Chương 27
Mary Balogh
28/07/2020
Ngài bá tước mỉm cười và tiếp tục câu chuyện. Nhưng anh sẽ phải kết thúc cuộc đối thoại ban nãy trước giờ đi ngủ, anh thầm nghĩ. Nếu không anh sẽ thấy mình đi ngủ cùng một bức tượng cẩm thạch hoặc một con nhím. Ý nghĩ đó khiến anh mỉm cười.
“Bristol. “ tử tước Sotherby nói với Muriel khi thấy mình bỗng dưng ở một mình cùng cô sau khi bước chân họ nấn ná lại sau cùng với George và Mabel cho tới khi cuối cùng cặp đôi ấy tỏ rõ rằng họ sẽ rất vui khi được tụt lại đằng sau bụi cây vài phút. “Tôi không biết nơi ấy. Ở đó có hấp dẫn không?”
“Tôi rất thích nơi đó.” Cô nói. “Chúng tôi chuyển từ vùng quê tới đó sau khi Cha mất.”
“Có lẽ,” anh nói tiếp, “có lẽ tôi nên tới thăm vùng đất đó khi mùa xuân tới. Nhất là giờ đây tôi đã quen một vài người sống ở đó nữa.”
“Thật tốt khi ngài nói thế, thưa ngài.” Cô khẽ nói.
“Em có biết tôi đã từng lập gia đình chứ?” Anh hỏi cô.
“Không ạ.” Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt mở to bối rối.
“Cô ấy đã mất,” anh nói tiếp, “khi sinh nở hơn hai năm trước. Đáng ra tôi đã có một đứa con gái. Tôi đã rất yêu quí vợ mình.”
“Ôi. “Cô chỉ biết nói, “Em rất tiếc.”
Anh mỉm cười. “Một cách may mắn, hay là không may đi nữa. “anh nói, “đau thương sẽ phai nhạt và cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn thôi. Nhưng tôi rất thích cảm giác có vợ. Tôi thích sự thoải mái và an toàn của nó. Tôi sợ là cuộc sống độc thân không hợp với tôi cho lắm. Do đó tôi tới đây để săn bắn, lòng trông chờ một mùa Giáng sinh buồn tẻ nhạt nhẽo như thường lệ. Cuối cùng thật khoan khoái làm sao khi tôi lại được tham gia vào một lễ Giáng sinh của gia đình như thế này.”
Muriel nở một nụ cười. “Em không bao giờ có thể tưởng tượng ra một lễ Giáng sinh mà không có gia đình ở bên,” cô nói, “hay không có cuộc sống, cũng thế thôi.”
Con đường mòn giờ đã vắng hẳn bóng người. George và Mabel đã biến mất sau đám cây du. Và không một người đàn ông tự trọng nào có thể được phép ở một mình với một cô gái xinh xắn dưới bầu trời sao mà không hôn cô ấy.
Ngài Sotherby hôn Muriel.
“Bristol vào tháng Ba,” anh nói tiếp khi ngửng đầu lên, “liệu có hoa anh thảo báo xuân sang không nhỉ?”
“Có, và cả hoa thủy tiên nữa cơ.” Cô trả lời.
Và đó là một lời hứa nữa, được tưởng thường bằng một nụ hôn tiếp theo.
***
George và Mabel, cùng tử tước và Muriel có lẽ đã tụt lại đằng sau phần lớn mọi người, nhưng cũng chưa xa đến mức như Ngài Albert Hagley và Rachel.
“Những ngôi sao. “anh ngẩng đầu lên trời và nói. “Chúng dường như ở gần ta đến nỗi tưởng như chỉ cần với tay ra là hái được một ngôi ấy.”
“Đêm nay ngôi sao của em vẫn ở đó.” Cô cũng ngẩng đầu lên như anh. “Nó còn sáng hơn đêm qua nữa kìa.”
“Ngôi sao đó à?” Anh chỉ về phía một ngôi sao khá gần mặt trăng. “Đó không phải ngôi sao của em, mà là ngôi sao của chúng ta.”
“Ồ, vậy sao?” Cô quay đầu lại mỉm cười với anh. Anh buông cánh tay cô để có thể choàng tay mình qua vòng eo nhỏ nhắn kéo cô xích lại gần mình hơn.
“Đôi lúc gần đây em có vẻ tránh né tôi thì phải.” anh nói.
“Vâng.” cô thừa nhận. “Và ngài cũng đôi lúc tránh né em mà.”
“Chắc cùng một lý do chứ?” Anh hỏi tiếp.
“Em không nghĩ thế.” Cô mỉm cười dịu dàng. “Em được nghe rằng ngài là một người ăn chơi trác tang phóng đãng, dù em không tin điều đó là sự thật. Nhưng đang là Giáng sinh, và là mùa hoàn hảo cho sự quyến rũ trêu đùa kìa mà. Trừ việc em không nghĩ em không giỏi việc quyến rũ trêu đùa cho lắm.”
“Tại sao vậy?” anh hỏi lại.
“Em không thể hôm nay thích một ai đó rồi ngày mai lại quên ngay người đó được.” Cô khẽ nói.
Họ đã dừng bước tự lúc nào. “Em thích tôi ư?” anh hỏi.
“Câu hỏi đó không công bằng chút nào.” ô nói, và hạ ánh mắt xuống cằm của anh. “Em nghĩ có lẽ chúng ta không nên tách riêng ra.”
“Vì tôi có thể hôn em chăng?” anh tiếp tục.
“Vâng, vì điều đó,” cô trả lời, “và vì em không giỏi trêu ghẹo nữa.”
“Tôi không chắc rằng liệu tôi có giỏi việc gì khác không nữa.” anh nói. “Và tôi đã tách em ra khỏi mọi người quá nhiều lần rồi, phải không? Và tôi cũng đã định hôn em nhiều lần nữa. Nhiều hơn cả khi tôi chỉ định trêu ghẹo em thôi, thật đấy. Tôi không tin rằng tôi khoái việc đánh nhau với cha em đâu. Tôi lỡ yêu hàm răng của mình hơi bị nhiều mất rồi.”
Cô khẽ cười phá lên.
“Và thế là tôi đã phải đấu tranh với bản thân mình đấy.” anh bảo cô. “Đầu tôi thì tự nhủ bản thân rằng phải tránh xa em ra, còn trái tim thì van nài hãy tìm kiếm em vào lôi em ra một góc để - làm gì nhỉ? Hôn em ư? Bịa đặt với em một cách lãng mạn ư? Tôi cũng không biết nữa. Tôi không quen với ngôn ngữ của trái tim cho lắm.”
Cô mỉm cười một cách không chắc chắn với anh.
“Tôi nghĩ có khi tôi nên đề nghị nói chuyện riêng với cha em khi chúng ta về tới nhà,” anh nói, rồi toét miệng cười, “trước khi ông ấy có cơ hội đề nghị nói chuyện riêng với tôi.”
“Ngài chưa thật sự làm gì em cả.” cô nói, giọng có phần hụt hơi. “Và chúng ta không phù hợp với nhau.”
“Thật ư?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Vì tôi là một quý ông còn em không phải một quý bà sao? Tôi hẳn sẽ đồng ý không hề do dự với điều đó trước khi gặp em và trước khi tận mắt thấy cuộc hôn nhân của Randolph trở thành câu chuyện tình yêu cơ đấy. Giờ thì những chuyện đó dường như trở nên vô cùng ngu ngốc. Mọi người đâu thể cứ kết luận về ai đó chỉ dựa vào địa vị chức tước của họ được. Em là Rachel Transome, và tôi đã đem lòng yêu em mất rồi. Mà tôi vừa thốt ra lời điều đó cơ đấy? Những từ đó là những từ khó nói ra lời nhất trong tiếng Anh đấy em biết không.”
“Đó đúng là một cặp yêu nhau phải không ạ?” cô nhỏ nhẹ. “Em đã rất lo hồi đầu tiên nghe thấy chuyện đó. Em đã lo rằng Ellie đã mù quáng với ánh hào quang của việc kết hôn với một bá tước. Và cô ấy là người chị em họ mà em yêu quý nhất. Nhưng ánh hào quang chẳng là gì cả đâu. Khi một cô gái đang yêu, việc người cô yêu là bá tước hay chỉ là một anh thư ký tòa án quèn có gì đáng kể cơ chứ.”
“Em nói theo kinh nghiệm bản thân đấy ư?” Anh hỏi lại.
Cô gật đầu. “Hay là một Nam tước cũng thế.” Cô thêm vào.
“Vậy là tôi phải nói chuyện với cha em đêm nay thôi.” Anh nói. “Được không?”
Cô lại gật đầu.
Và lại là con đường vắng vẻ. Và cả những ngôi sao kia nữa. Buổi nói chuyện với Bác Ben sẽ phải chờ thôi, cho tới khi Ngài Albert hôn Rachel một cách say đắm cho xong đã. Và rồi sau đó họ còn phải cười với nhau, rồi nói đi nói lại với nhau những điều họ vừa nói khá rõ ràng trước đó rồi.
Và rồi những lời tỏ tình đắm đuối mới lại phải được đánh dấu bằng một nụ hôn nữa…
***
Trừ Cô Catherine ra còn thì chẳng ai biết Bác Harry đã mang theo một lượng lớn rượu sâm panh tới Grenfell Parl cả. Ông nhờ anh hầu của mình bê chúng xuống phòng vẽ tranh khi mọi người cuối cùng cũng về nhà xong. Lúc đó đã sau nửa đêm, nhưng không ai có ý định đi ngủ cả, có lẽ trừ mỗi Tom và Bessie, hai người giải thích rằng đám trẻ con của họ có vẻ sẽ dậy sớm hơn cả chim sâu buổi sáng mai ấy chứ.
“Mọi người biết đấy, tôi mang rượu đến.” bác Harry giải thích, “để đi kèm với một thông báo mà Catherine và tôi định sẽ để dành tới ngày Giáng sinh mới đưa ra cùng với Beryl. Rõ ràng không ai trong chúng ta có thể đoán ra thông báo về việc gì, vì hai nhân vật chính trẻ tuổi của chúng ta chẳng cho thấy tí teo cảm tình nào với nhau trong vài ngày vừa rồi cũng như trong hai năm qua cả.”
Mabel đỏ bừng mặt, còn George nhếch mép cười khi tất cả mọi người cười phá lên.
“Chắc mọi người cũng đoán ra đây là một thông báo đính hôn,” bác Harry ung dung nói tiếp, “giữa George nhà chúng tôi và Mabel nhà Beryl. Và thế là gia đình chúng tôi lại được liên kết bằng một mối quan hệ nữa, ngoài cuộc hôn nhân giữa chị gái của Catherine và anh trai của Beryl. Tất nhiên là tôi muốn nói đến cha mẹ của Ellie, cầu Chúa phù hộ linh hồn họ. Giờ thì trước khi nước mắt tuôn rơi và đám ôm hôn tay bắt mặt mừng bắt đầu, hãy mang sâm panh vào đây nào.”
Nước mắt quả thật đã tuôn rơi, những cái ôm chặt, bắt tay cũng bắt đầu, và cả những câu chọc ghẹo, trêu đùa nữa, và thế là một cô Mabel vừa đính hôn nhanh chóng đỏ bừng mặt còn George chỉ toét miệng cười bẽn lẽn, bước tới choàng tay qua vai cô.
“Đám cưới sẽ được tổ chức vào tháng Tư, vào ngày sinh nhật mười chín tuổi của Mabel.” Anh nói để trả lời một câu hỏi của anh họ Aubrey. “Và cháu cũng muốn gửi lời cám ơn chính thức đến Dượng Joe, dù dượng ấy không còn ở bên chúng ta để nghe thấy điều này nữa, vì đã tiếp tục mời chúng ta tới tụ họp cùng nhau ngay cả khi dì đã mất. Vì nếu dượng không làm vậy thì Mabel và cháu vẫn sẽ chỉ nhớ đến nhau như những đứa trẻ con mà thôi.”
Và rồi sâm panh được chuyền tay nhau, rồi thì họ cụng ly chúc tụng cho đôi trẻ vừa đính hôn, cho cha mẹ họ, cho Giáng sinh, cho tình bạn bè thân thiết, cho bất cứ điều gì mà mọi người có thể nghĩ rằng sẽ khiến mọi người ùa lên hưởng ứng vui vẻ chạm cốc với nhau.
Bác Sam cuối cùng cũng đứng dậy và chờ tới khi mọi người đã trở lại im lặng, điều mà chẳng dễ dàng chút nào trong hoàn cảnh này. Ông trông rất cao lớn, bệ vệ và nghiêm túc một cách bất thường.
“Một lần nữa chúng ta nâng cốc nào.” ông nói. “Ellie đã nhấn mạnh nhiều lần trong những lá thư gửi chúng ta, và không ai trong chúng ta có thể nghi ngờ khi biết rõ Joe, rằng những đề nghị đó do anh ấy đưa ra chứ không phải con bé. Chúng ta phải rũ bỏ nỗi đau tang tóc của mình, con bé đã viết, và tới đây tận hưởng Giáng sinh như thể chúng ta chưa từng tận hưởng nó. Chúng ta đã làm điều đó.” Ông quay lại gật đầu với Eleanor đang ngồi trên tay vịn ghế của Cô Ruth. “Phải, chúng ta đã làm điều đó, cháu gái, nhờ có cháu và nhờ có lòng mến khách của chồng cháu cũng như các bạn của anh ấy và ngôi nhà này. Chưa có một Giáng sinh nào như lần này, và kể cả Giáng sinh sắp tới.”
Tiếng thì thầm tán thành bị nén lại một cách bất thường nổi lên trong số các thính giả của ông.
“Nhưng chúng ta phải luôn nhớ tất cả những điều đó. “ông nói tiếp, “rằng chúng ta tận hưởng Giáng sinh này vì Joe, vì đó là nguyện ước cuối cùng của cậu ấy. Hãy cùng nhau nhớ rằng, Giáng sinh này là dành cho cậu ấy, và rằng cậu ấy là người em trai, người dượng, người bác, người anh họ, và là người cha tốt nhất trên thế gian này. Và chúng ta đều nhớ tới cậu ấy.” Ông nâng ly của mình lên. “Chúng tôi đều nhớ cậu, Joe à.”
Cô Beryl và cô Ruth nâng khăn tay lên chậm mắt. Còn những người khác cùng nhau nâng cốc một lần nữa.
Vậy là, Bá tước Falloden nghĩ, nếu anh còn tí chút nghi ngờ nào, chúng cũng phải biến đi thôi. Sự thiếu vắng của những bộ đồ tang, sự rộn rã vui vẻ trong lúc đáng ra họ phải đang khóc lóc đau thương, chính là ý kiến của ngài Joseph Transome. Eleonor cùng mọi người trong gia đình chỉ là đang cố giữ lời hẹn ước với một người đàn ông đang hấp hối và được rất đỗi yêu thương.
Một lời hẹn ước mùa Giáng Sinh.
Anh nhìn qua phía vợ mình bên kia phòng, người không cầm chiếc khăn tay nào chậm mắt hay nâng ly chúc tụng trong tay mà chỉ đan hai bàn tay lại trong lòng. Cô Ruth đang vỗ nhẹ lên hai bàn tay đan chặt ấy bằng bàn tay còn lại của mình trong khi tay kia vẫn không ngừng chậm khăn lên mắt.
Eleanor lại quay lại hình ảnh một bức tượng cẩm thạch. Hoàn toàn không màu sắc, hay xúc cảm hay chuyển động. Đôi mắt nàng dán chặt vào hai bàn tay. Và cuối cùng anh cũng chợt hiểu ra. Anh hiểu tại sao nàng không tỏ ra một chút phản ứng nào khi nhìn thấy đống rơm ngoài cửa nhà cha nàng hay những nắm đấm sắt bọc vải vào buổi sáng sau đám cưới, cũng như tại sao nàng không chạy vội lên gác để gặp ông mà chỉ đứng lặng lẽ sưởi tay bên lò sưởi, ngay cả khi bác sĩ bước vào phòng. Anh cũng hiểu vì sao nàng không để lộ một chút cảm xúc nào khi báo tin cho anh về cái chết của cha nàng. Hay buổi sáng sau đó. Hay cả ngày đưa tang nữa.
Giờ anh hiểu rằng, những cảm xúc của nàng quá sâu sắc và quá đáng sợ tới mức nàng không dám để lộ chúng. Bức tượng cẩm thạch chỉ là cẩm thạch cứng rắn ở một lớp áo giáp mỏng bên ngoài. Dưới lớp áo giáp ấy, nàng là một người phụ nữ nồng hậu, ấm áp và tràn đầy tình yêu thương.
Những mẩu hội thoại lại được tiếp tục, ban đầu còn kìm nén với những tiếng thì thầm, và rồi to dần lên trong niềm hân hoan hạnh phúc. Tom và Bessie đã kiếu từ đi ngủ. Wilfred tán tỉnh Susan và đưa cô ngang qua phòng tới cây đàn dương cầm. Vài người anh em họ khác cũng đi cùng họ tới đó. Ngài Albert nói khẽ gì đó với Bác Ben và hai người bọn họ rời phòng.
Eleanor cũng lặng lẽ lẻn khỏi căn phòng đó mà không nói câu nào với ai. Có lẽ chỉ có chồng nàng nhìn thấy điều đó. Anh đợi thêm vài phút trước khi đi theo nàng.
“Bristol. “ tử tước Sotherby nói với Muriel khi thấy mình bỗng dưng ở một mình cùng cô sau khi bước chân họ nấn ná lại sau cùng với George và Mabel cho tới khi cuối cùng cặp đôi ấy tỏ rõ rằng họ sẽ rất vui khi được tụt lại đằng sau bụi cây vài phút. “Tôi không biết nơi ấy. Ở đó có hấp dẫn không?”
“Tôi rất thích nơi đó.” Cô nói. “Chúng tôi chuyển từ vùng quê tới đó sau khi Cha mất.”
“Có lẽ,” anh nói tiếp, “có lẽ tôi nên tới thăm vùng đất đó khi mùa xuân tới. Nhất là giờ đây tôi đã quen một vài người sống ở đó nữa.”
“Thật tốt khi ngài nói thế, thưa ngài.” Cô khẽ nói.
“Em có biết tôi đã từng lập gia đình chứ?” Anh hỏi cô.
“Không ạ.” Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt mở to bối rối.
“Cô ấy đã mất,” anh nói tiếp, “khi sinh nở hơn hai năm trước. Đáng ra tôi đã có một đứa con gái. Tôi đã rất yêu quí vợ mình.”
“Ôi. “Cô chỉ biết nói, “Em rất tiếc.”
Anh mỉm cười. “Một cách may mắn, hay là không may đi nữa. “anh nói, “đau thương sẽ phai nhạt và cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn thôi. Nhưng tôi rất thích cảm giác có vợ. Tôi thích sự thoải mái và an toàn của nó. Tôi sợ là cuộc sống độc thân không hợp với tôi cho lắm. Do đó tôi tới đây để săn bắn, lòng trông chờ một mùa Giáng sinh buồn tẻ nhạt nhẽo như thường lệ. Cuối cùng thật khoan khoái làm sao khi tôi lại được tham gia vào một lễ Giáng sinh của gia đình như thế này.”
Muriel nở một nụ cười. “Em không bao giờ có thể tưởng tượng ra một lễ Giáng sinh mà không có gia đình ở bên,” cô nói, “hay không có cuộc sống, cũng thế thôi.”
Con đường mòn giờ đã vắng hẳn bóng người. George và Mabel đã biến mất sau đám cây du. Và không một người đàn ông tự trọng nào có thể được phép ở một mình với một cô gái xinh xắn dưới bầu trời sao mà không hôn cô ấy.
Ngài Sotherby hôn Muriel.
“Bristol vào tháng Ba,” anh nói tiếp khi ngửng đầu lên, “liệu có hoa anh thảo báo xuân sang không nhỉ?”
“Có, và cả hoa thủy tiên nữa cơ.” Cô trả lời.
Và đó là một lời hứa nữa, được tưởng thường bằng một nụ hôn tiếp theo.
***
George và Mabel, cùng tử tước và Muriel có lẽ đã tụt lại đằng sau phần lớn mọi người, nhưng cũng chưa xa đến mức như Ngài Albert Hagley và Rachel.
“Những ngôi sao. “anh ngẩng đầu lên trời và nói. “Chúng dường như ở gần ta đến nỗi tưởng như chỉ cần với tay ra là hái được một ngôi ấy.”
“Đêm nay ngôi sao của em vẫn ở đó.” Cô cũng ngẩng đầu lên như anh. “Nó còn sáng hơn đêm qua nữa kìa.”
“Ngôi sao đó à?” Anh chỉ về phía một ngôi sao khá gần mặt trăng. “Đó không phải ngôi sao của em, mà là ngôi sao của chúng ta.”
“Ồ, vậy sao?” Cô quay đầu lại mỉm cười với anh. Anh buông cánh tay cô để có thể choàng tay mình qua vòng eo nhỏ nhắn kéo cô xích lại gần mình hơn.
“Đôi lúc gần đây em có vẻ tránh né tôi thì phải.” anh nói.
“Vâng.” cô thừa nhận. “Và ngài cũng đôi lúc tránh né em mà.”
“Chắc cùng một lý do chứ?” Anh hỏi tiếp.
“Em không nghĩ thế.” Cô mỉm cười dịu dàng. “Em được nghe rằng ngài là một người ăn chơi trác tang phóng đãng, dù em không tin điều đó là sự thật. Nhưng đang là Giáng sinh, và là mùa hoàn hảo cho sự quyến rũ trêu đùa kìa mà. Trừ việc em không nghĩ em không giỏi việc quyến rũ trêu đùa cho lắm.”
“Tại sao vậy?” anh hỏi lại.
“Em không thể hôm nay thích một ai đó rồi ngày mai lại quên ngay người đó được.” Cô khẽ nói.
Họ đã dừng bước tự lúc nào. “Em thích tôi ư?” anh hỏi.
“Câu hỏi đó không công bằng chút nào.” ô nói, và hạ ánh mắt xuống cằm của anh. “Em nghĩ có lẽ chúng ta không nên tách riêng ra.”
“Vì tôi có thể hôn em chăng?” anh tiếp tục.
“Vâng, vì điều đó,” cô trả lời, “và vì em không giỏi trêu ghẹo nữa.”
“Tôi không chắc rằng liệu tôi có giỏi việc gì khác không nữa.” anh nói. “Và tôi đã tách em ra khỏi mọi người quá nhiều lần rồi, phải không? Và tôi cũng đã định hôn em nhiều lần nữa. Nhiều hơn cả khi tôi chỉ định trêu ghẹo em thôi, thật đấy. Tôi không tin rằng tôi khoái việc đánh nhau với cha em đâu. Tôi lỡ yêu hàm răng của mình hơi bị nhiều mất rồi.”
Cô khẽ cười phá lên.
“Và thế là tôi đã phải đấu tranh với bản thân mình đấy.” anh bảo cô. “Đầu tôi thì tự nhủ bản thân rằng phải tránh xa em ra, còn trái tim thì van nài hãy tìm kiếm em vào lôi em ra một góc để - làm gì nhỉ? Hôn em ư? Bịa đặt với em một cách lãng mạn ư? Tôi cũng không biết nữa. Tôi không quen với ngôn ngữ của trái tim cho lắm.”
Cô mỉm cười một cách không chắc chắn với anh.
“Tôi nghĩ có khi tôi nên đề nghị nói chuyện riêng với cha em khi chúng ta về tới nhà,” anh nói, rồi toét miệng cười, “trước khi ông ấy có cơ hội đề nghị nói chuyện riêng với tôi.”
“Ngài chưa thật sự làm gì em cả.” cô nói, giọng có phần hụt hơi. “Và chúng ta không phù hợp với nhau.”
“Thật ư?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Vì tôi là một quý ông còn em không phải một quý bà sao? Tôi hẳn sẽ đồng ý không hề do dự với điều đó trước khi gặp em và trước khi tận mắt thấy cuộc hôn nhân của Randolph trở thành câu chuyện tình yêu cơ đấy. Giờ thì những chuyện đó dường như trở nên vô cùng ngu ngốc. Mọi người đâu thể cứ kết luận về ai đó chỉ dựa vào địa vị chức tước của họ được. Em là Rachel Transome, và tôi đã đem lòng yêu em mất rồi. Mà tôi vừa thốt ra lời điều đó cơ đấy? Những từ đó là những từ khó nói ra lời nhất trong tiếng Anh đấy em biết không.”
“Đó đúng là một cặp yêu nhau phải không ạ?” cô nhỏ nhẹ. “Em đã rất lo hồi đầu tiên nghe thấy chuyện đó. Em đã lo rằng Ellie đã mù quáng với ánh hào quang của việc kết hôn với một bá tước. Và cô ấy là người chị em họ mà em yêu quý nhất. Nhưng ánh hào quang chẳng là gì cả đâu. Khi một cô gái đang yêu, việc người cô yêu là bá tước hay chỉ là một anh thư ký tòa án quèn có gì đáng kể cơ chứ.”
“Em nói theo kinh nghiệm bản thân đấy ư?” Anh hỏi lại.
Cô gật đầu. “Hay là một Nam tước cũng thế.” Cô thêm vào.
“Vậy là tôi phải nói chuyện với cha em đêm nay thôi.” Anh nói. “Được không?”
Cô lại gật đầu.
Và lại là con đường vắng vẻ. Và cả những ngôi sao kia nữa. Buổi nói chuyện với Bác Ben sẽ phải chờ thôi, cho tới khi Ngài Albert hôn Rachel một cách say đắm cho xong đã. Và rồi sau đó họ còn phải cười với nhau, rồi nói đi nói lại với nhau những điều họ vừa nói khá rõ ràng trước đó rồi.
Và rồi những lời tỏ tình đắm đuối mới lại phải được đánh dấu bằng một nụ hôn nữa…
***
Trừ Cô Catherine ra còn thì chẳng ai biết Bác Harry đã mang theo một lượng lớn rượu sâm panh tới Grenfell Parl cả. Ông nhờ anh hầu của mình bê chúng xuống phòng vẽ tranh khi mọi người cuối cùng cũng về nhà xong. Lúc đó đã sau nửa đêm, nhưng không ai có ý định đi ngủ cả, có lẽ trừ mỗi Tom và Bessie, hai người giải thích rằng đám trẻ con của họ có vẻ sẽ dậy sớm hơn cả chim sâu buổi sáng mai ấy chứ.
“Mọi người biết đấy, tôi mang rượu đến.” bác Harry giải thích, “để đi kèm với một thông báo mà Catherine và tôi định sẽ để dành tới ngày Giáng sinh mới đưa ra cùng với Beryl. Rõ ràng không ai trong chúng ta có thể đoán ra thông báo về việc gì, vì hai nhân vật chính trẻ tuổi của chúng ta chẳng cho thấy tí teo cảm tình nào với nhau trong vài ngày vừa rồi cũng như trong hai năm qua cả.”
Mabel đỏ bừng mặt, còn George nhếch mép cười khi tất cả mọi người cười phá lên.
“Chắc mọi người cũng đoán ra đây là một thông báo đính hôn,” bác Harry ung dung nói tiếp, “giữa George nhà chúng tôi và Mabel nhà Beryl. Và thế là gia đình chúng tôi lại được liên kết bằng một mối quan hệ nữa, ngoài cuộc hôn nhân giữa chị gái của Catherine và anh trai của Beryl. Tất nhiên là tôi muốn nói đến cha mẹ của Ellie, cầu Chúa phù hộ linh hồn họ. Giờ thì trước khi nước mắt tuôn rơi và đám ôm hôn tay bắt mặt mừng bắt đầu, hãy mang sâm panh vào đây nào.”
Nước mắt quả thật đã tuôn rơi, những cái ôm chặt, bắt tay cũng bắt đầu, và cả những câu chọc ghẹo, trêu đùa nữa, và thế là một cô Mabel vừa đính hôn nhanh chóng đỏ bừng mặt còn George chỉ toét miệng cười bẽn lẽn, bước tới choàng tay qua vai cô.
“Đám cưới sẽ được tổ chức vào tháng Tư, vào ngày sinh nhật mười chín tuổi của Mabel.” Anh nói để trả lời một câu hỏi của anh họ Aubrey. “Và cháu cũng muốn gửi lời cám ơn chính thức đến Dượng Joe, dù dượng ấy không còn ở bên chúng ta để nghe thấy điều này nữa, vì đã tiếp tục mời chúng ta tới tụ họp cùng nhau ngay cả khi dì đã mất. Vì nếu dượng không làm vậy thì Mabel và cháu vẫn sẽ chỉ nhớ đến nhau như những đứa trẻ con mà thôi.”
Và rồi sâm panh được chuyền tay nhau, rồi thì họ cụng ly chúc tụng cho đôi trẻ vừa đính hôn, cho cha mẹ họ, cho Giáng sinh, cho tình bạn bè thân thiết, cho bất cứ điều gì mà mọi người có thể nghĩ rằng sẽ khiến mọi người ùa lên hưởng ứng vui vẻ chạm cốc với nhau.
Bác Sam cuối cùng cũng đứng dậy và chờ tới khi mọi người đã trở lại im lặng, điều mà chẳng dễ dàng chút nào trong hoàn cảnh này. Ông trông rất cao lớn, bệ vệ và nghiêm túc một cách bất thường.
“Một lần nữa chúng ta nâng cốc nào.” ông nói. “Ellie đã nhấn mạnh nhiều lần trong những lá thư gửi chúng ta, và không ai trong chúng ta có thể nghi ngờ khi biết rõ Joe, rằng những đề nghị đó do anh ấy đưa ra chứ không phải con bé. Chúng ta phải rũ bỏ nỗi đau tang tóc của mình, con bé đã viết, và tới đây tận hưởng Giáng sinh như thể chúng ta chưa từng tận hưởng nó. Chúng ta đã làm điều đó.” Ông quay lại gật đầu với Eleanor đang ngồi trên tay vịn ghế của Cô Ruth. “Phải, chúng ta đã làm điều đó, cháu gái, nhờ có cháu và nhờ có lòng mến khách của chồng cháu cũng như các bạn của anh ấy và ngôi nhà này. Chưa có một Giáng sinh nào như lần này, và kể cả Giáng sinh sắp tới.”
Tiếng thì thầm tán thành bị nén lại một cách bất thường nổi lên trong số các thính giả của ông.
“Nhưng chúng ta phải luôn nhớ tất cả những điều đó. “ông nói tiếp, “rằng chúng ta tận hưởng Giáng sinh này vì Joe, vì đó là nguyện ước cuối cùng của cậu ấy. Hãy cùng nhau nhớ rằng, Giáng sinh này là dành cho cậu ấy, và rằng cậu ấy là người em trai, người dượng, người bác, người anh họ, và là người cha tốt nhất trên thế gian này. Và chúng ta đều nhớ tới cậu ấy.” Ông nâng ly của mình lên. “Chúng tôi đều nhớ cậu, Joe à.”
Cô Beryl và cô Ruth nâng khăn tay lên chậm mắt. Còn những người khác cùng nhau nâng cốc một lần nữa.
Vậy là, Bá tước Falloden nghĩ, nếu anh còn tí chút nghi ngờ nào, chúng cũng phải biến đi thôi. Sự thiếu vắng của những bộ đồ tang, sự rộn rã vui vẻ trong lúc đáng ra họ phải đang khóc lóc đau thương, chính là ý kiến của ngài Joseph Transome. Eleonor cùng mọi người trong gia đình chỉ là đang cố giữ lời hẹn ước với một người đàn ông đang hấp hối và được rất đỗi yêu thương.
Một lời hẹn ước mùa Giáng Sinh.
Anh nhìn qua phía vợ mình bên kia phòng, người không cầm chiếc khăn tay nào chậm mắt hay nâng ly chúc tụng trong tay mà chỉ đan hai bàn tay lại trong lòng. Cô Ruth đang vỗ nhẹ lên hai bàn tay đan chặt ấy bằng bàn tay còn lại của mình trong khi tay kia vẫn không ngừng chậm khăn lên mắt.
Eleanor lại quay lại hình ảnh một bức tượng cẩm thạch. Hoàn toàn không màu sắc, hay xúc cảm hay chuyển động. Đôi mắt nàng dán chặt vào hai bàn tay. Và cuối cùng anh cũng chợt hiểu ra. Anh hiểu tại sao nàng không tỏ ra một chút phản ứng nào khi nhìn thấy đống rơm ngoài cửa nhà cha nàng hay những nắm đấm sắt bọc vải vào buổi sáng sau đám cưới, cũng như tại sao nàng không chạy vội lên gác để gặp ông mà chỉ đứng lặng lẽ sưởi tay bên lò sưởi, ngay cả khi bác sĩ bước vào phòng. Anh cũng hiểu vì sao nàng không để lộ một chút cảm xúc nào khi báo tin cho anh về cái chết của cha nàng. Hay buổi sáng sau đó. Hay cả ngày đưa tang nữa.
Giờ anh hiểu rằng, những cảm xúc của nàng quá sâu sắc và quá đáng sợ tới mức nàng không dám để lộ chúng. Bức tượng cẩm thạch chỉ là cẩm thạch cứng rắn ở một lớp áo giáp mỏng bên ngoài. Dưới lớp áo giáp ấy, nàng là một người phụ nữ nồng hậu, ấm áp và tràn đầy tình yêu thương.
Những mẩu hội thoại lại được tiếp tục, ban đầu còn kìm nén với những tiếng thì thầm, và rồi to dần lên trong niềm hân hoan hạnh phúc. Tom và Bessie đã kiếu từ đi ngủ. Wilfred tán tỉnh Susan và đưa cô ngang qua phòng tới cây đàn dương cầm. Vài người anh em họ khác cũng đi cùng họ tới đó. Ngài Albert nói khẽ gì đó với Bác Ben và hai người bọn họ rời phòng.
Eleanor cũng lặng lẽ lẻn khỏi căn phòng đó mà không nói câu nào với ai. Có lẽ chỉ có chồng nàng nhìn thấy điều đó. Anh đợi thêm vài phút trước khi đi theo nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.