Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em

Chương 3: Chương 1.2

Scotland Chiết Nhĩ Miêu

08/06/2017

Lúc về đến nhà đã tối muộn, Nghiêm Chân khóa xe cẩn thận rồi nhẩn nha đi lên lầu. Tòa nhà này đã hơi xuống cấp, bước lên cầu thang là từng lớp, từng lớp bụi nhào xuống. Cô lấy chìa khóa mở cửa, còn chưa tra chìa vào ổ cửa đã được mở ra từ bên trong, một khuôn mặt hiền từ hé ra sau cánh cửa: “Tiểu Chân, về đấy hả con?”

“Bà nội.” Nghiêm Chân tươi cười, đặt túi xách xuống, “Nội đói chưa nội, con nấu cơm luôn đây.”

Bà cụ thấy cô cả người ướt nhẹp, vội nói, “Không vội, con vào tắm rửa thay quần áo đi đã. Ướt hết cả rồi kìa.”

Cô tắm nhanh, thay đồ xong, buộc cao tóc lên rồi đi nấu cơm. Bà nội đi theo sau cô, hỏi, “Sao hôm nay về muộn thế hả con? Ở trường có chuyện gì à?”

“Không có gì, phải họp thôi ạ.” Nghiêm Chân trả lời, “Nội ơi, ở trường con người ta đang có chính sách mua nhà trả góp dành cho giáo viên. Con nghĩ, hay là chúng ta cũng đổi sang căn nhà mới đi.”

“Thế phải cần nhiều tiền lắm hả con?” Bà nội xót cháu.

“Không sao đâu ạ. Giờ con có một ít tiền tiết kiệm, chắc là có thể đóng được khoản trả trước, số còn lại con trích lương tháng ra trả dần dần.”

Bà nội thở dài, đưa tay vuốt vuốt mái tóc còn ướt sũng của Nghiêm Chân, bảo, “Thế thì vất vả lắm, thôi con ạ. Với lại, giờ quan trọng nhất không phải chuyện nhà cửa, mà là chuyện riêng của con.”

Nghiêm Chân ngơ ngác: “Chuyện riêng của con? Chuyện gì ạ?”

Bà nội cười híp cả mắt lại, “Hai mươi bảy tuổi đầu rồi, con nói xem còn chuyện gì nữa hả?”

Nghiêm Chân hiểu ra, vội quay đi, “Con không vội.”

“Con không vội nhưng bà nội vội.” Bà nội vẫn kiên trì, “Hôm qua chị Lý nhà đối diện bảo muốn giới thiệu cho con một người đấy. Bà đợi con về rồi hẹn ngày giờ. Sao hả?”

Xem ra lần này quyết làm đến nơi đến chốn rồi, Nghiêm Chân đành chịu, chỉ biết gật đầu,

“Nếu mà có thì gặp gỡ xem sao vậy.”

Bà nội hài lòng, rồi chợt nhớ ra điều gì, gí tay lên trán cô, “Không được đi cho có lệ đâu đấy!”

“Biết rồi ạ.” Nghiêm Chân vờ sốt ruột, “Nội ra ngoài trước đi, con phải nấu cơm đây.”

Cuối cùng đã được yên tĩnh, Nghiêm Chân nhìn căn bếp, bất đắc dĩ cười khổ.

Đang nấu cơm, bà nội bỗng đẩy cửa đi vào, Nghiêm Chân vừa đảo thức ăn vừa hỏi, “Nội, lại gì nữa ạ?”

“Tiểu Chân, có điện thoại.” Bà nội cười híp mí nói, “Là đàn ông đấy nhé.”

Đàn ông? Nghiêm Chân ngẩn người, tắt bếp rồi nhận lấy điện thoại. “Xin chào, tôi là Nghiêm Chân.”

“Chào cô Nghiêm, tôi là phụ huynh em Cố Gia Minh.” - Một giọng nam trầm ấm rõ ràng.

“Vâng, chào anh ạ.”

“Chiều nay bận suốt nên thật không phải giờ này còn làm phiền đến cô giáo. Có chuyện gì sao cô?” Ngữ khí của đầu dây bên kia rất điềm nhiên, như thể nhận được điện thoại của giáo viên đã là chuyện thường nhật.

“À, không có chuyện gì lớn đâu. Chỉ là em Cố Gia Minh nói với tôi rằng có thể anh sẽ không đi họp phụ huynh được. Tôi muốn tự mình xác nhận lại thôi.” Nghiêm Chân trả lời.

Ra là như vậy, thằng oắt con. Cố Hoài Việt thầm mắng trong lòng, lại hỏi thêm, “Khi nào họp phụ huynh vậy cô?”

“Hai ngày nữa ạ.”

Cố Hoài Việt mỉm cười: “Thế chắc là kịp, tôi sẽ đến họp.”

“Vậy thì tốt.” Nghiêm Chân thở phào nhẹ nhõm, cúp điện thoại.

Bà nội tiến lại gần: “Tiểu Chân, ai đấy?”

Nghiêm Chân day day hai bên thái dương, “Nội ơi, sao nội nghĩ xa xôi thế, là phụ huynh của học sinh lớp con ạ.”

Bà nội bĩu môi, “Còn không phải nội lo nghĩ cho việc cả đời của con hay sao. Cũng chẳng chịu hiểu cho trên đời ngoài nội ra còn ai có tấm lòng này nữa không. Nội nói con biết, nội nghĩ kĩ rồi, đợi con lấy chồng xong, nội sẽ dọn về nhà anh con dưới quê, không kè kè trước mắt để con than phiền đâu.”



Nghiêm Chân là con một, người anh mà bà nội nhắc đến là con lớn của bác cả. Bố Nghiêm Chân mất đã mười mấy năm. Cô lớn lên nhờ sự nuôi nấng của bà nội và bác cả, hai năm trở lại đây đã tìm được việc làm nên thường xuyên đón bà về ở cùng ít lâu.

Càng nói càng lạc đề, Nghiêm Chân lắc lắc đầu, không dám nói nhiều trong lúc bà cụ đang giận dỗi, hơn nữa, để bà cụ yên tâm, hai hôm sau cô đành đi gặp người mà thím Lý giới thiệu.

Nghiêm Chân ngồi trong quán café, tay cầm tách cafe, chăm chú lắng nghe người đàn ông đối diện thao thao bất tuyệt.

“Cô Nghiêm là cô giáo à? Dạy cấp hai, cấp ba, hay đại học thế? Nghề giáo tốt lắm, làm được giảng viên đại học lại càng tốt, đãi ngộ cao mà nhàn nhã.” Anh ta ngưng lại rồi hỏi,

“Mạn phép hỏi, thu nhập hàng tháng của cô Nghiêm là bao nhiêu nhỉ?”

Nghiêm Chân nhẹ nhàng cười, “Tôi là giáo yên tiểu học, lương tháng cũng không cao lắm.”

“Giáo viên tiểu học à?”

“Vâng, giáo viên tiểu học.” Nghiêm Chân quấy nhẹ thìa cafe, “Hiện giờ giáo dục lấy trẻ làm trung tâm. Giáo viên tiểu học cũng rất vất vả.”

“Cũng phải.” Anh ta ngượng nghịu gật đầu, lại hỏi tiếp, “Thế, chắc cô Nghiêm biết cách ứng phó với bọn trẻ con lắm nhỉ?”

“Tàm tạm ạ.” Nghiêm Chân miễn cưỡng đáp lời, “Tôi mới làm giáo viên, còn phải rèn luyện nhiều.”

Người đàn ông kia hỏi suốt cả buổi, cuối cùng cũng thôi. Anh ta không hài lòng với những câu trả lời nhận được. Cô gái ngồi đối diện chẳng có vẻ gì là muốn tiết lộ nhiều hơn. Xem ra buổi coi mắt này xôi hỏng bỏng không rồi.

Trong lúc anh ta còn đang rầu rĩ, Nghiêm Chân nhìn lướt qua đồng hồ, mở lời: “Thứ lỗi, chiều nay tôi còn có cuộc họp. Nếu được, tôi xin phép đi trước.”

“À, được chứ được chứ.” Anh ta xua xua tay.

Nghiêm Chân ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn rút tiền trong ví ra đưa cho phục vụ, “Tôi thanh toán tiền cafe.”

Kỳ thực, Nghiêm Chân tương đối ác cảm với những chuyện coi mắt thế này, vậy nên dù đối phương có cảm tình với cô đến mấy thì cô cũng chỉ nói qua nói lại vài câu rồi rút lúi. Không phải cô mất lịch sự, cô chỉ cảm thấy rằng, tìm kiếm tình yêu theo cách này không sao tin cậy được.

Ra khỏi quán cafe, Nghiêm Chân liền đi vội tới trường.

Cuộc họp phụ huynh bắt đầu lúc hai giờ chiều, cô đã đến sớm trước một tiếng, chuẩn bị tài liệu xong xuôi là đi về phía lớp học. Mỗi lần họp phụ huynh đều chiếu theo lệ cũ, cũng dễ hiểu vì sao lần nào Nghiêm Chân cũng phải chuẩn bị kĩ càng như vậy.

Trong lớp, không ít phụ huynh đã tới, còn chưa bước vào phòng học, Nghiêm Chân đã nhận ra buổi họp phụ huynh lần này có điều rất khác. Bởi vì nhìn qua cửa sổ, cô trông thấy một người mặc quân phục ngồi giữa lớp. Thoáng nghĩ, Nghiêm Chân hiểu ra ngay, người này chắc hẳn là bố của Cố Gia Minh.

Đứng trên bục giảng, Nghiêm Chân vô tình liếc nhìn người đàn ông kia. Anh ta hơi cúi đầu, cấp hiệu trên vai có hai sao, hai gạch. Có lẽ là quân hàm Trung tá, Nghiêm Chân nghĩ thầm. Đúng lúc người đàn ông kia ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, anh ta lịch sự gật đầu với cô, Nghiêm Chân lấy lại bình tĩnh, khẽ mỉm cười, bắt đầu cuộc họp.

Xét tổng thể, thành tích của học sinh lớp Nghiêm Chân rất khá, nên mỗi lần họp phụ huynh, chủ đề chính mà cô đề cập tới là biểu dương những học sinh xuất sắc, còn với mấy em hay gây chuyện nghịch ngợm, đều chỉ nhắc nhở qua loa. Hôm nay, Nghiêm Chân cũng chỉ thoáng nhắc đến tên mấy học sinh cá biệt, hy vọng khi về nhà phụ huynh dạy bảo các em chu đáo hơn, để các em tập trung hơn vào việc học. Buổi họp phụ huynh kéo dài một giờ đồng hồ kết thúc rất nhanh. Cuối buổi họp, Nghiêm Chân đã quen với việc bị phụ huynh vây quanh, hỏi han chuyện này chuyện nọ, khó khăn lắm mới tiễn được các phụ huynh này ra về. Nghiêm Chân thở ra một hơi, vừa ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thấy anh Trung tá vẫn còn ngồi ở đó.

Anh Trung tá đứng dậy, bước về phía bục giảng, dáng người cao hơn một mét tám vừa vặn ánh mắt ngang tầm với Nghiêm Chân đang đứng trên bục. Đối diện với người đàn ông khí thế oai nghiêm này, Nghiêm Chân cố giữ bình tĩnh nói, “Chào anh...” Nhìn bộ quân phục của anh ta, cô đắn đo không biết phải xưng hô ra sao.

Anh ta cười lịch thiệp: “Ban nãy cô có nhắc đến tên của Cố Gia Minh, nên tôi muốn trao đổi với cô vấn đề giáo dục cháu.”

Thấy Nghiêm Chân gật đầu đồng ý, anh ta hơi ngoảnh ra sau, hướng về phía cửa gọi: “Cố Gia Minh, đi vào đây.”

Lập tức đã thấy một cậu bé đeo cặp sách trên lưng bám mép cửa ghé vào: “Thủ trưởng, gọi con ạ?”

Anh ta nhướng mày: “Nghỉ, nghiêm, bước đều bước...”

Cậu bé bĩu môi, nhưng vẫn làm theo lệnh. Người đàn ông xoa đầu cậu nhìn sang bên cô giáo: “Cô Nghiêm, xin hỏi dạo này thành tích của Cố Gia Minh ở trường thế nào?”

Nghiêm Chân nhìn qua hai người, người lớn biểu cảm trầm tĩnh, dáng vẻ rất kiên nhẫn; người bé nét mặt uất ức, cặp mắt to đen láy tội nghiệp nhìn cô. Người lớn như nhận ra được Nghiêm Chân đang khó xử cất lời: “Không sao hết, cô giáo cứ nói.”

Nghiêm Chân mỉm cười: “Cũng không có gì, quả thực em Cố Gia Minh cần bảo ban một chút, nhưng nhìn chung thành tích cũng rất tốt.”

Anh ta đã nắm được tình hình, gõ đầu Cố Gia Minh: “Vâng, cảm ơn cô giáo.” Nói rồi xốc nách Cố Gia Minh lên. Cố Gia Minh ngại cô giáo còn đang ở đây không dám gào toáng lên, chỉ có thể dùng đôi mắt sáng đen lay láy ra sức nhìn trừng trừng anh ta.

Anh Trung tá lịch thiệp nói lời chào, dắt tay Cố Gia Minh bước ta ngoài.

Nghiêm Chân chăm chú nhìn hai người họ một hồi, lắc lắc đầu cười. Đúng là một cặp cha con thú vị.

***



Cổng lớn Cố viên, một chiếc ô tô vừa đậu lại.

Cửa xe mở ra, người đàn ông bước xuống trước, sau đó cánh cửa bên ghế phụ lại mở, lúc này người bước xuống là Cố Gia Minh. Khi đã đứng vững, cậu bé tay chắp sau lưng, đưa mắt lườm lườm vị người lớn đang nhìn mình cười mỉm kia một lần nữa, rồi đưa chân bước đi.

Anh Trung tá lắc đầu, gõ lên cửa kính chỗ lái xe ngồi: “Phùng Trạm, lát nữa cậu ra sân bay đón người, không cần hỏi là ai, chỉ việc tìm người nào đen nhất mặc quân phục là được.”

“Rõ.” Phùng Trạm hồ hởi nhận lệnh.

Trong nhà, thím út của Cố Gia Minh là Lương Hòa vừa thấy cậu bé hùng hổ xông vào, lập tức ra đón: “Làm gì mà chạy vội thế? Bố với chú con đâu?”

Cố Gia Minh hừ mạnh: “Đừng nhắc hai người đó trước mặt con.” Cậu bé rất tức giận, hậu quả cực kì nghiêm trọng.

Lương Hòa xoa đầu cậu, dỗ dành: “Thôi mà, đừng giận nữa. Thím nghe chú út nói, chuyến bay của bố con bị chậm giờ, lẽ ra có thể đến kịp đấy chứ. Với lại, đâu có sao đâu, chú út thay bố đi họp phụ huynh cho con rồi còn gì?”

Đây mới chính là chuyện khiến Cố Gia Minh giận nhất. Họp phụ huynh thì đã họp rồi, cũng đã có một người mặc quân phục ngồi vào chỗ của cậu rồi, nhưng người đó là chú út, không phải bố! Bố cậu hiện giờ vẫn thảnh thơi trên chiếc máy bay đang trên đường về kìa.

“Nhưng không giống nhau!” Cậu bé bĩu môi, vẫn còn tức giận.

Lương Hòa tươi cười, xoa đầu cậu bé: “Thôi mà, tối nay có bánh sữa bơ mà con thích ăn nhất đấy, mau đi ăn đi, tối muộn một chút là bố con về rồi.”

Quả nhiên mắt Cố Gia Minh sáng rỡ đưa cặp sách cho Lương Hòa rồi chạy thẳng vào bếp. Lương Hòa đứng sau cậu, lắc đầu bật trời. Trông bộ dạng như con mèo ham ăn thế kia, còn đâu dáng vẻ hậu duệ nhà tướng nữa cơ chứ.

Bậc đại trưởng bối trong nhà họ Cố là ông Cố Trường Chí, một nhà cách mạng thời kì trước, đã lăn lộn nơi chiến trường suốt chiến tranh giải phóng thập tử nhất sinh, đến thập niên tám mươi của thế kỷ hai mươi được phong hàm Tướng. Vị lão tướng này có ba người con trai. Con cả Cố Hoài Thanh, hiện đảm nhiệm chức vụ Bí thư tỉnh ủy một tỉnh ở miền Nam. Hai người con trai còn lại đều đang phục vụ trong quân đội. Trong đó, con thứ Cố Hoài Việt giữ chức Tham mưu trưởng Sư đoàn A, Binh chủng Tăng-Thiết giáp thuộc Quân khu B; con út Cố Hoài Ninh thì nhậm chức Đoàn trưởng Đoàn Tăng-Thiết giáp, Sư đoàn T, cùng quân đoàn với anh trai. Theo lý mà nói, tiền đồ của cả ba người con đều xán lạn như vậy, vợ chồng lão Tướng quân Cố nên vui mừng mới phải. Nhưng cả ba lại đều không thường xuyên ở bên cha mẹ cũng đủ khiến hai ông bà cụ rầu lòng, nhất là bà Cố - Lý Uyển.

Bà Lý Uyển là vợ sau của ông Cố Trường Chí, sinh cho ông được hai người con trai. Con thứ Cố Hoài Việt là con lớn của bà Lý Uyển, Cố Hoài Ninh là con út. Vì Cố Hoài Thanh không phải con do bà sinh ra nên cũng không tiện đặt ra nhiều yêu cầu, nhưng Cố Hoài Việt và Cố Hoài Ninh lại khác, đặc biệt là cậu con út Cố Hoài Ninh còn mang trọng trách gánh vác gia đình. Từ sau khi cô con dâu út Lương Hòa sinh được một cặp song sinh, bà Lý Uyển chỉ mong sao cả nhà họ ở luôn thành phố C, mỗi dịp lễ Tết hằng năm, nhất định phải gọi điện giục họ trở về. Lần này chẳng phải cũng là giục về đó sao.

Lương Hòa cười cười, nhớ lại cuộc điện thoại Cố Hoài Ninh nhận được trước khi lên máy bay. Là anh hai đang tham gia diễn tập quân sự ở vùng Tây Bắc gọi tới. Cô còn tưởng có chuyện gì quan trọng, không ngờ lại là giao phó chuyện gia đình - đi họp phụ huynh cho ông tướng con.

Cố Hoài Ninh cười: “Việc dạy dỗ con anh sao lại cũng ném sang cho em?”

Đầu bên kia im lặng vài giây: “Chuyến bay bị hoãn, về tới nơi chắc chắn cũng không đến kịp. Chú đến điểm danh hộ anh đi. Lần này cô giáo đã gọi tận nơi rồi, nhất định là thằng oắt có vấn đề gì nghiêm trọng.”

Cố Hoài Ninh cười nhận lời, còn Lương Hòa nghĩ bụng, phen này ông tướng con lại phải đau lòng rồi.

***

Thực ra, theo như kế hoạch ban đầu của Cố Hoài Việt, anh vẫn có thể đến họp phụ huynh đúng giờ. Nhưng chẳng ngờ vì lý do thời tiết, máy bay lại bị hoãn mấy trong, nên đợi đến lúc Cố Hoài Việt về tới nhà đã là mười giờ tối.

Xe đậu ngay ngắn trước cổng Cố viên, Cố Hoài Việt xuống xe, bước vào sân thấy trong đại sảnh còn sáng đèn, nghỉ ắt hẳn mọi người trong nhà vẫn đang đợi mình. Anh đứng ngoài cửa, chỉnh lại quân dụng, day day giữa hai đầu mày rồi mới sải bước đi vào.

Vừa trông thấy, mẹ anh liền ra đón, anh vội cười nói: “Mẹ, mẹ lại làm quá lên rồi.”

Bà Lý Uyển nhẹ giọng trách: “Còn nói nữa à, trông con đày nắng này.” Mỗi lần anh và cậu em Cố Hoài Ninh đi diễn tập trở về, mẹ anh là người hay cằn nhằn nhất, chuyện này cả nhà đều biết.

Ông Cố Trường Chí giũ giũ tờ báo, hắng giọng: “Đi lính bao năm rồi cũng chỉ là một đợt diễn tập đối kháng thông thường, có chuyện gì được?”

Ông vừa nói dứt lời liền bị bà Lý Uyển trừng mắt. Kỳ thực, ông Cố bên ngoài cứng miệng nhưng trong mềm lòng. Dẫu rằng suốt một đời, súng đạn gì cũng đã từng trải qua, nhưng người già khó tránh được đôi chút mềm yếu, trong lòng cũng không khỏi lo lắng, chẳng qua là không để người khác nhìn thấy. Lần này, con trai đã trở về, ông đặt tờ báo xuống, yên tâm lên lầu nghỉ ngơi.

Bà Lý Uyển vừa đi theo ông vừa dặn dò Cố Hoài Việt: “Dạ dày con chịu sao nổi đồ ăn trên máy bay. Cơm tối còn phần trong bếp, bảo chị Trương hâm nóng lại cho. Nhất thiết phải ăn tối đấy.”

Cố Hoài Việt cười cười nói: “Biết rồi ạ, mẹ mau nghỉ ngơi đi.”

Hai cụ lên lầu, cuối cùng đã yên tĩnh, còn lại ba người nhìn nhau bất đắc dĩ đều cười. Lương Hòa về phòng chăm sóc con nhỏ để lại không gian cho hai anh em trò chuyện.

Cố Hoài Việt nhấp một ngụm trà, lắc lắc đầu, giọng khản đặc nói lạc cả đi: “Họp phụ huynh thế nào?”

“Con trai anh không hài lòng.”

“Thế à?” Anh mỉm cười, “Nằm trong dự kiến. Nhưng mà lần này đúng là lỗi tại anh. Đã đồng ý với nó rồi lại không về kịp.”

Cố Hoài Ninh im lặng vài giây, nói: “Anh hai, có câu này chắc anh cũng không muốn nghe.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook