Chương 21
Phạm Quỳnh Vân
25/10/2022
Thư thoáng nhìn về phía Nghiêm. Anh đang đứng bên cạnh Nhã Linh, chăm chú gọi điện cho ai đó. Nhưng thi thoảng, cô vẫn nhận thấy anh đang nhìn về phía cô gái bên cạnh bằng sắc mặt ấm áp ôn hòa.“Vậy thì nên chúc mừng anh ấy nhỉ?” Cô lẩm bẩm.Cô từng thấy Nghiêm lặng người giữa trời đông mười độ C.
Lúc đó, anh bảo rằng điều khiến mình nuối tiếc nhất trong đời là không tìm được cô gái đã cứu anh năm xưa. Giờ hai người họ “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, dù có xa cách ngàn dặm cũng đã gặp được nhau.Cô bé trợ lý đỏ bừng mặt, càn nói càng hăng:“Mà còn trùng hợp hơn là cô Nhã Linh còn là người quen của mẹ anh Nghiêm.
Hai nhà tính đến chuyện mai mối từ rất lâu rồi, nhưng mà anh Nghiêm chỉ quan tâm chuyện sự nghiệp lơ là người ta. Lần này thì chỉ có đã thân càng thêm thân mà thôi.”“…”“Chị Thư… Chị làm sao vậy ạ?”Thư đứng lặng im hồi lâu, khi nghe thấy tiếng gọi mới phản ứng lại: “À, không có gì. Chị chỉ là đang nghiên cứu lại kịch bản mà thôi.”“Dạ… Vậy giờ em đi làm nhé.
Chị từ từ nghiên cứu.”Minh Thư gật gật giục cô ấy đi mau, rồi ngồi xuống bàn trà. Căn phòng này do cô và một kiến trúc sư cùng nhau thiết kế, mỗi chi tiết nhỏ nhất đều chứa đựng một câu chuyện đến từ lịch sử. Cô nhìn lại thành quả của mình, quyết định gạt Nghiêm ra khỏi đầu.Dù gì cô cũng đã rời khỏi nhà anh, việc anh quen Trần Nhã Linh hoặc sau này sẽ kết hôn với một cô gái nào đó không phải thứ mà cô nên để tâm.
Cô và anh đều có cuộc sống riêng… Tự an ủi vậy, thế nhưng trong lòng Thư vẫn có cảm giác gì đó, giống như không quá vui vẻ. Có lẽ cô đang thầm trách anh tỏ ra xa lạ với mình trong khi hai người chẳng có gì phải giấu giếm.
Vậy thôi.Hôm nay là ngày khai máy của dự án phim, chỉ có nghi lễ bắt đầu, hướng dẫn sử dụng đạo cụ, trang phục và quay một số khung cảnh không quá khó. Việc của Thư là hướng dẫn các diễn viên đi đứng, nói năng sao cho đúng với cách ứng xử của người xưa, hoặc kiểm tra xem đạo cụ, kiến trúc có gì sai sót không. Trải qua mấy trăm năm, rất nhiều thứ đã biến đổi.
Cô chỉ có thể dùng kiến thức học được của mình để đưa lịch sử đến gần với hơn mọi người.Cô chăm chú theo dõi cả tiến trình của buổi quay phim không rời mắt. Nghiêm ở bên cạnh chú đạo diễn, trao đổi một số yêu cầu. Đáng ra những việc này không đến tay nhà đầu tư như Nghiêm mới đúng. Vậy mà giờ anh có mặt ở đây. Ai cũng đang bàn tán rằng anh đến vì Nhã Linh.
Nhã Linh đã nổi tiếng, giàu có còn gặp được may mắn… Thư tập trung làm việc, cố ý bỏ qua những lời đó.Đến tầm xế chiều, Nghiêm đứng dậy nói với mọi người:“Cả nhà làm việc vất vả rồi. Vừa hay gần đây có một nhà ăn. Hôm nay hay chúng ta không ăn cơm công sở nữa.
Đến nhà hàng đi.”“Nhà hàng Bắc Thanh phải không ạ?” Nhã Linh lên tiếng.“Ừ, Bắc Thanh.”“Em cũng hay đi ăn ở đây. Rất hợp khẩu vị. Hai chúng ta trùng hợp quá.”Nghiêm chỉ gật đầu không nói thêm, quay sang nói với trợ lý:“Cậu đếm số lượng cơm rồi đặt cho mọi người đi.”“OK sếp.”“Từ đã anh Phong ơi.” Thư giơ tay lên, cười ngượng ngùng: “Cái này… Tối nay tôi có hẹn với bạn ở đây. Hai người chúng tôi lâu rồi không gặp nhau, nên đừng đặt suất của tôi nhé.”Trợ lý Phong khó xử: “Việc này…”Anh đi theo giám đốc bao nhiêu năm nay, mặc dù nói chuyện không nhiều, nhưng cũng đủ để hiểu được cảm xúc của sếp mình.
Từ sáng đến giờ Nghiêm luôn tỏ ra lịch sự, nhưng sắc mặt cứ đen kịt lại, cực kỳ khó chịu. Nhất là khi cô gái này đừng lên nói không đi ăn cùng mọi người, lửa giận trên người Nghiêm càng mãnh liệt hơn.“Thế này là thế nào? Cô gái này đắc tội sếp sao?” Phong vừa gãi đầu, vừa nghĩ.
Cùng lúc đó, Nghiêm quay lưng đi, bỏ lại một câu:“Vậy trừ một suất đi.”Cây bút trên tay Thư ngừng lại trên trang giấy. Cô thu lại đồ đạc, chầm chậm đứng dậy.“Mọi người cứ tự nhiên, Cháu đi trước.”Sau đó còn chưa chờ những người ở đây phản ứng, cô đã đứng dậy, lầm lì tiến về phía cửa.
Gió bấc thổi trên hồ sen, cây cầu đá bắc qua hồ trông đơn độc mà thê lương. Thư rút người vào trong chiếc áo khoác dày rộng. Cô đứng trước bầu trời cao rộng, cảm thấy mình quá đỗi bé mọn.Nghiêm nhìn theo bóng lưng cô gái đi xa, bảo Phong: “Trừ cả suất của tôi nữa. Quên mất tôi có cuộc hẹn gấp.”“Em có phải đi không anh?”“Thôi đi, cậu ở lại tiếp đãi mọi người.
Nhớ thanh toán.”Phong chưa kịp nói “đồng ý” hay không, sếp của anh đã biến mất ngoài cửa rồi. Mọi người trong nhà cũng không hiểu sao giám đốc của mình vừa nãy còn mời cơm, giây sau đã chạy biến mất. Người duy nhất hiểu chuyện là Nhã Linh. Cô ấy cắn cắn môi, rồi trầm giọng nói:“Mọi người cũng ăn cơm trước đi. Em cũng có việc riêng rồi.”
***Thư quả thực cũng có một người bạn thân ở đây. Nhưng hai người đã lâu không gặp. Khi cô gọi điện đến, cô ấy rối rít xin lỗi:“Trời ạ sao cậu chẳng báo trước? Tớ đang lên trên thành phố rồi. Hay cậu cứ đến nhà tớ đi, có bố mẹ và anh trai tớ ở nhà đó.”“Vậy thôi…” Thư từ chối. “Giờ tớ ở đoàn làm phim mà.
Định đến nhà cậu ôn chuyện một chút thôi. Nếu như không có ở nhà thì mình nói chuyện với ai.”“Hì hì. Đợi cậu lên thành phố rồi thì mình đi cà phê đi.”“OK luôn!”Nét cười trên mặt Thư rút đi khi cúp máy. Trời càng lúc càng lạnh, ở vùng quê này chẳng có mấy chỗ nhận chuyển khoản hay rút được tiền.
Cô không lường trước được điều đó, nên trong túi lúc này chẳng có một đồng nào.Hơn nữa còn không có chỗ để về. Mọi người giờ vẫn chưa đi ăn đâu. Ban nãy cô còn nói quyết tâm lắm, giờ trở về chẳng khác nào làm trò cười cho người ta.Không biết cô bị bệnh gì nữa.
Minh Thư tự đấm cho mình một cái rồi tức giận mắng:“Phùng Thanh Nghiêm. Đồ khốn.”Tiếng xe rõ dần vang lên đằng sau lưng Thư. Cô quay lưng lại, thấy Nghiêm đang thò đầu ra khỏi cửa sổ huýt sáo:“Ơ kìa, hình như có người đang gọi tên tôi thì phải?”Thư thấy khuôn mặt trêu trọc của anh, dứt khoát quay người đi.
Tất nhiên bước chân của cô không thể bì được với Nghiêm. Anh mở cửa xe, nhanh chóng phóng xuống, chỉ mất năm giây để giữ được tay cô.“Ăn đi.” Anh ném cho cô một gói lá sen. Bên trong gói lá có thứ gì rất ấm áp, còn tỏa ra hương thơm ngát mũi.Thư không nhịn được mở ra xem: “Gà nướng?”“Đúng đó. Cái nhà hàng Bắc Thanh đó dở ẹc. Đến làng quê mà phải ăn nhà hàng thì đúng là chẳng biết thưởng thức.
Để họ đi đi.”Bỗng nhiên, Thư muốn cười thật tươi. Nhưng nhớ những gì xảy ra sáng nay, cô bỗng nghiêm mặt:“Anh không đi với Nhã Linh sao?”“Nhã Linh là ai?” Nghiêm nói rất đường đường chính chính.Đến giờ phút này còn muốn trêu đùa cô.
Thư không thấy thoải mái với thái độ này của anh, giọng nói cũng vì thế mà nặng dần:“Thì là Christina, cô gái từng cứu anh trong hỏa hoạn đó. Không phải là mẹ anh còn muốn mai mối cho hai người sao?
Anh quên tên người ta luôn rồi hả.”Nghiêm cười cười, cứ nhìn cô rồi càng ngày càng cười ngặt nghẽo: “Em đáng yêu thật đấy.”“Anh cười cái gì?” Cô càng bực tức.Nghiêm thấy vậy, kéo cô lên xe:“Ăn đi. Tôi chở em đến một nơi.”
Lúc đó, anh bảo rằng điều khiến mình nuối tiếc nhất trong đời là không tìm được cô gái đã cứu anh năm xưa. Giờ hai người họ “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, dù có xa cách ngàn dặm cũng đã gặp được nhau.Cô bé trợ lý đỏ bừng mặt, càn nói càng hăng:“Mà còn trùng hợp hơn là cô Nhã Linh còn là người quen của mẹ anh Nghiêm.
Hai nhà tính đến chuyện mai mối từ rất lâu rồi, nhưng mà anh Nghiêm chỉ quan tâm chuyện sự nghiệp lơ là người ta. Lần này thì chỉ có đã thân càng thêm thân mà thôi.”“…”“Chị Thư… Chị làm sao vậy ạ?”Thư đứng lặng im hồi lâu, khi nghe thấy tiếng gọi mới phản ứng lại: “À, không có gì. Chị chỉ là đang nghiên cứu lại kịch bản mà thôi.”“Dạ… Vậy giờ em đi làm nhé.
Chị từ từ nghiên cứu.”Minh Thư gật gật giục cô ấy đi mau, rồi ngồi xuống bàn trà. Căn phòng này do cô và một kiến trúc sư cùng nhau thiết kế, mỗi chi tiết nhỏ nhất đều chứa đựng một câu chuyện đến từ lịch sử. Cô nhìn lại thành quả của mình, quyết định gạt Nghiêm ra khỏi đầu.Dù gì cô cũng đã rời khỏi nhà anh, việc anh quen Trần Nhã Linh hoặc sau này sẽ kết hôn với một cô gái nào đó không phải thứ mà cô nên để tâm.
Cô và anh đều có cuộc sống riêng… Tự an ủi vậy, thế nhưng trong lòng Thư vẫn có cảm giác gì đó, giống như không quá vui vẻ. Có lẽ cô đang thầm trách anh tỏ ra xa lạ với mình trong khi hai người chẳng có gì phải giấu giếm.
Vậy thôi.Hôm nay là ngày khai máy của dự án phim, chỉ có nghi lễ bắt đầu, hướng dẫn sử dụng đạo cụ, trang phục và quay một số khung cảnh không quá khó. Việc của Thư là hướng dẫn các diễn viên đi đứng, nói năng sao cho đúng với cách ứng xử của người xưa, hoặc kiểm tra xem đạo cụ, kiến trúc có gì sai sót không. Trải qua mấy trăm năm, rất nhiều thứ đã biến đổi.
Cô chỉ có thể dùng kiến thức học được của mình để đưa lịch sử đến gần với hơn mọi người.Cô chăm chú theo dõi cả tiến trình của buổi quay phim không rời mắt. Nghiêm ở bên cạnh chú đạo diễn, trao đổi một số yêu cầu. Đáng ra những việc này không đến tay nhà đầu tư như Nghiêm mới đúng. Vậy mà giờ anh có mặt ở đây. Ai cũng đang bàn tán rằng anh đến vì Nhã Linh.
Nhã Linh đã nổi tiếng, giàu có còn gặp được may mắn… Thư tập trung làm việc, cố ý bỏ qua những lời đó.Đến tầm xế chiều, Nghiêm đứng dậy nói với mọi người:“Cả nhà làm việc vất vả rồi. Vừa hay gần đây có một nhà ăn. Hôm nay hay chúng ta không ăn cơm công sở nữa.
Đến nhà hàng đi.”“Nhà hàng Bắc Thanh phải không ạ?” Nhã Linh lên tiếng.“Ừ, Bắc Thanh.”“Em cũng hay đi ăn ở đây. Rất hợp khẩu vị. Hai chúng ta trùng hợp quá.”Nghiêm chỉ gật đầu không nói thêm, quay sang nói với trợ lý:“Cậu đếm số lượng cơm rồi đặt cho mọi người đi.”“OK sếp.”“Từ đã anh Phong ơi.” Thư giơ tay lên, cười ngượng ngùng: “Cái này… Tối nay tôi có hẹn với bạn ở đây. Hai người chúng tôi lâu rồi không gặp nhau, nên đừng đặt suất của tôi nhé.”Trợ lý Phong khó xử: “Việc này…”Anh đi theo giám đốc bao nhiêu năm nay, mặc dù nói chuyện không nhiều, nhưng cũng đủ để hiểu được cảm xúc của sếp mình.
Từ sáng đến giờ Nghiêm luôn tỏ ra lịch sự, nhưng sắc mặt cứ đen kịt lại, cực kỳ khó chịu. Nhất là khi cô gái này đừng lên nói không đi ăn cùng mọi người, lửa giận trên người Nghiêm càng mãnh liệt hơn.“Thế này là thế nào? Cô gái này đắc tội sếp sao?” Phong vừa gãi đầu, vừa nghĩ.
Cùng lúc đó, Nghiêm quay lưng đi, bỏ lại một câu:“Vậy trừ một suất đi.”Cây bút trên tay Thư ngừng lại trên trang giấy. Cô thu lại đồ đạc, chầm chậm đứng dậy.“Mọi người cứ tự nhiên, Cháu đi trước.”Sau đó còn chưa chờ những người ở đây phản ứng, cô đã đứng dậy, lầm lì tiến về phía cửa.
Gió bấc thổi trên hồ sen, cây cầu đá bắc qua hồ trông đơn độc mà thê lương. Thư rút người vào trong chiếc áo khoác dày rộng. Cô đứng trước bầu trời cao rộng, cảm thấy mình quá đỗi bé mọn.Nghiêm nhìn theo bóng lưng cô gái đi xa, bảo Phong: “Trừ cả suất của tôi nữa. Quên mất tôi có cuộc hẹn gấp.”“Em có phải đi không anh?”“Thôi đi, cậu ở lại tiếp đãi mọi người.
Nhớ thanh toán.”Phong chưa kịp nói “đồng ý” hay không, sếp của anh đã biến mất ngoài cửa rồi. Mọi người trong nhà cũng không hiểu sao giám đốc của mình vừa nãy còn mời cơm, giây sau đã chạy biến mất. Người duy nhất hiểu chuyện là Nhã Linh. Cô ấy cắn cắn môi, rồi trầm giọng nói:“Mọi người cũng ăn cơm trước đi. Em cũng có việc riêng rồi.”
***Thư quả thực cũng có một người bạn thân ở đây. Nhưng hai người đã lâu không gặp. Khi cô gọi điện đến, cô ấy rối rít xin lỗi:“Trời ạ sao cậu chẳng báo trước? Tớ đang lên trên thành phố rồi. Hay cậu cứ đến nhà tớ đi, có bố mẹ và anh trai tớ ở nhà đó.”“Vậy thôi…” Thư từ chối. “Giờ tớ ở đoàn làm phim mà.
Định đến nhà cậu ôn chuyện một chút thôi. Nếu như không có ở nhà thì mình nói chuyện với ai.”“Hì hì. Đợi cậu lên thành phố rồi thì mình đi cà phê đi.”“OK luôn!”Nét cười trên mặt Thư rút đi khi cúp máy. Trời càng lúc càng lạnh, ở vùng quê này chẳng có mấy chỗ nhận chuyển khoản hay rút được tiền.
Cô không lường trước được điều đó, nên trong túi lúc này chẳng có một đồng nào.Hơn nữa còn không có chỗ để về. Mọi người giờ vẫn chưa đi ăn đâu. Ban nãy cô còn nói quyết tâm lắm, giờ trở về chẳng khác nào làm trò cười cho người ta.Không biết cô bị bệnh gì nữa.
Minh Thư tự đấm cho mình một cái rồi tức giận mắng:“Phùng Thanh Nghiêm. Đồ khốn.”Tiếng xe rõ dần vang lên đằng sau lưng Thư. Cô quay lưng lại, thấy Nghiêm đang thò đầu ra khỏi cửa sổ huýt sáo:“Ơ kìa, hình như có người đang gọi tên tôi thì phải?”Thư thấy khuôn mặt trêu trọc của anh, dứt khoát quay người đi.
Tất nhiên bước chân của cô không thể bì được với Nghiêm. Anh mở cửa xe, nhanh chóng phóng xuống, chỉ mất năm giây để giữ được tay cô.“Ăn đi.” Anh ném cho cô một gói lá sen. Bên trong gói lá có thứ gì rất ấm áp, còn tỏa ra hương thơm ngát mũi.Thư không nhịn được mở ra xem: “Gà nướng?”“Đúng đó. Cái nhà hàng Bắc Thanh đó dở ẹc. Đến làng quê mà phải ăn nhà hàng thì đúng là chẳng biết thưởng thức.
Để họ đi đi.”Bỗng nhiên, Thư muốn cười thật tươi. Nhưng nhớ những gì xảy ra sáng nay, cô bỗng nghiêm mặt:“Anh không đi với Nhã Linh sao?”“Nhã Linh là ai?” Nghiêm nói rất đường đường chính chính.Đến giờ phút này còn muốn trêu đùa cô.
Thư không thấy thoải mái với thái độ này của anh, giọng nói cũng vì thế mà nặng dần:“Thì là Christina, cô gái từng cứu anh trong hỏa hoạn đó. Không phải là mẹ anh còn muốn mai mối cho hai người sao?
Anh quên tên người ta luôn rồi hả.”Nghiêm cười cười, cứ nhìn cô rồi càng ngày càng cười ngặt nghẽo: “Em đáng yêu thật đấy.”“Anh cười cái gì?” Cô càng bực tức.Nghiêm thấy vậy, kéo cô lên xe:“Ăn đi. Tôi chở em đến một nơi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.