Chương 18: Tình, nồng!
Mộc Thanh Vũ
13/07/2016
Đêm yên tĩnh được người yêu quấn quýt si mê, ánh mắt càng lúc càng nhuộm
dần mê ly, gió đêm dường như cũng hết sức thư thả nhẹ nhàng. Giản Nặc
nắm trở lại bàn tay rộng lớn mà ấm áp của Cốc Trì, đôi đồng tử trong veo tỏa ra ánh sáng ôn nhu. Cô nghĩ, đời người có chuyện gì đáng để kiên
trì? Tình yêu chính là một trong số đó. Cho dù năm tháng đã đưa anh rời
xa bốn năm, cô vẫn có thể hoàn toàn thích ứng với anh của hiện tại. Chỉ
cần trái tim anh còn nguyên vẹn, cô bằng lòng từ bỏ tất cả để cứu vớt
tiếng 'Yêu' đã đánh rơi trong suốt 1526 ngày qua.
Trong lúc này, còn có thể tính toán được số ngày xa nhau, Giản Nặc cảm thấy, nó cũng không dài đến nỗi khiến cho hai trái tim trở nên xa lạ, mệt mỏi. Phần tình cảm không thể tự chủ sau bốn năm chôn dấu trong im lặng một lần nữa hồi sinh, Giản Nặc giống như con thiêu thân, vì Cốc Trì mà nhóm lên ngọn lửa tình yêu duy nhất, dốc toàn lực tiến về phía trước, muốn đuổi kịp bước chân của anh, muốn cùng anh vai kề vai bước đi.
Bên ngoài cửa sổ, xa xa phía chân trời, những ánh sao vụn vặt soi vào trong căn phòng, mang theo hơi thở ấm áp và nhu hòa, Giản Nặc chậm rãi tựa đầu vào trong lòng Cốc Trì, gò má dán lên lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà kiên định nhất trên thế giới.
Lẳng lặng ôm nhau như thế này, so với nụ hôn triền miên càng cảm thấy thân mật hơn, trái tim phiêu bạt suốt 4 năm qua của Cốc Trì tại giây phút này, cuối cùng cũng để xuống. Anh nghĩ, đời này sẽ không bao giờ buông tay Giản Nặc lần nào nữa, người con gái thanh thuần trước mắt này mới là ấm áp mà anh khao khát. Không ai có thể thay thế, không người nào có thể lấy đi.
Thời gian hạnh phúc lúc nào cũng trôi qua tương đối mau. Đêm khuya, Cốc Trì vững vàng đánh tay lái, cho xe thương vụ hòa vào ngã tư đường, anh đưa Giản Nặc trở về nhà trọ. Chẳng còn cách nào khác, ở trước mặt cô, anh hoàn toàn không nắm chắc năng lực tự chủ của mình, đáy mắt cô đong đầy yêu thương rõ ràng như vậy, khiến cho anh không cách nào kiềm chế, Cốc Trì không dám giữ cô ở lại.
Dọc đường đi hai người ăn ý không nói gì, bên trong xe lại vang lên âm thanh trầm bổng của khúc nhạc Bamboo, cô gái tĩnh tâm nghiêng đầu dựa vào trên ghế ngồi, khoác trên người chiếc áo khoác của Cốc Trì, bên chóp mũi quanh quẩn hơi thở nam tính đặc hữu của anh, Giản Nặc hơi buồn ngủ. Tùy ý cho xe dừng ở lề đường, sau khi đưa cô lên, Cốc Trì lưu luyến không dời xuống đến lầu, lúc nhìn thấy cô trẻ con đứng ở trên ban công vẫy vẫy tay về phía mình, anh cong môi khẽ cười, giơ tay lên vẫy lại rồi xoay người trở vào trong xe, hất bụi chạy đi.
Sáng sớm, người nào đó cuộn tròn người nằm trên giường nhìn tấm rèm thưa bị gió thổi bay, Giản Nặc đã không còn cảm thấy lạnh lẽo. Lòng cô lúc này như được ánh dương chiếu sáng sưởi ấm. Gối đầu lên quả tim đong đầy hạnh phúc ngọt ngào, trong giấc mơ, khóe môi cũng không tự chủ mà cong lên, nụ cười tinh thuần như vậy, thật là thỏa mãn.
Trở lại Trúc Hải đi làm, tâm tình của Giản Nặc so với trước kia hoàn toàn khác biệt. Lúc ở đại sảnh tầng một đúng lúc bắt gặp Cốc Trì đi làm, từ trước đến nay, trên công việc Giản Nặc và anh cùng thuộc một loại, ngữ điệu khách khí cùng anh chào hỏi: "Chào buổi sáng, Cốc tiên sinh."
Cốc Trì giật mình, ngước mắt nhìn gương mặt trong trắng thuần khiết của cô, khóe môi theo bản năng giương lên, cảm thấy lúc làm việc cô cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô còn mang theo vài phần tán thưởng.
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Cốc Trì nhường mấy nhân viên nữ vào trước, bất ngờ là anh không có đi thang máy chuyên dụng cho mình ở bên, mà là theo Giản Nặc đi vào thang máy của nhân viên, thấy cô đứng bên cạnh mắt nhìn thẳng không chớp cũng không nhìn anh lấy một cái, hơi cúi đầu, đường cong bên khóe môi lớn dần.
Sau khi thang máy dừng lại lần nữa, Cốc Trì dẫn đầu bước ra ngoài, Giản Nặc thả chậm bước chân, giống như muốn kéo dài khoảng cách với anh, lại nghe thấy anh không nhanh không chậm mở miệng: "Huấn luyện bắt đầu lúc mấy giờ?"
"Mười giờ." Giản Nặc thuận miệng đáp.
Cốc Trì gật đầu, lúc cô đi đến cửa văn phòng, xoay người lại nói: "Tôi cũng đi."
Giản Nặc chớp mắt một cái ngây ngốc.
Lần huấn luyện này là Giản Nặc đề nghị tổ chức, cô đã kết hợp tính chất kinh doanh của Trúc Hải với những tình huống cụ thể để lên kế hoạch phân tích kỹ càng, trong thời gian có hạn muốn thông qua kiến thức luật pháp để nâng cao hiểu biết về pháp luật và tố chất tổng hợp cho tầng lớp nhân viên quản lý. Cốc Trì vốn cũng không mong muốn có bất kì nhân viên nào thiếu hiểu biết về pháp luật, khi nhìn thấy bản kế hoạch tỉ mỉ không thể chê vào đâu của Giản Nặc, anh đã vui vẻ đồng ý, đồng thời phân phó Đinh Hủy toàn lực phối hợp.
Huấn luyện với tuần suất thích hợp, kế hoạch hai lần một tuần, thời gian cố định trong hai giờ, căn cứ vào các khâu nghiệp vụ có tính chất bất đồng để sắp xếp chương trình học, nội dung từ đơn giản đến phức tạp, áp dụng phương pháp tiến hành theo tuần tự, vừa thưởng thức pháp luật vừa truyền bá pháp luật cho mọi người. Các chủ quản - quản lý các nhóm tham gia huấn luyện không biết có phải đã nghe được chuyện của ông chủ nên mới phá lệ chuyên chú nghiêm túc học tập hay không, liên tiếp gật đầu nêu câu hỏi.
Giản Nặc đứng ở trên bục giảng, không hề có một chút cứng nhắc hay giảng giải khuôn sáo, mà là kết hợp với những vụ án thực tế để phân tích đánh giá, vừa chuyên nghiệp lại dễ hiểu, ví dụ đưa ra lại không mất tính hài hước, chủ yếu muốn điều tiết không khí trong hội trường, khiến cho người nghe khỏi thấy buồn ngủ, để buổi học thêm sôi động tích cực.
Cốc Trì ngồi ở hàng ghế cuối cùng từ đầu đến cuối không nói lời nào, nhìn Giản Nặc khoác lên người bộ đồ công sở, tự tin chuyên nghiệp giảng giải tất cả câu hỏi của mọi người, ánh mắt trở nên thâm tình.
Cô bạn gái nhỏ từng thích quấn quít lấy anh, làm nũng với anh giờ đã trưởng thành, dù có ỷ lại vào anh lần nữa thì cũng đã trở thành một nữ luật sư chuyên nghiệp rồi. Vẻ sắc bén, lão luyện của cô anh đã được tận mắt chứng kiến trên tòa, lúc này lại thấy được sự chuyên nghiệp của cô, gương mặt tuấn dật khẽ mỉm cười, đối với năng lực xuất sắc lại không kiêu ngạo của luật sư Giản thấy khâm phục không thôi.
Kỳ thực, đối với sự lột xác trưởng thành của Giản Nặc, Cốc Trì làm sao có thể không cần thích ứng chứ?!
Không thể không nói, đối mặt với khoảng cách và thời gian, tình cảm luôn có vẻ yếu thế.
Ngày cứ lặng lẽ trôi qua, mỗi một nhân viên trong Trúc Hải đều đã quen thuộc với công việc của mình. Giản Nặc cũng không bởi vì quan hệ với Cốc Trì biến chuyển mà lơ là công việc, ngược lại, tâm ý cô bỏ ra còn vượt xa chức trách của mình. Dưới sự trợ giúp của Đinh Hủy và các trưởng bộ phận, cô từng bước hoàn thiện những quy định, chế độ đối nội trong công ty cùng với các hợp đồng lao động, đồng thời duy trì kế hoạch bổ túc pháp luật cho hoạt động kinh doanh đối ngoại của khách sạn, thậm chí còn dự phòng cả phương án xử lý khi xảy ra tranh chấp.
Trong thời gian ngắn ngủi mười ngày, Giản Nặc đã hoàn toàn nắm vững phương thức quản lý thường ngày của Trúc Hải, còn lợi dụng thời gian ăn cơm chiều với Cốc Trì cẩn thận phân tích cho anh về hợp đồng sẽ ký kết, nhắc nhở anh bản thân hợp đồng đó có tính rủi ro. Cốc Trì bị ngữ điệu nghiêm túc của cô khiến cho dở khóc dở cười, cố ý nghiêm mặt trầm giọng yêu cầu: "Về sau, hết giờ làm việc không được nhắc đến công việc với anh."
Đó là khách sạn của anh đấy. Giản Nặc không nhịn được nhíu mày, nhìn anh oán trách, liền thấy anh săn sóc múc cho cô chén canh, cười có thâm ý: "Mau uống đi, để ngăn miệng em lại."
Giản Nặc nghe lời uống một ngụm canh, trong lòng ấm áp, không nhịn được khẽ nở nụ cười. Tất cả những gì trước mắt dường như đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, cho dù công việc quá độ khiến cho cô có chút mệt mỏi, nhưng… cô vẫn bị chìm trong hạnh phúc không biết đường về.
Trong lúc này, còn có thể tính toán được số ngày xa nhau, Giản Nặc cảm thấy, nó cũng không dài đến nỗi khiến cho hai trái tim trở nên xa lạ, mệt mỏi. Phần tình cảm không thể tự chủ sau bốn năm chôn dấu trong im lặng một lần nữa hồi sinh, Giản Nặc giống như con thiêu thân, vì Cốc Trì mà nhóm lên ngọn lửa tình yêu duy nhất, dốc toàn lực tiến về phía trước, muốn đuổi kịp bước chân của anh, muốn cùng anh vai kề vai bước đi.
Bên ngoài cửa sổ, xa xa phía chân trời, những ánh sao vụn vặt soi vào trong căn phòng, mang theo hơi thở ấm áp và nhu hòa, Giản Nặc chậm rãi tựa đầu vào trong lòng Cốc Trì, gò má dán lên lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà kiên định nhất trên thế giới.
Lẳng lặng ôm nhau như thế này, so với nụ hôn triền miên càng cảm thấy thân mật hơn, trái tim phiêu bạt suốt 4 năm qua của Cốc Trì tại giây phút này, cuối cùng cũng để xuống. Anh nghĩ, đời này sẽ không bao giờ buông tay Giản Nặc lần nào nữa, người con gái thanh thuần trước mắt này mới là ấm áp mà anh khao khát. Không ai có thể thay thế, không người nào có thể lấy đi.
Thời gian hạnh phúc lúc nào cũng trôi qua tương đối mau. Đêm khuya, Cốc Trì vững vàng đánh tay lái, cho xe thương vụ hòa vào ngã tư đường, anh đưa Giản Nặc trở về nhà trọ. Chẳng còn cách nào khác, ở trước mặt cô, anh hoàn toàn không nắm chắc năng lực tự chủ của mình, đáy mắt cô đong đầy yêu thương rõ ràng như vậy, khiến cho anh không cách nào kiềm chế, Cốc Trì không dám giữ cô ở lại.
Dọc đường đi hai người ăn ý không nói gì, bên trong xe lại vang lên âm thanh trầm bổng của khúc nhạc Bamboo, cô gái tĩnh tâm nghiêng đầu dựa vào trên ghế ngồi, khoác trên người chiếc áo khoác của Cốc Trì, bên chóp mũi quanh quẩn hơi thở nam tính đặc hữu của anh, Giản Nặc hơi buồn ngủ. Tùy ý cho xe dừng ở lề đường, sau khi đưa cô lên, Cốc Trì lưu luyến không dời xuống đến lầu, lúc nhìn thấy cô trẻ con đứng ở trên ban công vẫy vẫy tay về phía mình, anh cong môi khẽ cười, giơ tay lên vẫy lại rồi xoay người trở vào trong xe, hất bụi chạy đi.
Sáng sớm, người nào đó cuộn tròn người nằm trên giường nhìn tấm rèm thưa bị gió thổi bay, Giản Nặc đã không còn cảm thấy lạnh lẽo. Lòng cô lúc này như được ánh dương chiếu sáng sưởi ấm. Gối đầu lên quả tim đong đầy hạnh phúc ngọt ngào, trong giấc mơ, khóe môi cũng không tự chủ mà cong lên, nụ cười tinh thuần như vậy, thật là thỏa mãn.
Trở lại Trúc Hải đi làm, tâm tình của Giản Nặc so với trước kia hoàn toàn khác biệt. Lúc ở đại sảnh tầng một đúng lúc bắt gặp Cốc Trì đi làm, từ trước đến nay, trên công việc Giản Nặc và anh cùng thuộc một loại, ngữ điệu khách khí cùng anh chào hỏi: "Chào buổi sáng, Cốc tiên sinh."
Cốc Trì giật mình, ngước mắt nhìn gương mặt trong trắng thuần khiết của cô, khóe môi theo bản năng giương lên, cảm thấy lúc làm việc cô cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô còn mang theo vài phần tán thưởng.
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Cốc Trì nhường mấy nhân viên nữ vào trước, bất ngờ là anh không có đi thang máy chuyên dụng cho mình ở bên, mà là theo Giản Nặc đi vào thang máy của nhân viên, thấy cô đứng bên cạnh mắt nhìn thẳng không chớp cũng không nhìn anh lấy một cái, hơi cúi đầu, đường cong bên khóe môi lớn dần.
Sau khi thang máy dừng lại lần nữa, Cốc Trì dẫn đầu bước ra ngoài, Giản Nặc thả chậm bước chân, giống như muốn kéo dài khoảng cách với anh, lại nghe thấy anh không nhanh không chậm mở miệng: "Huấn luyện bắt đầu lúc mấy giờ?"
"Mười giờ." Giản Nặc thuận miệng đáp.
Cốc Trì gật đầu, lúc cô đi đến cửa văn phòng, xoay người lại nói: "Tôi cũng đi."
Giản Nặc chớp mắt một cái ngây ngốc.
Lần huấn luyện này là Giản Nặc đề nghị tổ chức, cô đã kết hợp tính chất kinh doanh của Trúc Hải với những tình huống cụ thể để lên kế hoạch phân tích kỹ càng, trong thời gian có hạn muốn thông qua kiến thức luật pháp để nâng cao hiểu biết về pháp luật và tố chất tổng hợp cho tầng lớp nhân viên quản lý. Cốc Trì vốn cũng không mong muốn có bất kì nhân viên nào thiếu hiểu biết về pháp luật, khi nhìn thấy bản kế hoạch tỉ mỉ không thể chê vào đâu của Giản Nặc, anh đã vui vẻ đồng ý, đồng thời phân phó Đinh Hủy toàn lực phối hợp.
Huấn luyện với tuần suất thích hợp, kế hoạch hai lần một tuần, thời gian cố định trong hai giờ, căn cứ vào các khâu nghiệp vụ có tính chất bất đồng để sắp xếp chương trình học, nội dung từ đơn giản đến phức tạp, áp dụng phương pháp tiến hành theo tuần tự, vừa thưởng thức pháp luật vừa truyền bá pháp luật cho mọi người. Các chủ quản - quản lý các nhóm tham gia huấn luyện không biết có phải đã nghe được chuyện của ông chủ nên mới phá lệ chuyên chú nghiêm túc học tập hay không, liên tiếp gật đầu nêu câu hỏi.
Giản Nặc đứng ở trên bục giảng, không hề có một chút cứng nhắc hay giảng giải khuôn sáo, mà là kết hợp với những vụ án thực tế để phân tích đánh giá, vừa chuyên nghiệp lại dễ hiểu, ví dụ đưa ra lại không mất tính hài hước, chủ yếu muốn điều tiết không khí trong hội trường, khiến cho người nghe khỏi thấy buồn ngủ, để buổi học thêm sôi động tích cực.
Cốc Trì ngồi ở hàng ghế cuối cùng từ đầu đến cuối không nói lời nào, nhìn Giản Nặc khoác lên người bộ đồ công sở, tự tin chuyên nghiệp giảng giải tất cả câu hỏi của mọi người, ánh mắt trở nên thâm tình.
Cô bạn gái nhỏ từng thích quấn quít lấy anh, làm nũng với anh giờ đã trưởng thành, dù có ỷ lại vào anh lần nữa thì cũng đã trở thành một nữ luật sư chuyên nghiệp rồi. Vẻ sắc bén, lão luyện của cô anh đã được tận mắt chứng kiến trên tòa, lúc này lại thấy được sự chuyên nghiệp của cô, gương mặt tuấn dật khẽ mỉm cười, đối với năng lực xuất sắc lại không kiêu ngạo của luật sư Giản thấy khâm phục không thôi.
Kỳ thực, đối với sự lột xác trưởng thành của Giản Nặc, Cốc Trì làm sao có thể không cần thích ứng chứ?!
Không thể không nói, đối mặt với khoảng cách và thời gian, tình cảm luôn có vẻ yếu thế.
Ngày cứ lặng lẽ trôi qua, mỗi một nhân viên trong Trúc Hải đều đã quen thuộc với công việc của mình. Giản Nặc cũng không bởi vì quan hệ với Cốc Trì biến chuyển mà lơ là công việc, ngược lại, tâm ý cô bỏ ra còn vượt xa chức trách của mình. Dưới sự trợ giúp của Đinh Hủy và các trưởng bộ phận, cô từng bước hoàn thiện những quy định, chế độ đối nội trong công ty cùng với các hợp đồng lao động, đồng thời duy trì kế hoạch bổ túc pháp luật cho hoạt động kinh doanh đối ngoại của khách sạn, thậm chí còn dự phòng cả phương án xử lý khi xảy ra tranh chấp.
Trong thời gian ngắn ngủi mười ngày, Giản Nặc đã hoàn toàn nắm vững phương thức quản lý thường ngày của Trúc Hải, còn lợi dụng thời gian ăn cơm chiều với Cốc Trì cẩn thận phân tích cho anh về hợp đồng sẽ ký kết, nhắc nhở anh bản thân hợp đồng đó có tính rủi ro. Cốc Trì bị ngữ điệu nghiêm túc của cô khiến cho dở khóc dở cười, cố ý nghiêm mặt trầm giọng yêu cầu: "Về sau, hết giờ làm việc không được nhắc đến công việc với anh."
Đó là khách sạn của anh đấy. Giản Nặc không nhịn được nhíu mày, nhìn anh oán trách, liền thấy anh săn sóc múc cho cô chén canh, cười có thâm ý: "Mau uống đi, để ngăn miệng em lại."
Giản Nặc nghe lời uống một ngụm canh, trong lòng ấm áp, không nhịn được khẽ nở nụ cười. Tất cả những gì trước mắt dường như đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, cho dù công việc quá độ khiến cho cô có chút mệt mỏi, nhưng… cô vẫn bị chìm trong hạnh phúc không biết đường về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.