Chương 24: Thẩm Gia (14)
Rainy
05/05/2024
Đường Mộc Nhi giật mình tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô vội vàng lăn khỏi giường bò tới chỗ điện thoại đang sạc.
“Alo, ai vậy?”
“Là mẹ đây.”
Đường Mộc Nhi ngạc nhiên, từ sau khi vụ việc kia được giải quyết, mẹ con cô lại trở về như cũ, không liên lạc gì với nhau. Đó là ý của Lý Mộng Hàm, bà vẫn không muốn tiếp xúc với các thầy trừ ma.
Bà tiếp tục nói “Thẩm Mai đã tự sát rồi.”
“Cái gì? Tại sao lại thế? Chẳng lẽ hắn còn một hồn ma khác sao?” Đường Mộc Nhi đã không nghĩ tới trường hợp này, đúng ra thì trước khi tìm được tên tà sư thì không thể lơ là cảnh giác.
“Mẹ không biết, nhưng Thẩm Trí Nguyên đang rất tức giận với sự kém cỏi của bà đồng, và mẹ là người chịu hoàn toàn mọi trách nhiệm.” Lý Mộng Hàm nói.
“Con xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi, hãy dùng hành động để chứng minh.”
“Mẹ có trách con không?”
“Không có gì để phải trách cả, đó là lời nguyền của các thầy trừ ma rồi, họ và những người xung quanh sẽ bị những oan hồn nguyền rủa.”
“Oan hồn nguyền rủa.” Đường Mộc Nhi chưa bao giờ nghe thấy điều này. “Sao mẹ lại cho rằng như thế?”
“Không phải rõ ràng rồi sao, chẳng phải các thầy trừ ma đều đã chết đấy sao? Ba con, Vương Lân và Triệu Chính Nhân, họ đều vì những hồn ma tác quái hại chết. Cả ông nội con, mất con trai, mất cả hai đệ tử, đó chẳng phải cũng là cái giá phải trả khi dám can thiệp vào thế giới của hồn ma sao?” Lý Mộng Hàm nói “Mẹ đã cố gắng chạy trốn nhưng xem ra lời nguyền vẫn còn, gia đình mới của mẹ cũng chịu tai ương.”
Đường Mộc Nhi không biết nên nói gì, vì đó đúng là những chuyện đã xảy ra. Cô hỏi “Thế nếu con không làm thầy trừ ma nữa thì mẹ có còn cần chạy trốn khỏi con không?”
“Quá muộn rồi, lời nguyền đã bắt đầu. Con có thể làm gì thì làm, nhưng mẹ sẽ không liên lạc với con nữa đâu.” Lý Mộng Hàm nói rồi cúp máy.
Cô không biết nên làm gì hay nghĩ gì lúc này, liệu có đúng là có lời nguyền giáng lên các thầy trừ ma không? Cô biết là việc trừ ma rất nguy hiểm nên việc Vương Lân và Triệu Chính Nhân bỏ mạng cũng không quá khó hiểu.
Nhìn lại bản thân cô thì ngoài những nhiệm vụ ban đầu ông nội để lại và những việc được khách hàng nhờ vả thì đúng là từ khi chính thức làm thầy trừ ma, cô thường vô tình đụng độ chúng, dù chưa đến mức gọi là bị cuốn vào nguy hiểm.
Lần gian nan nhất có lẽ là khi đụng độ với Tư Mã Luân ở làng Bồng Lâm, đó là lúc hai người bạn của cô là Triệu Giai Nhân và Hạ Vĩnh Thành vô tình gặp nguy hiểm. Nghĩ lại thì phải chăng đúng là họ gặp tai họa do ở gần hai thầy trừ ma là cô và Tạ Lâm.
Một tin nhắn nữa gửi tới, là từ mẹ cô:
[ Còn một điều cuối mẹ muốn nói với con, đó là về cái chết của Đường Sinh. Mẹ không biết con sẽ còn gặp những oan hồn nào, nhưng hãy nhớ tránh xa thứ gọi là “Vương Quốc Tử Thần”, kẻ làm chủ nơi đó là một hồn ma tên Lương Bá Thần. Đó là những sự quan tâm cuối cùng mẹ dành cho con. Vài ngày tới, mẹ sẽ rời khỏi thành phố này và cũng đổi luôn số điện thoại. ]
Cô nhìn tin nhắn một lúc lâu, cô không thể trách nếu mẹ cô thấy sợ hãi. Đường Mộc Nhi nghĩ đã đến lúc chấp nhận sự thật là mẹ cô sẽ rời đi mãi mãi. Một điều đáng quan tâm nữa là cái tên Lương Bá Thần, cô đã từng thấy một cuốn sách tà pháp của ông ta tại làng Hoa Lệ.
Bây giờ không phải lúc để nghĩ tới những chuyện này nữa, hồn ma vẫn còn quanh quẩn tại nhà họ Thẩm. Vẫn còn Thẩm Tài, Thẩm Trí và Thẩm Lực đang ở trong tình thế nguy hiểm, Thẩm Trí Nguyên cũng có khả năng nằm trong tầm ngắm, Đường Mộc Nhi cảm thấy không thể bỏ mặc họ.
Nhưng bây giờ không có sự cho phép của Thẩm Trí Nguyên, làm sao để tiếp cận người nhà họ Thẩm?
Đó là một câu hỏi lớn mà cô vẫn chưa tìm ra câu trả lời.
Thế thì thay vì phòng thủ bị động, cô sẽ chuyển sang tấn công, tìm ra danh tính của tên tà sư đang ra tay hãm hại mọi người. Nhưng hắn có thể là ai được? Ngoài suy đoán rằng Thẩm Tài là tay trong của hắn thì không còn manh mối nào nữa.
Lại là một câu hỏi lớn được đặt ra.
Đúng lúc đó, một cuộc gọi khác lại tới, đó là từ Hạ Vĩnh Thành.
“Alo, Đường Mộc Nhi, anh nghe Tạ Lâm nói là em và cậu ấy vừa rồi có xử lý một hồn ma tại nhà họ Thẩm?”
“Phải ạ. Vừa có thêm một người tự sát nữa.”
“Anh biết, cô ta là Thẩm Mai, hiện đang ở nhà xác của sở.”
Đường Mộc Nhi ngạc nhiên, một vụ tự sát thì việc gì lại cần đến cảnh sát. Hay trong vụ này có tình tiết khả nghi.
“Nếu em nghĩ vụ lần này có tình tiết khả nghi thì đúng rồi đấy, anh sẽ gửi ảnh qua cho em.” Hạ Vĩnh Thành nói rồi cúp máy, không lâu sau thì hai bức ảnh được gửi tới.
Cô mở lên xem, đó là ảnh chụp cánh tay của một cô gái, cánh tay của Thẩm Mai. Trên tay cô có một vết thương. Bức ảnh thứ hai là móng tay nhọn đầy máu của cô ta, chứng tỏ Thẩm Mai đã tự cào lên cánh tay mình.
Trở lại bức ảnh thứ nhất, vết cào không thẳng mà rất run, như thể lúc đó cô ta không còn kiểm soát tốt bản thân nữa. Vết thương gồm một đường thẳng đứng và một đường ngang, hợp lại thành một chữ L.
“Alo, ai vậy?”
“Là mẹ đây.”
Đường Mộc Nhi ngạc nhiên, từ sau khi vụ việc kia được giải quyết, mẹ con cô lại trở về như cũ, không liên lạc gì với nhau. Đó là ý của Lý Mộng Hàm, bà vẫn không muốn tiếp xúc với các thầy trừ ma.
Bà tiếp tục nói “Thẩm Mai đã tự sát rồi.”
“Cái gì? Tại sao lại thế? Chẳng lẽ hắn còn một hồn ma khác sao?” Đường Mộc Nhi đã không nghĩ tới trường hợp này, đúng ra thì trước khi tìm được tên tà sư thì không thể lơ là cảnh giác.
“Mẹ không biết, nhưng Thẩm Trí Nguyên đang rất tức giận với sự kém cỏi của bà đồng, và mẹ là người chịu hoàn toàn mọi trách nhiệm.” Lý Mộng Hàm nói.
“Con xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi, hãy dùng hành động để chứng minh.”
“Mẹ có trách con không?”
“Không có gì để phải trách cả, đó là lời nguyền của các thầy trừ ma rồi, họ và những người xung quanh sẽ bị những oan hồn nguyền rủa.”
“Oan hồn nguyền rủa.” Đường Mộc Nhi chưa bao giờ nghe thấy điều này. “Sao mẹ lại cho rằng như thế?”
“Không phải rõ ràng rồi sao, chẳng phải các thầy trừ ma đều đã chết đấy sao? Ba con, Vương Lân và Triệu Chính Nhân, họ đều vì những hồn ma tác quái hại chết. Cả ông nội con, mất con trai, mất cả hai đệ tử, đó chẳng phải cũng là cái giá phải trả khi dám can thiệp vào thế giới của hồn ma sao?” Lý Mộng Hàm nói “Mẹ đã cố gắng chạy trốn nhưng xem ra lời nguyền vẫn còn, gia đình mới của mẹ cũng chịu tai ương.”
Đường Mộc Nhi không biết nên nói gì, vì đó đúng là những chuyện đã xảy ra. Cô hỏi “Thế nếu con không làm thầy trừ ma nữa thì mẹ có còn cần chạy trốn khỏi con không?”
“Quá muộn rồi, lời nguyền đã bắt đầu. Con có thể làm gì thì làm, nhưng mẹ sẽ không liên lạc với con nữa đâu.” Lý Mộng Hàm nói rồi cúp máy.
Cô không biết nên làm gì hay nghĩ gì lúc này, liệu có đúng là có lời nguyền giáng lên các thầy trừ ma không? Cô biết là việc trừ ma rất nguy hiểm nên việc Vương Lân và Triệu Chính Nhân bỏ mạng cũng không quá khó hiểu.
Nhìn lại bản thân cô thì ngoài những nhiệm vụ ban đầu ông nội để lại và những việc được khách hàng nhờ vả thì đúng là từ khi chính thức làm thầy trừ ma, cô thường vô tình đụng độ chúng, dù chưa đến mức gọi là bị cuốn vào nguy hiểm.
Lần gian nan nhất có lẽ là khi đụng độ với Tư Mã Luân ở làng Bồng Lâm, đó là lúc hai người bạn của cô là Triệu Giai Nhân và Hạ Vĩnh Thành vô tình gặp nguy hiểm. Nghĩ lại thì phải chăng đúng là họ gặp tai họa do ở gần hai thầy trừ ma là cô và Tạ Lâm.
Một tin nhắn nữa gửi tới, là từ mẹ cô:
[ Còn một điều cuối mẹ muốn nói với con, đó là về cái chết của Đường Sinh. Mẹ không biết con sẽ còn gặp những oan hồn nào, nhưng hãy nhớ tránh xa thứ gọi là “Vương Quốc Tử Thần”, kẻ làm chủ nơi đó là một hồn ma tên Lương Bá Thần. Đó là những sự quan tâm cuối cùng mẹ dành cho con. Vài ngày tới, mẹ sẽ rời khỏi thành phố này và cũng đổi luôn số điện thoại. ]
Cô nhìn tin nhắn một lúc lâu, cô không thể trách nếu mẹ cô thấy sợ hãi. Đường Mộc Nhi nghĩ đã đến lúc chấp nhận sự thật là mẹ cô sẽ rời đi mãi mãi. Một điều đáng quan tâm nữa là cái tên Lương Bá Thần, cô đã từng thấy một cuốn sách tà pháp của ông ta tại làng Hoa Lệ.
Bây giờ không phải lúc để nghĩ tới những chuyện này nữa, hồn ma vẫn còn quanh quẩn tại nhà họ Thẩm. Vẫn còn Thẩm Tài, Thẩm Trí và Thẩm Lực đang ở trong tình thế nguy hiểm, Thẩm Trí Nguyên cũng có khả năng nằm trong tầm ngắm, Đường Mộc Nhi cảm thấy không thể bỏ mặc họ.
Nhưng bây giờ không có sự cho phép của Thẩm Trí Nguyên, làm sao để tiếp cận người nhà họ Thẩm?
Đó là một câu hỏi lớn mà cô vẫn chưa tìm ra câu trả lời.
Thế thì thay vì phòng thủ bị động, cô sẽ chuyển sang tấn công, tìm ra danh tính của tên tà sư đang ra tay hãm hại mọi người. Nhưng hắn có thể là ai được? Ngoài suy đoán rằng Thẩm Tài là tay trong của hắn thì không còn manh mối nào nữa.
Lại là một câu hỏi lớn được đặt ra.
Đúng lúc đó, một cuộc gọi khác lại tới, đó là từ Hạ Vĩnh Thành.
“Alo, Đường Mộc Nhi, anh nghe Tạ Lâm nói là em và cậu ấy vừa rồi có xử lý một hồn ma tại nhà họ Thẩm?”
“Phải ạ. Vừa có thêm một người tự sát nữa.”
“Anh biết, cô ta là Thẩm Mai, hiện đang ở nhà xác của sở.”
Đường Mộc Nhi ngạc nhiên, một vụ tự sát thì việc gì lại cần đến cảnh sát. Hay trong vụ này có tình tiết khả nghi.
“Nếu em nghĩ vụ lần này có tình tiết khả nghi thì đúng rồi đấy, anh sẽ gửi ảnh qua cho em.” Hạ Vĩnh Thành nói rồi cúp máy, không lâu sau thì hai bức ảnh được gửi tới.
Cô mở lên xem, đó là ảnh chụp cánh tay của một cô gái, cánh tay của Thẩm Mai. Trên tay cô có một vết thương. Bức ảnh thứ hai là móng tay nhọn đầy máu của cô ta, chứng tỏ Thẩm Mai đã tự cào lên cánh tay mình.
Trở lại bức ảnh thứ nhất, vết cào không thẳng mà rất run, như thể lúc đó cô ta không còn kiểm soát tốt bản thân nữa. Vết thương gồm một đường thẳng đứng và một đường ngang, hợp lại thành một chữ L.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.