Chương 38
Mặc Du
24/05/2016
Bữa tiệc vẫn tiếp tục và dường như mọi bí mật đều đang trong dòng dịch chuyển chầm chậm hé mở… Và rồi bùng nổ thành tia sáng chói mắt nhất, rực rỡ nhất và cũng đau thương nhất… Tổn thương không ngừng sẽ khiến trái tim trở nên càng kiên cường… hay vỡ nát, liệu ai có thể đảm bảo rằng bản thân sẽ đối diện nó… hay tìm cách trốn chạy theo cách bi quan nhất.
Ngồi thất thần trên ghế gỗ, lớp kính trên mặt bàn phản chiếu gương mặt mờ ảo của Lập Hân nhưng cũng đủ thấy đôi môi ấy đang khẽ nhếch lên một nụ cười tự giễu, lòng bàn tay không ngừng xoa vào nhau.
“Có lẽ em đã nhận ra những điều này nhưng lại không hề nói ra.
Có lẽ em đã biết được mọi chuyện từ những gì xảy ra.
Ngày hai chúng ta đã từng gần sát bên nhau.
Dẫu những ngày ấy chỉ như một giấc mơ.
Chỉ là quá khứ của ngày hôm qua…”
Giọng hát dịu dàng như đang vuốt ve trái tim người nghe của nam ca sĩ người Thái vang lên, chẳng hiểu nguồn cảm hứng nào khiến Hiểu Đồng “cuồng” bài hát này trong thời gian gần đây đến mức nhạc chuông chờ, nhạc chuông gọi đến, nhạc chuông báo thức… bất cứ vật gì có thể cài nhạc được Hiểu Đồng đều đổi thành bài này. Một người mù mờ về âm nhạc như Lập Hân nhờ đó mà hiểu biết hơn thế giới showbiz, và hơn thế cả nghĩa Việt của bài hát này cũng được Hiểu Đồng cập nhật.
Nhìn tên người gọi, Lập Hân nhíu mày.
Bác Lâm.
Vừa trượt ngón tay trên màn hình, Lập Hân đã nghe giọng nói ôn hòa của bác Lâm: “Hiểu Đồng, nếu ngày mai nếu không bận gì, cháu đến bệnh viện gặp bác nhé!” Vốn định đáp lời, nhưng câu tiếp theo đã khiến Lập Hân chùn lại để lắng nghe. “Bác có chuyện muốn nói với cháu. Việc này có liên quan với Lập Hân, nên cháu đừng nói gì với con bé.”
Qua quýt đáp lời, và có vẻ như bác Lâm đang bận hoặc đang chú ý về việc gì đó mà không thắc mắc giọng nói đang đáp lại với mình khác lạ so với giọng nói thường ngày của Hiểu Đồng.
Chưa kịp chần chừ suy nghĩ điều vừa nghe được, điều gì bản thân cô không nên biết thì nhạc chuông điện thoại lại vang lên. Vừa chạm tay qua đã nghe giọng nói đầy trêu chọc của Hiểu Đồng từ số của Iris: “Cậu đang chơi trò trốn tìm với lọ sa tế à?”
Lấp liếm trả lời, Lập Hân tìm thấy lọ sa tế theo lời chỉ dẫn của Hiểu Đồng, và Hiểu Đồng không ngại ngùng sai bảo Lập Hân lấy thêm một ít đậu bắp. Và rồi…
“Cảm ơn!” Hiểu Đồng nhoẻn miệng duyên dáng cười đưa điện thoại cho Iris, ánh mắt tìm tòi trên người Iris. Cũng quen dần với ánh mắt này của cô, Iris tiếp tục lật qua lật lại số ớt chuông và đậu bắp trên bếp. Bé ngốc chỉ thích ăn thịt, vẫn nên ăn rau để đảm bảo dinh dưỡng.
“Iris, anh… À, không… Phải gọi anh là Phong hay là Đầu Gỗ đây nhỉ? Mà dù sao, Phong hay Đầu Gỗ cũng đều là anh. Em vẫn cảm thấy cái tên Đầu Gỗ hợp với anh hơn.” Nhìn bàn tay khựng lại trong chốc lát của Iris, Hiểu Đồng vừa thích thú nhìn vào biểu hiện trên gương mặt của Iris.
Đó là gương mặt bình tĩnh, bàn tay Iris đã dừng lại, ánh mắt không gợn sóng chăm chú nhìn Hiểu Đồng như đang đợi câu tiếp theo từ Hiểu Đồng.
Đôi mắt nheo lại, Hiểu Đồng nghiêng đầu nhìn về phía Rebecca đang nói chuyện điện thoại khóe môi cong cong như đang toan tính điều gì đó. “Em tin chắc anh đã biết Lập Hân là ai? Mặc dù rất tò mò về quan hệ giữa anh và Rebecca, nhưng điều em quan tâm hơn cả là Jun. Em tin rằng anh sẽ không tổn thương cậu ấy, nhưng sẽ có người vì ‘yêu thương’ anh mà…” nói đến đây, đường cong trên môi trở nên thẳng tắp, Hiểu Đồng nghiêm túc nhìn vào mắt Iris “…tổn thương cậu ấy. Nếu anh quay trở về chỉ để xem cậu ấy sống tốt hay không? Thì em có thể lấy tư cách người bạn thân thiết bao năm với cậu ấy đáp rằng: Cậu ấy vẫn ổn. Nếu chỉ là bù đắp cho những thiếu hụt trong bao năm qua thì cũng không cần thiết. Nếu như đó là ý định của anh thì xin anh… xin anh xuất hiện thế nào thì rời đi như thế đó, không một dấu vết. Thứ cậu ấy cần… thú thật là bạn với cậu ấy bao năm vậy mà ngoài những sở thích nhỏ nhặt ra em có thể mang đến tặng cậu ấy nhưng điều cậu ấy cần từ lâu đã chẳng phải những thứ ấy, ký ức… là do em dấu đi, sự thật… cũng là do em… Jun, vốn dĩ cậu ấy phải nên sống hạnh phúc chứ không phải sống trong thấp thỏm mà hỏi rằng mình là ai, cậu ấy vốn nên sống ‘vô âu vô lo’ chứ không phải từng ngày phải thức khuya để vẽ bản vẽ chỉ vì ‘cơm, áo, gạo, tiền’, cậu ấy phải được sống trong bảo bọc chứ không phải là người đương đầu trước lời miệt thị là trẻ mồ côi là đứa trẻ bị bỏ rơi của người khác, cậu ấy vốn dĩ… vốn dĩ… Anh hiểu không? Jun, cậu ấy đã không còn là cô bé thích ‘theo đuôi’ anh lúc nhỏ, cậu ấy vô tâm với nhiều người nhưng trở nên nhạy cảm với người cậu ấy yêu quý. Lúc nào cũng hay suy nghĩ, chuyện gì cũng ích kỷ giữ riêng trong lòng. Cái tính cách ấy thật đáng ghét đúng không? Em thật sự… thật sự rất ghét cái tính ấy của Jun. Nhưng làm sao được khi mà cậu ấy là bạn thân duy nhất của em. Nhiều lúc còn cố chấp, cứng đầu nữa chứ…” Nói đến đây bỗng Hiểu Đồng bật cười kèm thở dài, cũng bởi vì sự cố chấp ấy đã kéo dài tình bạn của hai người đến hiện tại. Như bâng quơ nói: “Ai rồi cũng thay đổi, em cũng thế, anh cũng vậy và cô bé Jun cũng đã thay đổi, nên muốn tìm Jun của trước kia… thì hãy gọi em khi tìm được vì em cũng muốn lại nhìn thấy cô bé ấy.”
“Không phải bù đắp… Anh đã hứa với Jun rằng sẽ quay lại. Dù có thay đổi, Jun với anh vẫn luôn là người anh muốn tìm.”
Thay đổi thì sao, ai rồi cũng sẽ trưởng thành. Nhưng chỉ cần đó là Jun, với anh đều không còn quan trọng.
Nhìn gương mặt nghiêng nghiêng kia, khóe môi đang cong lên. Hiểu Đồng gắp một miếng mực đã chín cho vào miệng, nhai, nuốt và như vô ý nói: “Thực ra, có một việc chắc chắn Jun vẫn không biết, có thể thám tử của anh cũng không tìm hiểu được. Lúc tai nạn xảy ra, Jun đã mắc chứng trầm cảm cộng thêm vào lúc đó biết tin anh gặp tai nạn máy bay, cậu ấy hầu như không có bất kỳ phản ứng nào với mọi người kể cả em, suốt ngày chỉ nhìn ra cửa sổ mà ngẩn người. Thời gian ấy… em chẳng thích một chút nào. Vì vậy, lúc ấy các bác sĩ đã đưa ra một quyết định là thôi miên, khiến ký ức đau đớn ấy ngủ sâu, vì vậy mà bao năm nay cậu ấy sống vui vẻ nhưng lại… có ký ức trống rỗng. Có một thời gian dài, Jun thường xuyên nằm mơ những giấc mơ về ký ức lúc nhỏ. Anh không thể tưởng tượng được đâu, vẻ mặt lúc ấy của cậu ấy… thật sự rất vui vẻ.” Nhắc đến đây, ánh mắt Hiểu Đồng mơ màng như đang hồi tưởng đến quãng thời gian kia, và buông tiếng thở dài.
Bao nhiêu bí mật giấu trong lòng khi nói ra, lòng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Hiểu Đồng thừa nhận, khi cô nói ra những điều này trong lòng cũng đang thầm tính toán. Nếu ví sự áy náy như một sợi dây, yêu thương nhiều hơn một phần thì sợi dây ấy sẽ thắt chặt thêm một phần. Đàn ông và phụ nữ luôn khác nhau, với phụ nữ sự áy náy ấy sẽ tích lũy thành yêu thương, nhưng với đàn ông sợi dây sẽ dần buông lỏng theo thời gian, trừ khi anh ta tự nguyện dùng dây tự buộc mình. Thực ra sự áy náy chỉ là một phép thử của thời gian mà thôi. Và Hiểu Đồng cũng chỉ đang làm một phép thử, phép thử này là đang đánh cược tình cảm của Phong dành cho Jun, là tình cảm gì? Tình thân? Tình yêu nam nữ? Thoái quen? Hay thậm chí chỉ là một lời hứa buộc phải thực hiện không đính kèm một chút tình cảm nam nữ nào.
Và những hồi tưởng qua lời nói của Hiểu Đồng đã thành công phá vỡ sự bình tĩnh trên gương mặt Iris. Đôi mắt cụp xuống, hàng mi run nhẹ che giấu những cơn sóng đang từng đợt như muốn phá vỡ sự tĩnh lặng ấy, chỉ là Iris muốn ích kỷ chiếm hữu nỗi đau cho riêng mình cũng như chỉ duy nhất chia sẻ những hạnh phúc, đau đớn với riêng với cô gái kia.
“Tại sao…?” Tại sao? Câu hỏi lấp lửng như muốn hỏi Hiểu Đồng, cũng như đang hỏi chính mình. Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Tất cả là do anh ư?
“Vì muốn khiến anh áy náy, vì muốn anh yêu thương Jun nhiều hơn.” Không chần chừ mà Hiểu Đồng thẳng thừng thừa nhận mục đích của mình, ánh mắt Hiểu Đồng bỗng trở nên xa xăm nhìn vào bầu trời u ám. Mặc dù, biết điều đó sẽ khiến Iris đau lòng, nhưng trong lòng Hiểu Đồng luôn tính toán, cô vốn ích kỷ, đau đớn mà Lập Hân đã trải qua Iris cũng phải nến trải một phần nào đó.
Thật ra, trong đó còn một lý do Hiểu Đồng muốn giữ cho riêng mình. Cô muốn dũng cảm một lần, tìm lại người con trai luôn đi sau lưng mình bao năm. Người con trai luôn giữ ánh mắt đau buồn đằng sau vẻ ngoài kiêu ngạo, xa cách. Nhưng nếu rời khỏi Hiểu Đồng sẽ bất an, cô muốn Iris thành thật với lòng mình hơn, hay nói cách khác điều Hiểu Đồng muốn đó là Iris sẽ dũng cảm đối mặt với những gì anh đang che dấu, cũng như đối mặt với Lập Hân. Dù lý do mà Iris dấu diếm có tổn thương đến ai nữa, ít nhất Hiểu Đồng tin rằng Phong sẽ không bao giờ muốn mang bất hạnh đến cho Jun mà sẽ luôn bảo vệ Jun.
“Em vốn không muốn nói. Nhưng em có việc phải rời xa nơi này một thời gian, và sự xuất hiện của một vài người khiến em bất an. Mong rằng anh sẽ tìm lại Jun của trước kia, cô bé luôn chủ động biểu hiện tình cảm với mọi người và lúc nào cũng vui vẻ.” Chứ không phải như bây giờ, mọi cảm xúc luôn che đậy bởi vẻ ngoài vô tâm.
“Cảm ơn em!” Vì đã đi cùng và bảo vệ cô gái ấy trong những năm tháng không có anh ở đây.
Hiểu Đồng mỉm cười không chấp nhận cũng không phủ nhận lời cảm ơn kia.
Thật ra, chính Jun đã giúp cô vượt qua những năm tháng khó khăn nhất.
Ở một nơi khác, một góc rèm được vén qua. Một bàn tay đặt trên kính, bàn tay khác nắm chặt chiếc điện thoại trên tay, ánh mắt chăm chú nhìn vào hai người đang nói chuyện. Môi khẽ mấp máy: “Phong…” Đằng sau đó là bao lời muốn nói được cất dấu trong đôi mắt đen láy sâu thẳm, cảm xúc chực trào như muốn vỡ ào ra ngoài, nỗi nhớ bao nhiêu năm không vơi đi mà như tham lam hơn, mạnh mẽ hơn như muốn cắn nuốt linh hồn, cuốn trôi mọi thứ cản đường nó.
Cố lau đi vết bụi trên kính, nhẹ chạm vào hình bóng người con trai bản thân đã đợi bao năm. Qua lớp kính, hình bóng ấy trở nên không chân thực, giống như giấc mơ của ai đó, chỉ cần véo nhẹ vào người mọi hình bóng rồi sẽ biến mất thay vào đó là bóng đêm vô tận, giấc mơ sẽ vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ đâm vào người. Vì vậy, không nên tham lam, chỉ nên chạm nhẹ thôi, nhẹ nhàng một chút, nâng nui một chút, thành kính một chút sẽ giúp bản thân sống mãi trong giấc mộng này.
Một cuộc trò chuyện, hai con người kia và cả sự thật ấy đến quá bất ngờ, không hề có chút dự báo, bí mật ấy quá lớn khiến Lập Hân chỉ biết ngẩn ngơ nhìn hai người, hệt như một kẻ ngốc bị người khác ghét bỏ rồi bỗng vào một ngày bình thường như bao ngày khác có một người cứ như vậy xuất hiện bảo vệ, yêu thương, che chở khiến bản thân cứ nghĩ là do mình đang nằm mơ, hoặc là đang bị lừa.
Có lẽ sẽ có người hỏi: Tại sao Lập Hân chỉ đứng ở đó nhìn họ mà không đối mặt, chẳng phải đây là điều cô mong đợi sao?
Bạn đã từng sống trong hạnh phúc chưa? Và rồi bạn đánh mất hạnh phúc ấy, rồi đến một ngày kia có một người đến nói với bạn rằng thứ hạnh phúc kia vẫn ở đấy chưa bao giờ biến mất nó chỉ ở một góc khuất mà bạn không nhận ra, liệu bạn sẽ tin tưởng hay bối rối ngắm nhìn nó hay sẽ đánh cho người kia một trận vì tội trêu chọc trên nỗi đau của người khác hay đơn giản là nhếch mép cười mỉa mai cho chính mình.
Bạn có từng xây dựng cho mình một tòa lâu đài đẹp và trong lâu đài ấy chứa đầy hạnh phúc, hy vọng, niềm vui. Bạn dùng rất nhiều… rất nhiều ảo tưởng để xây dựng nên. Khi đó điều bạn sợ hãi nhất là gì? Sợ lâu đài ấy sẽ sụp đổ? Nhưng không, điều tàn nhẫn nhất là bản thân bạn biết sự thật đó chỉ là ảo tưởng nhưng không cách nào dừng lại được, mãi không dừng lại được, để chính bạn chìm đắm trong đó không cách nào thoát ra.
Lập Hân biết bản thân cô trước nay luôn ảo tưởng, hình dung cuộc sống có người đó bên cạnh, tự lừa dối bản thân mình một lần… hai lần… rồi ba lần… số lần dần dần tăng thì sự trống rỗng càng chiếm hữu con người cô. Biết sai nhưng vẫn làm, hiểu rõ nhưng mặc kệ, đó chính là bản năng của con người. Và rồi những ảo tưởng trở thành sự thật vào lúc thích hợp nhất, ai cũng sẽ bối rối. Lập Hân cũng chỉ đang sợ hãi, cô chỉ đang sợ hãi trước hiện thực. Với một số người chạy trốn là hèn nhát, nhưng với một số người đó chỉ là cách để họ đối mặt với sợ hãi. Chỉ cần bước qua nỗi sợ hãi này, họ sẽ biến thành con người kiên cường, họ là đang dùng cách này để học cách trưởng thành. Và để trưởng thành, nhiều người đã đánh đổi nhiều nhất là thời gian, sự ngây thơ của tuổi trẻ, những suy nghĩ ngông cuồng và đôi khi là cả linh hồn. Với Lập Hân, để đi đến ngày hôm nay cô đã đánh đổi cả sinh mệnh của bản thân.
“Anh là ai?” Bao thắc mắc hóa ra chỉ đơn giản như vậy. Anh là ai? Anh trong quá khứ là ai? Anh của hiện tại là ai? Và anh trong tương lai sẽ là ai? Không chất vấn, chỉ là câu hỏi đơn giản vậy mà lại khiến Iris khó trả lời đến vậy. Đôi mắt trong suốt, không tạp chất, trong đó chỉ chứa hình bóng của anh, đôi mắt ấy chỉ đang nhìn anh và đang đợi chờ câu trả lời từ anh, rất kiên nhẫn khiến anh sợ hãi. Liệu rằng câu trả lời của anh như thế nào cũng sẽ khiến hai người quay lại thời gian trước kia.
Phải, Iris đang sợ hãi.
Trong giây lát sự sợ hãi ấy đã khiến anh chùng bước mà quay đầu.
Và cũng trong giây lát ấy, Lập Hân đã thoáng thất vọng. Vào lúc Hiểu Đồng ra về đã để lại cho cô vài câu: “Từ giây phút cậu trả lời cuộc gọi kia tớ sẽ không để bất cứ một sự lừa dối nào xen giữa chúng ta. Chúng ta hãy cùng hạnh phúc được không?” Hạnh phúc?
Hãy nói với thời gian, hạnh phúc chân thật nhất là gì? Nhưng ước muốn xa sỉ của bạn là gì? Giới hạn của hạnh phúc liệu có tồn tại? Có bao nhiêu người trên đời thực sự xác định được thứ mình mong muốn nhất là gì? Luôn chạy theo những thứ xa vời rồi nhận ra thứ hạnh phúc bản thân cần đã bị chính mình dùng cái giá hèn mọn nhất bán đi. Có bao nhiêu điều nực cười luôn xảy ra hàng ngày, điều kỳ lạ nào cũng có xác xuất xảy ra, nụ cười, nước mắt, đắng cay, ngọt ngào,… bạn đang nếm trải mùi vị gì? Một phút trước bạn đang cười cũng không đảm bảo rằng vào một phút sau bạn có đang rơi nước mắt, là đau khổ hay vui vẻ, mọi thứ cũng chỉ là cảm xúc trần tục nhất mà không người nào không từng trải qua. Vậy tại sao phải chần chừ, chỉ cần bản thân muốn thì nên nắm bắt chẳng phải sao?
Vậy thì…
“Là anh đúng không? Phong, là anh… đúng là anh rồi.”
Ngồi thất thần trên ghế gỗ, lớp kính trên mặt bàn phản chiếu gương mặt mờ ảo của Lập Hân nhưng cũng đủ thấy đôi môi ấy đang khẽ nhếch lên một nụ cười tự giễu, lòng bàn tay không ngừng xoa vào nhau.
“Có lẽ em đã nhận ra những điều này nhưng lại không hề nói ra.
Có lẽ em đã biết được mọi chuyện từ những gì xảy ra.
Ngày hai chúng ta đã từng gần sát bên nhau.
Dẫu những ngày ấy chỉ như một giấc mơ.
Chỉ là quá khứ của ngày hôm qua…”
Giọng hát dịu dàng như đang vuốt ve trái tim người nghe của nam ca sĩ người Thái vang lên, chẳng hiểu nguồn cảm hứng nào khiến Hiểu Đồng “cuồng” bài hát này trong thời gian gần đây đến mức nhạc chuông chờ, nhạc chuông gọi đến, nhạc chuông báo thức… bất cứ vật gì có thể cài nhạc được Hiểu Đồng đều đổi thành bài này. Một người mù mờ về âm nhạc như Lập Hân nhờ đó mà hiểu biết hơn thế giới showbiz, và hơn thế cả nghĩa Việt của bài hát này cũng được Hiểu Đồng cập nhật.
Nhìn tên người gọi, Lập Hân nhíu mày.
Bác Lâm.
Vừa trượt ngón tay trên màn hình, Lập Hân đã nghe giọng nói ôn hòa của bác Lâm: “Hiểu Đồng, nếu ngày mai nếu không bận gì, cháu đến bệnh viện gặp bác nhé!” Vốn định đáp lời, nhưng câu tiếp theo đã khiến Lập Hân chùn lại để lắng nghe. “Bác có chuyện muốn nói với cháu. Việc này có liên quan với Lập Hân, nên cháu đừng nói gì với con bé.”
Qua quýt đáp lời, và có vẻ như bác Lâm đang bận hoặc đang chú ý về việc gì đó mà không thắc mắc giọng nói đang đáp lại với mình khác lạ so với giọng nói thường ngày của Hiểu Đồng.
Chưa kịp chần chừ suy nghĩ điều vừa nghe được, điều gì bản thân cô không nên biết thì nhạc chuông điện thoại lại vang lên. Vừa chạm tay qua đã nghe giọng nói đầy trêu chọc của Hiểu Đồng từ số của Iris: “Cậu đang chơi trò trốn tìm với lọ sa tế à?”
Lấp liếm trả lời, Lập Hân tìm thấy lọ sa tế theo lời chỉ dẫn của Hiểu Đồng, và Hiểu Đồng không ngại ngùng sai bảo Lập Hân lấy thêm một ít đậu bắp. Và rồi…
“Cảm ơn!” Hiểu Đồng nhoẻn miệng duyên dáng cười đưa điện thoại cho Iris, ánh mắt tìm tòi trên người Iris. Cũng quen dần với ánh mắt này của cô, Iris tiếp tục lật qua lật lại số ớt chuông và đậu bắp trên bếp. Bé ngốc chỉ thích ăn thịt, vẫn nên ăn rau để đảm bảo dinh dưỡng.
“Iris, anh… À, không… Phải gọi anh là Phong hay là Đầu Gỗ đây nhỉ? Mà dù sao, Phong hay Đầu Gỗ cũng đều là anh. Em vẫn cảm thấy cái tên Đầu Gỗ hợp với anh hơn.” Nhìn bàn tay khựng lại trong chốc lát của Iris, Hiểu Đồng vừa thích thú nhìn vào biểu hiện trên gương mặt của Iris.
Đó là gương mặt bình tĩnh, bàn tay Iris đã dừng lại, ánh mắt không gợn sóng chăm chú nhìn Hiểu Đồng như đang đợi câu tiếp theo từ Hiểu Đồng.
Đôi mắt nheo lại, Hiểu Đồng nghiêng đầu nhìn về phía Rebecca đang nói chuyện điện thoại khóe môi cong cong như đang toan tính điều gì đó. “Em tin chắc anh đã biết Lập Hân là ai? Mặc dù rất tò mò về quan hệ giữa anh và Rebecca, nhưng điều em quan tâm hơn cả là Jun. Em tin rằng anh sẽ không tổn thương cậu ấy, nhưng sẽ có người vì ‘yêu thương’ anh mà…” nói đến đây, đường cong trên môi trở nên thẳng tắp, Hiểu Đồng nghiêm túc nhìn vào mắt Iris “…tổn thương cậu ấy. Nếu anh quay trở về chỉ để xem cậu ấy sống tốt hay không? Thì em có thể lấy tư cách người bạn thân thiết bao năm với cậu ấy đáp rằng: Cậu ấy vẫn ổn. Nếu chỉ là bù đắp cho những thiếu hụt trong bao năm qua thì cũng không cần thiết. Nếu như đó là ý định của anh thì xin anh… xin anh xuất hiện thế nào thì rời đi như thế đó, không một dấu vết. Thứ cậu ấy cần… thú thật là bạn với cậu ấy bao năm vậy mà ngoài những sở thích nhỏ nhặt ra em có thể mang đến tặng cậu ấy nhưng điều cậu ấy cần từ lâu đã chẳng phải những thứ ấy, ký ức… là do em dấu đi, sự thật… cũng là do em… Jun, vốn dĩ cậu ấy phải nên sống hạnh phúc chứ không phải sống trong thấp thỏm mà hỏi rằng mình là ai, cậu ấy vốn nên sống ‘vô âu vô lo’ chứ không phải từng ngày phải thức khuya để vẽ bản vẽ chỉ vì ‘cơm, áo, gạo, tiền’, cậu ấy phải được sống trong bảo bọc chứ không phải là người đương đầu trước lời miệt thị là trẻ mồ côi là đứa trẻ bị bỏ rơi của người khác, cậu ấy vốn dĩ… vốn dĩ… Anh hiểu không? Jun, cậu ấy đã không còn là cô bé thích ‘theo đuôi’ anh lúc nhỏ, cậu ấy vô tâm với nhiều người nhưng trở nên nhạy cảm với người cậu ấy yêu quý. Lúc nào cũng hay suy nghĩ, chuyện gì cũng ích kỷ giữ riêng trong lòng. Cái tính cách ấy thật đáng ghét đúng không? Em thật sự… thật sự rất ghét cái tính ấy của Jun. Nhưng làm sao được khi mà cậu ấy là bạn thân duy nhất của em. Nhiều lúc còn cố chấp, cứng đầu nữa chứ…” Nói đến đây bỗng Hiểu Đồng bật cười kèm thở dài, cũng bởi vì sự cố chấp ấy đã kéo dài tình bạn của hai người đến hiện tại. Như bâng quơ nói: “Ai rồi cũng thay đổi, em cũng thế, anh cũng vậy và cô bé Jun cũng đã thay đổi, nên muốn tìm Jun của trước kia… thì hãy gọi em khi tìm được vì em cũng muốn lại nhìn thấy cô bé ấy.”
“Không phải bù đắp… Anh đã hứa với Jun rằng sẽ quay lại. Dù có thay đổi, Jun với anh vẫn luôn là người anh muốn tìm.”
Thay đổi thì sao, ai rồi cũng sẽ trưởng thành. Nhưng chỉ cần đó là Jun, với anh đều không còn quan trọng.
Nhìn gương mặt nghiêng nghiêng kia, khóe môi đang cong lên. Hiểu Đồng gắp một miếng mực đã chín cho vào miệng, nhai, nuốt và như vô ý nói: “Thực ra, có một việc chắc chắn Jun vẫn không biết, có thể thám tử của anh cũng không tìm hiểu được. Lúc tai nạn xảy ra, Jun đã mắc chứng trầm cảm cộng thêm vào lúc đó biết tin anh gặp tai nạn máy bay, cậu ấy hầu như không có bất kỳ phản ứng nào với mọi người kể cả em, suốt ngày chỉ nhìn ra cửa sổ mà ngẩn người. Thời gian ấy… em chẳng thích một chút nào. Vì vậy, lúc ấy các bác sĩ đã đưa ra một quyết định là thôi miên, khiến ký ức đau đớn ấy ngủ sâu, vì vậy mà bao năm nay cậu ấy sống vui vẻ nhưng lại… có ký ức trống rỗng. Có một thời gian dài, Jun thường xuyên nằm mơ những giấc mơ về ký ức lúc nhỏ. Anh không thể tưởng tượng được đâu, vẻ mặt lúc ấy của cậu ấy… thật sự rất vui vẻ.” Nhắc đến đây, ánh mắt Hiểu Đồng mơ màng như đang hồi tưởng đến quãng thời gian kia, và buông tiếng thở dài.
Bao nhiêu bí mật giấu trong lòng khi nói ra, lòng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Hiểu Đồng thừa nhận, khi cô nói ra những điều này trong lòng cũng đang thầm tính toán. Nếu ví sự áy náy như một sợi dây, yêu thương nhiều hơn một phần thì sợi dây ấy sẽ thắt chặt thêm một phần. Đàn ông và phụ nữ luôn khác nhau, với phụ nữ sự áy náy ấy sẽ tích lũy thành yêu thương, nhưng với đàn ông sợi dây sẽ dần buông lỏng theo thời gian, trừ khi anh ta tự nguyện dùng dây tự buộc mình. Thực ra sự áy náy chỉ là một phép thử của thời gian mà thôi. Và Hiểu Đồng cũng chỉ đang làm một phép thử, phép thử này là đang đánh cược tình cảm của Phong dành cho Jun, là tình cảm gì? Tình thân? Tình yêu nam nữ? Thoái quen? Hay thậm chí chỉ là một lời hứa buộc phải thực hiện không đính kèm một chút tình cảm nam nữ nào.
Và những hồi tưởng qua lời nói của Hiểu Đồng đã thành công phá vỡ sự bình tĩnh trên gương mặt Iris. Đôi mắt cụp xuống, hàng mi run nhẹ che giấu những cơn sóng đang từng đợt như muốn phá vỡ sự tĩnh lặng ấy, chỉ là Iris muốn ích kỷ chiếm hữu nỗi đau cho riêng mình cũng như chỉ duy nhất chia sẻ những hạnh phúc, đau đớn với riêng với cô gái kia.
“Tại sao…?” Tại sao? Câu hỏi lấp lửng như muốn hỏi Hiểu Đồng, cũng như đang hỏi chính mình. Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Tất cả là do anh ư?
“Vì muốn khiến anh áy náy, vì muốn anh yêu thương Jun nhiều hơn.” Không chần chừ mà Hiểu Đồng thẳng thừng thừa nhận mục đích của mình, ánh mắt Hiểu Đồng bỗng trở nên xa xăm nhìn vào bầu trời u ám. Mặc dù, biết điều đó sẽ khiến Iris đau lòng, nhưng trong lòng Hiểu Đồng luôn tính toán, cô vốn ích kỷ, đau đớn mà Lập Hân đã trải qua Iris cũng phải nến trải một phần nào đó.
Thật ra, trong đó còn một lý do Hiểu Đồng muốn giữ cho riêng mình. Cô muốn dũng cảm một lần, tìm lại người con trai luôn đi sau lưng mình bao năm. Người con trai luôn giữ ánh mắt đau buồn đằng sau vẻ ngoài kiêu ngạo, xa cách. Nhưng nếu rời khỏi Hiểu Đồng sẽ bất an, cô muốn Iris thành thật với lòng mình hơn, hay nói cách khác điều Hiểu Đồng muốn đó là Iris sẽ dũng cảm đối mặt với những gì anh đang che dấu, cũng như đối mặt với Lập Hân. Dù lý do mà Iris dấu diếm có tổn thương đến ai nữa, ít nhất Hiểu Đồng tin rằng Phong sẽ không bao giờ muốn mang bất hạnh đến cho Jun mà sẽ luôn bảo vệ Jun.
“Em vốn không muốn nói. Nhưng em có việc phải rời xa nơi này một thời gian, và sự xuất hiện của một vài người khiến em bất an. Mong rằng anh sẽ tìm lại Jun của trước kia, cô bé luôn chủ động biểu hiện tình cảm với mọi người và lúc nào cũng vui vẻ.” Chứ không phải như bây giờ, mọi cảm xúc luôn che đậy bởi vẻ ngoài vô tâm.
“Cảm ơn em!” Vì đã đi cùng và bảo vệ cô gái ấy trong những năm tháng không có anh ở đây.
Hiểu Đồng mỉm cười không chấp nhận cũng không phủ nhận lời cảm ơn kia.
Thật ra, chính Jun đã giúp cô vượt qua những năm tháng khó khăn nhất.
Ở một nơi khác, một góc rèm được vén qua. Một bàn tay đặt trên kính, bàn tay khác nắm chặt chiếc điện thoại trên tay, ánh mắt chăm chú nhìn vào hai người đang nói chuyện. Môi khẽ mấp máy: “Phong…” Đằng sau đó là bao lời muốn nói được cất dấu trong đôi mắt đen láy sâu thẳm, cảm xúc chực trào như muốn vỡ ào ra ngoài, nỗi nhớ bao nhiêu năm không vơi đi mà như tham lam hơn, mạnh mẽ hơn như muốn cắn nuốt linh hồn, cuốn trôi mọi thứ cản đường nó.
Cố lau đi vết bụi trên kính, nhẹ chạm vào hình bóng người con trai bản thân đã đợi bao năm. Qua lớp kính, hình bóng ấy trở nên không chân thực, giống như giấc mơ của ai đó, chỉ cần véo nhẹ vào người mọi hình bóng rồi sẽ biến mất thay vào đó là bóng đêm vô tận, giấc mơ sẽ vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ đâm vào người. Vì vậy, không nên tham lam, chỉ nên chạm nhẹ thôi, nhẹ nhàng một chút, nâng nui một chút, thành kính một chút sẽ giúp bản thân sống mãi trong giấc mộng này.
Một cuộc trò chuyện, hai con người kia và cả sự thật ấy đến quá bất ngờ, không hề có chút dự báo, bí mật ấy quá lớn khiến Lập Hân chỉ biết ngẩn ngơ nhìn hai người, hệt như một kẻ ngốc bị người khác ghét bỏ rồi bỗng vào một ngày bình thường như bao ngày khác có một người cứ như vậy xuất hiện bảo vệ, yêu thương, che chở khiến bản thân cứ nghĩ là do mình đang nằm mơ, hoặc là đang bị lừa.
Có lẽ sẽ có người hỏi: Tại sao Lập Hân chỉ đứng ở đó nhìn họ mà không đối mặt, chẳng phải đây là điều cô mong đợi sao?
Bạn đã từng sống trong hạnh phúc chưa? Và rồi bạn đánh mất hạnh phúc ấy, rồi đến một ngày kia có một người đến nói với bạn rằng thứ hạnh phúc kia vẫn ở đấy chưa bao giờ biến mất nó chỉ ở một góc khuất mà bạn không nhận ra, liệu bạn sẽ tin tưởng hay bối rối ngắm nhìn nó hay sẽ đánh cho người kia một trận vì tội trêu chọc trên nỗi đau của người khác hay đơn giản là nhếch mép cười mỉa mai cho chính mình.
Bạn có từng xây dựng cho mình một tòa lâu đài đẹp và trong lâu đài ấy chứa đầy hạnh phúc, hy vọng, niềm vui. Bạn dùng rất nhiều… rất nhiều ảo tưởng để xây dựng nên. Khi đó điều bạn sợ hãi nhất là gì? Sợ lâu đài ấy sẽ sụp đổ? Nhưng không, điều tàn nhẫn nhất là bản thân bạn biết sự thật đó chỉ là ảo tưởng nhưng không cách nào dừng lại được, mãi không dừng lại được, để chính bạn chìm đắm trong đó không cách nào thoát ra.
Lập Hân biết bản thân cô trước nay luôn ảo tưởng, hình dung cuộc sống có người đó bên cạnh, tự lừa dối bản thân mình một lần… hai lần… rồi ba lần… số lần dần dần tăng thì sự trống rỗng càng chiếm hữu con người cô. Biết sai nhưng vẫn làm, hiểu rõ nhưng mặc kệ, đó chính là bản năng của con người. Và rồi những ảo tưởng trở thành sự thật vào lúc thích hợp nhất, ai cũng sẽ bối rối. Lập Hân cũng chỉ đang sợ hãi, cô chỉ đang sợ hãi trước hiện thực. Với một số người chạy trốn là hèn nhát, nhưng với một số người đó chỉ là cách để họ đối mặt với sợ hãi. Chỉ cần bước qua nỗi sợ hãi này, họ sẽ biến thành con người kiên cường, họ là đang dùng cách này để học cách trưởng thành. Và để trưởng thành, nhiều người đã đánh đổi nhiều nhất là thời gian, sự ngây thơ của tuổi trẻ, những suy nghĩ ngông cuồng và đôi khi là cả linh hồn. Với Lập Hân, để đi đến ngày hôm nay cô đã đánh đổi cả sinh mệnh của bản thân.
“Anh là ai?” Bao thắc mắc hóa ra chỉ đơn giản như vậy. Anh là ai? Anh trong quá khứ là ai? Anh của hiện tại là ai? Và anh trong tương lai sẽ là ai? Không chất vấn, chỉ là câu hỏi đơn giản vậy mà lại khiến Iris khó trả lời đến vậy. Đôi mắt trong suốt, không tạp chất, trong đó chỉ chứa hình bóng của anh, đôi mắt ấy chỉ đang nhìn anh và đang đợi chờ câu trả lời từ anh, rất kiên nhẫn khiến anh sợ hãi. Liệu rằng câu trả lời của anh như thế nào cũng sẽ khiến hai người quay lại thời gian trước kia.
Phải, Iris đang sợ hãi.
Trong giây lát sự sợ hãi ấy đã khiến anh chùng bước mà quay đầu.
Và cũng trong giây lát ấy, Lập Hân đã thoáng thất vọng. Vào lúc Hiểu Đồng ra về đã để lại cho cô vài câu: “Từ giây phút cậu trả lời cuộc gọi kia tớ sẽ không để bất cứ một sự lừa dối nào xen giữa chúng ta. Chúng ta hãy cùng hạnh phúc được không?” Hạnh phúc?
Hãy nói với thời gian, hạnh phúc chân thật nhất là gì? Nhưng ước muốn xa sỉ của bạn là gì? Giới hạn của hạnh phúc liệu có tồn tại? Có bao nhiêu người trên đời thực sự xác định được thứ mình mong muốn nhất là gì? Luôn chạy theo những thứ xa vời rồi nhận ra thứ hạnh phúc bản thân cần đã bị chính mình dùng cái giá hèn mọn nhất bán đi. Có bao nhiêu điều nực cười luôn xảy ra hàng ngày, điều kỳ lạ nào cũng có xác xuất xảy ra, nụ cười, nước mắt, đắng cay, ngọt ngào,… bạn đang nếm trải mùi vị gì? Một phút trước bạn đang cười cũng không đảm bảo rằng vào một phút sau bạn có đang rơi nước mắt, là đau khổ hay vui vẻ, mọi thứ cũng chỉ là cảm xúc trần tục nhất mà không người nào không từng trải qua. Vậy tại sao phải chần chừ, chỉ cần bản thân muốn thì nên nắm bắt chẳng phải sao?
Vậy thì…
“Là anh đúng không? Phong, là anh… đúng là anh rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.