Chương 33
Phạm Quỳnh Vân
25/10/2022
“Có chuyện gì vậy?” Nghiêm vào trong xe, thấy sắc mặt của Thư không tốt lắm bèn hỏi. Cô cất điện thoại vào trong túi, lảng đi: “Không sao cả, em mệt một xíu thôi.”
“Thế giờ anh đưa em về nhà nhé. Chuyện luật sư tính sau.”
Thư gật đầu với anh, bàn tay rịn mồ hôi vẫn nắm chặt chiếc điện thoại trong túi xách. Cô dằn xuống suy nghĩ muốn trả lời nó ngay.
Sau khi về nhà, Nghiêm ở phòng khách nói chuyện với ai đó, có vẻ là chỉ đạo công việc ở công ty. Không biết anh bị bệnh gì, cứ dính Thư kè kè, hai tư trên hai tư, không còn biết trời đất công việc là gì nữa. Nhân lúc anh không để ý đến mình, cô vào trong phòng, khóa trái cửa lại.
Cô không nhắn tin, mà gọi lại vào số điện thoại kia:
“Lâu lắm rồi em mới chủ động gọi cho anh.” Bên kia điện thoại vang lên tiếng nói lười nhác.
Thư có thể tưởng tượng giờ Kiên đang ngồi trên ghế sofa, thong dong chờ cô gọi đến mình, rồi nhếch mép cười đắc thắng.
Phải! Người vừa nhắn tin cho cô không ai khác ngoài Kiên.
Cô không thèm để ý đến những chuyện ngoài lề, vào thẳng vấn đề luôn:
“Anh nhắc đến quà cáp là có ý gì? Chuyện của chị Thy có liên quan đến anh đúng không?”
“Kìa, sao em lại giận dữ thế. Minh Thư à, em làm người chẳng thành thật gì cả. Rõ ràng em ghét Nhã Thy lắm cơ mà. Nếu như anh là em, cô ta gặp chuyện càng tệ hại, anh phải càng vui vẻ mới đúng.”
Câu nói mỉa mai của Kiên làm Thư rùng mình, hé miệng không biết nói gì. Cô quen anh từ thời sinh viên tươi đẹp. Lúc đó, anh là một người tỏa nắng rực rỡ. Nhưng giờ Kiên mà cô đang chứng kiến đã trở nên biến chất. Cô không còn biết anh nghĩ gì, làm gì nữa.
“Dù sao đi chăng nữa chị ấy cũng có con với anh rồi. Huống hồ, phát tán ảnh nhạy cảm của người khác là phạm pháp.”
“Em không cần nhắc nhở. Tình nhân của cô ta chụp ảnh thân mật giữa hai người rồi lưu ở trong máy. Hắn ta mang máy đi sửa thì ảnh này bị lộ ra, đâu có liên quan gì đến anh đâu. Thư à, em chỉ cần hiểu rằng từ đầu đến cuối anh vẫn không phản bội em là đủ. Trước kia anh yếu ớt nhỏ bé, thằng khốn Hải nghĩ rằng anh có quan hệ với vợ nó nên nhiều lần đạp đầu anh mà chửi rủa. Còn chị gái của em, không vừa mắt em sống tốt hơn ả, em cũng biết rồi đấy.”
“Hai đứa mình đi xin việc, công ty nào cũng từ chối. Chỉ mới qua thời kỳ khó khăn để tạo dựng sự nghiệp thôi đã hết lần này đến lần khác bị hãm hại. Lúc bấy giờ dù anh bắt đầu giàu có, anh cũng không bảo vệ được em.”
“Nhưng không phải cô ta mê cái mặt và thân hình này của anh hả? Chỉ cần một chút kế đó thôi, bùm… Nhã Thy ly hôn rồi, còn bám víu dưới đũng quần anh nữa. Cô ta đâu có biết rằng đó chỉ là bước đầu để đẩy Hải vào tù, và khiến chính cô ta cũng thảm hại như bây giờ chứ.”
Sau mỗi câu nói của Kiên, Thư lại cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân. Miệng cô đắng chát:
“Ý là, anh mới là người quyến rũ Nhã Thy, dụ chị ấy lên giường, rồi lợi dụng chị ấy?”
“Em sai rồi.” Hình như Kiên đang lắc đầu. “Uổng cho cô ta thừa nhận rằng đã yêu anh. Nhưng khi tắt đèn, ngay cả người mình yêu cũng không nhận ra. Cô ta còn hỏi anh “Ít ra thì cũng phải nghĩ đến con chứ?”. Nực cười. Anh chỉ nói sự thật thôi, cô ta đã ngâm mình vào bồn tắm để cắt cổ tay rồi.”
“Thư à, giờ chúng ta đã hết hiểu lầm nhau. Sau cơn mưa trời lại sáng. Em trở về cùng anh thôi. Nếu không, anh sẽ “đặc biệt” đến thăm hỏi để đón em về đấy.”
Tiếng giày “lộp cộp” vang lên bên ngoài cánh cửa. Thư co mình lại trên giường, cực kỳ hoảng sợ trước thủ đoạn của Kiên. Rồi một bàn tay rắn rỏi vươn ra, cầm lấy chiếc điện thoại mà cô đang giữ khư khư.
Mặt Nghiêm lạnh băng, giống như muốn băm vằm người bên kia đầu dây ra thành trăm mảnh. Anh nói vào trong điện thoại:
“Đừng lấy danh nghĩa bảo vệ vợ tôi ra để bao biện cho sự xảo trá và đều giả của anh. Cảm ơn anh Kiên đã quan tâm đến vợ tôi. Nhưng giờ cô ấy là “bà Phùng”. Chồng cô ấy rất đẹp trai, tài giỏi, quan trọng là không mang người mình yêu ra để làm công cụ trả thù. Trở về bên anh? Trời sáng rồi, mày đừng có mơ tưởng nữa thằng khốn.”
Nghiêm nói xong một mạch, tắt cuộc gọi đi rồi khóa máy. Anh cứ nhìn chăm chăm vào Thư, thấy cô len lén dõi theo mình, bèn xốc cả người cô lên.
“Em không nên giấu anh mới đúng. Giờ thì chừa chưa? Nghe toàn những lời bẩn tai.”
Thư dụi đầu vào lòng anh, thổn thức: “Em không ngờ được…”
Cô không ngờ được mọi chuyện thành ra như thế này. Ngày trước, trong tâm niệm của Thư, Nhã Thy không hài lòng với cuộc hôn nhân thất bại mới chủ động trêu ghẹo Kiên. Mà anh ta vốn dĩ đã thầm yêu cô ấy từ lâu, nên trái tim đã nguội lạnh mới một lần nữa sống lại. Cô chỉ đành rời đi, chúc phúc cho một cặp đôi tình nồng ý đậm.
Nhưng tất cả đều là giả, giả hết, kể cả tình cảm của Kiên. Một bên anh trù bị hôn lễ với cô, một bên lừa Nha Thy vào tròng, để chị ấy xiêu lòng. Đến khi Nhã Thy đã hoàn toàn lún sâu, anh ta biến thành con sư tử, xé xác kẻ thù thành trăm mảnh.
Nghiêm xoa đầu cô, để cho cảm xúc bất an trong cô lắng xuống. Giây lát xong, anh mới bảo: “Anh vừa nói chuyện cụ thể với Hiên. Cậu ấy nói là Kiên đã nộp đơn tố cáo nhà họ Đoàn hối lộ quan chức, bán hàng giả và tham gia rửa tiền. Giờ nhà hắn chắc chắn phải ngồi tù. Còn một phần lớn tài sản của Nhã Thy, bao gồm tài sản cô ấy lấy được từ chỗ nhà em đã bị sang tên cho Kiên. Nhã Thy mất hết không còn gì cả, mà nhà họ Từ chỉ còn cái vỏ rỗng.”
Thư bải hoải thở dài: “Những người người lõi đời như bà nội với bố em mà cũng bị lừa.”
“Do họ tham lam cả thôi, đừng buồn. Cũng đừng nghĩ nữa.”
Thực tế Thư không nghĩ gì cả. Cô chỉ cảm thấy thời thế thay đổi quá nhanh, đồng thời cũng có sự thương xót nho nhỏ đối với Nhã Thy.
Không phải cô là thánh nữ, mà là hai người cùng số phận phụ nữ với nhau. Thy bị lừa, chẳng lẽ cô thì không? Kiên lợi dụng cô để thù, nhân danh tình yêu, biến vợ mình trở thành kẻ bị cả thành phố cười chê. Anh ta không quan tâm cô nghĩ gì, hoặc là đau thương thế nào. Anh ta chỉ muốn thỏa mãn sự hận thù của chính mình mà thôi. Với Kiên, cô vĩnh viễn là kẻ đứng một chỗ để chờ đợi, nên anh muốn giẫm đạp như thế nào cũng được. Xong việc chỉ cần dỗ dành là mọi chuyện sẽ không có gì cả.
Anh ta coi thường cô.
Thư nén tiếng thở dài vào trong lòng. Giờ không phải là lúc cô buồn bã hay nghĩ đến chuyện xa vời. Chuyện trước mắt lúc này đã giải quyết chuyện của Nhã Linh trước đã.
“Thế giờ anh đưa em về nhà nhé. Chuyện luật sư tính sau.”
Thư gật đầu với anh, bàn tay rịn mồ hôi vẫn nắm chặt chiếc điện thoại trong túi xách. Cô dằn xuống suy nghĩ muốn trả lời nó ngay.
Sau khi về nhà, Nghiêm ở phòng khách nói chuyện với ai đó, có vẻ là chỉ đạo công việc ở công ty. Không biết anh bị bệnh gì, cứ dính Thư kè kè, hai tư trên hai tư, không còn biết trời đất công việc là gì nữa. Nhân lúc anh không để ý đến mình, cô vào trong phòng, khóa trái cửa lại.
Cô không nhắn tin, mà gọi lại vào số điện thoại kia:
“Lâu lắm rồi em mới chủ động gọi cho anh.” Bên kia điện thoại vang lên tiếng nói lười nhác.
Thư có thể tưởng tượng giờ Kiên đang ngồi trên ghế sofa, thong dong chờ cô gọi đến mình, rồi nhếch mép cười đắc thắng.
Phải! Người vừa nhắn tin cho cô không ai khác ngoài Kiên.
Cô không thèm để ý đến những chuyện ngoài lề, vào thẳng vấn đề luôn:
“Anh nhắc đến quà cáp là có ý gì? Chuyện của chị Thy có liên quan đến anh đúng không?”
“Kìa, sao em lại giận dữ thế. Minh Thư à, em làm người chẳng thành thật gì cả. Rõ ràng em ghét Nhã Thy lắm cơ mà. Nếu như anh là em, cô ta gặp chuyện càng tệ hại, anh phải càng vui vẻ mới đúng.”
Câu nói mỉa mai của Kiên làm Thư rùng mình, hé miệng không biết nói gì. Cô quen anh từ thời sinh viên tươi đẹp. Lúc đó, anh là một người tỏa nắng rực rỡ. Nhưng giờ Kiên mà cô đang chứng kiến đã trở nên biến chất. Cô không còn biết anh nghĩ gì, làm gì nữa.
“Dù sao đi chăng nữa chị ấy cũng có con với anh rồi. Huống hồ, phát tán ảnh nhạy cảm của người khác là phạm pháp.”
“Em không cần nhắc nhở. Tình nhân của cô ta chụp ảnh thân mật giữa hai người rồi lưu ở trong máy. Hắn ta mang máy đi sửa thì ảnh này bị lộ ra, đâu có liên quan gì đến anh đâu. Thư à, em chỉ cần hiểu rằng từ đầu đến cuối anh vẫn không phản bội em là đủ. Trước kia anh yếu ớt nhỏ bé, thằng khốn Hải nghĩ rằng anh có quan hệ với vợ nó nên nhiều lần đạp đầu anh mà chửi rủa. Còn chị gái của em, không vừa mắt em sống tốt hơn ả, em cũng biết rồi đấy.”
“Hai đứa mình đi xin việc, công ty nào cũng từ chối. Chỉ mới qua thời kỳ khó khăn để tạo dựng sự nghiệp thôi đã hết lần này đến lần khác bị hãm hại. Lúc bấy giờ dù anh bắt đầu giàu có, anh cũng không bảo vệ được em.”
“Nhưng không phải cô ta mê cái mặt và thân hình này của anh hả? Chỉ cần một chút kế đó thôi, bùm… Nhã Thy ly hôn rồi, còn bám víu dưới đũng quần anh nữa. Cô ta đâu có biết rằng đó chỉ là bước đầu để đẩy Hải vào tù, và khiến chính cô ta cũng thảm hại như bây giờ chứ.”
Sau mỗi câu nói của Kiên, Thư lại cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân. Miệng cô đắng chát:
“Ý là, anh mới là người quyến rũ Nhã Thy, dụ chị ấy lên giường, rồi lợi dụng chị ấy?”
“Em sai rồi.” Hình như Kiên đang lắc đầu. “Uổng cho cô ta thừa nhận rằng đã yêu anh. Nhưng khi tắt đèn, ngay cả người mình yêu cũng không nhận ra. Cô ta còn hỏi anh “Ít ra thì cũng phải nghĩ đến con chứ?”. Nực cười. Anh chỉ nói sự thật thôi, cô ta đã ngâm mình vào bồn tắm để cắt cổ tay rồi.”
“Thư à, giờ chúng ta đã hết hiểu lầm nhau. Sau cơn mưa trời lại sáng. Em trở về cùng anh thôi. Nếu không, anh sẽ “đặc biệt” đến thăm hỏi để đón em về đấy.”
Tiếng giày “lộp cộp” vang lên bên ngoài cánh cửa. Thư co mình lại trên giường, cực kỳ hoảng sợ trước thủ đoạn của Kiên. Rồi một bàn tay rắn rỏi vươn ra, cầm lấy chiếc điện thoại mà cô đang giữ khư khư.
Mặt Nghiêm lạnh băng, giống như muốn băm vằm người bên kia đầu dây ra thành trăm mảnh. Anh nói vào trong điện thoại:
“Đừng lấy danh nghĩa bảo vệ vợ tôi ra để bao biện cho sự xảo trá và đều giả của anh. Cảm ơn anh Kiên đã quan tâm đến vợ tôi. Nhưng giờ cô ấy là “bà Phùng”. Chồng cô ấy rất đẹp trai, tài giỏi, quan trọng là không mang người mình yêu ra để làm công cụ trả thù. Trở về bên anh? Trời sáng rồi, mày đừng có mơ tưởng nữa thằng khốn.”
Nghiêm nói xong một mạch, tắt cuộc gọi đi rồi khóa máy. Anh cứ nhìn chăm chăm vào Thư, thấy cô len lén dõi theo mình, bèn xốc cả người cô lên.
“Em không nên giấu anh mới đúng. Giờ thì chừa chưa? Nghe toàn những lời bẩn tai.”
Thư dụi đầu vào lòng anh, thổn thức: “Em không ngờ được…”
Cô không ngờ được mọi chuyện thành ra như thế này. Ngày trước, trong tâm niệm của Thư, Nhã Thy không hài lòng với cuộc hôn nhân thất bại mới chủ động trêu ghẹo Kiên. Mà anh ta vốn dĩ đã thầm yêu cô ấy từ lâu, nên trái tim đã nguội lạnh mới một lần nữa sống lại. Cô chỉ đành rời đi, chúc phúc cho một cặp đôi tình nồng ý đậm.
Nhưng tất cả đều là giả, giả hết, kể cả tình cảm của Kiên. Một bên anh trù bị hôn lễ với cô, một bên lừa Nha Thy vào tròng, để chị ấy xiêu lòng. Đến khi Nhã Thy đã hoàn toàn lún sâu, anh ta biến thành con sư tử, xé xác kẻ thù thành trăm mảnh.
Nghiêm xoa đầu cô, để cho cảm xúc bất an trong cô lắng xuống. Giây lát xong, anh mới bảo: “Anh vừa nói chuyện cụ thể với Hiên. Cậu ấy nói là Kiên đã nộp đơn tố cáo nhà họ Đoàn hối lộ quan chức, bán hàng giả và tham gia rửa tiền. Giờ nhà hắn chắc chắn phải ngồi tù. Còn một phần lớn tài sản của Nhã Thy, bao gồm tài sản cô ấy lấy được từ chỗ nhà em đã bị sang tên cho Kiên. Nhã Thy mất hết không còn gì cả, mà nhà họ Từ chỉ còn cái vỏ rỗng.”
Thư bải hoải thở dài: “Những người người lõi đời như bà nội với bố em mà cũng bị lừa.”
“Do họ tham lam cả thôi, đừng buồn. Cũng đừng nghĩ nữa.”
Thực tế Thư không nghĩ gì cả. Cô chỉ cảm thấy thời thế thay đổi quá nhanh, đồng thời cũng có sự thương xót nho nhỏ đối với Nhã Thy.
Không phải cô là thánh nữ, mà là hai người cùng số phận phụ nữ với nhau. Thy bị lừa, chẳng lẽ cô thì không? Kiên lợi dụng cô để thù, nhân danh tình yêu, biến vợ mình trở thành kẻ bị cả thành phố cười chê. Anh ta không quan tâm cô nghĩ gì, hoặc là đau thương thế nào. Anh ta chỉ muốn thỏa mãn sự hận thù của chính mình mà thôi. Với Kiên, cô vĩnh viễn là kẻ đứng một chỗ để chờ đợi, nên anh muốn giẫm đạp như thế nào cũng được. Xong việc chỉ cần dỗ dành là mọi chuyện sẽ không có gì cả.
Anh ta coi thường cô.
Thư nén tiếng thở dài vào trong lòng. Giờ không phải là lúc cô buồn bã hay nghĩ đến chuyện xa vời. Chuyện trước mắt lúc này đã giải quyết chuyện của Nhã Linh trước đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.