Chương 33: Âm thầm lo lắng
Mộc Thanh Vũ
16/04/2017
Edit: June_duahau
Có lẽ là quá mức mệt mỏi, có lẽ là vì có Cốc Trì ở bên, đêm nay Giản Nặc ngủ đặc biệt ngon. Sáng sớm ngày hôm sau lúc tỉnh lại, ánh nắng ấm áp của tiết trời ngày thu xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, lốm đốm rơi trên gương mặt tuấn tú còn đang say ngủ, đầu quả tim đập rộn lên cảm giác ngọt ngào không cách nào nói ra, cô ngượng ngùng cong khóe môi, nụ cười dịu dàng mà ấm áp.
Bộ dáng Cốc Trì ngủ trông thật đáng yêu, tư thế nằm sấp giống hệt đứa nhỏ say ngủ, đầu hơi chôn xuống, mái tóc mềm mại tán loạn trên gối, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên, trên mặt như có như không mà hiện lên ý cười, bỏ xuống dáng vẻ lạnh lùng ban ngày, anh lúc này cực kỳ yên tĩnh, vẻ mặt lộ ra vẻ thỏa mãn vô hạn.
Giản Nặc cứ lẳng lặng ngắm nhìn anh như vậy, một lát sau, cô nhẹ nhàng sáp lại gần hôn xuống đường cong của chiếc cằm duyên dáng kia, động tác nhẹ nhàng muốn di chuyển cánh tay đang khoác trên eo cô xuống, không ngờ cẩn thận đến vậy mà vẫn đánh thức tới anh.
Đôi mắt đen lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, khóe môi Cốc Trì chậm rãi cong lên, mang theo chút dáng vẻ lười nhác mỉm cười, "Tiểu Nặc." Giọng anh trầm khàn khẽ gọi tên cô. Giọng anh trầm nhẹ, thanh âm vừa mới ngủ dậy nên vẫn còn chút khàn khàn.
Gương mặt Giản Nặc không khỏi ửng hồng, không tự chủ mà nghiêng đầu đi tránh khỏi cái nhìn chăm chú sáng quắc của anh, cô nỏ giọng nói một tiếng 'chào buổi sáng' rồi vội trở mình muốn xuống giường, bất chợt cánh tay dài của Cốc Trì liền duỗi ra, ôm lấy cô từ sau lưng vào lòng, thân thể trần như nhộng dưới lớp chăn mỏng dính sát vào đường cong trên người cô không một khe hở, bàn tay bao trùm mềm mại trước ngực cô nhẹ nhàng vút ve, đồng thời, ấn xuống chiếc gáy trơn mịn của cô từng nụ hôn ấm áp...
Anh nửa áp lên trên người cô, hôn cô thật sâu, phóng túng kịch liệt hơn so với bất cứ lần nào, ngay cả khi chuông điện thoại di động vang lên hết lần này đến lần khác anh cũng bỏ mặc, khi Giản Nặc giơ tay muốn đẩy anh ra đi tiếp điện thoại, dưới tình huống môi kề môi, một tay anh duỗi tới móc pin điện thoại ra ném xuống đuôi giường, sau đó tất cả mọi tiếng động ầm ĩ quấy rầy đến bọn họ đều không tiếng động mà im lặng...
Anh siết chặt cô vào lòng, bàn tay nóng bỏng mơn trớn trên làn da trơn bóng láng mịn của cô, môi mỏng càng giống như lửa, từ đôi môi cô trượt xuống chiếc gáy trơn mịn, rồi đến xương quai xanh khêu gợi, cuối cùng dừng lại trước nụ hoa nở rộ trước ngực, lưu luyên không thôi, khiến cho thân thể mềm mại không xương của cô run lên nhè nhẹ.
Dưới sự trêu chọc đầy ngọt ngào của anh, Giản Nặc dần bình tĩnh lại, cô vươn cánh tay mảnh khảnh bám chặt lấy vai anh, chủ động nâng thân mình lên thêm gần sát vào anh, giữa môi và răng bật thốt ra tiếng ngâm khe khẽ, trong buổi sớm mai yên tĩnh, nghe có vẻ mị hoặc chọc người.
Bị tiếng rên vụn vỡ của cô kích động, dục vọng trong cơ thể càng không ngừng bành trướng đến khó nhịn, cánh tay hữu lực càng siết chặt lấy vòng eo không đầy một nắm tay của cô, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm, hô hấp ồ ồ hỗn loạn, anh thở gấp gọi tên cô: "Tiểu Nặc...."
Giản Nặc khẽ mở mí mắt, dưới cái nhìn nóng bỏng của anh, cô e lệ nâng đôi chân thon dài quấn lên vòng eo rắn chắc của anh, nhẹ hôn khóe miệng anh.
Cảm giác tê dại khi tiếp xúc với da thịt mềm mại của cô khiến lồng ngực anh phập phồng kịch kiệt, âm thanh rên rỉ trầm thấp không nhịn được mà tràn ra khỏi cổ họng, Cốc Trì hôn đáp lại cô thật sâu, bên hông chợt dùng sức, trong nháy mắt cả hai hợp lại làm một.
Thân thể bọn họ phù hợp với nhau như vậy, giống như trời sinh ra là để dành cho nhau, trong lúc triền miên lưu luyến đem đối phương hòa tan thành nước, dung hòa vào lòng, tan vào máu, uốn chảy lượn xuôi không ngừng....
Lúc động đình, Cốc Trì ôm cô thật chặt, liên tục đâm vào thật sâu, khoái cảm thực cốt làm cho anh thở hào hển, tựa hồ như chẳng cần quan tâm nhiều nữa, chỉ còn nỗi nhớ nhung cùng khát vọng tích tụ trong bốn năm qua mà ra sức va chạm vào thân thể mềm mại dưới thân, cho đến khi hai người cùng nhau lên đỉnh, anh đem dục vọng nóng bỏng vùi sâu vào trong cơ thể cô....
Sáng sớm trong phòng ngủ, lại một mành kiều diễm!
Lúc tỉnh lại lần nữa, trên chiếc giường đôi rộng lớn chỉ còn một mình Giản Nặc, cô lẳng lặng nằm nghỉ một lát, hơi có chút không phân biệt được giờ giấc. Đến khi ý thức dần quay lại, nhớ tới trận triền miên điên cuồng tối hôm qua, thậm chí cả sáng sớm ngày hôm nay, trên má không nhịn được hiện lên hai rạng mây hồng. Bỗng nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, cô cố nhịn sự khó chịu trong người vén chăn lên, quơ vội lấy chiếc khăn tắm nằm tán loạn dưới đất, bọc lấy thân thể rồi chạy vào nhà tắm.
Cốc Trì đứng trước cửa phòng ngủ cười khẽ, đem quần áo tới đặt trên giường cho cô, sau đó đi vào thư phòng.
Lúc Giản Nặc thay xong quần áo, cả người nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, cùng lúc nhân viên của Trúc Hải đưa cơm trưa tới. Cốc Trì giơ tay nhân lấy chiếc khăn lông trong tay cô thay cô lau tóc, thuận miệng nói: "Dược Minh gọi điện tới nói tối nay cùng nhau ăn cơm, lát nữa anh đưa em về nhà trọ thu thập ít đồ dùng xong đi là vừa."
Nghĩ đến việc sẽ gặp lại Tân Duệ, Giản Nặc vui vẻ đồng ý, nhưng cười xong mới phản ứng kịp, ngây ngốc hỏi: "Thu thập cái gì vậy?"
"Tất nhiên là đồ dùng hàng ngày." Cốc Trì cong môi, bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô: "Chuyển đến sống cùng anh."
Nghe nói phụ nữ khi yêu sẽ vì sự tiếp xúc thân thể mà có sự biến đối, mà đàn ông thì ngược lại, nhưng những lời áp dụng trên người Giản Nặc và Cốc Trì thì hoàn toàn không có hiệu lực. Đêm qua, lúc ngắm nhìn cô gái nhỏ ngủ say trong lòng mình, Cốc Trì phát hiện ra, cái loại ôm ấp không có khoảng cách này khiến trái tim anh trở nên vô cùng mềm mại, hô hấp nhè nhẹ cùng nhịp tim đập của cô , giống như tiếng trời rọi thẳng vào trái tim anh. Cô cô bên cạnh, anh có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon, cảm giác an lòng này khiến anh luyến tiếc buông tay cô, muốn cùng cô một tấc không rời. Mà ở phương diện khác, Cốc Trì cũng lo lắng cho an toàn của cô, có một số việc, anh không thể không phòng trước.
Giản Nặc ngước mắt nhìn anh, thấy ánh mắt áng rực của anh, cô nhỏ giọng kiên định: "Không được."
"Vì sao?" Cốc Trì nhíu mày, rõ ràng là bất mãn với sự cự tuyệt của cô.
Cô gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn, giải thích: "Hôm qua em có gọi về cho dì nhỏ, dì nói chân mẹ khôi phục không được tốt lắm, em muốn đưa mẹ tới Nghi Thành khám lại xem sao." So với Minh Cảng thì điều kiện chữa bệnh ở Nghi Thành tốt hơn nhiều, Giản Nặc muốn đón mẹ cô lên khám bệnh, cũng muốn tận tâm báo hiếu chăm sóc cho mẹ cô.
Nếu là do Bộ Ôn Nhu, Cốc Trì còn có thể kháng nghị, bây giờ là mẹ vợ tương lai, anh đương nhiên không thể nói gì, chỉ biết thở dài, nói: "Hôm nào bác gái lên? Anh sẽ đi cùng em đón bác."
Giản Nặc cong môi cười, lộ ra hàm răng trắng đều như bắp, "Sợ bọn họ biết em bị trẹo chân sẽ lo lắng, nên em nói mọi người chủ nhật hãy lên."
Chủ Nhật? Vậy cũng còn có mấy ngày. Cốc Trì hài lòng gật đầu, ôm chầm lấy cô bá đạo nói: "Vậy trước đó vẫn phải tới nhà anh." Thấy cô còn muốn nói lại, anh giảo hoạt cướp lời chuyển hướng: "Đợi lát nữa anh sẽ gọi điện cho Viện trưởng Lý ở bệnh viện Thứ Năm, nghe nói hình như có chuyên gia khoa chỉnh hình mới sang đây, vừa hay nhờ ông ta khám qua một chút, được không?"
Quả nhiên, lực chú ý của Giản Nặc đã bị dời đi thành công, cô sà vào lòng anh, nở nụ cười hạnh phúc.
Đến buổi chiều, Cốc Trì không đến văn phòng làm việc, anh cùng Giản Nặc trở về nhà trọ của cô, hai người làm tổ trên sô pha xem lại bộ phim điện ảnh kinh điển "Ghost". Khi xem đến đoạn nam chính Sam rốt cuộc cũng đạt thành tâm nguyện, Giản Nặc rốt cuộc không kiềm chế được mà bật khóc.
Cốc Trì chỉ biết cười bất đắc dĩ, vừa vỗ lưng cô vừa chuyển khăn giấy qua. Bô phim này thời còn mới yêu bọn họ đã từng xem qua, Giản Nặc chính là kiểu người xem hoài không chán, cô còn nói: "Cái loại âm dương cách biệt này, chỉ có không cách nào biểu đạt mới có thể nói đến sinh tử không dời, là loại cảnh giới mà nhân loại rất khó đạt tới. Mặc dù biết chuyện xưa chỉ là hư cấu, nhưng em chính là không nhịn được mà cảm động."
Cô gái nhỏ đáng yêu này, cho tới bây giờ vẫn luôn cảm tính như thế. Cốc Trì cảm thấy bản thân mình như đã nhặt được một bảo bối vô cùng trân quý, trong lúc cô còn đang khóc đến ngập nước thì anh lại không nén nổi mà cong môi cười.
Bảy giờ tối, Kỳ Dược Minh và Tân Duệ tới Trúc Hải ăn tối, lúc vào phòng bao riêng thấy Cốc Trì và Giản Nặc đã chờ ở đó rồi.
Sau khi ngồi xuống, Kỳ Dược Minh liền chế nhạo: "Đúng thật là gắn bó như keo sơn nha, đem người giấu đi như cất giữ bảo bối vậy, khiến cho chúng tôi muốn đến thăm một chút cũng không tìm thấy người đâu." Từ lúc Giản Nặc bị thương ở chân đến nay, Cốc Trì có xu hướng bộc phát vai trò của một người bạn trai, dường như để bù lại cho cô những thiệt thòi phải chịu trong 4 năm không có anh bên cạnh mà vô cùng săn sóc cùng quan tâm, hận không thể 24 giờ ở bên cô, khiến cho Kỳ Dược Minh nhịn không được mà cười anh.
Cốc Trì liếc cậu ta một cái: "Có thời gian như vậy thì lo chăm sóc vợ cậu đi, từ lúc nào rảnh rỗi mà đi thăm Tiểu Nặc thế hả?"
Tân Duệ tiếp lời: "Chúng tôi vẫn còn chưa kết hôn đâu đấy, Cốc Trì, anh đừng có nói bậy, cẩn thận lần sau Giản Nặc lên tòa lại quan báo tư thù với tôi."
Giản Nặc cũng không cam lòng yếu thế: "Tân thẩm phán nổi tiếng là thiết diện vô tư, tôi mới không cần lo lắng." Cho dù trước kia không quen biết, nhưng trong giới danh tiếng của Tân Duệ cũng không phải cô chưa từng nghe qua.
Kỳ Dược Minh cùng Tân Duệ liếc nhìn nhau một cái, sau liền cảm thán: "Quả nhiên là người một nhà, không chọc vào được a, vợ à, anh thấy chúng ta vẫn là nên tránh đi thì hơn." Lời vừa nói ra, tay cũng đưa qua làm như muốn kéo Tân Duệ đứng lên thật.
Cốc Trì bật cười, cầm lấy chiếc đũa ăn làm bộ muốn gõ lên mu bàn tay của cậu ta, khiến cho Kỳ Dược Minh phải la lên, lúc tránh qua xem chút nữa là va phải nhân viên phục vụ đang bê đồ ăn lên.
Bốn người lần nữa ngồi vào bàn ăn cơm, không khí vô cùng hai hòa, so với hôm gặp mặt khai trương Trúc Hải tâm trạng mọi người thả lỏng hơn rất nhiều. Tình huống hôm đó tựa như đem nhóm người bọn họ chia là hai phái, Bộ Ôn Nhu cùng Diệp Ưu Lý rõ ràng chỉ muốn nói chuyện với Lạc Nghệ Hằng, mà Kỳ Dược Minh cùng Tân Duệ đương nhiên là đứng bên cạnh Cốc Trì, Giản Nặc cũng có chút mất tự nhiên. Có lẽ là Cốc Trì cũng nhận ra, cho nên tới bây giờ cũng chưa từng nói đến chuyện cùng đám Lạc Nghệ Hằng và Diệp Ưu Lý tụ tập nói chuyện, thậm chí ngay cả Bộ Ôn Nhu, dường như cũng bị anh vô ý xếp vào danh sách từ chối lui tới.
Có lẽ là quá mức mệt mỏi, có lẽ là vì có Cốc Trì ở bên, đêm nay Giản Nặc ngủ đặc biệt ngon. Sáng sớm ngày hôm sau lúc tỉnh lại, ánh nắng ấm áp của tiết trời ngày thu xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, lốm đốm rơi trên gương mặt tuấn tú còn đang say ngủ, đầu quả tim đập rộn lên cảm giác ngọt ngào không cách nào nói ra, cô ngượng ngùng cong khóe môi, nụ cười dịu dàng mà ấm áp.
Bộ dáng Cốc Trì ngủ trông thật đáng yêu, tư thế nằm sấp giống hệt đứa nhỏ say ngủ, đầu hơi chôn xuống, mái tóc mềm mại tán loạn trên gối, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên, trên mặt như có như không mà hiện lên ý cười, bỏ xuống dáng vẻ lạnh lùng ban ngày, anh lúc này cực kỳ yên tĩnh, vẻ mặt lộ ra vẻ thỏa mãn vô hạn.
Giản Nặc cứ lẳng lặng ngắm nhìn anh như vậy, một lát sau, cô nhẹ nhàng sáp lại gần hôn xuống đường cong của chiếc cằm duyên dáng kia, động tác nhẹ nhàng muốn di chuyển cánh tay đang khoác trên eo cô xuống, không ngờ cẩn thận đến vậy mà vẫn đánh thức tới anh.
Đôi mắt đen lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, khóe môi Cốc Trì chậm rãi cong lên, mang theo chút dáng vẻ lười nhác mỉm cười, "Tiểu Nặc." Giọng anh trầm khàn khẽ gọi tên cô. Giọng anh trầm nhẹ, thanh âm vừa mới ngủ dậy nên vẫn còn chút khàn khàn.
Gương mặt Giản Nặc không khỏi ửng hồng, không tự chủ mà nghiêng đầu đi tránh khỏi cái nhìn chăm chú sáng quắc của anh, cô nỏ giọng nói một tiếng 'chào buổi sáng' rồi vội trở mình muốn xuống giường, bất chợt cánh tay dài của Cốc Trì liền duỗi ra, ôm lấy cô từ sau lưng vào lòng, thân thể trần như nhộng dưới lớp chăn mỏng dính sát vào đường cong trên người cô không một khe hở, bàn tay bao trùm mềm mại trước ngực cô nhẹ nhàng vút ve, đồng thời, ấn xuống chiếc gáy trơn mịn của cô từng nụ hôn ấm áp...
Anh nửa áp lên trên người cô, hôn cô thật sâu, phóng túng kịch liệt hơn so với bất cứ lần nào, ngay cả khi chuông điện thoại di động vang lên hết lần này đến lần khác anh cũng bỏ mặc, khi Giản Nặc giơ tay muốn đẩy anh ra đi tiếp điện thoại, dưới tình huống môi kề môi, một tay anh duỗi tới móc pin điện thoại ra ném xuống đuôi giường, sau đó tất cả mọi tiếng động ầm ĩ quấy rầy đến bọn họ đều không tiếng động mà im lặng...
Anh siết chặt cô vào lòng, bàn tay nóng bỏng mơn trớn trên làn da trơn bóng láng mịn của cô, môi mỏng càng giống như lửa, từ đôi môi cô trượt xuống chiếc gáy trơn mịn, rồi đến xương quai xanh khêu gợi, cuối cùng dừng lại trước nụ hoa nở rộ trước ngực, lưu luyên không thôi, khiến cho thân thể mềm mại không xương của cô run lên nhè nhẹ.
Dưới sự trêu chọc đầy ngọt ngào của anh, Giản Nặc dần bình tĩnh lại, cô vươn cánh tay mảnh khảnh bám chặt lấy vai anh, chủ động nâng thân mình lên thêm gần sát vào anh, giữa môi và răng bật thốt ra tiếng ngâm khe khẽ, trong buổi sớm mai yên tĩnh, nghe có vẻ mị hoặc chọc người.
Bị tiếng rên vụn vỡ của cô kích động, dục vọng trong cơ thể càng không ngừng bành trướng đến khó nhịn, cánh tay hữu lực càng siết chặt lấy vòng eo không đầy một nắm tay của cô, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm, hô hấp ồ ồ hỗn loạn, anh thở gấp gọi tên cô: "Tiểu Nặc...."
Giản Nặc khẽ mở mí mắt, dưới cái nhìn nóng bỏng của anh, cô e lệ nâng đôi chân thon dài quấn lên vòng eo rắn chắc của anh, nhẹ hôn khóe miệng anh.
Cảm giác tê dại khi tiếp xúc với da thịt mềm mại của cô khiến lồng ngực anh phập phồng kịch kiệt, âm thanh rên rỉ trầm thấp không nhịn được mà tràn ra khỏi cổ họng, Cốc Trì hôn đáp lại cô thật sâu, bên hông chợt dùng sức, trong nháy mắt cả hai hợp lại làm một.
Thân thể bọn họ phù hợp với nhau như vậy, giống như trời sinh ra là để dành cho nhau, trong lúc triền miên lưu luyến đem đối phương hòa tan thành nước, dung hòa vào lòng, tan vào máu, uốn chảy lượn xuôi không ngừng....
Lúc động đình, Cốc Trì ôm cô thật chặt, liên tục đâm vào thật sâu, khoái cảm thực cốt làm cho anh thở hào hển, tựa hồ như chẳng cần quan tâm nhiều nữa, chỉ còn nỗi nhớ nhung cùng khát vọng tích tụ trong bốn năm qua mà ra sức va chạm vào thân thể mềm mại dưới thân, cho đến khi hai người cùng nhau lên đỉnh, anh đem dục vọng nóng bỏng vùi sâu vào trong cơ thể cô....
Sáng sớm trong phòng ngủ, lại một mành kiều diễm!
Lúc tỉnh lại lần nữa, trên chiếc giường đôi rộng lớn chỉ còn một mình Giản Nặc, cô lẳng lặng nằm nghỉ một lát, hơi có chút không phân biệt được giờ giấc. Đến khi ý thức dần quay lại, nhớ tới trận triền miên điên cuồng tối hôm qua, thậm chí cả sáng sớm ngày hôm nay, trên má không nhịn được hiện lên hai rạng mây hồng. Bỗng nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, cô cố nhịn sự khó chịu trong người vén chăn lên, quơ vội lấy chiếc khăn tắm nằm tán loạn dưới đất, bọc lấy thân thể rồi chạy vào nhà tắm.
Cốc Trì đứng trước cửa phòng ngủ cười khẽ, đem quần áo tới đặt trên giường cho cô, sau đó đi vào thư phòng.
Lúc Giản Nặc thay xong quần áo, cả người nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, cùng lúc nhân viên của Trúc Hải đưa cơm trưa tới. Cốc Trì giơ tay nhân lấy chiếc khăn lông trong tay cô thay cô lau tóc, thuận miệng nói: "Dược Minh gọi điện tới nói tối nay cùng nhau ăn cơm, lát nữa anh đưa em về nhà trọ thu thập ít đồ dùng xong đi là vừa."
Nghĩ đến việc sẽ gặp lại Tân Duệ, Giản Nặc vui vẻ đồng ý, nhưng cười xong mới phản ứng kịp, ngây ngốc hỏi: "Thu thập cái gì vậy?"
"Tất nhiên là đồ dùng hàng ngày." Cốc Trì cong môi, bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô: "Chuyển đến sống cùng anh."
Nghe nói phụ nữ khi yêu sẽ vì sự tiếp xúc thân thể mà có sự biến đối, mà đàn ông thì ngược lại, nhưng những lời áp dụng trên người Giản Nặc và Cốc Trì thì hoàn toàn không có hiệu lực. Đêm qua, lúc ngắm nhìn cô gái nhỏ ngủ say trong lòng mình, Cốc Trì phát hiện ra, cái loại ôm ấp không có khoảng cách này khiến trái tim anh trở nên vô cùng mềm mại, hô hấp nhè nhẹ cùng nhịp tim đập của cô , giống như tiếng trời rọi thẳng vào trái tim anh. Cô cô bên cạnh, anh có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon, cảm giác an lòng này khiến anh luyến tiếc buông tay cô, muốn cùng cô một tấc không rời. Mà ở phương diện khác, Cốc Trì cũng lo lắng cho an toàn của cô, có một số việc, anh không thể không phòng trước.
Giản Nặc ngước mắt nhìn anh, thấy ánh mắt áng rực của anh, cô nhỏ giọng kiên định: "Không được."
"Vì sao?" Cốc Trì nhíu mày, rõ ràng là bất mãn với sự cự tuyệt của cô.
Cô gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn, giải thích: "Hôm qua em có gọi về cho dì nhỏ, dì nói chân mẹ khôi phục không được tốt lắm, em muốn đưa mẹ tới Nghi Thành khám lại xem sao." So với Minh Cảng thì điều kiện chữa bệnh ở Nghi Thành tốt hơn nhiều, Giản Nặc muốn đón mẹ cô lên khám bệnh, cũng muốn tận tâm báo hiếu chăm sóc cho mẹ cô.
Nếu là do Bộ Ôn Nhu, Cốc Trì còn có thể kháng nghị, bây giờ là mẹ vợ tương lai, anh đương nhiên không thể nói gì, chỉ biết thở dài, nói: "Hôm nào bác gái lên? Anh sẽ đi cùng em đón bác."
Giản Nặc cong môi cười, lộ ra hàm răng trắng đều như bắp, "Sợ bọn họ biết em bị trẹo chân sẽ lo lắng, nên em nói mọi người chủ nhật hãy lên."
Chủ Nhật? Vậy cũng còn có mấy ngày. Cốc Trì hài lòng gật đầu, ôm chầm lấy cô bá đạo nói: "Vậy trước đó vẫn phải tới nhà anh." Thấy cô còn muốn nói lại, anh giảo hoạt cướp lời chuyển hướng: "Đợi lát nữa anh sẽ gọi điện cho Viện trưởng Lý ở bệnh viện Thứ Năm, nghe nói hình như có chuyên gia khoa chỉnh hình mới sang đây, vừa hay nhờ ông ta khám qua một chút, được không?"
Quả nhiên, lực chú ý của Giản Nặc đã bị dời đi thành công, cô sà vào lòng anh, nở nụ cười hạnh phúc.
Đến buổi chiều, Cốc Trì không đến văn phòng làm việc, anh cùng Giản Nặc trở về nhà trọ của cô, hai người làm tổ trên sô pha xem lại bộ phim điện ảnh kinh điển "Ghost". Khi xem đến đoạn nam chính Sam rốt cuộc cũng đạt thành tâm nguyện, Giản Nặc rốt cuộc không kiềm chế được mà bật khóc.
Cốc Trì chỉ biết cười bất đắc dĩ, vừa vỗ lưng cô vừa chuyển khăn giấy qua. Bô phim này thời còn mới yêu bọn họ đã từng xem qua, Giản Nặc chính là kiểu người xem hoài không chán, cô còn nói: "Cái loại âm dương cách biệt này, chỉ có không cách nào biểu đạt mới có thể nói đến sinh tử không dời, là loại cảnh giới mà nhân loại rất khó đạt tới. Mặc dù biết chuyện xưa chỉ là hư cấu, nhưng em chính là không nhịn được mà cảm động."
Cô gái nhỏ đáng yêu này, cho tới bây giờ vẫn luôn cảm tính như thế. Cốc Trì cảm thấy bản thân mình như đã nhặt được một bảo bối vô cùng trân quý, trong lúc cô còn đang khóc đến ngập nước thì anh lại không nén nổi mà cong môi cười.
Bảy giờ tối, Kỳ Dược Minh và Tân Duệ tới Trúc Hải ăn tối, lúc vào phòng bao riêng thấy Cốc Trì và Giản Nặc đã chờ ở đó rồi.
Sau khi ngồi xuống, Kỳ Dược Minh liền chế nhạo: "Đúng thật là gắn bó như keo sơn nha, đem người giấu đi như cất giữ bảo bối vậy, khiến cho chúng tôi muốn đến thăm một chút cũng không tìm thấy người đâu." Từ lúc Giản Nặc bị thương ở chân đến nay, Cốc Trì có xu hướng bộc phát vai trò của một người bạn trai, dường như để bù lại cho cô những thiệt thòi phải chịu trong 4 năm không có anh bên cạnh mà vô cùng săn sóc cùng quan tâm, hận không thể 24 giờ ở bên cô, khiến cho Kỳ Dược Minh nhịn không được mà cười anh.
Cốc Trì liếc cậu ta một cái: "Có thời gian như vậy thì lo chăm sóc vợ cậu đi, từ lúc nào rảnh rỗi mà đi thăm Tiểu Nặc thế hả?"
Tân Duệ tiếp lời: "Chúng tôi vẫn còn chưa kết hôn đâu đấy, Cốc Trì, anh đừng có nói bậy, cẩn thận lần sau Giản Nặc lên tòa lại quan báo tư thù với tôi."
Giản Nặc cũng không cam lòng yếu thế: "Tân thẩm phán nổi tiếng là thiết diện vô tư, tôi mới không cần lo lắng." Cho dù trước kia không quen biết, nhưng trong giới danh tiếng của Tân Duệ cũng không phải cô chưa từng nghe qua.
Kỳ Dược Minh cùng Tân Duệ liếc nhìn nhau một cái, sau liền cảm thán: "Quả nhiên là người một nhà, không chọc vào được a, vợ à, anh thấy chúng ta vẫn là nên tránh đi thì hơn." Lời vừa nói ra, tay cũng đưa qua làm như muốn kéo Tân Duệ đứng lên thật.
Cốc Trì bật cười, cầm lấy chiếc đũa ăn làm bộ muốn gõ lên mu bàn tay của cậu ta, khiến cho Kỳ Dược Minh phải la lên, lúc tránh qua xem chút nữa là va phải nhân viên phục vụ đang bê đồ ăn lên.
Bốn người lần nữa ngồi vào bàn ăn cơm, không khí vô cùng hai hòa, so với hôm gặp mặt khai trương Trúc Hải tâm trạng mọi người thả lỏng hơn rất nhiều. Tình huống hôm đó tựa như đem nhóm người bọn họ chia là hai phái, Bộ Ôn Nhu cùng Diệp Ưu Lý rõ ràng chỉ muốn nói chuyện với Lạc Nghệ Hằng, mà Kỳ Dược Minh cùng Tân Duệ đương nhiên là đứng bên cạnh Cốc Trì, Giản Nặc cũng có chút mất tự nhiên. Có lẽ là Cốc Trì cũng nhận ra, cho nên tới bây giờ cũng chưa từng nói đến chuyện cùng đám Lạc Nghệ Hằng và Diệp Ưu Lý tụ tập nói chuyện, thậm chí ngay cả Bộ Ôn Nhu, dường như cũng bị anh vô ý xếp vào danh sách từ chối lui tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.