Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em
Chương 45: Ngoại truyện
Scotland Chiết Nhĩ Miêu
06/07/2017
1. Cậu bé hờn ghen
Bé Bánh Bao cất tiếng khóc chào đời vào một ngày tuyết bay vần vũ. Trải qua xiết bao đau đớn khó nhọc, cuối cùng hai mẹ con đều được bình an, cả nhà ai nấy xúc động không thôi. Bé Bánh Bao làm cho mẹ đến là khổ sở, Nghiêm Chân ngủ thiếp đi mê mệt rất lâu, sau đó còn phải tĩnh dưỡng thêm mấy hôm sức khỏe mới xem như bình phục lại.
Mấy ngày này, bà Cố vui mừng hết sức, bế bé Bánh Bao không chịu rời tay, ngay cả bố bé muốn bế thì cũng phải qua sự đồng ý của bà cụ. Mẹ bé vừa ôm cục cưng vào lòng đã không kìm được bật khóc, làm cho bà Cố ở bên cạnh cũng gạt nước mắt theo. Còn bé Bánh Bao chớp chớp đôi mắt đen láy ướt át nhìn mẹ đang bế mình, nhìn bố đứng ở bên, cái miệng nhỏ xíu trề ra, òa khóc. Tiếp theo đó lại là một hồi tay chân luống cuống.
Sau khi nằm viện hai tuần thì tất cả trở về nhà.
Đợt này, bà Cố không vội về nữa, ở lại giúp trông cháu và chăm sóc Nghiêm Chân trong kỳ ở cữ. Cậu bé Cố Gia Minh rất tò mò, háo hức với cô em gái mới ra đời, muốn chạm vào lại không dám chạm. Phân vân mãi, khó khăn lắm mới giơ tay ra lại bị bà nội quát: “Đi rửa tay đã.”
Cậu bé bĩu môi, chạy vào nhà vệ sinh rửa tay rồi lại lạch bạch chạy về. Cậu muốn bế bé Bánh Bao, nhưng bà cụ sợ tay cậu lóng ngóng, bế em sẽ làm em ngã nên không cho cậu bế. Phen này cậu bé đã bị tổn thương rồi, lại chạy lạch bạch quay về phòng mình, đâm sầm vào Nghiêm Chân vừa đi thu tã ngoài ban công vào. Cậu bé trề môi không nói. Nghiêm Chân xoa đầu cậu, “Sao không nhìn đường?”
Nếu trong hoàn cảnh bình thường, Nghiêm Chân hỏi vậy chắc chắn không hề gì, cậu nhóc nũng nịu là cho qua. Nhưng giờ đây, đúng vào thời điểm cậu yếu đuối mong manh, Nghiêm Chân hỏi đến là lập tức độ dễ vỡ đã tăng thêm một bậc. Cậu bé lại mím môi, ngón tay xoắn vào nhau, òa khóc nức nở, vừa ôm chân Nghiêm Chân vừa quệt nước mắt, “Hu hu hu, hu hu hu, hu hu hu.”
Cuối cùng Nghiêm Chân đã nhận ra có điều bất thường, đặt đống đồ sang một bên, ngồi xuống hỏi: “Sao thế? Sao lại khóc?”
Cậu bé vừa quệt nước mắt vừa đáp: “Mọi người không ai thương con nữa, hu hu hu hu.”
“Ai bảo thế?”
“Mọi người ai cũng thương em gái hết rồi. Hu hu hu hu.”
Cậu nhóc nức nở kể lại câu chuyện vừa rồi, Nghiêm Chân nghe xong không nhịn được cười. Cô nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên gương mặt bầu bĩnh, nói: “Đấy là vì Manh Manh còn nhỏ, cần được chăm sóc. Lúc con còn bé như thế, bà nội cũng che chở con vậy mà.”
“Sao con lại không biết?” Cậu nhóc hỏi.
“Con nhớ được mới lạ ấy.” Cô đưa tay quẹt mũi cậu, “Gia Minh không thương em gái à?”
Cậu nhóc cảm thấy có phần mâu thuẫn, “Con không biết.” Mấy ngón tay lại xoắn vào nhau, “Bà nội không cho con bế.”
Nghiêm Chân tươi cười, “Vậy tối nay đợi bà nội đi ngủ rồi, con lén vào bế em được không nào?”
“Thật không?” Cậu bé tức thì náo nức hẳn.
“Đương nhiên.”
Tối hôm ấy, Cố Hoài Việt không về nhà. Gia Minh ngủ cùng bà nội, đợi đến lúc bà nội đã ngủ say, cậu nhóc rón rén xuống giường, mở cửa phòng ngủ lớn, khẽ khàng lẻn vào trong. Thực ra không cần lẻn vào, Nghiêm Chân đã bật sẵn một ngọn đèn cho cậu.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt cậu bé sáng long lanh, cậu sáp đến trước nôi của bé Bánh Bao, nhìn bé Bánh Bao đang ngủ ngon lành, e dè giơ ngón tay ra. Để tay trước mặt cô bé, ấn một chút, lại ấn thêm chút nữa, rồi ấn thêm chút chút nữa, bé Bánh Bao nhăn mặt, cậu bé vội rụt tay lại.
“Sao thế?” Nghiêm Chân xoa đầu cậu, cười hỏi.
“Mềm quá.” Cậu bé nuốt nước miếng, nói: “Con muốn ăn thạch.”
Nghiêm Chân ngẩn ra, thế mà bị cậu chọc cười.
Cái thằng nhóc này.
***
Không có tựa đề. Cuối tháng mười một hàng năm, bộ đội đến tuổi giải ngũ bắt đầu lục đục rời đơn vị. Mà mỗi khi đến dịp này, Cố Hoài Việt đều bận bịu hơn hẳn, một là do tổng thể cơ cấu thay đổi, không thiếu những người muốn ở lại đơn vị tiếp tục công tác hoặc giả sống tạm bợ qua ngày sẽ tìm đến dò la tạo quan hệ. Hai là việc sắp xếp cho binh lính giải ngũ, phương diện này cũng có hàng loạt vấn đề đợi mấy vị lãnh đạo Sư đoàn họ giải quyết.
Cố Hoài Việt dẫn binh đã lâu, cảm thấy mệt mỏi khi phải ứng phó với những chuyện chốn quan trường, cộng thêm tính tình cương trực nên đã chủ tính sẽ khiến những người muốn tạo quan hệ với anh phải thất vọng. Mà sau khi tiễn những người lính già giải ngũ ấy đi, trong lòng anh cũng rất bức bối.
Hôm đó, anh xuống một Đại đội thuộc Tiểu đoàn Xe tăng, đứng lặng trước cửa một Tiểu đội, nhìn họ cử hành nghi thức. Tiểu đội trưởng cầm tờ giấy trong tay, anh ta dán mắt vào trang giấy rất lâu rồi mới ngẩng lên nhìn vào hàng quân trước mặt hô khẩu lệnh: “Nghỉ! Nghiêm!” Thấy họ đã hoàn thành hai động tác đó một cách nhanh nhẹn dứt khoát, Tiểu đội trưởng cầm tờ giấy lên, “Sau đây, những ai được đọc đến tên, lùi xuống một bước.” Nói rồi bắt đầu đọc, những chiến sĩ có tên được đọc lặng lẽ lùi về sau, còn những chiến sĩ vẫn ở lại tại chỗ, giữ nguyên tư thế đứng nghiêm trang, dù rằng không được đọc tới tên có nghĩa là phải cởi bỏ quân trang, rời khỏi nơi đã cùng đồng đội nằm gai nếm mật bao năm này.
Cố Hoài Việt âm thầm quan sát một lúc, từ từ xoay người rời đi. Thực ra ở trong quân đội lâu như vậy, chuyện phải quen đã quen từ lâu rồi. Thời mới đi lính, có Tiểu đội trưởng, Đại đội trưởng, Liên đội trưởng, Đoàn trưởng chung tay góp sức cùng dỗ dành bạn, nói rằng đơn vị là gia đình lớn, đồng đội là anh em ruột thịt, dỗ bạn đổ mồ hôi, chảy máu, thí mạng. Đợi đến khi đơn vị không cần đến bạn nữa, một câu nói thôi là có thể đuổi bạn đi rồi. Doanh trại cố định, nhưng quân lính lại di động. Nhưng có ai hối hận không? Liệu có hối hận vì đã đem những tháng năm rực rỡ nhất của đời người hiến dâng cho nơi này hay không? Anh nghĩ, đã là một người quân nhân chân chính, sẽ không ai hối hận cả.
Ngày tốp cựu chiến binh cuối cùng rời đi, toàn bộ các thủ trưởng Sư đoàn đều ra tiễn. Tất cả những chiến sĩ giải ngũ vai đeo ba lô đứng nghiêm trước xe tải, bông hoa đỏ thắm cài trước ngực rung rung trong gió lạnh. Cố Hoài Việt đứng cuối cùng, nhìn Lưu Hướng Đông phía trước bắt tay với từng cựu chiến binh, đang lúc đưa tay ra thì một chiến sĩ đột nhiên chạy về phía anh.
Chiến sĩ ấy làm động tác chào nghiêm chỉnh, “Tham mưu trưởng!”
Cố Hoài Việt nhìn bông hoa màu đỏ trước ngực cậu ta, nói: “Phải về nhà rồi à?”
“Vâng ạ.” Chiến sĩ nọ gật đâu, giấu đi vành mắt đã có phần hoe đỏ, đưa cho anh một album ảnh, “Đây là quà em tặng anh và chị dâu ạ!”
“Quà?” Cố Hoài Việt nhận lấy, mở ra xem một lúc, khẽ cười, “Là cậu chụp hả?”
“Dạ.” Cậu chiến sĩ gật đầu. Album ảnh này ghi lại những hình ảnh trong đám cưới được tổ chức tại đơn vị của Cố Hoài Việt và Nghiêm Chân, trước ngày đám cưới diễn ra Chính ủy Cao đã tìm cậu ta, bảo cậu ta phụ trách việc chụp hình. Trước khi nhập ngũ cậu ta là người đam mê nhiếp ảnh, giao nhiệm vụ này là phù hợp nhất. Chỉnh lí xong xuôi ban đầu dự định đợi sau khi Nghiêm Chân sinh con sẽ đem làm quà tặng, nào ngờ đâu em bé còn chưa ra đời, cậu ta đã phải giải ngũ.
Cố Hoài Việt khép cuốn album lại, nhìn cậu chiến sĩ. Anh vốn định sửa sang lại quân hàm giúp cậu, nhưng nhìn bờ vai đã gỡ cấp hiệu xuống trông có phần trống trải, anh định thần lại. Ngập ngừng một lát rồi vỗ vai cậu ta: “Nhớ nhé, cậu đã từng là một người lính.”
“Rõ!” Cậu chiến sĩ làm động tác chào lần cuối, xoay người chạy về lại đội ngũ, lên xe.
Chuyện cựu binh giải ngũ cuối cùng khép lại, thời gian này vì bận rộn nên Cố Hoài Việt rất ít khi về nhà. Đến hôm nay giở album ảnh ra, nhìn thấy người vợ xinh đẹp trong chiếc váy cưới nở nụ cười yên lành và cậu con trai hồn nhiên ngây thơ, anh bỗng cảm thấy vui mừng. Mừng vì mình vẫn còn có một ngôi nhà để trở về.
Cánh cửa nhà rộng mở, cậu bé Cố Gia Minh đang ngồi chơi cờ caro với bạn trong khu tập thể, cả hai đều một vẻ suy tư. Cố Hoài Việt đứng nhìn, không quấy rầy bọn trẻ, bước qua chúng đi thẳng vào bếp. Mùi thức ăn trong bếp thơm nức, có điều đầu bếp chính không phải Nghiêm Chân, mà là chị Trương có lòng từ thành phố C đến đây chăm sóc cô. Nghiêm Chân đã mang bầu tám tháng, bà Cố lo cô một tay vừa phải chăm sóc Cố Gia Minh lại phải đi dạy thì làm không xuể, nên nhờ chị Trương đến giúp đỡ.
Cố Hoài Việt cởi áo khoác ngoài, đi vào trong bếp, “Chị, để em.”
“Không cần đâu.” Chị Trương không cho anh nhúng tay vào, một mình nấu liền hai món.
Cố Hoài Việt cũng biết tính chị, mỉm cười, đi về phía phòng ngủ. Anh đẩy cửa phòng rất khẽ, vì thời gian gần đây cô không ngon giấc buổi đêm. Đêm hễ ngủ không ngon là ngày lại dễ buồn ngủ. Thường ngồi đó rồi ngủ thiếp đi lúc nào.
Quả nhiên, lúc anh đi vào phòng, Nghiêm Chân đang tựa lên đầu giường nhắm mắt ngủ ngon lành. Mái tóc dài cắt ngắn đi không ít, làn tóc mềm mại bám quanh cổ, làm tôn lên gương mặt trái xoan nhỏ nhắn. Bỗng nhiên, cô cựa mình, chiếc áo len phủ trên đùi theo cử động của cô trượt xuống. Cố Hoài Việt bước nhanh tới nhặt áo lên, đắp lại cho cô. Có lẽ do động tác của anh hơi mạnh, hoặc có lẽ cô đã quá quen với mùi hương của anh, Nghiêm Chân liền mở mắt. Nhìn thấy người đó gần trong gang tấc, nhất thời ngơ ngẩn. Khoảng cách gần sát quá, đến cả hơi thở cũng cảm nhận được.
Nhìn nhau chốc lát, thấy cô vẫn chưa tỉnh hẳn, Cố Hoài Việt khẽ cười, hôn cô không do dự: “Ngốc à?”
Mặt Nghiêm Chân ngay tức thì ửng đỏ. Cô đẩy anh, lại bị anh bế lên, ôm vào lòng. Nghiêm Chân không vùng vẫy được, chỉ bật cười, “Không chê nặng sao?”
Cố Hoài Việt liếc nhìn cô, “Em tưởng giờ em nặng lắm đấy hả?”
Nghiêm Chân cứng họng. Cô thấy khó hiểu, rất nhiều phụ nữ sau khi mang thai đều béo lên không ít, sau khi sinh lấy lại dáng vóc cũng rất khó khăn. Thế mà Nghiêm Chân hiện giờ chẳng hề có điều phiền muộn này, vì cô ngoài bụng to lên ra thì những chỗ da thịt khác chẳng phình ra chút nào.
“Đây là gì thế?” Cô cầm lấy cuốn album ảnh, giở ra xem, ánh mắt sáng rỡ.
Cố Hoài Việt nhìn cô. Vì mang thai nên sống mũi cô mọc lên vài ba nốt đỏ, hễ cô nhíu mày là anh lại muốn hôn cô. Cứ hôn hôn mãi thì sẽ dễ... Ha ha, vậy nên Tham mưu trưởng Cố gắng sức kiềm chế ý nghĩ này lại, anh cầm album, lật giở từng trang, từng trang.
Lật mãi lật mãi, Nghiêm Chân bỗng cất tiếng thở dài.
“Sao thế?”
“Em bây giờ, có phải không xinh đẹp như hồi đó nữa không?” Yêu cái đẹp là bản năng của phụ nữ, cô giáo Nghiêm cũng không phải ngoại lệ.
Còn Tham mưu trưởng Cố cho dù EQ có thấp hơn nữa cũng biết đáp án kiểu mẫu cho câu hỏi này là gì, “Làm gì có.” Anh cười.
“Nhưng em sắp ba mươi tuổi rồi.” Tuy câu trả lời của thủ trưởng đã có phần an ủi được cô, nhưng vừa nghĩ tới tuổi tác của mình, Nghiêm Chân lại rầu rĩ.
“Không lẽ anh trẻ hơn em à?” Cố Hoài Việt bật cười, “Đừng quên, ba năm nữa thôi là chồng em bốn mươi rồi đấy.”
Nghiêm Chân nghe vậy mỉm cười. Xem ra, thời gian không buông tha bất kì ai. Tuổi ba mươi vững vàng tự lập, bốn mươi không còn nghi hoặc, năm mươi hiểu được mệnh trời, sáu mươi nghe theo lẽ trời[1], nếu những tháng năm tuổi già vẫn có được một người thế này bầu bạn, thì cũng xem như là phúc phận của cô.
[1] “Ngô thập ngũ chí ư học, tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi trí thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập nhi tòng tâm, sở dục bất du củ.” - Trích trong Luận ngữ của Khổng Tử.
Bé Bánh Bao cất tiếng khóc chào đời vào một ngày tuyết bay vần vũ. Trải qua xiết bao đau đớn khó nhọc, cuối cùng hai mẹ con đều được bình an, cả nhà ai nấy xúc động không thôi. Bé Bánh Bao làm cho mẹ đến là khổ sở, Nghiêm Chân ngủ thiếp đi mê mệt rất lâu, sau đó còn phải tĩnh dưỡng thêm mấy hôm sức khỏe mới xem như bình phục lại.
Mấy ngày này, bà Cố vui mừng hết sức, bế bé Bánh Bao không chịu rời tay, ngay cả bố bé muốn bế thì cũng phải qua sự đồng ý của bà cụ. Mẹ bé vừa ôm cục cưng vào lòng đã không kìm được bật khóc, làm cho bà Cố ở bên cạnh cũng gạt nước mắt theo. Còn bé Bánh Bao chớp chớp đôi mắt đen láy ướt át nhìn mẹ đang bế mình, nhìn bố đứng ở bên, cái miệng nhỏ xíu trề ra, òa khóc. Tiếp theo đó lại là một hồi tay chân luống cuống.
Sau khi nằm viện hai tuần thì tất cả trở về nhà.
Đợt này, bà Cố không vội về nữa, ở lại giúp trông cháu và chăm sóc Nghiêm Chân trong kỳ ở cữ. Cậu bé Cố Gia Minh rất tò mò, háo hức với cô em gái mới ra đời, muốn chạm vào lại không dám chạm. Phân vân mãi, khó khăn lắm mới giơ tay ra lại bị bà nội quát: “Đi rửa tay đã.”
Cậu bé bĩu môi, chạy vào nhà vệ sinh rửa tay rồi lại lạch bạch chạy về. Cậu muốn bế bé Bánh Bao, nhưng bà cụ sợ tay cậu lóng ngóng, bế em sẽ làm em ngã nên không cho cậu bế. Phen này cậu bé đã bị tổn thương rồi, lại chạy lạch bạch quay về phòng mình, đâm sầm vào Nghiêm Chân vừa đi thu tã ngoài ban công vào. Cậu bé trề môi không nói. Nghiêm Chân xoa đầu cậu, “Sao không nhìn đường?”
Nếu trong hoàn cảnh bình thường, Nghiêm Chân hỏi vậy chắc chắn không hề gì, cậu nhóc nũng nịu là cho qua. Nhưng giờ đây, đúng vào thời điểm cậu yếu đuối mong manh, Nghiêm Chân hỏi đến là lập tức độ dễ vỡ đã tăng thêm một bậc. Cậu bé lại mím môi, ngón tay xoắn vào nhau, òa khóc nức nở, vừa ôm chân Nghiêm Chân vừa quệt nước mắt, “Hu hu hu, hu hu hu, hu hu hu.”
Cuối cùng Nghiêm Chân đã nhận ra có điều bất thường, đặt đống đồ sang một bên, ngồi xuống hỏi: “Sao thế? Sao lại khóc?”
Cậu bé vừa quệt nước mắt vừa đáp: “Mọi người không ai thương con nữa, hu hu hu hu.”
“Ai bảo thế?”
“Mọi người ai cũng thương em gái hết rồi. Hu hu hu hu.”
Cậu nhóc nức nở kể lại câu chuyện vừa rồi, Nghiêm Chân nghe xong không nhịn được cười. Cô nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên gương mặt bầu bĩnh, nói: “Đấy là vì Manh Manh còn nhỏ, cần được chăm sóc. Lúc con còn bé như thế, bà nội cũng che chở con vậy mà.”
“Sao con lại không biết?” Cậu nhóc hỏi.
“Con nhớ được mới lạ ấy.” Cô đưa tay quẹt mũi cậu, “Gia Minh không thương em gái à?”
Cậu nhóc cảm thấy có phần mâu thuẫn, “Con không biết.” Mấy ngón tay lại xoắn vào nhau, “Bà nội không cho con bế.”
Nghiêm Chân tươi cười, “Vậy tối nay đợi bà nội đi ngủ rồi, con lén vào bế em được không nào?”
“Thật không?” Cậu bé tức thì náo nức hẳn.
“Đương nhiên.”
Tối hôm ấy, Cố Hoài Việt không về nhà. Gia Minh ngủ cùng bà nội, đợi đến lúc bà nội đã ngủ say, cậu nhóc rón rén xuống giường, mở cửa phòng ngủ lớn, khẽ khàng lẻn vào trong. Thực ra không cần lẻn vào, Nghiêm Chân đã bật sẵn một ngọn đèn cho cậu.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt cậu bé sáng long lanh, cậu sáp đến trước nôi của bé Bánh Bao, nhìn bé Bánh Bao đang ngủ ngon lành, e dè giơ ngón tay ra. Để tay trước mặt cô bé, ấn một chút, lại ấn thêm chút nữa, rồi ấn thêm chút chút nữa, bé Bánh Bao nhăn mặt, cậu bé vội rụt tay lại.
“Sao thế?” Nghiêm Chân xoa đầu cậu, cười hỏi.
“Mềm quá.” Cậu bé nuốt nước miếng, nói: “Con muốn ăn thạch.”
Nghiêm Chân ngẩn ra, thế mà bị cậu chọc cười.
Cái thằng nhóc này.
***
Không có tựa đề. Cuối tháng mười một hàng năm, bộ đội đến tuổi giải ngũ bắt đầu lục đục rời đơn vị. Mà mỗi khi đến dịp này, Cố Hoài Việt đều bận bịu hơn hẳn, một là do tổng thể cơ cấu thay đổi, không thiếu những người muốn ở lại đơn vị tiếp tục công tác hoặc giả sống tạm bợ qua ngày sẽ tìm đến dò la tạo quan hệ. Hai là việc sắp xếp cho binh lính giải ngũ, phương diện này cũng có hàng loạt vấn đề đợi mấy vị lãnh đạo Sư đoàn họ giải quyết.
Cố Hoài Việt dẫn binh đã lâu, cảm thấy mệt mỏi khi phải ứng phó với những chuyện chốn quan trường, cộng thêm tính tình cương trực nên đã chủ tính sẽ khiến những người muốn tạo quan hệ với anh phải thất vọng. Mà sau khi tiễn những người lính già giải ngũ ấy đi, trong lòng anh cũng rất bức bối.
Hôm đó, anh xuống một Đại đội thuộc Tiểu đoàn Xe tăng, đứng lặng trước cửa một Tiểu đội, nhìn họ cử hành nghi thức. Tiểu đội trưởng cầm tờ giấy trong tay, anh ta dán mắt vào trang giấy rất lâu rồi mới ngẩng lên nhìn vào hàng quân trước mặt hô khẩu lệnh: “Nghỉ! Nghiêm!” Thấy họ đã hoàn thành hai động tác đó một cách nhanh nhẹn dứt khoát, Tiểu đội trưởng cầm tờ giấy lên, “Sau đây, những ai được đọc đến tên, lùi xuống một bước.” Nói rồi bắt đầu đọc, những chiến sĩ có tên được đọc lặng lẽ lùi về sau, còn những chiến sĩ vẫn ở lại tại chỗ, giữ nguyên tư thế đứng nghiêm trang, dù rằng không được đọc tới tên có nghĩa là phải cởi bỏ quân trang, rời khỏi nơi đã cùng đồng đội nằm gai nếm mật bao năm này.
Cố Hoài Việt âm thầm quan sát một lúc, từ từ xoay người rời đi. Thực ra ở trong quân đội lâu như vậy, chuyện phải quen đã quen từ lâu rồi. Thời mới đi lính, có Tiểu đội trưởng, Đại đội trưởng, Liên đội trưởng, Đoàn trưởng chung tay góp sức cùng dỗ dành bạn, nói rằng đơn vị là gia đình lớn, đồng đội là anh em ruột thịt, dỗ bạn đổ mồ hôi, chảy máu, thí mạng. Đợi đến khi đơn vị không cần đến bạn nữa, một câu nói thôi là có thể đuổi bạn đi rồi. Doanh trại cố định, nhưng quân lính lại di động. Nhưng có ai hối hận không? Liệu có hối hận vì đã đem những tháng năm rực rỡ nhất của đời người hiến dâng cho nơi này hay không? Anh nghĩ, đã là một người quân nhân chân chính, sẽ không ai hối hận cả.
Ngày tốp cựu chiến binh cuối cùng rời đi, toàn bộ các thủ trưởng Sư đoàn đều ra tiễn. Tất cả những chiến sĩ giải ngũ vai đeo ba lô đứng nghiêm trước xe tải, bông hoa đỏ thắm cài trước ngực rung rung trong gió lạnh. Cố Hoài Việt đứng cuối cùng, nhìn Lưu Hướng Đông phía trước bắt tay với từng cựu chiến binh, đang lúc đưa tay ra thì một chiến sĩ đột nhiên chạy về phía anh.
Chiến sĩ ấy làm động tác chào nghiêm chỉnh, “Tham mưu trưởng!”
Cố Hoài Việt nhìn bông hoa màu đỏ trước ngực cậu ta, nói: “Phải về nhà rồi à?”
“Vâng ạ.” Chiến sĩ nọ gật đâu, giấu đi vành mắt đã có phần hoe đỏ, đưa cho anh một album ảnh, “Đây là quà em tặng anh và chị dâu ạ!”
“Quà?” Cố Hoài Việt nhận lấy, mở ra xem một lúc, khẽ cười, “Là cậu chụp hả?”
“Dạ.” Cậu chiến sĩ gật đầu. Album ảnh này ghi lại những hình ảnh trong đám cưới được tổ chức tại đơn vị của Cố Hoài Việt và Nghiêm Chân, trước ngày đám cưới diễn ra Chính ủy Cao đã tìm cậu ta, bảo cậu ta phụ trách việc chụp hình. Trước khi nhập ngũ cậu ta là người đam mê nhiếp ảnh, giao nhiệm vụ này là phù hợp nhất. Chỉnh lí xong xuôi ban đầu dự định đợi sau khi Nghiêm Chân sinh con sẽ đem làm quà tặng, nào ngờ đâu em bé còn chưa ra đời, cậu ta đã phải giải ngũ.
Cố Hoài Việt khép cuốn album lại, nhìn cậu chiến sĩ. Anh vốn định sửa sang lại quân hàm giúp cậu, nhưng nhìn bờ vai đã gỡ cấp hiệu xuống trông có phần trống trải, anh định thần lại. Ngập ngừng một lát rồi vỗ vai cậu ta: “Nhớ nhé, cậu đã từng là một người lính.”
“Rõ!” Cậu chiến sĩ làm động tác chào lần cuối, xoay người chạy về lại đội ngũ, lên xe.
Chuyện cựu binh giải ngũ cuối cùng khép lại, thời gian này vì bận rộn nên Cố Hoài Việt rất ít khi về nhà. Đến hôm nay giở album ảnh ra, nhìn thấy người vợ xinh đẹp trong chiếc váy cưới nở nụ cười yên lành và cậu con trai hồn nhiên ngây thơ, anh bỗng cảm thấy vui mừng. Mừng vì mình vẫn còn có một ngôi nhà để trở về.
Cánh cửa nhà rộng mở, cậu bé Cố Gia Minh đang ngồi chơi cờ caro với bạn trong khu tập thể, cả hai đều một vẻ suy tư. Cố Hoài Việt đứng nhìn, không quấy rầy bọn trẻ, bước qua chúng đi thẳng vào bếp. Mùi thức ăn trong bếp thơm nức, có điều đầu bếp chính không phải Nghiêm Chân, mà là chị Trương có lòng từ thành phố C đến đây chăm sóc cô. Nghiêm Chân đã mang bầu tám tháng, bà Cố lo cô một tay vừa phải chăm sóc Cố Gia Minh lại phải đi dạy thì làm không xuể, nên nhờ chị Trương đến giúp đỡ.
Cố Hoài Việt cởi áo khoác ngoài, đi vào trong bếp, “Chị, để em.”
“Không cần đâu.” Chị Trương không cho anh nhúng tay vào, một mình nấu liền hai món.
Cố Hoài Việt cũng biết tính chị, mỉm cười, đi về phía phòng ngủ. Anh đẩy cửa phòng rất khẽ, vì thời gian gần đây cô không ngon giấc buổi đêm. Đêm hễ ngủ không ngon là ngày lại dễ buồn ngủ. Thường ngồi đó rồi ngủ thiếp đi lúc nào.
Quả nhiên, lúc anh đi vào phòng, Nghiêm Chân đang tựa lên đầu giường nhắm mắt ngủ ngon lành. Mái tóc dài cắt ngắn đi không ít, làn tóc mềm mại bám quanh cổ, làm tôn lên gương mặt trái xoan nhỏ nhắn. Bỗng nhiên, cô cựa mình, chiếc áo len phủ trên đùi theo cử động của cô trượt xuống. Cố Hoài Việt bước nhanh tới nhặt áo lên, đắp lại cho cô. Có lẽ do động tác của anh hơi mạnh, hoặc có lẽ cô đã quá quen với mùi hương của anh, Nghiêm Chân liền mở mắt. Nhìn thấy người đó gần trong gang tấc, nhất thời ngơ ngẩn. Khoảng cách gần sát quá, đến cả hơi thở cũng cảm nhận được.
Nhìn nhau chốc lát, thấy cô vẫn chưa tỉnh hẳn, Cố Hoài Việt khẽ cười, hôn cô không do dự: “Ngốc à?”
Mặt Nghiêm Chân ngay tức thì ửng đỏ. Cô đẩy anh, lại bị anh bế lên, ôm vào lòng. Nghiêm Chân không vùng vẫy được, chỉ bật cười, “Không chê nặng sao?”
Cố Hoài Việt liếc nhìn cô, “Em tưởng giờ em nặng lắm đấy hả?”
Nghiêm Chân cứng họng. Cô thấy khó hiểu, rất nhiều phụ nữ sau khi mang thai đều béo lên không ít, sau khi sinh lấy lại dáng vóc cũng rất khó khăn. Thế mà Nghiêm Chân hiện giờ chẳng hề có điều phiền muộn này, vì cô ngoài bụng to lên ra thì những chỗ da thịt khác chẳng phình ra chút nào.
“Đây là gì thế?” Cô cầm lấy cuốn album ảnh, giở ra xem, ánh mắt sáng rỡ.
Cố Hoài Việt nhìn cô. Vì mang thai nên sống mũi cô mọc lên vài ba nốt đỏ, hễ cô nhíu mày là anh lại muốn hôn cô. Cứ hôn hôn mãi thì sẽ dễ... Ha ha, vậy nên Tham mưu trưởng Cố gắng sức kiềm chế ý nghĩ này lại, anh cầm album, lật giở từng trang, từng trang.
Lật mãi lật mãi, Nghiêm Chân bỗng cất tiếng thở dài.
“Sao thế?”
“Em bây giờ, có phải không xinh đẹp như hồi đó nữa không?” Yêu cái đẹp là bản năng của phụ nữ, cô giáo Nghiêm cũng không phải ngoại lệ.
Còn Tham mưu trưởng Cố cho dù EQ có thấp hơn nữa cũng biết đáp án kiểu mẫu cho câu hỏi này là gì, “Làm gì có.” Anh cười.
“Nhưng em sắp ba mươi tuổi rồi.” Tuy câu trả lời của thủ trưởng đã có phần an ủi được cô, nhưng vừa nghĩ tới tuổi tác của mình, Nghiêm Chân lại rầu rĩ.
“Không lẽ anh trẻ hơn em à?” Cố Hoài Việt bật cười, “Đừng quên, ba năm nữa thôi là chồng em bốn mươi rồi đấy.”
Nghiêm Chân nghe vậy mỉm cười. Xem ra, thời gian không buông tha bất kì ai. Tuổi ba mươi vững vàng tự lập, bốn mươi không còn nghi hoặc, năm mươi hiểu được mệnh trời, sáu mươi nghe theo lẽ trời[1], nếu những tháng năm tuổi già vẫn có được một người thế này bầu bạn, thì cũng xem như là phúc phận của cô.
[1] “Ngô thập ngũ chí ư học, tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi trí thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập nhi tòng tâm, sở dục bất du củ.” - Trích trong Luận ngữ của Khổng Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.