Chương 36: LẦN THỨ HAI MẶC VÁY CƯỚI
Phạm Quỳnh Vân
31/10/2022
“Mày có ý gì hả thằng khốn?” Bà Xuân Lan nhảy bổ vào người Nghiêm, hoàn toàn đã quên đi cơn đau từ cái tát vừa nãy. Ánh mắt bà ta khoét sâu trên người anh, hận không thể lột da uống máu.
Thư nắm tay bà ấy, đẩy ra khỏi người Nghiêm. Quần áo trên người anh bị nhăn nhúm lại ở trước ngực. Anh vẫn kiên định, khinh bỉ đến nỗi dường như không để bà ta vào mắt.
“Tôi nói rồi, ngày thường các người làm gì tôi có thể mắt nhắm mắt mở coi như không có gì. Nhưng đã động đến người của tôi phải trả một cái giá rất lớn. Dù gì bao năm nay cũng không ít người bị hại trong tay cậu ta, giờ thay vì thét gào như thế này, bà nên ăn chay niệm Phật để cầu phúc cho con trai mình thì hơn.”
Nghiêm nói xong, dắt tay Thư đi giữa hành lang đông người. Tất cả khi thấy anh đến gần đều tự động nhường, tạo một khoảng trống lớn. Không ai dám cản hai người, kể cR ông Lâm.
Trước khi Thư ra khỏi cửa, cô có ngó lại, thấy ông Khoan lúc này mới chống gậy, từ từ bước xuống sảnh.
Đón lấy chiếc mic từ trong tay quản gia, ông nói gì đó:
“Xin chào các vị, tôi là Phùng Đức Khoan.”
Những câu phía sau, khi Thư đã đi khuất, cô không còn nghe thấy tiếng gì nữa.
Ra đến chỗ đậu xe, Nghiêm mở cửa xe cho cô rồi mới ngồi vào ghế.
“Anh đã nói em đừng đến rồi. Anh mà xuống muộn một tí, có phải em chịu thiệt rồi không?”
Minh Thư lấy tay chọc chọc vào má anh.
“Không đâu. Em biết anh luôn chú ý đến em mà. Hơn nữa, em cũng không để cho mình bị đánh. Ông nội nói gì với anh vậy?”
“Ông muốn anh tiếp quản sản nghiệp nhà họ Phùng. Bố anh suốt ngày rượu chè, đầu óc không còn minh mẫn nữa. Còn Phùng Thanh Nam… giờ chắc đã vào tù rồi.”
Anh mắt anh lại nhìn vào xa xăm…
Phùng Thanh Nghiêm đã trù bị cho mọi chuyện rất nhiều năm. Anh tình nguyện nén thù hận xuống, làm một người con, người cháu ngoan ngoãn. Khi đạt được sự tin tưởng của ông nội, anh dần dần chiếm lấy chỗ đứng trong công ty. Phùng Thanh Nam từ lâu đã không còn tư cách đấu với Nghiêm nữa.
Nhưng thành quả đó đối với Nghiêm vẫn chưa đủ. Anh muốn cơ nghiệp nhà họ Phùng sụp đổ, và những người khiến bà Vân An tự s.át phải trả giá đắt.
Đáng lẽ anh đã đồng quy vu tận với họ, cho đến một ngày, bên cạnh anh xuất hiện một cô gái. Anh không dám đánh cược tất cả nữa, bởi lẽ cô là điều quan trọng nhất phải bảo vệ lúc này.
Nhờ vả đến luật pháp là điều mà Nghiêm chưa từng nghĩ đến. Vì cô, anh từ bỏ trả thù theo cách cực đoan nhất. Anh âm thầm mượn lực của Trần Hoài Hiên thu thập tin tức, lấy chứng cứ phạm tội của Phùng Thanh Nam, để tống hắn vào nơi hắn đáng phải ở.
Thư không biết Nghiêm đang nghĩ gì mà đôi mắt chợt mông lung đến thế. Khi chiếc xe khởi động, cô hỏi Nghiêm:
“Anh có đồng ý tiếp quản gia nghiệp không?”
Nghiêm gật đầu: “Có. Anh để cho ông nội một bản hợp đồng. Chỉ cần ông đồng ý với tất cả điều khoản ấy, anh sẽ trở về gầy dựng lại công ty.”
“Điều khoản gì vậy?” Thư hơi tò mò, gãi gãi bàn tay anh.
“Cái này sau này em sẽ biết. Anh chưa nói được. Nhưng trong đó có một điều khoản, ông nội phải “từ” Hoàng Xuân Lan.”
Minh Thư giật mình khi anh nhắc đến điều khoản này, đồng thời thổn thức không thôi. Bà Xuân Lan đấu tranh cả đời, dùng con trai mình để bám víu làm vợ lẽ của ông Lâm. Đến khi vợ cả chết đi bà mới có thể thay thế vị trí đó. Đối với bà ta, điều ấy đã là cái dằm nhức nhối không thể gỡ bỏ. Huống hồ Nghiêm hơn tên Nam gấp một trăm lần. Ông Khoan bồi dưỡng trọng điểm ai, không cần nghĩ kỹ cũng đoán được…
Cho nên bà ta mới phát điên lên tìm cách tiêu diệt Nghiêm.
Người lõi đời như bà Xuân Lan lại chẳng thể ngờ được thân phận cậu hai nhà họ Phùng không chống đỡ được cho Phùng Thanh Nam khỏi vào tù. Hơn nữa ông Khoan còn có ý định vứt bỏ mẹ con họ để giữ lại một đứa cháu có tiền đồ hơn, vực dậy gia nghiệp đang có nguy cơ xuống dốc.
Thoáng chốc, bà ta mất sạch, không còn gì cả.
Những điều này bị gạt bỏ khỏi đầu Thư rất nhanh. Cô trở về căn nhà rợp bóng ngọc lan mà ông Nhâm mua cho mình, muốn đón mẹ theo. Bà Nguyệt lắc đầu từ chối, còn trêu chọc cô:
“Con gái ngốc ạ. Sau này con lấy chồng, mẹ còn phải ở nơi này để tiễn con chứ. Cái gì cũng phải đúng quy trình thì cuộc sống của con mới thuận lợi được.”
Cô đỏ mặt lay lay bà: “Mẹ này. Ai muốn lấy chồng cơ chứ?”
“Thôi bố nhà cô chứ. Đã muốn dọn đến nhà người ta rồi. Còn không lấy thì chờ ngày con nó biết đi chợ mới lấy à?”
“Mẹ… Đừng trêu chọc con nữa mà.”
Thư ở bên cạnh bà mấy hôm, vì cả vài ngày nay, Nghiêm đều bận tối mắt tối mũi. Có vẻ là đang đi gặp luật sư hay gì đấy.
Mới có vài ngày thôi, rất nhiều tin tức ập đến với Thư. Đầu tiên là Phùng Thanh Nam đã vào tù. Hắn ta khóc lóc đòi mẹ bảo lãnh mình ra. Bà Xuân Lan mất đi địa vị bà chủ nhà họ Phùng, tất nhiên không cứu nổi hắn. Hai người cắn xé lẫn nhau. Khi tức giận, hắn lỡ nói hớ rằng mẹ mình đã thuê người đâm c.hết Nghiêm. Nghiêm nhân cơ hội kiện bà ta. Kết quả, cả hai mẹ con đã phải vào tù, trả giá cho những gì đã làm.
Ông Lâm mấy ngày hôm nay tinh thần bất định, nửa đêm luôn mơ thấy bà Vân An đánh đàn đòi mạng mình. Không chịu được nữa, ông mang bầu rượu đến trước mộ bà lúc đêm khuya, cầu xin bà tha thứ vì đã không chăm sóc con trai hai người thật tốt. Sáng sớm hôm sau, người ta thấy ông nằm co quắp trên mộ vợ cũ. Khi nhập viện thì bị xác định là tai biến mạch máu não, phải nhập viện.
Nhà họ Phùng trong nháy mắt suy tàn. Ông Khoan bệnh không dậy nổi, cứ gọi tên con trai suốt.
Nghiêm vì thế cũng bận rộn hơn. Mỗi lúc Thư đi ngủ chợt tỉnh lại giữa đêm, vẫn thấy anh trăn trở trên chiếc ghế sofa nhà cô, đôi mắt thoáng buồn. Dù gì cũng là máu mủ. Hơn nữa, dù họ có trả giá nhiều hơn, bà Vân An cũng không thể trở về nữa rồi.
Cô len lén đứng đằng sau chiếc ghế, che mắt Nghiêm lại:
“Ai đây. Anh đoán đi?”
“Đào hả? Hay Hồng?” Nghiêm cố ý gọi tên mấy cô gái, hòng trêu chọc cô.
Minh Thư giả vờ cả giận, vòng qua ghế sofa hầm hầm mặt với anh: “Hay lắm chủ tịch Phùng. Anh ra ngoài đường ngủ ngay.”
Nghiêm bật cười khanh khách, nắm lấy bàn tay đang chỉ ra của cô, rồi chẳng biết như thế nào mà cả người Thư đổ xuống, ngã đè lên anh:
“Phu nhân chủ tịch à. Ngoài trời lạnh lắm.”
“Lạnh thì kệ anh, ai bảo anh dám gọi tên người con gái khác chứ?”
“Để anh không phải gọi người con gái khác nữa, hay anh thương lượng với phu nhân chủ tịch một tí nhé.”
“Được. Bổn cung đồng ý cho khanh nói.”
“Chúng ta kết hôn đi.” Nghiêm nói nhỏ bên tai Thư, má hai người dính sát vào nhau, một người nóng bừng do mới từ trong chăn ra, người thì da thịt buốt lạnh vì đã ngồi trong đêm khá lâu. Thư không hề thấy khó chịu.
Giọt nước mắt ấm nóng của cô rơi trên khóe mắt Nghiêm. Cô gật đầu, chỉ nói một chữ: “Ừm.”
Trong hai tháng ngắn ngủi, cô đã hai lần mặc váy cưới… Thư chỉ cảm thấy mình như đang ở trong một cơn mơ quá đỗi chân thực.
Thư nắm tay bà ấy, đẩy ra khỏi người Nghiêm. Quần áo trên người anh bị nhăn nhúm lại ở trước ngực. Anh vẫn kiên định, khinh bỉ đến nỗi dường như không để bà ta vào mắt.
“Tôi nói rồi, ngày thường các người làm gì tôi có thể mắt nhắm mắt mở coi như không có gì. Nhưng đã động đến người của tôi phải trả một cái giá rất lớn. Dù gì bao năm nay cũng không ít người bị hại trong tay cậu ta, giờ thay vì thét gào như thế này, bà nên ăn chay niệm Phật để cầu phúc cho con trai mình thì hơn.”
Nghiêm nói xong, dắt tay Thư đi giữa hành lang đông người. Tất cả khi thấy anh đến gần đều tự động nhường, tạo một khoảng trống lớn. Không ai dám cản hai người, kể cR ông Lâm.
Trước khi Thư ra khỏi cửa, cô có ngó lại, thấy ông Khoan lúc này mới chống gậy, từ từ bước xuống sảnh.
Đón lấy chiếc mic từ trong tay quản gia, ông nói gì đó:
“Xin chào các vị, tôi là Phùng Đức Khoan.”
Những câu phía sau, khi Thư đã đi khuất, cô không còn nghe thấy tiếng gì nữa.
Ra đến chỗ đậu xe, Nghiêm mở cửa xe cho cô rồi mới ngồi vào ghế.
“Anh đã nói em đừng đến rồi. Anh mà xuống muộn một tí, có phải em chịu thiệt rồi không?”
Minh Thư lấy tay chọc chọc vào má anh.
“Không đâu. Em biết anh luôn chú ý đến em mà. Hơn nữa, em cũng không để cho mình bị đánh. Ông nội nói gì với anh vậy?”
“Ông muốn anh tiếp quản sản nghiệp nhà họ Phùng. Bố anh suốt ngày rượu chè, đầu óc không còn minh mẫn nữa. Còn Phùng Thanh Nam… giờ chắc đã vào tù rồi.”
Anh mắt anh lại nhìn vào xa xăm…
Phùng Thanh Nghiêm đã trù bị cho mọi chuyện rất nhiều năm. Anh tình nguyện nén thù hận xuống, làm một người con, người cháu ngoan ngoãn. Khi đạt được sự tin tưởng của ông nội, anh dần dần chiếm lấy chỗ đứng trong công ty. Phùng Thanh Nam từ lâu đã không còn tư cách đấu với Nghiêm nữa.
Nhưng thành quả đó đối với Nghiêm vẫn chưa đủ. Anh muốn cơ nghiệp nhà họ Phùng sụp đổ, và những người khiến bà Vân An tự s.át phải trả giá đắt.
Đáng lẽ anh đã đồng quy vu tận với họ, cho đến một ngày, bên cạnh anh xuất hiện một cô gái. Anh không dám đánh cược tất cả nữa, bởi lẽ cô là điều quan trọng nhất phải bảo vệ lúc này.
Nhờ vả đến luật pháp là điều mà Nghiêm chưa từng nghĩ đến. Vì cô, anh từ bỏ trả thù theo cách cực đoan nhất. Anh âm thầm mượn lực của Trần Hoài Hiên thu thập tin tức, lấy chứng cứ phạm tội của Phùng Thanh Nam, để tống hắn vào nơi hắn đáng phải ở.
Thư không biết Nghiêm đang nghĩ gì mà đôi mắt chợt mông lung đến thế. Khi chiếc xe khởi động, cô hỏi Nghiêm:
“Anh có đồng ý tiếp quản gia nghiệp không?”
Nghiêm gật đầu: “Có. Anh để cho ông nội một bản hợp đồng. Chỉ cần ông đồng ý với tất cả điều khoản ấy, anh sẽ trở về gầy dựng lại công ty.”
“Điều khoản gì vậy?” Thư hơi tò mò, gãi gãi bàn tay anh.
“Cái này sau này em sẽ biết. Anh chưa nói được. Nhưng trong đó có một điều khoản, ông nội phải “từ” Hoàng Xuân Lan.”
Minh Thư giật mình khi anh nhắc đến điều khoản này, đồng thời thổn thức không thôi. Bà Xuân Lan đấu tranh cả đời, dùng con trai mình để bám víu làm vợ lẽ của ông Lâm. Đến khi vợ cả chết đi bà mới có thể thay thế vị trí đó. Đối với bà ta, điều ấy đã là cái dằm nhức nhối không thể gỡ bỏ. Huống hồ Nghiêm hơn tên Nam gấp một trăm lần. Ông Khoan bồi dưỡng trọng điểm ai, không cần nghĩ kỹ cũng đoán được…
Cho nên bà ta mới phát điên lên tìm cách tiêu diệt Nghiêm.
Người lõi đời như bà Xuân Lan lại chẳng thể ngờ được thân phận cậu hai nhà họ Phùng không chống đỡ được cho Phùng Thanh Nam khỏi vào tù. Hơn nữa ông Khoan còn có ý định vứt bỏ mẹ con họ để giữ lại một đứa cháu có tiền đồ hơn, vực dậy gia nghiệp đang có nguy cơ xuống dốc.
Thoáng chốc, bà ta mất sạch, không còn gì cả.
Những điều này bị gạt bỏ khỏi đầu Thư rất nhanh. Cô trở về căn nhà rợp bóng ngọc lan mà ông Nhâm mua cho mình, muốn đón mẹ theo. Bà Nguyệt lắc đầu từ chối, còn trêu chọc cô:
“Con gái ngốc ạ. Sau này con lấy chồng, mẹ còn phải ở nơi này để tiễn con chứ. Cái gì cũng phải đúng quy trình thì cuộc sống của con mới thuận lợi được.”
Cô đỏ mặt lay lay bà: “Mẹ này. Ai muốn lấy chồng cơ chứ?”
“Thôi bố nhà cô chứ. Đã muốn dọn đến nhà người ta rồi. Còn không lấy thì chờ ngày con nó biết đi chợ mới lấy à?”
“Mẹ… Đừng trêu chọc con nữa mà.”
Thư ở bên cạnh bà mấy hôm, vì cả vài ngày nay, Nghiêm đều bận tối mắt tối mũi. Có vẻ là đang đi gặp luật sư hay gì đấy.
Mới có vài ngày thôi, rất nhiều tin tức ập đến với Thư. Đầu tiên là Phùng Thanh Nam đã vào tù. Hắn ta khóc lóc đòi mẹ bảo lãnh mình ra. Bà Xuân Lan mất đi địa vị bà chủ nhà họ Phùng, tất nhiên không cứu nổi hắn. Hai người cắn xé lẫn nhau. Khi tức giận, hắn lỡ nói hớ rằng mẹ mình đã thuê người đâm c.hết Nghiêm. Nghiêm nhân cơ hội kiện bà ta. Kết quả, cả hai mẹ con đã phải vào tù, trả giá cho những gì đã làm.
Ông Lâm mấy ngày hôm nay tinh thần bất định, nửa đêm luôn mơ thấy bà Vân An đánh đàn đòi mạng mình. Không chịu được nữa, ông mang bầu rượu đến trước mộ bà lúc đêm khuya, cầu xin bà tha thứ vì đã không chăm sóc con trai hai người thật tốt. Sáng sớm hôm sau, người ta thấy ông nằm co quắp trên mộ vợ cũ. Khi nhập viện thì bị xác định là tai biến mạch máu não, phải nhập viện.
Nhà họ Phùng trong nháy mắt suy tàn. Ông Khoan bệnh không dậy nổi, cứ gọi tên con trai suốt.
Nghiêm vì thế cũng bận rộn hơn. Mỗi lúc Thư đi ngủ chợt tỉnh lại giữa đêm, vẫn thấy anh trăn trở trên chiếc ghế sofa nhà cô, đôi mắt thoáng buồn. Dù gì cũng là máu mủ. Hơn nữa, dù họ có trả giá nhiều hơn, bà Vân An cũng không thể trở về nữa rồi.
Cô len lén đứng đằng sau chiếc ghế, che mắt Nghiêm lại:
“Ai đây. Anh đoán đi?”
“Đào hả? Hay Hồng?” Nghiêm cố ý gọi tên mấy cô gái, hòng trêu chọc cô.
Minh Thư giả vờ cả giận, vòng qua ghế sofa hầm hầm mặt với anh: “Hay lắm chủ tịch Phùng. Anh ra ngoài đường ngủ ngay.”
Nghiêm bật cười khanh khách, nắm lấy bàn tay đang chỉ ra của cô, rồi chẳng biết như thế nào mà cả người Thư đổ xuống, ngã đè lên anh:
“Phu nhân chủ tịch à. Ngoài trời lạnh lắm.”
“Lạnh thì kệ anh, ai bảo anh dám gọi tên người con gái khác chứ?”
“Để anh không phải gọi người con gái khác nữa, hay anh thương lượng với phu nhân chủ tịch một tí nhé.”
“Được. Bổn cung đồng ý cho khanh nói.”
“Chúng ta kết hôn đi.” Nghiêm nói nhỏ bên tai Thư, má hai người dính sát vào nhau, một người nóng bừng do mới từ trong chăn ra, người thì da thịt buốt lạnh vì đã ngồi trong đêm khá lâu. Thư không hề thấy khó chịu.
Giọt nước mắt ấm nóng của cô rơi trên khóe mắt Nghiêm. Cô gật đầu, chỉ nói một chữ: “Ừm.”
Trong hai tháng ngắn ngủi, cô đã hai lần mặc váy cưới… Thư chỉ cảm thấy mình như đang ở trong một cơn mơ quá đỗi chân thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.