Chương 65: Người thay thế
Hạ Tường Lam
26/09/2023
Nam Dạ Huyền lúc này cảm thấy bản thân mình hèn mọn vô cùng “Vậy em xem như anh là thế thân của A Sở cũng được mà.”
Vũ Bắc Nguyệt khẽ lắc đầu “Anh và A Sở là hai con người hoàn toàn khác nhau, dù mặt anh và A Sở giống nhau như hai giọt nước nhưng mà anh mãi mãi không thể nào thay thế hình bóng của A Sở được.”
Nam Dạ Huyền nghe câu này cảm thấy đột nhiên tức giận tột cùng, anh nắm chặt tay thành nắm đấm cố gắng kìm chế bản thân, chưa có một cô gái nào có thể từ chối anh thẳng thừng như vậy.
“Em cũng nói là giống nhau như hai giọt nước vậy em cứ xem là A Sở đi, mỗi lúc bên cạnh anh em cứ gọi anh là A Sở cũng có sao đâu.”
Vũ Bắc Nguyệt lắc đầu “Như vậy là không công bằng cho anh đâu Nam Dạ Huyền, em không thể nào làm được như vậy hết.”
Nam Dạ Huyền tức giận đấm mạnh một cái xuống cái gối mà Vũ Bắc Nguyệt đang nằm, vẻ mặt tức giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán, anh nghiến răng nghiến lợi lạnh lẽo lên tiếng “Vũ Bắc Nguyệt tôi ôn nhu dịu dàng với em thì em không muốn vậy thì sau này đừng có trách thô bạo với em, tôi đã hạ mình như thế mà em vẫn lòng dạ sắt đá, suốt ngày cứ A Sở, A Sở, một người đã chết có thể bảo vệ em mang đến cho em hạnh phúc của hiện tại không mà suốt ngày cứ mở miệng ra là A Sở vậy hả?”
Vũ Bắc Nguyệt sợ hãi nhắm mắt lại cô nghĩ rằng Nam Dạ Huyền sẽ mặc kệ cảm xúc của cô mà xâm chiếm thể xác cô nhưng anh đã không làm như vậy, cô cảm nhận được phần giường bên cạnh mình lún xuống.
Giọng nói hòa hoãn của Nam Dạ Huyền vang lên “Tối nay tôi chỉ muốn được ngủ bên cạnh em thôi, không cần phải sợ, nếu em không đồng ý tôi tuyết đối không ép buộc em đâu.”
Vũ Bắc Nguyệt quay người nhìn bóng lưng của Nam Dạ Huyền thì cảm thấy áy náy vì không thể đáp lại tình cảm của anh, cô thích anh nhưng lại không muốn phản bội lại A Sở, lúc này cô cảm thấy khó xử vô cùng không biết nên đi theo con tim hay là lí trí nữa.
Vũ Bắc Nguyệt đang cặm cụi làm tranh trong phòng ngủ của Nam Dạ Huyền thì anh đi vào rồi bất ngờ lấy ra một sợi dây chuyền tự tay đeo lên cổ của cô.
“Đây là cái gì vậy hả?”
Nam Dạ Huyền tỏ vẻ thờ ơ đáp “Hôm nay đấu giá được trong buổi đấu giá quyên góp từ thiện dù sao anh cũng không dùng được nên tặng cho em đấy.
Vũ Bắc Nguyệt nhìn sợi dây chuyền có mặt hình cỏ bốn lá đính hạt màu trắng rất tinh xảo đẹp mắt thì cũng rất thích “Cảm ơn anh nha Dạ Huyền.”
“Không cần khách sáo vậy đâu.”
Vũ Bắc Nguyệt đẩy nhanh tiến độ làm tranh không muốn day dưa với Nam Dạ Huyền nữa, cô sợ càng ở gần anh thì cô sẽ phản bội lại tình yêu với A Sở nên muốn mau chóng rời đi.
Nam Dạ Huyền cũng nhìn ra Vũ Bắc Nguyệt đang có ý né tránh mình nên khi bức tường làm gần xong thì anh lại cho người đến cào hết tranh vẽ ra để Vũ Bắc Nguyệt làm lại từ đầu giữ chân cô ở lại nhà mình càng lâu càng tốt.
Lần thứ nhất…lần thứ hai thì Vũ Bắc Nguyệt còn cho rằng Nam Dạ Huyền đổi ý muốn thay đổi tranh nhưng đến lần thứ ba thì cô cũng nhận ra anh đang kéo dài thời gian bắt cô ổ lại bên cạnh mình thôi.
Vũ Bắc Nguyệt cau mày nhìn Nam Dạ Huyền rồi lên tiếng “Rốt cuộc anh muốn cái gì đây hả Nam Dạ Huyền, đây là lần thứ ba rồi đó, tôi không làm nữa.”
Nam Dạ Huyền hừ một tiếng “Hợp đồng em đã ký rồi, chẳng lẽ em tính để nguyên mảng tường xấu xí như thế này trong phòng anh sao Vũ Bắc Nguyệt?”
Vũ Bắc Nguyệt cay cú nhưng vẫn phải tiếp tục làm cho xong bức tranh phù điêu trong phòng ngủ của Nam Dạ Huyền.
Một buổi chiều nọ, Vũ Bắc Nguyệt đột nhiên nhận được tin nhắn của Vũ Đình Hiên hẹn cô đến một nhà kho bỏ hoang để gặp mặt có chuyện quan trọng liên quan đến việc mất tích của mẹ cô.
Vũ Bắc Nguyệt vẫn chưa điều tra được manh mối vụ mẹ cô mất tích nên đành đến gặp Vũ Đình Hiên, tuy nhiên lúc cô đến nhà kho bỏ hoang đó thì mới biết đây chỉ là cái bẫy thôi người hẹn cô không phải là Vũ Đình Hiên mà là Liễu Yên Đan.
“Chị chờ em lâu lắm rồi đó Bắc Nguyệt à?”
Vũ Bắc Nguyệt nhìn Liễu Yên Đan bằng ánh mắt cảnh giác rồi lên tiếng “Đột nhiên chị hẹn tôi ra đây làm gì hả?”
Liễu Yên Đan cầm một cái bình xịt rồi xịt nước về phía của Vũ Bắc Nguyệt khiến cô ngất xỉu rồi trói cô lại, lúc cô tỉnh dậy thì đã bị trói cả hai tay và hai chân rồi.
Liễu Yên Đan nhếch môi cười lên tiếng “Tỉnh rồi sao Bắc Nguyệt?”
Vũ Bắc Nguyệt nhíu mày “Chị làm vậy là có ý gì hả? Ba tôi và anh Đình Hiên mà biết chị dám đối xử với tôi như vầy thì chị chết chắc.”
Liễu Yên Đan tự tin lên tiếng đáp “Vậy còn phải xem mày có sống sót rời khỏi chỗ này không đã, tao vốn không muốn tính toán với này rồi nhưng vì mày mà Đình Hiên nhiều lần dao động không muốn kết hôn với tao, nghĩ đi nghĩ lại thì tao thấy chỉ có cách mày biến mất khỏi thế giới này thì anh ấy mới có thể hồi tâm chuyển ý thôi, hôm nay tao sẽ tiễn mày một đoạn nha Vũ Bắc Nguyệt.”
Liễu Yên Đan đổ săn xung quanh nhà kho bỏ hoang cô ta cầm bật lửa trong tay rồi mỉm cười một cách độc ác “Nếu có trách thì trách bản thân mình đừng có trách tao nha Vũ Bắc Nguyệt.”
Liễu Yên Đan cầm bất lửa đốt một mảnh giấy rồi quăn xuống đất, bên dưới đã có đầy dầu hỏa rồi nên mau chóng bốc cháy, lửa cháy ngày càng nhiều khói bốc lên ngùn ngụt khiến Liễu Yên Đan cảm thấy ngộp nên bỏ đi trước.
Vũ Bắc Nguyệt khẽ lắc đầu “Anh và A Sở là hai con người hoàn toàn khác nhau, dù mặt anh và A Sở giống nhau như hai giọt nước nhưng mà anh mãi mãi không thể nào thay thế hình bóng của A Sở được.”
Nam Dạ Huyền nghe câu này cảm thấy đột nhiên tức giận tột cùng, anh nắm chặt tay thành nắm đấm cố gắng kìm chế bản thân, chưa có một cô gái nào có thể từ chối anh thẳng thừng như vậy.
“Em cũng nói là giống nhau như hai giọt nước vậy em cứ xem là A Sở đi, mỗi lúc bên cạnh anh em cứ gọi anh là A Sở cũng có sao đâu.”
Vũ Bắc Nguyệt lắc đầu “Như vậy là không công bằng cho anh đâu Nam Dạ Huyền, em không thể nào làm được như vậy hết.”
Nam Dạ Huyền tức giận đấm mạnh một cái xuống cái gối mà Vũ Bắc Nguyệt đang nằm, vẻ mặt tức giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán, anh nghiến răng nghiến lợi lạnh lẽo lên tiếng “Vũ Bắc Nguyệt tôi ôn nhu dịu dàng với em thì em không muốn vậy thì sau này đừng có trách thô bạo với em, tôi đã hạ mình như thế mà em vẫn lòng dạ sắt đá, suốt ngày cứ A Sở, A Sở, một người đã chết có thể bảo vệ em mang đến cho em hạnh phúc của hiện tại không mà suốt ngày cứ mở miệng ra là A Sở vậy hả?”
Vũ Bắc Nguyệt sợ hãi nhắm mắt lại cô nghĩ rằng Nam Dạ Huyền sẽ mặc kệ cảm xúc của cô mà xâm chiếm thể xác cô nhưng anh đã không làm như vậy, cô cảm nhận được phần giường bên cạnh mình lún xuống.
Giọng nói hòa hoãn của Nam Dạ Huyền vang lên “Tối nay tôi chỉ muốn được ngủ bên cạnh em thôi, không cần phải sợ, nếu em không đồng ý tôi tuyết đối không ép buộc em đâu.”
Vũ Bắc Nguyệt quay người nhìn bóng lưng của Nam Dạ Huyền thì cảm thấy áy náy vì không thể đáp lại tình cảm của anh, cô thích anh nhưng lại không muốn phản bội lại A Sở, lúc này cô cảm thấy khó xử vô cùng không biết nên đi theo con tim hay là lí trí nữa.
Vũ Bắc Nguyệt đang cặm cụi làm tranh trong phòng ngủ của Nam Dạ Huyền thì anh đi vào rồi bất ngờ lấy ra một sợi dây chuyền tự tay đeo lên cổ của cô.
“Đây là cái gì vậy hả?”
Nam Dạ Huyền tỏ vẻ thờ ơ đáp “Hôm nay đấu giá được trong buổi đấu giá quyên góp từ thiện dù sao anh cũng không dùng được nên tặng cho em đấy.
Vũ Bắc Nguyệt nhìn sợi dây chuyền có mặt hình cỏ bốn lá đính hạt màu trắng rất tinh xảo đẹp mắt thì cũng rất thích “Cảm ơn anh nha Dạ Huyền.”
“Không cần khách sáo vậy đâu.”
Vũ Bắc Nguyệt đẩy nhanh tiến độ làm tranh không muốn day dưa với Nam Dạ Huyền nữa, cô sợ càng ở gần anh thì cô sẽ phản bội lại tình yêu với A Sở nên muốn mau chóng rời đi.
Nam Dạ Huyền cũng nhìn ra Vũ Bắc Nguyệt đang có ý né tránh mình nên khi bức tường làm gần xong thì anh lại cho người đến cào hết tranh vẽ ra để Vũ Bắc Nguyệt làm lại từ đầu giữ chân cô ở lại nhà mình càng lâu càng tốt.
Lần thứ nhất…lần thứ hai thì Vũ Bắc Nguyệt còn cho rằng Nam Dạ Huyền đổi ý muốn thay đổi tranh nhưng đến lần thứ ba thì cô cũng nhận ra anh đang kéo dài thời gian bắt cô ổ lại bên cạnh mình thôi.
Vũ Bắc Nguyệt cau mày nhìn Nam Dạ Huyền rồi lên tiếng “Rốt cuộc anh muốn cái gì đây hả Nam Dạ Huyền, đây là lần thứ ba rồi đó, tôi không làm nữa.”
Nam Dạ Huyền hừ một tiếng “Hợp đồng em đã ký rồi, chẳng lẽ em tính để nguyên mảng tường xấu xí như thế này trong phòng anh sao Vũ Bắc Nguyệt?”
Vũ Bắc Nguyệt cay cú nhưng vẫn phải tiếp tục làm cho xong bức tranh phù điêu trong phòng ngủ của Nam Dạ Huyền.
Một buổi chiều nọ, Vũ Bắc Nguyệt đột nhiên nhận được tin nhắn của Vũ Đình Hiên hẹn cô đến một nhà kho bỏ hoang để gặp mặt có chuyện quan trọng liên quan đến việc mất tích của mẹ cô.
Vũ Bắc Nguyệt vẫn chưa điều tra được manh mối vụ mẹ cô mất tích nên đành đến gặp Vũ Đình Hiên, tuy nhiên lúc cô đến nhà kho bỏ hoang đó thì mới biết đây chỉ là cái bẫy thôi người hẹn cô không phải là Vũ Đình Hiên mà là Liễu Yên Đan.
“Chị chờ em lâu lắm rồi đó Bắc Nguyệt à?”
Vũ Bắc Nguyệt nhìn Liễu Yên Đan bằng ánh mắt cảnh giác rồi lên tiếng “Đột nhiên chị hẹn tôi ra đây làm gì hả?”
Liễu Yên Đan cầm một cái bình xịt rồi xịt nước về phía của Vũ Bắc Nguyệt khiến cô ngất xỉu rồi trói cô lại, lúc cô tỉnh dậy thì đã bị trói cả hai tay và hai chân rồi.
Liễu Yên Đan nhếch môi cười lên tiếng “Tỉnh rồi sao Bắc Nguyệt?”
Vũ Bắc Nguyệt nhíu mày “Chị làm vậy là có ý gì hả? Ba tôi và anh Đình Hiên mà biết chị dám đối xử với tôi như vầy thì chị chết chắc.”
Liễu Yên Đan tự tin lên tiếng đáp “Vậy còn phải xem mày có sống sót rời khỏi chỗ này không đã, tao vốn không muốn tính toán với này rồi nhưng vì mày mà Đình Hiên nhiều lần dao động không muốn kết hôn với tao, nghĩ đi nghĩ lại thì tao thấy chỉ có cách mày biến mất khỏi thế giới này thì anh ấy mới có thể hồi tâm chuyển ý thôi, hôm nay tao sẽ tiễn mày một đoạn nha Vũ Bắc Nguyệt.”
Liễu Yên Đan đổ săn xung quanh nhà kho bỏ hoang cô ta cầm bật lửa trong tay rồi mỉm cười một cách độc ác “Nếu có trách thì trách bản thân mình đừng có trách tao nha Vũ Bắc Nguyệt.”
Liễu Yên Đan cầm bất lửa đốt một mảnh giấy rồi quăn xuống đất, bên dưới đã có đầy dầu hỏa rồi nên mau chóng bốc cháy, lửa cháy ngày càng nhiều khói bốc lên ngùn ngụt khiến Liễu Yên Đan cảm thấy ngộp nên bỏ đi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.