Chương 21
Tạm biệt dealine-kun ở cuối đường
23/04/2018
Máu tươi từng giọt,
từng giọt rơi xuống trên mặt đất, người thanh niên cả người tối đen lau
vết máu trên mặt, giống như đã trải qua một hồi đánh nhau vây hãm tàn
khốc dã man. Trên đầu của hắn dính đầy vết máu, quần áo vạt áo cũng ướt
sũng, mang theo chút mùi rỉ sắt của chất lỏng màu đỏ.
Người sở hửu năng lực đặc biệt Akutagawa Ryuunosuke, là ma quỷ giết người chịu sự quản lý của Mafia Cảng — Bị người khác sợ hãi, tránh né, truy nã.
Chiến đấu thực kịch liệt, trên người hắn cũng có không ít thương, trên mặt người thanh niên hiện lên một chút đỏ ửng vì đã mắc bệnh, hắn che miệng lại ho khan vài tiếng — Nhưng mà trong nháy mắt, ngay tại lúc tinh thần hắn đang lơi lỏng — gần như là theo bản năng, hắn lấy Rashomon dựng thẳng lên làm tấm chắn, chặt đứt mùi truyền đến khoảng không, nhưng mà ở giây tiếp theo, tầm mắt liền biến hóa thay đổi.
Mọi thứ xung quanh trở nên cao lớn, không gian trở nên vặn vẹo lên, trở thành màu sắc đa dạng, ngay cả dèn neon đã bị phá vỡ đều giống như đang khiêu vũ, cũng trở nên vặn vẹo lên như thế —
Rashomon không hề đáp lại.
— Đây là một chuyện mà ngay cả một lần đều chưa từng xảy ra.
“Cái gì mà thuộc hạ có khả năng vĩ đại chứ…” Âm thanh thanh thúy của cô gái vang lên ở phía trên, cô gái mặc bộ quần áo mà phần vạt dưới của chiếc váy lại lộn xộn phức tạp rối bù xù, ngồi xuống trên chiếc ghế lộng lẫy nổi lơ lửng ở giữa không trung. Vẻ mặt thất vọng nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu ở phía dưới. “Chẳng qua… nếu như ngươi đã thắng được cũng đã rất giỏi rồi bọn họ chính là tội phạm có năng lực đặc biệt bị treo giải thưởng, tiền thưởng cao ở nước Anh đó nha. Lại có thể giết chết toàn bộ, ngươi cũng rất là lợi hại đâu.” Cô mặc tất chân màu trắng, chân nhỏ không ngừng di chuyển lên xuống, đối với cảnh tượng đẫm máu này làm như không thấy, giống như đã sớm quen với cảnh tượng này từ lâu.
Cô nhẹ nhàng nhảy từ trên ghế xuống, vươn tay nắm chặt thứ nổi lên ở bên trong vũng máu kia, là một chú chó con nho nhỏ màu đen. “Đúng lúc, tôi đây muốn đi gặp người bạn qua thư từ của mình, bắt lấy ngươi làm quà gặp mặt lần đầu đi?”
Dù sao còn có chút đáng yêu.
——————
Từ sau hợp tác chiến đấu với nhau, Kaori liền chưa có gặp qua Akutagwa, tuy rằng loáng thoáng có thể đoán ra được nguyên nhân đối phương là vì trốn tránh chính mình nên mới không nhìn thấy. Trong lòng Kaori còn có chút cảm thấy khó chịu, bất quá hôm nay không thể để lộ ra vẻ mặt sầu mi khổ kiếm được. Bạn trên thư từ từ London về nước. Cô đã đáp ứng với Elise là phải đi cùng với em ấy vui chơi ở trong thành phố Yokohama một đoạn thời gian.
Đã đến thời gian ước định gặp mặt, Kaori ở nhà ga nhận ra được người mình muốn tiếp nhận. Ăn mặc trang phục tơ tằm, đồ trang sức trên dù hiện đại bằng bạc, mặc chiếc váy rậm rạp rối bù. Cho dù vẫn là khuôn mặt hay là phong thái, hoặc là giọng điệu khi nói chuyện, đều vô cùng đáng yêu không thể xoi mói.
“Elise!” Kaori đứng lên hướng về phía cô phát tay.
“Chị là… A, Kaori ~” Trên tay phải Elise còn mang theo một lồng sắt, bên trong là một con vật nhỏ màu đen vẫn còn đang ngủ, không hề nhúc nhích.
“Đây là… ?”
“Ừm… Trên nửa đường đi nhặt được con chó nhỏ, trước kia không phải chị đã nói là thích loại động vật nhỏ này sao? Nhìn thấy thực đáng yêu cho nên mang đến tặng cho chị đó.” Elise giơ lồng sắt lên, từ bên trong đem chú chó con nhìn qua vô cùng gầy yếu, đang hấp hối tha đi ra ngoài.
“Ai nha, dịu dàng một chút nha.” Kaori vươn hai tay đem chú chó con gầy yếu này ôm ở trong lòng ngực, cả người nó còn nóng hơn so với túi chườm nóng. Nếu không phải bụng của nó còn đang phập phồng, Kaori gần như đã nghĩ chú chó con này đã muốn chết. “Mọi người trong công ty thám tử vũ trang không thích chó lắm đâu.” Cô có chút khó xử nói.
“A, vậy vứt bỏ là được rồi.” Elise mở tay ra tùy ý ra lời đề nghị.
“Không được.” Kaori quyết đoán cự tuyệt lời đề nghị này. “Đứa nhỏ này nhìn qua đã bị thương, bộ dáng còn giống như thực gầy yếu, ra bên ngoài nhất định sẽ chết — Quên đi, đáng yêu như vậy, Naomi các cô ấy nhất định sẽ thích.”
“Đúng rồi, chị nói công ty thám tử vũ trang là một nơi như thế nào a. Mang em đi đến đó tham quan đi, em muốn đi thôi, muốn đi thôi ~” Elise dính chặt ôm lấy cánh tay Kaori làm nũng.
“Được thôi, dù sao cũng muốn mang em đi mà… Đúng rồi, chị đã làm cho em một chiếc bánh chocolate ngàn tầng nha.”
“Oh yeah! Yêu chị chết mất ~ “
Vào lúc mơ mơ màng màng, giống như nghe được người kia âm thanh… Akutagawa chậm rãi mở mặt. Sau đó phát hiện tầm mắt của chính mình ngang nhau với người con gái ngồi cùng bàn, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, lại phát hiện chính mình đang nằm ở trên đùi cô gái… mềm mại lại ấm áp.
“Naomi cậu xem này, con chó nhỏ này rõ ràng là màu đen, trên lỗ tai lại hàm chứa một chút màu trắng đâu — Thật sự rất là đáng yêu.” Kaori nhẹ nhàng vuốt ve tên nhóc đang nằm ở trên đùi mình, người sau mạnh mẽ run rẩy hai cái, bộ dáng giãy dụa đã nghĩ muốn đứng lên.
“Ai nha, dọa tới rồi sao?” Naomi tiếp cận lại đây, nhìn thấy cả người chú chó con đều xù lông lên, nhe răng trợn mắt. “Không biết đã được đi tiêm ngừa dại hay chưa ôi chao…”
“A… Trước khi đến nơi đó, trước thử nhìn xem giới tính là đứa bé nam hay đứa bé gái đi?” Mặc dù Haruno là mèo khống, nhưng mà những cô gái đối với động vật nhỏ xù lông gần như đều không có bất kỳ sức chống cự nào. Vì thế cũng đến gần, một bên nhìn thấy “Món quà tặng chú chó nhỏ của người bạn qua thư của Kaori”, không biết vì cái gì cô cảm thấy đứa nhỏ này hẳn là… vô cùng hung dữ.
“A, đúng rồi.” Một câu nhắc nhở của Haruno, Kaori mới ôm lấy con chó nhỏ liền tính toán trở mình nó nhìn xem thử. Kết quả con chó nhỏ liều mạng giãy dụa cả lên. Một mình Kaori không có nắm vững, tên nhóc kia ngã trên mặt đất “rầm” một tiếng, phát ra một tiếng gào thét.
“A a!” Kaori cũng nhịn không được kêu hét lên, sợ tới mức vội vàng đem con chó nhỏ ôm lấy đến kiểm tra, xem thử có bị thương khi té xuống hay không. Cũng may từ đây cũng không tính là cao, khi ngã đến đất cũng không có sự tình gì.
“Đề nghị mọi người không cần như vậy nga, sẽ bị cắn.” Elise ở một bên nhét vào trong miệng mình đầy bánh ngọt chocolate ngàn tầng, Elise ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn thấy Kaori ôm con chó nhỏ. Lộ ra một vẻ mặt ý vị thâm trường.
“Không có a, là một đứa nhỏ thực ngoan đâu.” Kaori vuốt ve đầu của tên nhóc kia, người kia dường như cố gắng muốn lui thành một đoàn, né tránh tay cô. “Giống như… không qua thích chị đâu.” Kaori lộ ra vẻ mặt có chút thất vọng. “Bất quá chị sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt. Trước hết cho nó ăn một chút lòng đỏ trứng để bổ sung dinh dưỡng đi, gầy yếu đến mức đáng thương đâu.”
“A, tôi cũng muốn sờ a.” Naomi vươn tay, “A nha!” Con chó nhỏ bỗng nhiên lại cắn một ngụm về phía bàn tay cô vươn tới, may mắn cô thu tay lại nhanh chóng, bằng không thật sự sẽ bị cắn một ngụm thật chắc và đau đớn. “Cái gì chứ, rõ ràng đối với Kaori-san dịu ngoan như vậy, chỉ cho phép mình Kaori-san sờ thôi.” Haruno ở một bên xê dịch thân mình, cũng không cảm thấy tên nhóc này đáng yêu.
Rõ ràng vô cùng hung dữ chết đi thôi!
— Tính cách này, rất giống với người kia đâu. Kaori nhịn không được cười ôm lấy nó, dùng cái mũi va chạm vào cái mũi ướt sũng của con chó nhỏ. “Đặt tên là gì mới là tốt đâu?” Cô nhìn xem phần lông mi của con chó nhỏ có vài sợi lông ngắn, nhịn không được bật cười hì hì một chút. “Gọi là Akutagawa-kun được không?”
Không tốt, tuyệt đối không tốt.
Akutagawa tuyệt vọng nghĩ đến — hắn cũng không sợ cái chết, cũng không sợ hãi sẽ bị thương. Nếu như tách nghề nghiệp của hắn ra đến mà xem, sẽ hiểu được hắn là một người đứng tách biệt, chính là hiện tại hắn đã muốn có điểm tuyệt vọng.
— Đúng rồi, nơi này là công ty thám tử vũ trang… Chỉ cần Dazai-san chạm nhẹ vào một… Không, cái bộ dạng vô cùng buồn cười này, làm sao có thể hiệ nra trước mặt Dazai-san đâu chứ?
“Nói giỡn thôi, gọi là Bé Đen là được rồi.”
— Không, cái tên này, càng tuyệt vọng.
Người thanh niên hóa thân thành chú chó nhỏ, đối với năng lực đặt tên của người con gái khi chính mình còn thiếu niên đã yêu say đắm, lại một lần nữa cảm nhận được sự tuyệt vọng.
Đúng, sáu năm trước khi cô đã thu nhận và giúp đỡ chú chuột trong nhà kho đặt tên là Chít Chít đã muốn thực quá phận…
Nằm sấp vào trên đùi Kaori, phát hiện cô gái đã muốn bắt đầu cao hứng, phấn chấn chuẩn bị đi làm giấy thu nuôi bạn chó nào đó, mua vòng đeo cổ, chuồng chó thì cứ đợi từ từ, Akutagawa hiểu được…
Nếu hắn có thể khôi phục, nhất định sẽ giết cái kẻ đã sử dụng năng lực này lên trên người mình, còn dám nghĩ muốn đưa chính mình cho Kaori.
Không, dù cho không thể khôi phục, cũng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối muốn cắn tử cái tên đầu sỏ gây nên chuyện này.
Giống như là đã nhận ra được sát khí của chú chó nhỏ, Elise một mực vùi đầu ăn bánh ngọt ngẩng đầu lên, đối với con chó nhỏ làm một mặt quỷ.
“Đúng rồi, em còn không có tự giới thiệu về mình đi?” Cô cười tủm tỉm địa hướng về phía Naomi cùng Kirako nói — Đồng thời cũng là hướng về phía Akutagawa.
“Em gọi là Elise, Elise Mori.”
“Mori…” Naomi có dự cảm không hề tốt lành.
“Ôi chao, chính là cái ‘Mori’ mà chị đang nghĩ đến nha.” Elise hồn nhiên hiểu được chính mình đã nói chuyện gì đó vô cùng trầm trọng, đối với Naomi cùng Haruno đang lộ ra vẻ mặt kinh hách, thè lưỡi ra. “Còn xin hãy giữ bí mật rồi ~ “
“… Giữ bí mật cho ngươi cái quỷ gì chứ!” Haruno kêu thảm thiết vang vọng cả quán cà phê.
Elise Mori lại đem tầm mắt dừng ở trên người con chó nhỏ trong lòng ngực Kaori. Ánh mắt kia, lại truyền đến một tin tức.
— Lại oán hận tôi nữa à?
Người sở hửu năng lực đặc biệt Akutagawa Ryuunosuke, là ma quỷ giết người chịu sự quản lý của Mafia Cảng — Bị người khác sợ hãi, tránh né, truy nã.
Chiến đấu thực kịch liệt, trên người hắn cũng có không ít thương, trên mặt người thanh niên hiện lên một chút đỏ ửng vì đã mắc bệnh, hắn che miệng lại ho khan vài tiếng — Nhưng mà trong nháy mắt, ngay tại lúc tinh thần hắn đang lơi lỏng — gần như là theo bản năng, hắn lấy Rashomon dựng thẳng lên làm tấm chắn, chặt đứt mùi truyền đến khoảng không, nhưng mà ở giây tiếp theo, tầm mắt liền biến hóa thay đổi.
Mọi thứ xung quanh trở nên cao lớn, không gian trở nên vặn vẹo lên, trở thành màu sắc đa dạng, ngay cả dèn neon đã bị phá vỡ đều giống như đang khiêu vũ, cũng trở nên vặn vẹo lên như thế —
Rashomon không hề đáp lại.
— Đây là một chuyện mà ngay cả một lần đều chưa từng xảy ra.
“Cái gì mà thuộc hạ có khả năng vĩ đại chứ…” Âm thanh thanh thúy của cô gái vang lên ở phía trên, cô gái mặc bộ quần áo mà phần vạt dưới của chiếc váy lại lộn xộn phức tạp rối bù xù, ngồi xuống trên chiếc ghế lộng lẫy nổi lơ lửng ở giữa không trung. Vẻ mặt thất vọng nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu ở phía dưới. “Chẳng qua… nếu như ngươi đã thắng được cũng đã rất giỏi rồi bọn họ chính là tội phạm có năng lực đặc biệt bị treo giải thưởng, tiền thưởng cao ở nước Anh đó nha. Lại có thể giết chết toàn bộ, ngươi cũng rất là lợi hại đâu.” Cô mặc tất chân màu trắng, chân nhỏ không ngừng di chuyển lên xuống, đối với cảnh tượng đẫm máu này làm như không thấy, giống như đã sớm quen với cảnh tượng này từ lâu.
Cô nhẹ nhàng nhảy từ trên ghế xuống, vươn tay nắm chặt thứ nổi lên ở bên trong vũng máu kia, là một chú chó con nho nhỏ màu đen. “Đúng lúc, tôi đây muốn đi gặp người bạn qua thư từ của mình, bắt lấy ngươi làm quà gặp mặt lần đầu đi?”
Dù sao còn có chút đáng yêu.
——————
Từ sau hợp tác chiến đấu với nhau, Kaori liền chưa có gặp qua Akutagwa, tuy rằng loáng thoáng có thể đoán ra được nguyên nhân đối phương là vì trốn tránh chính mình nên mới không nhìn thấy. Trong lòng Kaori còn có chút cảm thấy khó chịu, bất quá hôm nay không thể để lộ ra vẻ mặt sầu mi khổ kiếm được. Bạn trên thư từ từ London về nước. Cô đã đáp ứng với Elise là phải đi cùng với em ấy vui chơi ở trong thành phố Yokohama một đoạn thời gian.
Đã đến thời gian ước định gặp mặt, Kaori ở nhà ga nhận ra được người mình muốn tiếp nhận. Ăn mặc trang phục tơ tằm, đồ trang sức trên dù hiện đại bằng bạc, mặc chiếc váy rậm rạp rối bù. Cho dù vẫn là khuôn mặt hay là phong thái, hoặc là giọng điệu khi nói chuyện, đều vô cùng đáng yêu không thể xoi mói.
“Elise!” Kaori đứng lên hướng về phía cô phát tay.
“Chị là… A, Kaori ~” Trên tay phải Elise còn mang theo một lồng sắt, bên trong là một con vật nhỏ màu đen vẫn còn đang ngủ, không hề nhúc nhích.
“Đây là… ?”
“Ừm… Trên nửa đường đi nhặt được con chó nhỏ, trước kia không phải chị đã nói là thích loại động vật nhỏ này sao? Nhìn thấy thực đáng yêu cho nên mang đến tặng cho chị đó.” Elise giơ lồng sắt lên, từ bên trong đem chú chó con nhìn qua vô cùng gầy yếu, đang hấp hối tha đi ra ngoài.
“Ai nha, dịu dàng một chút nha.” Kaori vươn hai tay đem chú chó con gầy yếu này ôm ở trong lòng ngực, cả người nó còn nóng hơn so với túi chườm nóng. Nếu không phải bụng của nó còn đang phập phồng, Kaori gần như đã nghĩ chú chó con này đã muốn chết. “Mọi người trong công ty thám tử vũ trang không thích chó lắm đâu.” Cô có chút khó xử nói.
“A, vậy vứt bỏ là được rồi.” Elise mở tay ra tùy ý ra lời đề nghị.
“Không được.” Kaori quyết đoán cự tuyệt lời đề nghị này. “Đứa nhỏ này nhìn qua đã bị thương, bộ dáng còn giống như thực gầy yếu, ra bên ngoài nhất định sẽ chết — Quên đi, đáng yêu như vậy, Naomi các cô ấy nhất định sẽ thích.”
“Đúng rồi, chị nói công ty thám tử vũ trang là một nơi như thế nào a. Mang em đi đến đó tham quan đi, em muốn đi thôi, muốn đi thôi ~” Elise dính chặt ôm lấy cánh tay Kaori làm nũng.
“Được thôi, dù sao cũng muốn mang em đi mà… Đúng rồi, chị đã làm cho em một chiếc bánh chocolate ngàn tầng nha.”
“Oh yeah! Yêu chị chết mất ~ “
Vào lúc mơ mơ màng màng, giống như nghe được người kia âm thanh… Akutagawa chậm rãi mở mặt. Sau đó phát hiện tầm mắt của chính mình ngang nhau với người con gái ngồi cùng bàn, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, lại phát hiện chính mình đang nằm ở trên đùi cô gái… mềm mại lại ấm áp.
“Naomi cậu xem này, con chó nhỏ này rõ ràng là màu đen, trên lỗ tai lại hàm chứa một chút màu trắng đâu — Thật sự rất là đáng yêu.” Kaori nhẹ nhàng vuốt ve tên nhóc đang nằm ở trên đùi mình, người sau mạnh mẽ run rẩy hai cái, bộ dáng giãy dụa đã nghĩ muốn đứng lên.
“Ai nha, dọa tới rồi sao?” Naomi tiếp cận lại đây, nhìn thấy cả người chú chó con đều xù lông lên, nhe răng trợn mắt. “Không biết đã được đi tiêm ngừa dại hay chưa ôi chao…”
“A… Trước khi đến nơi đó, trước thử nhìn xem giới tính là đứa bé nam hay đứa bé gái đi?” Mặc dù Haruno là mèo khống, nhưng mà những cô gái đối với động vật nhỏ xù lông gần như đều không có bất kỳ sức chống cự nào. Vì thế cũng đến gần, một bên nhìn thấy “Món quà tặng chú chó nhỏ của người bạn qua thư của Kaori”, không biết vì cái gì cô cảm thấy đứa nhỏ này hẳn là… vô cùng hung dữ.
“A, đúng rồi.” Một câu nhắc nhở của Haruno, Kaori mới ôm lấy con chó nhỏ liền tính toán trở mình nó nhìn xem thử. Kết quả con chó nhỏ liều mạng giãy dụa cả lên. Một mình Kaori không có nắm vững, tên nhóc kia ngã trên mặt đất “rầm” một tiếng, phát ra một tiếng gào thét.
“A a!” Kaori cũng nhịn không được kêu hét lên, sợ tới mức vội vàng đem con chó nhỏ ôm lấy đến kiểm tra, xem thử có bị thương khi té xuống hay không. Cũng may từ đây cũng không tính là cao, khi ngã đến đất cũng không có sự tình gì.
“Đề nghị mọi người không cần như vậy nga, sẽ bị cắn.” Elise ở một bên nhét vào trong miệng mình đầy bánh ngọt chocolate ngàn tầng, Elise ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn thấy Kaori ôm con chó nhỏ. Lộ ra một vẻ mặt ý vị thâm trường.
“Không có a, là một đứa nhỏ thực ngoan đâu.” Kaori vuốt ve đầu của tên nhóc kia, người kia dường như cố gắng muốn lui thành một đoàn, né tránh tay cô. “Giống như… không qua thích chị đâu.” Kaori lộ ra vẻ mặt có chút thất vọng. “Bất quá chị sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt. Trước hết cho nó ăn một chút lòng đỏ trứng để bổ sung dinh dưỡng đi, gầy yếu đến mức đáng thương đâu.”
“A, tôi cũng muốn sờ a.” Naomi vươn tay, “A nha!” Con chó nhỏ bỗng nhiên lại cắn một ngụm về phía bàn tay cô vươn tới, may mắn cô thu tay lại nhanh chóng, bằng không thật sự sẽ bị cắn một ngụm thật chắc và đau đớn. “Cái gì chứ, rõ ràng đối với Kaori-san dịu ngoan như vậy, chỉ cho phép mình Kaori-san sờ thôi.” Haruno ở một bên xê dịch thân mình, cũng không cảm thấy tên nhóc này đáng yêu.
Rõ ràng vô cùng hung dữ chết đi thôi!
— Tính cách này, rất giống với người kia đâu. Kaori nhịn không được cười ôm lấy nó, dùng cái mũi va chạm vào cái mũi ướt sũng của con chó nhỏ. “Đặt tên là gì mới là tốt đâu?” Cô nhìn xem phần lông mi của con chó nhỏ có vài sợi lông ngắn, nhịn không được bật cười hì hì một chút. “Gọi là Akutagawa-kun được không?”
Không tốt, tuyệt đối không tốt.
Akutagawa tuyệt vọng nghĩ đến — hắn cũng không sợ cái chết, cũng không sợ hãi sẽ bị thương. Nếu như tách nghề nghiệp của hắn ra đến mà xem, sẽ hiểu được hắn là một người đứng tách biệt, chính là hiện tại hắn đã muốn có điểm tuyệt vọng.
— Đúng rồi, nơi này là công ty thám tử vũ trang… Chỉ cần Dazai-san chạm nhẹ vào một… Không, cái bộ dạng vô cùng buồn cười này, làm sao có thể hiệ nra trước mặt Dazai-san đâu chứ?
“Nói giỡn thôi, gọi là Bé Đen là được rồi.”
— Không, cái tên này, càng tuyệt vọng.
Người thanh niên hóa thân thành chú chó nhỏ, đối với năng lực đặt tên của người con gái khi chính mình còn thiếu niên đã yêu say đắm, lại một lần nữa cảm nhận được sự tuyệt vọng.
Đúng, sáu năm trước khi cô đã thu nhận và giúp đỡ chú chuột trong nhà kho đặt tên là Chít Chít đã muốn thực quá phận…
Nằm sấp vào trên đùi Kaori, phát hiện cô gái đã muốn bắt đầu cao hứng, phấn chấn chuẩn bị đi làm giấy thu nuôi bạn chó nào đó, mua vòng đeo cổ, chuồng chó thì cứ đợi từ từ, Akutagawa hiểu được…
Nếu hắn có thể khôi phục, nhất định sẽ giết cái kẻ đã sử dụng năng lực này lên trên người mình, còn dám nghĩ muốn đưa chính mình cho Kaori.
Không, dù cho không thể khôi phục, cũng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối muốn cắn tử cái tên đầu sỏ gây nên chuyện này.
Giống như là đã nhận ra được sát khí của chú chó nhỏ, Elise một mực vùi đầu ăn bánh ngọt ngẩng đầu lên, đối với con chó nhỏ làm một mặt quỷ.
“Đúng rồi, em còn không có tự giới thiệu về mình đi?” Cô cười tủm tỉm địa hướng về phía Naomi cùng Kirako nói — Đồng thời cũng là hướng về phía Akutagawa.
“Em gọi là Elise, Elise Mori.”
“Mori…” Naomi có dự cảm không hề tốt lành.
“Ôi chao, chính là cái ‘Mori’ mà chị đang nghĩ đến nha.” Elise hồn nhiên hiểu được chính mình đã nói chuyện gì đó vô cùng trầm trọng, đối với Naomi cùng Haruno đang lộ ra vẻ mặt kinh hách, thè lưỡi ra. “Còn xin hãy giữ bí mật rồi ~ “
“… Giữ bí mật cho ngươi cái quỷ gì chứ!” Haruno kêu thảm thiết vang vọng cả quán cà phê.
Elise Mori lại đem tầm mắt dừng ở trên người con chó nhỏ trong lòng ngực Kaori. Ánh mắt kia, lại truyền đến một tin tức.
— Lại oán hận tôi nữa à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.