Chương 2: Con đường vắng
An
24/10/2013
-Chúng ta lại gặp nhau lần nữa. Vui chứ???
Nó năm nay học lớp 10 ở trường phổ thông S.A. 2 năm nữa thôi là nó sẽ rời trần gian để trở về thế giới thực của nó- thế giới của quỷ. Nó buồn lắm bởi sẽ phải xa loài người một thời gian dài không biết là có thể gặp lại người em gái Bảo Linh của mình không nhưng nó cũng vui vì ở thế giới Quỷ nó sẽ được tôn trọng và không ai khinh miệt chối bỏ, lạnh nhạt với nó. Cuộc đời và vận mệnh thật trớ trêu.
Cũng như mọi ngày nó đến trường và trở về nhà trong khuôn mặt ủ rũ, buồn bã, đầy mệt mỏi. Nó trở về trong trang phục một chiếc áo đen ngắn tay, một chiếc quần jean cá tính màu đen. Màu đên ấy được nhuốm bởi chính mực đen của học sinh trong trường dành cho nó. Nó có một trang phục đặc biệt nhất trường môm na là vậy. Mái tóc hun đỏ của nó bay phất phơ trên con đường lộng gió nhưng heo hút và se lạnh cũng như người đời đối với nó- lạnh nhạt, khinh miệt, ghét bỏ. Nó khoác trên chiếc cặp bên vai trái, còn chiếc cặp ở bên phải hông. Ánh mắt nó đen láy chứa đầy nỗi niềm và buồn bã. Mọi người đi bộ cùng đường với nó cứ thế tai nọ tai kia xì xầm về nó. Nó nghe những lời chê mái tóc đỏ tự nhiên đó nhiều rồi nên cũng mặc. Nó cứ thế đi, đi và đi. Ánh đen đường ban đêm tôn lên vẻ đẹp của nó. Một làn da trắng mịn không tì vết. Một dáng người thon nhưng mang đầy sự cô đơn. Bộ đồng phục đen thui đó làm bật lên sợi dây chuyền bạc trên cổ nó. Đó là một kỉ vật vô cùng quý giá mà bà nó đã để lại cho nó trước khi ra đi. Nó trân trọng nó lắm.
Bất chợt, một con gió nhẹ thoảng qua mang theo mùi hương hoa hồng thơm phức. Một cái bóng trắng mới lướt qua trên khu phố này. Không. Đó không phải là ma mà la một con người bằng xương bằng thịt mà nó cảm nhật được bằng da thịt nó. Người đó còn cười với nó. một nụ cười đầy ẩn ý và ma rãnh. Ánh mắt hắn thích thú nhìn nó. Bất giác nó phát hiện sợi dây chuyền của nó biến mất từ lúc nào. Nó nghĩ ngay đến cái bóng trắng đó và đuổi theo. Nó thừa hưởng được dòng máu của quỷ nên có những khả năng phi thường. Nó chạy với tốc độ nhanh như gió đuổi theo cái bóng làm mọi người choáng. Tóc ai cũng bay cái vù rồi trở về như ban đầu.
Vút...
10s nó đã chạy được 1km và đuổi được hắn nắm lấy đuôi áo choàng hắn đang mặc giật một cái thật mạnh làm hắn ngã ngửa xuống đất. Lúc này sự buồn bã ẩn trên đôi mắt nó đi đâu hết thay vào đó là sự tức giận vô cùng của một Quỷ Vương. Nó giật lấy sợi dây chuyền trên tay hắn rồi quay đi xuôi theo ánh mắt hắn cứ thế bước không cần biết hắn đang nghĩ gì.
Hắn cười đau khổ vì nó là người đầu tiên đuổi được tốc độ của hắn và cũng người duy nhất cướp lại được món đồ mà hắn đã cướp. Cuối cùng thì tên trộm lừng danh cũng có người hạ gục được chính là nó đây Nhật Hạ Ngọc Dương.
Hắn cũng tức lắm nên đứng bật dậy đi theo nó. Cảm nhận được có người đang đi theo mình nó vội bước nhanh rồi chạy một mạch. Hắn cũng dùng tốc độ của mình và đuổi theo. bất chợt nó dùng lại làm hắn suýt nữa đâm vào tường nhưng "tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa", hắn đâm vào cột điện và đang hiện trạng đang ôm cột điện cứ như sợ chó đuổi bất đắc dĩ phải leo lên đó. Nó cười, cười gượng gạo.
- Tại sao cậu đuổi theo tôi???.- Nó hỏi lạnh nhạt.
- Ờ thì sợi dây chuyền đó. Trả lại đây. - hắn một tay ôm cột một tay giơ về phía nó.
- Tại sao??? Nhưng mà tôi cho tôi hỏi cậu biết Đôn Ki-hô-tê chứ???
Hắn đơ vài giây rồi trả lời:
- Biết. Nhưng ông ta liên quan gì tới sợi dây chuyền và liên quan tới tôi.
- Cậu giống hệt tính cách của ông ta. Nực cười. Trẻ con. Khéo tưởng tượng và có khiếu hài hước.
Hắn gật đầu đồng ý rồi nhìn nó quát:
- Cái gì??? Tôi mà giống ông ta chắc thế giới này loạn rồi.
- Hơ. Chả phải cậu quá mê Kid trong Conan nên đã nghĩ mình là Kid và học thói trộm đồ hay sao??? bộ đồ trắng kìa. Cánh diều trắng kìa. Cả cái mũ nữa. Không phải là muốn trở thành nhân vật Kid đấy chứ.
Hăn đuối lí rồi thả tay tụt xuống dưới đất đứng nó chuyên với nó với một vẻ kiêu hãnh.
- Chà. Cô là thám tử hả??? Công nhận suy luận giỏi thật. Good. Good. Good. Nhưng mà đáng tiếc là bây giờ tôi phải đi. À quên tên cô là.... Ồ Nhật Hạ Ngọc Dương. Tên hay đấy.- Hắn nhìn phù hiệu của nó rồi gật đầu đắc ý.
Hắn nhấc cánh và bay vụt đi. Vừa đi hắn vừa nghĩ: Đúng là số nhọ. Gặp phải cao thủ. Nhưng mà Nhật Hạ Ngọc Dương sao nghe giống tên Việt Nam thế nhỉ. Cơ mà tóc cô ta màu đỏ mà. Phải là người nước ngoài chứ. Sao phải nghĩ nhiều như thế hả Lãnh Hàn Phong. Thất bại là mẹ thành công mà. Công nhận cô ta thú vị thật biết cả Kid cơ đấy chứng tỏ cô ta rất giỏi tiếng Việt Nam và cũng mê truyện trinh thám như mình. Gặp lại cô ta lần nữa thì chắc mình bọ lộ tẩy quá. Phải cẩn thận mới được. Cô ta chạy nhanh như chớp vậy. Mình gắn động cơ không tiếng ồn với tốc độ 180km/h thế mà cô ta cũng đuổi kịp đúng là không phải tốc độ của người mà.
Hắn đi trên đường cứ vậy khen nó, chê nó. Còn nó đang đi trên đường cứ bay hắt xì hoài mà không biết tại sao. Bởi Quỷ không thể ốm. Đó là một quy luật không ai thay đổi được.
- Thôi chết muộn giờ đi làm rồi phải tới đó ngay. Nó dùng tốc độ nhanh hơn tàu hỏa, máy bay của mình phi đến quán cà phê nổi tiếng-Cream.
Một bóng người quen thuộc mà nó từng gặp trước đây đang ngồi trong quán đó. Nó mặc bộ đồ nhân viên cực kì dễ thương ra đó để hỏi quý khách muốn uống gì. Nhưng người đó lẩn tránh quay mặt đi chỗ khác.
Điều đó càng làm nó tò mò hơn.
Mạnh dạn bước đến nơi người đó ngồi. Người đó mang dáng dấp của một người trung tuổi. Mái tóc đã điểm những sợi bạc. Khuôn mặt quay về phía cửa kính nhưng bị cuốn menu che mất gần hết khuôn mặt.
- Ông gọi món gì???- Nó hỏi.
Ông ta không trả lời. What??? Sao thế nhỉ??? Không lẽ...
Nó lay người ông ta nhưng không thấy động tĩnh gì. Ông ta ngất ư??? Hay là đã bị nhồi máu cơ tim bất thường mà ngất rồi.
Nó vội khoác một tay ông lên vai rồi đưa ông tới bệnh viện.
Đến nửa đường, ông ta tỉnh. Khuôn mặt lúc này không giống người vừa bị ngất. Còn nó thì được một phen hốt hoảng.
- Cô là Nhật Hạ Ngọc Dương.
Nó ngơ ngác rồi cũng gật đầu nhẹ.
- Nhưng ông là ai???
- Cô không cần biết. 2 năm nữa cô sẽ phải rơi fkhoir trần gian trở về trốn quỷ. Quỷ Vương đã chọn cô làm người thế vị. Vì vậy, tôi khuyên cô nên chuẩn bị tinh thần sớm trước khi trở thành hình dạng thật của Quỷ. Nó sẽ thật khủng khiếp nếu như cô biết cách kiềm chế.
- Ý ông là sao??? Tại sao ông biết tôi???
- Điều đó không quan trọng. Cô không được nhẫn nhịn tất cả mọi người như 15 năm qua nữa. Điều đó rất nguy hiểm. Cô phải cười thật nhiều và cũng phải tức giận thật nhiều để sau này trở thành một Quỷ Vương tốt. Cô hiểu chứ. 12h đêm rồi đến lúc tôi phải đi. Cô nên cẩn thận hơn với tai mắt của Diêm Vương. Ông ta đã phái người tới trần gian để giết cô để loài Quỷ sẽ biến mất mãi mãi trên thế giới loài người. Mặc dù vong linh ở dưới lòng đất, quỷ ở trên trần nhưng luôn có sợi dây liên kết giữa hai thế giới. Nếu như cô bị sát hại thì coi như thế giới quỷ cai quản những vong linh bị cô đơn, nghèo đói sẽ hỗn loạn và Diêm Vương sẽ lên ngôi vua cai quản tất cả vong linh. Điều đó là nguy hại đến an ngy của loài người bởi người cai quản vong linh dưới lòng đất không thể làm chủ những vong linh trên trần được. Cô hiểu chứ???. Bởi vậy cô nên cẩn thân. Sức mạnh cản phá và phá hoại của cô rất lớn nên biết kiềm chế một chút. Tôi đi đây.
Rồi người đàn ông có dáng dấp quen quen như nó nghĩ biến mất như một hồn ma. Một hiện tượng kì lạ. Nó nghĩ sao cái cảnh này giống phim ma mà nó từng xem thế.
Mải suy nghĩ mà nó quên mất ca làm của mình bắt đàu từ 19h đến tận 1h sáng. nó vội trở về quán cà phê và bị người quản lí ca một bài ca vì tội chốn giờ làm.
Cô bé Bảo Linh dễ thương được mọi người yêu quý đang cùng một đám bạn vào quán cà phê Cream mà nó đang làm. Không biết trừng hợp hay ngẫu nhiên hay cố tình.
White cười nó vui vẻ, thỉnh thoảng còn lấy tay che miệng cười để khoe bộ móng màu hồng nhạt cùng những hình con bướm mới làm. Mái tóc dài phần trên được buộc gọn, xõa nửa dưới trông rất cá tính với tóc mái hớt qua trái. Bộ lông mày lá liễu cứ dãn ra theo nụ cười. Làn da trắng nõn nổi bật với một chiếc váy trắng và dải lụa hồng ôm sát eo tôn nên chiều cao 1m67 của cô cùng đôi giày cao gót năm phân. Một chiếc túi sách hàng hiều khoác bên trái. Có vẻ rất giống con nhà giàu có. Mấy người đi xung quanh White cũng thế ăn mặc rất thời trang đang bước vào quán.
Nó cũng ngạc nhiên lắm khi người em gái của mình đến thăm cái quán mà nó lằm việc. Cũng lâu rồi nó không được gặp em gái mà. Nhưng nó không thể hiện niềm vui trên nét mặt chỉ là vui thầm trong lòng, coi như không quen biết.
White ngồi ở chiếc bàn chính giữa quán vẫy tay gọi phục vụ. Nó điềm đạm tới gượng cười hỏi:
- Các quý cô muốn gọi gì???
- Ăn gì đây ta. Cho tôi một cốc cà phê sữa, 3 cốc trà đá. 7 cốc kem mario và 1 đĩa khoai tây chiên cùng ba cốc coca.- White nó rất nhanh nhưng đủ để nó hiểu và thuộc lòng.
Nó thông báo với người làm rồi nhẹ nhàng bưng ra. White đưa mũi chân mình ra cốt để muốn làm nó ngã. Nhưng không nó phát hiện ra từ từ bước qua chân White và đặt xuống nhẹ nhàng cùng nụ cười cởi mở.
Họ ngồi tán ngẫu khoảng 2 tiếng rồi mới thanh toán tiền. White giơ thẻ ra và nhờ nó thanh toán.
- Xin lỗi quý khách thẻ này đã hết hạn 2 ngày trước rồi. Quý khách có thể trả bằng tiền mặt.
Mặc dù biết thẻ đã hết hạn nhưng White vẫn giơ ra cốt để làm khó nó, bỗng nhiên White nhăn mặt:
- Sao cô định nói tôi không có tiền trả mà phải dùng thẻ hết hạn để trả sao??? Thật nực cười. Thế não cô để đâu rồi hả. Sao không biết nhìn hạn ghe trên đó đi hết ngày hôm nay mới là hết hạn.
Biết trò nghịch ngợm của đứa em, nó cũng theo vai mà diễn:
- Xin lỗi quý khách nhưng bây giờ đã qua 12 giờ và bây giờ chính xác là 12 giờ 30 rồi. Mong quý khách trả tiền cho.
White không chối cãi được nữa rút một cái nhẫn bạc ở trên tay ra đặt xuống bàn thanh toán trước mặt nó:
- Được. tôi thanh toán bằng vật chất. Một chiếc nhẫn vàng mạ bạc được chứ???
- XIn lỗi. Nhưng chúng tôi không thanh toán bằng vật mà...
Chưa để nó nói hết cậu Bảo Lĩnh đã quát;
- Cô định làm khó tôi à. Nực cười.
Bảo Linh gọi chủ quán ra rồi chỉ trích này nọ nó làm chủ quán phải xin lỗi lia lịa.
Rồi nó với White ra ngoài một nơi khuất để trò chuyện:
- Em diễn tốt nhỉ???
- Chị cứ quá khen. Nhớ chị quá cơ. Nhưng ba mẹ không cho em gặp chị. LÀ chị em đấy mà một năm chỉ gặp được có một lần à. Em buồn quá. Chị sao rồi???.
- Ổn. Nơi đó vẫn tối tăm vậy. Bệnh tình của em thì sao???
- Chẳng tiến triển gì. Sống chết lúc nào không hay. Một ngày trôi qua mà thấy nó thật ý nghĩa với mình. Công nhận chị giỏi thật. 6 tuổi đã bị ra riêng nói cách khác là bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà mà vẫn sống tốt. Em nói thật với chị là em mà xa ba mẹ là em chết thật đó. Đúng là bệnh tim hại em đau đớn gần chết. Mà chị ơi, đây là tiền tiêu vặt của trong tháng này. Em mới lĩnh. chỉ giữ lấy mà xài. Em cũng không kẹt tiền đâu. Vừa học vừa đi làm chắc chị vất vả lắm. Lại còn bị nguwoif khác bắt nạt nữa nhưng em không thể giúp chị bởi nếu không em sẽ bị như chị là em chết liền ý chứ. tim em yếu quá mà. Nhưng mà chị không có tên trong hộ khẩu gia đình???. Thế là sao hả chị???. Trên mặt luật pháp thì chị vẫn là người họ Nhật mà.
- Thôi. Stop. 5 phút rồi. Em về đi. Không lại bị nghi ngờ. Tiền này chị sẽ nhận. Khi nào mà rảnh đến thăm chị nữa.
- Dạ.- Bảo Linh cười rồi bái bai chị ra đến ngoài phố, White lại trở về khuôn mặt nhăn nhó vì vừa bị nói xỏ. Còn nó thì đứng cười.
Bất chợt một lần nữa, cái bóng trắng xuất hiện. Nó đi ngang qua White. Chiếc túi sách bị cướp mất một cách nhẹ nhàng. Bảo Linh biết đó nhưng vẫn đừng im. Nó như hiểu ý vội phóng vù theo với tốc độ kinh hoàng của mình làm người đi trên đường choáng không biết cái gì vừa phi qua mình nhanh khủng khiếp không biết có phải là tên lửa không. White bị bệnh tim mà nên không thể đuổi theo hắn được đành vẫy taxi mà đuổi theo với người chị đặc biệt kia cùng cái tên mang biệt danh Sun đó.
- Tên trộm nào mà cả gan thế mà dám chôm đồ của bản tiểu thư đây. Đừng tưởng là đã thoát. Tiểu thư đây còn có một người chị thuộc dòng máu Quỷ đó tốc độ còn khủng hơn cả con người. Nên ngươi nên cẩn thận. dù có là siêu trộm đi nữa cũng không thoát khỏi tầm mắt của chị ta.- White cười rồi điềm tĩnh chờ cho taxi đuổi theo được chị mình.
Do động cơ bay hết xăng nên nó đã đáp đất làm hắn đang được bay trên không trung của buổi đêm phải hạ cánh đáp đất bằng cách ngã cái rầm xuống đường trên một con đường vắng. Khung cảnh này hiếm khi có được trong hoàn cảnh này.
Không biết hôm nay là ngày gì mà hắn xui dữ thế. Lâu rồi hắn không bị ngã cái rầm đau điếng như thế này. Hai lần trong một ngày là quá đủ để hắn trị thương.
Hắn ngước mặt lên. Nó đã xuất hiện từ lúc nào. Hắn đang xoa xoa vết thương trên mặt. Tình cảnh hắn lúc này thật thảm hại. Áo trắng rách tan tành. Chiếc mũ bị rớt ra khỏi đầu để lộ toàn diện khuôn mặt của hắn. Một sống mũi cao. Ánh mắt đen láy mang đầy sự kiêu hãnh và sự tinh nghịch. Mái tóc đen hệt như kiểu mà Kid để. Khuôn mặt đpẹ vo cùng thanh tú và rất bảnh.
- Lại là cô!!!
- Chúng ta lại gặp lại nhau. Vui chứ??? Gặp lại nhau lần thứ hai trong một ngày đúng là kì lạ thật đấy. Nhưng mà chào nhau kiểu này hơi bất tiện nhỉ. Không cần phải nằm xuống đất mà chào đâu. - Nó khoanh tay nhìn hắn.
- Gặp cô đúng là đen đủi. Đúng là khắc tinh. Đã không lấy được đồ của cô đã đành lại còn bị ngã bầm dập thế này không đáng.- hắn từ từ khụy gối ôm cái vết thương ở đầu gối đang chảy máu.
Nó không nói gì thêm giật lấy cái túi trên tay hắn làm hắn bất ngờ.
- Đây đâu pahir đồ của cô đâu. tại sao cô lại lấy nó. Không lẽ cô cũng là tên trộm sao. Trộm theo cách lấy của mà người khác cướp được. Hôm nay "kẻ cướp tôi đây đã gặp phải bà già cô đây đúng là kém may mắn.
- Sorry. Tôi không phải bà già. Tôi mới 16 tuổi thôi. Nhìn anh cũng đâu giống kẻ cướp cho lắm mà sao cứ thích lấy những món đồ đăt tiền thế. mà sao nhìn mặt anh quen quen nhỉ.- Nó đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi- À. Anh là Sun, kẻ cướp chuyên nghiệp đang đưa trên báo chí đây mà. Ngưỡng mộ tài trộm của anh thật nhưng mà tài của anh còn kém quá. Ảo thật kiểu gì mà phải gắn động cơ bay mà bay thế. Tức cười ĐÚng là mộng tưởng giống Đôn Ki-hô-tê mà. Chỉ khác là ông mê truyện kiếm hiệp còn anh mê Kid.
- Mà nè. Đưa cái túi đó đây.- Hắn tới gần nó định giật lại.
Thế nhưng...
- Cái túi đó là của tôi.- Bảo Linh xuất hiện sau góc khuất- Sun à. Anh trộm đồ không đúng người rồi. Chị tôi- Ngọc Dương là một cao thủ chạy nhanh và thuộc dạng bắt cướp chuyên nghiệp làm sao cậu có thể theo kịp tài của chị ấy chứ. Còn tôi là em chị ấy. Cậu nên cầu trời khấn Phật đi là vừa. Cậu hãy cầu rằng chị tôi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt câu nữa cậu hiểu chứ.
- Lố bịch thật mà.
- Tôi có thể báo cảnh sát vì tội cướp đồ của người khác.
- Cô lại đây coi. Khuôn mặt này là Nhật Bảo Linh đây mà.
- Đến giờ thì cậu có thể an lòng vào đồn cảnh sát với tội dụ dỗ trẻ em đấy.
- Cái gì??? Tôi dụ dỗ trẻ em bao giờ???.
- Tôi còn dưới 18 tuổi vẫn được coi là trẻ em và anh vừa nói hai chữ lại đây không phải là dụ dỗ thì là cái gì.
- Hơ thật lực cười. Tôi cũng có thể tố cáo 2 cô về tội bắt cóc trẻ em đó.
- Vậy sao??? Lúc nào???
- thì hai cô chặn hai đầu tôi biết chạy lỗi nào.
- Bây giờ thì anh sẽ bị tố cáo vì tội chạy trốn cảnh sát đó.
...
hai người Sun và Bảo Linh cứ thế đối đáp nhau bằng luật pháp, lấy cnahr sát ra mà đe dọa nhau. Còn nó thì đứng đó mà nghe hai người nói.
Nó cầm một cục gạch gần đó bước tới gần hắn.
Và...
Cốp...
Hắn ngất bất tỉnh nhân sự.
- Tại sao chị làm thế nhỡ hắn chết thì sao.- Bảo Linh hoảng hốt.
- Để kết thúc cuộc đối đáp của hai người. DÙng luật ra mà dọa nhau à. Giờ thì em cầm túi về nhà đi kẻo ba mẹ lo đó.
- Thế còn hắn...- Bảo Linh chỉ.
Nó đẩy Bảo Linh đi nói:
- Hắn cứ để chị lo. Nó sẽ không biết quan hệ giữa hai chúng ta đâu.
Nói rồi là làm. Nó xử hắn êm đẹp ngay sau khi Bảo Linh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.