Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em
Chương 15: Cùng anh đi Tây Tạng
Scotland Chiết Nhĩ Miêu
03/07/2017
Lúc máy bay hạ cánh, Nghiêm Chân chợt thấy thấp thỏm trong lòng.
Cô đoán chừng hai ông bà Cố đã biết chuyện, nên khi đưa Gia Minh trở về nhà, cô hết sức cẩn thận.
Cố viên buổi chiều yên tĩnh, Nghiêm Chân hơi khẽ gõ cửa đã thấy có người ra mở, là chị Trương, trông thấy cô và Gia Minh, chị cười híp mắt.
“Về đấy à?”
“Dạ.” Nghiêm Chân mỉm cười, đưa hành lý của cậu nhóc cho chị Trương. Chị Trương vừa xoay người đi khỏi, liền thấy bà Cố từ trên lầu bước xuống. Tim Nghiêm Chân giật thót, căng thẳng cực độ, nhưng tên nhóc không hiểu chuyện kia lại dứt khỏi tay cô, chạy tới ôm lấy chân bà Lý Uyển mà dụi dụi: “Bà nội!”
Chiến thuật làm nũng cực kì có hiệu quả với bà Lý Uyển. Bà xoa đầu cậu bé, nhìn Nghiêm Chân tươi cười, rồi lại cúi xuống hỏi: “Chơi có vui không?”
Cậu bé đảo mắt liếc qua liếc lại, muốn giả ngây, còn Nghiêm Chân đã nghe ra ý tức trong lời nói của bà, ngượng ngùng cúi đầu. Tức thì bà cụ cười to vui vẻ. Kỳ thực, Cố Hoài Việt đã gọi điện về báo cáo với bà rồi, nếu như trước đó bà có chút lo lắng, thì lúc này cũng chỉ thấy vui mừng. Có thể đưa Gia Minh đi một chuyến như thế, chứng tỏ rằng trong lòng Nghiêm Chân có Cố Hoài Việt, thử nói mà xem, bà cụ nghĩ vậy lại chẳng vui mừng hay sao.
“Con vất vả rồi.” Bà nhìn Nghiêm Chân, nét mặt hiền từ, “Thằng bé khó chiều, đưa nó đi một chuyến như thế cũng vất vả cho con.”
Nghiêm Chân lắc đầu, khóe môi nhè nhẹ cong lên. Khổ cực một chuyến, nhưng chỉ cần một người thấy vui thì tất cả đều xứng đáng.
***
Trung tuần tháng mười hai, thành phố C cuối cũng đã lạnh hẳn.
Gần đây sức khỏe bà Cố không được tốt, đến mùa đông là không muốn ra khỏi cửa, ở trong nhà nhẩm đếm từng ngày trôi đi; thời gian này ông Cố nhàn nhã hơn lúc trước, Nghiêm Chân thường xuyên bắt gặp ông ở nhà luyện chữ. Nghiêm Chân vừa mài mực vừa nhìn ông cụ lắc đầu, viết được mấy chữ đã đặt bút xuống không viết nữa.
“Bố, sao thế ạ?” Nghiêm Chân hỏi, đưa tách trà cho ông cụ.
“Hối hận rồi à?” Bà Lý Uyển lướt qua sau lưng Nghiêm Chân, buông một câu nhẹ bẫng, “Hai đứa con trai tống hết đi lính, để xem ai ở nhà với ông.”
Ông Cố Trường Chí nhìn bà, trầm giọng nói: “Đi lính thì làm sao?”
“Quanh năm suốt tháng không thấy mặt mũi đâu, ông nói xem là làm sao?” Bà Lý Uyển không hề kiêng nể, đưa mắt nguýt ông, “Đời tôi nếm cái khổ ấy đủ rồi, chờ đợi mà ai ai cũng đi mất tăm mất bóng.” Trong lời nói đầy ý tứ trách móc.
Nghiêm Chân dè dặt nhìn ông Cố Trường Chí, ông cụ chẳng hề tức giận, đầu mày khẽ chau, rồi lại giãn ra: “Được rồi, hai năm nữa tôi về hưu. Đến lúc ấy ở nhà miết với bà, bà đừng có kêu phiền.”
“Có mới lạ!” Để lại một câu, bà Lý Uyển đi vào phòng bếp.
Ông cụ cười nhìn Nghiêm Chân, nhấc cây bút lông viết vài chữ, ôn tồn nói: “Già cả rồi, ngày trẻ chăm con chăm cái thì kêu mệt kêu khổ, đến khi về già muốn hưởng phúc cháu con lại chẳng thấy người đâu.”
Nghiêm Chân mỉm cười, đem chữ ông cụ vừa viết xong đặt sang một bên hong khô: “Vậy bố có hối hận không ạ?”
Ông Cố Trường Chí lắc đầu, tặng cho cô bốn chữ: “Nhân các hữu mệnh[1].” Có người sinh ra đã mang sẵn trong mình một bầu nhiệt huyết, chất lính ẩn chứa trong tâm hồn, không phải muốn ngăn là có thể ngăn được.
[1] Mỗi người đều có số mệnh riêng định sẵn cho mình.
Định thần lại, Nghiêm Chân đi giúp chị Trương bày thức ăn lên bàn. Sau khi từ thành phố W trở về, mỗi tuần cố định một ngày Nghiêm Chân sẽ tới Cố viên thăm hai ông bà cụ, cũng thường xuyên ở lại ăn cơm. Bà nội không hề để bụng, còn dặn dò cô, đã thành dâu nhà người ta thì dốc lòng hiếu thảo cũng là việc nên làm, huống hồ Tiểu Cố không ở nhà, trách nhiệm trên vai cô lại càng nặng hơn.
Trên bàn ăn, bà Lý Uyển chợt nhớ tới một chuyện, sau khi gắp một đũa cho Gia Minh đang vùi đầu vào bát, nhìn sang Nghiêm Chân hỏi: “Tiểu Chân, bà nội con về dưới quê rồi hả?”
“Vâng ạ.” Nghiêm Chân gật đầu. Đã thành lệ, mỗi khi tới đầu tháng mười hai, bác cả sẽ lên thành phố đón bà về quê. Vì trải qua mùa đông, cho dù nhà trong thành phố có lắp máy sưởi, nhưng bà nội vẫn quen ngủ trên giường lò, có vậy mới ấm.
Bà Lý Uyển gật đầu, chốc lát lại hỏi: “Thế Hoài Việt đã đưa chìa khóa căn hộ kia cho con chưa, con tính khi nào dọn sang ở?”
Nghiêm Chân ngẩn người một lát, hồi lâu mới nói: “Con nghĩ, tạm thời chưa chuyển sang vội ạ.”
“Sao thế?”
“Chỉ là con sợ Gia Minh ở với ông bà đã lâu, chuyển sang đó lại không quen.” Thực ra, người thấy không quen nhiều hơn chính là cô. Cô vẫn không sao thích ứng được với việc nhận những thứ không thuộc về mình, từ tay một người có quan hệ vừa thân mật lại vừa xa lạ.
Ông cụ nãy giờ chưa lên tiếng lúc này đặt đũa xuống, Nghiêm Chân nhanh tay đỡ lấy chiếc bát không.
“Bố không ăn nữa.” Ông Cố Trường Chí cười, “Có tuổi rồi, ăn uống cũng không được như trước.” Ông cụ chậm rãi đi lên lầu, lát sau lại nghiêng người xuống nhìn Nghiêm Chân bảo: “Con cứ dọn qua đó mà ở. Dù là người lớn hay trẻ nhỏ rồi cũng phải quen dần. Đều đã là người một nhà, đứng để xa cách.”
Ông cụ đã đích thân ra tay, hiển nhiên bà Lý Uyển mừng không kể xiết: “Được rồi, chuyện này cứ quyết định thế nhé.”
Nghiêm Chân ngồi trên ghế, dở khóc dở cười. Cậu bé Cố Gia Minh ngược lại rất vui vẻ thoải mái, vừa bóc tôm vừa giảng giải cho cô Nghiêm: “Cô ơi, tối qua ông nội đã hỏi con rồi.”
“Hỏi con chuyện gì?” Nghiêm Chân nhìn cậu đề phòng.
Cậu bé cười khoái trá: “Ông nội hỏi, con có đồng ý ở cùng với cô không.”
“Con nói thế nào?”
Cậu bé trả lời: “Đương nhiên là con nói đồng ý rồi, hì hì.”
Nghiêm Chân im lặng, cúi đầu suy ngẫm chuyện đã qua. Dạo này làm sao thế nhỉ, sao chuyện gì cũng bị thằng bé này nắm thóp thế nhỉ, đúng là mất mặt!
***
Căn hộ hai phòng ngủ đó của Cố Hoài Việt mua đã lâu, do từ trước đến nay vẫn chưa có ai nên không sửa sang trang hoàng gì. Mấy ngày này bà Lý Uyển dành thời gian đến xem xét, ngay lập tức quyết định phải tu sửa lại từ đầu. Vậy nên, trước khi sửa xong nhà, Nghiêm Chân và Cố Gia Minh cùng ở tại Cố viên. Nghiêm Chân ngẫm nghĩ, quyết định như vậy cũng tốt. Sau khi bà nội về quê, một mình cô sống trong căn hộ cũ cũng thấy trống vắng vô cùng. Cô ở bên này, không những có thể chăm sóc hai ông bà cụ, còn có thể bầu bạn với cậu nhóc.
“Gia Minh yêu quý con nên mới chịu đến căn hộ của Hoài Việt ở cùng con đấy, đổi là người khác, thằng nhóc còn chẳng thèm để ý ấy chứ.” Trong khu chợ buổi sớm, bà Cố vừa nói vừa chọn rau tươi. Mỗi sáng dậy sớm đi chợ mua rau cùng con dâu, đây là thói quen mới của bà cụ kể từ khi Nghiêm Chân tới ở Cố viên, hơn nữa còn làm không biết mệt.
Nghiêm Chân nghe bà nói vậy, cúi đầu cười, bỗng nhiên cô nhớ lại một câu mà cậu bé đã nói hôm trở về thành phố C. Tối hôm ấy cô ở lại Cố viên cùng cậu, buổi tối kể chuyện cho cậu nghe trước giờ đi ngủ, kể mãi, kể mãi cô cũng thấy buồn ngủ. Giữa lúc cô đang nửa tỉnh nửa mơ, cậu bé nhéo má cô, nói: “Cô giáo Nghiêm, cô đã vượt qua được thử thách của tổ chức rồi nhé!” Nghiêm Chân nghe thấy, tỉnh cả ngủ, chỉ còn tâm trạng dớ khóc dở cười. Để được cậu nhóc này yêu quý, thật chẳng dễ dàng gì.
Thở dài, Nghiêm Chân chợt nghe thấy tiếng di động trong túi đổ chuông. Vừa ấn nút nghe, là điện thoại khẩn cấp của Phùng Trạm: “Chị dâu ơi, bên bà ngoại Gia Minh vừa gọi điện, bảo là trưa nay muốn đón Gia Minh sang ở bên đó một thời gian.”
Nghiêm Chân ngẩn ra một thoáng, nhìn bà Lý Uyển rồi mới nói: “Hôm nay Gia Minh vẫn đang đi học cơ mà?”
“Vâng. Bên ấy thông báo với nhà mình một tiếng, nói là tối không cần đón nữa.”
“Ừ.”
Ngắt điện thoại, Nghiêm Chân nhìn trong tay mình bao nhiêu đồ ăn cậu bé thích, chưa định thần lại được. Nhìn dáng vẻ ấy, bà Lý Uyển cũng thấy khó chịu trong lòng: “Thực ra, từ nhỏ Gia Minh và bên ấy không có nhiều tình cảm, bên ấy người ta ngoài Gia Minh còn hai đứa cháu nữa, thời gian đâu mà để ý đến thằng bé. Lúc trước mẹ cũng có nhắc với bố con, nhưng bố con bảo, thằng bé dù gì vẫn là con cháu của hai nhà, người ta muốn gặp cháu mình cũng không thể phản đối được đúng không?”
Điều này Nghiêm Chân cũng hiểu, cô vén tóc, nói với bà Lý Uyển: “Con biết mà mẹ, không có gì đâu.”
Bà Lý Uyển thấy yên lòng với sự thấu tình đạt lý của cô: “Ôi, thực ra thằng nhóc này sang đó cũng tốt, ở nhà quậy phá ầm ĩ chẳng cho ai một phút an ổn.”
Nghiêm Chân bật cười. Cô biết, bà cụ đang an ủi cô, biết không có cậu nhóc ở bên, chắc chắn cô sẽ thấy cô đơn. Nghiêm Chân cũng tự nói với mình, phải phấn chấn lên, nếu không để cho tên nhóc kia biết, trở về chắc chắn sẽ cười nhạo cô.
Cứ như vậy hai ngày trôi qua. Đến ngày thứ ba, đột nhiên có một đứa bé đến nhà làm cho Nghiêm Chân có chút bất ngờ - lớp trưởng Lâm Tiểu Tiểu.
Lúc Nghiêm Chân về đến nhà, cô bé đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, khuôn mặt chán nản thất vọng, môi bĩu lên.
Nghiêm Chân nhìn bộ dạng đó của cô bé không nhịn được cười: “Tiểu Tiểu, sao thế?”
“Con không tìm được Cố Gia Minh! Con đang đợi bạn ấy cùng đi lên phố mua quà Giáng sinh cho cả lớp đây!”
Nghiêm Chân tươi cười giải thích: “Gia Minh sang nhà bà ngoại rồi, con muốn tìm bạn ấy thì phải qua bên đó mới gặp được.”
Lâm Tiểu Tiểu dẩu môi nói: “Thế thì lại càng không chơi được gì nữa.”
“Tại sao?” Cô đưa cho cô bé một cốc sữa, khẽ hỏi.
Cô bé cúi đầu: “Bà ngoại của Cố Gia Minh không thích bạn ấy lúc nào cũng chơi, bà chỉ thích bạn ấy học bài thôi.”
Hèn gì cậu bé không thích sang nhà bà ngoại. Nghiêm Chân nhìn Lâm Tiểu Tiểu rồi bảo: “ Nếu Tiểu Tiểu đồng ý, cô sẽ đi cùng con được không?”
Cô bé nhìn cô chăm chăm một lúc lâu, bĩu môi đồng ý.
Tuy Lâm Tiểu Tiểu tuổi còn nhỏ, nhưng đã biết dùng việc mua sắm để giải tỏa ưu phiền, từ trong cửa hàng đi ra ôm theo mấy con búp bê về nhà. Nghiêm Chân chủ động chia sẻ một phần gánh nặng cho cô bé. Cô bé vừa đi vừa hỏi Nghiêm Chân: “Cô Nghiêm ơi, cô có phải là mẹ mới của Cố Gia Minh không?”
Mẹ mới? Tên gọi này, Nghiêm Chân nghe mà cảm thấy rất lạ tai: “Gia Minh nói như vậy à?”
Lâm Tiểu Tiểu lắc đầu: “Hôm qua Cố Gia Minh lại cãi nhau với anh trai con, vì bài văn của anh con được cô giáo đọc làm mẫu trước lớp.”
“Vậy là cãi nhau à?”
“Đề bài văn là Mẹ của em.” Lâm Tiểu Tiểu thở dài, “Ai bảo anh khỉ mặt dày kia của con không nhịn được cứ khoe khoang với người ta cơ, thế lại chẳng ép cho Tư lệnh phát cáu còn gì.”
“Rồi sau đó làm thế nào chiến sự được dẹp yên?” Nghiêm Chân không nín được cười hỏi.
Lâm Tiểu Tiểu đung đưa bím tóc, nói: “Sau đó Tư lệnh của tụi con nói một câu, cậu ấy bảo: ”Tớ không có mẹ, nhưng tớ có cô giáo Nghiêm, thế nên bọn lính hèn nhát các cậu không được phép cười tớ!”“ Lâm Tiểu Tiểu nghiêm túc nhại lại giọng điệu của Tư lệnh Hồng quân Cố Gia Minh.
Nghiêm Chân nghe xong lặng im, hồi lâu mới cười khẽ hừ một tiếng: “Cái thằng nhóc này, chỉ biết giận dỗi thôi.”
Lâm Tiểu Tiểu cúi gằm: “Không phải đâu, nói xong câu đó, Tư lệnh của tụi con khóc luôn. Khóc thương lắm, làm cho Lâm Tử ưa nặng không ưa nhẹ kia phải bó tay. Thế nên cuối cùng, hai tiểu Tư lệnh lại bắt tay làm hòa. Cô Nghiêm ơi, con quen Tư lệnh lâu vậy rồi, chưa từng nhìn thấy bạn ấy khóc thương như thế. Rõ ràng chuyện bạn ấy nói là chuyện tốt mà!”
Nghiêm Chân chợt nghẹn ngào. Mãi không thấy cô lên tiếng, Lâm Tiểu Tiểu ngẩng đầu, tò mò liếc nhìn cô: “Cô Nghiêm ơi, sao mắt cô đỏ thế?”
Nghiêm Chân tươi cười, tay lau khóe mắt: “Không sao, gió lớn quá, bụi bay vào mắt thôi.”
Cô đoán chừng hai ông bà Cố đã biết chuyện, nên khi đưa Gia Minh trở về nhà, cô hết sức cẩn thận.
Cố viên buổi chiều yên tĩnh, Nghiêm Chân hơi khẽ gõ cửa đã thấy có người ra mở, là chị Trương, trông thấy cô và Gia Minh, chị cười híp mắt.
“Về đấy à?”
“Dạ.” Nghiêm Chân mỉm cười, đưa hành lý của cậu nhóc cho chị Trương. Chị Trương vừa xoay người đi khỏi, liền thấy bà Cố từ trên lầu bước xuống. Tim Nghiêm Chân giật thót, căng thẳng cực độ, nhưng tên nhóc không hiểu chuyện kia lại dứt khỏi tay cô, chạy tới ôm lấy chân bà Lý Uyển mà dụi dụi: “Bà nội!”
Chiến thuật làm nũng cực kì có hiệu quả với bà Lý Uyển. Bà xoa đầu cậu bé, nhìn Nghiêm Chân tươi cười, rồi lại cúi xuống hỏi: “Chơi có vui không?”
Cậu bé đảo mắt liếc qua liếc lại, muốn giả ngây, còn Nghiêm Chân đã nghe ra ý tức trong lời nói của bà, ngượng ngùng cúi đầu. Tức thì bà cụ cười to vui vẻ. Kỳ thực, Cố Hoài Việt đã gọi điện về báo cáo với bà rồi, nếu như trước đó bà có chút lo lắng, thì lúc này cũng chỉ thấy vui mừng. Có thể đưa Gia Minh đi một chuyến như thế, chứng tỏ rằng trong lòng Nghiêm Chân có Cố Hoài Việt, thử nói mà xem, bà cụ nghĩ vậy lại chẳng vui mừng hay sao.
“Con vất vả rồi.” Bà nhìn Nghiêm Chân, nét mặt hiền từ, “Thằng bé khó chiều, đưa nó đi một chuyến như thế cũng vất vả cho con.”
Nghiêm Chân lắc đầu, khóe môi nhè nhẹ cong lên. Khổ cực một chuyến, nhưng chỉ cần một người thấy vui thì tất cả đều xứng đáng.
***
Trung tuần tháng mười hai, thành phố C cuối cũng đã lạnh hẳn.
Gần đây sức khỏe bà Cố không được tốt, đến mùa đông là không muốn ra khỏi cửa, ở trong nhà nhẩm đếm từng ngày trôi đi; thời gian này ông Cố nhàn nhã hơn lúc trước, Nghiêm Chân thường xuyên bắt gặp ông ở nhà luyện chữ. Nghiêm Chân vừa mài mực vừa nhìn ông cụ lắc đầu, viết được mấy chữ đã đặt bút xuống không viết nữa.
“Bố, sao thế ạ?” Nghiêm Chân hỏi, đưa tách trà cho ông cụ.
“Hối hận rồi à?” Bà Lý Uyển lướt qua sau lưng Nghiêm Chân, buông một câu nhẹ bẫng, “Hai đứa con trai tống hết đi lính, để xem ai ở nhà với ông.”
Ông Cố Trường Chí nhìn bà, trầm giọng nói: “Đi lính thì làm sao?”
“Quanh năm suốt tháng không thấy mặt mũi đâu, ông nói xem là làm sao?” Bà Lý Uyển không hề kiêng nể, đưa mắt nguýt ông, “Đời tôi nếm cái khổ ấy đủ rồi, chờ đợi mà ai ai cũng đi mất tăm mất bóng.” Trong lời nói đầy ý tứ trách móc.
Nghiêm Chân dè dặt nhìn ông Cố Trường Chí, ông cụ chẳng hề tức giận, đầu mày khẽ chau, rồi lại giãn ra: “Được rồi, hai năm nữa tôi về hưu. Đến lúc ấy ở nhà miết với bà, bà đừng có kêu phiền.”
“Có mới lạ!” Để lại một câu, bà Lý Uyển đi vào phòng bếp.
Ông cụ cười nhìn Nghiêm Chân, nhấc cây bút lông viết vài chữ, ôn tồn nói: “Già cả rồi, ngày trẻ chăm con chăm cái thì kêu mệt kêu khổ, đến khi về già muốn hưởng phúc cháu con lại chẳng thấy người đâu.”
Nghiêm Chân mỉm cười, đem chữ ông cụ vừa viết xong đặt sang một bên hong khô: “Vậy bố có hối hận không ạ?”
Ông Cố Trường Chí lắc đầu, tặng cho cô bốn chữ: “Nhân các hữu mệnh[1].” Có người sinh ra đã mang sẵn trong mình một bầu nhiệt huyết, chất lính ẩn chứa trong tâm hồn, không phải muốn ngăn là có thể ngăn được.
[1] Mỗi người đều có số mệnh riêng định sẵn cho mình.
Định thần lại, Nghiêm Chân đi giúp chị Trương bày thức ăn lên bàn. Sau khi từ thành phố W trở về, mỗi tuần cố định một ngày Nghiêm Chân sẽ tới Cố viên thăm hai ông bà cụ, cũng thường xuyên ở lại ăn cơm. Bà nội không hề để bụng, còn dặn dò cô, đã thành dâu nhà người ta thì dốc lòng hiếu thảo cũng là việc nên làm, huống hồ Tiểu Cố không ở nhà, trách nhiệm trên vai cô lại càng nặng hơn.
Trên bàn ăn, bà Lý Uyển chợt nhớ tới một chuyện, sau khi gắp một đũa cho Gia Minh đang vùi đầu vào bát, nhìn sang Nghiêm Chân hỏi: “Tiểu Chân, bà nội con về dưới quê rồi hả?”
“Vâng ạ.” Nghiêm Chân gật đầu. Đã thành lệ, mỗi khi tới đầu tháng mười hai, bác cả sẽ lên thành phố đón bà về quê. Vì trải qua mùa đông, cho dù nhà trong thành phố có lắp máy sưởi, nhưng bà nội vẫn quen ngủ trên giường lò, có vậy mới ấm.
Bà Lý Uyển gật đầu, chốc lát lại hỏi: “Thế Hoài Việt đã đưa chìa khóa căn hộ kia cho con chưa, con tính khi nào dọn sang ở?”
Nghiêm Chân ngẩn người một lát, hồi lâu mới nói: “Con nghĩ, tạm thời chưa chuyển sang vội ạ.”
“Sao thế?”
“Chỉ là con sợ Gia Minh ở với ông bà đã lâu, chuyển sang đó lại không quen.” Thực ra, người thấy không quen nhiều hơn chính là cô. Cô vẫn không sao thích ứng được với việc nhận những thứ không thuộc về mình, từ tay một người có quan hệ vừa thân mật lại vừa xa lạ.
Ông cụ nãy giờ chưa lên tiếng lúc này đặt đũa xuống, Nghiêm Chân nhanh tay đỡ lấy chiếc bát không.
“Bố không ăn nữa.” Ông Cố Trường Chí cười, “Có tuổi rồi, ăn uống cũng không được như trước.” Ông cụ chậm rãi đi lên lầu, lát sau lại nghiêng người xuống nhìn Nghiêm Chân bảo: “Con cứ dọn qua đó mà ở. Dù là người lớn hay trẻ nhỏ rồi cũng phải quen dần. Đều đã là người một nhà, đứng để xa cách.”
Ông cụ đã đích thân ra tay, hiển nhiên bà Lý Uyển mừng không kể xiết: “Được rồi, chuyện này cứ quyết định thế nhé.”
Nghiêm Chân ngồi trên ghế, dở khóc dở cười. Cậu bé Cố Gia Minh ngược lại rất vui vẻ thoải mái, vừa bóc tôm vừa giảng giải cho cô Nghiêm: “Cô ơi, tối qua ông nội đã hỏi con rồi.”
“Hỏi con chuyện gì?” Nghiêm Chân nhìn cậu đề phòng.
Cậu bé cười khoái trá: “Ông nội hỏi, con có đồng ý ở cùng với cô không.”
“Con nói thế nào?”
Cậu bé trả lời: “Đương nhiên là con nói đồng ý rồi, hì hì.”
Nghiêm Chân im lặng, cúi đầu suy ngẫm chuyện đã qua. Dạo này làm sao thế nhỉ, sao chuyện gì cũng bị thằng bé này nắm thóp thế nhỉ, đúng là mất mặt!
***
Căn hộ hai phòng ngủ đó của Cố Hoài Việt mua đã lâu, do từ trước đến nay vẫn chưa có ai nên không sửa sang trang hoàng gì. Mấy ngày này bà Lý Uyển dành thời gian đến xem xét, ngay lập tức quyết định phải tu sửa lại từ đầu. Vậy nên, trước khi sửa xong nhà, Nghiêm Chân và Cố Gia Minh cùng ở tại Cố viên. Nghiêm Chân ngẫm nghĩ, quyết định như vậy cũng tốt. Sau khi bà nội về quê, một mình cô sống trong căn hộ cũ cũng thấy trống vắng vô cùng. Cô ở bên này, không những có thể chăm sóc hai ông bà cụ, còn có thể bầu bạn với cậu nhóc.
“Gia Minh yêu quý con nên mới chịu đến căn hộ của Hoài Việt ở cùng con đấy, đổi là người khác, thằng nhóc còn chẳng thèm để ý ấy chứ.” Trong khu chợ buổi sớm, bà Cố vừa nói vừa chọn rau tươi. Mỗi sáng dậy sớm đi chợ mua rau cùng con dâu, đây là thói quen mới của bà cụ kể từ khi Nghiêm Chân tới ở Cố viên, hơn nữa còn làm không biết mệt.
Nghiêm Chân nghe bà nói vậy, cúi đầu cười, bỗng nhiên cô nhớ lại một câu mà cậu bé đã nói hôm trở về thành phố C. Tối hôm ấy cô ở lại Cố viên cùng cậu, buổi tối kể chuyện cho cậu nghe trước giờ đi ngủ, kể mãi, kể mãi cô cũng thấy buồn ngủ. Giữa lúc cô đang nửa tỉnh nửa mơ, cậu bé nhéo má cô, nói: “Cô giáo Nghiêm, cô đã vượt qua được thử thách của tổ chức rồi nhé!” Nghiêm Chân nghe thấy, tỉnh cả ngủ, chỉ còn tâm trạng dớ khóc dở cười. Để được cậu nhóc này yêu quý, thật chẳng dễ dàng gì.
Thở dài, Nghiêm Chân chợt nghe thấy tiếng di động trong túi đổ chuông. Vừa ấn nút nghe, là điện thoại khẩn cấp của Phùng Trạm: “Chị dâu ơi, bên bà ngoại Gia Minh vừa gọi điện, bảo là trưa nay muốn đón Gia Minh sang ở bên đó một thời gian.”
Nghiêm Chân ngẩn ra một thoáng, nhìn bà Lý Uyển rồi mới nói: “Hôm nay Gia Minh vẫn đang đi học cơ mà?”
“Vâng. Bên ấy thông báo với nhà mình một tiếng, nói là tối không cần đón nữa.”
“Ừ.”
Ngắt điện thoại, Nghiêm Chân nhìn trong tay mình bao nhiêu đồ ăn cậu bé thích, chưa định thần lại được. Nhìn dáng vẻ ấy, bà Lý Uyển cũng thấy khó chịu trong lòng: “Thực ra, từ nhỏ Gia Minh và bên ấy không có nhiều tình cảm, bên ấy người ta ngoài Gia Minh còn hai đứa cháu nữa, thời gian đâu mà để ý đến thằng bé. Lúc trước mẹ cũng có nhắc với bố con, nhưng bố con bảo, thằng bé dù gì vẫn là con cháu của hai nhà, người ta muốn gặp cháu mình cũng không thể phản đối được đúng không?”
Điều này Nghiêm Chân cũng hiểu, cô vén tóc, nói với bà Lý Uyển: “Con biết mà mẹ, không có gì đâu.”
Bà Lý Uyển thấy yên lòng với sự thấu tình đạt lý của cô: “Ôi, thực ra thằng nhóc này sang đó cũng tốt, ở nhà quậy phá ầm ĩ chẳng cho ai một phút an ổn.”
Nghiêm Chân bật cười. Cô biết, bà cụ đang an ủi cô, biết không có cậu nhóc ở bên, chắc chắn cô sẽ thấy cô đơn. Nghiêm Chân cũng tự nói với mình, phải phấn chấn lên, nếu không để cho tên nhóc kia biết, trở về chắc chắn sẽ cười nhạo cô.
Cứ như vậy hai ngày trôi qua. Đến ngày thứ ba, đột nhiên có một đứa bé đến nhà làm cho Nghiêm Chân có chút bất ngờ - lớp trưởng Lâm Tiểu Tiểu.
Lúc Nghiêm Chân về đến nhà, cô bé đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, khuôn mặt chán nản thất vọng, môi bĩu lên.
Nghiêm Chân nhìn bộ dạng đó của cô bé không nhịn được cười: “Tiểu Tiểu, sao thế?”
“Con không tìm được Cố Gia Minh! Con đang đợi bạn ấy cùng đi lên phố mua quà Giáng sinh cho cả lớp đây!”
Nghiêm Chân tươi cười giải thích: “Gia Minh sang nhà bà ngoại rồi, con muốn tìm bạn ấy thì phải qua bên đó mới gặp được.”
Lâm Tiểu Tiểu dẩu môi nói: “Thế thì lại càng không chơi được gì nữa.”
“Tại sao?” Cô đưa cho cô bé một cốc sữa, khẽ hỏi.
Cô bé cúi đầu: “Bà ngoại của Cố Gia Minh không thích bạn ấy lúc nào cũng chơi, bà chỉ thích bạn ấy học bài thôi.”
Hèn gì cậu bé không thích sang nhà bà ngoại. Nghiêm Chân nhìn Lâm Tiểu Tiểu rồi bảo: “ Nếu Tiểu Tiểu đồng ý, cô sẽ đi cùng con được không?”
Cô bé nhìn cô chăm chăm một lúc lâu, bĩu môi đồng ý.
Tuy Lâm Tiểu Tiểu tuổi còn nhỏ, nhưng đã biết dùng việc mua sắm để giải tỏa ưu phiền, từ trong cửa hàng đi ra ôm theo mấy con búp bê về nhà. Nghiêm Chân chủ động chia sẻ một phần gánh nặng cho cô bé. Cô bé vừa đi vừa hỏi Nghiêm Chân: “Cô Nghiêm ơi, cô có phải là mẹ mới của Cố Gia Minh không?”
Mẹ mới? Tên gọi này, Nghiêm Chân nghe mà cảm thấy rất lạ tai: “Gia Minh nói như vậy à?”
Lâm Tiểu Tiểu lắc đầu: “Hôm qua Cố Gia Minh lại cãi nhau với anh trai con, vì bài văn của anh con được cô giáo đọc làm mẫu trước lớp.”
“Vậy là cãi nhau à?”
“Đề bài văn là Mẹ của em.” Lâm Tiểu Tiểu thở dài, “Ai bảo anh khỉ mặt dày kia của con không nhịn được cứ khoe khoang với người ta cơ, thế lại chẳng ép cho Tư lệnh phát cáu còn gì.”
“Rồi sau đó làm thế nào chiến sự được dẹp yên?” Nghiêm Chân không nín được cười hỏi.
Lâm Tiểu Tiểu đung đưa bím tóc, nói: “Sau đó Tư lệnh của tụi con nói một câu, cậu ấy bảo: ”Tớ không có mẹ, nhưng tớ có cô giáo Nghiêm, thế nên bọn lính hèn nhát các cậu không được phép cười tớ!”“ Lâm Tiểu Tiểu nghiêm túc nhại lại giọng điệu của Tư lệnh Hồng quân Cố Gia Minh.
Nghiêm Chân nghe xong lặng im, hồi lâu mới cười khẽ hừ một tiếng: “Cái thằng nhóc này, chỉ biết giận dỗi thôi.”
Lâm Tiểu Tiểu cúi gằm: “Không phải đâu, nói xong câu đó, Tư lệnh của tụi con khóc luôn. Khóc thương lắm, làm cho Lâm Tử ưa nặng không ưa nhẹ kia phải bó tay. Thế nên cuối cùng, hai tiểu Tư lệnh lại bắt tay làm hòa. Cô Nghiêm ơi, con quen Tư lệnh lâu vậy rồi, chưa từng nhìn thấy bạn ấy khóc thương như thế. Rõ ràng chuyện bạn ấy nói là chuyện tốt mà!”
Nghiêm Chân chợt nghẹn ngào. Mãi không thấy cô lên tiếng, Lâm Tiểu Tiểu ngẩng đầu, tò mò liếc nhìn cô: “Cô Nghiêm ơi, sao mắt cô đỏ thế?”
Nghiêm Chân tươi cười, tay lau khóe mắt: “Không sao, gió lớn quá, bụi bay vào mắt thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.