Chương 40: Nếu hạnh phúc rời xa (tiếp theo)
Mộc Thanh Vũ
24/12/2017
Yếu đuối như vậy, thê lương đến thế.
Khung cảnh bốn năm trước như những mảnh ghép phân tán được hợp lại, thành hình ảnh hiện ra trước mắt. Lúc anh đáp máy bay đến bệnh viện, người thân đã mất. Xử lý xong tang lễ cha mẹ anh đến sở cảnh sát giao thông, nhìn hình ảnh sự cố hiện trường, toàn thân tê liệt. Chiếc xe bị đâm biến đổi hình dạng nằm lật nghiêng, ở chỗ ngồi điều khiển từng mảng lớn màu đỏ tươi chói mắt, cùng với, bên cạnh thân thể mẹ là phần chi bị cắt cụt còn nhỏ máu…..
Khi đó, cảm xúc Cốc Trì một lần nữa không thể khống chế, nắm chặt tấm ảnh, anh ngửa mặt kêu khóc, một lần lại một lần, tiếng kêu thất thanh: “Cha, mẹ….” Nhưng đáp lại anh, trừ bỏ không khí xa lạ đất khách quê người, từ đầu đến cuối ngay cả tiếng thương tiếc thân nhân qua đời cũng không có. Bọn họ đi như vậy thực vội vàng không kịp chuẩn bị, đôi mắt khép không thể mở nữa, vĩnh viễn ngủ say ở một thế giới khác. Từ đó, thế giới trở nên hoang vắng, trừ việc chôn sâu đáy lòng nỗi nhớ khắc sâu, thì không còn gì bên cạnh anh
Một mình, từ lúc ấy thực sự chỉ một mình.
Liều mạng bốn mạng, có lẽ trong mắt người ngoài Cốc Trì chính là không từ thủ đoạn tiến lên, hoàn toàn không bỏ qua người nào, chịu đựng bốn năm, lần nữa ôm chặt Giản Nặc trong ngực, anh cuối cùng dỡ xuống phòng bị, bên cạnh cô yên ổn chìm sâu vào giấc ngủ. Lần nữa trở về như xưa, cảm giác hạnh phúc khiến hai người như ở trên mây, cứ thế anh xem nhẹ nguy cơ tiềm tàng. Tất cả, vẫn chưa đến thời điểm sóng yên biển lặng. Chỉ là khi nắm lấy tay cô thì không muốn buông xuống, anh thật sự khát vọng sự bình yên yêu thương ấm áp ấy
Thời gian bốn năm thấm thoát thoi đưa, thoáng qua trong đầu thật nhanh, những đau đớn những buồn bã những nhớ mong, cùng triền mien ngọt ngào hôm qua, chớp mắt bị cắt thành nghìn mảnh vụn, tung bay lả tả, đầy trời hướng đến cơ thể anh, khiến lòng đau thương tuyệt vọng.
Cảnh sát giao thông bắt đầu chỉ huy xe kéo, Cốc Trì cắn răng, dùng sức nhắm mắt, bước chân vô lực chầm chậm tiến gần đến xe, ánh mắt ảm đạm chạm đến cửa xe loang lổ máu, tâm chợt thắt chặt, đau đớn kịch liệt nghiêng trời lở đất kéo đến, đôi mắt bỗng nhiên đỏ, tim đập nhanh không kiểm soát, máu ức chế dồn lên não, nhưng toàn thân lạnh lẽo thấu xương.
Cốc Trì ngây ngốc đứng tại chỗ, trên mặt tia huyết sắc cuối cùng bị rút đi, đầu óc trì trệ, đờ đẫn không nhận biết được gì
Tiếng xe ầm ĩ, tiếng mọi người nói chuyện ồn ào, chậm rãi bị bao phủ bởi thế giới không tiếng động. Hình ảnh như một bộ phim điện ảnh cũ, hồi lâu không thể tiến đến hiện tại, mà người và cảnh vật dần dần biến thành màu xám, ảm đạm, tối tăm,…
Kỳ Dược Minh cũng bị quang cảnh trước mắt dọa ngây người, nhìn sắc mặt Cốc Trì trắng bệch, nháy mắt hiểu rõ tai nạn xe cộ này có ý nghĩa với anh như thế nào, bỗng nhiên lúc đó, trong lòng anh ta dâng lên cảm giác lo sợ không rõ, rất sợ cô gái có nụ cười tinh khôi ấy cũng giống cha mẹ anh yên lặng không tiếng động rời bỏ.
Loại cảm giác đau thương âm dương chia cách này, Cốc Trì thực sự không muốn trải qua lần thứ hai.
Lời nói mắc nghẹn ở cổ họng, Kỳ Dược Minh hít sâu nhưng vẫn không tìm thấy giọng nói, chỉ run rấy đỡ bả vai run rẩy của Cốc Trì, tựa như an ủi, đang cổ vũ.
Cốc Trì bỗng nhiên hoàn hồn, bước nhanh đến, hai tay nắm chặt bả vai người cảnh sát giao thông, mở miệng giọng nói run rẩy: “Người trên xe như thế nào?”
“Đã được đưa đến bệnh viện….”
Lời nói chưa dứt, Cốc Trì đã buông tay chạy nhanh đến xe. Có lẽ bởi vì nóng vội, lại không thể khởi động được xe. Cốc Trì nổi dậy, ra sức đập lên tay lái, như đang phát tiết.
Kỳ Dược Minh dùng sức vuốt mặt, từ bên ngoài dùng lực mạnh mở cửa xe đẩy Cốc Trì về ghế lái phụ sau đó nhanh chóng ngồi lên ghế lái vội vã đuổi theo xe Lạc Nghệ Hằng, Lăng Dịch.
Thời điểm bốn người lần lượt đến bệnh viện, Giản Nặc đã được đưa vào phòng cấp cứu. Không gian rộng lớn yên tĩnh đến đáng sợ, càng đến gần cô, bước chân Cốc Trì chậm dần. Gương mặt anh tuấn thê lương và dung nhan Giản Nặc đang hôn mê sâu an tĩnh bị ngăn cách bởi cánh cửa.
Chân lao đảo, mượn lực Cốc Trì dựa vào bức tường lạnh như băng, run rẩy nhắm mắt lại. Anh thực yếu đuối không dám tiến gần chút nữa, anh sợ người mình yêu bị băng gạc bao bọc đầy mình, anh sợ cô cũng giống cha mẹ giống nhau đều không chịu mở mắt nói chuyện với anh, anh sợ, rất sợ
Một lát sau, giọng nói khàn khàn: “Dược Minh, giúp tôi, vào xem cô ấy….” Anh không nói nên lời, tim đau như dao cắt.
Lúc Cốc Trì có dũng khí bước vào phòng bệnh, lọt vào tầm mắt không phải là thân mình quấn đầy băng gạc, mà là dáng người an tĩnh ngủ sâu, ghé sát vào giường bệnh, nắm thật chặt bàn tay trắng nõn của cô, tâm Cốc Trì, rất đau
“Thực xin lỗi, Tiểu Nặc, thực xin lỗi,….” Cẩn thận từng ly từng tí nắm lấy bàn tay mềm mại của cô áp vào mặt mình, anh thành tâm khẩn cầu cô tha thứ.
Không biết kết quả như vậy với Giản Nặc rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh. Tai nạn xe cộ trên thực tế tương đối nghiêm trọng, nhưng vết thương bên ngoài của cô rất nhẹ, nhẹ đến mức có thể xem thường, vì vậy có thể suy đoán vết máu trên xe không phải của cô, chỉ là từ đầu đến cuối cô vào bệnh viện đều hôn mê bất tỉnh, dấu hiệu sự sống rất yếu, mặt khác bác sĩ chẩn đoán có thể sau tai nạn xe cộ cô đã bị chấn thương nặng vùng đầu, vậy nên không thể chắc chắn lúc nào cô sẽ tỉnh lại, nhìn cô gái trên giường bệnh, bác sĩ nhắc nhở: “Đầu của cô ấy tổn thương nặng, mọi người nên có sự chuẩn bị.”
Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Họ không dám nghĩ, càng không dám tưởng tượng
Kỳ Dược Minh nói rõ: “Giản Nặc là một cô gái tốt, ở hiền gặp lành, tôi tin cô ấy sẽ không có chuyện gì.”
Đứng trong phòng bệnh, Diệp Ưu Lý nhìn về phía Cốc Trì, chứng kiến anh mấy ngày liền không ngủ nghỉ một lòng trông coi, chung quy vẫn không thể nói được lời trách cứ, thở dài ngã ngồi xuống ghế sofa.
Lạc Nghệ Hằng cả người tiều tụy, uể oải đứng trước cửa sổ, ánh mắt mờ mịt hướng ra ngoài, trong lòng trời đất bao la trống trải, sâu không đáy.
Tân Duệ sau khi biết tin cũng chạy đến, cô ấy đem thức ăn đến, nhưng bất luận khuyên thế nào, Cốc Trì chung quy đều không chịu động đũa, bộ dáng dường như Giản Nặc bất tỉnh thì mình cùng cô. Kiên trì cố chấp khiến người không dằn lòng được
Thời gian Giản Nặc hôn mê kéo dài, bác sĩ có vẻ cũng lo lắng, nhưng mà ngày đó thời điểm Giản Nặc gặp chuyện không may thì Cốc Trì đã chuyển cô đến bệnh viện có điều kiện tốt nhất phòng trường hợp xấu nhất, hiện tại ngoài chờ đợi, không có giải pháp khác.
Đợi đến ngày thứ tư, Cốc Trì nắm tay Giản Nặc, tưởng tượng cô mờ mịt ôm hy vọng và thống khổ đau lòng chờ anh trở về, cảm thấy mình đã sụp đổ hoàn toàn.
Ròng rã suốt bốn năm, hơn một nghìn năm trăm ngày đêm, cô rốt cuộc trải qua thế nào? Nếu là anh, nếu cô biến mất không tin tức trong thời gian dài như vậy vẫn có thể một lòng kiên định chờ đợi vì yêu mà cố chấp không? Anh không dám nói mình có thể, thực sự không dám nói. Bởi vì gần bốn ngày, nhưng dường như đã qua cả thế kỷ. Chờ đợi, là một loại tra tấn
“Tiểu Nặc, em không muốn nhìn thấy anh sao?” Bác sĩ nói với anh với tình trạng cơ thể bệnh nhân thì đã phải sớm tỉnh, nhưng cô từ đầu đến cuối không mở mắt nói chuyện, Cốc Trì càng ngày càng có cảm giác Giản Nặc không muốn thấy mình, nên trong tiềm thức muốn bảo vệ bản thân khiến cô không tỉnh dậy. Anh không biết cô đau lòng đến mức nào mới làm vậy, anh chỉ biết mình đã lần nữa tổn thương cô gái anh muốn yêu thương suốt đời.
Đưa tay xoa gương mặt tái nhợt, giọng nói Cốc Trì khàn khàn: “Thực xin lỗi, Tiểu Nặc, anh không nghĩ mọi chuyện lại trở nên như vậy, anh nghĩ mình luôn bảo vệ em rất tốt.” Kiên trì cầm lấy tay cô hôn rồi lại hôn, anh nghẹn ngào: “Anh biết em muốn gì. Cái em cần từ anh, không phải thể xác, là trái tim, đúng hay không?” Tạm dừng thật lâu, như đang phải lựa chọn điều gì: “Lại cho anh thêm thời gian, anh sẽ xử lý mọi chuyện, một chút thời gian là được rồi, đợi anh một lần nữa thôi, được không em?” Ngắm nhìn thật sâu gương mặt mê man của cô, trong hốc mắt giọt lệ chậm rãi tuôn rơi, nước mắt lướt trên gương mặt tuấn dật qua hai má rớt xuống, nhẹ nhàng rơi trên lưng bàn tay cô, một giọt, một giọt,….
Người đàn ông rơi lệ luôn đặc biết khiến người ta chấn động, Tân Duệ nghiêng đầu đi, có cảm giác lây nhiễm đau lòng, không đành lòng lại liếc mắt nhìn thêm một lần.
Không được cô đáp lại, Cốc Trì quyến luyến trên gương mặt nàng chậm rãi đứng lên, nhưng lại cảm nhận tay mình bị nắm lấy rất nhẹ nhàng. Mặc dù lực nắm nhẹ đến mức có thể xem nhẹ, nhưng rõ ràng là cô gái đang mê man cố tình gây nên, anh cảm giác được
Khung cảnh bốn năm trước như những mảnh ghép phân tán được hợp lại, thành hình ảnh hiện ra trước mắt. Lúc anh đáp máy bay đến bệnh viện, người thân đã mất. Xử lý xong tang lễ cha mẹ anh đến sở cảnh sát giao thông, nhìn hình ảnh sự cố hiện trường, toàn thân tê liệt. Chiếc xe bị đâm biến đổi hình dạng nằm lật nghiêng, ở chỗ ngồi điều khiển từng mảng lớn màu đỏ tươi chói mắt, cùng với, bên cạnh thân thể mẹ là phần chi bị cắt cụt còn nhỏ máu…..
Khi đó, cảm xúc Cốc Trì một lần nữa không thể khống chế, nắm chặt tấm ảnh, anh ngửa mặt kêu khóc, một lần lại một lần, tiếng kêu thất thanh: “Cha, mẹ….” Nhưng đáp lại anh, trừ bỏ không khí xa lạ đất khách quê người, từ đầu đến cuối ngay cả tiếng thương tiếc thân nhân qua đời cũng không có. Bọn họ đi như vậy thực vội vàng không kịp chuẩn bị, đôi mắt khép không thể mở nữa, vĩnh viễn ngủ say ở một thế giới khác. Từ đó, thế giới trở nên hoang vắng, trừ việc chôn sâu đáy lòng nỗi nhớ khắc sâu, thì không còn gì bên cạnh anh
Một mình, từ lúc ấy thực sự chỉ một mình.
Liều mạng bốn mạng, có lẽ trong mắt người ngoài Cốc Trì chính là không từ thủ đoạn tiến lên, hoàn toàn không bỏ qua người nào, chịu đựng bốn năm, lần nữa ôm chặt Giản Nặc trong ngực, anh cuối cùng dỡ xuống phòng bị, bên cạnh cô yên ổn chìm sâu vào giấc ngủ. Lần nữa trở về như xưa, cảm giác hạnh phúc khiến hai người như ở trên mây, cứ thế anh xem nhẹ nguy cơ tiềm tàng. Tất cả, vẫn chưa đến thời điểm sóng yên biển lặng. Chỉ là khi nắm lấy tay cô thì không muốn buông xuống, anh thật sự khát vọng sự bình yên yêu thương ấm áp ấy
Thời gian bốn năm thấm thoát thoi đưa, thoáng qua trong đầu thật nhanh, những đau đớn những buồn bã những nhớ mong, cùng triền mien ngọt ngào hôm qua, chớp mắt bị cắt thành nghìn mảnh vụn, tung bay lả tả, đầy trời hướng đến cơ thể anh, khiến lòng đau thương tuyệt vọng.
Cảnh sát giao thông bắt đầu chỉ huy xe kéo, Cốc Trì cắn răng, dùng sức nhắm mắt, bước chân vô lực chầm chậm tiến gần đến xe, ánh mắt ảm đạm chạm đến cửa xe loang lổ máu, tâm chợt thắt chặt, đau đớn kịch liệt nghiêng trời lở đất kéo đến, đôi mắt bỗng nhiên đỏ, tim đập nhanh không kiểm soát, máu ức chế dồn lên não, nhưng toàn thân lạnh lẽo thấu xương.
Cốc Trì ngây ngốc đứng tại chỗ, trên mặt tia huyết sắc cuối cùng bị rút đi, đầu óc trì trệ, đờ đẫn không nhận biết được gì
Tiếng xe ầm ĩ, tiếng mọi người nói chuyện ồn ào, chậm rãi bị bao phủ bởi thế giới không tiếng động. Hình ảnh như một bộ phim điện ảnh cũ, hồi lâu không thể tiến đến hiện tại, mà người và cảnh vật dần dần biến thành màu xám, ảm đạm, tối tăm,…
Kỳ Dược Minh cũng bị quang cảnh trước mắt dọa ngây người, nhìn sắc mặt Cốc Trì trắng bệch, nháy mắt hiểu rõ tai nạn xe cộ này có ý nghĩa với anh như thế nào, bỗng nhiên lúc đó, trong lòng anh ta dâng lên cảm giác lo sợ không rõ, rất sợ cô gái có nụ cười tinh khôi ấy cũng giống cha mẹ anh yên lặng không tiếng động rời bỏ.
Loại cảm giác đau thương âm dương chia cách này, Cốc Trì thực sự không muốn trải qua lần thứ hai.
Lời nói mắc nghẹn ở cổ họng, Kỳ Dược Minh hít sâu nhưng vẫn không tìm thấy giọng nói, chỉ run rấy đỡ bả vai run rẩy của Cốc Trì, tựa như an ủi, đang cổ vũ.
Cốc Trì bỗng nhiên hoàn hồn, bước nhanh đến, hai tay nắm chặt bả vai người cảnh sát giao thông, mở miệng giọng nói run rẩy: “Người trên xe như thế nào?”
“Đã được đưa đến bệnh viện….”
Lời nói chưa dứt, Cốc Trì đã buông tay chạy nhanh đến xe. Có lẽ bởi vì nóng vội, lại không thể khởi động được xe. Cốc Trì nổi dậy, ra sức đập lên tay lái, như đang phát tiết.
Kỳ Dược Minh dùng sức vuốt mặt, từ bên ngoài dùng lực mạnh mở cửa xe đẩy Cốc Trì về ghế lái phụ sau đó nhanh chóng ngồi lên ghế lái vội vã đuổi theo xe Lạc Nghệ Hằng, Lăng Dịch.
Thời điểm bốn người lần lượt đến bệnh viện, Giản Nặc đã được đưa vào phòng cấp cứu. Không gian rộng lớn yên tĩnh đến đáng sợ, càng đến gần cô, bước chân Cốc Trì chậm dần. Gương mặt anh tuấn thê lương và dung nhan Giản Nặc đang hôn mê sâu an tĩnh bị ngăn cách bởi cánh cửa.
Chân lao đảo, mượn lực Cốc Trì dựa vào bức tường lạnh như băng, run rẩy nhắm mắt lại. Anh thực yếu đuối không dám tiến gần chút nữa, anh sợ người mình yêu bị băng gạc bao bọc đầy mình, anh sợ cô cũng giống cha mẹ giống nhau đều không chịu mở mắt nói chuyện với anh, anh sợ, rất sợ
Một lát sau, giọng nói khàn khàn: “Dược Minh, giúp tôi, vào xem cô ấy….” Anh không nói nên lời, tim đau như dao cắt.
Lúc Cốc Trì có dũng khí bước vào phòng bệnh, lọt vào tầm mắt không phải là thân mình quấn đầy băng gạc, mà là dáng người an tĩnh ngủ sâu, ghé sát vào giường bệnh, nắm thật chặt bàn tay trắng nõn của cô, tâm Cốc Trì, rất đau
“Thực xin lỗi, Tiểu Nặc, thực xin lỗi,….” Cẩn thận từng ly từng tí nắm lấy bàn tay mềm mại của cô áp vào mặt mình, anh thành tâm khẩn cầu cô tha thứ.
Không biết kết quả như vậy với Giản Nặc rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh. Tai nạn xe cộ trên thực tế tương đối nghiêm trọng, nhưng vết thương bên ngoài của cô rất nhẹ, nhẹ đến mức có thể xem thường, vì vậy có thể suy đoán vết máu trên xe không phải của cô, chỉ là từ đầu đến cuối cô vào bệnh viện đều hôn mê bất tỉnh, dấu hiệu sự sống rất yếu, mặt khác bác sĩ chẩn đoán có thể sau tai nạn xe cộ cô đã bị chấn thương nặng vùng đầu, vậy nên không thể chắc chắn lúc nào cô sẽ tỉnh lại, nhìn cô gái trên giường bệnh, bác sĩ nhắc nhở: “Đầu của cô ấy tổn thương nặng, mọi người nên có sự chuẩn bị.”
Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Họ không dám nghĩ, càng không dám tưởng tượng
Kỳ Dược Minh nói rõ: “Giản Nặc là một cô gái tốt, ở hiền gặp lành, tôi tin cô ấy sẽ không có chuyện gì.”
Đứng trong phòng bệnh, Diệp Ưu Lý nhìn về phía Cốc Trì, chứng kiến anh mấy ngày liền không ngủ nghỉ một lòng trông coi, chung quy vẫn không thể nói được lời trách cứ, thở dài ngã ngồi xuống ghế sofa.
Lạc Nghệ Hằng cả người tiều tụy, uể oải đứng trước cửa sổ, ánh mắt mờ mịt hướng ra ngoài, trong lòng trời đất bao la trống trải, sâu không đáy.
Tân Duệ sau khi biết tin cũng chạy đến, cô ấy đem thức ăn đến, nhưng bất luận khuyên thế nào, Cốc Trì chung quy đều không chịu động đũa, bộ dáng dường như Giản Nặc bất tỉnh thì mình cùng cô. Kiên trì cố chấp khiến người không dằn lòng được
Thời gian Giản Nặc hôn mê kéo dài, bác sĩ có vẻ cũng lo lắng, nhưng mà ngày đó thời điểm Giản Nặc gặp chuyện không may thì Cốc Trì đã chuyển cô đến bệnh viện có điều kiện tốt nhất phòng trường hợp xấu nhất, hiện tại ngoài chờ đợi, không có giải pháp khác.
Đợi đến ngày thứ tư, Cốc Trì nắm tay Giản Nặc, tưởng tượng cô mờ mịt ôm hy vọng và thống khổ đau lòng chờ anh trở về, cảm thấy mình đã sụp đổ hoàn toàn.
Ròng rã suốt bốn năm, hơn một nghìn năm trăm ngày đêm, cô rốt cuộc trải qua thế nào? Nếu là anh, nếu cô biến mất không tin tức trong thời gian dài như vậy vẫn có thể một lòng kiên định chờ đợi vì yêu mà cố chấp không? Anh không dám nói mình có thể, thực sự không dám nói. Bởi vì gần bốn ngày, nhưng dường như đã qua cả thế kỷ. Chờ đợi, là một loại tra tấn
“Tiểu Nặc, em không muốn nhìn thấy anh sao?” Bác sĩ nói với anh với tình trạng cơ thể bệnh nhân thì đã phải sớm tỉnh, nhưng cô từ đầu đến cuối không mở mắt nói chuyện, Cốc Trì càng ngày càng có cảm giác Giản Nặc không muốn thấy mình, nên trong tiềm thức muốn bảo vệ bản thân khiến cô không tỉnh dậy. Anh không biết cô đau lòng đến mức nào mới làm vậy, anh chỉ biết mình đã lần nữa tổn thương cô gái anh muốn yêu thương suốt đời.
Đưa tay xoa gương mặt tái nhợt, giọng nói Cốc Trì khàn khàn: “Thực xin lỗi, Tiểu Nặc, anh không nghĩ mọi chuyện lại trở nên như vậy, anh nghĩ mình luôn bảo vệ em rất tốt.” Kiên trì cầm lấy tay cô hôn rồi lại hôn, anh nghẹn ngào: “Anh biết em muốn gì. Cái em cần từ anh, không phải thể xác, là trái tim, đúng hay không?” Tạm dừng thật lâu, như đang phải lựa chọn điều gì: “Lại cho anh thêm thời gian, anh sẽ xử lý mọi chuyện, một chút thời gian là được rồi, đợi anh một lần nữa thôi, được không em?” Ngắm nhìn thật sâu gương mặt mê man của cô, trong hốc mắt giọt lệ chậm rãi tuôn rơi, nước mắt lướt trên gương mặt tuấn dật qua hai má rớt xuống, nhẹ nhàng rơi trên lưng bàn tay cô, một giọt, một giọt,….
Người đàn ông rơi lệ luôn đặc biết khiến người ta chấn động, Tân Duệ nghiêng đầu đi, có cảm giác lây nhiễm đau lòng, không đành lòng lại liếc mắt nhìn thêm một lần.
Không được cô đáp lại, Cốc Trì quyến luyến trên gương mặt nàng chậm rãi đứng lên, nhưng lại cảm nhận tay mình bị nắm lấy rất nhẹ nhàng. Mặc dù lực nắm nhẹ đến mức có thể xem nhẹ, nhưng rõ ràng là cô gái đang mê man cố tình gây nên, anh cảm giác được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.