Chương 6: Bí mật của Lâm Kỳ Phong
Võ Anh Thơ
03/12/2013
Lệ Chi lại bị hố. Nhưng thật ra thì nó muốn dò xét Kỳ Phong điều gì chứ, cả bản thân cũng không rõ nữa.
“Nếu mệt…” – Kỳ Phong đột ngột lên tiếng làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Lệ Chi – “Cô có thể dựa lên vai tôi chợp mắt một tí, chỉ chợp mắt thôi đấy và đừng có làm dơ áo tôi.”
Lệ Chi lầm bầm, tại sao lúc nào Kỳ Phong cũng như vậy nhỉ, cứ hay đề cập đến những vấn đề vô duyên. Câu trước còn nghe được qua câu sau là mất cảm tình liền.
“Thế thì tôi dựa một lát nhé, tại anh nói đó nha.”
Không nghe trả lời, Lệ Chi nhìn xuống bờ vai Kỳ Phong. Đôi vai vững chắc, bờ vai áo màu đen càng khiến nó thêm to lớn. Con bé đảo mắt liên tục trông gian gớm. Rồi từ từ và nhẹ nhàng, Lệ Chi ngã đầu lên bờ vai anh chàng tóc bạch kim. Nhắm mắt lại thật dễ chịu, cảm giác vô cùng yên tâm, con bé cười cười, nụ cười bẽn lẽn. Nó ngửi được mùi thơm tỏa ra từ những sợi tóc bạch kim của Kỳ Phong và cảm nhận được mỗi bước chân của anh thật nhẹ nhàng. Lúc đó, Lệ Chi ước sao cứ được mãi thế này không bao giờ dừng lại. Và nó đã thiếp đi rất ngon lành.
***
“Woa, ngủ thoải mái quá! Dễ chịu thật!”
Lệ Chi thức dậy sau một giấc thật ngon và vươn vai ngáp dài. Con bé vặn người, uốn éo, bẻ tay chân, đó là thói quen khi thức dậy. Lệ Chi bước xuống giường mắt dường như mở không nổi, còn phải thay đồ dùng điểm tâm để còn đi học. Đang bước đi lò dò thì con bé vấp phải vật gì cưng cứng, suýt nữa ngã nhào nhưng đã kịp lấy lại bình tĩnh và tiếp tục đi trong cơn mê. Được một đoạn thì Cốp! vật gì đó đập vào đầu Lệ Chi, nó lắc đầu choáng váng rồi lại “phiêu du” tiếp. Mở cửa bước thật nhanh, con bé không ngờ rằng phía trước là bậc thang chính vì vậy nên Rầm! Rầm! liên tiếp vang lên. Có lẽ không cần nói cũng đoán được hậu quả thế nào.
Nửa tiếng sau…
“Tại sao tôi lại ở nhà anh, ngủ trong phòng của anh và còn mặc áo của anh nữa?”
Lệ Chi đang đi qua đi lại thì bất chợt nhìn Kỳ Phong hét lên. Giọng hét còn to hơn tiếng nổ của quả bom. (>x<).
Kỳ Phong ngồi trên ghế, dùng tay lau lau một bên mặt, dường như đối phương văng miểng hơi bị nhiều.
“Cô nghe tôi nói đây! Đêm qua tôi cõng cô về cô nhớ không? Tôi có hỏi nhà cô ở đâu nhưng không nghe trả lời, quay qua tôi thấy cô đã ngủ, nước dãi chảy dài trên vai áo tôi. Đó là lý do vì sao tôi không đưa cô về nhà được. Thế là tôi cõng cô về nhà tôi. Tôi tốt bụng nhường giường cho cô vậy mà suốt đêm cô ngáy lớn như trâu khiến tôi mất ngủ. Chưa hết, gần sáng tôi mới được chợp mắt rồi bất thình lình cô rớt từ trên cầu thang xuống làm tôi giật mình.” – Kỳ Phong quay qua Lệ Chi, hét banh nhà – “Thế mà giờ đây cô lại thét vào mặt tôi à???”
Lệ Chi nhăn mặt, dùng ngón tay bịt hai lỗ tai lại. Tiếng hét này còn chúa chát hơn.
“Hét gớm!” – Con bé bảo – “Tuy là thế nhưng anh cũng đâu cần thay áo cho tôi. Đồ xấu xa!”
“Không phải đâu, cô đừng hiểu lầm Kỳ Phong!” – Giọng Hoàng Cường vang lên.
Lệ Chi xoay qua nhìn. Hoàng Cường gãi gãi mớ tóc bù xù như ổ quạ:
“Đêm qua lúc Kỳ Phong đưa cô về đây cô đã ngủ say nhưng chiếc áo váy cô mặc lại bị dơ không thể để cô ngủ như vậy được. Cũng may lúc đó có Ánh Nga, bạn gái tôi, chính cô ấy là người đã thay áo cho cô. Cô thông cảm nhà con trai làm gì có áo của con gái nên đành để cô mặc áo sơmi của Kỳ Phong. Chuyện là như thế!”
Khỏi phải nói, Lệ Chi xấu hổ vô cùng. Con bé cúi mặt không dám nhìn Kỳ Phong. Người ta có lòng tốt thế mà nó trách cứ đủ điều. Lệ Chi cắn môi thầm tự trách mình xớn xác. Con bé ước gì lúc này có một cái hố để nhảy xuống đó, lấp đất lại, chết ngạt trong đó luôn cho rồi, xấu hổ quá đi! (>///<)
“Cô đứng ngẩn ra đó làm gì, mau về nhà để còn đi học nữa chứ.” – Lững thững bước lên cầu thang, Kỳ Phong không nhìn mặt Lệ Chi, dù chỉ một chút.
Lệ Chi ngước lên nhìn theo, tiếng thở dài phát ra. Nó xoay người lại đối diện với Hoàng Cường:
“Tôi không có quần áo nên anh cho tôi mặc tạm về nhà, ngày mốt tôi sẽ trả.”
“Cô cứ tự nhiên, cũng chỉ là một cái áo và một cái quần thôi.”
… Lệ Chi mở cửa toan rời khỏi nhà thì chợt Kỳ Phong gọi:
“Này, Diệp Lệ Chi!”
Lệ Chi quay qua, bất ngờ anh chàng ném vào người nó một vật. Con bé nhìn lại thì vô cùng kinh ngạc khi thấy chiếc áo váy màu sữa đêm qua nhưng dường như đã được ai đó giặt sạch.
“Cô hãy giữ lấy nó. Dù gì cũng đã có mùi của cô rồi nên tôi không muốn lấy lại.” – Anh chàng tóc bạch kim nhìn vào không trung, nói vẩn vơ.
“Nhưng anh bảo đây là đồ mượn mà, lại không rẻ đâu.”
“Cô yên tâm, Hoàng Cường quen với người chủ áo đó nên cậu ấy sẽ biết cách thu xếp, đúng không Hoàng Cường?”
Kỳ Phong nhìn sang cậu bạn nhưng có vẻ đó là cái nhìn “truyền tín hiệu”.
“Ừm, cô cứ giữ lấy!” – Hoàng Cường cười.
“Ờ.” – Lệ Chi vuốt nhẹ cái áo rồi nhìn lên Kỳ Phong – “Anh đã giặt sạch nó sao?”
“Tại đêm qua cô chảy dài đầy trên vai áo tôi nên tôi phải giặt đồ tiện thể giặt nó luôn. Chỉ là lâu lâu muốn làm việc tốt thôi.”
Dứt lời anh chàng họ Lâm bước nhanh vào phòng đóng cửa lại. Lệ Chi không nói gì chỉ đưa mắt nhìn lại chiếc áo váy, trông nó sạch và thẳng thớm.
Sáng hôm đó, Lệ Chi cứ nghĩ mãi về việc Kỳ Phong tặng nó chiếc áo váy đắt tiền. Con bé cảm nhận ở anh một điều gì đó mơ hồ không rõ. Ngay cả bản thân mình, Lệ Chi cũng có cảm giác rất lạ.Thật là khó hiểu!
***
Buổi chiều, Lệ Chi sau khi đi làm thêm xong thì ghé qua công ty số 22. Lần này chẳng hiểu sao con bé leo cầu thang bộ mà không thấy mệt chỉ thấy hồi hộp nao nao thế nào ấy. Càng lên tầng cao, Lệ Chi càng lo lo, tim thì đập mạnh. Bình thường cô bé cận thị này khi sắp lên tầng mười thì mừng đến phát khóc nhưng lúc này đây nó lại sợ hãi. Những bậc thang cứ lùi lùi dần, lùi lùi dần xuống dưới sau mỗi bước chân. Tóm lại trong suốt thời gian lên tầng mười, tâm trạng Lệ Chi cứ ngổn ngang khó tả. Dường như con bé sợ phải gặp Kỳ Phong nên đôi chân cứ nặng dần.
Nói gì thì nói Lệ Chi vẫn phải lên tầng mười, đến phòng 120 vào trong đó gặp người mà mình không muốn gặp. Định cầm nấm đấm thì cửa phòng mở, con bé gặp ba cô gái học chung với mình bước ra. Vừa thấy mặt Lệ Chi thì cô tóc dài cười:
“Chào bồ, đêm qua bồ đáng nể thật! Tớ hâm mộ bồ lắm và muốn kết bạn ghê nhưng tiếc là chúng tớ phải rời khỏi Hội.”
“Tại sao?” – Lệ Chi ngạc nhiên, mắt tròn hẳn.
“Ba chúng tớ làm chung một công ty. Sáng nay cả bọn bị điều đi công tác xa, mấy tháng sau mới về thế nên chúng tớ xin thầy nghỉ tạm thời, khi nào trở về thì học tiếp!” – Cô tóc tém trình bày nguyên do.
“Bây giờ trong Hội chỉ còn mình bồ thôi, ráng học để trở thành người khác nhé. Nhưng cấm bồ ve vãn thầy tớ “xí” trước rồi!” – Cô bạn thân bỗng khóc rống lên – “Ôi phải xa thầy tớ buồn quá, tim tớ tan vỡ mất thôi!”
Thấy bạn quá xúc động nên cô tóc tém nhanh chóng đưa bạn đi. Cô tóc dài vẫy tay tạm biệt Lệ Chi. Con bé nói với theo:
“Này, này! Các cậu đừng đi mà…”
Thế nhưng bóng vả ba đã khuất. Họ rời Hội, thế là chỉ còn mình nó thôi ư? Chỉ nghĩ đến đó, tim Lệ Chi bắt đầu đập lung tung. Trước đây chưa có những cô này thì chỉ có một mình con bé thôi, bây giờ cũng vậy nhưng sao cứ thấy lo lo, nao nao lẫn hồi hộp nữa. Bỗng, giọng Kỳ Phong vọng từ bên trong ra:
“Diệp Lệ Chi, sao cô không vào?”
Con bé giật mình cứ như bị ai đó bắt quả tang đang làm việc xấu. Nó đáp nhanh:
“Tôi vào ngay!”
Lệ Chi bước vào phòng và đóng cửa. Cố bình tĩnh, nó quay lại tìm Kỳ Phong. Con bé thấy anh đứng bên cạnh bàn, xoay lưng. Lệ Chi rón rén bước đến. Kỳ lạ, càng đến gần tim nó càng đập mạnh, sao thế nhỉ? Con bé muốn tìm hiểu xem có phải là Lâm Kỳ Phong đã yếm bùa mình nên mới lo sợ như vậy không? Đột ngột, anh chàng họ Lâm xoay người qua, Lệ Chi bắt gặp đôi mắt xám kia thì chân dừng bước vì tim muốn nhảy vọt ra ngoài.
“Cô sao thế?” – Kỳ Phong thấy sự bất thường nơi cô gái.
“Không… không có gì…” – Lệ Chi nói nhanh như muốn giấu vẻ mặt bối rối của mình.
“Có lẽ cô cũng đã gặp ba cô kia. Thế là giờ đây trong Hội chỉ còn tôi và cô, chán thật!”
“Đúng vậy, tự nhiên lại bị điều đi công tác xa.” – Lệ Chi tự nhủ, bực bội.
“Thôi chúng ta nên vào bài học hôm nay. Phần trước cô đã học cách tự làm đẹp, cách ăn uống và đi đứng giống những cô gái thượng lưu. Tiếp theo cô sẽ học sang phần hẹn hò.”
“Học hẹn hò?” – Lệ Chi nhíu mày.
“Phần này mới quan trọng. Muốn hẹn hò cũng phải có những bước tiền hành vì đây không phải là hẹn hò thật. Nhưng có lẽ phần này học nhanh thôi, cô sẽ phải thực hành nhiều.”
“Xin lỗi nhưng tôi vẫn chưa rõ lắm!”
“Là thế này!” – Kỳ Phong khoanh tay, xoay người đối diện với cô gái – “Cô sẽ phải dụ một tên công tử nào đó khiến hắn hẹn hò với mình. Sau một thời gian khi hắn đã hoàn toàn “ngã” về phía cô thì… cô đá hắn!”
“Thế ư? Nhưng tôi biết dụ ai?”
“Thì vậy nên tôi sẽ dạy cô. Yên tâm học lí thuyết rất nhanh, phần còn lại cô phải thực hành. Có làm tốt hay không, quan trọng phụ thuộc vào bản thân cô.”
Kỳ Phong nhìn sâu vào đôi mắt của Lệ Chi dường như anh muốn cô gái phải nằm lòng từng câu từng chữ kia.
“Được tôi hiểu! Sau buổi tiệc đêm qua tôi càng quyết tâm trở thành con người khác. Tôi không muốn bị người ta gọi là “thủy chung khờ khạo” nữa.” – Lệ Chi nói nghe thật mạnh mẽ.
“Tốt! Thủy chung để làm gì chứ rồi mình cũng sẽ là người đau khổ!” – Giọng Kỳ Phong nghe thấp dần có vẻ đang buồn một chuyện gì đó vì đôi mắt xám kia đã nói hết những suy nghĩ trong đầu anh chàng này.
Lệ Chi nghiêng đầu, đôi mắt tròn của nó lăn dài trên sự ngạc nhiên.
“Nào đừng nhiều lời nữa vào bài học thôi. Tôi chỉ nói một lần cô phải chịu khó ghi nhớ. Bài học này chỉ cấn học hai ngày là đủ.”
Rồi Kỳ Phong bắt đầu “giảng bài”. Còn Lệ Chi chuẩn bị căng óc ra để tiếp thu. Đôi khi nó còn ghi ghi chép chép vào cuốn sổ tay nhỏ cứ như thể đây là bài học rất quan trọng trong cuộc đời cô sinh viên mười chín tuổi này.
Ba tiếng sau…
Kỳ Phong uống ngụm nước, cổ khô ran. Đấy là hậu quả sau ba tiếng đồng hồ giảng dạy say mê. Anh chàng tóc bạch kim đặt ly nước lên bàn rồi đưa mắt sang cô học trò chăm chỉ:
“Sao, nãy giờ cô đã nhớ hết chưa?”
“Vâng…” – Lệ Chi lau mồ hôi, thở – “Anh nói nhanh quá nhưng tôi cũng viết kịp.”
“Thế thì tốt, cô cứ về nghiền ngẫm đi. Hôm nay đến đây là xong. À sáng ngày mai cô khỏi đến Hội, mai tôi có chuyện nên giờ học sẽ dời vào buổi chiều.”
“Anh có chuyện gì vậy?” – Thấy Kỳ Phong nhìn “ghê rợn”, Lệ Chi ngó lơ nơi khác – “Ừm thôi vậy, tôi ghé siêu thị đây.”
Lệ Chi “lon ton” đi ra khỏi phòng.
Còn lại một mình, Kỳ Phong nhìn vào tờ lịch treo tường. Con số hai mươi tám hiện lên rõ rệt, là ngày hai mươi tám, tức ngày mai. Kỳ Phong buồn, một nỗi buồn đau đáu len lỏi trong con người anh.
***
Buổi sáng của ngày hôm sau, Lệ Chi chạy xe đạp dọc phố Hoa Đạo. Con bé hít thở bầu không khí trong lành của một buổi sáng an nhàn. Hôm nay được nghỉ học lại không phải đến Hội nên nó tranh thủ giải khoay cho bản thân. Tuy là vậy nhưng buổi trưa Lệ Chi phải ghé qua nhà Kỳ Phong để dọn dẹp và nấu bữa tối cho hai anh chàng nọ, vì chiều con bé đi làm thêm tối mới về. Đạp xe lanh quanh một lúc, Lệ Chi đến siêu thị mua đồ. Nó dạo chơi trong ấy một tiếng đồng hồ. Lát sau, con bé dắt xe đạp ra khỏi hầm giữ xe.
Chuẩn bị đạp xe về nhà Kỳ Phong thì bất chợt Lệ Chi kinh ngạc khi thấy Kỳ Phong bước ra khỏi tiệm hoa phía bên kia đường, trên tay còn cầm một bó huệ đỏ chưa nở. Lệ Chi bất động trong giây lát vì mãi nhìn theo bóng anh chàng họ Lâm. Chỉ đến khi bóng dáng đó khuất sau con đường ở phía xa thì cô nàng cận thị mới chợt tỉnh. Lệ Chi đạp xe về trong tình trạng lẫn thẫn. Đầu óc cứ suy nghĩ miên man nào là: Kỳ Phong mua hoa tặng ai? Chẳng lẽ anh ta có bạn gái, hôm nay đi hẹn nên mua hoa? Anh ta quen thật hay quen chơi? Hay là… Kỳ Phong có bạn trai?! Càng nghĩ con bé càng đi quá đà, chẳng hiểu sao lại có ý nghĩ như thế. Lệ Chi lắc đầu liên tục hòng xua đi vấn đề rối rắm đó, nhưng trong lòng vẫn còn bận tâm về điều này.
***
Lệ Chi mở túi lấy ra một bộ quần áo được ủi ngay thẳng đưa cho Hoàng Cường:
“Tôi trả áo, cám ơn việc lần trước.”
“Đừng khách sáo bạn bè cả thôi. Tôi nghĩ cô nên cảm ơn Kỳ Phong!”
Hai từ “Kỳ Phong” vang lên thế là những ý nghĩ “điên rồ” lúc nãy lại ùa về trong đầu Lệ Chi. Con bé vẫn còn thắc mắc chuyện vừa rồi. À, sẵn tiện có Hoàng Cường ở đây hay là hỏi thử xem. Nó nhủ thầm nhưng lại gạt bỏ vì không dưng hỏi như thế dễ bị hiểu lầm nhưng ý chí ấy lại xìu xuống, thật sự thì Lệ Chi rất, rất muốn biết. Mà sao nó lại quan tâm thế cơ chứ, Kỳ Phong mua hoa tặng ai cũng đâu liên quan đến nó chỉ là lòng thấy buồn khi nghĩ Kỳ Phong có bạn gái. Kỳ lạ quá, chưa bao giờ Lệ Chi thấy khó xử thế này.
“Cô có chuyện gì sao?” – Hoàng Cường thấy sắc mặt cô bạn có vẻ không tốt.
“Hả… à không có gì!”
Lệ Chi quay đi buồn thiu. Gương mặt con bé đột nhiên phệch xuống giống chiếc bánh bị ế. Rồi không hiểu sao ý chí thì bảo nên đi dọn dẹp nhà nhưng lòng thì hứng chí lạ lùng thế nên nó xoay lại, hét to:
“Này Hoàng Cường! Có phải Kỳ Phong có bạn gái không???”
“Nếu mệt…” – Kỳ Phong đột ngột lên tiếng làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Lệ Chi – “Cô có thể dựa lên vai tôi chợp mắt một tí, chỉ chợp mắt thôi đấy và đừng có làm dơ áo tôi.”
Lệ Chi lầm bầm, tại sao lúc nào Kỳ Phong cũng như vậy nhỉ, cứ hay đề cập đến những vấn đề vô duyên. Câu trước còn nghe được qua câu sau là mất cảm tình liền.
“Thế thì tôi dựa một lát nhé, tại anh nói đó nha.”
Không nghe trả lời, Lệ Chi nhìn xuống bờ vai Kỳ Phong. Đôi vai vững chắc, bờ vai áo màu đen càng khiến nó thêm to lớn. Con bé đảo mắt liên tục trông gian gớm. Rồi từ từ và nhẹ nhàng, Lệ Chi ngã đầu lên bờ vai anh chàng tóc bạch kim. Nhắm mắt lại thật dễ chịu, cảm giác vô cùng yên tâm, con bé cười cười, nụ cười bẽn lẽn. Nó ngửi được mùi thơm tỏa ra từ những sợi tóc bạch kim của Kỳ Phong và cảm nhận được mỗi bước chân của anh thật nhẹ nhàng. Lúc đó, Lệ Chi ước sao cứ được mãi thế này không bao giờ dừng lại. Và nó đã thiếp đi rất ngon lành.
***
“Woa, ngủ thoải mái quá! Dễ chịu thật!”
Lệ Chi thức dậy sau một giấc thật ngon và vươn vai ngáp dài. Con bé vặn người, uốn éo, bẻ tay chân, đó là thói quen khi thức dậy. Lệ Chi bước xuống giường mắt dường như mở không nổi, còn phải thay đồ dùng điểm tâm để còn đi học. Đang bước đi lò dò thì con bé vấp phải vật gì cưng cứng, suýt nữa ngã nhào nhưng đã kịp lấy lại bình tĩnh và tiếp tục đi trong cơn mê. Được một đoạn thì Cốp! vật gì đó đập vào đầu Lệ Chi, nó lắc đầu choáng váng rồi lại “phiêu du” tiếp. Mở cửa bước thật nhanh, con bé không ngờ rằng phía trước là bậc thang chính vì vậy nên Rầm! Rầm! liên tiếp vang lên. Có lẽ không cần nói cũng đoán được hậu quả thế nào.
Nửa tiếng sau…
“Tại sao tôi lại ở nhà anh, ngủ trong phòng của anh và còn mặc áo của anh nữa?”
Lệ Chi đang đi qua đi lại thì bất chợt nhìn Kỳ Phong hét lên. Giọng hét còn to hơn tiếng nổ của quả bom. (>x<).
Kỳ Phong ngồi trên ghế, dùng tay lau lau một bên mặt, dường như đối phương văng miểng hơi bị nhiều.
“Cô nghe tôi nói đây! Đêm qua tôi cõng cô về cô nhớ không? Tôi có hỏi nhà cô ở đâu nhưng không nghe trả lời, quay qua tôi thấy cô đã ngủ, nước dãi chảy dài trên vai áo tôi. Đó là lý do vì sao tôi không đưa cô về nhà được. Thế là tôi cõng cô về nhà tôi. Tôi tốt bụng nhường giường cho cô vậy mà suốt đêm cô ngáy lớn như trâu khiến tôi mất ngủ. Chưa hết, gần sáng tôi mới được chợp mắt rồi bất thình lình cô rớt từ trên cầu thang xuống làm tôi giật mình.” – Kỳ Phong quay qua Lệ Chi, hét banh nhà – “Thế mà giờ đây cô lại thét vào mặt tôi à???”
Lệ Chi nhăn mặt, dùng ngón tay bịt hai lỗ tai lại. Tiếng hét này còn chúa chát hơn.
“Hét gớm!” – Con bé bảo – “Tuy là thế nhưng anh cũng đâu cần thay áo cho tôi. Đồ xấu xa!”
“Không phải đâu, cô đừng hiểu lầm Kỳ Phong!” – Giọng Hoàng Cường vang lên.
Lệ Chi xoay qua nhìn. Hoàng Cường gãi gãi mớ tóc bù xù như ổ quạ:
“Đêm qua lúc Kỳ Phong đưa cô về đây cô đã ngủ say nhưng chiếc áo váy cô mặc lại bị dơ không thể để cô ngủ như vậy được. Cũng may lúc đó có Ánh Nga, bạn gái tôi, chính cô ấy là người đã thay áo cho cô. Cô thông cảm nhà con trai làm gì có áo của con gái nên đành để cô mặc áo sơmi của Kỳ Phong. Chuyện là như thế!”
Khỏi phải nói, Lệ Chi xấu hổ vô cùng. Con bé cúi mặt không dám nhìn Kỳ Phong. Người ta có lòng tốt thế mà nó trách cứ đủ điều. Lệ Chi cắn môi thầm tự trách mình xớn xác. Con bé ước gì lúc này có một cái hố để nhảy xuống đó, lấp đất lại, chết ngạt trong đó luôn cho rồi, xấu hổ quá đi! (>///<)
“Cô đứng ngẩn ra đó làm gì, mau về nhà để còn đi học nữa chứ.” – Lững thững bước lên cầu thang, Kỳ Phong không nhìn mặt Lệ Chi, dù chỉ một chút.
Lệ Chi ngước lên nhìn theo, tiếng thở dài phát ra. Nó xoay người lại đối diện với Hoàng Cường:
“Tôi không có quần áo nên anh cho tôi mặc tạm về nhà, ngày mốt tôi sẽ trả.”
“Cô cứ tự nhiên, cũng chỉ là một cái áo và một cái quần thôi.”
… Lệ Chi mở cửa toan rời khỏi nhà thì chợt Kỳ Phong gọi:
“Này, Diệp Lệ Chi!”
Lệ Chi quay qua, bất ngờ anh chàng ném vào người nó một vật. Con bé nhìn lại thì vô cùng kinh ngạc khi thấy chiếc áo váy màu sữa đêm qua nhưng dường như đã được ai đó giặt sạch.
“Cô hãy giữ lấy nó. Dù gì cũng đã có mùi của cô rồi nên tôi không muốn lấy lại.” – Anh chàng tóc bạch kim nhìn vào không trung, nói vẩn vơ.
“Nhưng anh bảo đây là đồ mượn mà, lại không rẻ đâu.”
“Cô yên tâm, Hoàng Cường quen với người chủ áo đó nên cậu ấy sẽ biết cách thu xếp, đúng không Hoàng Cường?”
Kỳ Phong nhìn sang cậu bạn nhưng có vẻ đó là cái nhìn “truyền tín hiệu”.
“Ừm, cô cứ giữ lấy!” – Hoàng Cường cười.
“Ờ.” – Lệ Chi vuốt nhẹ cái áo rồi nhìn lên Kỳ Phong – “Anh đã giặt sạch nó sao?”
“Tại đêm qua cô chảy dài đầy trên vai áo tôi nên tôi phải giặt đồ tiện thể giặt nó luôn. Chỉ là lâu lâu muốn làm việc tốt thôi.”
Dứt lời anh chàng họ Lâm bước nhanh vào phòng đóng cửa lại. Lệ Chi không nói gì chỉ đưa mắt nhìn lại chiếc áo váy, trông nó sạch và thẳng thớm.
Sáng hôm đó, Lệ Chi cứ nghĩ mãi về việc Kỳ Phong tặng nó chiếc áo váy đắt tiền. Con bé cảm nhận ở anh một điều gì đó mơ hồ không rõ. Ngay cả bản thân mình, Lệ Chi cũng có cảm giác rất lạ.Thật là khó hiểu!
***
Buổi chiều, Lệ Chi sau khi đi làm thêm xong thì ghé qua công ty số 22. Lần này chẳng hiểu sao con bé leo cầu thang bộ mà không thấy mệt chỉ thấy hồi hộp nao nao thế nào ấy. Càng lên tầng cao, Lệ Chi càng lo lo, tim thì đập mạnh. Bình thường cô bé cận thị này khi sắp lên tầng mười thì mừng đến phát khóc nhưng lúc này đây nó lại sợ hãi. Những bậc thang cứ lùi lùi dần, lùi lùi dần xuống dưới sau mỗi bước chân. Tóm lại trong suốt thời gian lên tầng mười, tâm trạng Lệ Chi cứ ngổn ngang khó tả. Dường như con bé sợ phải gặp Kỳ Phong nên đôi chân cứ nặng dần.
Nói gì thì nói Lệ Chi vẫn phải lên tầng mười, đến phòng 120 vào trong đó gặp người mà mình không muốn gặp. Định cầm nấm đấm thì cửa phòng mở, con bé gặp ba cô gái học chung với mình bước ra. Vừa thấy mặt Lệ Chi thì cô tóc dài cười:
“Chào bồ, đêm qua bồ đáng nể thật! Tớ hâm mộ bồ lắm và muốn kết bạn ghê nhưng tiếc là chúng tớ phải rời khỏi Hội.”
“Tại sao?” – Lệ Chi ngạc nhiên, mắt tròn hẳn.
“Ba chúng tớ làm chung một công ty. Sáng nay cả bọn bị điều đi công tác xa, mấy tháng sau mới về thế nên chúng tớ xin thầy nghỉ tạm thời, khi nào trở về thì học tiếp!” – Cô tóc tém trình bày nguyên do.
“Bây giờ trong Hội chỉ còn mình bồ thôi, ráng học để trở thành người khác nhé. Nhưng cấm bồ ve vãn thầy tớ “xí” trước rồi!” – Cô bạn thân bỗng khóc rống lên – “Ôi phải xa thầy tớ buồn quá, tim tớ tan vỡ mất thôi!”
Thấy bạn quá xúc động nên cô tóc tém nhanh chóng đưa bạn đi. Cô tóc dài vẫy tay tạm biệt Lệ Chi. Con bé nói với theo:
“Này, này! Các cậu đừng đi mà…”
Thế nhưng bóng vả ba đã khuất. Họ rời Hội, thế là chỉ còn mình nó thôi ư? Chỉ nghĩ đến đó, tim Lệ Chi bắt đầu đập lung tung. Trước đây chưa có những cô này thì chỉ có một mình con bé thôi, bây giờ cũng vậy nhưng sao cứ thấy lo lo, nao nao lẫn hồi hộp nữa. Bỗng, giọng Kỳ Phong vọng từ bên trong ra:
“Diệp Lệ Chi, sao cô không vào?”
Con bé giật mình cứ như bị ai đó bắt quả tang đang làm việc xấu. Nó đáp nhanh:
“Tôi vào ngay!”
Lệ Chi bước vào phòng và đóng cửa. Cố bình tĩnh, nó quay lại tìm Kỳ Phong. Con bé thấy anh đứng bên cạnh bàn, xoay lưng. Lệ Chi rón rén bước đến. Kỳ lạ, càng đến gần tim nó càng đập mạnh, sao thế nhỉ? Con bé muốn tìm hiểu xem có phải là Lâm Kỳ Phong đã yếm bùa mình nên mới lo sợ như vậy không? Đột ngột, anh chàng họ Lâm xoay người qua, Lệ Chi bắt gặp đôi mắt xám kia thì chân dừng bước vì tim muốn nhảy vọt ra ngoài.
“Cô sao thế?” – Kỳ Phong thấy sự bất thường nơi cô gái.
“Không… không có gì…” – Lệ Chi nói nhanh như muốn giấu vẻ mặt bối rối của mình.
“Có lẽ cô cũng đã gặp ba cô kia. Thế là giờ đây trong Hội chỉ còn tôi và cô, chán thật!”
“Đúng vậy, tự nhiên lại bị điều đi công tác xa.” – Lệ Chi tự nhủ, bực bội.
“Thôi chúng ta nên vào bài học hôm nay. Phần trước cô đã học cách tự làm đẹp, cách ăn uống và đi đứng giống những cô gái thượng lưu. Tiếp theo cô sẽ học sang phần hẹn hò.”
“Học hẹn hò?” – Lệ Chi nhíu mày.
“Phần này mới quan trọng. Muốn hẹn hò cũng phải có những bước tiền hành vì đây không phải là hẹn hò thật. Nhưng có lẽ phần này học nhanh thôi, cô sẽ phải thực hành nhiều.”
“Xin lỗi nhưng tôi vẫn chưa rõ lắm!”
“Là thế này!” – Kỳ Phong khoanh tay, xoay người đối diện với cô gái – “Cô sẽ phải dụ một tên công tử nào đó khiến hắn hẹn hò với mình. Sau một thời gian khi hắn đã hoàn toàn “ngã” về phía cô thì… cô đá hắn!”
“Thế ư? Nhưng tôi biết dụ ai?”
“Thì vậy nên tôi sẽ dạy cô. Yên tâm học lí thuyết rất nhanh, phần còn lại cô phải thực hành. Có làm tốt hay không, quan trọng phụ thuộc vào bản thân cô.”
Kỳ Phong nhìn sâu vào đôi mắt của Lệ Chi dường như anh muốn cô gái phải nằm lòng từng câu từng chữ kia.
“Được tôi hiểu! Sau buổi tiệc đêm qua tôi càng quyết tâm trở thành con người khác. Tôi không muốn bị người ta gọi là “thủy chung khờ khạo” nữa.” – Lệ Chi nói nghe thật mạnh mẽ.
“Tốt! Thủy chung để làm gì chứ rồi mình cũng sẽ là người đau khổ!” – Giọng Kỳ Phong nghe thấp dần có vẻ đang buồn một chuyện gì đó vì đôi mắt xám kia đã nói hết những suy nghĩ trong đầu anh chàng này.
Lệ Chi nghiêng đầu, đôi mắt tròn của nó lăn dài trên sự ngạc nhiên.
“Nào đừng nhiều lời nữa vào bài học thôi. Tôi chỉ nói một lần cô phải chịu khó ghi nhớ. Bài học này chỉ cấn học hai ngày là đủ.”
Rồi Kỳ Phong bắt đầu “giảng bài”. Còn Lệ Chi chuẩn bị căng óc ra để tiếp thu. Đôi khi nó còn ghi ghi chép chép vào cuốn sổ tay nhỏ cứ như thể đây là bài học rất quan trọng trong cuộc đời cô sinh viên mười chín tuổi này.
Ba tiếng sau…
Kỳ Phong uống ngụm nước, cổ khô ran. Đấy là hậu quả sau ba tiếng đồng hồ giảng dạy say mê. Anh chàng tóc bạch kim đặt ly nước lên bàn rồi đưa mắt sang cô học trò chăm chỉ:
“Sao, nãy giờ cô đã nhớ hết chưa?”
“Vâng…” – Lệ Chi lau mồ hôi, thở – “Anh nói nhanh quá nhưng tôi cũng viết kịp.”
“Thế thì tốt, cô cứ về nghiền ngẫm đi. Hôm nay đến đây là xong. À sáng ngày mai cô khỏi đến Hội, mai tôi có chuyện nên giờ học sẽ dời vào buổi chiều.”
“Anh có chuyện gì vậy?” – Thấy Kỳ Phong nhìn “ghê rợn”, Lệ Chi ngó lơ nơi khác – “Ừm thôi vậy, tôi ghé siêu thị đây.”
Lệ Chi “lon ton” đi ra khỏi phòng.
Còn lại một mình, Kỳ Phong nhìn vào tờ lịch treo tường. Con số hai mươi tám hiện lên rõ rệt, là ngày hai mươi tám, tức ngày mai. Kỳ Phong buồn, một nỗi buồn đau đáu len lỏi trong con người anh.
***
Buổi sáng của ngày hôm sau, Lệ Chi chạy xe đạp dọc phố Hoa Đạo. Con bé hít thở bầu không khí trong lành của một buổi sáng an nhàn. Hôm nay được nghỉ học lại không phải đến Hội nên nó tranh thủ giải khoay cho bản thân. Tuy là vậy nhưng buổi trưa Lệ Chi phải ghé qua nhà Kỳ Phong để dọn dẹp và nấu bữa tối cho hai anh chàng nọ, vì chiều con bé đi làm thêm tối mới về. Đạp xe lanh quanh một lúc, Lệ Chi đến siêu thị mua đồ. Nó dạo chơi trong ấy một tiếng đồng hồ. Lát sau, con bé dắt xe đạp ra khỏi hầm giữ xe.
Chuẩn bị đạp xe về nhà Kỳ Phong thì bất chợt Lệ Chi kinh ngạc khi thấy Kỳ Phong bước ra khỏi tiệm hoa phía bên kia đường, trên tay còn cầm một bó huệ đỏ chưa nở. Lệ Chi bất động trong giây lát vì mãi nhìn theo bóng anh chàng họ Lâm. Chỉ đến khi bóng dáng đó khuất sau con đường ở phía xa thì cô nàng cận thị mới chợt tỉnh. Lệ Chi đạp xe về trong tình trạng lẫn thẫn. Đầu óc cứ suy nghĩ miên man nào là: Kỳ Phong mua hoa tặng ai? Chẳng lẽ anh ta có bạn gái, hôm nay đi hẹn nên mua hoa? Anh ta quen thật hay quen chơi? Hay là… Kỳ Phong có bạn trai?! Càng nghĩ con bé càng đi quá đà, chẳng hiểu sao lại có ý nghĩ như thế. Lệ Chi lắc đầu liên tục hòng xua đi vấn đề rối rắm đó, nhưng trong lòng vẫn còn bận tâm về điều này.
***
Lệ Chi mở túi lấy ra một bộ quần áo được ủi ngay thẳng đưa cho Hoàng Cường:
“Tôi trả áo, cám ơn việc lần trước.”
“Đừng khách sáo bạn bè cả thôi. Tôi nghĩ cô nên cảm ơn Kỳ Phong!”
Hai từ “Kỳ Phong” vang lên thế là những ý nghĩ “điên rồ” lúc nãy lại ùa về trong đầu Lệ Chi. Con bé vẫn còn thắc mắc chuyện vừa rồi. À, sẵn tiện có Hoàng Cường ở đây hay là hỏi thử xem. Nó nhủ thầm nhưng lại gạt bỏ vì không dưng hỏi như thế dễ bị hiểu lầm nhưng ý chí ấy lại xìu xuống, thật sự thì Lệ Chi rất, rất muốn biết. Mà sao nó lại quan tâm thế cơ chứ, Kỳ Phong mua hoa tặng ai cũng đâu liên quan đến nó chỉ là lòng thấy buồn khi nghĩ Kỳ Phong có bạn gái. Kỳ lạ quá, chưa bao giờ Lệ Chi thấy khó xử thế này.
“Cô có chuyện gì sao?” – Hoàng Cường thấy sắc mặt cô bạn có vẻ không tốt.
“Hả… à không có gì!”
Lệ Chi quay đi buồn thiu. Gương mặt con bé đột nhiên phệch xuống giống chiếc bánh bị ế. Rồi không hiểu sao ý chí thì bảo nên đi dọn dẹp nhà nhưng lòng thì hứng chí lạ lùng thế nên nó xoay lại, hét to:
“Này Hoàng Cường! Có phải Kỳ Phong có bạn gái không???”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.