Chương 35: Lăng Điện Chỉ
Hà Câu Lý Đích Ngư
15/04/2013
Lăng Điện Chỉ
Lôi Anh vừa mới hình thành thì sẽ phải trải qua sơ kiếp. Nhưng sơ kiếp của mỗi người đều khác nhau, sơ kiếp ít nhất chỉ có một đạo lôi điện còn tối đa thì có tới ba đạo lôi điện.
Đại đa số người vượt qua sơ kiếp chỉ có một đạo lôi điện, đồng thời cũng nói lên được rằng thực lực của bọn họ bình thường vì trải qua càng nhiều lôi điện sơ kiếp càng nói lên rằng thực lực lúc này càng cao. Mà lúc vượt qua sơ kiếp tu vi tăng lên càng nhanh, thành tựu trong tương lai tất nhiên cũng càng cao. Dù chân lý này không phải là tuyệt đối nhưng tuyệt đại đa số người tu chân đều tuân theo quy luật này.
Sau khi trải qua một kích của kiếp vân, năng lượng cũng không bị tiêu tan ngược lại còn quay cuồng càng dữ dội hơn. Âm dương ngư khổng lồ càng xoay tròn cấp tốc hơn, năng lượng hình thành trong kiếp vân so với kích đầu tiên còn phải khổng lồ hơn. Thân người của Sở Nghị Phong đang ở giữa kiếp vân nên bản thân cảm thụ được áp lực của kiếp vân mang đến cho hắn. Giống như một tòa núi lớn đè xuống, không khí xung quanh dường như đều biến thành chất rắn, đem Sở Nghị Phong cố định bền vững ở dưới kiếp vân. Đây chính là hình thành kết giới thiên nhiên của kiếp vân.
Sở Nghị Phong thân hình phóng lên cao giống như một cây giáo vững chắc trong thiên địa, điện quang quấn quanh bên người, đưa thân xuôi theo ra xa hơn một trượng. Trong đôi mắt lại lóe ra thiểm điện nhè nhẹ màu u lam, đâm thẳng lên bầu trời.
“Ca sát!” đạo lôi điện thứ hai không hề báo trước đột nhiên đánh xuống. Sở Nghị Phong muốn xem chính xác khí lực của Lôi điện liền giơ hai tay lên quá đỉnh đầu, trên tay phát ra hai đạo điện mang màu xanh da trời, bảo vệ chặt chẽ phía trên đỉnh đầu mình.
Lập tức đạo lôi điện thứ hai liền đánh phá sự phòng hộ của Sở Nghị Phong, đánh trúng cánh tay hắn. Sau đó lôi điện truyền vào trong thân thể hắn lại nhiều hơn nữa. Thân hình của Sở Nghị Phong bị đánh bay dữ dội, rơi thẳng xuống dưới.
Thấy được những chuyện này của Sở Nghị Phong làm cho bọn người Dĩnh Hành kinh ngạc một trận. Bọn họ phát hiện người độ kiếp chỉ dựa vào thân thể của mình chống lại thiên kiếp, không những không bày ra tầng tầng kết giới, cấm chế ngược lại ngay cả pháp bảo cũng không cần. Đồng thời trong lòng bọn họ sợ hãi than: "thế này thì quá cường hãn rồi!"
Đáng tiếc bọn họ không biết rằng Sở Nghị Phong không phải không cần kết giới mà là không biết dùng. Huống hồ cho dù hắn có thể bố trí kết giới cũng không nhất định phải làm như vậy, bởi vì Lôi Tiêu Thần đã từng nói qua nguyên nhân, Sở Nghị Phong còn muốn lợi dụng kiếp lôi để tăng cường thực lực.
Sở Nghị Phong chỉ dựa vào thân thể chống lại đạo lôi điện thứ hai. Lúc này điện mang bên ngoài thân của hắn càng tăng lên, cả thân người giống như một con nhím lớn chỉ là không có gai, thay thế chúng chính là ngàn vạn đạo điện mang.
Đạo lôi điện thứ ba cũng không phải chờ đợi lâu lắm. Lôi điện màu tím uốn lượn giống như một con điện long khổng lồ thiêu đốt không khí xung quanh. Tốc độ không nhanh, ngược lại chậm rãi đè xuống nhưng Sở Nghị Phong lại có cảm giác không thể trốn thoát, phảng phất như bốn phía đều bị đạo lôi điện to lớn này trói buộc, nên hắn chỉ có thể ngạnh kháng đạo lôi điện này.
Lúc này Sở Nghị Phong còn chưa có luyện hóa hoàn toàn năng lượng của đạo lôi điện trước đó. Kinh mạch còn đau đớn dị thường nhưng hiện tại không có bất cứ lựa chọn nào khác, chỉ có thể khổ cực nghênh đón mà thôi.
Oanh! Không thể né tránh, cũng không có bất cứ cái gì để ngăn cản. Sở Nghị Phong cùng điện long to lớn đụng vào nhau, sau đó lôi điện biến mất. Sau khi kiếp vân trên bầu trời bốc lên vài lần rồi tiêu tan, trên bầu trời lại một lần nữa xuất hiện ánh sáng.
Mà Sở Nghị Phong cũng đồng thời biến mất. Dĩnh Hành và bọn người Lưu Quánh ở nơi xa quan sát, ai cũng không nhìn thấy được thân ảnh của người vừa mới độ kiếp.
Thanh âm Lưu Đàm có chút run rẩy hỏi Lưu Quánh: ”Lưu trưởng lão, người kia thế nào rồi?"
Lưu Quánh chỉ díp mắt lại nhìn trong chốc lát rồi mới nói: "Hẳn là chết rồi. "
"Vì sao nói hắn đã chết?" Hắc Yểm ở bên kia cũng đang hỏi một câu hỏi tương tự.
Dĩnh Hành giải thích: "Uy lực của kiếp lôi vừa rồi khẳng định chỉ có người Độ Kiếp kỳ mới có thể dẫn phát, mà người Độ Kiếp kỳ dẫn phát thiên kiếp ít nhất phải có sáu đạo lôi điện. Nhưng lúc nãy chỉ có ba đạo nên người độ kiếp kia chỉ có khả năng là chết rồi thôi."
"Ai, đây là thiên uy a. Ai cũng tránh không khỏi, đáng thương cho người này khổ tu cả ngàn vạn năm cuối cùng rơi vào kết cục bay vào trong tro bụi." Lưu Quánh lại ở bên kia cũng cảm thán.
Bất quá cả hai bên đều không có dùng nhiều thời gian để cảm khái. Dĩnh Hành thấy kiếp vân tản mác liền nhằm phía Lưu Quánh. Mà thân thể Hắc Yểm lúc này cũng đã tốt lên một chút nhưng lại không thể chiến đấu mà chỉ có thể tiếp tục chữa thương.
Tuy nhiên hai người Lưu Quánh và Lưu Đàm đồng thời hướng về Dĩnh Hành mà đánh tới, Lưu Quánh lạnh lùng nói: "Không thể để ngươi sống. "
Hai người ở xa xa đã ngưng tự chân nguyên lại, một xanh một đen, phi kiếm trong tay gào thét mà tới.
Dĩnh Hành không dám sơ ý, mặc dù hiện tại hắn là người có tu vi cao nhất ở nơi này nhưng thứ hắn am hiểu nhất không phải là công kích mà là phong ấn. Cho nên vừa rồi hắn đối diện với sự vây bọc của Lưu Đàm cũng không giết chết hoặc trọng thương được hắn, chỉ là gần làm cho hắn chịu vết thương nhỏ mà thôi. Lúc này đối mặt với hai người, hắn lại càng có chút lực bất tòng tâm.
Bất quá sự phòng thủ của Dĩnh Hành lại vô cùng đáng khen ngợi, vì hắn cũng có sách lược ngăn địch của mình. Chỉ thấy trên tay trái của Dĩnh Hành ngưng tụ lại một quang cầu màu trắng, quang cầu này chậm rãi biến lớn che chở một nửa thân người của chính mình. Tay kia lại chỉ huy phi kiếm cùng Lưu Quánh tiến hành tranh đấu.
Sở dĩ lựa chọn Lưu Quánh mà không phải Lưu Đàm là vì trong tay của Lưu Đàm có tấm chắn. Dĩnh Hành oanh kích vài lần đều là không cách nào mà phản lại. Mặt khác thể lực Lưu Quánh lúc này lại có chút suy yếu, với lại trong tay Lưu Quánh lại có Lạc Thần Cung.
Lưu Đàm thấy Dĩnh Hành chỉ tận lực phòng thủ vì vậy hắn yên tâm mạnh dạn tiến công nhưng phi kiếm của hắn và kiếm mang đều không cách nào xuyên qua quang cầu trên tay Dĩnh hành.
Mà Lưu Quánh bên kia lại không được lạc quan cho lắm. Phi kiếm của Dĩnh Hành từng bước bức bách, thậm chí ngay cả lực phòng thủ cũng gần như không có. Trên người sớm đã bị Dĩnh Hành đánh trúng vài lần nếu không phải hắn trốn nhanh thì bây giờ đã sớm mất mạng rồi.
Linh khí ba động rời rạc trên người Hắc Yểm ở phía xa phát ra càng ngày càng mạnh, nhìn bằng mắt có thể thấy Hắc Yểm muốn khôi phục năng lực hành động.
Trong ánh mắt Lưu Quánh lại vừa hiện lên màu sắc tàn nhẫn, quay về phía Lưu Đàm truyền âm nói: "Nhị công tử, ngươi giữ hắn lại, ta sẽ dùng Lạc Thần Cung. "
Nói xong Lưu Quánh liền chạy ra bên ngoài. Khi Dĩnh Hành trông thấy lập tức đuổi sát. Nhưng Lưu Đàm liền giơ tấm chắn nhanh chóng nhích lại gần.
Dĩnh Hành ngay tức khắc hiểu được tâm tư của hai người bọn họ, trong lòng sốt ruột tận lực chém ra một đạo ngân mang đánh Lưu Đàm ra ngoài thật xa, sau đó nhanh chóng đuổi theo Lưu Quánh.
Tuy nhiên Lưu Quánh cũng đã lấy ra được Lạc Thần Cung, một quang tiễn màu đỏ sẫm đang chậm rãi ngưng tụ lại ở trong.
Dĩnh Hành cảm giác được thân thể một trận lạnh buốt. Biết mình đã bị Lạc Thần Cung khóa chặt giống như tử thần ở trước mắt, mà tự mình thì rất nhanh bay đến nơi chính là hoàng Tuyền.
Lưu Quánh mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng nhìn thấy Dĩnh Hành nhanh chóng vọt tới chỗ mình trong miệng dữ tợn cười:" Chậm rồi!"
Xong tay của Lưu Quánh còn chưa có buông ra, quang tiễn còn chưa bắn tới thì đã nghe thấy trong hố to ở phía dưới băng nguyên đột nhiên truyền ra một âm thanh hô: "Lăng Điện chỉ ! "
Trong lòng Lưu Quánh đề cao cảnh giác. Ngay sau đó một đạo điện quang màu xanh da trời từ trong chiếc hố to bắn nhanh tới, mục tiêu thẳng đến Lưu Quánh.
Tốc độ của điện quang bay nhanh dị thường, Lưu Quanh căn bản chưa kịp trốn đi thì điện quang đã đánh trúng hắn rồi.
Điện quang sắc bén làm Lưu Quánh bị điện giật một trận co rúm, phảng phất như đang khiêu vũ, tay kéo Lạc Thần Cung không chịu được liền buông xuống, mà quang tiễn kia lại bắn ra ngoài .
đi xin chút cháo ăn tết :050::050:
Lôi Anh vừa mới hình thành thì sẽ phải trải qua sơ kiếp. Nhưng sơ kiếp của mỗi người đều khác nhau, sơ kiếp ít nhất chỉ có một đạo lôi điện còn tối đa thì có tới ba đạo lôi điện.
Đại đa số người vượt qua sơ kiếp chỉ có một đạo lôi điện, đồng thời cũng nói lên được rằng thực lực của bọn họ bình thường vì trải qua càng nhiều lôi điện sơ kiếp càng nói lên rằng thực lực lúc này càng cao. Mà lúc vượt qua sơ kiếp tu vi tăng lên càng nhanh, thành tựu trong tương lai tất nhiên cũng càng cao. Dù chân lý này không phải là tuyệt đối nhưng tuyệt đại đa số người tu chân đều tuân theo quy luật này.
Sau khi trải qua một kích của kiếp vân, năng lượng cũng không bị tiêu tan ngược lại còn quay cuồng càng dữ dội hơn. Âm dương ngư khổng lồ càng xoay tròn cấp tốc hơn, năng lượng hình thành trong kiếp vân so với kích đầu tiên còn phải khổng lồ hơn. Thân người của Sở Nghị Phong đang ở giữa kiếp vân nên bản thân cảm thụ được áp lực của kiếp vân mang đến cho hắn. Giống như một tòa núi lớn đè xuống, không khí xung quanh dường như đều biến thành chất rắn, đem Sở Nghị Phong cố định bền vững ở dưới kiếp vân. Đây chính là hình thành kết giới thiên nhiên của kiếp vân.
Sở Nghị Phong thân hình phóng lên cao giống như một cây giáo vững chắc trong thiên địa, điện quang quấn quanh bên người, đưa thân xuôi theo ra xa hơn một trượng. Trong đôi mắt lại lóe ra thiểm điện nhè nhẹ màu u lam, đâm thẳng lên bầu trời.
“Ca sát!” đạo lôi điện thứ hai không hề báo trước đột nhiên đánh xuống. Sở Nghị Phong muốn xem chính xác khí lực của Lôi điện liền giơ hai tay lên quá đỉnh đầu, trên tay phát ra hai đạo điện mang màu xanh da trời, bảo vệ chặt chẽ phía trên đỉnh đầu mình.
Lập tức đạo lôi điện thứ hai liền đánh phá sự phòng hộ của Sở Nghị Phong, đánh trúng cánh tay hắn. Sau đó lôi điện truyền vào trong thân thể hắn lại nhiều hơn nữa. Thân hình của Sở Nghị Phong bị đánh bay dữ dội, rơi thẳng xuống dưới.
Thấy được những chuyện này của Sở Nghị Phong làm cho bọn người Dĩnh Hành kinh ngạc một trận. Bọn họ phát hiện người độ kiếp chỉ dựa vào thân thể của mình chống lại thiên kiếp, không những không bày ra tầng tầng kết giới, cấm chế ngược lại ngay cả pháp bảo cũng không cần. Đồng thời trong lòng bọn họ sợ hãi than: "thế này thì quá cường hãn rồi!"
Đáng tiếc bọn họ không biết rằng Sở Nghị Phong không phải không cần kết giới mà là không biết dùng. Huống hồ cho dù hắn có thể bố trí kết giới cũng không nhất định phải làm như vậy, bởi vì Lôi Tiêu Thần đã từng nói qua nguyên nhân, Sở Nghị Phong còn muốn lợi dụng kiếp lôi để tăng cường thực lực.
Sở Nghị Phong chỉ dựa vào thân thể chống lại đạo lôi điện thứ hai. Lúc này điện mang bên ngoài thân của hắn càng tăng lên, cả thân người giống như một con nhím lớn chỉ là không có gai, thay thế chúng chính là ngàn vạn đạo điện mang.
Đạo lôi điện thứ ba cũng không phải chờ đợi lâu lắm. Lôi điện màu tím uốn lượn giống như một con điện long khổng lồ thiêu đốt không khí xung quanh. Tốc độ không nhanh, ngược lại chậm rãi đè xuống nhưng Sở Nghị Phong lại có cảm giác không thể trốn thoát, phảng phất như bốn phía đều bị đạo lôi điện to lớn này trói buộc, nên hắn chỉ có thể ngạnh kháng đạo lôi điện này.
Lúc này Sở Nghị Phong còn chưa có luyện hóa hoàn toàn năng lượng của đạo lôi điện trước đó. Kinh mạch còn đau đớn dị thường nhưng hiện tại không có bất cứ lựa chọn nào khác, chỉ có thể khổ cực nghênh đón mà thôi.
Oanh! Không thể né tránh, cũng không có bất cứ cái gì để ngăn cản. Sở Nghị Phong cùng điện long to lớn đụng vào nhau, sau đó lôi điện biến mất. Sau khi kiếp vân trên bầu trời bốc lên vài lần rồi tiêu tan, trên bầu trời lại một lần nữa xuất hiện ánh sáng.
Mà Sở Nghị Phong cũng đồng thời biến mất. Dĩnh Hành và bọn người Lưu Quánh ở nơi xa quan sát, ai cũng không nhìn thấy được thân ảnh của người vừa mới độ kiếp.
Thanh âm Lưu Đàm có chút run rẩy hỏi Lưu Quánh: ”Lưu trưởng lão, người kia thế nào rồi?"
Lưu Quánh chỉ díp mắt lại nhìn trong chốc lát rồi mới nói: "Hẳn là chết rồi. "
"Vì sao nói hắn đã chết?" Hắc Yểm ở bên kia cũng đang hỏi một câu hỏi tương tự.
Dĩnh Hành giải thích: "Uy lực của kiếp lôi vừa rồi khẳng định chỉ có người Độ Kiếp kỳ mới có thể dẫn phát, mà người Độ Kiếp kỳ dẫn phát thiên kiếp ít nhất phải có sáu đạo lôi điện. Nhưng lúc nãy chỉ có ba đạo nên người độ kiếp kia chỉ có khả năng là chết rồi thôi."
"Ai, đây là thiên uy a. Ai cũng tránh không khỏi, đáng thương cho người này khổ tu cả ngàn vạn năm cuối cùng rơi vào kết cục bay vào trong tro bụi." Lưu Quánh lại ở bên kia cũng cảm thán.
Bất quá cả hai bên đều không có dùng nhiều thời gian để cảm khái. Dĩnh Hành thấy kiếp vân tản mác liền nhằm phía Lưu Quánh. Mà thân thể Hắc Yểm lúc này cũng đã tốt lên một chút nhưng lại không thể chiến đấu mà chỉ có thể tiếp tục chữa thương.
Tuy nhiên hai người Lưu Quánh và Lưu Đàm đồng thời hướng về Dĩnh Hành mà đánh tới, Lưu Quánh lạnh lùng nói: "Không thể để ngươi sống. "
Hai người ở xa xa đã ngưng tự chân nguyên lại, một xanh một đen, phi kiếm trong tay gào thét mà tới.
Dĩnh Hành không dám sơ ý, mặc dù hiện tại hắn là người có tu vi cao nhất ở nơi này nhưng thứ hắn am hiểu nhất không phải là công kích mà là phong ấn. Cho nên vừa rồi hắn đối diện với sự vây bọc của Lưu Đàm cũng không giết chết hoặc trọng thương được hắn, chỉ là gần làm cho hắn chịu vết thương nhỏ mà thôi. Lúc này đối mặt với hai người, hắn lại càng có chút lực bất tòng tâm.
Bất quá sự phòng thủ của Dĩnh Hành lại vô cùng đáng khen ngợi, vì hắn cũng có sách lược ngăn địch của mình. Chỉ thấy trên tay trái của Dĩnh Hành ngưng tụ lại một quang cầu màu trắng, quang cầu này chậm rãi biến lớn che chở một nửa thân người của chính mình. Tay kia lại chỉ huy phi kiếm cùng Lưu Quánh tiến hành tranh đấu.
Sở dĩ lựa chọn Lưu Quánh mà không phải Lưu Đàm là vì trong tay của Lưu Đàm có tấm chắn. Dĩnh Hành oanh kích vài lần đều là không cách nào mà phản lại. Mặt khác thể lực Lưu Quánh lúc này lại có chút suy yếu, với lại trong tay Lưu Quánh lại có Lạc Thần Cung.
Lưu Đàm thấy Dĩnh Hành chỉ tận lực phòng thủ vì vậy hắn yên tâm mạnh dạn tiến công nhưng phi kiếm của hắn và kiếm mang đều không cách nào xuyên qua quang cầu trên tay Dĩnh hành.
Mà Lưu Quánh bên kia lại không được lạc quan cho lắm. Phi kiếm của Dĩnh Hành từng bước bức bách, thậm chí ngay cả lực phòng thủ cũng gần như không có. Trên người sớm đã bị Dĩnh Hành đánh trúng vài lần nếu không phải hắn trốn nhanh thì bây giờ đã sớm mất mạng rồi.
Linh khí ba động rời rạc trên người Hắc Yểm ở phía xa phát ra càng ngày càng mạnh, nhìn bằng mắt có thể thấy Hắc Yểm muốn khôi phục năng lực hành động.
Trong ánh mắt Lưu Quánh lại vừa hiện lên màu sắc tàn nhẫn, quay về phía Lưu Đàm truyền âm nói: "Nhị công tử, ngươi giữ hắn lại, ta sẽ dùng Lạc Thần Cung. "
Nói xong Lưu Quánh liền chạy ra bên ngoài. Khi Dĩnh Hành trông thấy lập tức đuổi sát. Nhưng Lưu Đàm liền giơ tấm chắn nhanh chóng nhích lại gần.
Dĩnh Hành ngay tức khắc hiểu được tâm tư của hai người bọn họ, trong lòng sốt ruột tận lực chém ra một đạo ngân mang đánh Lưu Đàm ra ngoài thật xa, sau đó nhanh chóng đuổi theo Lưu Quánh.
Tuy nhiên Lưu Quánh cũng đã lấy ra được Lạc Thần Cung, một quang tiễn màu đỏ sẫm đang chậm rãi ngưng tụ lại ở trong.
Dĩnh Hành cảm giác được thân thể một trận lạnh buốt. Biết mình đã bị Lạc Thần Cung khóa chặt giống như tử thần ở trước mắt, mà tự mình thì rất nhanh bay đến nơi chính là hoàng Tuyền.
Lưu Quánh mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng nhìn thấy Dĩnh Hành nhanh chóng vọt tới chỗ mình trong miệng dữ tợn cười:" Chậm rồi!"
Xong tay của Lưu Quánh còn chưa có buông ra, quang tiễn còn chưa bắn tới thì đã nghe thấy trong hố to ở phía dưới băng nguyên đột nhiên truyền ra một âm thanh hô: "Lăng Điện chỉ ! "
Trong lòng Lưu Quánh đề cao cảnh giác. Ngay sau đó một đạo điện quang màu xanh da trời từ trong chiếc hố to bắn nhanh tới, mục tiêu thẳng đến Lưu Quánh.
Tốc độ của điện quang bay nhanh dị thường, Lưu Quanh căn bản chưa kịp trốn đi thì điện quang đã đánh trúng hắn rồi.
Điện quang sắc bén làm Lưu Quánh bị điện giật một trận co rúm, phảng phất như đang khiêu vũ, tay kéo Lạc Thần Cung không chịu được liền buông xuống, mà quang tiễn kia lại bắn ra ngoài .
đi xin chút cháo ăn tết :050::050:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.