Lời Mời Của Thần Linh

Chương 38: Nhà tù ác linh (9): Chạm mặt

Ngân Chúc Diên Vĩ

09/01/2024

Phòng giam số 10 gần chỗ ngoặt hành lang, nếu giết người ở đây, dưới góc nhìn của những người chơi trong những căn phòng khác, bọn họ sẽ không thấy.

Cho nên sau khi Mạnh Kình ung dung xử lý xong thi thể của người đàn ông tóc dài, cô bước lên cầu thang.

Lúc trước khi ghép bản đồ, cô có ấn tượng với hầu hết những phần đã hoàn thiện, cho nên cô biết cầu thang ở đâu, có bao nhiêu lối rẽ, làm sao để đi đường tắt.

Dù vậy, vì địa hình phức tạp và diện tích rộng lớn, nên phải mất rất nhiều thời gian cô mới lên được tầng ba.

Sau đó trùng hợp chứng kiến cảnh hành quyết đêm nay.

Người bị hành quyết đêm nay là người chơi số 40, khi cô đi vòng qua hành lang, cô trông thấy một người đàn ông cao lớn chậm rãi mở cửa bước vào phòng giam số 40.

Ánh sáng quá mờ, thoạt nhìn người đàn ông này không có gì đặc biệt, ít nhất không buồn nôn như quỷ nam bị lột da đêm qua.

Cô suy nghĩ một chút rồi quyết định đi theo hắn, muốn xem quá trình được gọi là hành quyết kia.

Hành lang rất yên tĩnh và vắng lặng, mỗi khi xảy ra hiện tượng hành quyết, dường như nơi đây tự động được cách âm, bên ngoài không nghe được gì cả, thứ duy nhất có thể xem được tình hình bên trong chính là ô cửa sổ nhỏ dạng lưới.

Mạnh Kình không với tới cửa sổ nên phải giẫm lên tay nắm cửa kim loại, bám lấy khung cửa sổ, dùng một tư thế cực kỳ khó khăn nhìn trộm bên trong phòng.

Phòng giam tắt đèn tối om, nhưng có một ánh sáng đỏ nhàn nhạt bao trùm phạm vi một tấc vuông, mơ hồ phác họa thảm cảnh ở đó.

Tù nhân trong phòng giam số 40 là một cô gái tóc ngắn, đang nằm gục đầu trên giường, bị người đàn ông kia dùng dây cung của chiếc cung gỗ siết cổ, cô ta đang giãy giụa trong đau đớn.

Người đàn ông không ngừng xoay tròn chiếc cung gỗ, chiếc cung siết chặt, dây cung càng khảm sâu vào cổ họng của cô gái cho đến khi cô ta hoàn toàn bị siết chết.

Nhưng, đây không phải trọng điểm.

Ánh mắt của Mạnh Kình rời khỏi cô gái tóc ngắn bị siết cổ đến chết, ánh mắt của cô dời lên trên, nhìn người đàn ông phụ trách hành quyết…… Không, nói chính xác hơn thì nó là một quỷ nam.

Theo lý mà nói, đối phương vừa siết chết người chơi, vẫn chưa xoay người lại, chắc hẳn nên đưa lưng về phía cô.

Ấy thế mà cô và nó đang nhìn nhau.

Đầu của nó xoay 360 độ, chắc là bị ai đó vặn gãy, cứ như vậy giữ nguyên trạng thái được lắp trên lồng ngực, nó quay lưng về phía cô, nhưng mặt của nó đối diện với cô.

Nó trừng mắt nhìn, trên khuôn mặt tái nhợt chợt hiện lên một nụ cười để lộ tám cái răng, đó là một nụ cười hoàn toàn vô hồn, khiến người ta dựng tóc gáy.

Mạnh Kình im lặng một lát, sau đó trượt xuống mặt đất, thừa dịp đối phương chưa ra khỏi cửa, cô rời khỏi hiện trường.

Hiện nay có thể khẳng định được một điều rằng, cách những quỷ quái do người chết hóa thành này xử tử tù nhân đều giống kiểu chết của chúng nó, quỷ lột da giết người bằng cách lột da, quỷ siết cổ giết người bằng cách siết cổ.

Nói cách khác, những tù nhân bị hành quyết này được gọi là “tế phẩm dành cho người đã khuất”.

Người đã khuất nhận được tế phẩm, có thể moi tim tự chứng.

Cô nhớ lại manh mối mà trước đây một người chơi nữ chia sẻ với mình, manh mối này vẫn cần phải nghiên cứu xác minh thêm.

Cô dự định ngày mai sẽ tìm cơ hội tự mình xác minh, để xem có đúng với suy đoán của cô không.

Khoảng 12 giờ đêm, cô đến ký túc xá của giám ngục trên tầng năm.

Đúng như dự đoán, trong số những bộ đồng phục được treo gọn gàng trên móc treo, một bộ có dấu của bột huỳnh quang trên vai.

Cô lấy chùm chìa khóa trên thắt lưng của đồng phục xuống, sau đó sờ vào túi của đồng phục rồi lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ.

Trước khi rời đi, cô tiện thể nhìn lên cầu thang dẫn lên tầng sáu, cô phát hiện ở giữa cầu thang có một cánh cửa sắt cao lớn, khóa mật mã trên cửa cho thấy mật mã có sáu số, bên cạnh còn có một con số “1” viết bằng máu.

Điều này có nghĩa chỉ có một cơ hội để thử.

Xem ra việc suy tính trước kia vẫn khá qua loa, mật mã sáu số được gợi ý không phải mật mã để mở lối thoát chạy trốn cuối cùng, mà chỉ là mật mã mở cánh cửa của tầng này.



Nói cách khác, giải được mật mã này chỉ đạt được tư cách bắt đầu đào tẩu mà thôi, sau khi bước qua cánh cửa này, nhất định sẽ có những khảo nghiệm khó khăn hơn đang chờ đợi.

Vòng sau còn khó hơn vòng trước.

Cô mang theo chìa khóa và đèn pin, xoay người trở lại con đường mà cô đã đi qua.

……

Trong phòng giam số 26, Địch Tử Uyên đã ngồi ở cửa chờ gần hai giờ đồng hồ kể từ khi tắt đèn.

Anh biết địa hình nơi này rất phức tạp, Mạnh Kình phải trộm chìa khóa trước rồi mới đến tìm anh, tốn nhiều thời gian là chuyện bình thường, cô nên cẩn thận một chút mới được.

Cho nên anh không sốt ruột, cô nói sẽ cho anh hành động cùng, thì chắc chắn cô sẽ không thất hứa.

Ngồi mãi trên ghế thì hơi mỏi người thế nên anh đứng dậy duỗi cơ, sau đó đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động nhỏ.

Anh giẫm lên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Mạnh Kình đang cúi đầu thử chìa khóa.

Chùm chìa khóa có tổng cộng năm chiếc, Mạnh Kình thử đến chiếc chìa khóa thứ ba thì thành công, cô vừa vào cửa thì phát hiện Địch Tử Uyên ngoan ngoãn đứng cạnh cửa, hai tay đặt trước người, hệt như một người được huấn luyện bài bản, chỉ thiếu cúi đầu chào cô.

“Kình Kình vất vả rồi.”

“Vất vả thật.” Cô ném chìa khóa cho anh: “Cất kỹ đi, chắc mỗi đêm đều phải ra ngoài đấy.”

Chiếc đèn pin mà cô lấy được từ chỗ của giám ngục vẫn chưa tắt, nương theo ánh đèn, Địch Tử Uyên nhìn thấy vết máu trên mặt cô, đó là vết máu bắn lên khi cô giết người đàn ông tóc dài.

Anh giật mình, vô thức giơ tay muốn chạm vào mặt cô: “Sao vậy? Chảy máu à?”

Phản ứng của Mạnh Kình nhanh hơn anh một chút, cô lập tức nghiêng đầu né tránh, thuận tay dùng ống tay áo lau vết máu: “Không phải máu của tôi.”

Anh hiểu ý, thấp giọng hỏi: “Em giết người hả? Giết ai vậy?”

“Gã đàn ông sát vách dọa sẽ vạch trần tôi, nên đương nhiên tôi không thể để anh ta sống.”

Địch Tử Uyên lo lắng kiểm tra quần áo của cô, thấy áo sơ mi bên trong dính nhiều máu, anh quả quyết đề nghị.

“Chúng ta đổi quần áo đi, nếu không giám ngục thấy, em sẽ gặp phiền phức đấy.”

“Có đồng ngục tù nhân che chắn, giám ngục không thấy đâu.” Mạnh Kình nói: “Hơn nữa nếu đổi quần áo, nên bị phát hiện thì sẽ vẫn bị phát hiện, ngay cả tôi cũng không thể giải quyết được rắc rối này, anh nghĩ anh có thể sao?”

Địch Tử Uyên nhất thời nghẹn lời, kỳ thật anh cũng cảm thấy mình không thể giải quyết được, anh chỉ theo bản năng nghĩ rằng mình nên có trách nhiệm thay cô gánh vác rủi ro này.

Chuyện xung phong anh không thể làm tốt, cho nên cũng phải tự giác một chút về chuyện giải quyết hậu quả chứ nhỉ?

Anh không giải thích thêm, nhưng Mạnh Kình hiểu ý anh, cô nhìn anh, bình tĩnh bổ sung một câu.

“Mặc dù không có tác dụng gì, nhưng ý tốt của anh, tôi nhận.”

Địch Tử Uyên hơi thẹn thùng, anh gãi đầu cười nói: “Vậy lát nữa chúng ta đi đâu đây?”

“Tạm thời tôi không có ý tưởng, tôi chỉ định lên tầng bốn dạo một vòng.”

“Còn tôi thì có một ý tưởng, không biết em có đồng ý hay không?”

Hiếm khi anh tỏ ra chủ động như vậy, nghe thế Mạnh Kình cũng có chút hứng thú, cô hỏi: “Ý tưởng gì? Nói nghe một chút xem.”

“Tôi muốn đến phòng học trên tầng năm.”

“Tại sao?”



“Tôi cảm thấy bảng đen trong phòng học có gì đó là lạ, khi trưởng ngục giảng bài tôi luôn nhìn nó.” Anh nghiêm túc giải thích: “Chữ trên bảng rất lộn xộn, xen lẫn một đống hình vẽ, tôi phân tích thì thấy chúng căn bản không liên quan gì đến nội dung bài học, tôi không tin đây chỉ là phông nền trang trí, chẳng phải bất cứ bối cảnh thiết lập nào trong trò chơi cũng nên được đặc biệt chú ý sao?”

“Ừ, tất nhiên rồi.” Mạnh Kình khẽ nhướng mày: “Như lời anh nói, chúng ta kiểm tra bảng đen kia chút đi.”

“Được!”

*

Trên đường lên tầng năm, hành lang rất yên tĩnh, không gặp phải bất cứ thứ gì không nên gặp.

Tuy nhiên, thị lực của Mạnh Kình rất nhạy bén, trước khi bước vào phòng học, xa xa cô trông thấy một con quỷ quái ở cuối hành lang chậm rãi bò lên tầng sáu.

Nó chỉ còn lại một nửa cơ thể đẫm máu, từ phần hông trở xuống đều bị cắt bỏ bằng vũ khí sắc bén, không có chân, hoàn toàn dựa vào cánh tay chống đỡ để leo lên từng bậc cầu thang.

Hai người đi theo phía sau chứng kiến cảnh tượng này, đối phương hoàn toàn không bị cửa sắt chặn lại, nó trực tiếp hóa thành một làn khói xanh biến mất sau cánh cửa.

Hóa ra tầng sáu và tầng bảy là chỗ ẩn náu của bọn quỷ quái.

Địch Tử Uyên bất an nói: “Kình Kình, bọn chúng đều trốn ở trên đó, nếu sau này chúng được thả ra hết, vậy chúng ta có thể đối phó được không?”

“Rất khó, nhưng hiện tại chúng chỉ phụ trách xử những tù nhân vi phạm quy tắc hoặc thời hạn thi hành án quá dài, dường như chúng không có hứng thú với những người khác.”

“Hiện tại không có hứng thú, không có nghĩa sau này cũng sẽ không có hứng thú.”

“Chuyện của chúng nó thảo luận sau đi, chúng ta vào phòng học trước đã.”

Ai ngờ hai người vừa đẩy cửa phòng học ra thì chợt thấy hàn quang lóe lên, là kẻ nào đó núp sau cửa đột nhiên ra tay.

Lúc đó Địch Tử Uyên đang đi phía trước, cảm nhận được điều không thích hợp, anh lập tức ngửa người ra sau né tránh, Mạnh Kình sau lưng anh nhanh chóng lùi lại nửa bước, con dao chặt xương trong tay không chút do dự nghênh đón, tiếng lảnh lót do kim loại va chạm vang lên, cô chặn chính xác vũ khí của đối phương giữa không trung.

Địch Tử Uyên nhanh chóng giơ đèn pin lên, rọi vào mặt của đối phương, đó là một khuôn mặt xinh đẹp rắn rết tiêu chuẩn.

“...... Cô Nhan?”

Hóa ra chính là tiểu minh tinh tuyến mười tám đã từng nấu ăn với hai người, Nhan Vi.

Thấy bọn họ, Nhan Vi cũng cực kỳ kinh ngạc, cô ấy tranh thủ thời gian thu tay lại, vội vàng giải thích.

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tôi không biết là người cùng phe, tôi cứ tưởng là giám ngục. Nếu giám ngục phát hiện tôi ở đây, chẳng phải tôi sẽ chết chắc sao? Cho nên tôi mới tiên hạ thủ vi cường.”

Mạnh Kình liếc nhìn con dao mà cô ấy đang cầm, là một con dao phay: “Dao phay này của cô……”

“À, hồi trưa thuận tay nhét vào ngực đấy, tôi nghĩ thầm, quy tắc không nói không được trộm dao, trong bếp mất dao chẳng phải là chuyện bình thường sao?” Nhan Vi nói, ánh mắt chuyển sang con dao trên tay cô: “Vậy dao của cô là……”

“Cũng là cái ở trong bếp đấy.”

“Ồ ồ!”

Hai người đồng thời gật đầu, dường như rất tán thưởng cách làm của nhau.

Địch Tử Uyên thở phào nhẹ nhõm, anh hỏi Nhan Vi: “Làm sao cô Nhan ra khỏi phòng giam được vậy, cô cũng lấy được chìa khóa sao?”

“Uầy, chuyện dài lắm.” Nhan Vi trả lời: “Người chơi phòng số 32 từng xem phim của tôi, cũng rất thích tôi, lúc ăn cơm tôi và anh ta hàn huyên vài câu. Hôm nay anh ta đi dọn dẹp ký túc xá của giám ngục, tìm thấy chìa khóa dự phòng, ngoài trừ chìa khóa của anh ta, còn lại anh ta cho tôi hết.”

“Anh ta……” Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Nhan Vi tỏ ra hơi tiếc nuối: “Thời hạn thi hành án của anh ta được giảm quá ít, lúc nãy trước khi ra ngoài tôi thấy một quỷ nam cả người cắm đầy đinh thép vào phòng giam của anh ta, chắc là đến để hành quyết anh ta.”

Từ đó có thể kết luận rằng, người chơi bị hành quyết đêm nay là số 32 và số 40, còn một người tạm thời chưa biết là ai.

Nhan Vi nói tiếp: “Hai người đến đây có phải cũng cảm thấy phòng học này có gì đó quái lạ không? Ban nãy tôi sờ soạng tất cả bàn học một lần rồi, nhưng ánh sáng mờ quá, hai người có thể cho tôi mượn đèn pin không?”

“Cho cô mượn đèn pin thì cũng được thôi.” Địch Tử Uyên bước vào cửa, mục tiêu rất rõ ràng: “Nhưng chúng ta phải xem bảng đen trước đã.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lời Mời Của Thần Linh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook