Chương 10
Kirana Pramudya
29/05/2023
Khi mẹ chồng đang tức giận và chồng
cũng đang trở nên nóng nảy, Lê Tô Tô trở nên buồn bã. Mẹ chồng của cô cứ lên lời và gọi tên cô, khiến cô rất mệt mỏi sau một ngày làm việc vất
vả.
Ở bên khác, chồng cô cũng đang bực tức. Thật sự, Lê Tô Tô có thể hiểu
được tâm trạng của chồng mình khi anh ấy rất mệt và căng thẳng vì công việc.
Nhưng ở một khía cạnh khác, cô cũng cần một nơi để nương tựa. Như một chiếc
thuyền neo đậu trên bến cảng, Lê Tô Tô cũng cần một chỗ để neo đậu và thời gian
để nghỉ ngơi. Thay vì ở lại với mẹ chồng và có thể bị phàn nàn tiếp,
Lê Tô Tô đã chọn bước lên bậc thang và đến phòng của mình. Mặc dù còn vài giọt
nước mắt trên khuôn mặt, nhưng cô cảm thấy tốt hơn khi đã tránh xa khỏi
những cuộc cãi vã.
Khi bước vào phòng, Lê Tô Tô đã
nhìn thoáng qua chồng mình đang ngồi nhìn vào máy tính, cùng với một số tài
liệu trên giấy. Không muốn làm phiền chồng, Lê Tô Tô đã đi vào phòng tắm.
Cô đã đứng dưới vòi hoa sen tắm và để nước mắt của mình trộn lẫn với dòng
nước từ đầu đến chân.
Lần này Lê Tô Tô đã ở trong phòng tắm hơn nửa tiếng. Sau
khi tắm xong, cô nằm xuống giường và tập trung vào việc thư giãn.
Lê Tô Tô rất buồn, nhưng trong khi cô đang đau buồn, Khương Tịch Ngôn dường như chỉ biết bận rộn với công việc, không có thời gian an ủi, vỗ về cô. Người phụ nữ nằm nghiêng và tiếp tục khóc, cảm giác như một chiếc thuyền gỗ trôi dạt trên biển, không tìm được bến cảng để cập bến. Hai người im lặng một lúc. Cuối cùng Khương Tịch Ngôn lên tiếng mà không nhìn vợ mình.
"Tô Tô, tại sao em không
thể tạo bầu không khí thoải mái ở nhà? Em luôn gây gổ với mẹ" Khương
Tịch Ngôn nói.
"Em đã cố gắng nhưng đều không thành công." Lê Tô Tô trả lời.
“Em không thể cân nhắc lời mẹ và không làm trái ý bà sao?” Khương Tịch Ngôn hỏi lại một lần nữa.
Lê Tô Tô chìm nhìn
vào tấm lưng của chồng mình, người vẫn đang bận rộn với công việc ở bàn làm
việc.
"Tại sao anh không bao giờ hiểu vị trí của em thế Tịch Ngôn? Em về nhà rất
muộn vì em tiếp tục làm việc chăm chỉ. Em làm việc và một phần thu nhập của em cũng đóng góp cho cái nhà này. Xin anh hãy đánh giá cao
những nỗ lực và khó khăn của em trong khi em giúp ngôi nhà này có thu nhập và
để đáp ứng nhu cầu ăn uống mỗi ngày của cả nhà. Tiền không dễ kiếm đâu Tịch Ngôn. Chúng
ta phải làm việc rất nhiều để có được nó."
Lê Tô Tô chỉ đơn giản là muốn trải lòng mình. Cô về muộn để làm việc, không phải để làm những việc vô bổ. Ngoài ra, một phần thu nhập của cô cũng vào túi mẹ chồng. Dù sao,
cô về muộn chỉ để làm việc, không phải để vui chơi hoặc tận hưởng thời gian
với bạn bè.
Lê Tô Tô cảm thấy buồn hơn khi chồng
cô dường như không bao giờ nhìn thấy tình hình của cô. Anh không thử tìm
hiểu tại sao mẹ chồng luôn chỉ trích cô. Pha trà sai, về muộn sai, dậy
trễ sai. Như thể không ai ở nhà này chấp nhận cô cả.
"Kết hôn cũng là kết hôn với
gia đình của anh phải không? Em đã làm việc đó rồi. Em chỉ là con dâu ở đây,
nhưng nền kinh tế trong nhà này hoàn toàn phụ thuộc vào em. Nhưng tại sao em không
được chấp nhận và được xem như một người con dâu?"
Nói tất cả những điều đó, nước mắt
của Lê Tô Tô lại tuôn rơi. Cô cảm thấy rằng việc trang trải cho gia đình này đều phụ thuộc vào đồng lương cô vất vả kiếm ra. Năm triệu đồng mỗi tháng mà không có sự
đền đáp. Lê Tô Tô chỉ được yêu thương vào ngày đầu tháng, sau đó cô luôn nhận lại sự la mắng và chỉ trích từ chính mẹ chồng của mình.
"Thôi đi em... chúng ta đã
cãi nhau với mẹ, em muốn cãi nhau với anh ở đây à?" Khương Tịch Ngôn hỏi.
"Không phải là cãi nhau.
Lúc này, anh cứ thử đặt mình vào vị trí của em đi," Lê Tô Tô trả lời.
Rất đau lòng. Cô hy vọng có một
người chồng có thể hiểu nỗi lo của mình. Hiểu được những gì Lê Tô Tô đang trải
qua và cả gánh nặng tâm lý lẫn tài chính cô ấy đối mặt hàng tháng.
"Tịch Ngôn" trả lời:
"Em biết anh yêu em, nhưng mỗi khi em trong tình huống như này, em lại bị
mẹ chồng của mình đổ lỗi. Anh chỉ có thể nói là đừng bắt anh phải lựa chọn giữa em và mẹ, em không bảo anh phải chọn. Em chỉ muốn anh bảo vệ em. Em đến đây
cũng chỉ là vì em theo anh. Không phải vì em muốn".
Thà nói trọn vẹn tâm trạng, nỗi đau
và sự khốn khó của cô, còn hơn là giả vờ tốt nhưng trong thực tế lồng ngực đang cảm thấy ngộp thở.
Cuối cùng Khương Tịch Ngôn nhắm mắt
lại. Lương tâm của anh nói rằng những gì vợ anh nói có đúng. Tuy nhiên, Khương
Tịch Ngôn cũng không thể phản kháng lại. Anh là một đứa con ngoan
ngoãn. Đứa con từ nhỏ chưa bao giờ cãi lời mẹ của mình. Vì thế, đến khi trưởng
thành và kết hôn, Khương Tịch Ngôn chưa bao giờ chống lại mẹ. Những gì
mà Khương Tịch Ngôn có thể làm chỉ là nhờ Lê Tô Tô giữ im lặng và kiên nhẫn.
Trong khi đó, Lê Tô Tô cảm thấy nhà chồng của cô hoàn toàn không đẹp đẽ. Chỉ có sự hỗn loạn, và tình yêu của
họ chỉ đến từ tiền bạc. Họ không thành thật chấp nhận và không coi Lê Tô Tô là
một con dâu trong nhà.
cũng đang trở nên nóng nảy, Lê Tô Tô trở nên buồn bã. Mẹ chồng của cô cứ lên lời và gọi tên cô, khiến cô rất mệt mỏi sau một ngày làm việc vất
vả.
Ở bên khác, chồng cô cũng đang bực tức. Thật sự, Lê Tô Tô có thể hiểu
được tâm trạng của chồng mình khi anh ấy rất mệt và căng thẳng vì công việc.
Nhưng ở một khía cạnh khác, cô cũng cần một nơi để nương tựa. Như một chiếc
thuyền neo đậu trên bến cảng, Lê Tô Tô cũng cần một chỗ để neo đậu và thời gian
để nghỉ ngơi. Thay vì ở lại với mẹ chồng và có thể bị phàn nàn tiếp,
Lê Tô Tô đã chọn bước lên bậc thang và đến phòng của mình. Mặc dù còn vài giọt
nước mắt trên khuôn mặt, nhưng cô cảm thấy tốt hơn khi đã tránh xa khỏi
những cuộc cãi vã.
Khi bước vào phòng, Lê Tô Tô đã
nhìn thoáng qua chồng mình đang ngồi nhìn vào máy tính, cùng với một số tài
liệu trên giấy. Không muốn làm phiền chồng, Lê Tô Tô đã đi vào phòng tắm.
Cô đã đứng dưới vòi hoa sen tắm và để nước mắt của mình trộn lẫn với dòng
nước từ đầu đến chân.
Lần này Lê Tô Tô đã ở trong phòng tắm hơn nửa tiếng. Sau
khi tắm xong, cô nằm xuống giường và tập trung vào việc thư giãn.
Lê Tô Tô rất buồn, nhưng trong khi cô đang đau buồn, Khương Tịch Ngôn dường như chỉ biết bận rộn với công việc, không có thời gian an ủi, vỗ về cô. Người phụ nữ nằm nghiêng và tiếp tục khóc, cảm giác như một chiếc thuyền gỗ trôi dạt trên biển, không tìm được bến cảng để cập bến. Hai người im lặng một lúc. Cuối cùng Khương Tịch Ngôn lên tiếng mà không nhìn vợ mình.
"Tô Tô, tại sao em không
thể tạo bầu không khí thoải mái ở nhà? Em luôn gây gổ với mẹ" Khương
Tịch Ngôn nói.
"Em đã cố gắng nhưng đều không thành công." Lê Tô Tô trả lời.
“Em không thể cân nhắc lời mẹ và không làm trái ý bà sao?” Khương Tịch Ngôn hỏi lại một lần nữa.
Lê Tô Tô chìm nhìn
vào tấm lưng của chồng mình, người vẫn đang bận rộn với công việc ở bàn làm
việc.
"Tại sao anh không bao giờ hiểu vị trí của em thế Tịch Ngôn? Em về nhà rất
muộn vì em tiếp tục làm việc chăm chỉ. Em làm việc và một phần thu nhập của em cũng đóng góp cho cái nhà này. Xin anh hãy đánh giá cao
những nỗ lực và khó khăn của em trong khi em giúp ngôi nhà này có thu nhập và
để đáp ứng nhu cầu ăn uống mỗi ngày của cả nhà. Tiền không dễ kiếm đâu Tịch Ngôn. Chúng
ta phải làm việc rất nhiều để có được nó."
Lê Tô Tô chỉ đơn giản là muốn trải lòng mình. Cô về muộn để làm việc, không phải để làm những việc vô bổ. Ngoài ra, một phần thu nhập của cô cũng vào túi mẹ chồng. Dù sao,
cô về muộn chỉ để làm việc, không phải để vui chơi hoặc tận hưởng thời gian
với bạn bè.
Lê Tô Tô cảm thấy buồn hơn khi chồng
cô dường như không bao giờ nhìn thấy tình hình của cô. Anh không thử tìm
hiểu tại sao mẹ chồng luôn chỉ trích cô. Pha trà sai, về muộn sai, dậy
trễ sai. Như thể không ai ở nhà này chấp nhận cô cả.
"Kết hôn cũng là kết hôn với
gia đình của anh phải không? Em đã làm việc đó rồi. Em chỉ là con dâu ở đây,
nhưng nền kinh tế trong nhà này hoàn toàn phụ thuộc vào em. Nhưng tại sao em không
được chấp nhận và được xem như một người con dâu?"
Nói tất cả những điều đó, nước mắt
của Lê Tô Tô lại tuôn rơi. Cô cảm thấy rằng việc trang trải cho gia đình này đều phụ thuộc vào đồng lương cô vất vả kiếm ra. Năm triệu đồng mỗi tháng mà không có sự
đền đáp. Lê Tô Tô chỉ được yêu thương vào ngày đầu tháng, sau đó cô luôn nhận lại sự la mắng và chỉ trích từ chính mẹ chồng của mình.
"Thôi đi em... chúng ta đã
cãi nhau với mẹ, em muốn cãi nhau với anh ở đây à?" Khương Tịch Ngôn hỏi.
"Không phải là cãi nhau.
Lúc này, anh cứ thử đặt mình vào vị trí của em đi," Lê Tô Tô trả lời.
Rất đau lòng. Cô hy vọng có một
người chồng có thể hiểu nỗi lo của mình. Hiểu được những gì Lê Tô Tô đang trải
qua và cả gánh nặng tâm lý lẫn tài chính cô ấy đối mặt hàng tháng.
"Tịch Ngôn" trả lời:
"Em biết anh yêu em, nhưng mỗi khi em trong tình huống như này, em lại bị
mẹ chồng của mình đổ lỗi. Anh chỉ có thể nói là đừng bắt anh phải lựa chọn giữa em và mẹ, em không bảo anh phải chọn. Em chỉ muốn anh bảo vệ em. Em đến đây
cũng chỉ là vì em theo anh. Không phải vì em muốn".
Thà nói trọn vẹn tâm trạng, nỗi đau
và sự khốn khó của cô, còn hơn là giả vờ tốt nhưng trong thực tế lồng ngực đang cảm thấy ngộp thở.
Cuối cùng Khương Tịch Ngôn nhắm mắt
lại. Lương tâm của anh nói rằng những gì vợ anh nói có đúng. Tuy nhiên, Khương
Tịch Ngôn cũng không thể phản kháng lại. Anh là một đứa con ngoan
ngoãn. Đứa con từ nhỏ chưa bao giờ cãi lời mẹ của mình. Vì thế, đến khi trưởng
thành và kết hôn, Khương Tịch Ngôn chưa bao giờ chống lại mẹ. Những gì
mà Khương Tịch Ngôn có thể làm chỉ là nhờ Lê Tô Tô giữ im lặng và kiên nhẫn.
Trong khi đó, Lê Tô Tô cảm thấy nhà chồng của cô hoàn toàn không đẹp đẽ. Chỉ có sự hỗn loạn, và tình yêu của
họ chỉ đến từ tiền bạc. Họ không thành thật chấp nhận và không coi Lê Tô Tô là
một con dâu trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.