là được. Mặc dù thời gian hồi phục dài hơn so với dự kiến nhưng cứ bôi thuốc đều đặn là sẽ không để lại dấu vết gì đâu." Sau khi kiểm tra lớp băng dưới bụng Ria, Zedra thông báo. Cô nàng gật đầu hiểu ý, sau đó chỉnh lại trang phục, đến bên chiếc bàn y tế xếp mấy cuộn băng cá nhân vào cái hộp nhỏ trước khi ra khỏi phòng.
Điểm đến tiếp theo là phòng riêng của Melissa. Sau đêm náo loạn với lũ xã hội đen, trên người Melissa lại xuất hiện chi chít các vết thương lớn nhỏ. Ngoài vết thương trên đầu do bị một tên côn đồ dùng gạch nện vào thì vết cắt trên vai bị rách miệng chính là cái đáng lo ngại nhất. Đáng lẽ vết thương này phải lành lại từ lâu rồi, nhưng Melissa cứ liên tục làm nó bị nhiễm trùng, cuối cùng bôi ra hai tuần còn chưa khỏi hẳn. Hơn nữa, vấn đề còn nằm ở chỗ hoả thần nhất quyết không cho phép bất cứ ai động vào người mình, khăng khăng giữ cái ý tưởng vết thương sẽ tự lành trở lại. Ather cùng Zedra thử đủ mọi cách, khuyên bảo bao lần, cuối cùng cũng quyết định đẩy cái công việc băng bó nguy hiểm đó cho Ria, người duy nhất đã từng đè hỏa thần thành công trên giường.
Ria đi tới cánh cửa gỗ có treo tên của Melissa, thứ mà đã được sửa đến bốn lần trong cùng một tháng, gõ hai tiếng lên thành, sau đó gọi nhẹ "Melissa." Bên trong không có âm thanh trả lời, cô gõ thêm vài cái nữa rồi trực tiếp mở cửa bước vào trong.
Căn phòng ngủ của hỏa thần chẳng khác gì bãi chiến trường. Đồ đạc, quần áo vứt tứ tung. Hai nơi duy nhất tạm gọi là gọn gàng là chiếc giường ngủ cỡ lớn và tấm thảm trải bên cạnh mấy quả tạ nặng đến cả trăm kí.
Từ bên trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy từ vòi hoa sen, Melissa có lẽ đang tắm để chuẩn bị thay thuốc. Ria im lặng ngồi xuống giường chờ đợi, co chân không chạm vào bất cứ thứ gì rơi vãi trên sàn.
Một lúc sau, cánh cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra, truyền đến âm thanh róc rách của vòi nước chưa vặn kín. Melissa chầm chậm bước đến, mái tóc đỏ nhạt ướt sũng dính lên khuôn mặt góc cạnh vẫn còn phủ sương mờ. Anh mặc độc một chiếc quần dài, nửa thân trên ướt sũng nước, để lộ từng khối cơ bắp tinh tế rắn chắc, cũng chính kết quả của những buổi luyện tập vất vả kể từ sau khi đến nhân giới của hoả thần không bao giờ từ bỏ mục tiêu vươn đến ngôi vị mạnh nhất.
Nhìn thấy Ria, Melissa còn chẳng thèm tỏ ra bất ngờ, không nói gì mà chỉ ngồi phịch lên giường, nhanh chóng chụp lấy chiếc điện thoại di động như mọi khi.
Ria lồm cồm trườn người về phía anh, cau mày khi nhìn thấy những giọt nước đang thi nhau rủ xuống ướt đẫm bờ vai trần còn đang bị thương: "Sấy tóc đi."
"Chán chết!"
"Tôi tưởng hỏa thần kị nước?"
"Im đi! Ta chẳng sợ cái gì cả!"
Theo lời Ather kể, trong hình dáng con người, các vị thần không chịu sự ràng buộc của nỗi sợ hãi đến từ các nguyên tố đối lập, nhưng mỗi lần nhìn thấy đống máy sưởi trong phòng Melissa hay bộ quần áo dày cộp anh mặc ra ngoài, Ria lại cảm thấy khó hiểu.
Melissa vẫn có thể tắm vì đó là nước nóng, bằng chứng là cả người anh đã đỏ ửng, căn phòng tắm mờ kín hơi nước tụ lại như ở suối nước nóng.
Đột nhiên, như nhận ra điều gì đó, Ria với tay cầm lấy chiếc máy sấy tóc đặt trong ngăn kéo, cắm vào ổ điện, để nó bất ngờ thổi khí vào tóc Melissa.
Tiếng ù ù của gió vang lên rất lớn. Melissa giật thót một cái, theo phản xạ né sang một bên.
"Thật dễ đoán." Ria buông một câu thản nhiên rồi đẩy cần gạt chuyển về chế độ khí nóng. "Máy sấy tóc có hai chức năng nóng và lạnh."
"Im đi! Ta không sợ lạnh!" Melissa trừng mắt chối biến.
Ria định đưa chiếc máy sấy cho anh tự làm, song Melissa lại chẳng có vẻ gì là muốn hợp tác. Rốt cuộc, cô đành quỳ gối trên giường, bàn tay linh động di chuyển chiếc máy sấy tóc luồn qua những lọn tóc đỏ nhạt bồng bềnh, cẩn thận không mạnh tay với vết thương chưa liền hẳn trên đầu hoả thần. Nghe Zedra nói rằng Melissa bị rách đầu khá nghiêm trọng, phải khâu mấy mũi, ấy vậy mà đang khâu thì hoả thần lại tỉnh, nhất quyết không chịu chữa thương cái gì hết. Cuối cùng, anh hại thần may mắn tốn đến ba cái ống tiêm gây mê mới có thể có đủ yên tĩnh để tiến hành băng bó.
Sau một hồi vật vã lên xuống, Ria cũng đã thành công bôi thuốc và thay băng xong cho hỏa thần. Trước khi rời khỏi phòng, như sực nhớ ra điều gì, cô quay đầu chỉ tay vào chiếc bánh chiffon thiên thần vừa được đặt trên bàn: "Phần của anh."
Bấy giờ, Melissa mới để ý đến cái túi trong suốt được Ria mang vào từ lúc nãy. Trong vài giây ngắn ngủi, con ngươi màu đỏ rực lửa khẽ chuyển động, cái nhìn lạnh tanh ám mùi nguy hiểm thuộc về giống đực đang săn mồi. Anh rời mắt khỏi màn hình trò chơi điện tử, ngẩng đầu nhìn Ria:
"Đừng có thân thiết với hắn quá!" Anh trầm giọng. Không phải cáu bẳn như mọi khi mà chính là lời nhắc nhở.
"....."
Ria không đáp lại lời nói của anh, ánh mắt không thay đổi nhiều, sau khi rời đi liền đóng cửa trả lại cho căn phòng không gian yên tĩnh.
Khi bóng tối đã lan đầy phía trên khu vườn địa đàng, Ria lại bước đi trên dãy hành lang trống vắng. Giống với hôm tình cờ gặp mặt và nói chuyện với Ather ở phòng khách, lần này cô lại nghe được tiếng lạch cạch vang lên khẽ khàng nhưng là phát ra gốc cây táo vĩnh cửu chứ không còn là một căn phòng ngủ nào đó.
Mái tóc xanh nhạt lấp ló phía bên kia tán cây, Podros đang đứng cạnh một chiếc lồng nhỏ được làm bằng đồng. Bên trong, chú chim hoàng khuyên mắt đỏ với bộ lông màu vàng óng mượt đang cất lên từng tiếng "keng kéc" như mọi khi.
Mùi chocolate ngọt ngào xộc lên mũi, len lỏi vào từng ngõ ngách trong khứu giác con người. Cái lò nướng đặt tại căn bếp ngoài trời còn sáng đèn, bên trong là một khối bồng bềnh mềm mại màu nâu sẫm. Anh chàng khéo tay có vẻ đang làm thêm một mẻ bánh nữa, nhưng thay chiffon nhỏ gọn bằng bánh kem chocolate cỡ lớn.
"Ria." Nhìn thấy Ria, Podros vẫy tay gọi lại. "May quá. Ta đang định đi tìm Ria đây."
"Chuyện gì?"
Ria ngừng bước, đổi hướng đi về phía Podros. Dưới sắc trời u tối, gương mặt vị thủy thần hiện lên trưởng thành hơn hẳn so với thường ngày. Hai mai tóc xanh nhạt mượt mà của anh nhẹ bay trong gió, khuôn mặt tuấn lãng đáng yêu có thể đánh gục bất cứ người phụ nữ nào từ cái nhìn đầu tiên. Podros cao ngất ngưởng, song khuôn mặt lúc nào cũng đơn thuần và ngây thơ hệt như một đứa trẻ.
Thấy Ria tiến về phía mình, mười đầu ngón tay của anh chàng đan vào nhau chụm trước mặt, ánh mắt có chút mong chờ: "Ta đang làm một chiếc bánh kem chocolate, nhưng mà chữ viết của ta không đẹp lắm nên Ria có thể giúp không?"
"Dịp gì à?"
"Hamura nhờ đấy. Nghe nói ngày mai là sinh nhật Aki nên cậu ấy muốn mua một chiếc bánh kem handmade. Chiều nay ta có gặp cậu ấy ở cửa hàng đồ ngọt nhưng nó lại đóng cửa mất rồi."
Đúng lúc đó, lò nướng kêu lên một tiếng "ting". Podros cẩn thận đeo găng tay, lấy từ trong lò cốt bánh thơm phức rồi để vào máy làm nguội. Ria đứng bên cạnh anh, ngắm nhìn từng động tác khéo léo mà cô không bao giờ có được ở thuỷ thần.
Ria không giỏi nấu ăn, tất nhiên là không biết làm bánh. Trước khi Jathae từ trên trời rơi xuống rồi trở thành đầu bếp riêng của bọn họ, Ria thường xuyên ăn ngoài, thỉnh thoảng quên thì thôi không ăn nữa. Cũng chính vì chế độ dinh dưỡng không đàng hoàng này, cơ thể cô không được khoẻ khoắn lắm, nay được các vị thần nuôi dưỡng thì ngày càng béo tốt, không sớm thì muộn chắc chắn sẽ thành con heo.
Tất nhiên, con heo đó chỉ là so sánh giữa Ria Carney của hiện tại và Ria Carney trước khi gặp các vị thần.
Kể từ sau khi bị bác sĩ Zedra ép điều chỉnh chế độ sinh hoạt, dinh dưỡng và luyện tập, sức khoẻ của Ria Carney tốt lên trông thấy. Mặc dù da thịt cô vẫn không thể hồng hào hơn trong một sớm một chiều, kết quả cũng khả quan khi cô đã bắt đầu chạy được những đoạn ngắn thay vì ba bước đã thở hồng hộc, ăn uống đủ chất nên cũng ít tụt huyết áp hơn, thậm chí cũng đã lâu lắm rồi kể từ lần ốm bệnh cuối cùng của cô nữa.
Trở lại với thực tại, khi chiếc bánh đã gần như hoàn chỉnh, Podros đặt nó lên khay chống, đem từ bàn bếp ra quầy bar mini ở phía đối diện. Cái mùi ngon ngọt của kem tươi thoang thoảng trong không khí, hoà mình với cốt bánh thơm mùi bột mì, mang đến hương thơm dịu êm đến từ một tiệm bánh ngọt vô thời kế.
Podros đang bưng khay bánh, đột nhiên, như vấp phải cái gì, anh loạng choạng mấy bước rồi ngã nhào xuống đất. Chiếc bánh kem trên tay lộn một vòng rồi cũng đổ xuống nền cỏ xanh rờn.
Không khí chợt chìm vào im lặng.
Một lúc sau, Podros ngồi dậy, đôi con ngươi trong vắt run lên lẩy bẩy, dường như cả tâm trí cũng đang lay động dữ dội. Gò má anh hơi đỏ lên, đầu cúi gằm xuống rất mất tự nhiên: "Phải làm sao đây..."
Ria có thể nghe được tiếng thở khó nhọc của anh. Giọng nói vui vẻ thường ngày như bị chặn lại ở cổ họng, nhăn nhó vì đau đớn.
Đó là chiếc bánh Podros đã hứa giúp đỡ Hamura làm để tặng sinh nhật tiểu thư Aki, là thứ cực kì quan trọng trong dịp trọng đại mà cả năm mới có một lần. Hơn thế nữa, nếu Ather hay Melissa gặp chuyện xui xẻo thì không sao, cùng lắm là tệ đến đâu thì chiến tới đó, nhưng Podros là người rất nhạy cảm, có thể vì những lý do nhỏ nhoi mà buồn mất cả buổi, cuối cùng suy sụp tinh thần rồi làm ảnh hưởng đến cả bầu không khí chung.
Khi đôi con ngươi màu xanh dương đã dần trở nên tuyệt vọng, một chiếc khăn lau bất ngờ chìa ra trước mặt anh.
Podros ngẩng đầu, ngạc nhiên khi nhận ra Ria đang ngồi xổm bên cạnh mình.
"Làm một cái mới, dọn luôn cả đống này không mai lại bị Jathae mắng."
"Nhưng mà..."
"Mai là sinh nhật tiểu thư Aki. Tôi không muốn mối quan hệ giữa chúng tôi bị xấu đi chỉ vì chiếc bánh kem." Ria giải thích, không chú ý tới tầm mắt Podros đã sáng trở lại. Sau khi thở ra một hơi nhẹ nhõm, anh đứng dậy, bàn tay nắm chặt lại rồi giơ lên cao để thể hiện tinh thần quyết tâm.
Vài giây sau, gương mặt Podros lại xuất hiện vẻ buồn phiền.
"Không ổn rồi...đến nguyên liệu cũng không còn đủ."
Ria nhìn xuống chỗ nguyên liệu còn sót lại ở trên bàn, sau đó lục tìm điện thoại trong túi song lại chẳng thấy nó ở đâu. Thấy gương mặt Podros lại sắp khóc đến nơi, Ria đành tạm quên đi chiếc điện thoại chẳng biết rơi đâu của mình, chìa tay về phía anh: "Tôi mượn điện thoại."
Tuy chẳng hiểu cô muốn làm gì nhưng Podros cũng đưa cho cô chiếc điện thoại của mình. Ria nhanh chóng bấm cái gì đó lên màn hình, chìa cho Podros xem hình ảnh của chiếc bánh Tiramisu màu cà phê: "Đổi sang cái này đi."
"Tiramisu...?" Podros cuối cùng cũng lấy lại một chút tươi tỉnh, tròn mắt nhìn vào công thức trên mạng.
"Công tử Ota và tiểu thư Aki là người yêu. Tiramisu là loại bánh ngọt dành tặng người mình yêu thương. Quan trọng hơn, chúng ta vẫn còn đủ nguyên liệu để làm nó."
"Ria..." Dường như đã cảm động đến phát khóc, Podros khẽ gọi tên Ria, nhìn cô bằng ánh mắt tựa đấng cứu thế. Ria không nói gì, song cũng nhanh chóng giúp đỡ anh nướng chiếc bánh mới.
Có lẽ ngay cả chính bản thân cô cũng không hề nhận ra có cái gì đó đang ngày càng thay đổi.
Lúc đầu chỉ là một mầm non nho nhỏ, đến giờ đã ươm thành một cái cây lớn.
"200 gram phô mai ở nhiệt độ phòng, 3 tbsp cà phê đặc..." Ria cầm trên tay công thức nướng bánh, lẩm nhẩm vài tiếng rồi đem tất cả nguyên liệu vừa lấy từ tủ lạnh trộn lẫn vào với nhau, trực tiếp cho vào lò nướng. "Đánh lòng trứng cho đến khi bông lên thành hình cái sừng. Bông lên?"
Ria không hiểu đọc đi đọc lại công thức hướng dẫn. Rốt cuộc, cô cũng đem cả lòng trắng và lòng đỏ khuấy đều thành hỗn hợp, định tiếp tục thực hiện bước tiếp theo, còn tự nhủ rằng làm bánh cũng chẳng khó khăn giống như lúc quan sát.
Podros lúc này đang chuẩn bị cốt bánh, nhìn về căn bếp phía Ria đang trở thành một mớ hỗn độn liền không khỏi chảy xuống vài giọt mồ hôi. Bột bánh cùng lòng trứng bắn tung tóe, từng chỗ nguyên liệu cuối cùng không sớm thì muộn cuối cùng cũng sẽ biến thành đống phế phẩm trong tay cô gái vốn rất đa tài.
"Ria, đừng có..." Podros định lên tiếng ngăn Ria lại, nhưng tiếng máy đánh trứng quá lớn, át cả giọng nói của anh.
Ria lờ mờ nghe thấy tiếng gọi, liền không ngần ngại thả chiếc máy đánh trứng đang cầm trên tay vào cái bát lớn, để nó xì xèo mấy tiếng cùng hỗn hợp không rõ màu sắc và mùi vị bên trong rồi tắt ngúm.
Ria đen mặt nhìn sản phẩm lỗi mình vừa tạo ra, ngày càng cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm. Tuy nhiên, Podros cũng không thể ngăn được cô khi mà Ria hoàn toàn chẳng để ý gì đến xung quanh.
Rốt cuộc, trước khi Ria khui chai rượu Rhum hảo hạng được ủ tại tầng hầm của khu vườn cấm, một bàn tay bất ngờ vòng qua eo cô, kéo cô tránh xa khỏi quầy bar hỗn loạn.
"Ria, để đó ta làm cho." Cảm thấy Ria sắp phá banh căn bếp, Podros không còn cách nào ngoài việc cưỡng chế cô tránh xa. Dưới thân hình cao đến mét chín của Podros, Ria cũng đành để lại chai rượu lên bàn.
"Tôi biết làm." Ria vẫn bị Podros giữ chặt trong lòng, nhẹ nhàng khẳng định một câu.
"Phải, phải, nhưng đây là Hanamara nhờ ta. Chỉ cần Ria động viên là đã giúp ta nhiều lắm rồi." Podros cảm thấy tâm can đang gào khóc, chợt nhận ra để Ria đụng đến bếp núc đúng là sai lầm không thể cứu chữa.
Anh đã nghĩ Ria là một người hoàn hảo, cái gì cũng biết làm, ai ngờ cô lại tệ ở khoản nấu nướng như thế. Tuy nhiên, anh chắc chắn sẽ không nói ra chuyện này, lại khiến cô lăn vào bếp để chứng minh.
Ria không phải người hiếu thắng, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng mình tệ hại ở mảng nấu ăn. Ngày thường, Jathae chuyên đảm nhận việc nấu nướng, bọn họ một ngón tay cũng không cần động vào, bây giờ được tận mắt chứng kiến một màn khủng khiếp như vậy, Podros quả thực sợ đến toát mồ hôi.
Cuối cùng, sau nỗ lực ngăn chặn Ria đụng đến bất cứ thứ gì, chiếc bánh Tiramisu cũng đã hoàn thành. Podros định trực tiếp đưa cây bút chocolate cho Ria viết chữ, đột nhiên lại nhớ ra cảnh tượng kinh dị vừa rồi của căn bếp, không khỏi có chút lo lắng chiếc bánh cuối cùng sẽ bị huỷ trong tay cô. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, anh đành đưa ra quyết định: "Hay là để ta bóp kem, Ria nắn tay ta viết chữ nhé?"
"Sao phải như thế?" Ria có vẻ không hề nhận ra điểm yếu của mình, nhàn nhạt hỏi lại khi nhận được yêu cầu kì lạ.
"À thì..." Bàn tay Podros bấu chặt lấy chiếc áo len khoác ngoài, cố gắng tìm một cái cớ để không tổn thương cô. "Ta nghĩ lại rồi. Ừm thì...vì là...vì cái đó đó... Haha..." Anh cười gượng gạo, rõ ràng là kiểu người không giỏi nói dối, thậm chí nên nói là không biết nói dối thế nào thì đúng hơn.
Ria nhận ra có cái gì đó khác thường, song cũng chỉ nhíu mày một cái, không thừa sức mà phản đối anh.
Thấy Ria đã chịu thoả hiệp, Podros mừng rỡ, bắt đầu cầm lấy cây bút chocolate hướng về chiếc bánh. Ria bọc bàn tay mình lên tay anh. Những đầu ngón tay mềm mại khẽ đan vào nhau, cẩn thận nắn từng nét chữ. Khi mỗi chữ cái được in lên chiếc bánh, Podros lại thêm một phần mừng rỡ khi biết rằng công sức của mình đã được hoàn trả đầy đủ.
Sau khi cẩn thận đóng gói chiếc bánh, Podros mỉm cười nhẹ nhõm, đi đến quầy rót ra hai ly nước trong suốt, hướng về phía Ria một ly.
"Cảm ơn."
Ria nhận lấy ly nước, nhẹ giọng nói, sau đó lại nghe được thuỷ thần mở lời: "May quá, có Ria ở đây."
Câu nói khiến động tác của Ria chững lại một nhịp.
"Anh có thể tự làm mà không cần ai giúp."
"Không. Nếu không có Ria, ta đã bỏ cuộc từ lâu rồi."
Không khí đột nhiên trở nên kì lạ. Dưới ánh trăng mờ ảo, hàng mi dài cong vút của Podros run lên nhè nhẹ.
"Ở thần giới không có bánh ngọt. Vì vậy, ta rất yêu quý chúng. Hương vani nhẹ nhàng tan trong cổ họng hay lớp bánh tươi xốp không trọng lượng trải ra trên đầu lưỡi. Cảm giác cứ như được bao phủ bởi những gì ngọt ngào nhất vậy."
Mặc dù chỉ là những lời bộc bạch bình thường, Ria lại không hiểu được gương mặt phảng phất một chút cô đơn của anh chàng thuỷ thần. Mí mắt anh cụp xuống, đôi mắt cùng hàng lông mi được nhuộm màu dưới ánh trăng chợt trở nên lung linh mờ ảo như được rắc nhũ. Podros không có gương mặt sắc nét như Jathae, không có nét cá tính mạnh mẽ như Melissa, cũng không có được vẻ dịu dàng thanh thoát của Zedra. Đôi mắt của anh khá to và tròn, cùng với đôi môi căng mọng ngọt ngào và cái mũi thanh thoát khiến anh trông còn có vẻ nữ tính hơn cả Ria Carney.
Đó là nét đẹp hiền hoà nhất trong số các vị thần.
"Anh..." Theo bản năng, Ria vươn tay về phía trước, định chạm vào gò má đang đỏ ửng vì lạnh của Podros. Bất ngờ, có một bàn tay khác đã nhanh hơn một bước, túm chặt lấy cổ tay cô, thô bạo kéo cô về phía sau. Ria mất đà, bước chân loạng choạng bước lùi vài bước trước khi bị ai đó tóm cổ áo kéo dựng thẳng dậy.
"Này!" Melissa không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau bọn họ, trong ánh mắt tràn ngập vẻ giận dữ chẳng thèm che dấu. Gặp phải hoả thần nóng tính, Podros giật mình, cả cơ thể nhỏ gầy khẽ run lên vì lo lắng. "Đừng có lấy lòng người khác bằng mấy lời giả dối đó! Ngươi làm ta ứa gan đấy!!"
Ria quay đầu nhìn Melissa, chỉ thấy trong đôi mắt đỏ rực lửa kia đã bị phủ bởi một tầng sương u tối.
Đúng là Melissa rất độc miệng, hành động hoàn toàn không để ý tới cảm nhận người khác, nhưng đó vốn dĩ là bản tính của anh chứ không phải vì ý đồ gì sâu xa.
Hiện tại, anh đã tháo xuống gương mặt bỡn cợt vui đùa, thay vào đó là dáng vẻ nghiêm túc mà Ria cũng chỉ mới nhìn thấy ở anh vài lần trong đời.
Cái cách mà anh đối diện với kẻ thù thật sự....
"Xi...xin lỗi..." Thấy Melissa công kích mình, Podros cũng không dám phản kháng như Jathae hay Zedra. Anh chỉ cúi đầu, phần tay áo dài ra đưa lên che đi khuôn miệng.
Đối diện với Podros đang vì sợ hãi mà run lên nhè nhẹ, Melissa hoàn toàn không quan tâm dù chỉ một chút. Bàn tay thô ráp của anh ghì chặt lấy Ria giống như giành lại món bảo vật suýt nữa thì bị huỷ hoại, sau đó chẳng để ai kịp thời phản ứng mà lôi cô đi mất.
"Ta đã nói đừng có thân thiết với hắn, ngươi điếc à!?" Sau khi kéo cô về đến tận phòng riêng của mình, Melissa đấm mạnh vào bức tường gần đó, khiến mảng sơn trắng nứt vụn, rơi lả tả xuống chân như những hạt cát.
Ria vẫn giữ thái độ bình tĩnh: "Chuyện gì?"
Melissa sáng nắng chiều mưa, thi thoảng lại đột nhiên nổi giận vì mấy lý do chẳng đâu vào đâu, Ria đã hoàn toàn quen với điều này.
"Ngươi tin hắn ta?"
Ria im lặng không đáp lời, cùng lúc nhìn thấy gương mặt hoả thần đã nhăn lại vì khó chịu.
Tin cái gì mới được?
"Được lắm! Cứ như vậy đi!" Melissa siết chặt tay, giọng nói gằn xuống trong cổ họng. Sau khi ném cho Ria chiếc điện thoại di động, anh xoay người rời đi. Bóng lưng anh lạnh lẽo, lại phảng phất mùi của sự cô đơn cùng cực.
Ria Carney: ?????
Lần đầu tiên trong đời, Ria thấy Melissa mở miệng thoả hiệp một điều gì đó.
Vậy mà tại sao cô lại có cảm giác đây mới chính là sự khởi đầu của một cơn cuồng phong?
.
"Bữa tiệc sinh nhật...ở sân tennis...?" Ather cau mày nhìn vào mảng sân náo nhiệt. Mặc dù mùa đông đang dần trôi qua, những cơn gió lạnh cũng đã giảm nhiệt độ, song tổ chức một bữa tiệc ngoài trời vẫn còn quá sớm đối với một vị thần ánh sáng như anh.
"Tôi thích tennis mà. Cả một mùa đông không được vận động vì tuyết, cuối cùng trước sinh nhật một tuần thì trời cũng đã ấm lên." Aki chắp tay vào nhau cười vui vẻ, sau đó đưa cho Ria một túi bánh Doughnut mới mua. "Cho cô này."
Phía đằng xa, Zedra đang hầu hạ cô tiểu như nhà Redness như một quản gia cấp cao, Jathae cùng một vài thành viên khác của câu lạc bộ tennis bắt đầu trò chuyện làm quen. Ria chỉ đứng ở bên ngoài nhìn bọn họ, hoàn toàn không có ý định tham gia vào mấy trò hoạt động thể chất tốn sức lực này.
Tất cả mọi người đều có mặt, chỉ có Saki Smorkov thì dạo này bận rộn làm thêm không thấy đâu, Melissa thì chẳng biết bực mình cái gì từ đêm hôm qua mà nhất quyết không chịu đi học.
Dù sao cũng đâu phải lần đầu tiên.
Ria vặn nắp chai nước suối, đảo mắt một vòng quanh sân rồi tiến về phía Podros đang cắt những miếng bánh thành từng phần nhỏ. Cô tiện tay đút chiếc bánh Doughnut vào túi áo khoác anh, sau đó ngồi xuống chiếc ghế tựa bên cạnh, thoải mái ngả lưng.
"Đó là chiếc Tiramisu hôm qua."
"Ừm. Ngon lắm đó! Ria thử một miếng đi." Podros quay đầu, trên tay cầm một trong những phần bánh đã được cắt nhỏ. Anh dùng muỗng cà phê xúc một miếng bánh, sau đó đưa về phía cô.
Ria giật mình, định từ chối phần bánh này, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Podros, cô há miệng, ngậm lấy thìa bánh trong miệng.
Ngọt quá.
Ria không nói gì. Podros cũng im lặng dựa vào hàng rào sắt rồi ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đang chuyển dần sang xuân. Cả hai cứ im lặng một lúc thật lâu, có thể là bởi vì tính cách không mở miệng khi cần thiết của Ria, cũng có thể là bởi vì chưa biết nói gì về tình huống khó xử của bọn họ với Melissa vào tối hôm qua.
Melissa lại không tham gia tiệc tùng với bọn họ, chắc chắn là tinh thần đang chẳng mấy vui vẻ gì. Mặc dù hoả thần rất mạnh mẽ, song chính sự mạnh mẽ này lại được tôi luyện bởi những năm tháng chơi vơi bên bờ vực của sự sống và cái chết. Jathae từng nói Melissa chính là kẻ bị hoả tộc ruồng bỏ, hoặc khi Alice tình cờ đánh giá anh là đứa trẻ "cha không thương mẹ không yêu", anh đều chưa từng mở miệng phản bác lấy một lần.
Melissa hiểu rõ quá khứ của mình, cũng như các vị thần hiểu được phần nào cảm xúc của anh.
Chính vì bọn họ đều hiểu điều này nên kể cả Ather, Jathae, hay cho dù là Ria đi chăng nữa thì vẫn thường xuyên nhắm mắt làm ngơ với thái độ thô lỗ và tính cách rắc rối đó. Tuy vậy, có lẽ bọn họ vẫn còn đang bỏ qua quá nhiều thứ.
Các vị thần và Ria Carney đều đã quen với một Melissa luôn cáu bẳn chẳng rõ lý do, vì vậy lại chẳng có một ai hiểu được khi nào thì anh thật sự tức giận.
Bên cạnh Ria, Podros chìa tay đón lấy một chiếc lá nhỏ đầu xuân thổi đến bởi gió, động tác vô cùng nhẹ nhàng và dịu dàng, tựa như sợ rằng bản thân sẽ làm tổn thương đến vạn vật cỏ cây. Sau khi ngắm nghía nó trên tay, anh lại thả nó trôi theo dòng chảy của không khí, sau đó thở dài một hơi não nề.
Ria đưa mắt nhìn về phía anh, mở lời trước: "Có chuyện gì?"
"Ta đang nghĩ tới một số chuyện." Một cơn gió lành lạnh bỗng thổi qua, khiến tóc xanh nhạt rủ xuống gương mặt tuấn mỹ. "Từ nhỏ đến lớn, ta đã chẳng có tài năng gì. Ta không hiểu chuyện như Ather, không thông minh như Jathae, không hoà đồng như Zedra, cũng không mạnh mẽ như Melissa."
"Ta không có nhiều bạn bè, vậy nên khi được đưa đến nhân giới và sống như một người bình thường, ta còn cảm thấy đó là một chuyện vô cùng may mắn. Cùng mọi người làm những điều thú vị, cười đùa, rồi cùng nướng bánh, cảm giác đó thật là bình yên."
Ria im lặng nghe anh nói, mi mắt hơi rủ xuống. Khung cảnh xung quanh ồn ào náo nhiệt, song trong thâm tâm lại tĩnh lặng tựa mặt hồ.
Không hiểu được cảm xúc của chính mình, không rõ lý do vì sao bản thân lại tồn tại. Hành động, ý thức, tình cảm của những người xung quanh đều chẳng thể hiểu rõ. Tất cả tựa như những nước cờ vô luật lệ đang tự động di chuyển.
Sau vài phút im lặng, Podros cúi đầu, giọng nói mong manh tựa tinh linh trong suốt: "Ta đã nghĩ mọi thứ sẽ mãi tươi đẹp như vậy, nhưng quả thực ta chỉ đang chạy trốn quá khứ mà thôi."
Ria nhìn anh, im lặng không nói gì. Trong một khoảnh khắc, cánh tay mảnh khảnh của cô vươn ra, bàn tay đặt lên đầu vị thần cao đến mét chín, vỗ về an ủi.
Podros khựng mọi động tác, nhất thời chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Ria không giải thích, không có thái độ bất thường. Thậm chí, đến chính bản thân cô cũng chẳng biết lý do vì sao bản thân lại hành xử kì quặc như vậy.
Bởi vì lúc đó trông anh ta rất dễ vỡ chăng?
Đột nhiên, tiếng điện thoại di động kêu vang, cắt ngang bầu không khí gượng gạo khó hiểu. Ria thu tay về, quay lưng với Podros rồi tiến xa ba bước để nghe điện thoại.
Chỉ là Ria không biết, vào thời điểm cô quay lưng về phía anh, trên gương mặt thuỷ thần bất ngờ xuất hiện vệt ửng hồng.
"Xin chào. Ria Carney đây."
.
Cạch.
Dưới nền đất đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch đổ vỡ, tuy khẽ khàng nhưng không thể không thu hút sự chú ý của Podros. Anh nhìn về nơi phát ra âm thanh, ngỡ ngàng khi nhận ra chiếc điện thoại di động mà Ria vừa cầm trên tay đã lăn lóc dưới đất, song năm đầu ngón tay mảnh khảnh của cô vẫn áp lên tai như chưa thể cử động.
"Ria?" Podros lên tiếng gọi khẽ, nhưng lại không nhận được câu trả lời từ cô gái đang quay lưng về phía mình. Trong khoảnh khắc đó, con ngươi màu xanh ngọc của Ria tưởng như đã hoàn toàn hoá thành đá quý không chút sức sống, môi hồng hơi mím lại, gò má tái đi trông thấy.
Podros chạm vào bờ vai cô định hỏi chuyện, lại nhận ra cả cơ thể cô gái phía trước đã run lên nhè nhẹ. Ria đột nhiên co rụt người lại, theo phản xạ phòng vệ mà né tránh bàn tay anh, trên gương mặt an tĩnh từ lúc nào đã xuất hiện vẻ hoảng loạn hiếm có.
Đây là lần thứ hai.
Nhận ra hành động của mình có phần quá lố, Ria hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, gương mặt đã tìm lại được nửa phần lạnh nhạt thường thấy, song giọng nói vẫn không che dấu được cái run rẩy khẽ khàng vì sợ hãi.
"Xin lỗi."
Cô vội vã xoay người chạy mất, để lại phía sau chàng trai vẫn còn chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra.
.
"Có chuyện gì vậy?" Thái độ lạ lùng của Ria đã đánh động đến những người xung quanh. Ngay khi cô vừa chạy đi, Zedra cùng Trish đã bước tới. Thần may mắn một tay đút túi quần, bộ dáng ung dung cúi người nhặt chiếc điện thoại vẫn còn lăn lóc dưới đất lên.
"Ta không biết. Ria đột nhiên chạy mất." Podros có vẻ vẫn chưa hoàng hồn, ánh mắt vẫn đặt ở cuối con đường mà Ria vừa chạy đi, trả lời như một cái máy được lập trình sẵn.
Lần đầu tiên, anh nhìn thấy Ria hoảng loạn.
Lần đầu tiên, anh nhìn thấy Ria sợ hãi.
Một người điềm tĩnh như Ria Carney...
Cùng lúc đó, chiếc điện thoại di động của Ria lại kêu lên một tiếng. Có tin nhắn vừa được gửi đến.
Mong cô hãy đến sớm nhất có thể. Mẹ cô cần chữ kí của người thân để tiến hành phẫu thuật.
~o0o~
"Vết thương của em đã khá hơn nhiều rồi đấy, đừng cử động mạnh quá là được. Mặc dù thời gian hồi phục dài hơn so với dự kiến nhưng cứ bôi thuốc đều đặn là sẽ không để lại dấu vết gì đâu." Sau khi kiểm tra lớp băng dưới bụng Ria, Zedra thông báo. Cô nàng gật đầu hiểu ý, sau đó chỉnh lại trang phục, đến bên chiếc bàn y tế xếp mấy cuộn băng cá nhân vào cái hộp nhỏ trước khi ra khỏi phòng.
Điểm đến tiếp theo là phòng riêng của Melissa. Sau đêm náo loạn với lũ xã hội đen, trên người Melissa lại xuất hiện chi chít các vết thương lớn nhỏ. Ngoài vết thương trên đầu do bị một tên côn đồ dùng gạch nện vào thì vết cắt trên vai bị rách miệng chính là cái đáng lo ngại nhất. Đáng lẽ vết thương này phải lành lại từ lâu rồi, nhưng Melissa cứ liên tục làm nó bị nhiễm trùng, cuối cùng bôi ra hai tuần còn chưa khỏi hẳn. Hơn nữa, vấn đề còn nằm ở chỗ hoả thần nhất quyết không cho phép bất cứ ai động vào người mình, khăng khăng giữ cái ý tưởng vết thương sẽ tự lành trở lại. Ather cùng Zedra thử đủ mọi cách, khuyên bảo bao lần, cuối cùng cũng quyết định đẩy cái công việc băng bó nguy hiểm đó cho Ria, người duy nhất đã từng đè hỏa thần thành công trên giường.
Ria đi tới cánh cửa gỗ có treo tên của Melissa, thứ mà đã được sửa đến bốn lần trong cùng một tháng, gõ hai tiếng lên thành, sau đó gọi nhẹ "Melissa." Bên trong không có âm thanh trả lời, cô gõ thêm vài cái nữa rồi trực tiếp mở cửa bước vào trong.
Căn phòng ngủ của hỏa thần chẳng khác gì bãi chiến trường. Đồ đạc, quần áo vứt tứ tung. Hai nơi duy nhất tạm gọi là gọn gàng là chiếc giường ngủ cỡ lớn và tấm thảm trải bên cạnh mấy quả tạ nặng đến cả trăm kí.
Từ bên trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy từ vòi hoa sen, Melissa có lẽ đang tắm để chuẩn bị thay thuốc. Ria im lặng ngồi xuống giường chờ đợi, co chân không chạm vào bất cứ thứ gì rơi vãi trên sàn.
Một lúc sau, cánh cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra, truyền đến âm thanh róc rách của vòi nước chưa vặn kín. Melissa chầm chậm bước đến, mái tóc đỏ nhạt ướt sũng dính lên khuôn mặt góc cạnh vẫn còn phủ sương mờ. Anh mặc độc một chiếc quần dài, nửa thân trên ướt sũng nước, để lộ từng khối cơ bắp tinh tế rắn chắc, cũng chính kết quả của những buổi luyện tập vất vả kể từ sau khi đến nhân giới của hoả thần không bao giờ từ bỏ mục tiêu vươn đến ngôi vị mạnh nhất.
Nhìn thấy Ria, Melissa còn chẳng thèm tỏ ra bất ngờ, không nói gì mà chỉ ngồi phịch lên giường, nhanh chóng chụp lấy chiếc điện thoại di động như mọi khi.
Ria lồm cồm trườn người về phía anh, cau mày khi nhìn thấy những giọt nước đang thi nhau rủ xuống ướt đẫm bờ vai trần còn đang bị thương: "Sấy tóc đi."
"Chán chết!"
"Tôi tưởng hỏa thần kị nước?"
"Im đi! Ta chẳng sợ cái gì cả!"
Theo lời Ather kể, trong hình dáng con người, các vị thần không chịu sự ràng buộc của nỗi sợ hãi đến từ các nguyên tố đối lập, nhưng mỗi lần nhìn thấy đống máy sưởi trong phòng Melissa hay bộ quần áo dày cộp anh mặc ra ngoài, Ria lại cảm thấy khó hiểu.
Melissa vẫn có thể tắm vì đó là nước nóng, bằng chứng là cả người anh đã đỏ ửng, căn phòng tắm mờ kín hơi nước tụ lại như ở suối nước nóng.
Đột nhiên, như nhận ra điều gì đó, Ria với tay cầm lấy chiếc máy sấy tóc đặt trong ngăn kéo, cắm vào ổ điện, để nó bất ngờ thổi khí vào tóc Melissa.
Tiếng ù ù của gió vang lên rất lớn. Melissa giật thót một cái, theo phản xạ né sang một bên.
"Thật dễ đoán." Ria buông một câu thản nhiên rồi đẩy cần gạt chuyển về chế độ khí nóng. "Máy sấy tóc có hai chức năng nóng và lạnh."
"Im đi! Ta không sợ lạnh!" Melissa trừng mắt chối biến.
Ria định đưa chiếc máy sấy cho anh tự làm, song Melissa lại chẳng có vẻ gì là muốn hợp tác. Rốt cuộc, cô đành quỳ gối trên giường, bàn tay linh động di chuyển chiếc máy sấy tóc luồn qua những lọn tóc đỏ nhạt bồng bềnh, cẩn thận không mạnh tay với vết thương chưa liền hẳn trên đầu hoả thần. Nghe Zedra nói rằng Melissa bị rách đầu khá nghiêm trọng, phải khâu mấy mũi, ấy vậy mà đang khâu thì hoả thần lại tỉnh, nhất quyết không chịu chữa thương cái gì hết. Cuối cùng, anh hại thần may mắn tốn đến ba cái ống tiêm gây mê mới có thể có đủ yên tĩnh để tiến hành băng bó.
Sau một hồi vật vã lên xuống, Ria cũng đã thành công bôi thuốc và thay băng xong cho hỏa thần. Trước khi rời khỏi phòng, như sực nhớ ra điều gì, cô quay đầu chỉ tay vào chiếc bánh chiffon thiên thần vừa được đặt trên bàn: "Phần của anh."
Bấy giờ, Melissa mới để ý đến cái túi trong suốt được Ria mang vào từ lúc nãy. Trong vài giây ngắn ngủi, con ngươi màu đỏ rực lửa khẽ chuyển động, cái nhìn lạnh tanh ám mùi nguy hiểm thuộc về giống đực đang săn mồi. Anh rời mắt khỏi màn hình trò chơi điện tử, ngẩng đầu nhìn Ria:
"Đừng có thân thiết với hắn quá!" Anh trầm giọng. Không phải cáu bẳn như mọi khi mà chính là lời nhắc nhở.
"....."
Ria không đáp lại lời nói của anh, ánh mắt không thay đổi nhiều, sau khi rời đi liền đóng cửa trả lại cho căn phòng không gian yên tĩnh.
Khi bóng tối đã lan đầy phía trên khu vườn địa đàng, Ria lại bước đi trên dãy hành lang trống vắng. Giống với hôm tình cờ gặp mặt và nói chuyện với Ather ở phòng khách, lần này cô lại nghe được tiếng lạch cạch vang lên khẽ khàng nhưng là phát ra gốc cây táo vĩnh cửu chứ không còn là một căn phòng ngủ nào đó.
Mái tóc xanh nhạt lấp ló phía bên kia tán cây, Podros đang đứng cạnh một chiếc lồng nhỏ được làm bằng đồng. Bên trong, chú chim hoàng khuyên mắt đỏ với bộ lông màu vàng óng mượt đang cất lên từng tiếng "keng kéc" như mọi khi.
Mùi chocolate ngọt ngào xộc lên mũi, len lỏi vào từng ngõ ngách trong khứu giác con người. Cái lò nướng đặt tại căn bếp ngoài trời còn sáng đèn, bên trong là một khối bồng bềnh mềm mại màu nâu sẫm. Anh chàng khéo tay có vẻ đang làm thêm một mẻ bánh nữa, nhưng thay chiffon nhỏ gọn bằng bánh kem chocolate cỡ lớn.
"Ria." Nhìn thấy Ria, Podros vẫy tay gọi lại. "May quá. Ta đang định đi tìm Ria đây."
"Chuyện gì?"
Ria ngừng bước, đổi hướng đi về phía Podros. Dưới sắc trời u tối, gương mặt vị thủy thần hiện lên trưởng thành hơn hẳn so với thường ngày. Hai mai tóc xanh nhạt mượt mà của anh nhẹ bay trong gió, khuôn mặt tuấn lãng đáng yêu có thể đánh gục bất cứ người phụ nữ nào từ cái nhìn đầu tiên. Podros cao ngất ngưởng, song khuôn mặt lúc nào cũng đơn thuần và ngây thơ hệt như một đứa trẻ.
Thấy Ria tiến về phía mình, mười đầu ngón tay của anh chàng đan vào nhau chụm trước mặt, ánh mắt có chút mong chờ: "Ta đang làm một chiếc bánh kem chocolate, nhưng mà chữ viết của ta không đẹp lắm nên Ria có thể giúp không?"
"Dịp gì à?"
"Hamura nhờ đấy. Nghe nói ngày mai là sinh nhật Aki nên cậu ấy muốn mua một chiếc bánh kem handmade. Chiều nay ta có gặp cậu ấy ở cửa hàng đồ ngọt nhưng nó lại đóng cửa mất rồi."
Đúng lúc đó, lò nướng kêu lên một tiếng "ting". Podros cẩn thận đeo găng tay, lấy từ trong lò cốt bánh thơm phức rồi để vào máy làm nguội. Ria đứng bên cạnh anh, ngắm nhìn từng động tác khéo léo mà cô không bao giờ có được ở thuỷ thần.
Ria không giỏi nấu ăn, tất nhiên là không biết làm bánh. Trước khi Jathae từ trên trời rơi xuống rồi trở thành đầu bếp riêng của bọn họ, Ria thường xuyên ăn ngoài, thỉnh thoảng quên thì thôi không ăn nữa. Cũng chính vì chế độ dinh dưỡng không đàng hoàng này, cơ thể cô không được khoẻ khoắn lắm, nay được các vị thần nuôi dưỡng thì ngày càng béo tốt, không sớm thì muộn chắc chắn sẽ thành con heo.
Tất nhiên, con heo đó chỉ là so sánh giữa Ria Carney của hiện tại và Ria Carney trước khi gặp các vị thần.
Kể từ sau khi bị bác sĩ Zedra ép điều chỉnh chế độ sinh hoạt, dinh dưỡng và luyện tập, sức khoẻ của Ria Carney tốt lên trông thấy. Mặc dù da thịt cô vẫn không thể hồng hào hơn trong một sớm một chiều, kết quả cũng khả quan khi cô đã bắt đầu chạy được những đoạn ngắn thay vì ba bước đã thở hồng hộc, ăn uống đủ chất nên cũng ít tụt huyết áp hơn, thậm chí cũng đã lâu lắm rồi kể từ lần ốm bệnh cuối cùng của cô nữa.
Trở lại với thực tại, khi chiếc bánh đã gần như hoàn chỉnh, Podros đặt nó lên khay chống, đem từ bàn bếp ra quầy bar mini ở phía đối diện. Cái mùi ngon ngọt của kem tươi thoang thoảng trong không khí, hoà mình với cốt bánh thơm mùi bột mì, mang đến hương thơm dịu êm đến từ một tiệm bánh ngọt vô thời kế.
Podros đang bưng khay bánh, đột nhiên, như vấp phải cái gì, anh loạng choạng mấy bước rồi ngã nhào xuống đất. Chiếc bánh kem trên tay lộn một vòng rồi cũng đổ xuống nền cỏ xanh rờn.
Không khí chợt chìm vào im lặng.
Một lúc sau, Podros ngồi dậy, đôi con ngươi trong vắt run lên lẩy bẩy, dường như cả tâm trí cũng đang lay động dữ dội. Gò má anh hơi đỏ lên, đầu cúi gằm xuống rất mất tự nhiên: "Phải làm sao đây..."
Ria có thể nghe được tiếng thở khó nhọc của anh. Giọng nói vui vẻ thường ngày như bị chặn lại ở cổ họng, nhăn nhó vì đau đớn.
Đó là chiếc bánh Podros đã hứa giúp đỡ Hamura làm để tặng sinh nhật tiểu thư Aki, là thứ cực kì quan trọng trong dịp trọng đại mà cả năm mới có một lần. Hơn thế nữa, nếu Ather hay Melissa gặp chuyện xui xẻo thì không sao, cùng lắm là tệ đến đâu thì chiến tới đó, nhưng Podros là người rất nhạy cảm, có thể vì những lý do nhỏ nhoi mà buồn mất cả buổi, cuối cùng suy sụp tinh thần rồi làm ảnh hưởng đến cả bầu không khí chung.
Khi đôi con ngươi màu xanh dương đã dần trở nên tuyệt vọng, một chiếc khăn lau bất ngờ chìa ra trước mặt anh.
Podros ngẩng đầu, ngạc nhiên khi nhận ra Ria đang ngồi xổm bên cạnh mình.
"Làm một cái mới, dọn luôn cả đống này không mai lại bị Jathae mắng."
"Nhưng mà..."
"Mai là sinh nhật tiểu thư Aki. Tôi không muốn mối quan hệ giữa chúng tôi bị xấu đi chỉ vì chiếc bánh kem." Ria giải thích, không chú ý tới tầm mắt Podros đã sáng trở lại. Sau khi thở ra một hơi nhẹ nhõm, anh đứng dậy, bàn tay nắm chặt lại rồi giơ lên cao để thể hiện tinh thần quyết tâm.
Vài giây sau, gương mặt Podros lại xuất hiện vẻ buồn phiền.
"Không ổn rồi...đến nguyên liệu cũng không còn đủ."
Ria nhìn xuống chỗ nguyên liệu còn sót lại ở trên bàn, sau đó lục tìm điện thoại trong túi song lại chẳng thấy nó ở đâu. Thấy gương mặt Podros lại sắp khóc đến nơi, Ria đành tạm quên đi chiếc điện thoại chẳng biết rơi đâu của mình, chìa tay về phía anh: "Tôi mượn điện thoại."
Tuy chẳng hiểu cô muốn làm gì nhưng Podros cũng đưa cho cô chiếc điện thoại của mình. Ria nhanh chóng bấm cái gì đó lên màn hình, chìa cho Podros xem hình ảnh của chiếc bánh Tiramisu màu cà phê: "Đổi sang cái này đi."
"Tiramisu...?" Podros cuối cùng cũng lấy lại một chút tươi tỉnh, tròn mắt nhìn vào công thức trên mạng.
"Công tử Ota và tiểu thư Aki là người yêu. Tiramisu là loại bánh ngọt dành tặng người mình yêu thương. Quan trọng hơn, chúng ta vẫn còn đủ nguyên liệu để làm nó."
"Ria..." Dường như đã cảm động đến phát khóc, Podros khẽ gọi tên Ria, nhìn cô bằng ánh mắt tựa đấng cứu thế. Ria không nói gì, song cũng nhanh chóng giúp đỡ anh nướng chiếc bánh mới.
Có lẽ ngay cả chính bản thân cô cũng không hề nhận ra có cái gì đó đang ngày càng thay đổi.
Lúc đầu chỉ là một mầm non nho nhỏ, đến giờ đã ươm thành một cái cây lớn.
"200 gram phô mai ở nhiệt độ phòng, 3 tbsp cà phê đặc..." Ria cầm trên tay công thức nướng bánh, lẩm nhẩm vài tiếng rồi đem tất cả nguyên liệu vừa lấy từ tủ lạnh trộn lẫn vào với nhau, trực tiếp cho vào lò nướng. "Đánh lòng trứng cho đến khi bông lên thành hình cái sừng. Bông lên?"
Ria không hiểu đọc đi đọc lại công thức hướng dẫn. Rốt cuộc, cô cũng đem cả lòng trắng và lòng đỏ khuấy đều thành hỗn hợp, định tiếp tục thực hiện bước tiếp theo, còn tự nhủ rằng làm bánh cũng chẳng khó khăn giống như lúc quan sát.
Podros lúc này đang chuẩn bị cốt bánh, nhìn về căn bếp phía Ria đang trở thành một mớ hỗn độn liền không khỏi chảy xuống vài giọt mồ hôi. Bột bánh cùng lòng trứng bắn tung tóe, từng chỗ nguyên liệu cuối cùng không sớm thì muộn cuối cùng cũng sẽ biến thành đống phế phẩm trong tay cô gái vốn rất đa tài.
"Ria, đừng có..." Podros định lên tiếng ngăn Ria lại, nhưng tiếng máy đánh trứng quá lớn, át cả giọng nói của anh.
Ria lờ mờ nghe thấy tiếng gọi, liền không ngần ngại thả chiếc máy đánh trứng đang cầm trên tay vào cái bát lớn, để nó xì xèo mấy tiếng cùng hỗn hợp không rõ màu sắc và mùi vị bên trong rồi tắt ngúm.
Ria đen mặt nhìn sản phẩm lỗi mình vừa tạo ra, ngày càng cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm. Tuy nhiên, Podros cũng không thể ngăn được cô khi mà Ria hoàn toàn chẳng để ý gì đến xung quanh.
Rốt cuộc, trước khi Ria khui chai rượu Rhum hảo hạng được ủ tại tầng hầm của khu vườn cấm, một bàn tay bất ngờ vòng qua eo cô, kéo cô tránh xa khỏi quầy bar hỗn loạn.
"Ria, để đó ta làm cho." Cảm thấy Ria sắp phá banh căn bếp, Podros không còn cách nào ngoài việc cưỡng chế cô tránh xa. Dưới thân hình cao đến mét chín của Podros, Ria cũng đành để lại chai rượu lên bàn.
"Tôi biết làm." Ria vẫn bị Podros giữ chặt trong lòng, nhẹ nhàng khẳng định một câu.
"Phải, phải, nhưng đây là Hanamara nhờ ta. Chỉ cần Ria động viên là đã giúp ta nhiều lắm rồi." Podros cảm thấy tâm can đang gào khóc, chợt nhận ra để Ria đụng đến bếp núc đúng là sai lầm không thể cứu chữa.
Anh đã nghĩ Ria là một người hoàn hảo, cái gì cũng biết làm, ai ngờ cô lại tệ ở khoản nấu nướng như thế. Tuy nhiên, anh chắc chắn sẽ không nói ra chuyện này, lại khiến cô lăn vào bếp để chứng minh.
Ria không phải người hiếu thắng, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng mình tệ hại ở mảng nấu ăn. Ngày thường, Jathae chuyên đảm nhận việc nấu nướng, bọn họ một ngón tay cũng không cần động vào, bây giờ được tận mắt chứng kiến một màn khủng khiếp như vậy, Podros quả thực sợ đến toát mồ hôi.
Cuối cùng, sau nỗ lực ngăn chặn Ria đụng đến bất cứ thứ gì, chiếc bánh Tiramisu cũng đã hoàn thành. Podros định trực tiếp đưa cây bút chocolate cho Ria viết chữ, đột nhiên lại nhớ ra cảnh tượng kinh dị vừa rồi của căn bếp, không khỏi có chút lo lắng chiếc bánh cuối cùng sẽ bị huỷ trong tay cô. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, anh đành đưa ra quyết định: "Hay là để ta bóp kem, Ria nắn tay ta viết chữ nhé?"
"Sao phải như thế?" Ria có vẻ không hề nhận ra điểm yếu của mình, nhàn nhạt hỏi lại khi nhận được yêu cầu kì lạ.
"À thì..." Bàn tay Podros bấu chặt lấy chiếc áo len khoác ngoài, cố gắng tìm một cái cớ để không tổn thương cô. "Ta nghĩ lại rồi. Ừm thì...vì là...vì cái đó đó... Haha..." Anh cười gượng gạo, rõ ràng là kiểu người không giỏi nói dối, thậm chí nên nói là không biết nói dối thế nào thì đúng hơn.
Ria nhận ra có cái gì đó khác thường, song cũng chỉ nhíu mày một cái, không thừa sức mà phản đối anh.
Thấy Ria đã chịu thoả hiệp, Podros mừng rỡ, bắt đầu cầm lấy cây bút chocolate hướng về chiếc bánh. Ria bọc bàn tay mình lên tay anh. Những đầu ngón tay mềm mại khẽ đan vào nhau, cẩn thận nắn từng nét chữ. Khi mỗi chữ cái được in lên chiếc bánh, Podros lại thêm một phần mừng rỡ khi biết rằng công sức của mình đã được hoàn trả đầy đủ.
Sau khi cẩn thận đóng gói chiếc bánh, Podros mỉm cười nhẹ nhõm, đi đến quầy rót ra hai ly nước trong suốt, hướng về phía Ria một ly.
"Cảm ơn."
Ria nhận lấy ly nước, nhẹ giọng nói, sau đó lại nghe được thuỷ thần mở lời: "May quá, có Ria ở đây."
Câu nói khiến động tác của Ria chững lại một nhịp.
"Anh có thể tự làm mà không cần ai giúp."
"Không. Nếu không có Ria, ta đã bỏ cuộc từ lâu rồi."
Không khí đột nhiên trở nên kì lạ. Dưới ánh trăng mờ ảo, hàng mi dài cong vút của Podros run lên nhè nhẹ.
"Ở thần giới không có bánh ngọt. Vì vậy, ta rất yêu quý chúng. Hương vani nhẹ nhàng tan trong cổ họng hay lớp bánh tươi xốp không trọng lượng trải ra trên đầu lưỡi. Cảm giác cứ như được bao phủ bởi những gì ngọt ngào nhất vậy."
Mặc dù chỉ là những lời bộc bạch bình thường, Ria lại không hiểu được gương mặt phảng phất một chút cô đơn của anh chàng thuỷ thần. Mí mắt anh cụp xuống, đôi mắt cùng hàng lông mi được nhuộm màu dưới ánh trăng chợt trở nên lung linh mờ ảo như được rắc nhũ. Podros không có gương mặt sắc nét như Jathae, không có nét cá tính mạnh mẽ như Melissa, cũng không có được vẻ dịu dàng thanh thoát của Zedra. Đôi mắt của anh khá to và tròn, cùng với đôi môi căng mọng ngọt ngào và cái mũi thanh thoát khiến anh trông còn có vẻ nữ tính hơn cả Ria Carney.
Đó là nét đẹp hiền hoà nhất trong số các vị thần.
"Anh..." Theo bản năng, Ria vươn tay về phía trước, định chạm vào gò má đang đỏ ửng vì lạnh của Podros. Bất ngờ, có một bàn tay khác đã nhanh hơn một bước, túm chặt lấy cổ tay cô, thô bạo kéo cô về phía sau. Ria mất đà, bước chân loạng choạng bước lùi vài bước trước khi bị ai đó tóm cổ áo kéo dựng thẳng dậy.
"Này!" Melissa không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau bọn họ, trong ánh mắt tràn ngập vẻ giận dữ chẳng thèm che dấu. Gặp phải hoả thần nóng tính, Podros giật mình, cả cơ thể nhỏ gầy khẽ run lên vì lo lắng. "Đừng có lấy lòng người khác bằng mấy lời giả dối đó! Ngươi làm ta ứa gan đấy!!"
Ria quay đầu nhìn Melissa, chỉ thấy trong đôi mắt đỏ rực lửa kia đã bị phủ bởi một tầng sương u tối.
Đúng là Melissa rất độc miệng, hành động hoàn toàn không để ý tới cảm nhận người khác, nhưng đó vốn dĩ là bản tính của anh chứ không phải vì ý đồ gì sâu xa.
Hiện tại, anh đã tháo xuống gương mặt bỡn cợt vui đùa, thay vào đó là dáng vẻ nghiêm túc mà Ria cũng chỉ mới nhìn thấy ở anh vài lần trong đời.
Cái cách mà anh đối diện với kẻ thù thật sự....
"Xi...xin lỗi..." Thấy Melissa công kích mình, Podros cũng không dám phản kháng như Jathae hay Zedra. Anh chỉ cúi đầu, phần tay áo dài ra đưa lên che đi khuôn miệng.
Đối diện với Podros đang vì sợ hãi mà run lên nhè nhẹ, Melissa hoàn toàn không quan tâm dù chỉ một chút. Bàn tay thô ráp của anh ghì chặt lấy Ria giống như giành lại món bảo vật suýt nữa thì bị huỷ hoại, sau đó chẳng để ai kịp thời phản ứng mà lôi cô đi mất.
"Ta đã nói đừng có thân thiết với hắn, ngươi điếc à!?" Sau khi kéo cô về đến tận phòng riêng của mình, Melissa đấm mạnh vào bức tường gần đó, khiến mảng sơn trắng nứt vụn, rơi lả tả xuống chân như những hạt cát.
Ria vẫn giữ thái độ bình tĩnh: "Chuyện gì?"
Melissa sáng nắng chiều mưa, thi thoảng lại đột nhiên nổi giận vì mấy lý do chẳng đâu vào đâu, Ria đã hoàn toàn quen với điều này.
"Ngươi tin hắn ta?"
Ria im lặng không đáp lời, cùng lúc nhìn thấy gương mặt hoả thần đã nhăn lại vì khó chịu.
Tin cái gì mới được?
"Được lắm! Cứ như vậy đi!" Melissa siết chặt tay, giọng nói gằn xuống trong cổ họng. Sau khi ném cho Ria chiếc điện thoại di động, anh xoay người rời đi. Bóng lưng anh lạnh lẽo, lại phảng phất mùi của sự cô đơn cùng cực.
Ria Carney: ?????
Lần đầu tiên trong đời, Ria thấy Melissa mở miệng thoả hiệp một điều gì đó.
Vậy mà tại sao cô lại có cảm giác đây mới chính là sự khởi đầu của một cơn cuồng phong?
.
"Bữa tiệc sinh nhật...ở sân tennis...?" Ather cau mày nhìn vào mảng sân náo nhiệt. Mặc dù mùa đông đang dần trôi qua, những cơn gió lạnh cũng đã giảm nhiệt độ, song tổ chức một bữa tiệc ngoài trời vẫn còn quá sớm đối với một vị thần ánh sáng như anh.
"Tôi thích tennis mà. Cả một mùa đông không được vận động vì tuyết, cuối cùng trước sinh nhật một tuần thì trời cũng đã ấm lên." Aki chắp tay vào nhau cười vui vẻ, sau đó đưa cho Ria một túi bánh Doughnut mới mua. "Cho cô này."
Phía đằng xa, Zedra đang hầu hạ cô tiểu như nhà Redness như một quản gia cấp cao, Jathae cùng một vài thành viên khác của câu lạc bộ tennis bắt đầu trò chuyện làm quen. Ria chỉ đứng ở bên ngoài nhìn bọn họ, hoàn toàn không có ý định tham gia vào mấy trò hoạt động thể chất tốn sức lực này.
Tất cả mọi người đều có mặt, chỉ có Saki Smorkov thì dạo này bận rộn làm thêm không thấy đâu, Melissa thì chẳng biết bực mình cái gì từ đêm hôm qua mà nhất quyết không chịu đi học.
Dù sao cũng đâu phải lần đầu tiên.
Ria vặn nắp chai nước suối, đảo mắt một vòng quanh sân rồi tiến về phía Podros đang cắt những miếng bánh thành từng phần nhỏ. Cô tiện tay đút chiếc bánh Doughnut vào túi áo khoác anh, sau đó ngồi xuống chiếc ghế tựa bên cạnh, thoải mái ngả lưng.
"Đó là chiếc Tiramisu hôm qua."
"Ừm. Ngon lắm đó! Ria thử một miếng đi." Podros quay đầu, trên tay cầm một trong những phần bánh đã được cắt nhỏ. Anh dùng muỗng cà phê xúc một miếng bánh, sau đó đưa về phía cô.
Ria giật mình, định từ chối phần bánh này, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Podros, cô há miệng, ngậm lấy thìa bánh trong miệng.
Ngọt quá.
Ria không nói gì. Podros cũng im lặng dựa vào hàng rào sắt rồi ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đang chuyển dần sang xuân. Cả hai cứ im lặng một lúc thật lâu, có thể là bởi vì tính cách không mở miệng khi cần thiết của Ria, cũng có thể là bởi vì chưa biết nói gì về tình huống khó xử của bọn họ với Melissa vào tối hôm qua.
Melissa lại không tham gia tiệc tùng với bọn họ, chắc chắn là tinh thần đang chẳng mấy vui vẻ gì. Mặc dù hoả thần rất mạnh mẽ, song chính sự mạnh mẽ này lại được tôi luyện bởi những năm tháng chơi vơi bên bờ vực của sự sống và cái chết. Jathae từng nói Melissa chính là kẻ bị hoả tộc ruồng bỏ, hoặc khi Alice tình cờ đánh giá anh là đứa trẻ "cha không thương mẹ không yêu", anh đều chưa từng mở miệng phản bác lấy một lần.
Melissa hiểu rõ quá khứ của mình, cũng như các vị thần hiểu được phần nào cảm xúc của anh.
Chính vì bọn họ đều hiểu điều này nên kể cả Ather, Jathae, hay cho dù là Ria đi chăng nữa thì vẫn thường xuyên nhắm mắt làm ngơ với thái độ thô lỗ và tính cách rắc rối đó. Tuy vậy, có lẽ bọn họ vẫn còn đang bỏ qua quá nhiều thứ.
Các vị thần và Ria Carney đều đã quen với một Melissa luôn cáu bẳn chẳng rõ lý do, vì vậy lại chẳng có một ai hiểu được khi nào thì anh thật sự tức giận.
Bên cạnh Ria, Podros chìa tay đón lấy một chiếc lá nhỏ đầu xuân thổi đến bởi gió, động tác vô cùng nhẹ nhàng và dịu dàng, tựa như sợ rằng bản thân sẽ làm tổn thương đến vạn vật cỏ cây. Sau khi ngắm nghía nó trên tay, anh lại thả nó trôi theo dòng chảy của không khí, sau đó thở dài một hơi não nề.
Ria đưa mắt nhìn về phía anh, mở lời trước: "Có chuyện gì?"
"Ta đang nghĩ tới một số chuyện." Một cơn gió lành lạnh bỗng thổi qua, khiến tóc xanh nhạt rủ xuống gương mặt tuấn mỹ. "Từ nhỏ đến lớn, ta đã chẳng có tài năng gì. Ta không hiểu chuyện như Ather, không thông minh như Jathae, không hoà đồng như Zedra, cũng không mạnh mẽ như Melissa."
"Ta không có nhiều bạn bè, vậy nên khi được đưa đến nhân giới và sống như một người bình thường, ta còn cảm thấy đó là một chuyện vô cùng may mắn. Cùng mọi người làm những điều thú vị, cười đùa, rồi cùng nướng bánh, cảm giác đó thật là bình yên."
Ria im lặng nghe anh nói, mi mắt hơi rủ xuống. Khung cảnh xung quanh ồn ào náo nhiệt, song trong thâm tâm lại tĩnh lặng tựa mặt hồ.
Không hiểu được cảm xúc của chính mình, không rõ lý do vì sao bản thân lại tồn tại. Hành động, ý thức, tình cảm của những người xung quanh đều chẳng thể hiểu rõ. Tất cả tựa như những nước cờ vô luật lệ đang tự động di chuyển.
Sau vài phút im lặng, Podros cúi đầu, giọng nói mong manh tựa tinh linh trong suốt: "Ta đã nghĩ mọi thứ sẽ mãi tươi đẹp như vậy, nhưng quả thực ta chỉ đang chạy trốn quá khứ mà thôi."
Ria nhìn anh, im lặng không nói gì. Trong một khoảnh khắc, cánh tay mảnh khảnh của cô vươn ra, bàn tay đặt lên đầu vị thần cao đến mét chín, vỗ về an ủi.
Podros khựng mọi động tác, nhất thời chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Ria không giải thích, không có thái độ bất thường. Thậm chí, đến chính bản thân cô cũng chẳng biết lý do vì sao bản thân lại hành xử kì quặc như vậy.
Bởi vì lúc đó trông anh ta rất dễ vỡ chăng?
Đột nhiên, tiếng điện thoại di động kêu vang, cắt ngang bầu không khí gượng gạo khó hiểu. Ria thu tay về, quay lưng với Podros rồi tiến xa ba bước để nghe điện thoại.
Chỉ là Ria không biết, vào thời điểm cô quay lưng về phía anh, trên gương mặt thuỷ thần bất ngờ xuất hiện vệt ửng hồng.
"Xin chào. Ria Carney đây."
.
Cạch.
Dưới nền đất đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch đổ vỡ, tuy khẽ khàng nhưng không thể không thu hút sự chú ý của Podros. Anh nhìn về nơi phát ra âm thanh, ngỡ ngàng khi nhận ra chiếc điện thoại di động mà Ria vừa cầm trên tay đã lăn lóc dưới đất, song năm đầu ngón tay mảnh khảnh của cô vẫn áp lên tai như chưa thể cử động.
"Ria?" Podros lên tiếng gọi khẽ, nhưng lại không nhận được câu trả lời từ cô gái đang quay lưng về phía mình. Trong khoảnh khắc đó, con ngươi màu xanh ngọc của Ria tưởng như đã hoàn toàn hoá thành đá quý không chút sức sống, môi hồng hơi mím lại, gò má tái đi trông thấy.
Podros chạm vào bờ vai cô định hỏi chuyện, lại nhận ra cả cơ thể cô gái phía trước đã run lên nhè nhẹ. Ria đột nhiên co rụt người lại, theo phản xạ phòng vệ mà né tránh bàn tay anh, trên gương mặt an tĩnh từ lúc nào đã xuất hiện vẻ hoảng loạn hiếm có.
Đây là lần thứ hai.
Nhận ra hành động của mình có phần quá lố, Ria hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, gương mặt đã tìm lại được nửa phần lạnh nhạt thường thấy, song giọng nói vẫn không che dấu được cái run rẩy khẽ khàng vì sợ hãi.
"Xin lỗi."
Cô vội vã xoay người chạy mất, để lại phía sau chàng trai vẫn còn chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra.
.
"Có chuyện gì vậy?" Thái độ lạ lùng của Ria đã đánh động đến những người xung quanh. Ngay khi cô vừa chạy đi, Zedra cùng Trish đã bước tới. Thần may mắn một tay đút túi quần, bộ dáng ung dung cúi người nhặt chiếc điện thoại vẫn còn lăn lóc dưới đất lên.
"Ta không biết. Ria đột nhiên chạy mất." Podros có vẻ vẫn chưa hoàng hồn, ánh mắt vẫn đặt ở cuối con đường mà Ria vừa chạy đi, trả lời như một cái máy được lập trình sẵn.
Lần đầu tiên, anh nhìn thấy Ria hoảng loạn.
Lần đầu tiên, anh nhìn thấy Ria sợ hãi.
Một người điềm tĩnh như Ria Carney...
Cùng lúc đó, chiếc điện thoại di động của Ria lại kêu lên một tiếng. Có tin nhắn vừa được gửi đến.
Mong cô hãy đến sớm nhất có thể. Mẹ cô cần chữ kí của người thân để tiến hành phẫu thuật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.