Chương 30
Mộc Thanh Vũ
30/10/2016
Cốc Trì trực tiếp ôm
Giản Nặc về phòng nghỉ, Lăng Kính rất nhanh đã mời bác sĩ đến, chẩn đoán sau khi cô ngã xuống đã bị trẹo chân. Tuy rằng không quá nghiêm trọng
nhưng trong thời gian ngắn hoạt động sẽ có chút bất tiện.
Sau khi từ trong miệng của Tân Duệ và Bộ Ôn Nhu nghe hết toàn bộ mọi chuyện xảy ra, Cốc Trì trầm mặc ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Lạc Nghệ Hằng, Kỳ Dược Minh và Diệp Ưu Lý vừa nghe được tin cũng gấp gáp chạy tới, nhìn thấy sắc mặt âm trầm khác lạ của anh, ba người không hẹn mà gặp cùng toát mồ hôi hột thay cho Tiêu Bằng vì cái danh uống trà mà bị giữ ở lại, đồng thời cũng kinh ngạc khi biết Giản Nặc thế nhưng đã sớm quen biết với Nguyên Nghị, thân cận như Lạc Nghệ Hằng cũng không biết bên trong đó còn có một tầng quan hệ vi diệu như vậy.
Đối với chuyện Cốc Trì cương quyết giữ Tiêu Bằng ở lại, thân là cảnh sát nhưng Diệp Ưu Lý cũng không có ngăn cản, bất quá vì tránh cho người của Tiếu gia cắn ngược lại, anh đã rất sáng xuốt mà đánh một cuộc điện thoại nói chuẩn bị sơ qua, sau khi an bài xong tất cả, mới nhìn về phía Cốc Trì nói: "Cũng may Giản Nặc không bị thương gì lớn, phải cho tên tiểu tử Tiêu Bằng này chút giáo huấn miễn cho hắn ta lại kiêu ngạo không coi ai ra gì, chỉ là không có gì thay đổi thì sẽ phải thả người, đừng làm quá."
Cực lực áp chế cơn tức giận làn tràn khắp lồng ngực, ánh mắt Cốc Trì lạnh đến cực điểm, anh lạnh nhạt nói: "Tôi phải khiến cho hắn ta nhớ kỹ người nào có thể chạm vào, người nào không thể đụng vào."
Lạc Nghệ Hằng nhìn thấy sườn mặt nghiêng lạnh lùng mà vô tình của Cốc Trì, biết rõ không chỉ mình Tiêu Bằng chọc giận cậu ta, mà sự xuất hiện của Nguyên Nghị đã chạm đến điểm mấu chốt cuối cùng của cậu ta, hẳn là trước đó cậu ta không biết Giản Nặc thế nhưng đã biết Nguyên Nghị từ trước, chuyện này sao cậu ta có thể tiêu hóa ngay được. Anh đứng đối diện với Cốc Trì, vỗ vỗ bờ vai cậu ta: "Cậu chăm sóc cô ấy trước, mình đưa Ôn Nhu về."
Đợi đến khi bọn họ đi hết, Cốc Trì đứng trên sân thượng hút thuốc, cho tới khi nghe được tiếng Giản Nặc gọi mình trong phòng ngủ anh mới dụi tắt đi vào, ngồi xuống bên giường xoa xoa tóc cô, anh dịu dàng hỏi: "Thế nào rồi? Có phải chân lại đau không?"
Giản Nặc ngửi thấy mùi khói thuốc trên người anh, cau mày nhẹ trách: "Anh đã đồng ý không hút thuốc nữa, sao lại phạm quy rồi."
Cốc Trì cười, hung hăng hôn xuống mặt cô một cái: "Còn không phải bị em dọa sợ."
Giản Nặc khẽ cười, nương theo sức lực nơi cánh tay anh tựa vào trong lòng anh, trầm mặc hơn nửa ngày, rốt cục cũng lên tiếng: "Nguyên Nghị trước kia tên là Thiệu Nghị, là học sinh của cha em."
Cốc Trì không chút để ý khẽ 'ừm' một tiếng, thuận miệng nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó...." Trong lòng Giản Nặc hiện lên một loại suy nghĩ kỳ lạ, nhưng nghĩ đến Lạc Nghệ Hằng không chỉ một lần nhắc nhở cô khi không biết rõ chân tướng thì không được đoán loạn, liền phủ quyết loại khả năng kia, cô nói: "Em sẽ giúp anh xin điều tra hồ sơ vụ án."
Cô thực sự quá mẫn cảm. Cốc Trì nhíu mày, nhẹ nhàng ôm lấy cô, trầm ngâm trong giây lát giống như là đang châm chước lời nói, "Nếu anh đã quyết tâm lấy lại Trúc Hải thì sẽ không quan tâm chuyện Nguyên Nghị làm thế nào mà lấy được phần di chúc kia, hồ sơ đối với anh mà nói không phải trọng yếu."
Giản Nặc vẫn muốn kiên trì: "Nhưng nếu anh ta vi phạm pháp luật, phải nhận chế tài."
Cốc Trì phản bác: "Nếu pháp luật thực sự công chính như vậy thì kết quả của 4 năm trước đã khác."
"Pháp luật coi trọng chứng cớ..." Giản Nặc muốn nói Nguyên Nghị nhất định là thông qua con đường nào đó mới thuận lợi dành được chứng cứ quyết định như vậy, mà điều tra nắm rõ chân tướng sự tình mới có biện pháp bác bỏ cái gọi là chứng cớ kia. Thân là người hành nghề luật sư, vào lúc này cô vốn không nên kết luận chứng cớ kia là giả tạo, nhưng trong lòng cô đã thực sự cho là như vậy.
Nhưng mà, lời cô nói nghe vào tai Cốc Trì lại thành 'vị' khác, anh bỗng chốc nới tay, ánh mắt lợi hại như chim ưng khó chặt mặt cô, "Ý em là hắn ta có chứng cớ chứng minh ba anh giao toàn bộ gia sản nhà họ Cốc cho hắn? Còn anh, ngược lại vì không có chứng cớ mới thua kiện?"
Giản Nặc ngẩn ra, nhìn chăm chăm vào đôi mắt sâu thẳm như đại dương của anh, bàn tay nhỏ nhắn trắng phấn phủ lên tay anh: "Anh biết là em không có ý đó mà!"
Nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô, Cốc Trì mới nhận ra phản ứng của mình hơi quá, không thể phủ nhận, lúc biết được chuyện Giản Nặc vậy nhưng có quen biết với Nguyên Nghị, trong lòng anh không biết là tư vị gì, không thể nói rõ vì sao, tóm lại, anh vô cùng mất hứng. Bàn tay lật trở lại, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, Cốc Trì áy náy nói: "Anh xin lỗi!"
Giản Nặc lắc đầu tỏ ý không cần xin lỗi, sau đó chủ động kề sát vào lòng anh, ôm lấy eo anh, trong lòng nghĩ đến việc có nên gọi điện thoại cho cha cô không.
"Việc này không cho em nhúng tay vào. Nếu hắn ta muốn gặp em 'ôn chuyện cũ' thì trực tiếp cự tuyệt, lí do rất đơn giản, vì nó làm anh mất hứng. Nếu em muốn từ trong miệng hắn moi ra chuyện năm đó thì lại càng không cần thiết, trừ phi em đối với anh không có lòng tin, cho rằng anh không có năng lực giải quyết chuyện này." Đối với tâm tư của cô, Cốc Trì sao có thể không hiểu, anh không hi vọng cô bị cuốn vào chuyện này.
Tâm tư bị người ta nhìn thấu, Giản Nặc méo miệng.
"Có nghe không?" Cốc Trì muốn cô xác nhận câu trả lời, đối với chuyện này, anh tuyệt không cho phép cô lừa dối vượt qua kiểm tra.
"Dạ, biết rồi." Người nào đó trả lời có chút không tình nguyện.
Cốc Trì vừa lòng vỗ vỗ đầu cô, nửa tựa vào cạnh giường, ôm cô tới nằm sấp trong ngực anh.
"Anh bảo Tiêu Huy thả tên Tiêu Bằng kia đi thôi, em cũng cho hắn ta một bạt tau rồi, coi như cũng không bị thiệt gì." Cô gái nhỏ lương thiện không muốn vì hắn mà kiếm thêm phiền phức gì nữa.
Cốc Trì nghe vậy thì cúi đầu cười, như có như không vuốt tóc cô: "Vóc người cũng không lớn lắm mà sao lá gan to vậy hả?"
Giản Nặc cười đến ngây ngốc, giọng điệu mềm mại giống như làm nũng: "Có anh làm chỗ dựa."
Cúi thấp đầu hôn lên cái trán đầy đặn của cô, Cốc Trì thở dài một tiếng thì thào: "Ừ, về sau tất cả đều có anh!"
Giản Nặc lặng yên nằm sấp trong ngực anh không đụng đậy, cũng không nhúc nhích gì, một lúc lâu sau khi Cốc Trì cho rằng cô đã ngủ thì cảm giác được vạt áo sơ mi trước ngực hơi ướt, mới phát hiện ra cô khóc. Bốn năm không có anh bên cạnh, Giản Nặc vân luôn kiên cường, nhưng khi anh trở về, cô mới phát hiện ra bản thân lại ỷ vào anh như vậy, chỉ một câu 'Về sau, tất cả đều có anh' khiến cho cô vừa xót xa lại cảm động.
Tiếng động ầm ĩ huyên náo dần rút đi, trả lại vẻ yên tĩnh cho buổi đêm ở Nghi Thành. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, Cốc Trì nhìn chằm chằm vào gương mặt đang say ngủ của Giản Nặc, trái tim dâng lên niềm thương yêu nồng đậm, dưới tình huống không làm cô tỉnh giấc ôm cô nằm trở lại trên giường, cẩn thận dịch lại góc chăn cho cô, sau đó lặng yên rời khỏi phòng ngủ.
Sau khi từ trong miệng của Tân Duệ và Bộ Ôn Nhu nghe hết toàn bộ mọi chuyện xảy ra, Cốc Trì trầm mặc ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Lạc Nghệ Hằng, Kỳ Dược Minh và Diệp Ưu Lý vừa nghe được tin cũng gấp gáp chạy tới, nhìn thấy sắc mặt âm trầm khác lạ của anh, ba người không hẹn mà gặp cùng toát mồ hôi hột thay cho Tiêu Bằng vì cái danh uống trà mà bị giữ ở lại, đồng thời cũng kinh ngạc khi biết Giản Nặc thế nhưng đã sớm quen biết với Nguyên Nghị, thân cận như Lạc Nghệ Hằng cũng không biết bên trong đó còn có một tầng quan hệ vi diệu như vậy.
Đối với chuyện Cốc Trì cương quyết giữ Tiêu Bằng ở lại, thân là cảnh sát nhưng Diệp Ưu Lý cũng không có ngăn cản, bất quá vì tránh cho người của Tiếu gia cắn ngược lại, anh đã rất sáng xuốt mà đánh một cuộc điện thoại nói chuẩn bị sơ qua, sau khi an bài xong tất cả, mới nhìn về phía Cốc Trì nói: "Cũng may Giản Nặc không bị thương gì lớn, phải cho tên tiểu tử Tiêu Bằng này chút giáo huấn miễn cho hắn ta lại kiêu ngạo không coi ai ra gì, chỉ là không có gì thay đổi thì sẽ phải thả người, đừng làm quá."
Cực lực áp chế cơn tức giận làn tràn khắp lồng ngực, ánh mắt Cốc Trì lạnh đến cực điểm, anh lạnh nhạt nói: "Tôi phải khiến cho hắn ta nhớ kỹ người nào có thể chạm vào, người nào không thể đụng vào."
Lạc Nghệ Hằng nhìn thấy sườn mặt nghiêng lạnh lùng mà vô tình của Cốc Trì, biết rõ không chỉ mình Tiêu Bằng chọc giận cậu ta, mà sự xuất hiện của Nguyên Nghị đã chạm đến điểm mấu chốt cuối cùng của cậu ta, hẳn là trước đó cậu ta không biết Giản Nặc thế nhưng đã biết Nguyên Nghị từ trước, chuyện này sao cậu ta có thể tiêu hóa ngay được. Anh đứng đối diện với Cốc Trì, vỗ vỗ bờ vai cậu ta: "Cậu chăm sóc cô ấy trước, mình đưa Ôn Nhu về."
Đợi đến khi bọn họ đi hết, Cốc Trì đứng trên sân thượng hút thuốc, cho tới khi nghe được tiếng Giản Nặc gọi mình trong phòng ngủ anh mới dụi tắt đi vào, ngồi xuống bên giường xoa xoa tóc cô, anh dịu dàng hỏi: "Thế nào rồi? Có phải chân lại đau không?"
Giản Nặc ngửi thấy mùi khói thuốc trên người anh, cau mày nhẹ trách: "Anh đã đồng ý không hút thuốc nữa, sao lại phạm quy rồi."
Cốc Trì cười, hung hăng hôn xuống mặt cô một cái: "Còn không phải bị em dọa sợ."
Giản Nặc khẽ cười, nương theo sức lực nơi cánh tay anh tựa vào trong lòng anh, trầm mặc hơn nửa ngày, rốt cục cũng lên tiếng: "Nguyên Nghị trước kia tên là Thiệu Nghị, là học sinh của cha em."
Cốc Trì không chút để ý khẽ 'ừm' một tiếng, thuận miệng nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó...." Trong lòng Giản Nặc hiện lên một loại suy nghĩ kỳ lạ, nhưng nghĩ đến Lạc Nghệ Hằng không chỉ một lần nhắc nhở cô khi không biết rõ chân tướng thì không được đoán loạn, liền phủ quyết loại khả năng kia, cô nói: "Em sẽ giúp anh xin điều tra hồ sơ vụ án."
Cô thực sự quá mẫn cảm. Cốc Trì nhíu mày, nhẹ nhàng ôm lấy cô, trầm ngâm trong giây lát giống như là đang châm chước lời nói, "Nếu anh đã quyết tâm lấy lại Trúc Hải thì sẽ không quan tâm chuyện Nguyên Nghị làm thế nào mà lấy được phần di chúc kia, hồ sơ đối với anh mà nói không phải trọng yếu."
Giản Nặc vẫn muốn kiên trì: "Nhưng nếu anh ta vi phạm pháp luật, phải nhận chế tài."
Cốc Trì phản bác: "Nếu pháp luật thực sự công chính như vậy thì kết quả của 4 năm trước đã khác."
"Pháp luật coi trọng chứng cớ..." Giản Nặc muốn nói Nguyên Nghị nhất định là thông qua con đường nào đó mới thuận lợi dành được chứng cứ quyết định như vậy, mà điều tra nắm rõ chân tướng sự tình mới có biện pháp bác bỏ cái gọi là chứng cớ kia. Thân là người hành nghề luật sư, vào lúc này cô vốn không nên kết luận chứng cớ kia là giả tạo, nhưng trong lòng cô đã thực sự cho là như vậy.
Nhưng mà, lời cô nói nghe vào tai Cốc Trì lại thành 'vị' khác, anh bỗng chốc nới tay, ánh mắt lợi hại như chim ưng khó chặt mặt cô, "Ý em là hắn ta có chứng cớ chứng minh ba anh giao toàn bộ gia sản nhà họ Cốc cho hắn? Còn anh, ngược lại vì không có chứng cớ mới thua kiện?"
Giản Nặc ngẩn ra, nhìn chăm chăm vào đôi mắt sâu thẳm như đại dương của anh, bàn tay nhỏ nhắn trắng phấn phủ lên tay anh: "Anh biết là em không có ý đó mà!"
Nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô, Cốc Trì mới nhận ra phản ứng của mình hơi quá, không thể phủ nhận, lúc biết được chuyện Giản Nặc vậy nhưng có quen biết với Nguyên Nghị, trong lòng anh không biết là tư vị gì, không thể nói rõ vì sao, tóm lại, anh vô cùng mất hứng. Bàn tay lật trở lại, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, Cốc Trì áy náy nói: "Anh xin lỗi!"
Giản Nặc lắc đầu tỏ ý không cần xin lỗi, sau đó chủ động kề sát vào lòng anh, ôm lấy eo anh, trong lòng nghĩ đến việc có nên gọi điện thoại cho cha cô không.
"Việc này không cho em nhúng tay vào. Nếu hắn ta muốn gặp em 'ôn chuyện cũ' thì trực tiếp cự tuyệt, lí do rất đơn giản, vì nó làm anh mất hứng. Nếu em muốn từ trong miệng hắn moi ra chuyện năm đó thì lại càng không cần thiết, trừ phi em đối với anh không có lòng tin, cho rằng anh không có năng lực giải quyết chuyện này." Đối với tâm tư của cô, Cốc Trì sao có thể không hiểu, anh không hi vọng cô bị cuốn vào chuyện này.
Tâm tư bị người ta nhìn thấu, Giản Nặc méo miệng.
"Có nghe không?" Cốc Trì muốn cô xác nhận câu trả lời, đối với chuyện này, anh tuyệt không cho phép cô lừa dối vượt qua kiểm tra.
"Dạ, biết rồi." Người nào đó trả lời có chút không tình nguyện.
Cốc Trì vừa lòng vỗ vỗ đầu cô, nửa tựa vào cạnh giường, ôm cô tới nằm sấp trong ngực anh.
"Anh bảo Tiêu Huy thả tên Tiêu Bằng kia đi thôi, em cũng cho hắn ta một bạt tau rồi, coi như cũng không bị thiệt gì." Cô gái nhỏ lương thiện không muốn vì hắn mà kiếm thêm phiền phức gì nữa.
Cốc Trì nghe vậy thì cúi đầu cười, như có như không vuốt tóc cô: "Vóc người cũng không lớn lắm mà sao lá gan to vậy hả?"
Giản Nặc cười đến ngây ngốc, giọng điệu mềm mại giống như làm nũng: "Có anh làm chỗ dựa."
Cúi thấp đầu hôn lên cái trán đầy đặn của cô, Cốc Trì thở dài một tiếng thì thào: "Ừ, về sau tất cả đều có anh!"
Giản Nặc lặng yên nằm sấp trong ngực anh không đụng đậy, cũng không nhúc nhích gì, một lúc lâu sau khi Cốc Trì cho rằng cô đã ngủ thì cảm giác được vạt áo sơ mi trước ngực hơi ướt, mới phát hiện ra cô khóc. Bốn năm không có anh bên cạnh, Giản Nặc vân luôn kiên cường, nhưng khi anh trở về, cô mới phát hiện ra bản thân lại ỷ vào anh như vậy, chỉ một câu 'Về sau, tất cả đều có anh' khiến cho cô vừa xót xa lại cảm động.
Tiếng động ầm ĩ huyên náo dần rút đi, trả lại vẻ yên tĩnh cho buổi đêm ở Nghi Thành. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, Cốc Trì nhìn chằm chằm vào gương mặt đang say ngủ của Giản Nặc, trái tim dâng lên niềm thương yêu nồng đậm, dưới tình huống không làm cô tỉnh giấc ôm cô nằm trở lại trên giường, cẩn thận dịch lại góc chăn cho cô, sau đó lặng yên rời khỏi phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.