Chương 12: Lão Quỉ Trong Chum
Triệu Kit
19/10/2021
Kiều Vũ Phi kinh ngạc nhìn lão đầu kinh khủng kia đột nhiên hoảng sợ trước nàng. Còn gọi nàng là Liễu Vân Thanh ư? Kiều Vũ Phi tay xoa xoa chỗ mông bị tiếp đất do lão đầu thô bạo ném mạnh nàng xuống. Ánh mắt nàng chợt lướt đến chỗ lão, nương theo ánh sáng phát ra từ miếng bạch ngọc nàng nhìn được lão. Ôi! Không thể tin nổi! Lão đầu kia...lão kia là toàn thân nằm ở trong chum, chỉ có cái đầu và một cánh tay ở bên ngoài. Ôi trời ơi! Cái chum! Cả một thân thể nam nhân của lão ấy mà nhét vừa trong chiếc chum nhỏ xíu, còn không bằng một vòng thân thùng xách nước kia là thế nào? Lão...lão lẽ nào chính là...
Trong tâm tưởng Kiều Vũ Phi chợt tái hiện những hình ảnh kinh dị ghê rợn của những hình phạt tra tấn khủng khiếp cổ đại. Có một hình phạt gọi là "người lợn", chính là đoạn hết tứ chi của người bị phạt bỏ vào trong chum. Người đấy sẽ chịu hình khổ thảm khốc đau đớn, sống không được mà chết không xong cho đến lúc cùng kiệt mà đoản hơi thoát kiếp. Eo ơi! Lúc xem những hình ảnh miêu tả các hình phạt ấy Kiều Vũ Phi còn nghĩ có lẽ người xưa miêu tả hơi quá. Thế nhưng bây giờ mục thị rõ ràng tình trạng của lão đầu này, thân thể của lão bị nhét gọn ơ trong chum chỉ lộ lên cái đầu gầy trơ đến lộ hộp sọ. Râu tóc của lão bầy hầy xồm xoàm, trông rất là xác xơ, thê thảm. Nhìn lão quả thật còn khủng khiếp hơn so với những bức tranh vẽ miêu tả sinh động về hình phạm bi khốc ngày xưa để lại. Ôi thật kinh sợ! Lão bị hành hạ như thế, chẳng trách sao thành quỉ không thể siêu sinh được!
Kiều Vũ Phi kinh thán trong lòng rồi run rẩy bò nép đến sát tường. Nàng là muốn bò trở lại hang để thoát nhưng bởi vì sợ quá, tay chân nhũn cả ra rồi di chuyển không xong. Thế nhưng không di chuyển, để lão quỉ này hưng chấn lên ăn thịt nàng thì càng là không ổn. Nghĩ nghĩ, Kiều Vũ Phi lại liều mạng lần mò trong tối kiếm đến miệng hang chuột kia tìm cách chui vào. Lão đầu sau mấy giây kinh hách cũng dần hồi thần. Phát hiện Kiều Vũ Phi chui rúc muốn thoát, lão búng mình một cái cả cái chum bật lên không trung lăn đến trước mặt nàng. Kiều Vũ Phi bị hành động của lão làm chấn kinh. Nàng há hốc miệng nhưng lại không phát nổi ra lời nào. Lão đầu thở phì một cái, mùi hôi thối từ miệng mũi lão thoát ra làm Kiều Vũ Phi chịu không nổi cuối cùng thì lăn ra bất tỉnh.
Lúc Kiều Vũ Phi tỉnh lại, mở mắt lần nữa vẫn là một hoàn cảnh tối om. Có điều lúc này nàng cũng đã quen mùi nên không còn cảm thấy gian phòng này thối quá. Nàng nằm im bất động nhưng trong lòng không ngừng xoắn lên: "Mình chết chưa nhỉ?" Nàng khẽ động đậy ngón tay, ngón chân rồi đến lắc lắc nhích nhích thân thể. "Ôi, không đau, không có cảm giác gì khác thường cả? Vậy là chết rồi hay là chưa chết đây?". Nàng nghĩ đến đây, bất chợt muốn ngồi dậy xác định lần nữa hiện trạng bản thân. Đúng lúc nàng ngồi dậy, thân liền va phải cái chum kêu boang một tiếng. Ôi mẹ ơi! Cái chum...Vậy là lão đầu quỉ này...lão vẫn còn ở đây?
Nàng cố gắng mặc định trong lòng "Bình tĩnh, không sợ. Phải chết thì chết. Hoảng sợ chỉ làm bản thân chật vật hơn mà thôi." Dù sao thì cũng không thoát nổi lão đầu này, nàng cắn răng bật ngồi dậy nhìn thẳng lão đầu. Trước sau cũng bị ông ăn thịt, ông thành quỉ, tôi cũng sẽ thành quỉ. Tôi là bị ông hại thành quỉ, đợi thành quỉ rồi tôi đáp trả lại ông. Nghĩ nghĩ, nàng bật ngồi dậy mắt đối mắt trân trân nhìn lão đầu. Lão đầu có hơi bất ngờ trước thái độ này của nàng. Lão cười gằn một tiếng rồi buông một câu nhàn nhạt:
- Ngươi không phải Liễu Vân Thanh. Tiểu hậu sinh, ngươi là ai?
Kiều Vũ Phi không nghĩ lão già đột nhiên thay đổi thái độ bình thản như vậy đối mặt với nàng. Lão như vậy bớt đáng sợ hơn rồi, nàng cũng không cần quá mức căng thẳng nữa. Nàng cau mày, trầm ngâm giây lát rồi cũng bạo gan hơn cầm bàn tay của lão vẽ vào mấy chữ:
- {Kiều Vũ Phi, người Lĩnh Tây, mười bảy tuổi.}
Nói rõ ràng như thế rồi đấy, lão đầu à, ngửa bài đi, lão muốn làm gì ta đây?
Lão đầu nhìn lại nét mặt non trẻ của Kiều Vũ Phi, sau đó bất ngờ cầm cánh tay phải của nàng lên bóp mạnh, lại hỏi:
- Không nói được sao? Họ Kiều sao? Thật sự là họ Kiều à?
- ... - Kiều Vũ Phi nhăn nhó méo mặt. Ài! Lão quỉ này! Lão bóp cánh tay nàng đau đến thảm.
Lão đầu buông tay nàng ra, tự dưng cũng lâm vào trạng thái trầm tư. Sau đó, lão lại tự mình lẩm bẩm gì đó trong miệng. Kiều Vũ Phi không muốn tiếp tục dây dưa đến lão quỉ thần trí bất thường này nhưng nàng thoát không được, ở lại cũng không xong. Ngẫm nghĩ, nàng bất chợt nảy lên ác ý. Nếu lão quỉ là một con quỉ trong chum, oan hồn quỉ khí đều tụ ở trong chum vậy nếu như nàng đánh vỡ chum của lão, có thể nào hủy được quỉ khí của lão khiến lão mất hết pháp thuật hay không? Ý nghĩ này liền khích động tinh thần của Kiều Vũ Phi. Đây là cách duy nhất để nàng có thể thoát khỏi ma trảo của lão quỉ. Không thể lưỡng lự quá nhiều, nàng độc thủ ngoan tâm dùng hết sức lực cùng can đảm bay tới tống một cú thật mạnh đá cái chum của lão quỉ bay vào tường làm kêu "choang" một cái. Kiều Vũ Phi cắn răng nhắm mắt thầm nhủ trong lòng: "Lão quỉ, đừng trách ta! Lão là quỉ rồi, cũng không sợ chết thêm lần nữa. Nhưng ta không muốn chết. Là lão bức ta trước. Ta cũng phải bảo vệ mình mà ra tay với lão thôi! Lão siêu sinh đi! Kiều Vũ Phi ta mà thoát được sẽ cầu siêu cho lão! Xin đừng ám ta!"
Khoảnh khắc nàng nghe tiếng vỡ ra của chiếc chum gốm, nàng không dám nhìn lại phía lão quỉ kia chỉ đừng góc bên này chắp tay niệm phật, cầu nguyện trong lòng xin lão quỉ đừng theo ám nàng nữa. Thế nhưng tình huống nào dễ dàng cho nàng như vậy? Chiếc chum bị vỡ, thân thể của lão quỉ rơi phịch ra ngoài đất. Bởi vì lão bị ép nhốt trong chum bấy lâu, lúc chum vỡ ra, dịch tiết, nước giải trong chum cũng chảy tràn xuống, mùi thối bốc lên ngập ngụa trong gian phòng. Kiều Vũ Phi hai tay bịt miệng mũi, thống khổ muốn chết. Ôi trời ạ! Không nghĩ được đời này của nàng là bị ngạt thối mà chết hay sao?
Nàng một tay che mũi, tay kia vừa ôm ngực, vừa xoa bụng lại không ngừng nôn mửa thê thảm. Trời ơi, khủng khiếp quá! Thối đến mức độ này có mà hỏng mũi, bể phổi, đứt mạch máu, đứng tim, nhũn não chết mất thôi!
Trong khi Kiều Vũ Phi không ngừng bịt mũi mà oán than thì quỉ lão đầu từ trong đống vỡ của cái chum bật tung thân thể như một quả bong bóng bay lên lơ lửng. Vừa bay, lão vừa kích động phá lên khoái ý cười sang sảng. Thân thể lão cụt lủn không có chân, chỉ có một cánh tay cùng chiếc đầu dính vào thân phất qua phất lại bay trước mặt Kiều Vũ Phi. Kiều Vũ Phi than thầm không xong rồi! Nàng là muốn hủy đạo hạnh của lão nên mới đánh vỡ chum, ai dè được chẳng những không hủy được lão mà dường như còn giải phóng công lực, giúp lão tùy ý phát huy. Thế là...xong đời rồi!
Nàng bất động toàn thân. Vốn đã là con mồi trước miệng, lại còn dám chọc giận lão, phen này nàng là cầm chắc cái chết rồi. Kiều Vũ Phi hít vào một ngụm thở cuối cùng, nhắm mắt, mím môi sẵn sàng đón nhận phẫn nộ của lão đầu. Ấy nhưng khoảnh khắc bàn tay lão chạm vào đỉnh đầu nàng, Kiều Vũ Phi run rẩy cắn răng. "Xin đừng...đau quá!". Nếu đã phải chết thì đành chịu chết, nhưng chỉ xin đừng đau quá nàng sẽ sợ lắm!
Lão đầu không quan tâm đến biểu lộ của Kiều Vũ Phi. Ở một nơi tối tăm như thế, trong chiếc chum kia lão đã chịu khổ mấy mươi năm rồi. Ngay khoảnh khắc Kiều Vũ Phi đánh vỡ chum, lão được phóng thích, cảm nhận được thân thể không còn bị ràng buộc gò bó, không thể tin nổi lão nhẹ nhỏm đến thế nào đâu? Sau khi phóng xả tinh lực, tung người bay cao một trận, liền sau đó lão cũng nhận thấy chân khí trong người chạy loạn, chính là hậu quả do ngày trước lão luyện tà công Hấp nguyệt tụ tinh công. Sau đó lão lại bị phục kích, bại trận và trở thành tù binh của Lương gia bị biệt giam trong địa lao này. Thời gian bị giam ở trong địa lao này, không có ánh sáng, không thể tiếp xúc với mặt trời hay mặt trăng thế nhưng tuyệt kĩ công phu hấp nguyện tụ tinh một khi đã luyện thì không thể dừng, nhất là mỗi khi thời điểm trăng tròn hay thiên tinh hội tụ lão đầu sẽ bị chính nội công trong người mình dằn vặt đến cùng cực. Để khống chế luồng kình loạn chân khí náo động trong thân thể mình, lão đành phải dụng công bế khí, ép nội lực của chính mình dằn xuống thấp nhất. Bởi vì bế khí, yếm khí, nội tức trong người lão không thể phát ra, tích tụ lâu ngày sinh ra mùi hôi thối kinh người như này.
Lúc này, lão được phóng thích, chân khí tụ ém cuối cùng được một phen bùng phát bừng chấn. Lão đầu cứ nghĩ bản thân cả đời này cũng không còn cơ hội vận dụng chân khí, bật phát nội công, không nghĩ chỉ đến lúc bung tỏa liền là lúc chân khí nghịch hành khiến lão chưa kịp hưởng thụ thư thái thăng hoa đã chịu ngay một cơn thống khổ. Thế nhưng vào thời khắc chiếc chum nâng đỡ cổ thân của lão đã bị đánh vỡ, lão còn không dựng mình được làm sao tiếp tục bế khí ém công? Ngẫm nghĩ, cũng tại cái tên câm ngốc đường đột xông vào đây gây chuyện. Lão phóng tới, giơ chưởng đánh lên đỉnh đầu của Kiều Vũ Phi, muốn dùng nội lực đánh chết nàng để hả giận. Ấy nhưng nằm mơ lão cũng không ngờ lúc bàn tay lão giáng xuống, từ đỉnh đầu của Kiều Vũ Phi đột nhiên phát sáng lên một ánh sáng lóa mắt khiến lão đầu hết sức kinh sợ. Lão còn chưa kịp định thần thì phát hiện từng đợt từng đợt chân khí của chính mình thế nhưng hốt nhiên bị Kiều Vũ Phi hút lấy. Lão vô lực thu công, vô lực kháng cự nhìn nội lực của chính mình từng chút từng chút truyền sang Kiều Vũ Phi một cách kì quái. Kiều Vũ Phi hoàn toàn trong trạng thái mê man thần hồn nhưng lão đầu nhìn thấy rất rõ từ trên đỉnh đầu nàng có một luồng sáng phát ra. Ở giữa luồng sáng ấy có một viên bảo châu lấp lánh liên tục xoay chuyển và hút lấy nội lực của lão. Lão kinh hãi run rẩy phát ra một tiếng ai thán:
- Long châu! Ha ha! Thật sự không ngờ...là long châu!
Trong đầu lão văng vẳng lên giọng nói của Liễu Vân Thanh ở mười mấy năm về trước đã từng nói qua: "Người có long tích sẽ luyện được kì công. Nhưng người có long châu sẽ hấp thụ được kì công ấy. Ngươi thật sự vẫn muốn nhận long tích hay sao?". Lão đầu lúc ấy tuổi trẻ tráng niên, hào khí bừng bừng không chút lo ngại khẳng khái mạnh mẽ nói: "Tất nhiên. Cách duy nhất để có thể tiếp cận được long châu chính là phải có long tích.". Liễu Vân Thanh cười nhạt: "Ngươi cho rằng ngươi có thể đoạt được long châu sao? Đừng nói thiên hạ có đến bảy người có long tích. Dù có hội tụ được bảy người ấy, dùng long tích để dẫn dụ vẫn sẽ không thể khống chế được long châu. Người có thể sở hữu được long châu phải là kẻ có thiên mệnh sở uy, là chân long thiên tử. Thạch Phong Thiên, ngươi đừng vọng tưởng. Số mệnh của ngươi ta đã nói rồi, ngươi có thể xưng hùng thiếu niên, lập vạn tráng niên nhưng trung niên và hậu vận ngươi phải cơ khổ cùng quẫn trong địa ngục nhân gian. Long tích dù có hay không cũng không giúp được ngươi thay đổi vận mệnh được đâu!". Thạch Phong Thiên không thể kiên nhẫn, nóng nảy áp kiếm lên cổ Liễu Vân Thanh gắt: "Không cần ngươi nói nhiều. Lập tức đổi long tích trên người kẻ kia sang cho ta nếu không thì đừng trách ta sẽ khiến hai chữ Dị Y của ngươi vĩnh viễn biến mất."
Dòng hồi tưởng dừng lại. Lão đầu Thạch Phong Thiên bị long châu trên người của Kiều Vũ Phi hút hết chân khí cùng nội lực, cả thân thể cũng trở nên vô lực đổ quị xuống bên cạnh nàng. Kiều Vũ Phi vẫn chưa tỉnh. Cũng không rõ nàng là vì bị mùi hôi thối quá làm ngạt ngất hay bởi vì bị lão đầu áp đến tấn công sợ quá mà ngất. Tóm lại trong trạng thái nàng mất tri mất giác, long châu kia đột nhiên tỏa hào quang cùng uy lực chấn kinh hấp thụ nội lực của Thạch Phong Thiên lão. Thạch Phong Thiên chết sững nằm đấy nhìn viên long châu hấp thụ đủ chân khí liền dần dần thu lại hào quang rồi cuối cùng lặng ngấm và biến mất không dấu vết trong thân thể Kiều Vũ Phi. Thạch Phong Thiên bật cười đến ra nước mắt. Lão đã từng mơ ước cả đời cuối cùng cũng gặp được long châu rồi. Long châu ở trong ngay người tiểu thiếu niên cạnh lão, cách lão chỉ một gang tay thế nhưng lão bây giờ cả người vô lực nhão nhoẹt. Lão mất hết nội lực, chính thực là một phế nhân nửa "người lợn" chỉ có cái thân tàn với cái đầu trơ sọ đầu và một cánh tay còn sót lại. Lão nhìn lại cánh tay mình sau đó lại bật cười chua xót. Ngay cả cánh tay này vốn cũng không phải của lão. Là do ngày xưa lão đã ép Dị Y Liễu Vân Thanh giúp lão đổi cánh tay này với một tiểu binh chỉ vì trên tay tiểu binh ấy có dấu vết long tích. Rốt cuộc, lão thua trận cho Lương gia quân, bị Lương Chấn đoạn mất tam chi. Vốn là Lương Chấn còn muốn giết chết lão thế nhưng bởi vì nhận ra trên cánh tay lão có long tích. Lương Chấn cũng là một trong những thủ lĩnh tranh đoạt thiên hạ với Thạch Phong Thiên tất nhiên cũng có nghe qua truyền thuyết long châu và những lời tương truyền về long tích. Muốn gặp được long châu phải là người có long tích. Chính vì như vậy, Lương Chấn mới giữ lại cánh tay trái kia của Thạch Phong Thiên, giam lỏng lão ta để chờ thời vận long châu xuất hiện. Ấy nhưng giam một lần là gần hai mươi năm trời...
Thạch Phong Thiên nhìn dấu vết móng rồng trên cánh tay mình rồi lắc đầu nghẹn ngào. Cuối cùng lão cũng đã hiểu, đã tin những gì Liễu Vân Thanh nói. Dù lão có bao nhiêu long tích, có luyện được bao nhiêu kì công thì khi gặp phải long châu chính là bị như thế này, trơ mắt chịu trận nhìn long châu hấp thụ nên công năng của chính mình, đấy chính là bổn sự của long tích.
Thạch Phong Thiên đau lòng, oán hận cuối cùng cũng trút hơi thở cuối cùng bên cạnh kẻ sở hữu long châu mà lão luôn mơ ước.
Kiều Vũ Phi tỉnh dậy, phát hiện cạnh bên chính là thi thể của lão quỉ khiến nàng sợ đến chết khiếp. Nhưng lúc này, đột nhiên đôi mắt nàng sáng tỏ đến kinh ngạc. Nàng nhìn được rất rõ ngay cả trong gian tối tăm này. Nàng thấy sắc mặt thảm thương của lão đầu, trên khóe mắt còn vương hai giọt lệ ấm. Lão dường như là u uất phẫn oán, chết không cam tâm, hơi thở vừa đoản không lâu, thân thể vẫn còn ấm. Nàng vô tình chạm lướt trên bộ trán gầy trơ của lão, phát hiện ra lão thực là người chứ không phải quỉ tự nhiên trong lòng run lên một cảm xúc bồi hồi khó ta. Thật không thể ngờ lão là người sống! Một người sống mà chịu đày đọa trong hoàn cảnh bi thảm như thế này, nói ra cũng thật quá đáng thương đi! Nàng cảm khái một hồi, rồi cũng quên mất chuyện lão từng làm nàng sợ hãi. Dù sao kiếp người của lão đã khổ thế rồi, linh hồn được giải thoát, cũng không thể để thể xác cho chuột bọ ở đây rúc rỉa. Nàng thương cảm ngẫm nghĩ rồi cũng dùng sức đào chỗ đất dưới chân để an táng thi thể của lão đầu sau đó mới chui trở lại hang chuột mà tìm về phòng giam cũ của mình.
Lúc nàng trở lại phòng giam, ở trong buồng giam tăm tối vẫn lóng tai nghe được bên ngoài có tiếng mấy kẻ canh gác địa lao nói chuyện với nhau. Có một người loáng thoáng nói cái gì mà tiểu thư bắt về được một nữ quỉ và tiểu thiếu gia đang định hỏa thiêu nữ quỉ ấy để trừ hại. Trái tim Kiều Vũ Phi muốn nhảy dựng. Đám khốn kiếp Lương gia các ngươi thật quá đáng! Muộn hại ta thì đã thôi đi, Đinh Ngọc Phụng đã làm gì các ngươi, các ngươi lại muốn hỏa thiêu nàng ấy? "Không được. Không thể được! Nếu các ngươi dám dụng đến một sợi tóc của Đinh Ngọc Phụng, Kiều Vũ Phi ta có làm quỉ cũng không để yên cho cả nhà các ngươi! Không, là sẽ không để yên cho cả Lĩnh Nam này của các người!"
Kiều Vũ Phi điên tiết gào thét trong lòng. Nàng nóng lòng lo lắng lại không cách nào kêu hét gây chú ý cho bọn quản ngục ở ngoài kia cho nên tức tối đành phát tiết lên cánh cửa buồng giam. Nàng mạnh tay gồng lên dùng sức, vốn chỉ là tùy ý phát tiết thế nhưng đến lúc cánh cửa bị nàng kéo lệch, vẹo đi và đổ xuống. Chính Kiều Vũ Phi cũng không dám tin. Nàng trơ mắt kinh hãi nhìn lại đôi tay của chính mình. Kì quái! Nàng như là có thần công ấy nhỉ? Thần công...không lẽ...là do lão đầu kia truyền lại cho nàng?
Kiều Vũ Phi choáng váng lớ ngớ trong suy nghĩ của chính mình. Thật là lúc lão đầu giơ tay áp trên đỉnh đầu nàng, liền là nàng bất tỉnh nhân sự. Lúc nàng tỉnh lại thì lão đầu kia đã đoản hơi, nàng cũng không biết làm sao lão chết nữa. Kiều Vũ Phi nhíu nhíu mày nhìn trở lại vách tường buồng giam mà suy nghĩ, này sao mà giống như trong phim kiếm hiệp mà nàng từng xem kiếp trước, lão đầu là cao thủ bị người hại phải ở một hơi bí hiểm như địa lao kia sau đó gặp được nàng, chọn làm truyền nhân rồi truyền hết nội lực sau đó giải thoát? Càng nghĩ, Kiều Vũ Phi lại không khỏi mắc mệt với trí liên tưởng của mình. Nhưng thôi, cứu người mới cần kíp. Không cần phí thời gian ở đây nghĩ linh tinh nữa, nàng nắm tay thành đấm phóng nhanh ra cửa.
Cũng không biết có thật sự bản thân có thần công hay không? Nhưng vì cứu Đinh Ngọc Phụng, bất cứ một ai muốn ngăn cản, nàng có liều mạng cũng sẽ cho kẻ đó lãnh đủ!
-
Trong tâm tưởng Kiều Vũ Phi chợt tái hiện những hình ảnh kinh dị ghê rợn của những hình phạt tra tấn khủng khiếp cổ đại. Có một hình phạt gọi là "người lợn", chính là đoạn hết tứ chi của người bị phạt bỏ vào trong chum. Người đấy sẽ chịu hình khổ thảm khốc đau đớn, sống không được mà chết không xong cho đến lúc cùng kiệt mà đoản hơi thoát kiếp. Eo ơi! Lúc xem những hình ảnh miêu tả các hình phạt ấy Kiều Vũ Phi còn nghĩ có lẽ người xưa miêu tả hơi quá. Thế nhưng bây giờ mục thị rõ ràng tình trạng của lão đầu này, thân thể của lão bị nhét gọn ơ trong chum chỉ lộ lên cái đầu gầy trơ đến lộ hộp sọ. Râu tóc của lão bầy hầy xồm xoàm, trông rất là xác xơ, thê thảm. Nhìn lão quả thật còn khủng khiếp hơn so với những bức tranh vẽ miêu tả sinh động về hình phạm bi khốc ngày xưa để lại. Ôi thật kinh sợ! Lão bị hành hạ như thế, chẳng trách sao thành quỉ không thể siêu sinh được!
Kiều Vũ Phi kinh thán trong lòng rồi run rẩy bò nép đến sát tường. Nàng là muốn bò trở lại hang để thoát nhưng bởi vì sợ quá, tay chân nhũn cả ra rồi di chuyển không xong. Thế nhưng không di chuyển, để lão quỉ này hưng chấn lên ăn thịt nàng thì càng là không ổn. Nghĩ nghĩ, Kiều Vũ Phi lại liều mạng lần mò trong tối kiếm đến miệng hang chuột kia tìm cách chui vào. Lão đầu sau mấy giây kinh hách cũng dần hồi thần. Phát hiện Kiều Vũ Phi chui rúc muốn thoát, lão búng mình một cái cả cái chum bật lên không trung lăn đến trước mặt nàng. Kiều Vũ Phi bị hành động của lão làm chấn kinh. Nàng há hốc miệng nhưng lại không phát nổi ra lời nào. Lão đầu thở phì một cái, mùi hôi thối từ miệng mũi lão thoát ra làm Kiều Vũ Phi chịu không nổi cuối cùng thì lăn ra bất tỉnh.
Lúc Kiều Vũ Phi tỉnh lại, mở mắt lần nữa vẫn là một hoàn cảnh tối om. Có điều lúc này nàng cũng đã quen mùi nên không còn cảm thấy gian phòng này thối quá. Nàng nằm im bất động nhưng trong lòng không ngừng xoắn lên: "Mình chết chưa nhỉ?" Nàng khẽ động đậy ngón tay, ngón chân rồi đến lắc lắc nhích nhích thân thể. "Ôi, không đau, không có cảm giác gì khác thường cả? Vậy là chết rồi hay là chưa chết đây?". Nàng nghĩ đến đây, bất chợt muốn ngồi dậy xác định lần nữa hiện trạng bản thân. Đúng lúc nàng ngồi dậy, thân liền va phải cái chum kêu boang một tiếng. Ôi mẹ ơi! Cái chum...Vậy là lão đầu quỉ này...lão vẫn còn ở đây?
Nàng cố gắng mặc định trong lòng "Bình tĩnh, không sợ. Phải chết thì chết. Hoảng sợ chỉ làm bản thân chật vật hơn mà thôi." Dù sao thì cũng không thoát nổi lão đầu này, nàng cắn răng bật ngồi dậy nhìn thẳng lão đầu. Trước sau cũng bị ông ăn thịt, ông thành quỉ, tôi cũng sẽ thành quỉ. Tôi là bị ông hại thành quỉ, đợi thành quỉ rồi tôi đáp trả lại ông. Nghĩ nghĩ, nàng bật ngồi dậy mắt đối mắt trân trân nhìn lão đầu. Lão đầu có hơi bất ngờ trước thái độ này của nàng. Lão cười gằn một tiếng rồi buông một câu nhàn nhạt:
- Ngươi không phải Liễu Vân Thanh. Tiểu hậu sinh, ngươi là ai?
Kiều Vũ Phi không nghĩ lão già đột nhiên thay đổi thái độ bình thản như vậy đối mặt với nàng. Lão như vậy bớt đáng sợ hơn rồi, nàng cũng không cần quá mức căng thẳng nữa. Nàng cau mày, trầm ngâm giây lát rồi cũng bạo gan hơn cầm bàn tay của lão vẽ vào mấy chữ:
- {Kiều Vũ Phi, người Lĩnh Tây, mười bảy tuổi.}
Nói rõ ràng như thế rồi đấy, lão đầu à, ngửa bài đi, lão muốn làm gì ta đây?
Lão đầu nhìn lại nét mặt non trẻ của Kiều Vũ Phi, sau đó bất ngờ cầm cánh tay phải của nàng lên bóp mạnh, lại hỏi:
- Không nói được sao? Họ Kiều sao? Thật sự là họ Kiều à?
- ... - Kiều Vũ Phi nhăn nhó méo mặt. Ài! Lão quỉ này! Lão bóp cánh tay nàng đau đến thảm.
Lão đầu buông tay nàng ra, tự dưng cũng lâm vào trạng thái trầm tư. Sau đó, lão lại tự mình lẩm bẩm gì đó trong miệng. Kiều Vũ Phi không muốn tiếp tục dây dưa đến lão quỉ thần trí bất thường này nhưng nàng thoát không được, ở lại cũng không xong. Ngẫm nghĩ, nàng bất chợt nảy lên ác ý. Nếu lão quỉ là một con quỉ trong chum, oan hồn quỉ khí đều tụ ở trong chum vậy nếu như nàng đánh vỡ chum của lão, có thể nào hủy được quỉ khí của lão khiến lão mất hết pháp thuật hay không? Ý nghĩ này liền khích động tinh thần của Kiều Vũ Phi. Đây là cách duy nhất để nàng có thể thoát khỏi ma trảo của lão quỉ. Không thể lưỡng lự quá nhiều, nàng độc thủ ngoan tâm dùng hết sức lực cùng can đảm bay tới tống một cú thật mạnh đá cái chum của lão quỉ bay vào tường làm kêu "choang" một cái. Kiều Vũ Phi cắn răng nhắm mắt thầm nhủ trong lòng: "Lão quỉ, đừng trách ta! Lão là quỉ rồi, cũng không sợ chết thêm lần nữa. Nhưng ta không muốn chết. Là lão bức ta trước. Ta cũng phải bảo vệ mình mà ra tay với lão thôi! Lão siêu sinh đi! Kiều Vũ Phi ta mà thoát được sẽ cầu siêu cho lão! Xin đừng ám ta!"
Khoảnh khắc nàng nghe tiếng vỡ ra của chiếc chum gốm, nàng không dám nhìn lại phía lão quỉ kia chỉ đừng góc bên này chắp tay niệm phật, cầu nguyện trong lòng xin lão quỉ đừng theo ám nàng nữa. Thế nhưng tình huống nào dễ dàng cho nàng như vậy? Chiếc chum bị vỡ, thân thể của lão quỉ rơi phịch ra ngoài đất. Bởi vì lão bị ép nhốt trong chum bấy lâu, lúc chum vỡ ra, dịch tiết, nước giải trong chum cũng chảy tràn xuống, mùi thối bốc lên ngập ngụa trong gian phòng. Kiều Vũ Phi hai tay bịt miệng mũi, thống khổ muốn chết. Ôi trời ạ! Không nghĩ được đời này của nàng là bị ngạt thối mà chết hay sao?
Nàng một tay che mũi, tay kia vừa ôm ngực, vừa xoa bụng lại không ngừng nôn mửa thê thảm. Trời ơi, khủng khiếp quá! Thối đến mức độ này có mà hỏng mũi, bể phổi, đứt mạch máu, đứng tim, nhũn não chết mất thôi!
Trong khi Kiều Vũ Phi không ngừng bịt mũi mà oán than thì quỉ lão đầu từ trong đống vỡ của cái chum bật tung thân thể như một quả bong bóng bay lên lơ lửng. Vừa bay, lão vừa kích động phá lên khoái ý cười sang sảng. Thân thể lão cụt lủn không có chân, chỉ có một cánh tay cùng chiếc đầu dính vào thân phất qua phất lại bay trước mặt Kiều Vũ Phi. Kiều Vũ Phi than thầm không xong rồi! Nàng là muốn hủy đạo hạnh của lão nên mới đánh vỡ chum, ai dè được chẳng những không hủy được lão mà dường như còn giải phóng công lực, giúp lão tùy ý phát huy. Thế là...xong đời rồi!
Nàng bất động toàn thân. Vốn đã là con mồi trước miệng, lại còn dám chọc giận lão, phen này nàng là cầm chắc cái chết rồi. Kiều Vũ Phi hít vào một ngụm thở cuối cùng, nhắm mắt, mím môi sẵn sàng đón nhận phẫn nộ của lão đầu. Ấy nhưng khoảnh khắc bàn tay lão chạm vào đỉnh đầu nàng, Kiều Vũ Phi run rẩy cắn răng. "Xin đừng...đau quá!". Nếu đã phải chết thì đành chịu chết, nhưng chỉ xin đừng đau quá nàng sẽ sợ lắm!
Lão đầu không quan tâm đến biểu lộ của Kiều Vũ Phi. Ở một nơi tối tăm như thế, trong chiếc chum kia lão đã chịu khổ mấy mươi năm rồi. Ngay khoảnh khắc Kiều Vũ Phi đánh vỡ chum, lão được phóng thích, cảm nhận được thân thể không còn bị ràng buộc gò bó, không thể tin nổi lão nhẹ nhỏm đến thế nào đâu? Sau khi phóng xả tinh lực, tung người bay cao một trận, liền sau đó lão cũng nhận thấy chân khí trong người chạy loạn, chính là hậu quả do ngày trước lão luyện tà công Hấp nguyệt tụ tinh công. Sau đó lão lại bị phục kích, bại trận và trở thành tù binh của Lương gia bị biệt giam trong địa lao này. Thời gian bị giam ở trong địa lao này, không có ánh sáng, không thể tiếp xúc với mặt trời hay mặt trăng thế nhưng tuyệt kĩ công phu hấp nguyện tụ tinh một khi đã luyện thì không thể dừng, nhất là mỗi khi thời điểm trăng tròn hay thiên tinh hội tụ lão đầu sẽ bị chính nội công trong người mình dằn vặt đến cùng cực. Để khống chế luồng kình loạn chân khí náo động trong thân thể mình, lão đành phải dụng công bế khí, ép nội lực của chính mình dằn xuống thấp nhất. Bởi vì bế khí, yếm khí, nội tức trong người lão không thể phát ra, tích tụ lâu ngày sinh ra mùi hôi thối kinh người như này.
Lúc này, lão được phóng thích, chân khí tụ ém cuối cùng được một phen bùng phát bừng chấn. Lão đầu cứ nghĩ bản thân cả đời này cũng không còn cơ hội vận dụng chân khí, bật phát nội công, không nghĩ chỉ đến lúc bung tỏa liền là lúc chân khí nghịch hành khiến lão chưa kịp hưởng thụ thư thái thăng hoa đã chịu ngay một cơn thống khổ. Thế nhưng vào thời khắc chiếc chum nâng đỡ cổ thân của lão đã bị đánh vỡ, lão còn không dựng mình được làm sao tiếp tục bế khí ém công? Ngẫm nghĩ, cũng tại cái tên câm ngốc đường đột xông vào đây gây chuyện. Lão phóng tới, giơ chưởng đánh lên đỉnh đầu của Kiều Vũ Phi, muốn dùng nội lực đánh chết nàng để hả giận. Ấy nhưng nằm mơ lão cũng không ngờ lúc bàn tay lão giáng xuống, từ đỉnh đầu của Kiều Vũ Phi đột nhiên phát sáng lên một ánh sáng lóa mắt khiến lão đầu hết sức kinh sợ. Lão còn chưa kịp định thần thì phát hiện từng đợt từng đợt chân khí của chính mình thế nhưng hốt nhiên bị Kiều Vũ Phi hút lấy. Lão vô lực thu công, vô lực kháng cự nhìn nội lực của chính mình từng chút từng chút truyền sang Kiều Vũ Phi một cách kì quái. Kiều Vũ Phi hoàn toàn trong trạng thái mê man thần hồn nhưng lão đầu nhìn thấy rất rõ từ trên đỉnh đầu nàng có một luồng sáng phát ra. Ở giữa luồng sáng ấy có một viên bảo châu lấp lánh liên tục xoay chuyển và hút lấy nội lực của lão. Lão kinh hãi run rẩy phát ra một tiếng ai thán:
- Long châu! Ha ha! Thật sự không ngờ...là long châu!
Trong đầu lão văng vẳng lên giọng nói của Liễu Vân Thanh ở mười mấy năm về trước đã từng nói qua: "Người có long tích sẽ luyện được kì công. Nhưng người có long châu sẽ hấp thụ được kì công ấy. Ngươi thật sự vẫn muốn nhận long tích hay sao?". Lão đầu lúc ấy tuổi trẻ tráng niên, hào khí bừng bừng không chút lo ngại khẳng khái mạnh mẽ nói: "Tất nhiên. Cách duy nhất để có thể tiếp cận được long châu chính là phải có long tích.". Liễu Vân Thanh cười nhạt: "Ngươi cho rằng ngươi có thể đoạt được long châu sao? Đừng nói thiên hạ có đến bảy người có long tích. Dù có hội tụ được bảy người ấy, dùng long tích để dẫn dụ vẫn sẽ không thể khống chế được long châu. Người có thể sở hữu được long châu phải là kẻ có thiên mệnh sở uy, là chân long thiên tử. Thạch Phong Thiên, ngươi đừng vọng tưởng. Số mệnh của ngươi ta đã nói rồi, ngươi có thể xưng hùng thiếu niên, lập vạn tráng niên nhưng trung niên và hậu vận ngươi phải cơ khổ cùng quẫn trong địa ngục nhân gian. Long tích dù có hay không cũng không giúp được ngươi thay đổi vận mệnh được đâu!". Thạch Phong Thiên không thể kiên nhẫn, nóng nảy áp kiếm lên cổ Liễu Vân Thanh gắt: "Không cần ngươi nói nhiều. Lập tức đổi long tích trên người kẻ kia sang cho ta nếu không thì đừng trách ta sẽ khiến hai chữ Dị Y của ngươi vĩnh viễn biến mất."
Dòng hồi tưởng dừng lại. Lão đầu Thạch Phong Thiên bị long châu trên người của Kiều Vũ Phi hút hết chân khí cùng nội lực, cả thân thể cũng trở nên vô lực đổ quị xuống bên cạnh nàng. Kiều Vũ Phi vẫn chưa tỉnh. Cũng không rõ nàng là vì bị mùi hôi thối quá làm ngạt ngất hay bởi vì bị lão đầu áp đến tấn công sợ quá mà ngất. Tóm lại trong trạng thái nàng mất tri mất giác, long châu kia đột nhiên tỏa hào quang cùng uy lực chấn kinh hấp thụ nội lực của Thạch Phong Thiên lão. Thạch Phong Thiên chết sững nằm đấy nhìn viên long châu hấp thụ đủ chân khí liền dần dần thu lại hào quang rồi cuối cùng lặng ngấm và biến mất không dấu vết trong thân thể Kiều Vũ Phi. Thạch Phong Thiên bật cười đến ra nước mắt. Lão đã từng mơ ước cả đời cuối cùng cũng gặp được long châu rồi. Long châu ở trong ngay người tiểu thiếu niên cạnh lão, cách lão chỉ một gang tay thế nhưng lão bây giờ cả người vô lực nhão nhoẹt. Lão mất hết nội lực, chính thực là một phế nhân nửa "người lợn" chỉ có cái thân tàn với cái đầu trơ sọ đầu và một cánh tay còn sót lại. Lão nhìn lại cánh tay mình sau đó lại bật cười chua xót. Ngay cả cánh tay này vốn cũng không phải của lão. Là do ngày xưa lão đã ép Dị Y Liễu Vân Thanh giúp lão đổi cánh tay này với một tiểu binh chỉ vì trên tay tiểu binh ấy có dấu vết long tích. Rốt cuộc, lão thua trận cho Lương gia quân, bị Lương Chấn đoạn mất tam chi. Vốn là Lương Chấn còn muốn giết chết lão thế nhưng bởi vì nhận ra trên cánh tay lão có long tích. Lương Chấn cũng là một trong những thủ lĩnh tranh đoạt thiên hạ với Thạch Phong Thiên tất nhiên cũng có nghe qua truyền thuyết long châu và những lời tương truyền về long tích. Muốn gặp được long châu phải là người có long tích. Chính vì như vậy, Lương Chấn mới giữ lại cánh tay trái kia của Thạch Phong Thiên, giam lỏng lão ta để chờ thời vận long châu xuất hiện. Ấy nhưng giam một lần là gần hai mươi năm trời...
Thạch Phong Thiên nhìn dấu vết móng rồng trên cánh tay mình rồi lắc đầu nghẹn ngào. Cuối cùng lão cũng đã hiểu, đã tin những gì Liễu Vân Thanh nói. Dù lão có bao nhiêu long tích, có luyện được bao nhiêu kì công thì khi gặp phải long châu chính là bị như thế này, trơ mắt chịu trận nhìn long châu hấp thụ nên công năng của chính mình, đấy chính là bổn sự của long tích.
Thạch Phong Thiên đau lòng, oán hận cuối cùng cũng trút hơi thở cuối cùng bên cạnh kẻ sở hữu long châu mà lão luôn mơ ước.
Kiều Vũ Phi tỉnh dậy, phát hiện cạnh bên chính là thi thể của lão quỉ khiến nàng sợ đến chết khiếp. Nhưng lúc này, đột nhiên đôi mắt nàng sáng tỏ đến kinh ngạc. Nàng nhìn được rất rõ ngay cả trong gian tối tăm này. Nàng thấy sắc mặt thảm thương của lão đầu, trên khóe mắt còn vương hai giọt lệ ấm. Lão dường như là u uất phẫn oán, chết không cam tâm, hơi thở vừa đoản không lâu, thân thể vẫn còn ấm. Nàng vô tình chạm lướt trên bộ trán gầy trơ của lão, phát hiện ra lão thực là người chứ không phải quỉ tự nhiên trong lòng run lên một cảm xúc bồi hồi khó ta. Thật không thể ngờ lão là người sống! Một người sống mà chịu đày đọa trong hoàn cảnh bi thảm như thế này, nói ra cũng thật quá đáng thương đi! Nàng cảm khái một hồi, rồi cũng quên mất chuyện lão từng làm nàng sợ hãi. Dù sao kiếp người của lão đã khổ thế rồi, linh hồn được giải thoát, cũng không thể để thể xác cho chuột bọ ở đây rúc rỉa. Nàng thương cảm ngẫm nghĩ rồi cũng dùng sức đào chỗ đất dưới chân để an táng thi thể của lão đầu sau đó mới chui trở lại hang chuột mà tìm về phòng giam cũ của mình.
Lúc nàng trở lại phòng giam, ở trong buồng giam tăm tối vẫn lóng tai nghe được bên ngoài có tiếng mấy kẻ canh gác địa lao nói chuyện với nhau. Có một người loáng thoáng nói cái gì mà tiểu thư bắt về được một nữ quỉ và tiểu thiếu gia đang định hỏa thiêu nữ quỉ ấy để trừ hại. Trái tim Kiều Vũ Phi muốn nhảy dựng. Đám khốn kiếp Lương gia các ngươi thật quá đáng! Muộn hại ta thì đã thôi đi, Đinh Ngọc Phụng đã làm gì các ngươi, các ngươi lại muốn hỏa thiêu nàng ấy? "Không được. Không thể được! Nếu các ngươi dám dụng đến một sợi tóc của Đinh Ngọc Phụng, Kiều Vũ Phi ta có làm quỉ cũng không để yên cho cả nhà các ngươi! Không, là sẽ không để yên cho cả Lĩnh Nam này của các người!"
Kiều Vũ Phi điên tiết gào thét trong lòng. Nàng nóng lòng lo lắng lại không cách nào kêu hét gây chú ý cho bọn quản ngục ở ngoài kia cho nên tức tối đành phát tiết lên cánh cửa buồng giam. Nàng mạnh tay gồng lên dùng sức, vốn chỉ là tùy ý phát tiết thế nhưng đến lúc cánh cửa bị nàng kéo lệch, vẹo đi và đổ xuống. Chính Kiều Vũ Phi cũng không dám tin. Nàng trơ mắt kinh hãi nhìn lại đôi tay của chính mình. Kì quái! Nàng như là có thần công ấy nhỉ? Thần công...không lẽ...là do lão đầu kia truyền lại cho nàng?
Kiều Vũ Phi choáng váng lớ ngớ trong suy nghĩ của chính mình. Thật là lúc lão đầu giơ tay áp trên đỉnh đầu nàng, liền là nàng bất tỉnh nhân sự. Lúc nàng tỉnh lại thì lão đầu kia đã đoản hơi, nàng cũng không biết làm sao lão chết nữa. Kiều Vũ Phi nhíu nhíu mày nhìn trở lại vách tường buồng giam mà suy nghĩ, này sao mà giống như trong phim kiếm hiệp mà nàng từng xem kiếp trước, lão đầu là cao thủ bị người hại phải ở một hơi bí hiểm như địa lao kia sau đó gặp được nàng, chọn làm truyền nhân rồi truyền hết nội lực sau đó giải thoát? Càng nghĩ, Kiều Vũ Phi lại không khỏi mắc mệt với trí liên tưởng của mình. Nhưng thôi, cứu người mới cần kíp. Không cần phí thời gian ở đây nghĩ linh tinh nữa, nàng nắm tay thành đấm phóng nhanh ra cửa.
Cũng không biết có thật sự bản thân có thần công hay không? Nhưng vì cứu Đinh Ngọc Phụng, bất cứ một ai muốn ngăn cản, nàng có liều mạng cũng sẽ cho kẻ đó lãnh đủ!
-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.