Chương 24
Mặc Du
05/08/2015
Lập Hân hài lòng nhìn vào gương. Trong gương là cô gái mặc chiếc váy trắng, mái tóc mọi khi được cột cao, hôm nay được tết lại gọn gàng sang một bên, gương mặt được trang điểm nhẹ, chiếc môi hồng khẽ cong lên để lộ chiếc lúm đồng tiền.
Không nằm lì trên giường vào giờ này như mọi khi, hôm nay Lập Hân dậy từ rất sớm để trang điểm vì hôm nay là ngày rất đặt biệt với cô, sinh nhật năm nay khác với mọi năm, năm nay cô tìm được ký ức, được sống trong ngôi nhà năm xưa nên từ sáng nụ cười luôn thường trực trên mặt cô.
Lập Hân cầm túi sách ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng động từ bếp, cô tò mò đi lại gần. Iris đeo tạp dề đang nấu món gì đó, đây là hình ảnh Lập Hân nhìn thấy được.
Lập Hân chưa bao giờ nhìn thấy một Iris như thế này, dịu dàng, ôn nhu và cả ấm áp. Trên gương mặt lạnh lùng kia giờ đây xuất hiện một nụ cười dịu dàng khiến cô phải sững người.
Cảm giác được đang bị người khác nhìn, Iris đưa mắt nhìn về hướng cửa thì thấy Lập Hân đang chăm chú nhìn anh. Cô mặc chiếc váy trắng mỉm cười dịu dàng. Trong giây phút ấy, tim anh dường như đập nhanh hơn, nhưng rất nhanh Iris tìm lại sự trầm tĩnh thường ngày.
Lập Hân bối rối đưa tay vuốt tóc, cô khẽ nói:
“Chào buổi sáng. Tôi… Tôi đi đây.” Nói xong, Lập Hân bước vội ra cửa.
“Tin… Tin…” Tiếng tin nhắn, Lập Hân thay một đôi giày búp bê màu trắng, cô vừa đi vừa lấy điện thoại trong túi xách ra xem.
8h, vườn cô nhi viện, không được đến sớm cũng như đến muộn. Hiểu Đồng!
Lập Hân nhìn đồng hồ, mới 7h, từ chỗ này đi xe đạp đến cô nhi viện mất 30 phút, vậy cô sẽ đến sớm 30 phút, nhưng cô rất tò mò không biết mọi người tổ chức sinh nhật cô như thế nào.
Lập Hân vui vẻ lấy xe đạp từ gara, cô ngồi lên xe, sau đó nhẹ nhàng dùng lực đạp xe. Chiếc xe lướt trên mặt đường, lướt qua từng cây thông, làn gió khiến những sợi tóc rơi ra từ bím tóc của cô lay động.
Sau khi mang xe đạp để dưới một gốc cây, Lập Hân đi dọc theo hàng thông ra phía sau, Khi đến vườn, cô đứng sau một cây thông quan sát mọi người. Lũ nhóc đang phồng má lên thổi bong bóng, Hạo Bân cũng góp vui thổi bong bóng, Khoai Tây đang ôm vài cái bong bóng đưa cho Thiên Minh, Thiên Minh thì lấy bong bóng cột vào cành của cây mai anh đào. Không biết cậu ta nói gì khiến Khoai Tây cười híp cả mắt. Hiểu Đồng cũng đang trang trí những cây mai anh đào.
Đáng tiếc, tháng này hoa mai anh đào chưa nở nếu không nơi này sẽ rất đẹp.
Hiểu Đồng đang hung dữ mắng Hạo Bân, hai người lại tiếp tục đấu khẩu như mọi ngày.
Mẹ Ngọc Vân đến nói gì đó, hai người đình chiến, sau đó Hiểu Đồng đi theo mẹ Ngọc Vân.
Lập Hân tò mò nên đi theo sau hai người. Đi một lúc thì thấy cả hai đi vào phòng viện trưởng. Lập Hân đến gần cửa nhìn vào trong qua khe hở của cửa sổ. Chỗ cô đang đứng bên cạnh bụi hoa cẩm tú cầu nên không sợ bị phát hiện. Lập Hân đắc ý cười.
Vừa nhìn vào, Lập Hân nhìn thấy mẹ Ngọc Vân đang cầm trên tay một bức thư được Hiểu Đồng đưa.
Lá thư của Phong gửi cho mình sao? Lập Hân thầm nghĩ.
“Chúng ta phải làm như thế này sao? Không còn cách nào sao?” Hiểu Đồng giọng đầy áy náy nói. Vì cô đang quay lưng về phía cửa sổ nên Lập Hân không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô.
“Chỉ có thể làm thế này thôi!” Mẹ Ngọc Vân thở dài nói.
“Chúng ta phải dấu Jun đến bao giờ chứ?” Hiểu Đồng hạ giọng khẽ nói.
Lập Hân sửng sốt, từ lúc xảy ra tai nạn đến bây giờ, lần đầu tiên Hiểu Đồng gọi cô bằng cái tên kia, ngay cả khi cô đã khôi phụ trí nhớ. Cô nghĩ rằng Hiểu Đồng đã quen với cái tên hiện tại nên cũng không bận tâm nhiều. Nhưng bây giờ được chính miệng Hiểu Đồng gọi với cái tên kia khiến mắt cô phủ bởi một tầng nước, bởi vì như vậy cũng đang nhắc nhở bản thân cô đang sống với thân phận của người khác.
Nếu như Lập Hân không đi cùng cô, nếu cô không khóc tìm Phong, bố cũng sẽ không mềm lòng mà đưa cô đến sân bay, cũng sẽ không xảy ra tai nạn kia, mọi người cũng sẽ không chết. Họ là do cô gián tiếp giết chết, họ chết là do cô.
Lập Hân đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, cô muốn biết họ đang dấu cô việc gì. Còn việc gì liên quan đến cô mà cô không biết.
“Nếu Lập Hân đã không nhớ lại việc này, thì mẹ muốn dấu Jun cả đời, mang bí mật này chôn sâu mãi mãi.” Giọng của mẹ Ngọc Vân trở nên xa xăm.
“Nếu một ngày cậu ấy nhớ ra thì phải làm sao?” Giọng nói Hiểu Đồng có sợ hãi và hoảng loạn.
“Những người biết tai nạn năm xưa rất ít, báo chí về năm đó giờ tìm lại là điều khó có thể, nên chỉ cần chúng ta không nói ra Jun sẽ không biết. Hiểu Đồng, mẹ tin con sẽ không nói cho Jun biết.” Mẹ Ngọc Vân nhìn thẳng vào mắt Hiểu Đồng như muốn đập tan sự do dự của cô.
“Con… Con…” Hiểu Đồng ngập ngừng nói.
“Con không được nói, hiểu không?”
“Con sợ, nếu cậu ấy biết sự thật, cậu ấy sẽ hận con, anh Phong là tất cả của cậu ấy, là hy vọng của cậu ấy, nếu cậu ấy biết anh Phong đã chết…” Hiểu Đồng dường như đã không kiểm soát được cảm xúc của bản thân.
Lập Hân mở mắt thật to không tin nhìn vào bên trong cửa sổ, chân cô như đang đứng trên bông, không thể đứng vững được. Lập Hân đưa tay vịn vào tường, sau đó trượt xuống đất.
Cô như nghe được tiếng nổ trong đầu cùng với thứ gì đó đang vỡ vụn trong lòng. Xung quanh cô dường như không còn bất cứ tiếng động nào. Trong đầu cô chỉ lặp lại một câu của Hiểu Đồng:
Phong đã chết!
Phong đã chết!
Phong đã chết!...
Theo bản năng, Lập Hân đưa tay ấn vào ngực, nhưng giờ đây nó như trống rỗng, tim cô dường như không còn tồn tại trong lòng ngực. Hơi thở của cô cũng trở nên gấp gáp.
Không phải, không phải sự thật, họ đang lừa cô. Lập Hân lắc đầu cố lừa dối bản thân rằng tất cả những gì cô vừa nghe được là giả.
Phong đã hứa với cô sẽ quay về, anh sẽ không bao giờ thất hứa, anh bảo cô phải chờ anh. Nếu anh đã đi, vậy tại sao cô còn đang ở đây?
Tất cả là giả, là giả? Bàn tay ấn ở ngực, giờ đây đang nắm tay còn lại. Móng tay bấm sâu vào tay kia đến bật máu, nhưng Lập Hân không hề thấy đâu, chỉ có như vậy mới khiến cô trở nên bình tĩnh.
“Reng… Reng…” Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn cái tên Hiểu Đồng không ngừng nhấp nháy trong màn hình khiến Lập Hân như vớ được cái phao. Lập Hân nhấn nút trả lời:
“Hiểu Đồng, tớ biết trò của cậu rồi, cậu không cần giải thích.” Chỉ cần Lập Hân không phủ nhận lời cô, cô có thể tiếp tục hy vọng. Nếu như mất anh thì cô phải làm sao? Chỉ cần Hiểu Đồng không phủ nhận, chỉ cần…
Hiểu Đồng khó hiểu nghe Lập Hân bình tĩnh nói trong điện thoại. Không lẽ cậu ấy đã biết các tiết mục hôm nay cô đã chuẩn bị. Cô nói chuyện với Lập Hân như chẳng hề có chuyện vừa rồi:
“Cậu thông minh đột xuất vậy? Cậu đến rồi sao, cậu đang ở đâu?” Hiểu Đồng nghĩ rằng Lập Hân đang trốn ở một nơi nào đó gần đây nhìn mọi người chuẩn bị.
“Tớ… Tớ…” Đầu óc Lập Hân vẫn còn trong trạng thái trống rỗng, cô cũng không biết bản thân đang ở nơi nào. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Cậu nhanh đến đi, mọi người đang đợi đấy!” Hiểu Đồng nói xong thì tắt máy.
Lập Hân nhìn xung quanh, sau vài giây cô nhận ra mình đang ngồi cạnh phòng viện trưởng. Lập Hân đứng dậy bước đi, bước chân của cô trở nên hỗn loạn.
Quên đi, quên đi. Lập Hân cố thôi miên bản thân quên đi những gì cô vừa nghe thấy. Chỉ cần như vậy cô sẽ lại tiếp tục hy vọng mà sống.
Lập Hân loạng choạng bước đi. Trên môi là nụ cười cô cố ngụy tạo lên.
Những thứ cô vừa nghe được là ảo ảnh, là giả dối, không phải sự thật. Lập Hân không ngừng lặp lại trong đầu.
Lập Hân vừa đến, lũ nhóc xếp thành hai hàng mỉm cười hồn nhiên với cô. Hiểu Đồng mỉm cười tiến lại gần nắm lấy tay cô.
“Nhanh đến thổi bánh sinh nhật!” Hiểu Đồng vòng ra sau lưng, dùng hai tay nắm vai cô đẩy cô về phía trước. Mọi người đều đang mỉm cười nhìn cô. Lập Hân được đẩy đến chiếc bánh sinh nhật hai tầng, nó đang được Thiên Minh bê trên tay.
“Sinh nhật vui vẻ!” Thiên Minh cười dịu dàng.
Hiểu Đồng nháy mắt với lũ nhóc, giọng hát non nớt vang lên:
“Happy birthday to Jun
Happy birthday to Jun
…”
Lập Hân khẽ nhắm mắt, chắp tay cầu nguyện:
Tôi ước cho những người bên cạnh tôi luôn được khỏe mạnh, vui vẻ và hạnh phúc. Tôi ước Hiểu Đồng sớm tìm được người yêu thương cậu ấy, cả Thiên Minh và Hạo Bân cũng vậy. Ước rằng bố mẹ tôi và Lập Hân ở thiên đường luôn vui vẻ và hạnh phúc. Cuối cùng, tôi ước Phong sẽ nhanh trở về và ở bên cạnh tôi mãi mãi.
Sau khi ước xong, Lập Hân mở mắt ra và thổi tắt nến.
“Tiếp theo là tiết mục tặng quà.” Hiểu Đồng cao giọng nói, cô lấy ra từ sau lưng một hộp quà được thắt chiếc nơ đỏ đưa cho Lập Hân:
“Đây là quà của tớ!” Lập Hân mở gói quà ra, bên trong là một quả cầu bằng thủy tinh. Trong quả cầu có một cây mai anh đào, bên dưới gốc cây có hai đưa trẻ, bé gái đang nằm trên đùi bé trai. Lập Hân lắc nhẹ thì có những hạt màu trắng bay hỗn loạn, trong quả cầu như tuyết đang rơi.
“Cảm ơn cậu! Tớ rất thích món quà này.” Lập Hân cô xây dựng lên một nụ cười vui vẻ, không ai có thể nhìn thấy nội tâm đang hỗn loạn trong đó.
“Còn đây là quà của tớ.” Hạo Bân ngại ngùng đưa quà cho Lập Hân.
Lập Hân mở ra, bên trong là kèn Harmonica.
“Lần trước nghe cậu nói muốn học Harmonica, nên tớ mua tặng cậu. Khi nào thi xong, tớ sẽ dạy cậu chơi.”
“Cảm ơn cậu!”
“Còn đây là quà của tớ!” Thiên Minh bước đến tặng quà.
Lập Hân nhận lấy và lấy quà trong túi giấy ra, là một hủ thủy tinh bên trong có rất nhiều ngôi sao được gấp tỉ mỉ. Thiên Minh chân thành nói:
“Mỗi ngôi sao là một lời chúc của tớ dành cho cậu.”
Lập Hân chỉ biết nở nụ cười vui vẻ hết mức có thể, nhưng lòng cô hiện tại trống rỗng, từng cơn gió khẽ thổi qua khiến lòng cô rối loạn và sợ hãi.
Sau đó, lũ nhóc tranh nhau tặng quà cho cô là những tấm thiệp đáng yêu. Đến khi mẹ Ngọc Vân bước đến trước mặt cô, mẹ muốn giao cho cô tấm thiệp màu xanh dương, nhưng nhìn thấy nó cô càng sợ hãi hơn.
“Còn đây là quà của Phong!” Lập Hân hoảng hốt nhìn tấm thiệp.
Nhìn vẻ hoảng hốt của cô, những người ở nơi này khó hiểu. Chỉ trừ Hiểu Đồng thì quay mặt sang hướng khác.
Bàn tay Lập Hân khẽ run lên, cô muốn đưa tay nhận lấy tấm thiệp, nhưng nó dường như không nghe lời cô nữa.
Từng cơn gió lướt qua mái tóc thổi tung những sợi tóc bị rơi ra từ bím tóc, cảm giác lạnh buốt của gió chà xát vào gương mặt cô.
Trước khi mất hết ý thức, Lập Hân vẫn ảo tưởng rằng mọi thứ đang xảy ra là giấc mơ của cô. Khi cô tỉnh giấc, mọi sự việc diễn ra đều biến mất, biến mất…
Cô vẫn đang đứng tại xuất phát điểm ban đầu mà đợi Phong đến.
Không nằm lì trên giường vào giờ này như mọi khi, hôm nay Lập Hân dậy từ rất sớm để trang điểm vì hôm nay là ngày rất đặt biệt với cô, sinh nhật năm nay khác với mọi năm, năm nay cô tìm được ký ức, được sống trong ngôi nhà năm xưa nên từ sáng nụ cười luôn thường trực trên mặt cô.
Lập Hân cầm túi sách ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng động từ bếp, cô tò mò đi lại gần. Iris đeo tạp dề đang nấu món gì đó, đây là hình ảnh Lập Hân nhìn thấy được.
Lập Hân chưa bao giờ nhìn thấy một Iris như thế này, dịu dàng, ôn nhu và cả ấm áp. Trên gương mặt lạnh lùng kia giờ đây xuất hiện một nụ cười dịu dàng khiến cô phải sững người.
Cảm giác được đang bị người khác nhìn, Iris đưa mắt nhìn về hướng cửa thì thấy Lập Hân đang chăm chú nhìn anh. Cô mặc chiếc váy trắng mỉm cười dịu dàng. Trong giây phút ấy, tim anh dường như đập nhanh hơn, nhưng rất nhanh Iris tìm lại sự trầm tĩnh thường ngày.
Lập Hân bối rối đưa tay vuốt tóc, cô khẽ nói:
“Chào buổi sáng. Tôi… Tôi đi đây.” Nói xong, Lập Hân bước vội ra cửa.
“Tin… Tin…” Tiếng tin nhắn, Lập Hân thay một đôi giày búp bê màu trắng, cô vừa đi vừa lấy điện thoại trong túi xách ra xem.
8h, vườn cô nhi viện, không được đến sớm cũng như đến muộn. Hiểu Đồng!
Lập Hân nhìn đồng hồ, mới 7h, từ chỗ này đi xe đạp đến cô nhi viện mất 30 phút, vậy cô sẽ đến sớm 30 phút, nhưng cô rất tò mò không biết mọi người tổ chức sinh nhật cô như thế nào.
Lập Hân vui vẻ lấy xe đạp từ gara, cô ngồi lên xe, sau đó nhẹ nhàng dùng lực đạp xe. Chiếc xe lướt trên mặt đường, lướt qua từng cây thông, làn gió khiến những sợi tóc rơi ra từ bím tóc của cô lay động.
Sau khi mang xe đạp để dưới một gốc cây, Lập Hân đi dọc theo hàng thông ra phía sau, Khi đến vườn, cô đứng sau một cây thông quan sát mọi người. Lũ nhóc đang phồng má lên thổi bong bóng, Hạo Bân cũng góp vui thổi bong bóng, Khoai Tây đang ôm vài cái bong bóng đưa cho Thiên Minh, Thiên Minh thì lấy bong bóng cột vào cành của cây mai anh đào. Không biết cậu ta nói gì khiến Khoai Tây cười híp cả mắt. Hiểu Đồng cũng đang trang trí những cây mai anh đào.
Đáng tiếc, tháng này hoa mai anh đào chưa nở nếu không nơi này sẽ rất đẹp.
Hiểu Đồng đang hung dữ mắng Hạo Bân, hai người lại tiếp tục đấu khẩu như mọi ngày.
Mẹ Ngọc Vân đến nói gì đó, hai người đình chiến, sau đó Hiểu Đồng đi theo mẹ Ngọc Vân.
Lập Hân tò mò nên đi theo sau hai người. Đi một lúc thì thấy cả hai đi vào phòng viện trưởng. Lập Hân đến gần cửa nhìn vào trong qua khe hở của cửa sổ. Chỗ cô đang đứng bên cạnh bụi hoa cẩm tú cầu nên không sợ bị phát hiện. Lập Hân đắc ý cười.
Vừa nhìn vào, Lập Hân nhìn thấy mẹ Ngọc Vân đang cầm trên tay một bức thư được Hiểu Đồng đưa.
Lá thư của Phong gửi cho mình sao? Lập Hân thầm nghĩ.
“Chúng ta phải làm như thế này sao? Không còn cách nào sao?” Hiểu Đồng giọng đầy áy náy nói. Vì cô đang quay lưng về phía cửa sổ nên Lập Hân không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô.
“Chỉ có thể làm thế này thôi!” Mẹ Ngọc Vân thở dài nói.
“Chúng ta phải dấu Jun đến bao giờ chứ?” Hiểu Đồng hạ giọng khẽ nói.
Lập Hân sửng sốt, từ lúc xảy ra tai nạn đến bây giờ, lần đầu tiên Hiểu Đồng gọi cô bằng cái tên kia, ngay cả khi cô đã khôi phụ trí nhớ. Cô nghĩ rằng Hiểu Đồng đã quen với cái tên hiện tại nên cũng không bận tâm nhiều. Nhưng bây giờ được chính miệng Hiểu Đồng gọi với cái tên kia khiến mắt cô phủ bởi một tầng nước, bởi vì như vậy cũng đang nhắc nhở bản thân cô đang sống với thân phận của người khác.
Nếu như Lập Hân không đi cùng cô, nếu cô không khóc tìm Phong, bố cũng sẽ không mềm lòng mà đưa cô đến sân bay, cũng sẽ không xảy ra tai nạn kia, mọi người cũng sẽ không chết. Họ là do cô gián tiếp giết chết, họ chết là do cô.
Lập Hân đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, cô muốn biết họ đang dấu cô việc gì. Còn việc gì liên quan đến cô mà cô không biết.
“Nếu Lập Hân đã không nhớ lại việc này, thì mẹ muốn dấu Jun cả đời, mang bí mật này chôn sâu mãi mãi.” Giọng của mẹ Ngọc Vân trở nên xa xăm.
“Nếu một ngày cậu ấy nhớ ra thì phải làm sao?” Giọng nói Hiểu Đồng có sợ hãi và hoảng loạn.
“Những người biết tai nạn năm xưa rất ít, báo chí về năm đó giờ tìm lại là điều khó có thể, nên chỉ cần chúng ta không nói ra Jun sẽ không biết. Hiểu Đồng, mẹ tin con sẽ không nói cho Jun biết.” Mẹ Ngọc Vân nhìn thẳng vào mắt Hiểu Đồng như muốn đập tan sự do dự của cô.
“Con… Con…” Hiểu Đồng ngập ngừng nói.
“Con không được nói, hiểu không?”
“Con sợ, nếu cậu ấy biết sự thật, cậu ấy sẽ hận con, anh Phong là tất cả của cậu ấy, là hy vọng của cậu ấy, nếu cậu ấy biết anh Phong đã chết…” Hiểu Đồng dường như đã không kiểm soát được cảm xúc của bản thân.
Lập Hân mở mắt thật to không tin nhìn vào bên trong cửa sổ, chân cô như đang đứng trên bông, không thể đứng vững được. Lập Hân đưa tay vịn vào tường, sau đó trượt xuống đất.
Cô như nghe được tiếng nổ trong đầu cùng với thứ gì đó đang vỡ vụn trong lòng. Xung quanh cô dường như không còn bất cứ tiếng động nào. Trong đầu cô chỉ lặp lại một câu của Hiểu Đồng:
Phong đã chết!
Phong đã chết!
Phong đã chết!...
Theo bản năng, Lập Hân đưa tay ấn vào ngực, nhưng giờ đây nó như trống rỗng, tim cô dường như không còn tồn tại trong lòng ngực. Hơi thở của cô cũng trở nên gấp gáp.
Không phải, không phải sự thật, họ đang lừa cô. Lập Hân lắc đầu cố lừa dối bản thân rằng tất cả những gì cô vừa nghe được là giả.
Phong đã hứa với cô sẽ quay về, anh sẽ không bao giờ thất hứa, anh bảo cô phải chờ anh. Nếu anh đã đi, vậy tại sao cô còn đang ở đây?
Tất cả là giả, là giả? Bàn tay ấn ở ngực, giờ đây đang nắm tay còn lại. Móng tay bấm sâu vào tay kia đến bật máu, nhưng Lập Hân không hề thấy đâu, chỉ có như vậy mới khiến cô trở nên bình tĩnh.
“Reng… Reng…” Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn cái tên Hiểu Đồng không ngừng nhấp nháy trong màn hình khiến Lập Hân như vớ được cái phao. Lập Hân nhấn nút trả lời:
“Hiểu Đồng, tớ biết trò của cậu rồi, cậu không cần giải thích.” Chỉ cần Lập Hân không phủ nhận lời cô, cô có thể tiếp tục hy vọng. Nếu như mất anh thì cô phải làm sao? Chỉ cần Hiểu Đồng không phủ nhận, chỉ cần…
Hiểu Đồng khó hiểu nghe Lập Hân bình tĩnh nói trong điện thoại. Không lẽ cậu ấy đã biết các tiết mục hôm nay cô đã chuẩn bị. Cô nói chuyện với Lập Hân như chẳng hề có chuyện vừa rồi:
“Cậu thông minh đột xuất vậy? Cậu đến rồi sao, cậu đang ở đâu?” Hiểu Đồng nghĩ rằng Lập Hân đang trốn ở một nơi nào đó gần đây nhìn mọi người chuẩn bị.
“Tớ… Tớ…” Đầu óc Lập Hân vẫn còn trong trạng thái trống rỗng, cô cũng không biết bản thân đang ở nơi nào. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Cậu nhanh đến đi, mọi người đang đợi đấy!” Hiểu Đồng nói xong thì tắt máy.
Lập Hân nhìn xung quanh, sau vài giây cô nhận ra mình đang ngồi cạnh phòng viện trưởng. Lập Hân đứng dậy bước đi, bước chân của cô trở nên hỗn loạn.
Quên đi, quên đi. Lập Hân cố thôi miên bản thân quên đi những gì cô vừa nghe thấy. Chỉ cần như vậy cô sẽ lại tiếp tục hy vọng mà sống.
Lập Hân loạng choạng bước đi. Trên môi là nụ cười cô cố ngụy tạo lên.
Những thứ cô vừa nghe được là ảo ảnh, là giả dối, không phải sự thật. Lập Hân không ngừng lặp lại trong đầu.
Lập Hân vừa đến, lũ nhóc xếp thành hai hàng mỉm cười hồn nhiên với cô. Hiểu Đồng mỉm cười tiến lại gần nắm lấy tay cô.
“Nhanh đến thổi bánh sinh nhật!” Hiểu Đồng vòng ra sau lưng, dùng hai tay nắm vai cô đẩy cô về phía trước. Mọi người đều đang mỉm cười nhìn cô. Lập Hân được đẩy đến chiếc bánh sinh nhật hai tầng, nó đang được Thiên Minh bê trên tay.
“Sinh nhật vui vẻ!” Thiên Minh cười dịu dàng.
Hiểu Đồng nháy mắt với lũ nhóc, giọng hát non nớt vang lên:
“Happy birthday to Jun
Happy birthday to Jun
…”
Lập Hân khẽ nhắm mắt, chắp tay cầu nguyện:
Tôi ước cho những người bên cạnh tôi luôn được khỏe mạnh, vui vẻ và hạnh phúc. Tôi ước Hiểu Đồng sớm tìm được người yêu thương cậu ấy, cả Thiên Minh và Hạo Bân cũng vậy. Ước rằng bố mẹ tôi và Lập Hân ở thiên đường luôn vui vẻ và hạnh phúc. Cuối cùng, tôi ước Phong sẽ nhanh trở về và ở bên cạnh tôi mãi mãi.
Sau khi ước xong, Lập Hân mở mắt ra và thổi tắt nến.
“Tiếp theo là tiết mục tặng quà.” Hiểu Đồng cao giọng nói, cô lấy ra từ sau lưng một hộp quà được thắt chiếc nơ đỏ đưa cho Lập Hân:
“Đây là quà của tớ!” Lập Hân mở gói quà ra, bên trong là một quả cầu bằng thủy tinh. Trong quả cầu có một cây mai anh đào, bên dưới gốc cây có hai đưa trẻ, bé gái đang nằm trên đùi bé trai. Lập Hân lắc nhẹ thì có những hạt màu trắng bay hỗn loạn, trong quả cầu như tuyết đang rơi.
“Cảm ơn cậu! Tớ rất thích món quà này.” Lập Hân cô xây dựng lên một nụ cười vui vẻ, không ai có thể nhìn thấy nội tâm đang hỗn loạn trong đó.
“Còn đây là quà của tớ.” Hạo Bân ngại ngùng đưa quà cho Lập Hân.
Lập Hân mở ra, bên trong là kèn Harmonica.
“Lần trước nghe cậu nói muốn học Harmonica, nên tớ mua tặng cậu. Khi nào thi xong, tớ sẽ dạy cậu chơi.”
“Cảm ơn cậu!”
“Còn đây là quà của tớ!” Thiên Minh bước đến tặng quà.
Lập Hân nhận lấy và lấy quà trong túi giấy ra, là một hủ thủy tinh bên trong có rất nhiều ngôi sao được gấp tỉ mỉ. Thiên Minh chân thành nói:
“Mỗi ngôi sao là một lời chúc của tớ dành cho cậu.”
Lập Hân chỉ biết nở nụ cười vui vẻ hết mức có thể, nhưng lòng cô hiện tại trống rỗng, từng cơn gió khẽ thổi qua khiến lòng cô rối loạn và sợ hãi.
Sau đó, lũ nhóc tranh nhau tặng quà cho cô là những tấm thiệp đáng yêu. Đến khi mẹ Ngọc Vân bước đến trước mặt cô, mẹ muốn giao cho cô tấm thiệp màu xanh dương, nhưng nhìn thấy nó cô càng sợ hãi hơn.
“Còn đây là quà của Phong!” Lập Hân hoảng hốt nhìn tấm thiệp.
Nhìn vẻ hoảng hốt của cô, những người ở nơi này khó hiểu. Chỉ trừ Hiểu Đồng thì quay mặt sang hướng khác.
Bàn tay Lập Hân khẽ run lên, cô muốn đưa tay nhận lấy tấm thiệp, nhưng nó dường như không nghe lời cô nữa.
Từng cơn gió lướt qua mái tóc thổi tung những sợi tóc bị rơi ra từ bím tóc, cảm giác lạnh buốt của gió chà xát vào gương mặt cô.
Trước khi mất hết ý thức, Lập Hân vẫn ảo tưởng rằng mọi thứ đang xảy ra là giấc mơ của cô. Khi cô tỉnh giấc, mọi sự việc diễn ra đều biến mất, biến mất…
Cô vẫn đang đứng tại xuất phát điểm ban đầu mà đợi Phong đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.