Lời Mời Của Thần Linh

Chương 8: Truy tìm u linh (8): Đêm thứ ba

Ngân Chúc Diên Vĩ

29/04/2023

Trạng thái của Chu Mạch thoạt nhìn rất không ổn, hai mắt sưng đỏ, mái tóc ngắn ướt sũng dán trước trán, trên khuôn mặt thanh tú tái nhợt vẫn còn đọng nước mắt, không biết đã khóc bao lâu rồi.

Cầm con dao, cô ấy loạng choạng đi tới chỗ của Mạnh Kình và Hoa Việt, ánh mắt đờ đẫn, chỉ ngây người nhìn bọn họ.

Một lúc sau, cô ấy khàn giọng hỏi: “Trong hai người, là ai không bỏ phiếu cho Lý Phong? Tại sao lại không bỏ phiếu cho Lý Phong?”

Mạnh Kình bình tĩnh hỏi ngược lại: “Tôi có lý do để không bỏ phiếu cho Lý Phong à? Tôi đã đưa thẻ kỹ năng đặc biệt mà mình tìm được cho cô rồi, tôi muốn hai người cùng sống mà, chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ để chứng minh thành ý của tôi?”

“Tôi cũng chẳng có lý do để làm thế.” Hoa Việt nói hùa theo Mạnh Kình, “Nếu có cơ hội bỏ phiếu cho Lý Phong, tất nhiên tôi sẽ bỏ phiếu cho gã rồi, âm thầm đổi phiếu thì có lợi gì cho tôi chứ?”

Chu Mạch sững sờ: “Nhưng rõ ràng Lý Phong chỉ có 3 phiếu…”

“Cô Chu, cô từng nghĩ tới hay chưa, có lẽ anh Lục không bỏ phiếu cho Lý Phong mà bỏ phiếu cho chính mình?”

“...Cái gì?”

Hoa Việt không nhanh không chậm lặp lại lần nữa: “Biểu hiện lúc ấy của anh Lục cô cũng thấy rồi đấy, anh ấy đã quyết tâm liều chết, bởi vì sau khi anh ấy chết thì anh ấy có thể kéo theo Lý Phong chết chung, mà cô thân là u linh, anh ấy yêu cô, cho nên anh ấy bỏ phiếu cho chính mình cũng rất hợp lý.”

Quả thật, Chu Mạch chưa từng nghĩ đến khả năng này, nhưng nếu thật sự là như thế thì có thể giải thích rõ mọi chuyện rồi.

Lục Hải nói muốn bảo vệ cô ấy, cho nên y nhất định sẽ bảo vệ cô ấy bằng bất cứ giá nào.

Cô ấy run rẩy dữ dội, dường như sắp khóc thêm lần nữa.

“Sao anh ấy lại làm thế? Chúng tôi… chúng tôi vốn có thể cùng nhau qua cửa mà…”

Mạnh Kình khuyên nhủ vài câu: “Trong trò chơi có rất nhiều biến số, chẳng có gì có thể đảm bảo chắc chắn rằng mình có thể thuận lợi qua cửa cả. Có lẽ anh Lục muốn để cô nắm chắc thắng lợi trong tay.”

“...”

“Cô Chu, nếu cô không muốn sự hy sinh của anh ấy trở nên vô ích thì cô phải mau chóng phấn chấn lên, hoàn thành việc mà cô nên làm.”

Thế nào là hoàn thành việc nên làm?

Ví dụ như, mục tiêu hôm nay vẫn chưa được xác định.

Chu Mạch đột nhiên hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên hung ác.

Cô ấy hỏi: “Tôi có thể quyết định giết ai tối nay không? Tôi sẽ tự tay giết kẻ đó.”

Đây là lý do cô ấy chọn dao.

Mạnh Kình và Hoa Việt nhìn nhau, hai người đều gật đầu: “Có thể, cô muốn giết ai?”

“Số 4 Vũ Thiến Thiến.”

“Được thôi, vậy thì nghe theo cô.”

Chu Mạch muốn giết Vũ Thiến Thiến cũng dễ hiểu, dù sao cũng do Vũ Thiến Thiến dẫn đầu nhắm vào cô ấy và Lục Hải, sau đó mới để Lý Phong có cơ hội dắt mũi mọi người, hơn nữa sau khi Lục Hải chết, cô ta còn châm chọc quái gỡ.

Hiện tại, Lý Phong đã chết rồi, nhưng Vũ Thiến Thiến vẫn còn sống, cảm xúc sụp đổ của Chu Mạch cần một chỗ để giải tỏa, nên chỉ có thể chọn Vũ Thiến Thiến để khai đao.

Mặc kệ điều này có khiến những người chơi khác nghi ngờ hay không, đêm nay Vũ Thiến Thiến phải chết, nếu Vũ Thiến Thiến không chết, Chu Mạch ở khả năng cao sẽ phát điên.

Mạnh Kình và Hoa Việt cũng hiểu điều này cho nên hai người không hề ngăn cản.

Nếu Chu Mạch đã quyết định như thế, vậy thế cô ấy cũng phải sẵn sàng chấp nhận hậu quả.

Năm phút sau, ba người đứng trước cửa phòng của mục tiêu ở lầu 2.

Mạnh Kình nói với Chu Mạch: “Bắt đầu đi, cho dù người gác đêm còn sống thì đêm nay anh ta cũng không bảo vệ Vũ Thiến Thiến.”

“Ừ.”

Chu Mạch đứng trước cửa phòng, không chút do dự vỗ tay ba cái, sau đó lui vào tường đứng cùng đồng đội.

Cô ấy cố nén hô hấp, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, ngón tay siết chặt lấy cán dao.

…Cho đến khi nhìn thấy Vũ Thiến Thiến chạy ra ngoài.

Có vẻ như Vũ Thiến Thiến không nghĩ rằng đêm nay mình sẽ bị chọn làm mục tiêu, cô ta hoảng sợ chạy ra ngoài với mái tóc rối bù, liếc mắt đã nhìn thấy ba u linh đang bị hàng rào sắt cản trở.

Tất nhiên, cô ta sợ Chu Mạch nhất, vì cô ta đã đoán ra lý do mình bị chọn.

“Cô… quả thật là cô!”

Cô ta xoay người bỏ chạy, nửa đường loạng choạng suýt ngã, vội vàng chống vào tường rồi tiếp tục chạy như điên.

Tuy nhiên, dưới tình huống không có thẻ kỹ năng đặc biệt, cho dù cô ta chạy nhanh như thế nào, trốn kỹ ra sao, thì cũng không thể nào trụ được đến 6 giờ sáng.

Thực tế, ngay cả khi được dục vọng muốn sống thúc đẩy thì cô ta cũng chỉ có thể cố gắng được chừng 15 phút mà thôi.

Chu Mạch nắm tóc cô ta, kéo dọc trên hành lang dài 10 mét, sau đó cô ấy ngồi xổm xuống trong tiếng kêu la inh ỏi của cô ta, cầm dao nhắm vào trái tim của cô ta.

“Cô kêu la cái gì thế? Cách âm của khách sạn này tốt như thế, có ai nghe thấy cô kêu à?”

Vũ Thiến Thiến khóc như hạt mưa trên cánh hoa lê, cô ta nắm tay áo của Chu Mạch, cay đắng cầu xin.

“Chị ơi, xin hãy thương hại tôi, đừng giết tôi, tôi… tôi không phải người quyền năng, sang ngày mai tôi sẽ không nhớ mấy người, có thể… có thể cho tôi sống thêm một đêm nữa không?”

“Thương hại cô? Thế thì ai thương hại cho tôi đây?” Mặt Chu Mạch không đổi sắc, “Vì cô mà vị hôn phu của tôi không còn nữa, một mạng đổi một mạng chẳng phải rất bình thường ư?”

“Xin lỗi, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi…!”

“Xin lỗi có thể khiến người chết sống lại à?”

“...”

Trong cơn hoảng loạn, Vũ Thiến định cầu xin sự giúp đỡ từ Mạnh Kình và Hoa Việt - hai u linh đang đứng một bên xem trò vui.

“Xin hai người, hai người có thể giúp tôi khuyên can cô Chu không? Tôi không muốn chết đâu, vì không muốn chết nên tôi mới vào trò chơi này, van xin hai người, chỉ cần có thể chừa cho tôi một đường sống, bảo tôi làm gì tôi cũng tình nguyện!”



Mạnh Kình mỉm cười hỏi: “Bảo cô làm gì cô cũng đồng ý à?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Vậy cô nói cho chúng tôi biết đi, ban ngày cô có nghe được tin tức hữu dụng nào của phe dân thường không?”

“...Hả…?”

“Chẳng phải cô rất hay đi hóng hớt sao? Người ta yêu nhau đi lên đài quan sát gặp nhau còn bị cô nhìn thấy mà.” Mạnh Kình cúi người xuống, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe, từ từ dẫn dụ cô ta, “Cho nên, cô còn phát hiện ra thứ gì khác nữa phải không? Cái gì cũng được, cô cứ nói ra đi.”

Vũ Thiến Thiến do dự: “Tôi...”

“Không được nói dối đâu đấy.” Mạnh Kình nhướng mày, dùng vẻ mặt đơn thuần lương thiện nói ra những lời đáng sợ nhất, “Tôi có thể phân biệt được đâu là nói thật đâu là nói dối đấy nhé, nếu như cô lừa tôi, tôi cam đoan sẽ cho cô trải nghiệm một cái chết vô cùng thống khổ, vốn có thể giải thoát bằng một dao thì tôi sẽ chia lẻ ra thành hơn mười nhát dao.”

Rõ ràng, lời đe dọa đã có tác dụng, Vũ Thiến Thiến đang trong trạng thái hoảng sợ tột độ, đã bị dốn đến bước đường không thể cự tuyệt.

Cô ta run rẩy lắc đầu: “Đừng, đừng mà, tôi nói thật, tôi sẽ nói thật, tôi… Hôm nay cô Tôn đã đến gặp tôi, chính là người phụ nữ tóc dài gợn sóng hơn ba mươi tuổi ấy.”

“Tôn Giai Hủy?”

“Đúng vậy, là Tôn Giai Hủy.”

Mạnh Kình gật đầu: “Chị ta đến tìm cô làm gì?”

“Chị ta… ở trong phòng bếp của khách sạn, chị ta làm sandwich cho tôi, nói với tôi, nếu tôi thuộc phe người tốt thì lúc bỏ phiếu ban đêm, chỉ cần người đàn ông họ Trương kia bỏ phiếu cho ai thì tôi phải chọn theo anh ta.”

“Còn gì nữa không?”

“Hết rồi, tôi thề đó, thật sự đã hết rồi!”

Mạnh Kình mỉm cười nhìn Hoa Việt: “Thì ra chị Tôn tin Trương Bắc Thiên là thầy bói, thảo nào hôm nay cố ý gặp tôi để thử tôi, trực giác của phụ nữ có đôi khi rất chuẩn.”

“Cũng chẳng sao cả.” Hoa Việt vẫn tỉnh bơ, “Chỉ với hai người bọn họ thì sẽ không nhấc lên sóng gió nào, bọn họ chưa chắc có thể lôi kéo những người chơi còn lại.”

Vũ Thiến Thiến cẩn thận dò hỏi: “Tôi đã nói hết những gì mà tôi biết rồi, vậy… đêm nay có thể tha cho tôi không?”

“Hai người chúng tôi có thể tha cho cô…” Mạnh Kình trả lời một cách rất hiển nhiên, “Tuy nhiên, quyền quyết định nằm trong tay cô Chu, chưa chắc cô ấy sẽ nghe chúng tôi khuyên.”

“...Mấy người lừa tôi?!”

“Nếu cô khăng khăng nghĩ như thế thì tôi đành chịu vậy.”

Nói xong, Mạnh Kình nhẹ nhàng ngoắc tay ra hiệu với Hoa Việt, hai người rời khỏi nơi đó.

Đằng sau, Chu Mạch dùng khăn lông trắng bọc tay lại, một lần nữa đặt mũi dao lên lồng ngực của Vũ Thiến Thiến.

Chu Mạch nghiến răng, giọng nói lạnh lùng và đau đớn không thể tả, cô ấy bóp cổ Vũ Thiến Thiến rồi hét lên, nói với đối phương.

“Trong trò chơi này có ai mà không muốn sống hả? Nhưng có người sẽ luôn chết trước, ví dụ như vị hôn phu của tôi.”

“...”

“Không phải cô nói là do chúng tôi xui xẻo sao? Nếu vậy thì cô nên cam chịu số phận đi, bởi vì cô cũng không may mắn.”

May mắn một chút, có thể sống thêm vài tiếng đồng hồ, nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Dù sao, kết cục cuối cùng vẫn là xuống địa ngục.

Cô ấy nhắm mắt lại, dùng sức cắm lưỡi dao vào tim của Vũ Thiến Thiến.

********

Ngày thứ ba của trò chơi chính thức bắt đầu khi Phùng Dao phát hiện ra thi thể của Vũ Thiến Thiến.

Trước đây Phùng Dao thường hay nói chuyện phiếm với Vũ Thiến Thiến nên cô ta có chút không đành lòng, vì thế đã giúp Vũ Thiến Thiến sửa lại quần áo hơi xộc xệch, rồi cởi áo khoác của mình ra đắp lên mặt của đối phương.

Tính đến thời điểm hiện tại, chỉ còn 7 người chơi sống sót.

Mạnh Kình mở tủ lạnh lấy một lon cà phê, những lúc cô tập trung suy nghĩ cô thường hay uống cà phê để tỉnh táo.

Cô có linh cảm, dù hiện tại chỉ mới xuất hiện hai thẻ kỹ năng, những người chơi khác nhất định đã tìm thấy những thẻ kỹ năng khác nữa, chẳng qua họ vẫn chưa sử dụng chúng mà thôi.

Để đảm bảo cho bản thân, cô quyết định nhân dịp ban ngày rảnh rỗi sẽ đi tìm kiếm thêm một vòng nữa.

Kết quả là khi đi ngang qua đài quan sát, cô tình cờ nhìn xuyên qua cửa kính và thấy Địch Tử Uyên đang dựa vào lan can, cách tấm chắn vô hình, anh nhìn về phía vùng hoang vu đầy sương mù nơi xa.

Có một ngọn gió thoáng qua, lá cây khẽ đung đưa, góc áo của anh cũng bị gió thổi lay nhẹ.

Cảm giác này rất kỳ lạ, tựa như chỉ cần khẽ vươn tay là có thể chạm đến tự do, nhưng thật ra tự do ở cách chúng ta rất xa, xa đến mức không thể chạm đến.

Cô im lặng một lúc, vốn định rời đi, nhưng ai ngờ Địch Tử Uyên đột nhiên quay lại và nhìn thấy cô.

“Cô Mạnh?” Anh nhiệt tình chào hỏi, “Trùng hợp quá, cô cũng lên đây hóng gió à?”

“...Không phải vậy.” Cô uyển chuyển nói, “Tôi không quấy rầy anh Địch tìm niềm vui đâu.”

“Tôi nào có đang vui đâu, chỉ là muốn tìm một nơi để ngẩn người ra thôi.” Anh hoàn toàn không nhận ra lời từ chối của cô, vẫn kiên quyết mời. “Lại đây, trong trò chơi căng thẳng kiểu này thì thỉnh thoảng nên kiếm một chỗ để thư giản, nếu không tinh thần sẽ hỏng mất.”

Mạnh Kình chưa bao giờ cảm thấy tinh thần mình bình thường, nhưng anh cố chấp như thế, cô cũng khó mà quay đầu bỏ đi.

Hơn nữa, cô đang có kế hoạch lôi kéo anh, thế nên vẫn cần phải xây dựng một mối quan hệ tốt.

Cho nên dù không muốn nói chuyện với anh nhưng cô vẫn đi lên phía trước.

Hai người đứng sát bên nhau trước lan can, một lúc lâu không ai lên tiếng, cuối cùng là Địch Tử Uyên đánh vỡ sự im lặng này.

Anh nói: “Thật ra, ngày đó, lần đầu tiên gặp cô tôi đã cảm thấy cô rất quen mắt, buổi sáng vô tình nhìn thấy bóng lưng của cô, tôi mới chợt nhớ ra.”

Chủ đề này khiến Mạnh Kình hơi ngạc nhiên, cô cảnh giác liếc anh một cái: “Thật sao? Sao lại quen mắt?”



“Có phải lúc trước cô từng tạo một tài khoản Douyin, có đăng một video khiêu vũ trên cầu trong một bộ váy trắng, lượt nhấp chuột rất cao và đã từng lọt top trên bảng xu hướng real-time không?”

“... Làm sao anh biết?”

Cô hỏi như thế, tương đương với thừa nhận sự thật này, Địch Tử Uyên nhất thời phấn khích vỗ tay, mắt anh long lanh lóng lánh.

“Tôi vô tình lướt thấy…, lúc đó tôi còn khen nữa đấy!”

“Ồ, cảm ơn.”

“Nhưng cô chỉ đăng duy nhất một video đó, sau này không đăng thêm gì nữa, có rất nhiều người trong khu bình luận khen cô xinh như tiên nữ, thích xem cô khiêu vũ, nhưng cô không hề trả lời lại.”

Mạnh Kình cười nhẹ một tiếng: “Có người bình luận như vậy thật à?”

“Tất nhiên rồi, bọn họ nói cũng đúng mà.” Vẻ mặt của Địch Tử Uyên rất nghiêm túc, “Tôi cũng cảm thấy cô mặc bộ váy trắng như tuyết ấy rất đẹp, giống hệt như tiên nữ vậy. Cô khiêu vũ đẹp như thế sao lại không tiếp tục cập nhật video?”

Cô ăn ngay nói thật: “Vì vừa bận học vừa bận làm thêm nên không có thời gian.”

Cô bắt đầu học khiêu vũ cổ điển từ năm 6 tuổi, đã học được gần mười năm, dì của cô rất giàu có, bà ấy xem cô như con gái ruột, nuôi dưỡng và ủng hộ cô hết mực, còn dự định đưa cô đến học viện khiêu vũ tốt nhất thành phố A để học.

Nếu không có tai nạn bất ngờ đó, dì của cô không qua đời, cô không bị cặp cha mẹ máu lạnh kia tính toán, thì giờ đây cô đã thuận lợi tốt nghiệp trường mà cô yêu thích, có đủ can đảm và tự tin để phấn đấu cho sự nghiệp mà cô yêu thích cả đời, cũng như có thể báo đáp ơn nuôi dạy của dì.

Nhưng sự thật là cô đã mất đi tất cả.

Cái video nổi tiếng trên Douyin kia là một tiết mục chào đón tân sinh viên lúc cô học năm 2 đại học, là cô nhờ bạn cùng phòng giúp cô quay lại quá trình tập luyện.

Lúc ấy, cô phải làm việc cả ngày lẫn đêm để kiếm tiền, để hoàn thành việc học bắt buộc phải hoàn thành, khiêu vũ đã trở thành một giấc mơ xa vời đối với cô, nhưng cô vẫn luôn rất cố chấp và kiên định với giấc mơ xa vời ấy.

Cô không ngờ đã qua một thời gian dài như vậy nhưng vẫn có người nhớ tới nó.

Địch Tử Uyên thấp giọng an ủi: “Không sao, chờ trò chơi kết thúc, cô vượt ải thành công, khi trở lại thế thực cô có thể khiêu vũ tiếp mà. Nếu cô cần, tôi sẵn lòng giúp cô.”

“Anh Địch đúng là người tốt.” Mạnh Kình cười dịu dàng hơn, “Nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta đều có thể vượt ải.”

“Cô hoàn thành mấy ván rồi?”

Cô thuận miệng nói bừa: “Chỉ mới một ván thôi, đây là ván thứ hai của tôi.”

Địch Tử Uyên nói: “Tôi cũng không nhiều hơn cô mấy ván, nếu cô không phiền thì sau ván này chúng ta có thể cân nhắc ký kết hợp đồng lập đội để có thể giúp đỡ lẫn nhau trong tương lai.”

Ánh mắt của anh thật sự rất chân thành, đây thật sự là một lời đề nghị xuất phát từ tận đáy lòng, nhưng càng như thế thì càng thể hiện sự ngây thơ kém thông minh của anh.

Mạnh Kình hơi nhếch khóe môi, sau đó cố nén nụ cười giễu cợt, vì để che giấu nụ cười này, cô nhẹ nhàng cúi đầu với anh.

“Thế thì tốt quá rồi, vượt ải một mình khiến tôi thật sự sợ lắm.”



Vào buổi trưa, Phùng Dao lục lọi các nguyên liệu trong tủ lạnh và tủ đông, làm một nồi lẩu cay và ân cần mời các cô gái cùng ăn.

Vì vậy, cô ta, Mạnh Kình, Chu Mạch và Tôn Giai Hủy ngồi quanh một chiếc bàn.

Phùng Dao gắp một miếng thịt ba rọi, hơi buồn bã nói: “Nếu đêm hôm qua Thiến Thiến không bị… bây giờ có lẽ cô ấy đang cùng chúng ta ăn lẩu, cô ấy mới 19 tuổi, là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm của chúng ta đấy.”

Mạnh Kình im lặng gật đầu, tỏ vẻ thật đáng tiếc, giống như chuyện đêm qua không hề liên quan gì đến mình.

Tôn Giai Hủy cười nửa miệng liếc Chu Mạch: “Nói thật, Vũ Thiến Thiến chết rất kỳ lạ, ai lại để ý đến một đứa bé như nó chứ? Có phải tối hôm qua lúc bỏ phiếu nó đắc tội với ai không?”

Chu Mạch dùng đũa xới cơm trong bát, không hề ngẩng đầu lên: “Người cô ta đắc tội sẽ không giết cô ta, nếu không sẽ khiến bản thân bị nghi ngờ, chỉ có người không liên quan mới dám giết cô ta, thuận tay hắt nước bẩn lên người khác.”

“Lời này của cô Chu mang tính định hướng rất cao.”

“Tính định hướng trong lời của cô Tôn cũng không thấp đâu.”

Cảm thấy trên bàn cơm bắt đầu nổi sóng ngầm, Phùng Dao vội vàng giảng hòa: “Đừng cãi đừng cãi, là tại tôi nói bậy bạ, tôi vốn chỉ muốn mọi người vui vẻ ăn một bữa ăn thôi, chúng ta đừng nhắc tới chủ đề nặng nề như vậy nữa nhé.”

Tôn Giai Hủy cười cười, không nói gì thêm nữa.

Mạnh Kình nhìn sắc mặt tiều tụy của Chu Mạch, rồi gắp cho cô ấy một miếng bò cuộn.

Đây là một lời nhắc nhở giữ bình tĩnh trá hình.



Một bên khác, Hoa Việt và Trương Bắc Thiên gặp nhau ở cầu thang lầu 2.

Trương Bắc Thiên đứng trên bậc thang cao hơn Hoa Việt, dùng ánh mắt sắc bén âm u nhìn chằm chằm Hoa Việt một lúc lâu, sau đó hắn chuyển tầm mắt sang cánh tay bị thương của Hoa Việt.

Hắn trầm thấp cười một tiếng: “Đúng là một thủ đoạn cao tay…, sao lúc đó tôi lại không nghĩ ra cách này nhỉ?”

Hoa Việt bình tĩnh đáp lại: “Lời này của anh Trương là có ý gì? Tôi nghe không hiểu lắm.”

“Ở đây không có người khác, anh không cần diễn kịch với tôi.” Trương Bắc Thiên nói, “Dù sao diễn cũng chỉ là diễn, thầy bói xem bói là sự thật ván đã đóng thuyền, giải thích thế nào cũng vô dụng thôi.”

“Tôi chưa bao giờ bóp méo sự thật, tôi chỉ tin vào phán đoán của chính mình mà thôi.” Hoa Việt mặt không đổi sắc, khẽ cười, “Nếu anh Trương là thầy bói thật thì anh hãy trân trọng kết quả xem bói của anh đi, cần gì phải bận tâm đến tôi.”

“Tôi rất hâm mộ, đội ngũ của mấy người phối hợp không tệ chút nào, hiện tại đã dồn phe dân thường vào thế bất lợi rồi.”

“Đúng là phe dân thường đang rơi vào thế bất lợi, nhưng tôi cũng thuộc phe này mà, anh Trương nên cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình thì hơn.”

“Tối hôm qua giết cô bé kia không phải chủ ý của anh à?”

“Tôi thấy rất tiếc về cái chết của cô Vũ, về việc cô bé chết như thế nào thì có lẽ anh Trương hiểu rõ hơn tôi.”

Tố chất tâm lý của Hoa Việt rất tốt, bất kể là ai cũng rất khó tìm ra nhược điểm trong lời nói của anh ta, ngược lại càng nói chuyện với anh ta thì càng dễ khiến bản thân phập phồng không yên.

Thế nên Trương Bắc Thiên dứt khoát chấm dứt cuộc trò chuyện vô nghĩa này lại, hắn ném xuống một câu ngoan thoại: “Mày sống đủ lâu rồi, đêm nay nên bị loại.”

“Được thôi.” Hoa Việt đẩy mắt kính xuống, vui vẻ đáp, “Tôi rất mong đợi phiên bỏ phiếu tối nay.”

Anh ta và đồng đội của anh ta đã chuẩn bị xong cả rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lời Mời Của Thần Linh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook