Chương 63:
Lục Manh Tinh
09/07/2021
Cuối cùng, Lâm Thanh Nhạc cũng thoát khỏi sự "quấy rầy" dính chặt của người nào đó, đứng dậy rời khỏi giường.
Sau khi từ giường ra khỏi phòng, Hứa Đinh Bạch cũng xem như khôi phục trở lại bình thường, đã thay âu phục. Vừa rồi còn ở mép giường ôm cô thật chặt không muốn buông tay, bắp đùi thì kẹp cứng ngắc lại.
“Anh không cần đến công ty sớm như vậy cũng được mà?” Trên xe, Lâm Thanh Nhạc hỏi.
Hứa Đinh Bạch đáp: "Đi cùng em."
Jason còn đang lái xe ở phía trước, Lâm Thanh Nhạc nhẹ nhàng trừng mắt nhìn anh ra hiệu chú ý lời nói: "Em cũng không phải không biết đường mà."
Hứa Đinh Bạch mỉm cười: "Ừ, em biết, nhưng có lẽ anh vẫn sợ em bị lạc mất."
Lâm Thanh Nhạc: "…"
Xe chạy đến công ty, sau khi Lâm Thanh Nhạc xuống xe, Hứa Đinh Bạch cũng đi theo.
Bây giờ là giờ làm việc, khi cả hai bước vào sảnh công ty, rất nhiều người đã ở đó. Dưới ánh mắt vô tình hay cố ý soi mói của những người bên cạnh, hai người bọn họ đứng trước cửa chờ thang máy.
“Anh đứng ở đây làm gì vậy?” Lâm Thanh Nhạc thấp giọng hỏi, anh có thể đi thang máy chuyên dụng ở bên kia mà.
"Em qua bên kia đi với anh nhé?"
"Không đi."
"Ừ, vậy cứ thế này đi."
"…"
Thang máy đến, Hứa Đinh Bạch bước vào, Lâm Thanh Nhạc không còn cách nào khác, bất đắc dĩ bắt buộc mình phải bình tĩnh đi vào theo.
Cửa đóng lại, thang máy bắt đầu đi lên cao.
“Em phải đi ăn sáng.” Lâm Thanh Nhạc nói.
Hứa Đinh Bạch: "Ừ, anh cũng đi."
Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn anh, hỏi: "Không phải anh ăn trong phòng làm việc sao?"
Hứa Đinh Bạch lại nói: "Em đi chung sao?"
Lâm Thanh Nhạc: "... Phiền phức, em không đi."
Hứa Đinh Bạch: "Vậy thì chúng ta cùng nhau đến nhà ăn đi."
"…Ừ."
Có rất nhiều người trong thang máy, nhưng lúc này lại rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của hai người bọn họ vang lên. Bởi vì xung quanh nghe thấy quá rõ ràng, nên sau khi nói xong hai câu này, Lâm Thanh Nhạc không muốn nói gì nữa.
Đinh!
Đến tầng có nhà ăn, cô nhanh chóng bước đến, nói: "Anh tìm chỗ ngồi đi, muốn ăn cái gì em lấy giúp anh."
Hứa Đinh Bạch chậm rãi đi theo sau lưng cô, nói: "Nhiều như vậy em cầm không được đâu, em tìm chỗ ngồi đi, để anh đi cho."
"Bữa sáng thì nặng nề gì chứ."
Hứa Đinh Bạch đưa tay lên xoa sau đầu cô: "Được rồi, nhanh tìm chỗ ngồi đi."
“Được rồi… Vậy em muốn một cốc sữa đậu nành, một túi bánh bao sữa vàng và một quả trứng luộc.” Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn các món ăn sáng trong tủ thủy tinh, lại nói: “À… món cơm nếp kia trông cũng không tệ... mà thôi đi, nhiều quá, đừng lấy cơm nếp cho em, cứ chọn những món vừa rồi em nói là được rồi."
Hứa Đinh Bạch: "Được, anh biết rồi."
Hứa Đinh Bạch đi lấy đồ ăn sáng, Lâm Thanh Nhạc đi quanh một vòng, tìm một vị trí để ngồi xuống, vừa đợi Hứa Đinh Bạch vừa lướt Weibo.
“Thanh Nhạc, cô đến rồi à, sớm vậy.” Tiền Tiểu Tịnh và Quý Siêu Siêu đang mang đồ ăn sáng đi tìm chỗ thì thấy Lâm Thanh Nhạc, tự nhiên đặt thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống.
"Hả? Bữa sáng của cô đâu? Ăn gì vậy?" Quý Siêu Siêu nhìn thấy trước mặt cô trống không thì hỏi.
"Còn chưa có."
"Hả? Ai lấy cho cô vậy?"
Quý Siêu Siêu vừa dứt lời, thì bỗng thấy trên bàn xuất hiện một khay đựng thức ăn. Cô ấy hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn lên thì thấy sếp của mình đang bình thản ngồi xuống.
Quý Siêu Siêu: "…"
Tiền Tiểu Tịnh: "..."
Hai người bọn họ đồng loạt cứng đờ, mặc dù biết rằng hai người trước mặt đang hẹn hò, nhưng khi thật sự thấy họ bên nhau vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
“Hứa, Hứa tổng, chào buổi sáng.” Quý Siêu Siêu rất nhanh đã lấy lại tinh thần, vội vàng nói.
Tiền Tiểu Tịnh cũng nhanh chóng tiếp lời: "Chào buổi sáng, Hứa tổng!"
Hứa Đinh Bạch đem từng món điểm tâm đặt trước mặt Lâm Thanh Nhạc, gật đầu với hai người kia.
Tiền Tiểu Tịnh và Quý Siêu Siêu nhìn nhau, chết rồi... Họ không biết người ăn sáng cùng Lâm Thanh Nhạc lại là ông chủ! Đi bây giờ còn kịp không!
“À, đây là đồng nghiệp của em, Quý Siêu Siêu, còn đây là Tiền Tiểu Tĩnh của bộ phận nhân sự.” Công ty có rất nhiều người, Lâm Thanh Nhạc sợ Hứa Đinh Bạch không biết rõ nên mở lời giới thiệu trước.
Hứa Đinh Bạch đúng thật là không biết, đợi cô nói xong, nhìn hai người đối diện nói: "Xin chào."
“Chào Hứa tổng!” Quý Siêu Siêu và Tiền Tiểu Tĩnh ngay lập tức trở nên căng thẳng, bữa sáng cũng không dám đụng vào.
Lâm Thanh Nhạc cắn một miếng bánh bao, nhìn hai người bọn họ, hỏi: "Các cô bất động làm gì vậy, ăn sáng đi chứ?"
"Hả? Được được!" Hai người vội vàng cúi đầu xuống.
Bát đũa va chạm nhẹ, Quý Siêu Siêu và Tiền Tiểu Tĩnh im như thóc.
“A!” Lâm Thanh Nhạc uống một ngụm sữa đậu nành, đột nhiên lại buông xuống.
Hứa Đinh Bạch buông đũa, vội vàng hỏi: "Bị nóng sao?"
Lâm Thanh Nhạc che miệng lại, đáp: "Ừm, sữa đậu nành hôm nay nóng quá."
Hứa Đinh Bạch: "Vừa mới làm xong, vậy em uống nước trái cây của anh trước đi."
Hứa Đinh Bạch đem ly nước mình vừa uống vài ngụm sang cho cô, Lâm Thanh Nhạc vội nhận lấy nhấp một ngụm, hít hà... thật thoải mái.
Đặt ly nước trái cây xuống, Lâm Thanh Nhạc thấy Hứa Đinh Bạch đẩy cơm nếp đến trước mặt cô, hỏi: "Hả? Sao anh lấy món này nữa vậy, không phải em vừa nói em không ăn được nhiều như vậy nên đừng lấy sao."
Hứa Đinh Bạch: "Không phải em thích ăn sao, ăn vài miếng đi, em không ăn hết thì cứ để anh."
Hai mắt Lâm Thanh Nhạc sáng lên: "Có thể chứ? Được rồi!"
Bữa sáng của công ty rất ngon, lần nào cô cũng phải chọn rất lâu mới được, lấy nhiều quá thì lại sợ mình không ăn hết. Như bây giờ rất tốt, có thể ăn một chút cho đỡ thèm.
Sau bữa sáng, Lâm Thanh Nhạc đã ăn được những món mình thích, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Mà Hứa Đinh Bạch sau khi thấy cô không còn ăn cơm nếp nữa, liền mang đĩa vừa nãy cô chưa ăn hết sang rồi tiếp tục ăn.
“Hạ Đàm có việc cần tìm, anh đến phòng làm việc trước nhé.” Sau khi ăn xong, Hứa Đinh Bạch nói.
Lâm Thanh Nhạc: "Được được, vậy anh đi trước đi."
“Được.” Hứa Đinh Bạch đứng dậy, tay cũng tự nhiên duỗi đến véo má cô, không chút che giấu nào, nói: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi.”
"Không được đâu, em có việc bận rồi."
Hứa Đinh Bạch hơi nhướng mày, hỏi tiếp: "Vậy buổi tối nhé?"
"Ừ… Được."
“Lúc đó anh đến đón em.” Hứa Đinh Bạch mỉm cười rồi rời đi.
Lâm Thanh Nhạc uống sạch ngụm sữa đậu nành cuối cùng, nhìn hai người đối diện nói: "Ăn xong rồi sao? Đi chứ?"
Hứa Đinh Bạch không có ở đây, Quý Siêu Siêu và Tiền Tiểu Tĩnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiền Tiểu Tĩnh: "Chao ôi hù chết tôi hù chết tôi rồi, đây là lần đầu tiên tôi cùng ăn với lãnh đạo đấy!"
"Tôi cũng rất choáng váng đây..." Hai mắt Quý Siêu Siêu sáng rực lên, nói: "Nhưng mà Thanh Nhạc này, thật đúng là sống lâu mới thấy! Hóa ra chuyện yêu đương lại là như thế này!"
"Thế nào..."
Quý Siêu Siêu: "Ôi ôi ôi vô cùng ấm áp, hơn nữa nụ cười vừa rồi thật sự dịu dàng mà!"
Tiền Tiểu Tĩnh: "Đúng vậy, hoàn toàn khác so với khi đụng phải trên đường. Thanh Nhạc, vẫn là cô trâu bò."
Quý Siêu Siêu: "Ai da, không biết khi nào thì chân mệnh thiên tử của tôi mới xuất hiện nhỉ.”
Tiền Tiểu Tĩnh: "Bớt mơ mộng đi, muốn như vậy thì phải được vun đắp từ nhỏ, giống như Thanh Nhạc của chúng ta vậy."
Lâm Thanh Nhạc nghẹn lại, vun đắp gì chứ ...
Khi còn nhỏ anh cũng không phải hoàn toàn giống vậy đâu.
Hung dữ muốn chết.
Quý Siêu Siêu: "Nhưng người như Hứa tổng nếu có được chắc cũng rất khó giữ lắm, xung quanh anh ấy từ khi còn nhỏ cho đến lớn nhất định toàn những người xuất sắc thôi, loại tôm tép như tôi không thể nào làm anh ấy chú ý đến được đâu!"
Tiền Tiểu Tĩnh: "Đúng vậy."
Nghe hai người bọn họ vui vẻ nói chuyện, Lâm Thanh Nhạc cũng nhớ đến Hứa Đinh Bạch ngày trước.
Chắc các cô ấy sẽ không nghĩ đến, khi đó ở bên cạnh Hứa Đinh Bạch thật ra lại không có một bóng người nào cả...
Cũng không đúng, nghiêm túc mà nói thì vẫn có một người, chẳng hạn như cô gái tên Yên Đới Dung kia.
Chuyện trước đây liên quan đến Yên Đới Dung này cũng rất lâu rồi. Mặc dù thỉnh thoảng Lâm Thanh Nhạc cũng sẽ nhớ đến cô ta, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể gặp lại cả.
Cho nên, ngày hôm sau, đột nhiên tình cờ gặp phải Yên Đới Dung trong công ty làm cô hết sức kinh ngạc.
Ngày hôm đó, Lâm Thanh Nhạc đến nghỉ giờ giải lao buổi trưa ở khu pha cà phê, lúc cô đang đi về phía cửa sổ thì nhìn thấy Yên Đới Dung đang đứng ở đó.
Giống như Úc Gia Hữu vậy, cô cũng không phải là người dễ quên dáng vẻ của người khác. Cho nên lúc vừa nhìn thấy cô ta, Lâm Thanh Nhạc liền nhớ ra.
Một người đứng một người ngồi, cả hai đột nhiên chạm mặt nhau, nhất thời cũng không biết nói gì.
“Lâm Thanh Nhạc.” Cuối cùng, Yên Đới Dung là người lên tiếng trước, cô ta nhìn thấy cô ở đây không có nhiều ngạc nhiên lắm.
Lâm Thanh Nhạc: "Thật là trùng hợp, sao cô lại ở chỗ này?"
Yên Đới Dung nói: "Đúng thật là trùng hợp, tuy nhiên tôi cũng biết cô đang làm việc ở công ty này. Hôm nay tôi tới để đại diện cho công ty bàn về chuyện hợp tác. Đồng nghiệp của tôi vẫn đang ở trên lầu, tôi đợi anh ấy ở đây."
Lâm Thanh Nhạc: "Vậy, sao cô biết tôi đang trong công ty này?"
"Có gì lạ đâu, tôi cũng biết Hứa Đinh Bạch ở đây mà." Yên Đới Dung nhấp một ngụm cà phê, ra hiệu cho cô ngồi chỗ đối diện, nói: "Ngồi một lát chứ?"
Lâm Thanh Nhạc không từ chối, ngồi xuống trước mặt cô ta.
"Cô đang làm trong công ty nào?"
Yên Đới Dung đưa danh thiếp cho cô, Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn, cô biết công ty này, một công ty mới trong ngành vật liệu. Nhưng điều mà cô không ngờ là Yên Đới Dung lại tự mình đến một công ty khác thay vì ở lại công ty gia đình mình.
Yên Đới Dung: "Hứa Đinh Bạch đâu, hôm nay không có ở đây?"
Lâm Thanh Nhạc nhìn cô ta, đáp: "Chắc ở trong phòng làm việc."
“Ồ.” Yên Đới Dung gật đầu, nói: “Cái đó, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, cô đừng tưởng tôi có ý gì với anh ấy đấy.”
Lâm Thanh Nhạc hơi sửng sốt, cười cười: "Tôi không nghĩ như vậy đâu."
Yên Đới Dung cũng cười theo, nói: "Nhưng nếu cô nghĩ vậy cũng không có gì lạ, dù sao hình như trước đây tôi cũng từng phát điên với cô rồi. À mà không đúng... xem ra vẫn không thể sánh bằng cô, tôi cũng không thể giống cô, ngu ngốc chờ đợi nhiều năm như vậy được. "
Lâm Thanh Nhạc nhấp một ngụm cà phê: "Chuyện này cũng không có gì hay để so sánh… Tuy chờ nhiều năm như vậy, nhưng cũng rất đáng mà, phải không?"
Vẻ mặt Yên Đới Dung trở nên hơi cứng đờ, ngay sau đó khẽ cười, đáp: "Đúng vậy, cũng rất đáng, nhưng đối với cô thì coi như đáng giá, dù sao anh ấy cũng thích cô, nhưng với người khác mà nói thì không chắc vậy."
Lâm Thanh Nhạc cũng không đáp lời, chỉ thuận miệng hỏi: "Bây giờ cô sống tốt chứ?"
"Cũng không tệ lắm." Yên Đới Dung sờ bụng, nói: "Đứa nhỏ đã ba tháng rồi."
Lâm Thanh Nhạc ngẩn người, chuyện này thật sự không ngờ đến, cô nhìn về phía cái bụng trông rất bằng phẳng của cô ta: "Cô đã kết hôn rồi?"
"Đúng vậy, vào năm ngoái. Cuối năm không phải lớp cô có tổ chức họp lớp sao, tôi cũng nghe anh họ kể mới biết về tình hình hiện tại của cô và Hứa Đinh Bạch."
"Hóa ra là như vậy."
...
Thời gian có thể mang đi rất nhiều thứ, sau một thời gian dài gặp lại, rất nhiều chuyện lúc nhỏ đã không còn nhớ cặn kẽ nữa, đối với những người đã từng đáng ghét cũng không còn sót lại ác cảm nào nữa, chỉ còn lại cảm giác bình yên.
Ong ong.
Tiếng di động rung lên.
Lâm Thanh Nhạc nhìn qua tin nhắn, là Hứa Đinh Bạch hỏi cô đang ở đâu.
Cô trả lời: [Ở khu nghỉ ngơi.]
Hứa Đinh Bạch: [Đến đây ăn cơm.]
Lâm Thanh Nhạc: [Có chút việc, anh ăn trước đi.]
Trả lời xong, cô đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Yên Đới Dung đang nói chuyện, cô phát hiện ra sau khi lớn lên hình như Yên Đới Dung có thể nói nhiều hơn hẳn, nói về việc mang thai, nói về dự án hợp tác giữa hai công ty, cũng nói về chứng rối loạn tâm thần của mình trước đây nữa.
Lâm Thanh Nhạc không ngờ rằng cô ta sẽ đột nhiên nói chuyện phiếm với mình, nhưng dáng vẻ hăng hái của Yên Đới Dung, cô cũng lịch sự ngồi nghe, không rời đi.
“Lâm Thanh Nhạc.” Một lúc sau, đột nhiên có người gọi cô.
Lâm Thanh Nhạc nhìn sang, lúc này mới phát hiện Hứa Đinh Bạch đã đi xuống, hỏi: "Sao anh lại tới đây, không phải em kêu anh ăn cơm trước rồi sao?"
Hứa Đinh Bạch đi tới, nói: "Anh đến xem thử buổi trưa em ở chỗ này làm gì mà chưa chịu ăn cơm."
"Em cũng không có việc gì, chỉ là gặp được người quen..."
“Hứa Đinh Bạch, đã lâu không gặp.” Yên Đới Dung nói.
Sau khi Hứa Đinh Bạch đến gần, cũng nhìn thấy người mà cô gọi là người quen, trên mặt anh cũng không có biến động gì, nhìn về phía Yên Đới Dung gật đầu nhẹ, nói: "Xin chào."
Yên Đới Dung chống cằm, cảm thấy vừa buồn cười vừa châm chọc nhìn anh, hỏi: "Hả? Cậu không quên tôi là ai chứ?"
Hứa Đinh Bạch mặt không cảm xúc, nói: "Không đâu, đã lâu không gặp."
Ánh mắt Yên Đới Dung có hơi kiềm chế.
“Được rồi đi ăn cơm thôi.” Lâm Thanh Nhạc thấy cảnh tượng này có chút xấu hổ, liền đứng dậy nói với Yên Đới Dung: “Vậy tôi đi trước.”
Yên Đới Dung gật đầu.
Lâm Thanh Nhạc đứng dậy, đi về phía Hứa Đinh Bạch, đột nhiên nghe thấy Yên Đới Dung nói sau lưng: "Lâm Thanh Nhạc, khi nào cô muốn chia tay với Hứa Đinh Bạch thì nói với tôi một tiếng."
Lâm Thanh Nhạc kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô ta.
Yên Đới Dung liếc nhìn Hứa Đinh Bạch, cố ý nói: "Đến lúc đó tôi sẽ nói với anh họ mình, trong lòng anh ấy vẫn luôn có cô, nếu biết cô còn độc thân, anh ấy sẽ rất vui."
Lâm Thanh Nhạc: "Ồ... chắc là không đâu."
Yên Đới Dung khẽ hừ một tiếng, trong mắt hiện lên sự khiêu khích cực kỳ rõ ràng với Hứa Đinh Bạch, nói: "Ai biết được, dù sao tôi cũng đưa danh thiếp cho cô rồi, có cơ hội liên lạc sau."
Lâm Thanh Nhạc nhìn sắc mặt Hứa Đinh Bạch đang tối sầm lại, vội kéo anh đi, nói: "Gặp lại sau."
Hai người rời đi, tầm mắt của Yên Đới Dung từ sau lưng họ thu hồi lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu cảm trên mặt cũng nhạt dần.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp lại Hứa Đinh Bạch sau nhiều năm như vậy...
Yên Đới Dung cười tự giễu.
Đã lâu như vậy nhưng khi nhìn thấy người này, trong lòng mơ hồ vẫn còn chút cảm giác không cam lòng.
Sớm biết như vậy, hôm nay đã không đến.
——
Lâm Thanh Nhạc kéo Hứa Đinh Bạch đi tới thang máy, cô nhìn kĩ sắc mặt của anh, nói: "Cô ta nói đùa thôi, chắc anh cũng có thể nghe ra mà."
Hứa Đinh Bạch: "Cô ta có đùa hay không thì anh không rõ, nhưng đúng thật là Úc Gia Hữu có ý với em."
Lâm Thanh Nhạc: "Không phải... làm gì có. Hơn nữa cho dù là có thì từ trước đến nay bọn em cũng chưa bao giờ liên lạc! Thật đấy!"
Thấy anh không nói lời nào, Lâm Thanh Nhạc vội vàng nói: "Em thề, em thề mà, em chỉ thích anh thôi."
Hứa Đinh Bạch nghiêng đầu nhìn cô một lúc, khóe miệng hơi nhếch lên: "Thề thốt nhanh đấy, coi như em cũng thành thật."
“Đương nhiên rồi.” Lâm Thanh Nhạc nói: “Nhưng anh thấy có trùng hợp không, công ty của Yên Đới Dung có hợp tác với công ty của chúng ta đấy, hôm nay, cô ta cùng đồng nghiệp đại diện công ty của họ đến đây.”
"Ồ."
"Anh không ngạc nhiên sao? Đã rất lâu rồi không gặp, chợt nhìn thấy vẫn có chút cảm xúc nhỉ."
"Không có."
Lâm Thanh Niên liếc anh nói: "Thái độ của anh vừa rồi không tốt lắm, trong lòng anh vẫn không thích cô ta sao."
Lâm Thanh Nhạc cảm thấy mình có thể hiểu được, dù sao trước đây Yên Đới Dũng cũng mang đến rất nhiều phiền phức và tổn thương cho Hứa Đinh Bạch.
Hứa Đinh Bạch nhàn nhạt nói: "Tại sao phải thích, ban đầu người tung tin đồn hại em bị mọi người chỉ trích ở trường chính là cô ta."
Lâm Thanh Nhạc hơi sửng sốt, nói nửa ngày, vừa rồi thái độ của anh không phải vì chính bản thân mình, mà là vì cô sao?
"Ấy... anh còn nhớ chuyện này sao."
Hứa Đinh Bạch đáp: "Chuyện của em sao anh có thể không nhớ?"
“Chuyện đó cũng trôi qua rất lâu rồi.” Trong lòng Lâm Thanh Nhạc ấm áp, nói đùa: “Hứa tổng à, không nghĩ tới anh vì em mà bụng dạ lại nhỏ nhen như vậy.”
Thang máy đến, Hứa Đinh Bạch dắt cô vào, nói: "Ừ, đối với chuyện của em, anh chính là so đo từng tí như vậy đấy."
Sau khi từ giường ra khỏi phòng, Hứa Đinh Bạch cũng xem như khôi phục trở lại bình thường, đã thay âu phục. Vừa rồi còn ở mép giường ôm cô thật chặt không muốn buông tay, bắp đùi thì kẹp cứng ngắc lại.
“Anh không cần đến công ty sớm như vậy cũng được mà?” Trên xe, Lâm Thanh Nhạc hỏi.
Hứa Đinh Bạch đáp: "Đi cùng em."
Jason còn đang lái xe ở phía trước, Lâm Thanh Nhạc nhẹ nhàng trừng mắt nhìn anh ra hiệu chú ý lời nói: "Em cũng không phải không biết đường mà."
Hứa Đinh Bạch mỉm cười: "Ừ, em biết, nhưng có lẽ anh vẫn sợ em bị lạc mất."
Lâm Thanh Nhạc: "…"
Xe chạy đến công ty, sau khi Lâm Thanh Nhạc xuống xe, Hứa Đinh Bạch cũng đi theo.
Bây giờ là giờ làm việc, khi cả hai bước vào sảnh công ty, rất nhiều người đã ở đó. Dưới ánh mắt vô tình hay cố ý soi mói của những người bên cạnh, hai người bọn họ đứng trước cửa chờ thang máy.
“Anh đứng ở đây làm gì vậy?” Lâm Thanh Nhạc thấp giọng hỏi, anh có thể đi thang máy chuyên dụng ở bên kia mà.
"Em qua bên kia đi với anh nhé?"
"Không đi."
"Ừ, vậy cứ thế này đi."
"…"
Thang máy đến, Hứa Đinh Bạch bước vào, Lâm Thanh Nhạc không còn cách nào khác, bất đắc dĩ bắt buộc mình phải bình tĩnh đi vào theo.
Cửa đóng lại, thang máy bắt đầu đi lên cao.
“Em phải đi ăn sáng.” Lâm Thanh Nhạc nói.
Hứa Đinh Bạch: "Ừ, anh cũng đi."
Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn anh, hỏi: "Không phải anh ăn trong phòng làm việc sao?"
Hứa Đinh Bạch lại nói: "Em đi chung sao?"
Lâm Thanh Nhạc: "... Phiền phức, em không đi."
Hứa Đinh Bạch: "Vậy thì chúng ta cùng nhau đến nhà ăn đi."
"…Ừ."
Có rất nhiều người trong thang máy, nhưng lúc này lại rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của hai người bọn họ vang lên. Bởi vì xung quanh nghe thấy quá rõ ràng, nên sau khi nói xong hai câu này, Lâm Thanh Nhạc không muốn nói gì nữa.
Đinh!
Đến tầng có nhà ăn, cô nhanh chóng bước đến, nói: "Anh tìm chỗ ngồi đi, muốn ăn cái gì em lấy giúp anh."
Hứa Đinh Bạch chậm rãi đi theo sau lưng cô, nói: "Nhiều như vậy em cầm không được đâu, em tìm chỗ ngồi đi, để anh đi cho."
"Bữa sáng thì nặng nề gì chứ."
Hứa Đinh Bạch đưa tay lên xoa sau đầu cô: "Được rồi, nhanh tìm chỗ ngồi đi."
“Được rồi… Vậy em muốn một cốc sữa đậu nành, một túi bánh bao sữa vàng và một quả trứng luộc.” Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn các món ăn sáng trong tủ thủy tinh, lại nói: “À… món cơm nếp kia trông cũng không tệ... mà thôi đi, nhiều quá, đừng lấy cơm nếp cho em, cứ chọn những món vừa rồi em nói là được rồi."
Hứa Đinh Bạch: "Được, anh biết rồi."
Hứa Đinh Bạch đi lấy đồ ăn sáng, Lâm Thanh Nhạc đi quanh một vòng, tìm một vị trí để ngồi xuống, vừa đợi Hứa Đinh Bạch vừa lướt Weibo.
“Thanh Nhạc, cô đến rồi à, sớm vậy.” Tiền Tiểu Tịnh và Quý Siêu Siêu đang mang đồ ăn sáng đi tìm chỗ thì thấy Lâm Thanh Nhạc, tự nhiên đặt thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống.
"Hả? Bữa sáng của cô đâu? Ăn gì vậy?" Quý Siêu Siêu nhìn thấy trước mặt cô trống không thì hỏi.
"Còn chưa có."
"Hả? Ai lấy cho cô vậy?"
Quý Siêu Siêu vừa dứt lời, thì bỗng thấy trên bàn xuất hiện một khay đựng thức ăn. Cô ấy hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn lên thì thấy sếp của mình đang bình thản ngồi xuống.
Quý Siêu Siêu: "…"
Tiền Tiểu Tịnh: "..."
Hai người bọn họ đồng loạt cứng đờ, mặc dù biết rằng hai người trước mặt đang hẹn hò, nhưng khi thật sự thấy họ bên nhau vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
“Hứa, Hứa tổng, chào buổi sáng.” Quý Siêu Siêu rất nhanh đã lấy lại tinh thần, vội vàng nói.
Tiền Tiểu Tịnh cũng nhanh chóng tiếp lời: "Chào buổi sáng, Hứa tổng!"
Hứa Đinh Bạch đem từng món điểm tâm đặt trước mặt Lâm Thanh Nhạc, gật đầu với hai người kia.
Tiền Tiểu Tịnh và Quý Siêu Siêu nhìn nhau, chết rồi... Họ không biết người ăn sáng cùng Lâm Thanh Nhạc lại là ông chủ! Đi bây giờ còn kịp không!
“À, đây là đồng nghiệp của em, Quý Siêu Siêu, còn đây là Tiền Tiểu Tĩnh của bộ phận nhân sự.” Công ty có rất nhiều người, Lâm Thanh Nhạc sợ Hứa Đinh Bạch không biết rõ nên mở lời giới thiệu trước.
Hứa Đinh Bạch đúng thật là không biết, đợi cô nói xong, nhìn hai người đối diện nói: "Xin chào."
“Chào Hứa tổng!” Quý Siêu Siêu và Tiền Tiểu Tĩnh ngay lập tức trở nên căng thẳng, bữa sáng cũng không dám đụng vào.
Lâm Thanh Nhạc cắn một miếng bánh bao, nhìn hai người bọn họ, hỏi: "Các cô bất động làm gì vậy, ăn sáng đi chứ?"
"Hả? Được được!" Hai người vội vàng cúi đầu xuống.
Bát đũa va chạm nhẹ, Quý Siêu Siêu và Tiền Tiểu Tĩnh im như thóc.
“A!” Lâm Thanh Nhạc uống một ngụm sữa đậu nành, đột nhiên lại buông xuống.
Hứa Đinh Bạch buông đũa, vội vàng hỏi: "Bị nóng sao?"
Lâm Thanh Nhạc che miệng lại, đáp: "Ừm, sữa đậu nành hôm nay nóng quá."
Hứa Đinh Bạch: "Vừa mới làm xong, vậy em uống nước trái cây của anh trước đi."
Hứa Đinh Bạch đem ly nước mình vừa uống vài ngụm sang cho cô, Lâm Thanh Nhạc vội nhận lấy nhấp một ngụm, hít hà... thật thoải mái.
Đặt ly nước trái cây xuống, Lâm Thanh Nhạc thấy Hứa Đinh Bạch đẩy cơm nếp đến trước mặt cô, hỏi: "Hả? Sao anh lấy món này nữa vậy, không phải em vừa nói em không ăn được nhiều như vậy nên đừng lấy sao."
Hứa Đinh Bạch: "Không phải em thích ăn sao, ăn vài miếng đi, em không ăn hết thì cứ để anh."
Hai mắt Lâm Thanh Nhạc sáng lên: "Có thể chứ? Được rồi!"
Bữa sáng của công ty rất ngon, lần nào cô cũng phải chọn rất lâu mới được, lấy nhiều quá thì lại sợ mình không ăn hết. Như bây giờ rất tốt, có thể ăn một chút cho đỡ thèm.
Sau bữa sáng, Lâm Thanh Nhạc đã ăn được những món mình thích, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Mà Hứa Đinh Bạch sau khi thấy cô không còn ăn cơm nếp nữa, liền mang đĩa vừa nãy cô chưa ăn hết sang rồi tiếp tục ăn.
“Hạ Đàm có việc cần tìm, anh đến phòng làm việc trước nhé.” Sau khi ăn xong, Hứa Đinh Bạch nói.
Lâm Thanh Nhạc: "Được được, vậy anh đi trước đi."
“Được.” Hứa Đinh Bạch đứng dậy, tay cũng tự nhiên duỗi đến véo má cô, không chút che giấu nào, nói: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi.”
"Không được đâu, em có việc bận rồi."
Hứa Đinh Bạch hơi nhướng mày, hỏi tiếp: "Vậy buổi tối nhé?"
"Ừ… Được."
“Lúc đó anh đến đón em.” Hứa Đinh Bạch mỉm cười rồi rời đi.
Lâm Thanh Nhạc uống sạch ngụm sữa đậu nành cuối cùng, nhìn hai người đối diện nói: "Ăn xong rồi sao? Đi chứ?"
Hứa Đinh Bạch không có ở đây, Quý Siêu Siêu và Tiền Tiểu Tĩnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiền Tiểu Tĩnh: "Chao ôi hù chết tôi hù chết tôi rồi, đây là lần đầu tiên tôi cùng ăn với lãnh đạo đấy!"
"Tôi cũng rất choáng váng đây..." Hai mắt Quý Siêu Siêu sáng rực lên, nói: "Nhưng mà Thanh Nhạc này, thật đúng là sống lâu mới thấy! Hóa ra chuyện yêu đương lại là như thế này!"
"Thế nào..."
Quý Siêu Siêu: "Ôi ôi ôi vô cùng ấm áp, hơn nữa nụ cười vừa rồi thật sự dịu dàng mà!"
Tiền Tiểu Tĩnh: "Đúng vậy, hoàn toàn khác so với khi đụng phải trên đường. Thanh Nhạc, vẫn là cô trâu bò."
Quý Siêu Siêu: "Ai da, không biết khi nào thì chân mệnh thiên tử của tôi mới xuất hiện nhỉ.”
Tiền Tiểu Tĩnh: "Bớt mơ mộng đi, muốn như vậy thì phải được vun đắp từ nhỏ, giống như Thanh Nhạc của chúng ta vậy."
Lâm Thanh Nhạc nghẹn lại, vun đắp gì chứ ...
Khi còn nhỏ anh cũng không phải hoàn toàn giống vậy đâu.
Hung dữ muốn chết.
Quý Siêu Siêu: "Nhưng người như Hứa tổng nếu có được chắc cũng rất khó giữ lắm, xung quanh anh ấy từ khi còn nhỏ cho đến lớn nhất định toàn những người xuất sắc thôi, loại tôm tép như tôi không thể nào làm anh ấy chú ý đến được đâu!"
Tiền Tiểu Tĩnh: "Đúng vậy."
Nghe hai người bọn họ vui vẻ nói chuyện, Lâm Thanh Nhạc cũng nhớ đến Hứa Đinh Bạch ngày trước.
Chắc các cô ấy sẽ không nghĩ đến, khi đó ở bên cạnh Hứa Đinh Bạch thật ra lại không có một bóng người nào cả...
Cũng không đúng, nghiêm túc mà nói thì vẫn có một người, chẳng hạn như cô gái tên Yên Đới Dung kia.
Chuyện trước đây liên quan đến Yên Đới Dung này cũng rất lâu rồi. Mặc dù thỉnh thoảng Lâm Thanh Nhạc cũng sẽ nhớ đến cô ta, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể gặp lại cả.
Cho nên, ngày hôm sau, đột nhiên tình cờ gặp phải Yên Đới Dung trong công ty làm cô hết sức kinh ngạc.
Ngày hôm đó, Lâm Thanh Nhạc đến nghỉ giờ giải lao buổi trưa ở khu pha cà phê, lúc cô đang đi về phía cửa sổ thì nhìn thấy Yên Đới Dung đang đứng ở đó.
Giống như Úc Gia Hữu vậy, cô cũng không phải là người dễ quên dáng vẻ của người khác. Cho nên lúc vừa nhìn thấy cô ta, Lâm Thanh Nhạc liền nhớ ra.
Một người đứng một người ngồi, cả hai đột nhiên chạm mặt nhau, nhất thời cũng không biết nói gì.
“Lâm Thanh Nhạc.” Cuối cùng, Yên Đới Dung là người lên tiếng trước, cô ta nhìn thấy cô ở đây không có nhiều ngạc nhiên lắm.
Lâm Thanh Nhạc: "Thật là trùng hợp, sao cô lại ở chỗ này?"
Yên Đới Dung nói: "Đúng thật là trùng hợp, tuy nhiên tôi cũng biết cô đang làm việc ở công ty này. Hôm nay tôi tới để đại diện cho công ty bàn về chuyện hợp tác. Đồng nghiệp của tôi vẫn đang ở trên lầu, tôi đợi anh ấy ở đây."
Lâm Thanh Nhạc: "Vậy, sao cô biết tôi đang trong công ty này?"
"Có gì lạ đâu, tôi cũng biết Hứa Đinh Bạch ở đây mà." Yên Đới Dung nhấp một ngụm cà phê, ra hiệu cho cô ngồi chỗ đối diện, nói: "Ngồi một lát chứ?"
Lâm Thanh Nhạc không từ chối, ngồi xuống trước mặt cô ta.
"Cô đang làm trong công ty nào?"
Yên Đới Dung đưa danh thiếp cho cô, Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn, cô biết công ty này, một công ty mới trong ngành vật liệu. Nhưng điều mà cô không ngờ là Yên Đới Dung lại tự mình đến một công ty khác thay vì ở lại công ty gia đình mình.
Yên Đới Dung: "Hứa Đinh Bạch đâu, hôm nay không có ở đây?"
Lâm Thanh Nhạc nhìn cô ta, đáp: "Chắc ở trong phòng làm việc."
“Ồ.” Yên Đới Dung gật đầu, nói: “Cái đó, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, cô đừng tưởng tôi có ý gì với anh ấy đấy.”
Lâm Thanh Nhạc hơi sửng sốt, cười cười: "Tôi không nghĩ như vậy đâu."
Yên Đới Dung cũng cười theo, nói: "Nhưng nếu cô nghĩ vậy cũng không có gì lạ, dù sao hình như trước đây tôi cũng từng phát điên với cô rồi. À mà không đúng... xem ra vẫn không thể sánh bằng cô, tôi cũng không thể giống cô, ngu ngốc chờ đợi nhiều năm như vậy được. "
Lâm Thanh Nhạc nhấp một ngụm cà phê: "Chuyện này cũng không có gì hay để so sánh… Tuy chờ nhiều năm như vậy, nhưng cũng rất đáng mà, phải không?"
Vẻ mặt Yên Đới Dung trở nên hơi cứng đờ, ngay sau đó khẽ cười, đáp: "Đúng vậy, cũng rất đáng, nhưng đối với cô thì coi như đáng giá, dù sao anh ấy cũng thích cô, nhưng với người khác mà nói thì không chắc vậy."
Lâm Thanh Nhạc cũng không đáp lời, chỉ thuận miệng hỏi: "Bây giờ cô sống tốt chứ?"
"Cũng không tệ lắm." Yên Đới Dung sờ bụng, nói: "Đứa nhỏ đã ba tháng rồi."
Lâm Thanh Nhạc ngẩn người, chuyện này thật sự không ngờ đến, cô nhìn về phía cái bụng trông rất bằng phẳng của cô ta: "Cô đã kết hôn rồi?"
"Đúng vậy, vào năm ngoái. Cuối năm không phải lớp cô có tổ chức họp lớp sao, tôi cũng nghe anh họ kể mới biết về tình hình hiện tại của cô và Hứa Đinh Bạch."
"Hóa ra là như vậy."
...
Thời gian có thể mang đi rất nhiều thứ, sau một thời gian dài gặp lại, rất nhiều chuyện lúc nhỏ đã không còn nhớ cặn kẽ nữa, đối với những người đã từng đáng ghét cũng không còn sót lại ác cảm nào nữa, chỉ còn lại cảm giác bình yên.
Ong ong.
Tiếng di động rung lên.
Lâm Thanh Nhạc nhìn qua tin nhắn, là Hứa Đinh Bạch hỏi cô đang ở đâu.
Cô trả lời: [Ở khu nghỉ ngơi.]
Hứa Đinh Bạch: [Đến đây ăn cơm.]
Lâm Thanh Nhạc: [Có chút việc, anh ăn trước đi.]
Trả lời xong, cô đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Yên Đới Dung đang nói chuyện, cô phát hiện ra sau khi lớn lên hình như Yên Đới Dung có thể nói nhiều hơn hẳn, nói về việc mang thai, nói về dự án hợp tác giữa hai công ty, cũng nói về chứng rối loạn tâm thần của mình trước đây nữa.
Lâm Thanh Nhạc không ngờ rằng cô ta sẽ đột nhiên nói chuyện phiếm với mình, nhưng dáng vẻ hăng hái của Yên Đới Dung, cô cũng lịch sự ngồi nghe, không rời đi.
“Lâm Thanh Nhạc.” Một lúc sau, đột nhiên có người gọi cô.
Lâm Thanh Nhạc nhìn sang, lúc này mới phát hiện Hứa Đinh Bạch đã đi xuống, hỏi: "Sao anh lại tới đây, không phải em kêu anh ăn cơm trước rồi sao?"
Hứa Đinh Bạch đi tới, nói: "Anh đến xem thử buổi trưa em ở chỗ này làm gì mà chưa chịu ăn cơm."
"Em cũng không có việc gì, chỉ là gặp được người quen..."
“Hứa Đinh Bạch, đã lâu không gặp.” Yên Đới Dung nói.
Sau khi Hứa Đinh Bạch đến gần, cũng nhìn thấy người mà cô gọi là người quen, trên mặt anh cũng không có biến động gì, nhìn về phía Yên Đới Dung gật đầu nhẹ, nói: "Xin chào."
Yên Đới Dung chống cằm, cảm thấy vừa buồn cười vừa châm chọc nhìn anh, hỏi: "Hả? Cậu không quên tôi là ai chứ?"
Hứa Đinh Bạch mặt không cảm xúc, nói: "Không đâu, đã lâu không gặp."
Ánh mắt Yên Đới Dung có hơi kiềm chế.
“Được rồi đi ăn cơm thôi.” Lâm Thanh Nhạc thấy cảnh tượng này có chút xấu hổ, liền đứng dậy nói với Yên Đới Dung: “Vậy tôi đi trước.”
Yên Đới Dung gật đầu.
Lâm Thanh Nhạc đứng dậy, đi về phía Hứa Đinh Bạch, đột nhiên nghe thấy Yên Đới Dung nói sau lưng: "Lâm Thanh Nhạc, khi nào cô muốn chia tay với Hứa Đinh Bạch thì nói với tôi một tiếng."
Lâm Thanh Nhạc kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô ta.
Yên Đới Dung liếc nhìn Hứa Đinh Bạch, cố ý nói: "Đến lúc đó tôi sẽ nói với anh họ mình, trong lòng anh ấy vẫn luôn có cô, nếu biết cô còn độc thân, anh ấy sẽ rất vui."
Lâm Thanh Nhạc: "Ồ... chắc là không đâu."
Yên Đới Dung khẽ hừ một tiếng, trong mắt hiện lên sự khiêu khích cực kỳ rõ ràng với Hứa Đinh Bạch, nói: "Ai biết được, dù sao tôi cũng đưa danh thiếp cho cô rồi, có cơ hội liên lạc sau."
Lâm Thanh Nhạc nhìn sắc mặt Hứa Đinh Bạch đang tối sầm lại, vội kéo anh đi, nói: "Gặp lại sau."
Hai người rời đi, tầm mắt của Yên Đới Dung từ sau lưng họ thu hồi lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu cảm trên mặt cũng nhạt dần.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp lại Hứa Đinh Bạch sau nhiều năm như vậy...
Yên Đới Dung cười tự giễu.
Đã lâu như vậy nhưng khi nhìn thấy người này, trong lòng mơ hồ vẫn còn chút cảm giác không cam lòng.
Sớm biết như vậy, hôm nay đã không đến.
——
Lâm Thanh Nhạc kéo Hứa Đinh Bạch đi tới thang máy, cô nhìn kĩ sắc mặt của anh, nói: "Cô ta nói đùa thôi, chắc anh cũng có thể nghe ra mà."
Hứa Đinh Bạch: "Cô ta có đùa hay không thì anh không rõ, nhưng đúng thật là Úc Gia Hữu có ý với em."
Lâm Thanh Nhạc: "Không phải... làm gì có. Hơn nữa cho dù là có thì từ trước đến nay bọn em cũng chưa bao giờ liên lạc! Thật đấy!"
Thấy anh không nói lời nào, Lâm Thanh Nhạc vội vàng nói: "Em thề, em thề mà, em chỉ thích anh thôi."
Hứa Đinh Bạch nghiêng đầu nhìn cô một lúc, khóe miệng hơi nhếch lên: "Thề thốt nhanh đấy, coi như em cũng thành thật."
“Đương nhiên rồi.” Lâm Thanh Nhạc nói: “Nhưng anh thấy có trùng hợp không, công ty của Yên Đới Dung có hợp tác với công ty của chúng ta đấy, hôm nay, cô ta cùng đồng nghiệp đại diện công ty của họ đến đây.”
"Ồ."
"Anh không ngạc nhiên sao? Đã rất lâu rồi không gặp, chợt nhìn thấy vẫn có chút cảm xúc nhỉ."
"Không có."
Lâm Thanh Niên liếc anh nói: "Thái độ của anh vừa rồi không tốt lắm, trong lòng anh vẫn không thích cô ta sao."
Lâm Thanh Nhạc cảm thấy mình có thể hiểu được, dù sao trước đây Yên Đới Dũng cũng mang đến rất nhiều phiền phức và tổn thương cho Hứa Đinh Bạch.
Hứa Đinh Bạch nhàn nhạt nói: "Tại sao phải thích, ban đầu người tung tin đồn hại em bị mọi người chỉ trích ở trường chính là cô ta."
Lâm Thanh Nhạc hơi sửng sốt, nói nửa ngày, vừa rồi thái độ của anh không phải vì chính bản thân mình, mà là vì cô sao?
"Ấy... anh còn nhớ chuyện này sao."
Hứa Đinh Bạch đáp: "Chuyện của em sao anh có thể không nhớ?"
“Chuyện đó cũng trôi qua rất lâu rồi.” Trong lòng Lâm Thanh Nhạc ấm áp, nói đùa: “Hứa tổng à, không nghĩ tới anh vì em mà bụng dạ lại nhỏ nhen như vậy.”
Thang máy đến, Hứa Đinh Bạch dắt cô vào, nói: "Ừ, đối với chuyện của em, anh chính là so đo từng tí như vậy đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.