Chương 43: Vì yêu nên buông bỏ (3)
Mộc Thanh Vũ
28/12/2017
Cô lập tức quay đầu đi, nụ cười ảm đạm, cười đến tuyệt vọng, cười đến
thê thảm, giống như pha quay chậm rút tay về, gắt gao nắm chặt tay, vẻ
mặt trắng nhợt đối diện của sổ thủy tinh, giọng điệu như mất hết can
đảm, cô nói: “Cốc Trì, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Làm sao có
thể? Anh đã …… có người khác, vì sao còn trêu chọc em? vì sao…..” Lời
nói vừa thốt ra, tâm tùy ý vỡ vụn, từng một lần thương hải tang điền,
bọn họ cuối cùng là dựa vào nhau, buồn cười là cô bốn năm trước đã lạc ở lối rẽ nhân sinh, chẳng nhẽ cố chấp và cuồng dại của cô đổi lấy kết cục vậy sao? Cô muốn một lòng, lâu bền, trong phút chốc sụp đổ, giống như
bỏ mộng về với thực tại, Giản Nặc nản lòng thoái chí.
Cô mỉm cười lại khiến Cốc Trì nháy mắt thất thần, càng nhiều hơn là đau và thương tiếc dâng lên trong lòng, nhưng Giản Nặc phủ nhận tình cảm của anh khiến anh ngạc nhiên. Cốc Trì nhíu chặt mày, sau đó bỗng nhiên cầm lấy cổ tay cô, tiếp đó, Giản Nặc bị anh ép buộc ôm vào ngực, anh nhìn băng gạc thấm đẫm nước mắt cô, từng giọt, lại từng giọt rơi xuống,….
Cốc Trì nhắm mắt, kiềm chế liên tục hít thở sâu, bất lực mở mặt giọng điệu vững vàng: “Vì sao lại nói những lời đả thương anh? Anh khi nào nói với em có người khác? Nếu anh thật sự đem tương lai mình đặt vào tay kẻ khác, thì không cần như kẻ điên chờ đợi ở đây bốn ngày đêm, em có biết hay không thời điểm anh đến bệnh viện đôi chân mềm nhũn, anh sợ em….” Cảm xúc nháy mắt buộc trở nên đau đớn, Cốc Trì nghẹn ngào: “Anh thừa nhận đã giấu em về sự tồn tại của cô ấy, việc đó không thể hiện bọn anh có cái gì trong lúc đó. Cô ấy là con gái của Viên tiên sinh, đối với cha con họ, anh có cảm tạ, càng hơn cảm ơn, nhưng duy nhất không có tình yêu nam nữ. Vì sao không hỏi anh? Vì sao không chịu tin anh? Vì sao?” da.nlze.qu;ydo/nn
Nguyên do sự tình là ba năm trước đây Viên Khải Thành giúp Cốc Trì theo đuổi sự nghiệp, mà Viên Thiển Tích vì muốn ở bên cạnh anh nên đã từ chối vị con trai của chủ tịch ngân hàng nào đó theo đuổi. “Đánh đổi” ngành này phức tạp thế nào người ngoài không thể hiểu hết được, có thể nói Viên Khải Thành là người lặn lộn hai giới hắc bạch phức tạp, nếu con gái mình trở thành con dâu của ngân hàng đó thì sự nghiệp có thể lớn mạnh thế nào có thể tưởng tượng, mà cô ấy bất kể hậu quả cự tuyệt khiến anh lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, cùng lúc đó, Viên Thiển Tích cũng đưa mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Cốc Trì kính nể tôn trọng Viên Khải Thành, biết chân tướng đằng sau dĩ nhiên không có lý mà ngồi yên, anh nguyện ý đánh đổi tất cả để cứu vãn sự nghiệp trên đà phá sản của ông ấy. Anh nhân nhượng chăm sóc Viên Thiển Tích, nể mặt mũi ông ấy và thành ý nhiệt tình của cô ấy. Cốc Trì phải thừa nhận, công ty ở nước ngoài phát triển nhanh chóng không thoát khỏi quan hệ với việc Viên Thiển Tích giúp đỡ, một số lượng lớn vốn đầu tư cho vay là nhờ cô ấy quan hệ giao tiếp rộng rãi, cũng bởi vì như vậy, mà người con trai bị cô ấy cự tuyệt vô cùng tức giận.
Cốc Trì nhớ đến khoảng thời gian đen tối ấy, là Viên Khải Thành giúp đỡ anh, là Viên Thiển Tích làm bạn với anh, anh không thể phủ nhận vai trò quan trọng của họ trong cuộc đời mình, nhưng không vì thể mà yêu cầu anh dùng tình yêu báo đáp. Vậy nên, thời điểm Viên Khải Thành uyển chuyển gợi ý anh trở thành con rể mình, anh thẳng thừng từ chối. Trước khi về nước Viên Thiển Tích muốn ủy thân cho mình thì anh không do dự đẩy ra. Nhưng anh không thể làm trái lương tâm mình, cha con bọn họ vì anh mà lâm vào hiểm cảnh,dieendaanleequuydonn mà mình phải về nước kêu gọi nguồn vốn thu mua Trúc Hải, đúng lúc đó nhất thời không thể chung tay giúp đỡ, không thể không lấy hình thức đính hôn cho Viên Thiển Tích danh phận “vị hôn thê”, mượn tầm ảnh hưởng của anh trên thị trường chứng khoán để cổ phiếu công ty của Viên Khải Thành không giảm quá nhanh. Anh và Viên Khải Thành quyết định làm như vậy, chờ đợi thời cơ, cho Trúc Hải đi vào quý đạo hoạt động, chờ nguồn vốn đầy đủ, trước tiên giải quyết nguy cơ tài chính công ty Viên Khải Thành, làm tất cả mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.
Có thể trong vòng ba năm ngắn ngủi trở mình, Cốc Trì có thủ đoạn, như anh không phải việc gì cũng làm được, anh cũng có thời điểm bị người ám hại, trước khi về nước tổ chức một lễ đính hôn long trọng, mục đích Viên Thiển Tích có thể thay anh vững vàng quản lý công ty, đồng thời giúp cô ấy trong thời gian dài có người chiếu cố, tránh bị quấy rầy.
Ngày đó rời đi Viên Khải Thành và Viên Thiển Tích đến tiễn lên máy bay, khác biệt là Viên Thiển Tích biểu hiện vẻ mặt lưu luyến không rời khiến Cốc Trì khó xử, ở bên ngoài biết nữ thần cố tình diễn vở tuồng này, không chỉ anh ngay cả Viên Khải Thành cũng lo lắng, trừ việc tiếp tục, dường như không có biện pháp. Cốc Trì không đề cập đên Viên Thiển Tích, một mặt không muốn Giản Nặc nghĩ nhiều, cũng hiểu là không cần thiết, dù sao đối với anh, bọn họ là bạn bè, anh coi trọng năng lực của Viên Thiển Tích nhưng cô ấy rõ ràng không phải người phụ nữ bên anh cả đời, nếu không thì ba năm đều không khiến anh mến mộ. Yêu, là chuyện kỳ lạ nhất. Không sớm không muộn, gặp nhau yêu nhau, có thể nhận định cả đời. Ngoài Giản Nặc, anh không nghĩ sẽ giao phó trái tim mình cho bất kỳ ai. Chẳng qua sự đời như bàn cờ, anh rốt cuộc là kẻ đánh cờ kém nhất, cho kẻ khác ngoài cô danh phận vị hôn thê.
Hai người duy trì tư thế giằng co ôm lấy nhau, Giản Nặc rơi một giọt lệ trên bả vai anh, thấm ướt tâm Cốc Trì, mà nước mắt của anh, yên lặng rơi trong lòng. Thật lâu sau, cường ép ôm cô vào lòng, dùng ngữ điệu gần như khẩn cầu bên tai cô: “Tiểu Nặc, em có thể giận anh trách anh, nhưng không thể nghi ngờ tình cảm của anh. Anh cũng có lúc thân bất do kỷ, cho anh thời gian, chờ anh giúp cha con họ vượt qua thời gian nguy khốn, hôn ước lập tức giải trừ. Anh hứa, sẽ không phát sinh chuyện gì, được không em?” Giản Nặc yêu anh, nhưng anh không dám đánh cược thêm một lần, anh sẽ thua không gượng nổi.
Vì khiến cho Tiêu Bằng nhận được giáo huấn, cho chú Đan Thục Khê liều thuốc an tâm, Cốc Trì có thể chấp nhận đầu tư năm triệu nói miệng, thậm chí ký xong hợp đồng bên nguyên đơn châm chọc: “Cốc Trì, tất cả chỉ mới bắt đầu, cẩn thận mất tất cả.” Thì anh vẫn kiêu ngạo trả lời: “Tiền, Cốc Trì tôi thua được bỏ được.”
Anh đánh cuộc lập nghiệp, cứ cho là không cần đánh cược, thì cũng không sợ, chẳng sợ tiền cược khiến anh tang gia bại sản. Nhưng, Cốc Trì không thể chấp nhận việc Giản Nặc không tín nhiệm mình, hơn nữa nghi ngờ tình cảm của mình với cô, anh không thể đánh mất tấm lòng cô và hy vọng cuộc sống hạnh phúc hai người, vậy nên đối với việc này, anh hy vọng Giản Nặc có thể thông cảm cho anh, anh tin tưởng Giản Nặc có thể làm được, chỉ có điều cô lại tha thứ cho anh, không tránh được lại đau lòng. Nếu bị tổn thương, anh nguyện dùng tình yêu xoa dịu, chỉ cần cô không từ bỏ yêu thương, không buông tay anh, Cốc Trì tin tưởng có thể khiến mọi việc như cũ.
Giản Nặc khóc, vì tin yêu trắc trở chông gai của bọn họ mà khóc, vì bất đắc dĩ của Cốc Trì mà khóc, cũng vì mình bất lực mà khóc. Theo sức lực tay anh, cô dựa đầu vào vai anh, hai má nhẹ nhàng tựa lên hõm vai, hai tay ôm chặt thắt lưng anh.
Có lẽ, con đường tình yêu không thể tránh được phong ba bão táp, nhưng tình cảm của hai người không phải tòa thành bằng cát, không yếu ớt đến mức có người tùy ý chạm vào nháy mắt đã sụp đổ.
Cô mỉm cười lại khiến Cốc Trì nháy mắt thất thần, càng nhiều hơn là đau và thương tiếc dâng lên trong lòng, nhưng Giản Nặc phủ nhận tình cảm của anh khiến anh ngạc nhiên. Cốc Trì nhíu chặt mày, sau đó bỗng nhiên cầm lấy cổ tay cô, tiếp đó, Giản Nặc bị anh ép buộc ôm vào ngực, anh nhìn băng gạc thấm đẫm nước mắt cô, từng giọt, lại từng giọt rơi xuống,….
Cốc Trì nhắm mắt, kiềm chế liên tục hít thở sâu, bất lực mở mặt giọng điệu vững vàng: “Vì sao lại nói những lời đả thương anh? Anh khi nào nói với em có người khác? Nếu anh thật sự đem tương lai mình đặt vào tay kẻ khác, thì không cần như kẻ điên chờ đợi ở đây bốn ngày đêm, em có biết hay không thời điểm anh đến bệnh viện đôi chân mềm nhũn, anh sợ em….” Cảm xúc nháy mắt buộc trở nên đau đớn, Cốc Trì nghẹn ngào: “Anh thừa nhận đã giấu em về sự tồn tại của cô ấy, việc đó không thể hiện bọn anh có cái gì trong lúc đó. Cô ấy là con gái của Viên tiên sinh, đối với cha con họ, anh có cảm tạ, càng hơn cảm ơn, nhưng duy nhất không có tình yêu nam nữ. Vì sao không hỏi anh? Vì sao không chịu tin anh? Vì sao?” da.nlze.qu;ydo/nn
Nguyên do sự tình là ba năm trước đây Viên Khải Thành giúp Cốc Trì theo đuổi sự nghiệp, mà Viên Thiển Tích vì muốn ở bên cạnh anh nên đã từ chối vị con trai của chủ tịch ngân hàng nào đó theo đuổi. “Đánh đổi” ngành này phức tạp thế nào người ngoài không thể hiểu hết được, có thể nói Viên Khải Thành là người lặn lộn hai giới hắc bạch phức tạp, nếu con gái mình trở thành con dâu của ngân hàng đó thì sự nghiệp có thể lớn mạnh thế nào có thể tưởng tượng, mà cô ấy bất kể hậu quả cự tuyệt khiến anh lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, cùng lúc đó, Viên Thiển Tích cũng đưa mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Cốc Trì kính nể tôn trọng Viên Khải Thành, biết chân tướng đằng sau dĩ nhiên không có lý mà ngồi yên, anh nguyện ý đánh đổi tất cả để cứu vãn sự nghiệp trên đà phá sản của ông ấy. Anh nhân nhượng chăm sóc Viên Thiển Tích, nể mặt mũi ông ấy và thành ý nhiệt tình của cô ấy. Cốc Trì phải thừa nhận, công ty ở nước ngoài phát triển nhanh chóng không thoát khỏi quan hệ với việc Viên Thiển Tích giúp đỡ, một số lượng lớn vốn đầu tư cho vay là nhờ cô ấy quan hệ giao tiếp rộng rãi, cũng bởi vì như vậy, mà người con trai bị cô ấy cự tuyệt vô cùng tức giận.
Cốc Trì nhớ đến khoảng thời gian đen tối ấy, là Viên Khải Thành giúp đỡ anh, là Viên Thiển Tích làm bạn với anh, anh không thể phủ nhận vai trò quan trọng của họ trong cuộc đời mình, nhưng không vì thể mà yêu cầu anh dùng tình yêu báo đáp. Vậy nên, thời điểm Viên Khải Thành uyển chuyển gợi ý anh trở thành con rể mình, anh thẳng thừng từ chối. Trước khi về nước Viên Thiển Tích muốn ủy thân cho mình thì anh không do dự đẩy ra. Nhưng anh không thể làm trái lương tâm mình, cha con bọn họ vì anh mà lâm vào hiểm cảnh,dieendaanleequuydonn mà mình phải về nước kêu gọi nguồn vốn thu mua Trúc Hải, đúng lúc đó nhất thời không thể chung tay giúp đỡ, không thể không lấy hình thức đính hôn cho Viên Thiển Tích danh phận “vị hôn thê”, mượn tầm ảnh hưởng của anh trên thị trường chứng khoán để cổ phiếu công ty của Viên Khải Thành không giảm quá nhanh. Anh và Viên Khải Thành quyết định làm như vậy, chờ đợi thời cơ, cho Trúc Hải đi vào quý đạo hoạt động, chờ nguồn vốn đầy đủ, trước tiên giải quyết nguy cơ tài chính công ty Viên Khải Thành, làm tất cả mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.
Có thể trong vòng ba năm ngắn ngủi trở mình, Cốc Trì có thủ đoạn, như anh không phải việc gì cũng làm được, anh cũng có thời điểm bị người ám hại, trước khi về nước tổ chức một lễ đính hôn long trọng, mục đích Viên Thiển Tích có thể thay anh vững vàng quản lý công ty, đồng thời giúp cô ấy trong thời gian dài có người chiếu cố, tránh bị quấy rầy.
Ngày đó rời đi Viên Khải Thành và Viên Thiển Tích đến tiễn lên máy bay, khác biệt là Viên Thiển Tích biểu hiện vẻ mặt lưu luyến không rời khiến Cốc Trì khó xử, ở bên ngoài biết nữ thần cố tình diễn vở tuồng này, không chỉ anh ngay cả Viên Khải Thành cũng lo lắng, trừ việc tiếp tục, dường như không có biện pháp. Cốc Trì không đề cập đên Viên Thiển Tích, một mặt không muốn Giản Nặc nghĩ nhiều, cũng hiểu là không cần thiết, dù sao đối với anh, bọn họ là bạn bè, anh coi trọng năng lực của Viên Thiển Tích nhưng cô ấy rõ ràng không phải người phụ nữ bên anh cả đời, nếu không thì ba năm đều không khiến anh mến mộ. Yêu, là chuyện kỳ lạ nhất. Không sớm không muộn, gặp nhau yêu nhau, có thể nhận định cả đời. Ngoài Giản Nặc, anh không nghĩ sẽ giao phó trái tim mình cho bất kỳ ai. Chẳng qua sự đời như bàn cờ, anh rốt cuộc là kẻ đánh cờ kém nhất, cho kẻ khác ngoài cô danh phận vị hôn thê.
Hai người duy trì tư thế giằng co ôm lấy nhau, Giản Nặc rơi một giọt lệ trên bả vai anh, thấm ướt tâm Cốc Trì, mà nước mắt của anh, yên lặng rơi trong lòng. Thật lâu sau, cường ép ôm cô vào lòng, dùng ngữ điệu gần như khẩn cầu bên tai cô: “Tiểu Nặc, em có thể giận anh trách anh, nhưng không thể nghi ngờ tình cảm của anh. Anh cũng có lúc thân bất do kỷ, cho anh thời gian, chờ anh giúp cha con họ vượt qua thời gian nguy khốn, hôn ước lập tức giải trừ. Anh hứa, sẽ không phát sinh chuyện gì, được không em?” Giản Nặc yêu anh, nhưng anh không dám đánh cược thêm một lần, anh sẽ thua không gượng nổi.
Vì khiến cho Tiêu Bằng nhận được giáo huấn, cho chú Đan Thục Khê liều thuốc an tâm, Cốc Trì có thể chấp nhận đầu tư năm triệu nói miệng, thậm chí ký xong hợp đồng bên nguyên đơn châm chọc: “Cốc Trì, tất cả chỉ mới bắt đầu, cẩn thận mất tất cả.” Thì anh vẫn kiêu ngạo trả lời: “Tiền, Cốc Trì tôi thua được bỏ được.”
Anh đánh cuộc lập nghiệp, cứ cho là không cần đánh cược, thì cũng không sợ, chẳng sợ tiền cược khiến anh tang gia bại sản. Nhưng, Cốc Trì không thể chấp nhận việc Giản Nặc không tín nhiệm mình, hơn nữa nghi ngờ tình cảm của mình với cô, anh không thể đánh mất tấm lòng cô và hy vọng cuộc sống hạnh phúc hai người, vậy nên đối với việc này, anh hy vọng Giản Nặc có thể thông cảm cho anh, anh tin tưởng Giản Nặc có thể làm được, chỉ có điều cô lại tha thứ cho anh, không tránh được lại đau lòng. Nếu bị tổn thương, anh nguyện dùng tình yêu xoa dịu, chỉ cần cô không từ bỏ yêu thương, không buông tay anh, Cốc Trì tin tưởng có thể khiến mọi việc như cũ.
Giản Nặc khóc, vì tin yêu trắc trở chông gai của bọn họ mà khóc, vì bất đắc dĩ của Cốc Trì mà khóc, cũng vì mình bất lực mà khóc. Theo sức lực tay anh, cô dựa đầu vào vai anh, hai má nhẹ nhàng tựa lên hõm vai, hai tay ôm chặt thắt lưng anh.
Có lẽ, con đường tình yêu không thể tránh được phong ba bão táp, nhưng tình cảm của hai người không phải tòa thành bằng cát, không yếu ớt đến mức có người tùy ý chạm vào nháy mắt đã sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.