Chương 58: Lo lắng
Lani An Diệp
10/01/2023
Ngồi nhìn lại những bức ảnh cùng nhau chụp, Diệu Đình luôn cười rạng rỡ, khuôn mặt cứ reo vui vì hạnh phúc mà anh cũng thấy ấm áp, hạnh phúc theo. Chắc phải nhanh chóng sắp xếp để làm đám cưới với cô thì anh mới tự tin cô hoàn toàn là của mình và đây không phải là một giấc mơ.
Cất điện thoại đi, anh quay sang điều phối vào thiết bị kết nối trên tai trước khi xe dừng lại trên cảng.
Toàn đội nhanh chóng vào vị trí, tản ra xung quanh những chiếc container hàng hóa.
- Sếp, đã tìm ra nơi chúng giao dịch.
- Di chuyển lại gần không để phát hiện. Diệt khẩu trong im lặng những lính gác bên ngoài.
Cả đội nhanh chóng làm việc khẩn trương, tiếp cận không một tiếng động. Những kẻ gác cửa chưa kịp nhìn thấy họ thì đã chìm vào giấc ngủ sớm dưới sự hoạt động nhanh như chớp của các đặc vụ. Trong đêm, bóng dáng họ nhanh như cắt, chỉ nhìn thấy sau lưng là ba chữ cái FBI.
Suốt đêm, người dân trên cảng giật mình hoảng sợ bởi tiếng súng ầm ĩ như sấm, tiếng còi xe cảnh sát thi nhau đến, bến cảng đông nghịt người và họ biết, cảnh sát lại giúp họ diệt trừ những tên tội phạm lớn. Trời tờ mờ sáng, cả những chiếc xe cứu thương xuất hiện, người ta đứng từ xa thầm cầu nguyện cho những cảnh sát mặc đồng phục nằm trên cáng cứu thương bình yên vô sự. Có cả những người đã bị che kín bởi túi đựng thi thể, cảnh sát thì vẫn đang làm nhiệm vụ. Họ còn phát hiện ra cả những container đưa người vượt biên bất hợp pháp. Tất cả đều được giải đi trong chốc lát.
Khi trời sáng hẳn thì không còn một bóng người, cảnh sát đã trả lại bình yên cho người dân trên cảng. Không ai bảo ai nhưng tâm trạng phấn chấn và không ngừng nói chuyện về cuộc truy kích diễn ra trong đêm. Họ còn thắp nến cầu nguyện cho những chiến sỹ cảnh sát đã hi sinh bằng tất cả niềm tin và tự hào.
????????????????????
Rời khỏi phòng mổ khi đã lần nữa đưa bệnh nhân trở về với cuộc sống, Diệu Đình đi về phòng với khuôn mặt phờ phạc, mệt mỏi. Một y tá mang vào cho cô đồ ăn khuya và một cốc sữa nóng. Nhìn lên đồng hồ là 4 giờ sáng, lúc này cô nhớ đến anh. Cầm điện thoại lên định hỏi thăm nhưng lại nhớ anh dặn khi đang làm nhiệm vụ thì đừng gọi hay nhắn tin. Công việc của hai người thật giống nhau, khi người này làm việc thì người kia dù nhớ phát điên cũng không được liên hệ. Cô cứ ngồi im, đọc đi đọc lại tin nhắn anh gửi trước khi làm nhiệm vụ rồi lại mở ảnh hai người ra ngắm. Lướt vào facebook, ba tấm ảnh hôm qua cô đăng gần như dậy sóng với lượt tương tác. Bạn bè ở Việt Nam thi nhau đòi cô mang anh về ra mắt, mấy đứa bạn thân thì bình luận trêu đùa " Đình, cậu bắt cóc được ở đâu một anh chàng Việt kiều đẹp trai như vậy?" - " Đình ơi, cho tớ gặp anh ấy ngoài đời đi."....
Đọc một lát nhưng không trả lời ai, cô tắt điện thoại ngồi ăn hết đồ được bệnh viện chuẩn bị cho bác sỹ sau mỗi ca mổ đêm.
Ngả người ra ghế, khẽ day day đôi mắt mệt mỏi, cô nhìn chằm chằm vào đồng hồ, nhìn nó nhích đi từng chút một với tâm trạng lo lắng, bất an, trong lòng cứ như bị kiến bò, muốn chợp mắt mà không thể nào ngủ nổi.
Diệu Đình không muốn ngồi im mà tâm trạng lại rối loạn như vậy nên đứng dậy, thay áo blouse trắng đi ra khỏi phòng, về phía các phòng bệnh. Chỉ có làm việc và tiếp xúc với bệnh nhân cô mới có thể chôn đi sự bất an trong lòng khi nghĩ về anh.
Trời vừa sáng, không khí ở bệnh viện tấp nập người ra vào, bản tin thời sự trong phòng bệnh được bật lên. Đang khám bệnh, nghe đến bản tin về pháp luật, cô dừng lại, ngẩng mặt lên hóng về vụ triệt phá đường dây buôn lậu vũ khí và buôn người có tổ chức vừa được FBI triệt phá thành công. Cô chỉ thấy thấp thoáng tội phạm bị còng tay giải đi, bóng lưng áo quân phục của FBI thoắt ẩn hiện mà không thấy anh. Bản tin kết thúc, cô lại nhanh chóng thăm khám cho bệnh nhân.
- Người yêu bác sỹ hôm qua có tham gia vụ này không ạ?
Nữ y tá đi cùng cô nhanh miệng hỏi thăm, Diệu Đình chỉ gật đầu không trả lời.
- Em khâm phục các anh ấy thật đấy. Bác sỹ có người yêu như vậy thích thật.
Bỏ mặc lời khen của đồng nghiệp, cô lại bước vào phòng bệnh khác. Nếu cứ nghe lảm nhảm tiếp thì cô đến bỏ việc mà chạy đến cục liên bang tìm anh thôi.
Bàn giao ca trực xong, nhìn điện thoại vẫn không thấy anh nhắn hay gọi điện nên lặng lẽ đi ra khỏi phòng. Cô tiến lại quầy lễ tân hỏi thăm:
- Đêm qua bệnh viện có tiếp nhận ca bệnh nào từ cảnh sát không?
- Dạ có ạ nhưng không có ca nào nguy hiểm ạ.
- Cảm ơn cô.
Ra khỏi bệnh viện, đứng giữa khuôn viên, Diệu Đình vươn vai nheo mắt hít thở không khí vào lồng ngực. Amanda vừa vào tới chạy lại mỉm cười:
- Cậu hết ca trực rồi à? Đặc vụ của cậu chưa đến đón sao?
- Anh ấy đang bận, mà đặc vụ Brian có thông tin gì với cậu về vụ đêm qua không?
- Đêm qua họ làm nhiệm vụ hả? Anh ấy không nói với tớ nhưng từ sáng giờ không thấy tin nhắn hay gọi điện gì cả.
Nhìn khuôn mặt lo lắng của Diệu Đình, Amanda vỗ vai:
- Họ sẽ không sao đâu mà, cậu về nghỉ đi. Nếu anh ấy liên lạc tớ sẽ gọi cho cậu.
Cất điện thoại đi, anh quay sang điều phối vào thiết bị kết nối trên tai trước khi xe dừng lại trên cảng.
Toàn đội nhanh chóng vào vị trí, tản ra xung quanh những chiếc container hàng hóa.
- Sếp, đã tìm ra nơi chúng giao dịch.
- Di chuyển lại gần không để phát hiện. Diệt khẩu trong im lặng những lính gác bên ngoài.
Cả đội nhanh chóng làm việc khẩn trương, tiếp cận không một tiếng động. Những kẻ gác cửa chưa kịp nhìn thấy họ thì đã chìm vào giấc ngủ sớm dưới sự hoạt động nhanh như chớp của các đặc vụ. Trong đêm, bóng dáng họ nhanh như cắt, chỉ nhìn thấy sau lưng là ba chữ cái FBI.
Suốt đêm, người dân trên cảng giật mình hoảng sợ bởi tiếng súng ầm ĩ như sấm, tiếng còi xe cảnh sát thi nhau đến, bến cảng đông nghịt người và họ biết, cảnh sát lại giúp họ diệt trừ những tên tội phạm lớn. Trời tờ mờ sáng, cả những chiếc xe cứu thương xuất hiện, người ta đứng từ xa thầm cầu nguyện cho những cảnh sát mặc đồng phục nằm trên cáng cứu thương bình yên vô sự. Có cả những người đã bị che kín bởi túi đựng thi thể, cảnh sát thì vẫn đang làm nhiệm vụ. Họ còn phát hiện ra cả những container đưa người vượt biên bất hợp pháp. Tất cả đều được giải đi trong chốc lát.
Khi trời sáng hẳn thì không còn một bóng người, cảnh sát đã trả lại bình yên cho người dân trên cảng. Không ai bảo ai nhưng tâm trạng phấn chấn và không ngừng nói chuyện về cuộc truy kích diễn ra trong đêm. Họ còn thắp nến cầu nguyện cho những chiến sỹ cảnh sát đã hi sinh bằng tất cả niềm tin và tự hào.
????????????????????
Rời khỏi phòng mổ khi đã lần nữa đưa bệnh nhân trở về với cuộc sống, Diệu Đình đi về phòng với khuôn mặt phờ phạc, mệt mỏi. Một y tá mang vào cho cô đồ ăn khuya và một cốc sữa nóng. Nhìn lên đồng hồ là 4 giờ sáng, lúc này cô nhớ đến anh. Cầm điện thoại lên định hỏi thăm nhưng lại nhớ anh dặn khi đang làm nhiệm vụ thì đừng gọi hay nhắn tin. Công việc của hai người thật giống nhau, khi người này làm việc thì người kia dù nhớ phát điên cũng không được liên hệ. Cô cứ ngồi im, đọc đi đọc lại tin nhắn anh gửi trước khi làm nhiệm vụ rồi lại mở ảnh hai người ra ngắm. Lướt vào facebook, ba tấm ảnh hôm qua cô đăng gần như dậy sóng với lượt tương tác. Bạn bè ở Việt Nam thi nhau đòi cô mang anh về ra mắt, mấy đứa bạn thân thì bình luận trêu đùa " Đình, cậu bắt cóc được ở đâu một anh chàng Việt kiều đẹp trai như vậy?" - " Đình ơi, cho tớ gặp anh ấy ngoài đời đi."....
Đọc một lát nhưng không trả lời ai, cô tắt điện thoại ngồi ăn hết đồ được bệnh viện chuẩn bị cho bác sỹ sau mỗi ca mổ đêm.
Ngả người ra ghế, khẽ day day đôi mắt mệt mỏi, cô nhìn chằm chằm vào đồng hồ, nhìn nó nhích đi từng chút một với tâm trạng lo lắng, bất an, trong lòng cứ như bị kiến bò, muốn chợp mắt mà không thể nào ngủ nổi.
Diệu Đình không muốn ngồi im mà tâm trạng lại rối loạn như vậy nên đứng dậy, thay áo blouse trắng đi ra khỏi phòng, về phía các phòng bệnh. Chỉ có làm việc và tiếp xúc với bệnh nhân cô mới có thể chôn đi sự bất an trong lòng khi nghĩ về anh.
Trời vừa sáng, không khí ở bệnh viện tấp nập người ra vào, bản tin thời sự trong phòng bệnh được bật lên. Đang khám bệnh, nghe đến bản tin về pháp luật, cô dừng lại, ngẩng mặt lên hóng về vụ triệt phá đường dây buôn lậu vũ khí và buôn người có tổ chức vừa được FBI triệt phá thành công. Cô chỉ thấy thấp thoáng tội phạm bị còng tay giải đi, bóng lưng áo quân phục của FBI thoắt ẩn hiện mà không thấy anh. Bản tin kết thúc, cô lại nhanh chóng thăm khám cho bệnh nhân.
- Người yêu bác sỹ hôm qua có tham gia vụ này không ạ?
Nữ y tá đi cùng cô nhanh miệng hỏi thăm, Diệu Đình chỉ gật đầu không trả lời.
- Em khâm phục các anh ấy thật đấy. Bác sỹ có người yêu như vậy thích thật.
Bỏ mặc lời khen của đồng nghiệp, cô lại bước vào phòng bệnh khác. Nếu cứ nghe lảm nhảm tiếp thì cô đến bỏ việc mà chạy đến cục liên bang tìm anh thôi.
Bàn giao ca trực xong, nhìn điện thoại vẫn không thấy anh nhắn hay gọi điện nên lặng lẽ đi ra khỏi phòng. Cô tiến lại quầy lễ tân hỏi thăm:
- Đêm qua bệnh viện có tiếp nhận ca bệnh nào từ cảnh sát không?
- Dạ có ạ nhưng không có ca nào nguy hiểm ạ.
- Cảm ơn cô.
Ra khỏi bệnh viện, đứng giữa khuôn viên, Diệu Đình vươn vai nheo mắt hít thở không khí vào lồng ngực. Amanda vừa vào tới chạy lại mỉm cười:
- Cậu hết ca trực rồi à? Đặc vụ của cậu chưa đến đón sao?
- Anh ấy đang bận, mà đặc vụ Brian có thông tin gì với cậu về vụ đêm qua không?
- Đêm qua họ làm nhiệm vụ hả? Anh ấy không nói với tớ nhưng từ sáng giờ không thấy tin nhắn hay gọi điện gì cả.
Nhìn khuôn mặt lo lắng của Diệu Đình, Amanda vỗ vai:
- Họ sẽ không sao đâu mà, cậu về nghỉ đi. Nếu anh ấy liên lạc tớ sẽ gọi cho cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.