Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em
Chương 41: Chương 18.2
Scotland Chiết Nhĩ Miêu
06/07/2017
Nghiêm Chân cũng mỉm cười, không khuyên nhủ nữa. Thực ra cô hiểu rõ, ông cụ sợ một mình cô ở lại sẽ lo lắng đứng ngồi không yên nên mới ngồi đây cùng
cô. Cố Hoài Việt từng nói với cô, ông cụ kiệm lời, nhưng tình yêu thương đối với con cái không kém gì bà Lý Uyển, nếu bỗng một ngày tìm đến ông
cụ để chuyện trò tâm sự thì tức là phương hướng cuộc đời đã xuất hiện
vấn đề nghiêm trọng rồi. Nghiêm Chân khi đó nghe xong chỉ cười cười,
nhưng giờ nghĩ lại mới thấy quả đúng là như vậy. Ông cụ, thấu hiểu lòng
người hơn bất cứ một ai.
Cô lưỡng lự giây lát, rồi vẫn nghiêng đầu sang: “Bố ạ, hôm qua, con đã gặp cô Tưởng Di rồi.”
Ông cụ ồ một tiếng: “Hai người đã trò chuyện rồi?”
“Vâng, lúc trước cô ấy có đến gặp con mấy lần, lần nào cũng coi như là buồn bã ra về. Hôm qua cuối cùng chúng con đã ngồi lại nói chuyện.”
“Có câu trả lời rồi chứ?”
“Rồi ạ.” Nghiêm Chân cúi gằm, giọng nói hơi khàn, “Cô ấy nói, không phải cô ấy.”
Câu trả lời này không hề khiến ông Cố quá đỗi bất ngờ, ông ngập ngừng, nhìn sang Nghiêm Chân, “Vậy con có hỏi chị ấy ai là mẹ ruột của con không?”
Nghiêm Chân gật đầu, tóm tắt lại những lời bà Tưởng Di đã nói ngày hôm qua cho ông cụ nghe.
Ông cụ nghe xong, im lặng, hồi lâu mới cất tiếng thở dài: “Bố con là một anh hùng, không phải người chiến sĩ nào cũng có thể rời xa quê hương kiên trì trấn thủ trên cao nguyên suốt thời gian dài như thế. Còn cả mẹ con nữa, họ, đều xứng đáng được kính phục.”
Khóe miệng Nghiêm Chân khẽ cong cong, trong lòng lại dâng lên một nỗi xót xa kì lạ, “Tiếc là, con đã sống gần ba mươi năm trên đời mới biết tới sự tồn tại của họ.”
“Không được nói thế.” Ông cụ an ủi cô, “Khi đó con còn nhỏ, nếu để con lớn lên cùng gánh nặng ấy thì quá vất vả, bà nội con không nói là có cái lý của bà, đổi lại là bố cũng sẽ làm như vậy thôi.”
“Con hiểu ạ.” Nghiêm Chân cúi đầu, “Con không oán trách ai, bất kể là bố mẹ ruột của con hay bà nội và bố con, con làm bao nhiêu đi nữa cũng không bằng được những hy sinh của họ.”
“Vậy tức là con đã nghĩ thông suốt rồi đấy.” Ông cụ cười cười, “Nhưng bố để ý thấy con từ hôm qua đến giờ cứ lơ đễnh, sao thế con?”
Nghiêm Chân nghe vậy càng cúi thấp, im lặng rất lâu mới trả lời: “Con chỉ cảm thấy hơi rối bời, con không biết phải đối diện với cô Tưởng Di thế nào, con cũng thấy áy náy với anh Hoài Việt còn cả bà nội, con không biết phải nói với bà rằng con đã biết được sự thật ra sao, rồi cả bố mẹ ruột của con nữa...” Quá nhiều vấn đề, gần như chèn ép khiến cô không sao thở nổi.
Ông cụ hiểu được tâm trạng phức tạp của cô thời điểm này, “Tất cả những điều này đều là vật cản, vượt qua như thế nào thì con phải tự mình quyết định, đừng để những ngày tháng sau này phải hối hận là được”
Lời khuyên chân thành của ông cụ làm cho sống mũi Nghiêm Chân cay cay, suy tư hồi lâu, cuối cùng cô hạ quyết tâm: “Bố, con muốn đi Tây Tạng.”
“Đi Tây Tạng?”
“Con muốn đi thăm bố mẹ ruột của con.” Nghiêm Chân giải thích, “Mấy ngày qua con vẫn nghĩ xem mình nên làm thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, con nhận ra là con nhất thiết phải đi một chuyến. Nếu như không đến thăm họ, chắc cả đời này con sẽ không thể yên lòng được ạ.”
“Việc này dĩ nhiên là nên làm, bố cũng không có lý do để phản đối.” Ông cụ cười, “Nhưng mà con ạ, Hoài Việt thì sao?”
Đây chính là điều khiến cô còn do dự. Nghiêm Chân siết nhẹ nắm tay đặt trên đầu gối, nói giọng khàn khàn: “Con không biết ạ.” Người mà cô không biết phải đối diện như thế nào nhất là anh, chính là anh. “Thực ra con muốn nói với anh ấy, nhưng lại không biết phải nói sao cả.”
“Nếu như nó biết, chắc chắn sẽ không để con đi một mình đâu.”
“Con hiểu ạ.” Nghiêm Chân thấp giọng nói, “Nhưng con không thể để anh ấy đi cùng con được.” Một là, vết thương ở chân anh chưa lành; hai là, những chuyện này cô phải tự mình giải quyết.
Ông cụ sau khi nghe xong, không hề lên tiếng. Qua một lúc ông đứng thẳng dậy, đi về phía cửa phòng phẫu thuật. Tuy có một lớp kính, nhưng từ ngoài nhìn vào cũng không thấy được gì. Ông đứng ngay đó, trầm mặc rất lâu mới thong thả xoay người lại, nói ra hai chữ: “Đi đi.”
“Dạ?” Lời ông nói quá nhanh, Nghiêm Chân ngay lập tức còn chưa nghe rõ.
“Bố bảo con hãy đi đi.” Ông cụ điềm đạm nhắc lại một lần, “Là vấn đề thì sớm muộn gì cũng phải giải quyết, cứ làm lần lượt. Phía Hoài Việt, nếu con thực sự không mở lời được, bố sẽ nói giúp con. Ở trên đó cực khổ lắm, con đừng đi một mình thì hơn, đi cùng với đoàn giáo viên của trường lên Tây Tạng tình nguyện đi.
“Bố...”
Sự sắp xếp tỉ mỉ chu đáo đến như vậy khiến cô vừa cất tiếng đã nghẹn lời, ông cụ vỗ vai cô, “Bố cho con thời gian, nhưng con cũng phải bảo đảm, vượt qua được chướng ngại này thì không suy nghĩ gì nữa, sống cho thật hạnh phúc.”
“Vâng ạ.” Nghiêm Chân gật đầu.
***
Ca mổ của Cố Hoài Việt tiến hành rất thuận lợi. Sự chuẩn bị kĩ càng trước khi lên bàn mổ lại cộng thêm y thuật tinh thâm của vị bác sĩ già, ca phẫu thuật kết thúc sớm hơn dự kiến.
Lúc Cố Hoài Việt được đẩy ra ngoài vẫn đang trong trạng thái gây mê, vị bác sĩ già dặn dò, khi thuốc mê hết tác dụng, chỗ mổ sẽ khó tránh khỏi đau ghê gớm, nhắc cô nhất thiết phải chăm sóc cẩn thận.
Nghiêm Chân gật đầu, nhìn sắc mặt anh nhợt nhạt, hốc mắt đã thấm ướt. Còn Cố Hoài Việt cũng rất giỏi chịu đựng, vật vã hai ngày sau phẫu thuật mà không hề kêu đau lấy một tiếng, cho đến ngày thứ ba mới xem như tỉnh táo hoàn toàn.
Khoảnh khắc anh mở mắt, Nghiêm Chân đang chỉnh lại chăn cho anh, đột ngột bị anh nắm lấy tay, sau phen hoảng hồn mới thấy rõ anh đã tỉnh lại, sắc mặt hơi tái nhưng trên miệng nở nụ cười. Nghiêm Chân mau chóng quay đi, không nhìn thẳng vào anh. Cố Hoài Việt cũng không sốt ruột, chậm rãi cọ sát lòng bàn tay cô, đến lúc cô không nhịn được ngứa quay đầu lại trừng mắt với anh, anh mới trông thấy hốc mắt cô đã đỏ hoe. Anh nói giọng đã lạc đi: “Mấy hôm nữa là khỏe thôi.”
“Em biết.” Nghiêm Chân nở một nụ cười, “Anh khát không, em rót cho anh chút nước nhé.”
“Ừ.”
Cô rót cho anh một cốc nước, lại đỡ anh nhấc người dậy, Cố Hoài Việt dựa vào tay cô uống vài ngụm, rồi lại nhìn cô không rời.
“Trên mặt em có dính gì à?” Nghiêm Chân bị anh nhìn đến nổi da gà.
“Có. Tiều tụy, lo lắng, cả mệt mỏi nữa.” Cố Hoài Việt vừa quan sát cô vừa nói, cho đến khi Nghiêm Chân không chống đỡ nổi trừng mắt nhìn thì anh mới cười, “Em chuẩn bị tăng thêm một bệnh nhân cho bệnh viện đấy à?”
“Đâu ra!” Nghiêm Chân ra vẻ dữ dằn, “Anh đó, anh cứ ngủ đi thì hơn, hễ tỉnh lại là lắm chuyện.”
Nói không lại được anh thì đánh trống lảng, đúng là một cô gái ngốc nghếch, anh trầm giọng cười, nắm lấy tay cô, “Không ngủ nữa đâu, đợi không lâu nữa chúng mình sẽ về nhà, cho em được nghỉ ngơi tử tế.”
“Thế thì anh mau mau khỏe lại đi.” Nghiêm Chân nói nhẹ nhàng.
“Được.” Cố Hoài Việt mỉm cười đáp lời.
Lần này anh không hứa suông nữa. Sau ca mổ, anh hồi phục rất nhanh, qua mấy ngày nữa là đã có thể xuất viện. Theo như lời Cố Hoài Việt nói, họ là lính nên xương cốt đều cứng cáp.
Người trong Sư đoàn cũng lần lượt kéo tới không ít, đều là những sĩ quan trẻ tuổi, nói chuyện với Cố Hoài Việt cũng không hề kiêng dè. Nghiêm Chân ngồi một bên nghe mấy người họ chọc cười cũng cảm thấy hứng thú, đúng lúc cô đi ra ngoài thì nghe thấy một anh Thiếu tá hỏi Cố Hoài Việt: “Tham mưu trưởng, nghe nói sang năm anh được điều tới trường quân sự làm giảng viên, chuyện này là thật đấy ạ?”
Giảng viên? Nghiêm Chân dừng bước, nhìn Cố Hoài Việt vẻ ngạc nhiên. Sao chưa từng nghe anh nhắc tới?
Cố Hoài Việt liếc nhìn cô rồi mới nói: “Mấy cậu nghe ai đồn cái tin này thế hả?”
“Chuyện này anh khỏi cần biết, dù gì trong Sư đoàn nhiều tin tức loạn lắm. Lão Lưu bảo anh là nhân tài trong lĩnh vực huấn luyện, mọi người đều không muốn anh đi.”
Cố Hoài Việt cười cười: “Được rồi, các cậu khen tôi xin nhận. Chuyện này vẫn chưa quyết định, đến lúc đó rồi nói.”
Nghiêm Chân ngồi suốt bên giường im lặng, trong đầu chợt nhớ tới chuyện cần bảo mật mà anh đã nói trước ca mổ, lẽ nào chính là chuyện này?
“Nghĩ ngợi gì đấy?” Tiễn đám sĩ quan ra về, Cố Hoài Việt vừa trở lại đã thấy Nghiêm Chân đang ngồi thừ người bên giường.
“Có phải là thật không?” Nghiêm Chân ngước lên hỏi anh.
“Cái gì thật, cái gì không?”
“Giời ạ, anh đừng giả ngây nữa.” Nghiêm Chân nôn nóng, “Anh đó, anh chuẩn bị chuyển sang làm quan văn thật à? Không đi lính nữa?”
Cố Hoài Việt mỉm cười ngắm nhìn vẻ sốt sắng của cô, qua một lúc nét mặt mới nghiêm túc lại, nói: “Ừ, không làm lính nữa.”
Năm chữ này, nói ra thì nhẹ nhàng, nhưng để quyết định lại thật khó khăn. Nhưng đâm lao phải theo lao, anh muốn làm thì phải làm cho trọn vẹn.
“Làm thế sao được?”
“Có gì mà không được. Sau này em và Gia Minh sẽ là lính của anh.” Cố Hoài Việt cười nói, “Từ ngày kết hôn đến giờ không thể chăm sóc chu đáo cho em và Gia Minh, giờ lại còn phải chịu khổ cùng anh thời gian rất rất dài như thế, đã đến lúc anh phải bù đắp cho hai mẹ con rồi.”
“Hoài Việt...”
“Cảm động chưa?” Cố Hoài Việt nhăn nhở, “Nếu cảm động rồi thì tặng cho anh thêm một lính nữa đi, hai người có vẻ hơi ít.”
Nghiêm Chân níu chặt áo anh, không biết nên nói gì cho phải, mãi lâu sau, dưới ánh mắt thậm chí có phần mong mỏi của anh, cô nói: “Hoài Việt, chúng mình hãy tạm xa nhau một thời gian.”
Đúng như dự đoán, người anh cứng đờ lại, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: “Em có ý gì?”
“Em, ý em là, em chuẩn bị đi Tây Tạng một chuyến, nên phải xa nhau một thời gian.”
Lời chưa nói hết đã có cảm giác anh thở phào nhẹ nhõm: “Anh lại tưởng thế nào, làm hết hồn.” Nói xong anh gõ đầu cô một cái: “Lần sau nói chuyện không được lấp lửng.”
Nghiêm Chân cúi đầu không lên tiếng.
“Không cần xa nhau, nếu em muốn đi thật thì anh cùng đi với em.”
“Không được!” Nghiêm Chân gạt đi, “Chân anh vừa mới mổ xong, không thể đi tới nơi lạnh như thế được!”
“Không sao.” Cố Hoài Việt cười, “Anh vẫn chịu được một chút lạnh lẽo ấy, anh có phải người tàn tật đâu.”
“Thế cũng không được.”
“Nghiêm Chân…” Anh giữ chặt tay cô, muốn nói rõ với cô rằng mình không hề gì.
“Có nói thế nào cũng không được!” Nghiêm Chân gạt tay anh ra, nói lớn giọng, hai người chừng như đều giật mình.
Rất nhanh, Cố Hoài Việt thu tay lại, đầu mày khẽ chau: “Nghiêm Chân, rốt cuộc có chuyện gì?”
Nghiêm Chân nhìn anh, trong lòng có quá nhiều điều muốn nói, ngay lúc này lại không biết mở lời ra sao, cho đến khi cửa phòng bệnh vọng lại một giọng nói: “Để bố nói với nó.”
Hai người cùng lúc nhìn ra ngoài cửa, là ông cụ.
Nghiêm Chân gần như bất lực nhìn ông cụ, cuối cùng vẫn phải để ông thay cô nói thành lời. Cô nhìn Cố Hoài Việt, ánh mắt anh không hề xao động, vẫn dán chặt vào cô. Dưới cái nhìn chằm chằm như vậy của anh, Nghiêm Chân đóng cửa phòng lại, rời đi. Cô thật vô dụng, vào lúc hai người đối mặt với nhau cô lại trốn tránh. Cô vốn tưởng như vậy sẽ thấy nhẹ lòng, nhưng ngồi ở dãy ghế dài bên ngoài phòng bệnh cô vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên. Trông về cánh cửa dày dặn kia, cô cũng không nghe thấy được bên trong đang nói những gì, chỉ có thể ôm mặt thấy lòng mình nặng trĩu.
Chờ đợi không biết bao lâu, lâu đến mức cô không nhịn được muốn gõ cửa thì bên trong bất chợt vang lên một tiếng đổ vỡ cực lớn, mí mắt cô giật mạnh, đứng bật dậy khỏi ghế, không nghĩ ngợi gì nữa xông lên trước gõ cửa.
Nhưng có người còn nhanh hơn cô, một giây trước khi cô gõ vào, cửa đã được mở ra. Cố Hoài Việt đứng trước mặt cô, sau lưng là bộ ấm trà thủy tinh bị anh làm rơi trên sàn, vỡ tan nát, cô nhìn thấy mà sửng sốt
“Hoài Việt…” Cô gần như hét lên thất thanh, kéo tay anh lên, bàn tay còn nguyên vẹn không tổn thương khiến cô khẽ thở phào, rồi sau lại sững sờ, vì Cố Hoài Việt lật tay lại nắm chặt tay cô, nói với cô bằng ngữ điệu căng thẳng: “Em đi theo anh.”
Trong ấn tượng ban đầu của Nghiêm Chân, Cố Hoài Việt chỉ có hai loại biểu cảm: nụ cười mỉm lịch thiệp hoặc sự điềm đạm xa cách. Sau khi kết hôn, cô phát hiện ra anh còn đen tối, còn biết chơi xấu, biết nổi nóng. Có một loại cảm xúc cô rất ít khi bắt gặp từ anh, đó là giận dữ. Cho dù là lần trước ở thành phố B, anh nổi nóng với cô trong lối đi khu tập thể cũng là do bị cô ép chứ không hề cố ý. Vậy bây giờ thì sao? Anh đã bị mình làm cho tức giận một cách hoàn toàn triệt để rồi à? Nghiêm Chân bất lực nghĩ thầm.
Anh dắt cô đến vườn hoa nhỏ trong bệnh viện Quân khu, nằm ở chỗ khuất không nói, từ đây nhìn ra còn có thể trông thấy ngọn núi cao nhất thành phố B, phong cảnh tuyệt đẹp. Nơi cảnh đẹp này được phát hiện ra là nhờ thời gian trước cô ngày ngày đi dạo cùng anh, không ngờ thời điểm này anh lại đưa cô tới đây.
Thực tình, hiện giờ Nghiêm Chân không hiểu được anh. Anh dắt cô đến đây, cô cũng đã chuẩn bị hứng chịu hết thảy cơn giận của anh rồi, nhưng vào đúng lúc này, anh lại đột ngột hất tay cô ra, quay lưng lại với cô không nói một lời. Từ sau lưng, Nghiêm Chân có thể nhìn ra đôi bàn tay anh siết chặt, dường như đang cố sức đè nén điều gì. Cô khẽ cử động, không nhịn được nữa cất tiếng gọi tên anh: “Hoài Việt.”
“Em đừng nói gì.” Cố Hoài Việt phất tay chặn cô mở lời, sợ cô chưa nghe rõ còn nhắc lại thêm một lần nữa, “Em đừng nói gì hết.”
Anh ghìm giọng rất thấp, cả người cũng căng cứng, Nghiêm Chân hiểu, anh đang kìm nén không nổi giận với mình. Không biết vì sao, cô chợt thấy sống mũi cay cay, mắt đã ướt nhòa.
“Hoài Việt.” Cô nắm chặt tay anh, mặc cho nước mắt chầm chậm lăn dài, “Em xin lỗi, em...”
Cô muốn nói gì đó, thế nhưng bàn tay anh lại đột nhiên rút ra khỏi tay cô. Cô ngỡ ngàng mở to mắt nhìn anh quay người lại, càng kinh ngạc hơn khi thấy mắt anh đã đỏ hoe. Cô gần như vô thức đưa tay lên chạm vào mắt anh, nhưng chưa kịp chạm tới đã bị anh kéo vào trong lòng.
“Sao anh lại không biết, em là một kẻ ngốc đến như thế nhỉ?” Lời này, anh như nghiến răng nói ra, sức lực ấy qua vòng ôm của anh Nghiêm Chân có thể cảm nhận rõ ràng. Nghe câu nói ấy, Nghiêm Chân muốn khóc, muốn gào khóc thảm thiết một trận trong vòng tay anh, vì cô biết, anh nói vậy nghĩa là anh không trách cô, anh không đành lòng trách cô cho được.
“Cố Hoài Việt, Cố Hoài Việt, Cố Hoài Việt...” Cô choàng tay ôm cổ anh, thút thít không thành tiếng, như muốn trút ra hết những nỗi sợ hãi, buồn tủi ở trong lòng.
“Nghiêm Chân, em có biết là anh làm gì không?” Anh nhẹ nhàng thả cô ra, nhìn bộ dạng cô khóc lóc rối bời, khàn giọng nói: “Anh là lính, sao em lại một mình chịu đựng bao nhiêu chuyện như vậy mà không cho anh biết? Em có biết tâm trạng của anh vừa rồi sau khi nghe ông cụ kể hết không, suýt chút nữa anh không nhịn được, suýt chút nữa anh không nhịn được muốn cho em một trận em có biết không? Trên đời sao lại có một người như em thế này cơ chứ, đánh trận còn phải hiệp đồng tác chiến, sao mà đến phiên em thì lại để một mình em đơn thương độc mã xông trận hả? Em có ngốc không thế?”
Cô ngốc, ngốc hết thuốc chữa. Thẩm Mạnh Kiều nói đúng, là cô chột dạ, chột dạ đến mức ngay cả khi hạnh phúc cũng chỉ có thể lén lút trộm vui. Ngay từ khi bắt đầu anh đã nói hết với cô mọi điều, thẳng thắn chân thành cho đến tận cùng, còn cô lại đồng ý lấy anh với ý đồ trả thù kẻ khác. Tức cười hơn nữa là, cuối cùng phát hiện tất cả đều là sai lầm, tâm trạng này, cô phải nói với anh như thế nào?
“Em không muốn liên lụy đến anh thêm nữa.” Cô vừa khóc vừa nói, “Em chỉ muốn xử lý xong xuôi mọi chuyện trước rồi sống hạnh phúc với anh.”
“Quan trọng đến thế sao?” Anh vén mái tóc đã thấm đẫm nước mắt của cô, nhìn đôi mắt cô khóc đến sưng đỏ, “Vì lý do gì mà bắt đầu quan trọng đến thế sao? Chỉ cần bây giờ chúng mình đang ở bên nhau, sau này cũng sẽ mãi mãi ở bên nhau không phải đã đủ rồi à?”
Nghiêm Chân gần như không dám tin ngước mắt nhìn anh, Cố Hoài Việt chỉ đành cười khổ một tiếng, xem ra bắt buộc phải để cô biết được suy nghĩ thật sự của mình, vì cô không giống anh.
“Nghiêm Chân, người đã nếm trải qua sinh ly tử biệt sẽ không dễ dàng lưu tâm đến điều gì nữa, họ học được cách xem nhẹ mọi thứ, chưa từng nắm giữ cũng sẽ không sợ mất đi. Trước khi gặp em anh là người như vậy, sau khi gặp em thì đã có ngoại lệ. Anh không còn trẻ nữa, thế nên lãng phí thời gian đau đớn khổ sở vì những chuyện không quan trọng anh không đành lòng. Không đành lòng, em hiểu không?”
Vậy nên anh nói cô ngốc nghếch, ngốc đến độ muốn lãng phí bao nhiêu thời gian để làm một việc khiến cả hai người họ đều khó chịu, ngốc đến độ không tin tưởng anh.
“Em xin lỗi.”
Cố Hoài Việt nhìn cô, hít sâu vào một hơi rồi nói: “Nếu như anh nói anh quan tâm em, anh yêu em, em có còn tiếp tục bỏ anh lại để một mình gánh vác những thứ đó nữa không?”
Anh chưa bao giờ từng nói ra ba chữ “anh yêu em” này, trong lễ cưới đầu tiên anh nói với Lâm Kha là “anh đồng ý”. Anh đồng ý đảm đương trách nhiệm của người chồng, bảo vệ cô ấy, thương yêu cô ấy.
Nhưng lúc này đây, anh nói rằng “anh yêu em”, không có hôn lễ, không có người làm chứng, nhưng ý nghĩa mà ba chữ này chất chứa đã đủ nói lên tất cả.
Hiểu được hết những điều này, Nghiêm Chân không kìm được che miệng lại, nghẹn ngào nói bên tai anh: “Không đâu, không bao giờ nữa đâu.”
Bởi vì, cô cũng không đành lòng.
Cô lưỡng lự giây lát, rồi vẫn nghiêng đầu sang: “Bố ạ, hôm qua, con đã gặp cô Tưởng Di rồi.”
Ông cụ ồ một tiếng: “Hai người đã trò chuyện rồi?”
“Vâng, lúc trước cô ấy có đến gặp con mấy lần, lần nào cũng coi như là buồn bã ra về. Hôm qua cuối cùng chúng con đã ngồi lại nói chuyện.”
“Có câu trả lời rồi chứ?”
“Rồi ạ.” Nghiêm Chân cúi gằm, giọng nói hơi khàn, “Cô ấy nói, không phải cô ấy.”
Câu trả lời này không hề khiến ông Cố quá đỗi bất ngờ, ông ngập ngừng, nhìn sang Nghiêm Chân, “Vậy con có hỏi chị ấy ai là mẹ ruột của con không?”
Nghiêm Chân gật đầu, tóm tắt lại những lời bà Tưởng Di đã nói ngày hôm qua cho ông cụ nghe.
Ông cụ nghe xong, im lặng, hồi lâu mới cất tiếng thở dài: “Bố con là một anh hùng, không phải người chiến sĩ nào cũng có thể rời xa quê hương kiên trì trấn thủ trên cao nguyên suốt thời gian dài như thế. Còn cả mẹ con nữa, họ, đều xứng đáng được kính phục.”
Khóe miệng Nghiêm Chân khẽ cong cong, trong lòng lại dâng lên một nỗi xót xa kì lạ, “Tiếc là, con đã sống gần ba mươi năm trên đời mới biết tới sự tồn tại của họ.”
“Không được nói thế.” Ông cụ an ủi cô, “Khi đó con còn nhỏ, nếu để con lớn lên cùng gánh nặng ấy thì quá vất vả, bà nội con không nói là có cái lý của bà, đổi lại là bố cũng sẽ làm như vậy thôi.”
“Con hiểu ạ.” Nghiêm Chân cúi đầu, “Con không oán trách ai, bất kể là bố mẹ ruột của con hay bà nội và bố con, con làm bao nhiêu đi nữa cũng không bằng được những hy sinh của họ.”
“Vậy tức là con đã nghĩ thông suốt rồi đấy.” Ông cụ cười cười, “Nhưng bố để ý thấy con từ hôm qua đến giờ cứ lơ đễnh, sao thế con?”
Nghiêm Chân nghe vậy càng cúi thấp, im lặng rất lâu mới trả lời: “Con chỉ cảm thấy hơi rối bời, con không biết phải đối diện với cô Tưởng Di thế nào, con cũng thấy áy náy với anh Hoài Việt còn cả bà nội, con không biết phải nói với bà rằng con đã biết được sự thật ra sao, rồi cả bố mẹ ruột của con nữa...” Quá nhiều vấn đề, gần như chèn ép khiến cô không sao thở nổi.
Ông cụ hiểu được tâm trạng phức tạp của cô thời điểm này, “Tất cả những điều này đều là vật cản, vượt qua như thế nào thì con phải tự mình quyết định, đừng để những ngày tháng sau này phải hối hận là được”
Lời khuyên chân thành của ông cụ làm cho sống mũi Nghiêm Chân cay cay, suy tư hồi lâu, cuối cùng cô hạ quyết tâm: “Bố, con muốn đi Tây Tạng.”
“Đi Tây Tạng?”
“Con muốn đi thăm bố mẹ ruột của con.” Nghiêm Chân giải thích, “Mấy ngày qua con vẫn nghĩ xem mình nên làm thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, con nhận ra là con nhất thiết phải đi một chuyến. Nếu như không đến thăm họ, chắc cả đời này con sẽ không thể yên lòng được ạ.”
“Việc này dĩ nhiên là nên làm, bố cũng không có lý do để phản đối.” Ông cụ cười, “Nhưng mà con ạ, Hoài Việt thì sao?”
Đây chính là điều khiến cô còn do dự. Nghiêm Chân siết nhẹ nắm tay đặt trên đầu gối, nói giọng khàn khàn: “Con không biết ạ.” Người mà cô không biết phải đối diện như thế nào nhất là anh, chính là anh. “Thực ra con muốn nói với anh ấy, nhưng lại không biết phải nói sao cả.”
“Nếu như nó biết, chắc chắn sẽ không để con đi một mình đâu.”
“Con hiểu ạ.” Nghiêm Chân thấp giọng nói, “Nhưng con không thể để anh ấy đi cùng con được.” Một là, vết thương ở chân anh chưa lành; hai là, những chuyện này cô phải tự mình giải quyết.
Ông cụ sau khi nghe xong, không hề lên tiếng. Qua một lúc ông đứng thẳng dậy, đi về phía cửa phòng phẫu thuật. Tuy có một lớp kính, nhưng từ ngoài nhìn vào cũng không thấy được gì. Ông đứng ngay đó, trầm mặc rất lâu mới thong thả xoay người lại, nói ra hai chữ: “Đi đi.”
“Dạ?” Lời ông nói quá nhanh, Nghiêm Chân ngay lập tức còn chưa nghe rõ.
“Bố bảo con hãy đi đi.” Ông cụ điềm đạm nhắc lại một lần, “Là vấn đề thì sớm muộn gì cũng phải giải quyết, cứ làm lần lượt. Phía Hoài Việt, nếu con thực sự không mở lời được, bố sẽ nói giúp con. Ở trên đó cực khổ lắm, con đừng đi một mình thì hơn, đi cùng với đoàn giáo viên của trường lên Tây Tạng tình nguyện đi.
“Bố...”
Sự sắp xếp tỉ mỉ chu đáo đến như vậy khiến cô vừa cất tiếng đã nghẹn lời, ông cụ vỗ vai cô, “Bố cho con thời gian, nhưng con cũng phải bảo đảm, vượt qua được chướng ngại này thì không suy nghĩ gì nữa, sống cho thật hạnh phúc.”
“Vâng ạ.” Nghiêm Chân gật đầu.
***
Ca mổ của Cố Hoài Việt tiến hành rất thuận lợi. Sự chuẩn bị kĩ càng trước khi lên bàn mổ lại cộng thêm y thuật tinh thâm của vị bác sĩ già, ca phẫu thuật kết thúc sớm hơn dự kiến.
Lúc Cố Hoài Việt được đẩy ra ngoài vẫn đang trong trạng thái gây mê, vị bác sĩ già dặn dò, khi thuốc mê hết tác dụng, chỗ mổ sẽ khó tránh khỏi đau ghê gớm, nhắc cô nhất thiết phải chăm sóc cẩn thận.
Nghiêm Chân gật đầu, nhìn sắc mặt anh nhợt nhạt, hốc mắt đã thấm ướt. Còn Cố Hoài Việt cũng rất giỏi chịu đựng, vật vã hai ngày sau phẫu thuật mà không hề kêu đau lấy một tiếng, cho đến ngày thứ ba mới xem như tỉnh táo hoàn toàn.
Khoảnh khắc anh mở mắt, Nghiêm Chân đang chỉnh lại chăn cho anh, đột ngột bị anh nắm lấy tay, sau phen hoảng hồn mới thấy rõ anh đã tỉnh lại, sắc mặt hơi tái nhưng trên miệng nở nụ cười. Nghiêm Chân mau chóng quay đi, không nhìn thẳng vào anh. Cố Hoài Việt cũng không sốt ruột, chậm rãi cọ sát lòng bàn tay cô, đến lúc cô không nhịn được ngứa quay đầu lại trừng mắt với anh, anh mới trông thấy hốc mắt cô đã đỏ hoe. Anh nói giọng đã lạc đi: “Mấy hôm nữa là khỏe thôi.”
“Em biết.” Nghiêm Chân nở một nụ cười, “Anh khát không, em rót cho anh chút nước nhé.”
“Ừ.”
Cô rót cho anh một cốc nước, lại đỡ anh nhấc người dậy, Cố Hoài Việt dựa vào tay cô uống vài ngụm, rồi lại nhìn cô không rời.
“Trên mặt em có dính gì à?” Nghiêm Chân bị anh nhìn đến nổi da gà.
“Có. Tiều tụy, lo lắng, cả mệt mỏi nữa.” Cố Hoài Việt vừa quan sát cô vừa nói, cho đến khi Nghiêm Chân không chống đỡ nổi trừng mắt nhìn thì anh mới cười, “Em chuẩn bị tăng thêm một bệnh nhân cho bệnh viện đấy à?”
“Đâu ra!” Nghiêm Chân ra vẻ dữ dằn, “Anh đó, anh cứ ngủ đi thì hơn, hễ tỉnh lại là lắm chuyện.”
Nói không lại được anh thì đánh trống lảng, đúng là một cô gái ngốc nghếch, anh trầm giọng cười, nắm lấy tay cô, “Không ngủ nữa đâu, đợi không lâu nữa chúng mình sẽ về nhà, cho em được nghỉ ngơi tử tế.”
“Thế thì anh mau mau khỏe lại đi.” Nghiêm Chân nói nhẹ nhàng.
“Được.” Cố Hoài Việt mỉm cười đáp lời.
Lần này anh không hứa suông nữa. Sau ca mổ, anh hồi phục rất nhanh, qua mấy ngày nữa là đã có thể xuất viện. Theo như lời Cố Hoài Việt nói, họ là lính nên xương cốt đều cứng cáp.
Người trong Sư đoàn cũng lần lượt kéo tới không ít, đều là những sĩ quan trẻ tuổi, nói chuyện với Cố Hoài Việt cũng không hề kiêng dè. Nghiêm Chân ngồi một bên nghe mấy người họ chọc cười cũng cảm thấy hứng thú, đúng lúc cô đi ra ngoài thì nghe thấy một anh Thiếu tá hỏi Cố Hoài Việt: “Tham mưu trưởng, nghe nói sang năm anh được điều tới trường quân sự làm giảng viên, chuyện này là thật đấy ạ?”
Giảng viên? Nghiêm Chân dừng bước, nhìn Cố Hoài Việt vẻ ngạc nhiên. Sao chưa từng nghe anh nhắc tới?
Cố Hoài Việt liếc nhìn cô rồi mới nói: “Mấy cậu nghe ai đồn cái tin này thế hả?”
“Chuyện này anh khỏi cần biết, dù gì trong Sư đoàn nhiều tin tức loạn lắm. Lão Lưu bảo anh là nhân tài trong lĩnh vực huấn luyện, mọi người đều không muốn anh đi.”
Cố Hoài Việt cười cười: “Được rồi, các cậu khen tôi xin nhận. Chuyện này vẫn chưa quyết định, đến lúc đó rồi nói.”
Nghiêm Chân ngồi suốt bên giường im lặng, trong đầu chợt nhớ tới chuyện cần bảo mật mà anh đã nói trước ca mổ, lẽ nào chính là chuyện này?
“Nghĩ ngợi gì đấy?” Tiễn đám sĩ quan ra về, Cố Hoài Việt vừa trở lại đã thấy Nghiêm Chân đang ngồi thừ người bên giường.
“Có phải là thật không?” Nghiêm Chân ngước lên hỏi anh.
“Cái gì thật, cái gì không?”
“Giời ạ, anh đừng giả ngây nữa.” Nghiêm Chân nôn nóng, “Anh đó, anh chuẩn bị chuyển sang làm quan văn thật à? Không đi lính nữa?”
Cố Hoài Việt mỉm cười ngắm nhìn vẻ sốt sắng của cô, qua một lúc nét mặt mới nghiêm túc lại, nói: “Ừ, không làm lính nữa.”
Năm chữ này, nói ra thì nhẹ nhàng, nhưng để quyết định lại thật khó khăn. Nhưng đâm lao phải theo lao, anh muốn làm thì phải làm cho trọn vẹn.
“Làm thế sao được?”
“Có gì mà không được. Sau này em và Gia Minh sẽ là lính của anh.” Cố Hoài Việt cười nói, “Từ ngày kết hôn đến giờ không thể chăm sóc chu đáo cho em và Gia Minh, giờ lại còn phải chịu khổ cùng anh thời gian rất rất dài như thế, đã đến lúc anh phải bù đắp cho hai mẹ con rồi.”
“Hoài Việt...”
“Cảm động chưa?” Cố Hoài Việt nhăn nhở, “Nếu cảm động rồi thì tặng cho anh thêm một lính nữa đi, hai người có vẻ hơi ít.”
Nghiêm Chân níu chặt áo anh, không biết nên nói gì cho phải, mãi lâu sau, dưới ánh mắt thậm chí có phần mong mỏi của anh, cô nói: “Hoài Việt, chúng mình hãy tạm xa nhau một thời gian.”
Đúng như dự đoán, người anh cứng đờ lại, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: “Em có ý gì?”
“Em, ý em là, em chuẩn bị đi Tây Tạng một chuyến, nên phải xa nhau một thời gian.”
Lời chưa nói hết đã có cảm giác anh thở phào nhẹ nhõm: “Anh lại tưởng thế nào, làm hết hồn.” Nói xong anh gõ đầu cô một cái: “Lần sau nói chuyện không được lấp lửng.”
Nghiêm Chân cúi đầu không lên tiếng.
“Không cần xa nhau, nếu em muốn đi thật thì anh cùng đi với em.”
“Không được!” Nghiêm Chân gạt đi, “Chân anh vừa mới mổ xong, không thể đi tới nơi lạnh như thế được!”
“Không sao.” Cố Hoài Việt cười, “Anh vẫn chịu được một chút lạnh lẽo ấy, anh có phải người tàn tật đâu.”
“Thế cũng không được.”
“Nghiêm Chân…” Anh giữ chặt tay cô, muốn nói rõ với cô rằng mình không hề gì.
“Có nói thế nào cũng không được!” Nghiêm Chân gạt tay anh ra, nói lớn giọng, hai người chừng như đều giật mình.
Rất nhanh, Cố Hoài Việt thu tay lại, đầu mày khẽ chau: “Nghiêm Chân, rốt cuộc có chuyện gì?”
Nghiêm Chân nhìn anh, trong lòng có quá nhiều điều muốn nói, ngay lúc này lại không biết mở lời ra sao, cho đến khi cửa phòng bệnh vọng lại một giọng nói: “Để bố nói với nó.”
Hai người cùng lúc nhìn ra ngoài cửa, là ông cụ.
Nghiêm Chân gần như bất lực nhìn ông cụ, cuối cùng vẫn phải để ông thay cô nói thành lời. Cô nhìn Cố Hoài Việt, ánh mắt anh không hề xao động, vẫn dán chặt vào cô. Dưới cái nhìn chằm chằm như vậy của anh, Nghiêm Chân đóng cửa phòng lại, rời đi. Cô thật vô dụng, vào lúc hai người đối mặt với nhau cô lại trốn tránh. Cô vốn tưởng như vậy sẽ thấy nhẹ lòng, nhưng ngồi ở dãy ghế dài bên ngoài phòng bệnh cô vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên. Trông về cánh cửa dày dặn kia, cô cũng không nghe thấy được bên trong đang nói những gì, chỉ có thể ôm mặt thấy lòng mình nặng trĩu.
Chờ đợi không biết bao lâu, lâu đến mức cô không nhịn được muốn gõ cửa thì bên trong bất chợt vang lên một tiếng đổ vỡ cực lớn, mí mắt cô giật mạnh, đứng bật dậy khỏi ghế, không nghĩ ngợi gì nữa xông lên trước gõ cửa.
Nhưng có người còn nhanh hơn cô, một giây trước khi cô gõ vào, cửa đã được mở ra. Cố Hoài Việt đứng trước mặt cô, sau lưng là bộ ấm trà thủy tinh bị anh làm rơi trên sàn, vỡ tan nát, cô nhìn thấy mà sửng sốt
“Hoài Việt…” Cô gần như hét lên thất thanh, kéo tay anh lên, bàn tay còn nguyên vẹn không tổn thương khiến cô khẽ thở phào, rồi sau lại sững sờ, vì Cố Hoài Việt lật tay lại nắm chặt tay cô, nói với cô bằng ngữ điệu căng thẳng: “Em đi theo anh.”
Trong ấn tượng ban đầu của Nghiêm Chân, Cố Hoài Việt chỉ có hai loại biểu cảm: nụ cười mỉm lịch thiệp hoặc sự điềm đạm xa cách. Sau khi kết hôn, cô phát hiện ra anh còn đen tối, còn biết chơi xấu, biết nổi nóng. Có một loại cảm xúc cô rất ít khi bắt gặp từ anh, đó là giận dữ. Cho dù là lần trước ở thành phố B, anh nổi nóng với cô trong lối đi khu tập thể cũng là do bị cô ép chứ không hề cố ý. Vậy bây giờ thì sao? Anh đã bị mình làm cho tức giận một cách hoàn toàn triệt để rồi à? Nghiêm Chân bất lực nghĩ thầm.
Anh dắt cô đến vườn hoa nhỏ trong bệnh viện Quân khu, nằm ở chỗ khuất không nói, từ đây nhìn ra còn có thể trông thấy ngọn núi cao nhất thành phố B, phong cảnh tuyệt đẹp. Nơi cảnh đẹp này được phát hiện ra là nhờ thời gian trước cô ngày ngày đi dạo cùng anh, không ngờ thời điểm này anh lại đưa cô tới đây.
Thực tình, hiện giờ Nghiêm Chân không hiểu được anh. Anh dắt cô đến đây, cô cũng đã chuẩn bị hứng chịu hết thảy cơn giận của anh rồi, nhưng vào đúng lúc này, anh lại đột ngột hất tay cô ra, quay lưng lại với cô không nói một lời. Từ sau lưng, Nghiêm Chân có thể nhìn ra đôi bàn tay anh siết chặt, dường như đang cố sức đè nén điều gì. Cô khẽ cử động, không nhịn được nữa cất tiếng gọi tên anh: “Hoài Việt.”
“Em đừng nói gì.” Cố Hoài Việt phất tay chặn cô mở lời, sợ cô chưa nghe rõ còn nhắc lại thêm một lần nữa, “Em đừng nói gì hết.”
Anh ghìm giọng rất thấp, cả người cũng căng cứng, Nghiêm Chân hiểu, anh đang kìm nén không nổi giận với mình. Không biết vì sao, cô chợt thấy sống mũi cay cay, mắt đã ướt nhòa.
“Hoài Việt.” Cô nắm chặt tay anh, mặc cho nước mắt chầm chậm lăn dài, “Em xin lỗi, em...”
Cô muốn nói gì đó, thế nhưng bàn tay anh lại đột nhiên rút ra khỏi tay cô. Cô ngỡ ngàng mở to mắt nhìn anh quay người lại, càng kinh ngạc hơn khi thấy mắt anh đã đỏ hoe. Cô gần như vô thức đưa tay lên chạm vào mắt anh, nhưng chưa kịp chạm tới đã bị anh kéo vào trong lòng.
“Sao anh lại không biết, em là một kẻ ngốc đến như thế nhỉ?” Lời này, anh như nghiến răng nói ra, sức lực ấy qua vòng ôm của anh Nghiêm Chân có thể cảm nhận rõ ràng. Nghe câu nói ấy, Nghiêm Chân muốn khóc, muốn gào khóc thảm thiết một trận trong vòng tay anh, vì cô biết, anh nói vậy nghĩa là anh không trách cô, anh không đành lòng trách cô cho được.
“Cố Hoài Việt, Cố Hoài Việt, Cố Hoài Việt...” Cô choàng tay ôm cổ anh, thút thít không thành tiếng, như muốn trút ra hết những nỗi sợ hãi, buồn tủi ở trong lòng.
“Nghiêm Chân, em có biết là anh làm gì không?” Anh nhẹ nhàng thả cô ra, nhìn bộ dạng cô khóc lóc rối bời, khàn giọng nói: “Anh là lính, sao em lại một mình chịu đựng bao nhiêu chuyện như vậy mà không cho anh biết? Em có biết tâm trạng của anh vừa rồi sau khi nghe ông cụ kể hết không, suýt chút nữa anh không nhịn được, suýt chút nữa anh không nhịn được muốn cho em một trận em có biết không? Trên đời sao lại có một người như em thế này cơ chứ, đánh trận còn phải hiệp đồng tác chiến, sao mà đến phiên em thì lại để một mình em đơn thương độc mã xông trận hả? Em có ngốc không thế?”
Cô ngốc, ngốc hết thuốc chữa. Thẩm Mạnh Kiều nói đúng, là cô chột dạ, chột dạ đến mức ngay cả khi hạnh phúc cũng chỉ có thể lén lút trộm vui. Ngay từ khi bắt đầu anh đã nói hết với cô mọi điều, thẳng thắn chân thành cho đến tận cùng, còn cô lại đồng ý lấy anh với ý đồ trả thù kẻ khác. Tức cười hơn nữa là, cuối cùng phát hiện tất cả đều là sai lầm, tâm trạng này, cô phải nói với anh như thế nào?
“Em không muốn liên lụy đến anh thêm nữa.” Cô vừa khóc vừa nói, “Em chỉ muốn xử lý xong xuôi mọi chuyện trước rồi sống hạnh phúc với anh.”
“Quan trọng đến thế sao?” Anh vén mái tóc đã thấm đẫm nước mắt của cô, nhìn đôi mắt cô khóc đến sưng đỏ, “Vì lý do gì mà bắt đầu quan trọng đến thế sao? Chỉ cần bây giờ chúng mình đang ở bên nhau, sau này cũng sẽ mãi mãi ở bên nhau không phải đã đủ rồi à?”
Nghiêm Chân gần như không dám tin ngước mắt nhìn anh, Cố Hoài Việt chỉ đành cười khổ một tiếng, xem ra bắt buộc phải để cô biết được suy nghĩ thật sự của mình, vì cô không giống anh.
“Nghiêm Chân, người đã nếm trải qua sinh ly tử biệt sẽ không dễ dàng lưu tâm đến điều gì nữa, họ học được cách xem nhẹ mọi thứ, chưa từng nắm giữ cũng sẽ không sợ mất đi. Trước khi gặp em anh là người như vậy, sau khi gặp em thì đã có ngoại lệ. Anh không còn trẻ nữa, thế nên lãng phí thời gian đau đớn khổ sở vì những chuyện không quan trọng anh không đành lòng. Không đành lòng, em hiểu không?”
Vậy nên anh nói cô ngốc nghếch, ngốc đến độ muốn lãng phí bao nhiêu thời gian để làm một việc khiến cả hai người họ đều khó chịu, ngốc đến độ không tin tưởng anh.
“Em xin lỗi.”
Cố Hoài Việt nhìn cô, hít sâu vào một hơi rồi nói: “Nếu như anh nói anh quan tâm em, anh yêu em, em có còn tiếp tục bỏ anh lại để một mình gánh vác những thứ đó nữa không?”
Anh chưa bao giờ từng nói ra ba chữ “anh yêu em” này, trong lễ cưới đầu tiên anh nói với Lâm Kha là “anh đồng ý”. Anh đồng ý đảm đương trách nhiệm của người chồng, bảo vệ cô ấy, thương yêu cô ấy.
Nhưng lúc này đây, anh nói rằng “anh yêu em”, không có hôn lễ, không có người làm chứng, nhưng ý nghĩa mà ba chữ này chất chứa đã đủ nói lên tất cả.
Hiểu được hết những điều này, Nghiêm Chân không kìm được che miệng lại, nghẹn ngào nói bên tai anh: “Không đâu, không bao giờ nữa đâu.”
Bởi vì, cô cũng không đành lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.