Lời Hẹn Ước Mùa Giáng Sinh

Chương 16

Mary Balogh

28/07/2020

Có lẽ chàng có thể thuyết phục được vài người đàn ông cùng đi săn với chàng ngày hôm nay, chàng nghĩ, nhìn lên chiếc màn lụa sẫm màu treo trên đầu mình. Căn phòng quả thật đang rạng ngời lên một cách đáng ngạc nhiên mặc dầu bầu trời bây giờ còn chưa sáng hẳn. Chàng ngờ rằng tuyết hẳn đã phải rơi suốt đêm qua. Và chàng chợt nhớ về trận ném tuyết đã bắt đầu một ngày trước và mỉm cười trước sự phóng túng, không gò bó và sự vui vẻ đến mức phi lý của nó, ngay trên sân trước của Grenfell Park. Và nó cũng thật thú vị và đã làm chàng say mê mặc dù chàng không chịu thừa nhận vào ngay lúc đó.

Chắc chắn rằng những người bạn của chàng sẽ đi cùng đi săn bắn. Đó là lý do tại sao họ đến đây. Có lẽ George Gullis cũng muốn đi chung, và Tom Transome nữa. Suy nghĩ của chàng lướt qua Wilfred Ellis và bỏ qua ngay. Có một đám mây u ám che phủ trong tâm trí chàng khi liên tưởng đến cái tên đó.

Chàng cần phải đi ra khỏi ngôi nhà với những người bạn và có lẽ cùng một hoặc hai người khách. Chàng cần thiết phải trở lại trạng thái bình thường và ôn hòa mới được. Chàng nhớ lại đã nghe thấy vào tối qua vợ chàng cùng một vài chị em dự định đi thăm trường học và nhà của vị mục sư vào buổi chiều, để quyết định việc sắp xếp buổi hòa nhạc của trẻ em ngày hôm nay. Nhưng có lẽ cho đến khi chàng trở về, nàng đã đi khỏi. Có lẽ như vậy là tốt nhất. Có lẽ như vậy họ sẽ đạt được sự hòa bình, yên ổn trong tương lai- tránh gặp nhau càng nhiều khi còn có thể. Dĩ nhiên, cho đến khi thời hạn một năm chấm dứt, và họ có thể sống xa nhau lâu dài. Không phải suy nghĩ đến nữa và đặc biệt cũng chẳng phải chào đón nhau.

Chàng quay đầu lại để nhìn vợ mình, người đang say sưa ngủ bên cạnh, mặt quay về hướng chàng. Ngoại trừ vào buổi đêm, một năm tới sẽ tiếp diễn theo cách đó, chàng nghĩ. Chàng đã phục hồi lại cuộc hôn nhân của họ vào đêm trước và chàng dự định sẽ viếng thăm giường ngủ của nàng thường xuyên, kể từ bây giờ. Riêng điều đó đã là đủ trong khi họ quá xa cách ở những mặt khác. Chàng đột ngột cảm thấy một làn sóng phiền muộn không mong đợi trào dâng. Quá nhiều tình thương và niềm vui trong gia đình của nàng, họ thật náo nhiệt và không thể cưỡng lại được. Chàng chưa từng biết đến những tình cảm ấm áp và tình yêu thương như vậy. Bà nội chàng sẽ gọi đó là sự thô tục của những kẻ thường dân. Nhưng nó hoàn toàn không phải vậy. Nó là một cái gì đó... đáng thèm muốn và khao khát.

Nhưng chàng sẽ không bao giờ biết được. Chàng sẽ không bao giờ trở thành một phần của gia đình nàng. Nàng khinh miệt chàng và đã yêu một người khác. Và chàng? Chàng đã không lựa chọn nàng và đã tìm thấy ở nàng một con người lạnh lùng và không hấp dẫn. Mặc dù chàng sẽ không bao giờ gọi nàng như thế nữa. Thậm chí rằng, khi sự gần gũi lớn nhất chàng có thể mong đợi họ sẽ đạt được, đó cũng chỉ là sự kết hợp thể xác trong cuộc hôn nhân mà nàng đã cho chàng được quyền lại gần giường mình mà thôi.

Hẳn phải là buổi sáng rồi, chàng nghĩ. Chàng cần phải dậy hay ít nhất cũng phải quay trở lại phòng mình. Chàng đã lại thèm muốn nàng lần nữa. Nhưng nàng đang ngủ say sưa và yên bình biết mấy, và chàng thì đã quấy rầy nàng quá đủ trong một đêm. Chàng đã đánh thức nàng dậy hai lần trong đêm để làm tình với nàng lần nữa, hay chỉ là để khẳng định quyền của chàng hoặc để thực hiện một điều bình thường nào đó trong cuộc hôn nhân của họ- như là chàng đã tự lý giải với bản thân mỗi lúc có thời gian suy nghĩ.

Và chàng đã nhận ra vào bất kể khi nào, rằng có điều gì đó còn quan trọng hơn thế nữa mà đến giờ chàng vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn được. Hay có lẽ chàng thực sự mong muốn một cuộc hôn nhân như vậy? Những gì chàng muốn phải chăng là một sự gần gũi về thể xác với nàng và hi vọng rằng nó sẽ đem lại một sự gần gũi, chia sẻ về tinh thần?

Ôi Chúa ơi, không, chàng nghĩ khi tâm trí mình đã đi xa hơn với một câu hỏi nữa. Nàng là con gái một kẻ thị dân mà chàng bị ép buộc phải lấy. Chàng thận trọng nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên với nàng. Chàng thận trọng nghĩ về Dorothea. Và về Wilfred Ellis và những gì chàng tình cờ nghe được trong thư viện tối hôm trước.

Không, dứt khoát là không, chàng nghĩ. Tất cả những gì chàng muốn là sự yên bình, hay một vài cách có thể thực hiện được để sống sót qua mười tháng nữa. Ở Grenfell chàng sẽ có những trách nhiệm để hoàn thành và nàng cũng có công việc của nàng. Buổi đêm, chàng sẽ tìm thấy sự dễ chịu trong việc làm tình với nàng và nàng cũng sẽ được thỏa mãn khi nhận lại hạt giống từ chàng. Đó sẽ là một sự sắp đặt thân mật và làm cả hai đều hài lòng. Không hơn không kém là như vậy.

Và sau khi nàng đã có con, nàng sẽ có được một ai đó để yêu thương, chàng nghĩ, nhớ lại những từ ngữ nàng đã nói vào buổi đêm với niềm đau nhức nhối như bị dao đâm- cùng là nỗi đau đớn mà chàng đã cảm thấy khi nghe nàng trả lời ngay lúc đó. Chẳng phải nàng đã có chàng để yêu thương rồi đấy ư? Chàng đã nghĩ như thế. Một suy nghĩ mới ngốc nghếch làm sao, khi chàng chợt nhận ra và bây giờ lại càng hiểu rõ. Nàng khinh miệt chàng và toàn bộ giai cấp của chàng. Và chàng cũng không muốn được nàng yêu.

Chàng phải trở dậy. Chàng quay đầu lại để nhìn nàng lần nữa, và nàng bất chợt động đậy rồi mở mắt ra, như là nàng cảm thấy chàng đang nhìn nàng. Nàng trông bối rối.

“Ôi.” nàng nói. “Mấy giờ rồi?”

“Anh không biết nữa.” chàng nói. “Gần sáng, anh chỉ có thể đoán như vậy.”

Và bởi vì nàng đã tỉnh dậy và nhìn trông thật ngái ngủ, thật mềm mại, ấm áp và lọn tóc nàng thật rối, và bởi vì nàng là vợ chàng, nên chàng kéo chăn ra khỏi người nàng và đẩy nó sang một bên, chiếm chỗ của nó để yêu nàng thêm một lần nữa trước khi bọc lại nàng trong tấm chăn, tránh cho nàng cái lạnh của buổi sớm. Chàng hạ chân xuống giường và mặc lại chiếc áo ngủ.

Chàng có thể cảm thấy tia nhìn của nàng dõi theo chàng qua căn phòng, nhưng mặc dầu vậy, nàng vẫn không nói gì.

***

Buổi sáng trôi qua khá là yên tĩnh. Chồng nàng đã đi săn từ sớm với bốn người bạn, dượng Harry và Tom. Những người đàn ông khác thì đang ở trong phòng bi-a. Bessie và Cô Eunice cùng bọn trẻ đã lấy hai chiếc xe trượt tuyết chơi trên đồi để tận hưởng lớp tuyết mềm xốp mới rơi suốt đêm qua. Eleanor dành cả mộtgiờ ở nhà dưới, nói chuyện với bà quản gia, tham khảo người đầu bếp thực đơn cho bữa ăn Giáng sinh, hít thở không khí thoáng đãng, ấm cúng trong nhà bếp và mùi thơm ngào ngạt của bánh nướng mới ra lò.

Hôm nay sẽ là một ngày dành để chuyện trò với giới phụ nữ, nàng tự nhủ bản thân khi quay trở lên lầu và tham gia ngồi cùng với các cô và các chị em họ trong căn phòng buổi sáng. Những người đàn ông chắc chắn sẽ đi cả ngày. Nàng đã hi vọng không phải gặp chồng nàng cho đến bữa ăn trưa. Vì rằng, dù thế nào đi nữa những cuộc vui buổi tối cũng đã được quyết định từ trước rồi, và suốt đêm cũng vậy. Anh sẽ lại đến với nàng. Anh chẳng đã nói rằng nàng phải mong đợi anh trên chiếc giường của mình vào mọi đêm rồi hay sao? Anh sẽ ở lại với nàng cả đêm chứ? Nàng tự hỏi. Anh đã làm tình với nàng đến bốn lần trong đêm hôm trước. Những bốn lần! Nàng thấy một cảm giác hết sức rộn ràng và thích thú dâng lên ở ngay tại nơi anh đã ghé thăm nàng hôm qua.



“Ellie, cháu yêu.” Dì Catherine nói. “Cháu đang mơ mộng rồi.”

“Cái gì cơ ạ?” nàng nói, nhìn lại dì nàng một cách lơ đễnh. “Ôi, cháu xin lỗi. Cháu chỉ hơi mệt một chút thôi. Đêm hôm qua cháu ngủ không được nhiều.” Và nàng vội cúi đầu trên món đồ thêu, đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

“Chúng ta tất cả đều đang bình luận về sự rực rỡ, huy hoàng của ngôi nhà.” Dì Catherine nói. “Còn cháu thì không hưởng ứng chút nào với những lời khen ngợi cả.”

“Ôi.” Eleanor cười. “Cảm ơn mọi người.”

“Và uy quyền của chồng cháu nữa chứ, Ellie.” Cô Ruth nói. “Ta vẫn không thể bắt mình gọi cậu ấy là Randy được cho dù Eunice có nói gì đi nữa. Cậu ấy là một quý ông hết sức thanh lịch, cháu yêu ạ.”

Eleanor mỉm cười với bà.

“Và đẹp trai nữa chứ, Ellie.” Susan nói. “Ôi, đẹp trai bỏ xa Wilfred.” Cô vội đỏ mặt và liếc nhìn mẹ mình một cách hối lỗi. “Ôi, Con xin lỗi.”

“Em hẳn phải rất hạnh phúc, Elllie à.” Rachel nói.

“Vâng, chị ạ.” Eleanor mỉm cười lần nữa. “Em rất hạnh phúc”

Nàng thử kiểm tra lại ý nghĩ đó trong đầu và ngạc nhiên nhận ra rằng nàng không hoàn toàn nói dối. Dĩ nhiên, không hoàn toàn là hạnh phúc. Làm sao nàng có thể vui vẻ khi Wilfred vẫn đang hiện diện trong nhà nàng? Làm sao nàng có thể hạnh phúc vì đã cưới một người đàn ông mà nàng không tôn trọng, một kẻ tiêu xài hoang phí, một con bạc và một kẻ tán gái lão luyện? Mặc dù, nàng nghĩ, kể từ sau khi kết hôn, nàng đã không tìm ra được bằng chứng cụ thể nào cho thấy rằng anh là tên bài bạc, hay một kẻ hoang phí, tiêu xài vô độ. Có lẽ anh đã cải tà quy chánh. Có lẽ nàng nên cho anh một cơ hội để sửa đổi bản thân. Anh đã từ bỏ cô nhân tình của mình, hay là chưa nhỉ? Nàng cảm thấy một cơn đau mới chợt nhức nhối trong lòng, khi nàng nghĩ đến những việc anh thực hiện với cô nhân tình kia –cho đến tận khi họ kết hôn – cũng giống như những gì anh đã làm với nàng đêm qua. Nhưng anh đã từ bỏ người đàn bà đó và đã xin nàng thứ lỗi.

Có lẽ nàng nên cho anh một cơ hội, nàng nghĩ. Có lẽ nàng cũng nên cho cuộc hôn nhân của mình một cơ hội nữa, kể từ khi nàng đã không thể làm gì để thay đổi sự thực là họ đã kết hôn. Và có lẽ, sẽ còn những đêm khác nữa, giống như đêm hôm qua để mà trông đợi. Nàng thích được chung chăn gối với anh. Nàng thích những gì anh đã làm với nàng. Và nàng cũng cảm thấy tội lỗi nữa, khi nhận thức rõ rằng chẳng có gì hơn để mong đợi ngoài chuyện đó, và chẳng lẽ nàng nên tách rời hoàn toàn những xúc cảm tế nhị, dịu dàng ra khỏi cuộc hôn nhân này ư? Nên chăng?

Lại một tràng cười nổ ra. “Cô bé lại mơ mộng nữa rồi.” Cô Beryl nói, tặc tặc lưỡi. “Cô gần như quên mất việc là một cô dâu mới như thế nào rồi, Ellie. Nhưng thật tốt biết bao khi được chứng kiến, cháu gái yêu quý ạ. Cô đã sợ rằng chuyện này không thể nào sắp xếp được ổn thỏa cả, cô biết rằng Joseph luôn luôn ấp ủ rất nhiều hoài bão cho cháu, nhưng bây giờ cô thấy việc này đang diễn ra tốt đẹp ngoài mong đợi nữa. Và mọi người còn đang định hỏi cháu liệu có thể chèn được bao nhiêu người trong một cỗ xe trượt tuyết vào chiều nay đấy.”

“Ôi.” Eleanor nói. “Chúng cháu có hai cỗ xe trượt tuyết, nhưng cháu còn chưa bao giờ trông thấy chúng. Để cháu đi hỏi những người hầu.”

“Không cần đâu, cháu yêu.” Dì Catherine nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi dì ngồi gần nhất. “Những người đàn ông đã đi săn về rồi kìa. Cháu có thể hỏi chồng cháu được đấy.”

Đã về rồi ư? Eleanor gấp lại đống đồ thêu và chờ đợi một cách hi vọng, tự hỏi liệu họ có vào phòng này ngay không? Nàng bắt gặp ánh mắt của Dì Catherine, và dì nàng liền mỉm cười và nháy mắt với nàng.

Họ bước vào rất nhanh, má đỏ hồng vì lạnh và đầu tóc đều rối bời. Dượng Harry và Ngài Badcome thì có được một vài chiến lợi phẩm, còn những người còn lại thì hình như không. Nhưng họ trông không có vẻ gì là quá thất vọng cả.

“Thời tiết mùa Giáng sinh mới tuyệt làm sao.” Tử tước Sotherby nói, mỉm cười với tất cả các quý bà và quý cô trong phòng. “Đến mức gần như là tội lỗi nếu cứ ở mãi trong nhà.”

“Chúng tôi vẫn có phần không khí tươi mát của mình vào buổi chiều cơ mà” Cô Beryl nói với ngài. “Chúng tôi đang định đi xe trượt tuyết vào làng với Ellie.”



“Vậy thì tôi xin phép không quở trách và quấy rầy gì thêm nữa.” ngài tử tước nói kèm theo một nụ cười và một cái cúi chào lịch sự.

Eleanor đưa mắt tìm kiếm và bắt gặp ánh mắt của chồng nàng ngay khi anh mới bước vào phòng. Hoàn toàn không mong đợi, nàng chợt cảm thấy một sự khuấy đảo mạnh mẽ dâng lên trong người, như là trái tim hay bụng của nàng, hoặc có lẽ cả hai đang đảo lộn nhào vậy. Nàng cảm thấy sức nóng lan tỏa rất nhanh trên đôi gò má, mặc dù nàng ngồi xa ngọn lửa. Thật khó mà tin được, chỉ nhìn anh thôi, mặc trang phục đi săn, đang đứng giữa mọi người, lại gợi nên sự thân mật vô cùng của cuộc làm tình giữa họ đêm hôm trước- hay mới chỉ vừa sáng nay thôi. Đôi mắt anh nhìn lại nàng cháy bỏng.

Nàng cảm thấy chợt bối rối. Nàng hếch cằm lên, nghiến chặt răng và nhìn trả lại anh một cách bướng bỉnh như là anh vừa mới nói điều gì sỉ nhục vậy. Anh điềm tĩnh nhìn nàng một lúc lâu rồi quay đi mỉm cười và đưa ra một vài lời bình luận nào đó với những người anh họ của nàng.

“Ai là “chúng tôi” ở đây vậy?” Tom hỏi. “Có phải tất cả các quý bà, quý cô đều chuẩn bị đi vào làng không? Nếu vậy, thì hãy tính cả tôi vào nhé.”

“Và cả tôi nữa.” Ngài Albert nói. “Tôi cần phải đi mua sắm một vài thứ.”

“Bessie đã nói rằng cháu và cô ấy dự định sẽ cùng chơi đắp người tuyết với bọn trẻ chiều nay mà, Tôm, cháu thân yêu.” Cô Ruth nói.

“À à.” Tôm nói và quay ra phía cửa.

“Rachel và tôi sẽ cùng đi với Ellie, dì Catherine và Cô Beryl.” Muriel nói.

“Tôi sẽ đi với cậu, Bertie.” ngài tử tước nói. “Thật là không công bằng nếu chỉ mỗi mình cậu được tháp tùng các quý bà, quý cô của chúng ta.”

Ánh nhìn của Eleanor lại chạm khẽ lên gương mặt chồng nàng một lần nữa. “Tôi sẽ đi cùng thăm trường học với nàng, nếu được nàng ưng thuận, Eleanor.” Anh nói. “Tôi cũng cần phải biết về con cái những tá điền và người làm công của mình, như là biết về cha mẹ chúng vậy.”

Nàng gật đầu và cảm thấy thật... ấm áp. Ấm áp ư? Bởi nhận thức rằng chồng của nàng muốn cùng trải qua một buổi chiều với nàng ư? Và hoàn toàn là tình nguyện?

“Ellie?” Rachel nói một vài phút sau đó, sau khi những người đàn ông đã rời căn phòng và những người phụ nữ đã giải tán để chuẩn bị sẵn sàng cho buổi tiệc trưa. Họ đang cùng đi lên cầu thang với nhau.

“Vâng, thưa chị?” Nàng cười với người chị họ. “Chúng ta chẳng có dịp để chuyện trò nhiều với nhau phải không, Rachel? Em đang nghĩ có lẽ chị đã đính hôn với ngài Redding trước lễ Giáng sinh rồi.”

Rachel đỏ mặt. “Chị tin rằng anh ấy đã vài lần đề nghị chị điều đó.” Cô nói, “Nhưng chị luôn từ chối anh ấy, Ellie ạ. Chị thích anh ấy, nhưng chị không chắc là mình muốn kết hôn với anh ấy đâu.”

“Ồ” Eleanor nói. “Thật xấu hổ quá, em cũng quý mến anh ấy nữa. Vậy là có một người nào khác rồi phải không?”

“Không.” Rachel cầm lấy cánh tay nàng và dẫn nàng ngồi xuống ghế bành. “Ellie, Những người đàn ông quý tộc thường không đề nghị kết hôn với những cô gái thuộc giai cấp chúng ta, phải không em? Trong trường hợp của em, thì đó bởi vì là Chú Joe rất giàu và có thế lực. Còn em thì thật đáng yêu. Nhưng một cuộc hôn nhân như thế lại không thường xảy ra, phải vậy không em?”

Eleanor nhìn chăm chú hơn vào người chị họ. “Anh ta là ai vậy, Rache?” Nàng hỏi, tim nàng chợt chùng xuống. “Đừng nói với em đó là Ngài Albert Hagley, người đã nhìn chị một cách rất khác thường đấy nhé. Nhưng mới chỉ có hai ngày thôi mà. Chị đã quá nhạy cảm rồi.”

Rachel nhìn lại nàng. “Chuyện này thật là ngốc nghếch đúng không?” cô nói. “Và anh ta đã lờ chị đi suốt buổi chiều và buổi tối ngày hôm qua. Còn bây giờ anh ta lại nói anh ta đã có ý định vào làng chiều nay trước khi biết chắc là chị cũng cùng đi nữa. Đúng, thật ngốc nghếch và dại khờ làm sao. Chị chỉ muốn hỏi em về anh ta thôi, Ellie, kể từ khi anh ta là bạn thân của chồng em, anh ta đã có…người yêu chưa?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lời Hẹn Ước Mùa Giáng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook