Lời Hứa Của Giản Trì

Chương 25: 20: Vận mệnh luân hồi (1)

Mộc Thanh Vũ

06/10/2016

Sau hai ngày tòa án thẩm vấn, Đan Thục Nhu quả nhiên đã xuất hiện, vẻ mặt tiều tụy, trên cánh tay vẫn còn băng bó. Đối mặt với nhân chứng và kết luận giám định đầy sức thuyết phục trước mặt, cô ta căn bản không thể chối cãi, rốt cuộc cũng chịu cúi đầu, không thể không thừa nhận lúc đó đã lợi dụng nhược điểm sĩ diện của cha mình để uy hiếp, đòi đến công ty làm loạn, thậm chí muốn tổ chức họp báo phơi bày đoạn tình cảm năm đó của ông và mẹ mình, khiến cho mọi người đều biết ông ấy có con gái riêng bên ngoài, hơn nữa suốt hai mươi năm qua không hề quan tâm đến hai mẹ con họ, buộc ông dưới tình huống khoonng tình nguyện sao chép lại bản di chúc mà cô ta đã chuẩn bị tốt từ trước.

Tòa tuyên án:

Về việc nguyên cáo Đan Thục Khuê tố bị cáo Đan Thục Nhu làm giả di chúc, sau khi quan tòa tiếp nhận thụ lý, chiếu theo điều lệ luật pháp ban hành, công khai mở phiên tòa điều tra xét xử. Các bên đương sự và người tố tụng đều đã tham gia tố tụng. Bản án hiện đã hoàn tất thẩm tra xử lý.

Trong quá trình thẩm tra xử lý đã điều tra rõ, so sánh nội dung cùng phương thức viết trong bản di chúc mà bị cáo giữ và văn tự viết tay đã nhiều năm của người thừa kế* hoàn toàn khác nhau. Theo lẽ thường, nạn nhân cũng chính là người thừa kế đã dưỡng thành thói quen nhiều năm, rất khó có thể thay đổi trong một sớm một chiều, huống hồ lại đang trong tính huống bệnh tật, người bệnh hoàn toàn hành động theo bản năng, sẽ dựa theo thói quen nhiều năm mà làm ra, chắc chắn sẽ không có cử chỉ gì khác biệt nhiều so với bình thường.

(*Người thừa kế >< người được thừa kế, đừng thắc mắc :D )

Kết hợp với kết quả giám định bút tích, tổng hợp lại bản tường trình của hai bên nguyên bị cùng với nhân chứng tiếp xúc với người thừa kế lúc còn sống, bản tòa cho rằng, bản di chúc mà bị cáo đang nắm giữ có điểm đáng ngờ, hơn nữa những hành động cùng với người thừa kế khi còn sống có điểm không khớp, trong khi bị cáo không thể cung cấp lý do và chứng cứ bác bỏ nhận định bản di chúc trong tay bị cáo là thật. Căn cứ vào điều 13 - Luật thừa kế của Nước CHNDTH. Quan tòa quán quyết như sau:

Vô hiệu hóa bản di chúc mà bị cáo đang nắm giữ, bản di chúc mà nguyên cáo sở hữu có hiệu lực.

Nếu như bị cáo nhận thấy bản phán quyết của quan tòa không chính xác, có thể kháng án lên cấp cao hơn trong ngày 15,....

Chánh án: Tân Duệ

Thẩm phán: ....

Đối với kết quả này, xem như đã nằm trong dự kiến của Giản Nặc, cô cũng không có biểu hiện vui vẻ gì, ngược lại rơi vào suy nghĩ sâu xa. Người có tiền cũng không hẳn là chuyện tốt, một phần di chúc, một phần tài sản, có thể thay đổi trong nháy mắt, quan hệ huyết thống đặt ở trước mặt tiền tài đều không chịu nổi một kích. Tiện đó lại nghĩ đến lời Cốc Trì nói về phần di chúc mà Nguyên Nghị đưa ra trên tòa, đáy lòng không khỏi hiện lên vài nghi vấn. Hắn ta làm thế nào để có được bản di chúc của Cốc tiên sinh chứ? Lại có thể giám định là có hiệu lực? Thân là một luật sư, Giản Nặc tin tưởng chắc chắn pháp luật có tính công bằng. Như vậy, vấn đề nằm ở đâu? Cô nghĩ mãi mà không ra.

Cho dù Cốc Trì có lấy lại được tất cả những gì thuộc về nhà họ Cốc, thì Giản Nặc cũng không thể quên đêm đó khi anh tự mình kể lại đoạn biến cố kia từng nói qua một câu: "Cái chết của bọn họ nhìn như một tai nạn ngoài ý muốn."

Nhìn như ngoài ý muốn? Nói như vậy có phải Cốc Trì đã biết chuyện này chẳng phải một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn gì rồi không? Mà đó là... Giản Nặc trời sinh mẫn cảm bỗng nhiên không dám nghĩ tiếp. Dựa vào những thành tựu mà Cốc Trì đạt được ngày hôm nay, nếu có điểm đáng ngờ trong chuyện này, anh nhất định sẽ tra hỏi đến cùng, nếu thế, anh định làm như thế nào? Mà tất cra những chuyện này có phải cũng có quan hệ trực tiếp hay gián tiếp đến Nguyên Nghị? Tiền chỉ là vật ngoài thân, cô hiểu rõ việc lấy lại sản nghiệp nhà họ Cốc không phải cái mà Cốc Trì quan tâm, mà chính là cái chết oan uổng của cha mẹ mình, khiến cho Cốc Trì không thể nào không tính toán được. Giản Nặc quyết định phải giúp anh. Cho dù án tử này xảy ra ngoài biên giới quốc gia, hơn nữa đã xảy ra 4 năm trước, mức độ khó khăn trong lúc vô hình càng nâng lên, nhưng cô không muốn trong tâm trí Cốc Trì tồn tại mối ân hận hoặc áy náy suốt đời.

Cốc Trì hôm nay có một hợp đồng quan trọng cần ký , cho nên không thể đến tòa dự thính được, Giản Nặc hiểu chuyện cũng không bởi vậy mà giận dỗi gì, nhưng lúc này cô bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy anh, vì thế mau chóng thu thập xong tài liệu, định chạy đến Trúc Hải một chuyến.



So với sự bình tĩnh của Giản Nặc, Đan Thục Khuê không khống chế nổi mui mừng, ý cười treo bên miệng hiển nhiên là tâm tình anh ta rất tốt. Dù sao lúc trước đâm kiên khả năng mình thua rất lớn, trong thời khắc mấu chốt Giản Nặc lại phát hiện ra một lỗi nhỏ này khiến cho cục diện đảo lộn, khiến anh ta càng tán thưởng gấp đôi, anh ta đặc biệt có thành ý muốn mời Giản Nặc làm luật sư đại diện chính cho Đan thị.

Đối với chuyện này, Giản Nặc chỉ lễ phép mỉm cười, "Đan tiên sinh không cần phải khách khí, thân là luật sư biện hộ của anh, dốc hết toàn lực để bảo vệ tối đa quyền lợi của anh là việc tôi nên làm. Về phần đề nghị của anhh, xin hãy liên lạc với văn phòng luật sư của tôi."

"Chính là muốn cảm ơn cô." Đan Thục Khuê bắt tay với Giản Nặc, tươi cười ôn hòa, "Tôi sẽ mau chóng đề xuất hợp đồng với văn phòng luật sư Kim Thái, về sau chuyện của công ty còn muốn làm phiền luật sư Giản."

Lễ phép nắm tay đáp lại anh ta, Giản Nặc thu tay lại, trong lúc ngẩng đầu, vô ý nhìn thấy ánh mắt sung huyết gắt gao nhìn chằm chằm cô của Đan Thục Nhu, hai đạo ánh mắt gặp nhau, Giản Nặc im lặng xoay người.

Phiên tòa này Lạc Nghệ Hằng vắng mặt, một mặt trong tay anh có vụ kiện khó giải quyết cần xử lý, một mặt khác hôm nay quả thật không cần đến anh chỉ đạo, tình huống này đối với Đan Thục Khuê rất có lợi, lấy khả năng ứng biến của Giản Nặc, anh tin tưởng cô đủ khả năng để ứng phó, hơn nữa, trong tiềm thức của mình anh nghĩ Cốc Trì nhất định sẽ đến. Nhưng vì giúp đỡ Giản Nặc, anh vẫn phải trợ thủ đắc lực nhất của mình là Lâm San đến.

Chú ý đến cái nhìn chăm chú mà lạnh lẽo của Đan Thục Nhu, Lâm San mẫn cảm nhíu mày, sau khi đi ra ngoài, cô ấy theo bản năng đến gần Giản Nặc thấp giọng nhắc nhở: "Luật sư Giản, nghe nói thường thường khi luật khi đánh thắng một trận trên toài, người thua sẽ trút toàn bộ tức giận lên người chúng ta, Đan Thục Nhu không phải người đơn giản, cô bình thường cũng nên chú ý một chút."

Đối với sự quan tâm của đồng nghiệp, Giản Nặc đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng: "Chẳng lẽ cô ta còn muốn tìm tôi trả thù?" Thấy Lâm San nhíu mày càng chặt, cô vội an ủi: "Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý."

Vừa dứt lời, Đan Thục Nhu cư nhiên đi tới trước mặt cô, ánh mắt lạnh nhạt đao qua trên người Giản Nặc, lúc mở miệng thì giọng điệu đầy ý châm chọc: "Luật sư Giản quả nhiên không tầm thường, chút thủ đoạn nhỏ ấy của tôi cũng không có tác dụng gì, bất quá, tôi cũng không thể bị bỏng không công như thế được, cái này mà để lại sẹo thì rất khó coi a." Đột nhiên cô ta cười cười, nụ cười có vẻ dữ tợn mà xấu xí: "Luật sư Giản, cô cũng phải cẩn thận một chút, công việc này thực ra vô cùng nguy hiểm đấy."

Cư nhiên giữa thanh thiên bạch nhật dám uy hiếp cô. Giản Nặc nhìn thẳng vào mắt của cô ta, khóe môi dắt lên ý cười, nhàn nhạt nói: "Đan tiểu thư, tôi rất muốn cảm ơn lời nhắc nhở của cô, nhưng mà tôi còn phải thuận tiện nhắc cô một chút, nói chuyện cùng luật sư, ngàn vạn lần chú ý lựa lời nói."

Mọi người đều nói 'Nói chuyện với luật sư rất mệt người', quả thực là như thế. Bọn họ rất biết cách bắt được mấu chốt trong mỗi câu của người nói, cũng là một lỗi sai, nhưng với luật sư chỉ một câu đơn giản đến cực điểm đã khiến cho người ta á khẩu không nói nên lời. Đan Thục Nhu nếu thông minh sẽ không kiêu ngạo đến cuồng ngôn uy hiếp cô như vậy, bằng không sẽ lần nữa bị người ta lôi lên tòa, không biết chết thế nào. Đương nhiên Giản Nặc vẫn đủ khoan hồng độ lượng, cho dù chán ghét việc cô ta dùng thủ đoạn để đoạt lấy tài sản, nghĩ đến việc cô ta nhận được kết quả thảm hại sau vụ kiện, thậm chí còn tổn thương mình thành như vậy, cô cũng không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng làm gì nữa.

Nhìn chằm chằm vào mặt Giản Nặc, Đan Thục Nhu bị biểu cảm lạnh nhạt của cô làm cho tức giận đến câm nín, sau đó thấy cô bình tĩnh cùng trợ lý sóng vai nhau rời đi.

"Tôi sẽ không để yên đâu, cô cứ chờ đi." Ánh mắt dán chặt lên bóng lưng mảnh khảnh của Giản Nặc, Đan Thục Nhu giận dữ 'nhắn' lại. Kết quả ngày hôm nay trên tòa tất cả đều là do người phụ nữ kia gây ra, toàn bộ những hận ý của cô ta tức thì chuyển hết lên người Giản Nặc, nếu không phải tại cô phát hiện ra thói quen viết chữ của cha cô ta, nếu không phải cô, cô ta làm sao lại có kết quả thảm như vậy, đều tại cô, tất cả đều do cô.

Ác độc nảy sinh giống như có thể xé nát tờ giấy trong tay, Đan Thục Nhu đạp lên giày cao gót dời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lời Hứa Của Giản Trì

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook