Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em

Chương 8: Chương 3.2

Scotland Chiết Nhĩ Miêu

08/06/2017

Nghiêm Chân thầm hít một hơi thật sâu, lên tiếng hỏi: “Anh còn nhớ những lời đã nói hôm đó không?”

Chuyện như vậy, sao anh có thể quên nhanh thế được: “Hôm ấy là tại tôi đã đường đột, mong cô đừng bận tâm.”

Cô dường như không nghe thấy, chỉ nhìn anh, trong đôi mắt màu nâu dường như pha trộn rất nhiều cảm xúc phức tạp, nhất thời anh không sao hiểu thấu. “Anh còn nhớ thì tốt.” Cô nói, “Xem hôm nào đi làm đăng kí đi.”

Anh sững sờ, ánh mắt vốn yên bình phẳng lặng phút chốc gợn sóng, “Cô nói gì cơ?”

“Tôi bảo là”, Nghiêm Chân nói rõ ràng từng chữ, “Tôi đồng ý, lấy anh.”

Lần này, Cố Hoài Việt nghe rất rành rọt, anh ngập ngừng một lát, muốn nói gì đó nhưng đã bị Nghiêm Chân cướp lời: “Anh không đồng ý à?”

“Không phải, cô nghe tôi nói đã....”

Anh đưa tay ra định nói điều gì, lại bị Nghiêm Chân nhanh chóng cắt ngang: “Thời gian làm đăng ký anh cứ quyết định, lúc nào tôi cũng rảnh.”

Cố Hoài Việt đứng sững sờ tại chỗ, cho đến khi tiếng sập cửa trên lầu vọng tới anh mới hoàn hồn, khóe môi nhúc nhích, khẽ cười khổ.

***

Nghiêm Chân mất ngủ, trọn cả một đêm.

Nằm trên giường, mở to mắt nhìn ánh trăng rọi vào ngoài cửa sổ, cô không hề thấy buồn ngủ. Trong đầu tràn ngập hình ảnh gương mặt không biểu lộ cảm xúc của Cố Hoài Việt, cô cố gắng xua đuổi cũng không chịu biến mất. Khó khăn lắm mới ngủ được, cuối cùng lại mơ thấy ác mộng, lúc hốt hoảng tỉnh dậy, Nghiêm Chân lấy tay ôm lồng ngực, nơi đó đập rất nhanh.

Chật vật mãi mới bình ổn lại được hô hấp, Nghiêm Chân nhìn ánh ban mai chiếu qua lớp rèm cửa sổ, than thầm một tiếng tự mình làm bậy còn trách ai, xoay người bước xuống giường.

“Sao dậy sớm thế?” Bà nội trước nay luôn dậy rất sớm ngạc nhiên nhìn cô.

“Dạ, con không ngủ được nữa.” Cô tiện tay vấn tóc lên, trông gương mặt bà nội đầy quan tâm, do dự tới lui mấy bận mới mở lời: “Nội ra phòng khách một lát được không, con có chuyện muốn nói với nội.”

“Nói chuyện gì thế?” Bà nội ngồi xuống ghế sofa, “Chuyện công việc hả?”

“Không phải đâu, nội.” Nghiêm Chân dịu dàng ngắt lời bà, “Con muốn nói về chuyện riêng của con.”

Đêm qua trong lúc không ngủ được đã nghĩ ngợi rất lâu, lúc này đối diện với bà nội, cô cũng đã có thể nói ra được thành lời.

Bà nội bỗng cảm thấy bất ngờ: “Chuyện, chuyện riêng à? Con cũng đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện riêng rồi đấy à?”

Nghiêm Chân bật cười, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng.”

Bà nội nhận được câu trả lời khẳng định vẫn không dám tin: “Không phải tìm đại một người về gạt nội chứ hả?” Gí tay lên trán cô, “Con từng có tiền án rồi đấy nhé.”

“Lần này không thế đâu ạ.” Lần này nhất định nội sẽ hài lòng, cô nghĩ thầm trong bụng.

Cả buổi sáng, suy nghĩ của Nghiêm Chân cứ lơ đãng tận đâu. Kế hoạch công việc dàn trải trên bàn, mà cô hầu như chưa để mắt dến, vì chỉ hơi phân tâm môt chút là cô lại nhớ về tối qua, nhớ về những lời cô đã nói, để rồi kéo theo đó lại là một phen buồn bực.

“Chị Nghiêm, chuông điện thoại kìa.” Tiểu Lưu ngồi đối diện cười tít mắt nhắc gọi, cô mới phát hiện mình lại đang ngẩn ngơ, vội ngượng cười bắt máy. Là Cố Hoài Việt.

Nghiêm Chân cố gắng ổn định lại tâm trạng: “Có chuyện gì à?”

“Chuyện tối qua.” Giọng nói của anh rất điềm tĩnh, chừng như đang nhắc đến một chuyện không thể bình thường hơn được nữa, “Tôi muốn hỏi em, em có nghiêm túc không?”

Lòng Nghiêm Chân rối bời: “Đương nhiên, tôi không đùa cợt kiểu này.”

Cố Hoài Việt không ngờ cô sẽ trả lời nhanh chóng và chắc chắn như vậy, ngừng lại một thoáng, mới nói: “Vậy thì tốt.”

Nghe anh nói ra chữ “tốt” ấy. Nghiêm Chân cuối cùng đã thở phào một hơi. Nhưng không lâu sau, cô lại nghe thấy anh nói: “Nếu đã như thế, sắp xếp một chút, chính thức ra mắt người lớn hai nhà đi. Vừa hay tối nay rảnh, tôi tới đón em sang nhà tôi, thế nào?”

“Này, nhanh vậy à?” Nghiêm Chân hốt hoảng.



“Tôi sắp phải về đơn vị rồi, nên buộc phải lo xong chuyện này trong mấy ngày tới.” Sư đoàn đã lên kế hoạch huấn luyện để chuẩn bị cho đợt diễn tập quý sau, anh phải gấp rút trở về. Thấy cô không nói gì, giọng anh dịu lại, “Không tiện à? Hay là em còn cần suy nghĩ thêm?”

“Không phải.” Nghiêm Chân vội cướp lời, cắn cắn môi, nói, “Sáu giờ tối tôi tan làm.” Ngắt điện thoại, Nghiêm Chân vẫn còn thấy ngỡ ngàng. Tuy sự việc tối qua là do cô đề xuất, nhưng rõ ràng anh nhập vai còn nhanh hơn cả cô. Sao có thể như thế được nhỉ? Rõ ràng tối qua anh bị cô làm cho nghẹn lời đến nói một câu cũng không xong cơ mà! Xem ra, rốt cuộc là cô đã đánh giá thấp anh. Có điều như vậy cũng tốt, vốn dĩ cô không định để lại cho mình đường lui.

***

Trời chạng vạng, Cố Hoài Việt đúng sáu giờ đến đón cô.

Đây không phải lần đầu hai người gặp gỡ, nhưng Nghiêm Chân lại thấy lúng túng hơn cả lần trước. Còn anh dường như không biểu lộ gì, yên lặng đợi cô lên xe, còn mở cửa xe giúp cô.

“Cảm ơn anh.” Giọng Nghiêm Chân hơi mất tự nhiên.

Anh điềm tĩnh nhìn cô, “Không có gì.”

Tiết trời lạnh dần, sáu giờ trời đã tối hẳn, chiếc xe chầm chậm hòa vào tuyến đường chính, ánh đèn đường trên cao tỏa xuống chiếu vào kính cửa. Nghiêm Chân nhớ lại cuộc điện thoại gọi về cho bà nội trước giờ tan làm, cô nói với bà tối nay có hẹn, chắc sẽ về nhà muộn. Bà nội đương nhiên vui sướng vô cùng, luôn miệng nhắc cô xem khi nào dắt tới nhà cho bà gặp mặt. Cô đồng ý. Như thể được lây lan cảm xúc của bà nội, sau khi cúp máy, cô thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Thực chất, từ cuộc điện thoại anh gọi ban chiều, tinh thần cô đã trở nên hoang mang bất định giống như tối hôm qua. Có lẽ anh nói đúng, như vậy cũng tốt. Nghiêm Chân tự an ủi mình.

Còn cách Cố viên một con phố, lúc đèn đỏ bật sáng, Cố Hoài Việt giảm tốc độ rồi dừng lại, Nghiêm Chân đang ngồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì, chợt kêu lên một tiếng.

“Sao thế?”

Nghiêm Chân nhìn anh, cụp mắt ủ rũ: “Tôi để quên quà tặng hai bác ở văn phòng rồi.” Giờ ăn trưa, cô đã xin nghỉ một tiếng để tới siêu thị cách trường không xa mua ít quà gặp mặt. Tuy chỉ là chút quà mọn bày tỏ thành ý nhưng cũng tiêu tốn của cô không ít tiền.

Cố Hoài Việt trầm tư vài giây, khóe môi khẽ cong cong. Hề đèn đỏ, anh tăng tốc lái xe đi, chỉ một lát sau đã tới trước cổng Cố viên, đỗ xe xong, anh mở cửa cho cô: “Nghiêm Chân, không cần căng thẳng.”

Nghiêm Chân không kìm được chớp mắt vài cái. Cô đang căng thẳng sao?

Khoảng sân rộng rãi vắng vẻ, đại sảnh sáng ánh đèn, chắc hẳn mọi người đang đợi bên trong. Tuy trước đây đã từng đến một lần, nhưng dẫu sao khi đó là với tư cách “bạn bè”, lần này hoàn toàn khác. Hôm nay, cô sẽ bước vào gia đình này bằng một thân phận mới. Cửa phòng khách chợt mở, một bóng hồng từ trong bước ra mang theo giọng nói dịu êm: “Anh hai về đấy à? Ơ? Có cả cô giáo Nghiêm nữa này?”

Nghiêm Chân biết cô ấy, là Lương Hòa, vợ của Cố Hoài Ninh, em trai Cố Hoài Việt. Một người con gái tính tình hòa nhã, nhu mì. Cô mỉm cười thay lời chào, phần còn lại để dành cho Cố Hoài Việt giải thích. Cố Hoài Việt nhìn Lương Hòa, rồi hướng mắt vào trong phòng khách, thấy bà Lý Uyển và chị Trương đang bận bịu chuẩn bị bữa tối. Vốn dĩ là một bữa cơm gia đình bình thường, nhưng giờ xem ra không còn bình thường như vậy nữa. “Hòa Hòa, tối nay ông cụ có về không?”

“Có ạ.” Lương Hòa tươi cười đáp, “Chiều nay Hoài Ninh đưa ông cụ tới bệnh viện thăm một đồng đội cũ, trước khi đi có dặn là sẽ về. Em chuẩn bị ra ngoài cổng xem đây.”

“Ừ, thế thì tốt.” Anh nghiêng đầu, khẽ đưa tay quàng vai Nghiêm Chân. “Vào nhà thôi.”

Nghiêm Chân hơi bối rối đáp lại một tiếng. Lương Hòa nhìn họ bằng ánh mắt kinh ngạc, chỉ vào bóng lưng Nghiêm Chân, nhìn sang Cố Hoài Việt, nhận được một câu trả lời thế này, “Đợi lát nữa thím sẽ biết.”

Rất hiển nhiên, còn có người kinh ngạc hơn cả Lương Hòa.

Khi Cố Hoài Việt và Nghiêm Chân vào cửa thì bà Cố vừa từ trong bếp đi ra, ngẩng lên nhìn thấy hai người họ đứng sóng đôi bên nhau, đĩa thức ăn tinh tế đang bưng trên tay suýt chút nữa tuột khỏi, Cố Hoài Việt nhanh nhẹn đỡ lấy.

“Hoài Việt, đây, đây là?” Bà Lý Uyển lau tay, nhìn Nghiêm Chân chằm chằm.

“Là Nghiêm Chân, không lẽ mẹ quên rồi à?” Nói rồi anh đặt đĩa thức ăn lên bàn

“Không, không phải?” Bà Lý Uyển túm tay áo Cố Hoài Việt, vẻ không dám tin, “Con làm cho mẹ loạn cả lên rồi, con đưa cô ấy về là....?”

Thấy ánh mắt mẹ mình có đôi chút kinh ngạc, ít nhiều mong đợi lại thêm vài phần khó tin, anh nhìn Nghiêm Chân, cô đứng đó yên lặng, bẽn lẽn cười, và rất dễ nhận ra, cô còn hơi căng thẳng. Quay đầu lại, anh vỗ vỗ lên vai mẹ: “Vào bàn đi đã mẹ, đợi ông cụ về rồi con nói chuyện.”

Nghiêm Chân bước tới, khẽ gọi: “Bác ạ.”

Nét rụt rè thấp thoáng ấy khiến bà Lý Uyển lập tức thấy như mở cờ trong bụng. Không lẽ, mấy hôm trước bị bà mắng cho một trận mà con trai đã thông suốt rồi? Thật sự là cô gái này đây sao? Bà vội cất tiếng đáp lời, dắt Nghiêm Chân ngồi vào chỗ bên bàn ăn, ông cụ gọi điện nói sẽ về hơi muộn, cả nhà cứ ăn cơm trước, không cần đợi họ nữa.

Có thể nhìn ra, tối này bà Lý Uyển sôi nổi hơn hẳn ngày thường, bà luôn tay gắp đồ ăn cho Nghiêm Chân, nhìn chiếc bát đã bị nhồi cao như núi, cô không biết phải làm sao. Lương Hòa cười: “Mẹ, cẩn thận, khéo làm cô Nghiêm no vỡ bụng bây giờ.”

Câu nói này đúng là đã giải vây cho cô. Bà Lý Uyển đặt đũa xuống, nhìn Lương Hòa: “Hòa Hòa, con ăn xong thì gọi điện ngay cho Hoài Ninh, bảo nó đừng đưa bố con đi lung tung khắp nơi, mau về nhà. Cứ bảo anh con có chuyện cần nói.”

“Không cần vội đâu mẹ.” Thấy mẹ mừng rỡ thái quá, Cố Hoài Việt liền ngăn lai, “Chúng con có thời gian mà.”

Có lẽ anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu được nỗi lòng của bà Lý Uyển. Thực sự, yêu cầu của bà với đứa con trai lớn này cũng chẳng là bao, có thể làm cho con đưa một cô gái về nhà quả thật đã là tin vui động trời rồi. Khó khăn lắm mới đưa về được một cô, trong lòng bà cũng không sao tin nổi, chỉ sợ chớp mắt thôi là người sẽ biến mất. Tâm trạng vừa mừng vừa lo, suy tính trăm chiều.

Bên ngoài vang tiếng còi xe, Nghiêm Chân đặt đũa xuống, quay đầu lại đúng lúc thấy ông Cố Trường Chí cùng Cố Hoài Ninh vừa bước vào phòng. Lần trước tuy rằng đến chúc thọ nhưng cơ hội để Nghiêm Chân trò chuyện trực tiếp với lão Tướng quân không nhiều, e là ấn tượng của ông về mình cũng không hề sâu đậm.



Quả nhiên, phản ứng của ông Cố Trường Chí lúc thấy Nghiêm Chân giống hệt như bà Lý Uyển, sững người ra. Còn Cố Hoài Ninh đi sau ông thì nhướng nhướng bên mày, sau đó lại mang vẻ mặt rất thản nhiên.

“Cháu chào bác ạ!” Nghiêm Chân hơi khom lưng cúi chào ông Cố. Ông Cố ừ một tiếng, ánh mắt băn khoăn luân chuyển qua lại giữa hai người.

“Bố, nếu không bận gì thì bố vào phòng khách với mẹ đi ạ. Con và Nghiêm Chân có chuyện muốn nói với bố mẹ.” Không đợi ông Cố Trường Chí cất lời hỏi, Cố Hoài Việt đã lên tiếng trước.

Ông Cố Trường Chí đưa chiếc áo khoác cho Lương Hòa, đăm chiêu nhìn hai người họ, tức khắc hiểu được phần nào. Tiền trảm hậu tấu, chiêu này mấy đứa con trai của ông sử dụng còn thành thạo hơn cả bố chúng.

“Nói đi.” Bưng tách trà vừa pha, ông Cố Trường Chí nói, nhưng vừa dứt lời đã bị bà Lý Uyển trừng mắt lườm: “Về đến nhà rồi còn làm ra vẻ gì nữa.”

Lão Tướng quân không để ý tới bà, chỉ nhìn về phía Cố Hoài Việt.

“Cũng không có chuyện gì lớn.” Trước mặt bố, Cố Hoài Việt giữ tư thế ngồi chuẩn mực, nét mặt thư thái, “Hôm nay con đưa Nghiêm Chân tới, là muốn để bố mẹ được gặp mặt con dâu tương lai.”

“Ồ?” Dù đã dự tính từ trước nhưng ông Cố Trường Chí vẫn không khỏi kinh ngạc. Ông vốn tưởng con trai chỉ dắt một người về lấy lệ với hai ông bà cụ. Nghiêm Chân cũng lần đầu tiên nghe thấy anh trực tiếp nói ra thân phận của mình như thế, hơi ngơ ngẩn. Chỉ có bà Lý Uyển là thấy nhẹ nhõm, niềm vui hiện cả trên khóe mắt.

“Đã suy nghĩ kỹ càng chưa?” Ông Cố Trường Chí không tỏ thái độ gì, chỉ ôn tồn hỏi.

Cố Hoài Việt nhìn sang Nghiêm Chân, thấy cô không cúi đầu, tó ý không hề phản đổi, mới nói, “Nghĩ kĩ rồi ạ. Với lại trước khi về đơn vị, chúng con muốn hoàn tất chuyện này luôn.”

Ông Cố Trường Chí hơi nheo mắt, “Gấp thế à?”

“Cũng không phải là gấp, con vốn dĩ không có nhiều thời gian.” Cố Hoài Việt đáp, cùng lúc trong lòng cũng hiểu rõ, cho dù ông cụ không để tâm thì sợ là bà cụ đã tìm hiểu cặn kẽ ngọn nguồn về Nghiêm Chân rồi. Vì anh chưa từng chủ động đưa cô gái nào về nhà, lần chủ động này, dĩ nhiên bà cụ lại càng coi trọng.

Quả vậy, bà cụ nhỏ nhẹ nói với ông cụ: “Thôi, con nó đã nghĩ thông rồi, ông còn can thiệp vào làm gì? Mấy cái thủ tục đấy ông ở bên cạnh giúp đỡ một chút có phải là xong rồi không?”

“Xằng bậy!” Ông Cố quát lớn, không ai dám hé răng. Lão Tướng quân đặt tách trà xuống bàn, nén cơn giận lại, “Dù bà có sốt ruột thế nào, cũng không thể nhắm mắt đồng ý thế được. Con trai bà suy tính cái gì tôi không rõ hay bà không rõ? Nếu làm lỡ dở con gái nhà người ta thì bà có hối kịp không. Một người chưa đủ còn muốn hai người?”

Bà Lý Uyển đuối lý, mấp máy môi không dám nói gì thêm. Mắng bà Lý Uyển xong, ông cụ nhìn Cố Hoài Việt, “Con, đứng dậy, lên phòng sách với bố.”

“Thưa bác Cố.” Nghiêm Chân im lặng hồi lâu lúc này chợt lên tiếng. Thoạt tiên cô mỉm cười, “Bác không cần lo lắng đâu ạ.” Cô đứng dậy sánh vai với Cố Hoài Việt, cô có cảm giác lúc này anh cần sự ủng hộ từ cô, “Cháu không quan tâm anh ấy suy tính điều gì, chỉ cần biết, chúng cháu hợp nhau là đủ rồi ạ.” Nghiêm Chân dặn lòng, đã đưa ra quyết định đương nhiên cô không thể chùn bước. Chẳng phải họ hợp đôi nhất hay sao? Đương nhiên là phải. Lý do à? Anh đã nói với cô rồi.

Ông Cố Trường Chí trầm ngâm một chốc, chừng như đang quan sát cô. Đó là ánh mắt sắc sảo, thấu suốt tâm can. Chỉ một ánh nhìn có thể uy hiếp cả đám đông người. Nhưng với người phụ nữ trước mặt, không, trước mặt ông cô vẫn chỉ là một cô gái, ông không nhìn thấy mảy may dối trá hay miễn cưỡng nào. Ánh mắt cũng như lời nói của cô, rất dễ lấy được lòng tin của người khác. Ông ngẫm nghĩ rồi mở lời, giọng nói sau cơn tức giận vừa rồi đã hơi dịu đi, dẫu gì ông cũng đã già, “Cháu gái, đây là quyết định của cháu?”

Nghiêm Chân gật đầu. Ông Cố Trường Chí lại nhìn cô thêm vài giây, rồi nhìn Cố Hoài Việt, sau cùng, khẽ thở dài: “Thôi được.” Nói xong ông quay lưng bước lên lầu, chưa được vài bước đã nghiêng đầu quay lại: “Nếu đã quyết định rồi thì cũng mau mau chóng chóng đi.” Nghiêm Chân thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cố Hoài Việt, khẽ cười. Cuối cùng, đâu đã vào đấy.

Việc Nghiêm Chân đến nhà khiến bà Lý Uyển hết sức vui mừng, kéo tay cô thầm thì bao nhiêu điều mới chịu tha cho cô về. Lúc ra khỏi cổng nhà họ Cố, Nghiêm Chân bỗng nhớ ra điều gì, nhìn quanh quất một vòng: “Sao không thấy Gia Minh đâu?” Cố Hoài Việt đi theo sau, khựng lại một chút mới trả lời: “Mấy hôm nay nó ở bên bà ngoại.”

Khuôn mặt đang tươi cười bỗng cứng đờ, nhưng rồi khôi phục rất nhanh, cô nói, “Đưa tôi về nhà thôi.”

“Nghiêm Chân.” Cố Hoài Việt chợt gọi, giữ chặt lấy tay cô. Nói thật lòng, ban nãy cô cũng làm anh phải kinh ngạc một phen, vậy nên, có một số chuyện anh thực sự phải hỏi cho rõ, “Tôi muốn biết, vì sao đột nhiên em lại đồng ý?”

Cô nhìn anh chăm chăm, mặt hiện nét cười: “Tôi vừa nói lý do lúc nãy rồi còn gì.”

“Tôi tin vẫn còn nguyên nhân khác nữa.” Anh nói giọng chắc chắn.

Ánh mắt khẽ dao động, cô cười đáp: “Thực ra những lý do anh nói hôm đó tôi suy nghĩ kĩ lại một chút, thấy rất có lý. Anh đi lính xa nhà, hai chúng ta đều sẽ rất tự do. Hơn nữa, bất kẻ có thế nào, với nhà anh, nhà tôi đây cũng coi là tin mừng. Còn cả Gia Minh nữa, tôi rất quý cậu bé.” Nói xong cô nhìn anh, ánh mắt chân thành: “Hay là, bây giờ, anh cần suy nghĩ lại?”

Câu hỏi này với anh mà nói tràn đầy khiêu khích, Cố Hoài Việt trầm ngâ giây lát, rồi mỉm cười: “Làm gì có chuyện đó.”

Tối hôm nay, cuối cùng Nghiêm Chân đã có thể nhắm mắt đi vào giấc ngủ, tuy chẳng phải một giấc ngủ ngon lành nhưng dù sao vẫn hơn là mất ngủ.

Sáng hôm sau cô vị bà nội gọi dậy, bà nội cười cô: “Lớn bằng ngần này rồi, sao vẫn cứ ngủ nướng hả, dậy mau, ra xem ai đến kia kìa.” Người có thể khiến cho bà nội vui mừng như vậy quả thực không nhiều, không lẽ là họ hàng dưới quê lên chơi? Nghiêm Chân mơ mơ màng màng, chỉnh lại bộ đồ ngủ, vừa chải tóc vừa bước ra ngoài. Vừa bước khỏi phòng liền ngây người. Chỉ thấy Cố Hoài Việt trong bộ quân phục đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, bên cạnh anh đặt mấy hộp quà được đóng gói đẹp mắt. Trông thấy bộ dạng cô lúc này, anh cũng chỉ điềm tĩnh gật đầu.

Bà nội phải ra tay gọi hồn cô trở lại: “Trông đứa cháu ngốc nghếch của bà này, vừa thấy người ta đã ngây ra rồi, mau vào đánh răng rửa mặt đi.”

Nghiêm Chân đỏ mặt chui tọt vào phòng vệ sinh, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là tại sao sớm ngày ra đã thấy người này ở trong nhà mình. Rửa qua loa một lượt xong, cô bước vội ra ngoài. Bà nôi đang đun cháo trong bếp, xem ra chuẩn bị mời Cố Hoài Việt ở lại ăn sáng. Cô bước nhanh vài bước, khẽ giọng hỏi: “Sao anh đến sớm thế?”

Cố Hoài Việt thản nhiên nhìn cô, rồi lại cúi xuống nhìn đồng hồ, “Sắp mười giờ rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook