Chương 129: Cung điện màu đen
Kháng Ngũ Hành
13/03/2021
Đại Hoang Sơn Mạch này đúng là đầy rẫy nguy hiểm. Hứa Phong tận mắt
chứng kiến một đoàn người mới vào Đại Hoang Sơn Mạch chưa tới một canh
giờ thì bỗng một con hoàng kim mãng xà dài mấy chục mét từ rừng rậm bên
dưới vọt lên, đột nhiên tập kích. Có mấy võ giả cảnh giới Linh Nguyên
Cảnh phụ trách cảnh giới bất ngờ không kịp đề phòng bị hoàng kim mãng xà nuốt.
Hoàng kim mãng xà còn sót lại từ thời hồng hoang. Trong người hoàng kim mãng xà ẩn chứa huyết mạch thượng cổ mãnh thú, sức chiến đấu cực kỳ kinh người. Cuối cùng một võ giả Địa Nguyên Cảnh ra tay đánh nhau với hoàng kim mãng xà một giờ, được người khác trợ giúp mới tiêu diệt được con mãng xà to lớn. Trong quá trình đó lại có một vài võ giả bị thương.
Trong người hoàng kim mãng xà không có ma hạch, máu thịt ẩn chứa linh năng vô tận, thân hình hoàng kim mãng xà to lớn bị mấy trăm võ giả chia sạch.
Tuy lúc mọi người tiến vào có nhiều võ giả tán tu, đại thế lực khác đi ngang qua đây rồi. Tức là nói nhiều dị chủng mãnh thú hung hãn đã bị những người mở đường tiêu diệt, giảm bớt nguy hiểm nhiều, dù là vậy vẫn từng bước kinh tâm.
Mới năm ngày đã có mấy trăm võ giả vì sợ hãi mà chủ động rút lui, quay về theo đường cũ. Các thế lực nhỏ, tán tu giành xông lên trước đã chết ba phần mười, Hứa Phong cúi đầu nhìn thấy rừng cây bên dưới giắc mảnh vải rách dính máu, tay chân cụt treo trên cây, rất nhiều vũ khí gãy cắm vào thân cây.
Xong bên cạnh nguy hiểm rình rập thì Đại Hoang Sơn Mạch cũng đem đến nhiều thiên tài địa bảo, thật giống như vườn thuốc, vườn chăn nuôi linh thú nguyên thủy tự nhiên sinh trưởng mấy trăm vạn năm. Linh dược hiếm thấy ở bên ngoài nhưng tại đây thì như cỏ dại mọc đầy, tuổi tác xa xưa. Rất nhiều cường giả cao thủ đỏ mắt, mới đầu bọn họ tàn sát nhau giành giật sau này phát hiện không cần thiết, vì chỗ này có quá nhiều, đâu cũng gặp. Cùng với thân hình khổng lồ của ma thú đã chết sớm bị các võ giả điên cuồng chia sạch, chỉ còn lại chút xương lông.
Càng vào sâu, sát khí trong thiên địa càng lúc càng đậm đặc.
Võ giả có bản năng với nguy hiểm mạnh hơn người thường gấp mấy lần, rất nhiều võ giả thực lực hơi thấp tim đập nhanh, chân run rẩy. Bọn họ ngẫm nghĩ, lại có mấy chục người từ bỏ, xoay người trở về.
Có lẽ Đại Hoang Sơn Mạch này tràn ngập các loại thiên tài địa bảo, kỳ trân dị thảo, trân cầm dị thú, có lẽ cổ mộ phủ bí ẩn phía cuối đường đầy rẫy kỳ tích, nhưng nếu không có mạng sống thì tất cả không còn ý nghĩa. Chỉ có người sống mới có khả năng khác.
Ầm!
Trong rừng cây rậm rạp, một đạo thân ảnh và một đầu ma thú va mạnh vào nhau, thể hình hoàn toàn không tương thích nhưng lại có một kết quả khiến tất cả bất ngờ. Ma thú thân hình to lớn đó bị bay đi, để lại một rãnh sâu trên mặt đất. Nhưng không đợi ma thú đó phẫn nộ phản kích, thân ảnh kia đã lại lướt tới, chỉ phong sắc bén điểm trên đầu ma thú, ầm một tiếng, óc trắng bắn ra.
Một chỉ xuyên thủng đầu cứng như thép của ma thú, khuôn mặt Hứa Phong cũng hiện lên một nụ cười, thuận tay đem máu tươi trên ngón tay lau đi. Thực lực của ma thú này cho dù là võ giả Linh Nguyên Cảnh lục trọng cũng không thể thu thập được, nhưng hiện tại trong tay hắn đã một đòn mất mạng.
Hứa Phong hơi có chút mệt mỏi, tóc xõa trên vai, y phục rách rưới. Tuy nhiên mặc dù hình tượng không đẹp đẽ, nhưng lại có một cỗ khí tức sắc bén, giống như lưỡi kiếm đang từ trong thân thể hắn tỏa ra. Trong ánh mắt tĩnh lặng mơ hồ như có quang mang rung động, phảng phất ẩn giấu dưới đó là một con mãnh hổ lúc nào cũng có thể giương nanh múa vuốt.
Gió nhẹ lướt qua, thổi bay từng mảnh y phục rách nát của Hứa Phong, chỉ thấy da thịt chỗ đó đã hiện ra màu xanh thẫm, nhưng màu xanh này không phải lúc nào cũng có, có lúc rất rõ ràng, có lúc lại rất mờ nhạt.
Từ sau khi biết được lợi ích của Vấn Kiếp Huyền Long Đan, trong thời gian về sau chỉ cần có xuất hiện ma thú không quá mạnh hắn liền cứng đối cứng, tôi luyện thân thể. Dưới hình thức tu luyện người thường cảm thấy như tự tìm cái chết đó, tốc độ tiến bộ của Hứa Phong cũng vô cùng kinh người, nhanh chóng làm chủ được sức mạnh nhục thân, kinh mạch, xương cốt do Vấn Kiếp Huyền Long Đan cường hoá.
Xong, trong thời gian đi xuyên rừng vừa qua, Hứa Phong cũng đã từng gặp nhiều loại ma thú, thậm chí khí tức của một số ma thú cường đại vượt xa Linh Nguyên Cảnh, may mắn kịp thời né tránh nếu không chỉ e khó bảo toàn mạng sống.
Số đội ngũ tiến vào sâu trong sơn mạch càng lúc càng ít, Hứa Phong đi ba ngày đường mới chỉ phát hiện duy nhất một đội ngũ, dù sao vượt qua trùng trùng tầng ma thú ngăn trở tiến vào trong đó là không dễ.
Nguy hiểm và sát khí vô hình tràn ngập trong sơn mạch.
Thậm chí có một cường giả cảnh giới đỉnh Địa Nguyên Cảnh không biết gặp đối thủ gì mà chết trong rừng, thân hình bị xé ra, máu vẩy trong không trung, để lại hơi thở khiến người hoảng loạn.
Hứa Phong từ chỗ của gã Địa Nguyên Cảnh xấu số này tìm được một cái giới chỉ, trong đó có một số linh thạch, đan dược và một bộ võ kỹ có tên Dương Quang Kiếm Chỉ.
Đây là một bộ Nhân giai cao phẩm võ kỹ. Đem nguyên lực tụ lại một điểm rồi dùng ngón tay bắn ra kiếm khí đả thương đối thủ. Kiếm khí như liệt dương diệt thế đốt địch. Kiếm khí giống như tia nắng mặt trời chiếu vào băng tuyết, sắc bén vô cùng, lực xuyên thấu mạnh. Kiếm khí lấy lấy chuẩn làm đầu, càng xuyên thấu càng mạnh, càng gây thiêu đốt. Là khắc tinh của hộ thân cương khí.
Kiếm khí lúc chậm thì tiêu sái phiêu dật, lúc nhanh thì nhanh như chớp dật. Chỉ pháp chuẩn xác, có thể đâm thủng trọng điểm cương khí hộ thân đối thủ, một chiêu chí mạng.
Một chỉ mà Hứa Phong dùng đánh xuyên thủng sọ ma thú hồi nãy chính là Dương Quang Kiếm Chỉ, mặc dù hắn mới chỉ phát huy ra được năm thành hoả hầu, nhưng có thể thấy uy lực xuyên thấu sắc bén của môn võ kỹ này.
Đoạn đầu Đại Hoang Sơn Mạch khoảng sáu dặm, bởi vì liên tục xuất hiện mãnh thú cản trở, cũng bận ngắt lấy các loại thần thảo bảo dược, nên tốc độ tiến lên của hắn không nhanh.
Giờ phút này, cảm thấy đã hái đủ, hắn liền dùng Phi hành khí phi thẳng một mạch lên đỉnh núi, nơi vị trí cổ mộ phủ. Cũng may là dọc đường đi phi hành lên núi không xảy ra chuyện gì, khoảng buổi chiều, Hứa Phong cũng xuyên qua được khu rừng thiên nhiên, xuất hiện trước một ngọn núi thật lớn. Ngọn núi có đỉnh bằng phẳng như bị một lưỡi đao khổng lồ chặt đứt, giống như một bình nguyên rộng lớn, cây cối xanh tươi mọc khắp nơi.
Hứa Phong nhìn về bốn phía, ánh mắt lộ vẻ chấn kinh.
Ở trung tâm của đỉnh núi bằng phẳng có một khối đại lục phạm vi trăm dặm, giống như một đỉnh núi chổng ngược lơ lửng trên bầu trời. Bốn phía có những sợi xích kim loại màu bạc dài hàng trăm trượng nối xuống mặt đất.
Trung tâm của đại lục này có một cung điện khổng lồ, tràn ngập khí tức cổ xưa. Màu sắc đen kịt, tỏa ra một vẻ uy nghiêm khiến người ta nhìn thấy không khỏi dâng lên ý kính sợ. Bên ngoài cung điện được bao bọc bởi một màn sáng màu vàng, có vô số ánh chớp nhấp nháy chạy dọc bên trên màn sáng như lôi xà, tản ra dao động cường đại.
Xung quanh đỉnh núi đứng đầy người, số lượng nhân mã tuy không nhiều bằng lúc lên núi nhưng cũng không ít, khoảng vài nghìn người đứng thành từng thế lực riêng biệt, khí thế cường đại, hiển nhiên đây là những đội ngũ mạnh mẽ hàng đầu, vượt qua trùng trùng ma thú để lên đỉnh núi nhanh nhất, cũng có nhiều thế lực dùng Phi hành khí đưa người lên.
"Đó chính là cổ mộ phủ sao..."
"Đúng, Nhưng mà trên đỉnh núi kia còn phong ấn cấm chế, muốn đi vào không dễ, cường giả Thần Hoàng Cảnh đúng là công tham tạo hóa, phong ấn đã bố trí nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn cường hãn tới mức này..."
Tiếng nghị luận rì rầm vang lên, đại đa số ánh mắt mọi người đều hướng về phía cung điện màu đen, không dấu nổi vẻ kinh thán. Ngoài ra, các phương thế lực long xà hỗn tạp tụ hội đến, trong đó có xảy ra chút tranh đấu nhỏ.
Ba ngày hôm sau, số lượng đội ngũ tăng thêm một ít, tâm tình đa số mọi người ai cũng nôn nóng, hiển nhiên bọn họ chưa thấy có người phá vỡ phong ấn. Tuy có thể vô duyên với bảo bối trong mộ phủ, nhưng có thể được một số đồ vật khác cũng không tính là vô dụng.
Hứa Phong ngồi xếp bằng trên một tảng đá, hai mắt khép hờ, càng chờ mong thì thời gian trôi qua càng chậm, tới giữa trưa tiếng nghị luận xung quanh đột nhiên sôi trào lên.
Khi nghe thấy tiếng động này, Hứa Phong mở mắt, con ngươi không khỏi có chút co lại nhìn lên bầu trời.
Hoàng kim mãng xà còn sót lại từ thời hồng hoang. Trong người hoàng kim mãng xà ẩn chứa huyết mạch thượng cổ mãnh thú, sức chiến đấu cực kỳ kinh người. Cuối cùng một võ giả Địa Nguyên Cảnh ra tay đánh nhau với hoàng kim mãng xà một giờ, được người khác trợ giúp mới tiêu diệt được con mãng xà to lớn. Trong quá trình đó lại có một vài võ giả bị thương.
Trong người hoàng kim mãng xà không có ma hạch, máu thịt ẩn chứa linh năng vô tận, thân hình hoàng kim mãng xà to lớn bị mấy trăm võ giả chia sạch.
Tuy lúc mọi người tiến vào có nhiều võ giả tán tu, đại thế lực khác đi ngang qua đây rồi. Tức là nói nhiều dị chủng mãnh thú hung hãn đã bị những người mở đường tiêu diệt, giảm bớt nguy hiểm nhiều, dù là vậy vẫn từng bước kinh tâm.
Mới năm ngày đã có mấy trăm võ giả vì sợ hãi mà chủ động rút lui, quay về theo đường cũ. Các thế lực nhỏ, tán tu giành xông lên trước đã chết ba phần mười, Hứa Phong cúi đầu nhìn thấy rừng cây bên dưới giắc mảnh vải rách dính máu, tay chân cụt treo trên cây, rất nhiều vũ khí gãy cắm vào thân cây.
Xong bên cạnh nguy hiểm rình rập thì Đại Hoang Sơn Mạch cũng đem đến nhiều thiên tài địa bảo, thật giống như vườn thuốc, vườn chăn nuôi linh thú nguyên thủy tự nhiên sinh trưởng mấy trăm vạn năm. Linh dược hiếm thấy ở bên ngoài nhưng tại đây thì như cỏ dại mọc đầy, tuổi tác xa xưa. Rất nhiều cường giả cao thủ đỏ mắt, mới đầu bọn họ tàn sát nhau giành giật sau này phát hiện không cần thiết, vì chỗ này có quá nhiều, đâu cũng gặp. Cùng với thân hình khổng lồ của ma thú đã chết sớm bị các võ giả điên cuồng chia sạch, chỉ còn lại chút xương lông.
Càng vào sâu, sát khí trong thiên địa càng lúc càng đậm đặc.
Võ giả có bản năng với nguy hiểm mạnh hơn người thường gấp mấy lần, rất nhiều võ giả thực lực hơi thấp tim đập nhanh, chân run rẩy. Bọn họ ngẫm nghĩ, lại có mấy chục người từ bỏ, xoay người trở về.
Có lẽ Đại Hoang Sơn Mạch này tràn ngập các loại thiên tài địa bảo, kỳ trân dị thảo, trân cầm dị thú, có lẽ cổ mộ phủ bí ẩn phía cuối đường đầy rẫy kỳ tích, nhưng nếu không có mạng sống thì tất cả không còn ý nghĩa. Chỉ có người sống mới có khả năng khác.
Ầm!
Trong rừng cây rậm rạp, một đạo thân ảnh và một đầu ma thú va mạnh vào nhau, thể hình hoàn toàn không tương thích nhưng lại có một kết quả khiến tất cả bất ngờ. Ma thú thân hình to lớn đó bị bay đi, để lại một rãnh sâu trên mặt đất. Nhưng không đợi ma thú đó phẫn nộ phản kích, thân ảnh kia đã lại lướt tới, chỉ phong sắc bén điểm trên đầu ma thú, ầm một tiếng, óc trắng bắn ra.
Một chỉ xuyên thủng đầu cứng như thép của ma thú, khuôn mặt Hứa Phong cũng hiện lên một nụ cười, thuận tay đem máu tươi trên ngón tay lau đi. Thực lực của ma thú này cho dù là võ giả Linh Nguyên Cảnh lục trọng cũng không thể thu thập được, nhưng hiện tại trong tay hắn đã một đòn mất mạng.
Hứa Phong hơi có chút mệt mỏi, tóc xõa trên vai, y phục rách rưới. Tuy nhiên mặc dù hình tượng không đẹp đẽ, nhưng lại có một cỗ khí tức sắc bén, giống như lưỡi kiếm đang từ trong thân thể hắn tỏa ra. Trong ánh mắt tĩnh lặng mơ hồ như có quang mang rung động, phảng phất ẩn giấu dưới đó là một con mãnh hổ lúc nào cũng có thể giương nanh múa vuốt.
Gió nhẹ lướt qua, thổi bay từng mảnh y phục rách nát của Hứa Phong, chỉ thấy da thịt chỗ đó đã hiện ra màu xanh thẫm, nhưng màu xanh này không phải lúc nào cũng có, có lúc rất rõ ràng, có lúc lại rất mờ nhạt.
Từ sau khi biết được lợi ích của Vấn Kiếp Huyền Long Đan, trong thời gian về sau chỉ cần có xuất hiện ma thú không quá mạnh hắn liền cứng đối cứng, tôi luyện thân thể. Dưới hình thức tu luyện người thường cảm thấy như tự tìm cái chết đó, tốc độ tiến bộ của Hứa Phong cũng vô cùng kinh người, nhanh chóng làm chủ được sức mạnh nhục thân, kinh mạch, xương cốt do Vấn Kiếp Huyền Long Đan cường hoá.
Xong, trong thời gian đi xuyên rừng vừa qua, Hứa Phong cũng đã từng gặp nhiều loại ma thú, thậm chí khí tức của một số ma thú cường đại vượt xa Linh Nguyên Cảnh, may mắn kịp thời né tránh nếu không chỉ e khó bảo toàn mạng sống.
Số đội ngũ tiến vào sâu trong sơn mạch càng lúc càng ít, Hứa Phong đi ba ngày đường mới chỉ phát hiện duy nhất một đội ngũ, dù sao vượt qua trùng trùng tầng ma thú ngăn trở tiến vào trong đó là không dễ.
Nguy hiểm và sát khí vô hình tràn ngập trong sơn mạch.
Thậm chí có một cường giả cảnh giới đỉnh Địa Nguyên Cảnh không biết gặp đối thủ gì mà chết trong rừng, thân hình bị xé ra, máu vẩy trong không trung, để lại hơi thở khiến người hoảng loạn.
Hứa Phong từ chỗ của gã Địa Nguyên Cảnh xấu số này tìm được một cái giới chỉ, trong đó có một số linh thạch, đan dược và một bộ võ kỹ có tên Dương Quang Kiếm Chỉ.
Đây là một bộ Nhân giai cao phẩm võ kỹ. Đem nguyên lực tụ lại một điểm rồi dùng ngón tay bắn ra kiếm khí đả thương đối thủ. Kiếm khí như liệt dương diệt thế đốt địch. Kiếm khí giống như tia nắng mặt trời chiếu vào băng tuyết, sắc bén vô cùng, lực xuyên thấu mạnh. Kiếm khí lấy lấy chuẩn làm đầu, càng xuyên thấu càng mạnh, càng gây thiêu đốt. Là khắc tinh của hộ thân cương khí.
Kiếm khí lúc chậm thì tiêu sái phiêu dật, lúc nhanh thì nhanh như chớp dật. Chỉ pháp chuẩn xác, có thể đâm thủng trọng điểm cương khí hộ thân đối thủ, một chiêu chí mạng.
Một chỉ mà Hứa Phong dùng đánh xuyên thủng sọ ma thú hồi nãy chính là Dương Quang Kiếm Chỉ, mặc dù hắn mới chỉ phát huy ra được năm thành hoả hầu, nhưng có thể thấy uy lực xuyên thấu sắc bén của môn võ kỹ này.
Đoạn đầu Đại Hoang Sơn Mạch khoảng sáu dặm, bởi vì liên tục xuất hiện mãnh thú cản trở, cũng bận ngắt lấy các loại thần thảo bảo dược, nên tốc độ tiến lên của hắn không nhanh.
Giờ phút này, cảm thấy đã hái đủ, hắn liền dùng Phi hành khí phi thẳng một mạch lên đỉnh núi, nơi vị trí cổ mộ phủ. Cũng may là dọc đường đi phi hành lên núi không xảy ra chuyện gì, khoảng buổi chiều, Hứa Phong cũng xuyên qua được khu rừng thiên nhiên, xuất hiện trước một ngọn núi thật lớn. Ngọn núi có đỉnh bằng phẳng như bị một lưỡi đao khổng lồ chặt đứt, giống như một bình nguyên rộng lớn, cây cối xanh tươi mọc khắp nơi.
Hứa Phong nhìn về bốn phía, ánh mắt lộ vẻ chấn kinh.
Ở trung tâm của đỉnh núi bằng phẳng có một khối đại lục phạm vi trăm dặm, giống như một đỉnh núi chổng ngược lơ lửng trên bầu trời. Bốn phía có những sợi xích kim loại màu bạc dài hàng trăm trượng nối xuống mặt đất.
Trung tâm của đại lục này có một cung điện khổng lồ, tràn ngập khí tức cổ xưa. Màu sắc đen kịt, tỏa ra một vẻ uy nghiêm khiến người ta nhìn thấy không khỏi dâng lên ý kính sợ. Bên ngoài cung điện được bao bọc bởi một màn sáng màu vàng, có vô số ánh chớp nhấp nháy chạy dọc bên trên màn sáng như lôi xà, tản ra dao động cường đại.
Xung quanh đỉnh núi đứng đầy người, số lượng nhân mã tuy không nhiều bằng lúc lên núi nhưng cũng không ít, khoảng vài nghìn người đứng thành từng thế lực riêng biệt, khí thế cường đại, hiển nhiên đây là những đội ngũ mạnh mẽ hàng đầu, vượt qua trùng trùng ma thú để lên đỉnh núi nhanh nhất, cũng có nhiều thế lực dùng Phi hành khí đưa người lên.
"Đó chính là cổ mộ phủ sao..."
"Đúng, Nhưng mà trên đỉnh núi kia còn phong ấn cấm chế, muốn đi vào không dễ, cường giả Thần Hoàng Cảnh đúng là công tham tạo hóa, phong ấn đã bố trí nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn cường hãn tới mức này..."
Tiếng nghị luận rì rầm vang lên, đại đa số ánh mắt mọi người đều hướng về phía cung điện màu đen, không dấu nổi vẻ kinh thán. Ngoài ra, các phương thế lực long xà hỗn tạp tụ hội đến, trong đó có xảy ra chút tranh đấu nhỏ.
Ba ngày hôm sau, số lượng đội ngũ tăng thêm một ít, tâm tình đa số mọi người ai cũng nôn nóng, hiển nhiên bọn họ chưa thấy có người phá vỡ phong ấn. Tuy có thể vô duyên với bảo bối trong mộ phủ, nhưng có thể được một số đồ vật khác cũng không tính là vô dụng.
Hứa Phong ngồi xếp bằng trên một tảng đá, hai mắt khép hờ, càng chờ mong thì thời gian trôi qua càng chậm, tới giữa trưa tiếng nghị luận xung quanh đột nhiên sôi trào lên.
Khi nghe thấy tiếng động này, Hứa Phong mở mắt, con ngươi không khỏi có chút co lại nhìn lên bầu trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.