Chương 10
Mặc Du
05/08/2015
“Cậu muốn tớ nhớ gì sao?” Lập Hân buồn bã cười.
“Lập Hân, tớ… tớ… xin lỗi cậu.” Nhìn gương mặt buồn bã của Lập Hân, Hiểu Đồng thốt lên lời xin lỗi, xin lỗi không thể nói tất cả sự thật.
Nghe lời xin lỗi kia, Lập Hân buông tiếng thở dài.
“Cậu có làm gì sai mà xin lỗi tớ chứ?” Người xin lỗi phải là cô. Xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng cho tớ nhiều như vậy.
Tại sao cả hai lại ở trong tình cảnh này chứ? Cả hai người đều không thể nói nên lời, bây giờ cả hai người đã hiểu việc dấu diếm lẫn nhau là việc mệt mỏi đến nhường nào.
“Về thôi!” Lập Hân cất bước đi.
“Giấc mơ đó, giấc mơ đó là sự thật, là quá khứ của cậu, cô bé mà cậu vẫn luôn ghen tỵ là cậu, luôn là cậu.”
Khi nói những lời này, Hiểu Đồng cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng đã được dở xuống. Nếu Lập Hân có hận cô vì không nói sự thật, nhưng cô không thể dấu cậu ấy được nữa. Nhìn bóng lưng cô độc của Lập Hân, cô không kiềm lòng mà nói lên sự thật, cô sợ hãi khi Lập Hân rời khỏi tầm mắt cô, khi biết được sự thật kia cô sẽ mất người bạn này mãi mãi.
Lập Hân không thể tin được Hiểu Đồng vừa nói lên sự thật. Chẳng phải cậu ấy đã cố gắng dấu cô trong từng ấy năm sao?
Lập Hân quay người lại thì nhìn thấy Hiểu Đồng đang nhìn cô, cậu ấy đang rơi nước mắt, nhưng dường như cậu ấy không biết bản thân đang khóc, cậu ấy vẫn đang nhìn cô như sợ cô sẽ biến mất.
Lập Hân chưa từng nhìn thấy một Hiểu Đồng như thế này trong quá khứ. Hiểu Đồng bây giờ đang nhìn cô với ánh mắt vừa lo sợ, vừa dè dặt. Thì ra cô đã khiến Hiểu Đồng bất an đến vậy.
“Tớ xin lỗi vì không nói sự thật, xin lỗi, xin lỗi cậu! Cậu ghét tớ rồi sao?” Nhìn Lập Hân trầm mặc nhìn cô, Hiểu Đồng càng thêm bất an.
“Chẳng phải cậu ghét nhất con gái hay khóc sao?” Lập Hân bước đến ôm Hiểu Đồng, cô khẽ thở dài. Đây là người bạn đã đi cùng cô trong những năm tháng tuổi thơ mù mịt, người sẽ cùng cô bước qua những năm tháng thanh xuân, người luôn bảo vệ cô trong mọi hoàn cảnh. Hiểu Đồng đã trở thành một mảnh ghép trong cuộc sống của cô. Nếu thiếu mảnh ghép này, cuộc sống của cô làm sao trở nên đầy đủ được.
“Tớ làm sao có thể ghét cậu được chứ? Mặc dù bây giờ tớ không thể tỏ ra như không có việc gì xảy ra được, không thể vui vẻ ngay được. Nhưng tớ hứa trong thời gian ngắn nhất tớ sẽ lại là Lập Hân của trước đây, vui vẻ.” Lập Hân buông Hiểu Đồng ra, cô nhìn vào mắt Hiểu Đồng và nói.
“Cậu sẽ không trở thành Lập Hân của hơn mười năm trước chứ?” Không cần nghi ngờ, Lập Hân của những năm tháng kia đã trở thành cơn ác mộng trong tuổi thơ của Hiểu Đồng.
“Tớ không thể nhớ trước kia tớ đã biến thành con người như thế nào? Nhưng tớ hứa sẽ không làm cậu lo lắng. Chẳng phải tớ còn có cậu, lũ nhóc, còn cả Phong nữa.” Khi nhớ đến Phong, môi cô không hẹn mà nở một nụ cười thật hạnh phúc.
Lập Hân không hề nhìn thấy trên gương mặt Hiểu Đồng là sự khiếp sợ và hoang mang.
“Về thôi, chắc mọi người đang đợi chúng ta, tớ nhớ căn phòng của chúng ta quá.” Lập Hân kéo tay Hiểu Đồng đi.
Hiểu Đồng vẫn chưa thoát khỏi chấn động từ câu nói của Lập Hân, cô chỉ biết bước theo Lập Hân.
Phong, không phải anh ấy đã…
Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc khi nhắc đến Phong của Lập Hân, cô không thể nhẫn tâm nói rằng Phong, anh ấy đã…
Không, cô không thể nói, Lập Hân vừa khôi phục trí nhớ, cô không thể khiến cậu ấy chịu đựng thêm một cú shock nào nữa.
Cô sẽ đợi đến thời điểm thích hợp hoặc khi Lập Hân đã thích ai đó rồi nói, khi đó có thể Lập Hân sẽ có thể tiếp nhận sự thật, sẽ không còn đau đớn nhiều nữa.
“Hiểu Đồng, cậu nói xem khi nào Phong của tớ sẽ trở về?” Lập Hân mong chờ câu trả lời của Hiểu Đồng.
“Anh ấy… Anh ấy sẽ về nhanh thôi, chẳng phải anh ấy đã hứa với cậu sao?” Hiểu Đồng cố giữ cho giọng không run lên để trả lời Lập Hân.
“Đúng, anh ấy đã hứa. Nhưng nhỡ anh ấy rất lâu, rất lâu mới có thể về. Khi đó tớ đã già, không còn xinh đẹp nữa thì tớ phải làm sao?” Phong của cô có khi nào không cần cô nữa không?
“Sẽ không, anh ấy chắc chắn sẽ luôn yêu thương cậu.” Nếu anh ấy có thể quay về, chắc chắn một điều rằng anh sẽ yêu thương cậu ấy. Sẽ là như vậy, chắc chắn sẽ như vậy, nhưng điều đó làm sao có thể.
Tiếng cười hạnh phúc của Lập Hân vang vọng trong không gian như tiếng chuông gió khẽ ngân khi được làn gió lay động.
Trên thế gian này, liệu có bao nhiêu lời hứa có thể được thực hiện, bao nhiêu lời hứa bị chính chủ nhân nó buông bỏ.
Khi tuổi xuân đi qua, liệu có bao nhiêu người sẽ nuối tiếc cho khoảng thời gian họ đã bỏ qua, con người họ đã lướt qua và bao nhiêu kỷ niệm mà họ từng cho là hạnh phúc nhất.
………
Con đường với hai hàng thông bên đường, một cô gái với chiếc váy xanh lam đang nhẹ bước, từng tia sáng yếu ớt vương trên người cô, sương sớm tạo nên bức tranh huyền ảo.
Lập Hân nhẹ bước trên con đường thân quen, lúc nhỏ cô đã chạy nhảy trên con đường này hàng trăm lần. Giờ đây trong lòng cô là cảm xúc phức tạp, có hạnh phúc, có vui vẻ, có đau buồn, có tiếc nuối.
Đã bao lâu rồi cô không được ngắm nhìn nơi đây, đã bao lâu rồi cô không được sống với chính bản thân cô. Hơn mười năm,đã hơn mười năm cô sống trong thân phận của người khác, cô gái thật ra đã chết trong trận tai nạn hơn mười năm trước.
Nếu một tuần trước có ai bảo rằng bản thân cô trên danh nghĩa là một người đã chết, cô sẽ không ngần ngại cho một đấm theo cách xử lý nhanh gọn của Hiểu Đồng. Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, mọi việc thay đổi nhanh đến mức cô còn cảm thấy bản thân là một người ngoài cuộc đang được nghe câu chuyện về một người khác.
Nhưng khi đi trên con đường này, cô đã dần chấp nhận việc dường như chỉ xảy ra trên phim truyền hình lại xảy trên người cô. Cô chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà cười thật to.
Lập Hân dừng lại trước cổng một căn biệt thự, chân cô như bị đóng đinh tại đây, nặng nề làm cô không thể nhấc lên được, mắt cô châm chú ngắm nhìn căn biệt thự.
Căn biệt thự này cũng giống những căn biệt thự xung quanh, điều khác biệt duy nhất là nó được trồng rất nhiều hoa. So với giấc mơ của Lập Hân, nó không hề khác, từng gốc cây ngọn cỏ đều giống nhau.
Nơi đây đã ghi dấu ký ức hạnh phúc nhất của cô, những ký ức kia ùa về trong đầu khiến lòng cô hạnh phúc đến đau đớn.
Khi Lập Hân đưa mắt nhìn sang góc trái của biệt thự, cô nhìn thấy một cây phong, thì ra giờ đây nó đã lớn đến như vậy, cô muốn được chạm vào nó.
Lập Hân nhìn xung quanh, vì giờ này còn sớm nên không có ai trên đường. Theo trí nhớ của bản thân, cô đi dọc theo hàng rào thì tìm thấy một khoảng trống đủ cho một người chui vào. Không suy nghĩ nhiều, cô đưa tay gạt những dây leo và chui vào trong.
Khi vào được bên trong, căn biệt thự hiện ra trước mắt cô, nơi đây đã từng là nhà cô. Chủ nhà mới hầu như không hề thay đổi quang cảnh bên ngoài của căn biệt thự. Trước kia vì mẹ cô rất thích thực vật, nên bố cô đã trồng rất nhiều cây. Góc phải giờ đây vẫn còn rất nhiều cây mai anh đào, còn có một chiếc xích đu, nó là quà sinh nhật khi cô lên năm.
Dường như cô có thể nhìn thấy hình ảnh bố cô đang đẩy xích đu cho cô, chiếc xích đu bay lên rất cao, cô cười rất hạnh phúc, mẹ cô đứng bên cạnh bố mỉm cười dịu dàng với cô.
Lập Hân ngẩng đầu lên để giữ cho giọt nước mắt không rơi xuống.
“Lập Hân, tớ… tớ… xin lỗi cậu.” Nhìn gương mặt buồn bã của Lập Hân, Hiểu Đồng thốt lên lời xin lỗi, xin lỗi không thể nói tất cả sự thật.
Nghe lời xin lỗi kia, Lập Hân buông tiếng thở dài.
“Cậu có làm gì sai mà xin lỗi tớ chứ?” Người xin lỗi phải là cô. Xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng cho tớ nhiều như vậy.
Tại sao cả hai lại ở trong tình cảnh này chứ? Cả hai người đều không thể nói nên lời, bây giờ cả hai người đã hiểu việc dấu diếm lẫn nhau là việc mệt mỏi đến nhường nào.
“Về thôi!” Lập Hân cất bước đi.
“Giấc mơ đó, giấc mơ đó là sự thật, là quá khứ của cậu, cô bé mà cậu vẫn luôn ghen tỵ là cậu, luôn là cậu.”
Khi nói những lời này, Hiểu Đồng cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng đã được dở xuống. Nếu Lập Hân có hận cô vì không nói sự thật, nhưng cô không thể dấu cậu ấy được nữa. Nhìn bóng lưng cô độc của Lập Hân, cô không kiềm lòng mà nói lên sự thật, cô sợ hãi khi Lập Hân rời khỏi tầm mắt cô, khi biết được sự thật kia cô sẽ mất người bạn này mãi mãi.
Lập Hân không thể tin được Hiểu Đồng vừa nói lên sự thật. Chẳng phải cậu ấy đã cố gắng dấu cô trong từng ấy năm sao?
Lập Hân quay người lại thì nhìn thấy Hiểu Đồng đang nhìn cô, cậu ấy đang rơi nước mắt, nhưng dường như cậu ấy không biết bản thân đang khóc, cậu ấy vẫn đang nhìn cô như sợ cô sẽ biến mất.
Lập Hân chưa từng nhìn thấy một Hiểu Đồng như thế này trong quá khứ. Hiểu Đồng bây giờ đang nhìn cô với ánh mắt vừa lo sợ, vừa dè dặt. Thì ra cô đã khiến Hiểu Đồng bất an đến vậy.
“Tớ xin lỗi vì không nói sự thật, xin lỗi, xin lỗi cậu! Cậu ghét tớ rồi sao?” Nhìn Lập Hân trầm mặc nhìn cô, Hiểu Đồng càng thêm bất an.
“Chẳng phải cậu ghét nhất con gái hay khóc sao?” Lập Hân bước đến ôm Hiểu Đồng, cô khẽ thở dài. Đây là người bạn đã đi cùng cô trong những năm tháng tuổi thơ mù mịt, người sẽ cùng cô bước qua những năm tháng thanh xuân, người luôn bảo vệ cô trong mọi hoàn cảnh. Hiểu Đồng đã trở thành một mảnh ghép trong cuộc sống của cô. Nếu thiếu mảnh ghép này, cuộc sống của cô làm sao trở nên đầy đủ được.
“Tớ làm sao có thể ghét cậu được chứ? Mặc dù bây giờ tớ không thể tỏ ra như không có việc gì xảy ra được, không thể vui vẻ ngay được. Nhưng tớ hứa trong thời gian ngắn nhất tớ sẽ lại là Lập Hân của trước đây, vui vẻ.” Lập Hân buông Hiểu Đồng ra, cô nhìn vào mắt Hiểu Đồng và nói.
“Cậu sẽ không trở thành Lập Hân của hơn mười năm trước chứ?” Không cần nghi ngờ, Lập Hân của những năm tháng kia đã trở thành cơn ác mộng trong tuổi thơ của Hiểu Đồng.
“Tớ không thể nhớ trước kia tớ đã biến thành con người như thế nào? Nhưng tớ hứa sẽ không làm cậu lo lắng. Chẳng phải tớ còn có cậu, lũ nhóc, còn cả Phong nữa.” Khi nhớ đến Phong, môi cô không hẹn mà nở một nụ cười thật hạnh phúc.
Lập Hân không hề nhìn thấy trên gương mặt Hiểu Đồng là sự khiếp sợ và hoang mang.
“Về thôi, chắc mọi người đang đợi chúng ta, tớ nhớ căn phòng của chúng ta quá.” Lập Hân kéo tay Hiểu Đồng đi.
Hiểu Đồng vẫn chưa thoát khỏi chấn động từ câu nói của Lập Hân, cô chỉ biết bước theo Lập Hân.
Phong, không phải anh ấy đã…
Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc khi nhắc đến Phong của Lập Hân, cô không thể nhẫn tâm nói rằng Phong, anh ấy đã…
Không, cô không thể nói, Lập Hân vừa khôi phục trí nhớ, cô không thể khiến cậu ấy chịu đựng thêm một cú shock nào nữa.
Cô sẽ đợi đến thời điểm thích hợp hoặc khi Lập Hân đã thích ai đó rồi nói, khi đó có thể Lập Hân sẽ có thể tiếp nhận sự thật, sẽ không còn đau đớn nhiều nữa.
“Hiểu Đồng, cậu nói xem khi nào Phong của tớ sẽ trở về?” Lập Hân mong chờ câu trả lời của Hiểu Đồng.
“Anh ấy… Anh ấy sẽ về nhanh thôi, chẳng phải anh ấy đã hứa với cậu sao?” Hiểu Đồng cố giữ cho giọng không run lên để trả lời Lập Hân.
“Đúng, anh ấy đã hứa. Nhưng nhỡ anh ấy rất lâu, rất lâu mới có thể về. Khi đó tớ đã già, không còn xinh đẹp nữa thì tớ phải làm sao?” Phong của cô có khi nào không cần cô nữa không?
“Sẽ không, anh ấy chắc chắn sẽ luôn yêu thương cậu.” Nếu anh ấy có thể quay về, chắc chắn một điều rằng anh sẽ yêu thương cậu ấy. Sẽ là như vậy, chắc chắn sẽ như vậy, nhưng điều đó làm sao có thể.
Tiếng cười hạnh phúc của Lập Hân vang vọng trong không gian như tiếng chuông gió khẽ ngân khi được làn gió lay động.
Trên thế gian này, liệu có bao nhiêu lời hứa có thể được thực hiện, bao nhiêu lời hứa bị chính chủ nhân nó buông bỏ.
Khi tuổi xuân đi qua, liệu có bao nhiêu người sẽ nuối tiếc cho khoảng thời gian họ đã bỏ qua, con người họ đã lướt qua và bao nhiêu kỷ niệm mà họ từng cho là hạnh phúc nhất.
………
Con đường với hai hàng thông bên đường, một cô gái với chiếc váy xanh lam đang nhẹ bước, từng tia sáng yếu ớt vương trên người cô, sương sớm tạo nên bức tranh huyền ảo.
Lập Hân nhẹ bước trên con đường thân quen, lúc nhỏ cô đã chạy nhảy trên con đường này hàng trăm lần. Giờ đây trong lòng cô là cảm xúc phức tạp, có hạnh phúc, có vui vẻ, có đau buồn, có tiếc nuối.
Đã bao lâu rồi cô không được ngắm nhìn nơi đây, đã bao lâu rồi cô không được sống với chính bản thân cô. Hơn mười năm,đã hơn mười năm cô sống trong thân phận của người khác, cô gái thật ra đã chết trong trận tai nạn hơn mười năm trước.
Nếu một tuần trước có ai bảo rằng bản thân cô trên danh nghĩa là một người đã chết, cô sẽ không ngần ngại cho một đấm theo cách xử lý nhanh gọn của Hiểu Đồng. Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, mọi việc thay đổi nhanh đến mức cô còn cảm thấy bản thân là một người ngoài cuộc đang được nghe câu chuyện về một người khác.
Nhưng khi đi trên con đường này, cô đã dần chấp nhận việc dường như chỉ xảy ra trên phim truyền hình lại xảy trên người cô. Cô chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà cười thật to.
Lập Hân dừng lại trước cổng một căn biệt thự, chân cô như bị đóng đinh tại đây, nặng nề làm cô không thể nhấc lên được, mắt cô châm chú ngắm nhìn căn biệt thự.
Căn biệt thự này cũng giống những căn biệt thự xung quanh, điều khác biệt duy nhất là nó được trồng rất nhiều hoa. So với giấc mơ của Lập Hân, nó không hề khác, từng gốc cây ngọn cỏ đều giống nhau.
Nơi đây đã ghi dấu ký ức hạnh phúc nhất của cô, những ký ức kia ùa về trong đầu khiến lòng cô hạnh phúc đến đau đớn.
Khi Lập Hân đưa mắt nhìn sang góc trái của biệt thự, cô nhìn thấy một cây phong, thì ra giờ đây nó đã lớn đến như vậy, cô muốn được chạm vào nó.
Lập Hân nhìn xung quanh, vì giờ này còn sớm nên không có ai trên đường. Theo trí nhớ của bản thân, cô đi dọc theo hàng rào thì tìm thấy một khoảng trống đủ cho một người chui vào. Không suy nghĩ nhiều, cô đưa tay gạt những dây leo và chui vào trong.
Khi vào được bên trong, căn biệt thự hiện ra trước mắt cô, nơi đây đã từng là nhà cô. Chủ nhà mới hầu như không hề thay đổi quang cảnh bên ngoài của căn biệt thự. Trước kia vì mẹ cô rất thích thực vật, nên bố cô đã trồng rất nhiều cây. Góc phải giờ đây vẫn còn rất nhiều cây mai anh đào, còn có một chiếc xích đu, nó là quà sinh nhật khi cô lên năm.
Dường như cô có thể nhìn thấy hình ảnh bố cô đang đẩy xích đu cho cô, chiếc xích đu bay lên rất cao, cô cười rất hạnh phúc, mẹ cô đứng bên cạnh bố mỉm cười dịu dàng với cô.
Lập Hân ngẩng đầu lên để giữ cho giọt nước mắt không rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.